Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 39

[Daddy]Chương 39 – Nồi nào úp vung nấy

Sau khi Úc Chấp trình bày sơ qua tình hình, nhân viên trực tổng đài ghi chép lại rồi nhắc anh nếu có thời gian thì tốt nhất nên đến sở cảnh sát để nộp bằng chứng trong tay, nhưng phía cô ấy cũng sẽ nhanh chóng truy vết số điện thoại này.

Úc Chấp: “Được, cảm ơn.”

Trong thư phòng, Trì Nghiên Tây đang chổng phộc mông, hai tay nắm chiếc khăn ướt sũng lau sàn, miệng còn hì hục phụ họa, chạy qua chạy lại khắp phòng.

Xem ra chú chó con được thưởng cho nên vui ra mặt, quả là tràn trề sức sống, chỉ có điều cái sàn lại bị cậu lau cho càng lúc càng ướt, cứ cái đà này thì sàn nhà sắp bị ngâm nước đến nơi rồi.

Cậu lùi về cửa, đứng thẳng dậy lấy cánh tay quệt mồ hôi trên trán, chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình, quả thực sáng choang có thể soi bóng người, chứ còn gì nữa, sàn đọng cả một vũng nước đang phản quang kia kìa.

Úc Chấp vừa đặt điện thoại xuống thì một cái đầu nhỏ đã ló ra từ sau khung cửa, một tay vịn khung cửa, tay kia có vẻ như đang túm vạt áo, đối với hành động này, anh chỉ đánh giá là thừa thãi.

Cơ thể này, có lẽ anh còn nhìn thấu đáo hơn cả chủ nhân của nó.

Ánh mắt giao nhau.

“Úc Chấp, tôi dọn xong rồi.”

Úc Chấp vứt điện thoại rồi bước về phía cậu, tóc cậu vẫn còn đang nhỏ nước.

Trì Nghiên Tây bỗng dưng căng thẳng, anh qua đây làm gì? Định kiểm tra à? Cẩn thận thế? Nhưng cậu chẳng sợ, cậu dọn dẹp siêu sạch sẽ luôn.

Cậu nép sang một bên: “À phải rồi, cái này của tôi mấy hôm thì khỏi? Cảm giác giờ vẫn hơi tê tê nhưng mà tôi không đau chút nào hết, chẳng có cảm giác gì luôn. Chẳng qua là bị xăm cả ngàn tám trăm mũi kim thôi, đối với một Alpha mình đồng da sắt như tôi thì nhằm nhò gì, anh là Beta chắc không hiểu đâu, tôi…”

Úc Chấp nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt lạnh như băng: “Bọn Alpha các cậu chỉ là một lũ rác rưởi đ*ng d*c khắp nơi.”

Cánh cửa đóng sập, ngăn cách hai thế giới.

Trì Nghiên Tây: ?

Cậu muốn phản bác, nhưng ngẫm lại biểu hiện của chính mình thì lại chẳng biết cãi vào đâu. Nhưng bọn họ cũng có điều khiển được đâu, ai bảo họ có tuyến thể với cả cái kỳ mẫn cảm phiền phức chứ.

Úc Chấp gõ một điếu thuốc ra, sự ác cảm thuần túy của anh đối với hai giống loài Alpha và Omega này đã mọc rễ từ tận đáy lòng. Trước đây, nhiều lúc anh từng nghĩ, giá như những kẻ thuộc hai giống loài này chết sạch cả thì hay biết mấy.

Nếu yêu là yêu cả đường đi lối về, thì ghét chính là giận cá chém thớt.

Anh hiểu rõ đạo lý này.

Vậy nên anh vẫn luôn ẩn nhẫn.

Trùng hợp thay, Trì Nghiên Tây cũng là một Alpha. Anh vẫn nhớ lời khuyên của bác sĩ dạo nọ, nếu thật sự không làm được, cậu có thể thử thiết lập một mối quan hệ thân mật với một Beta trước.

Anh thấy cũng có lý.

Nhưng anh vẫn luôn không làm được.

Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ quấn lấy một cơ thể nào đó là anh đã thấy buồn nôn.

Nhưng hiện tại, mọi phản ứng, mọi biểu cảm của Trì Nghiên Tây vẫn nằm trong phạm vi anh có thể chấp nhận.

Số lạ kia vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối, anh cầm điện thoại lướt xem, điếu thuốc nơi khóe miệng dần cháy thành tro.

【Cưng ơi, xem anh mua sườn xám cho em này, em mặc vào chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Đích thân anh đến tận tiệm đặt may cho em đấy, anh chờ đến ngày em mặc nó lên người.】

Hơn chục tấm ảnh được gửi tới, sườn xám đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, quả thực tinh xảo đẹp đẽ. Úc Chấp xem từng tấm một, rồi dừng lại ở một chiếc sườn xám màu đỏ. Góc ảnh để lộ một phần hộp đóng gói, tuy rất nhỏ nhưng phóng to lên có thể thấy được logo thương hiệu.

Anh dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn.

Lên mạng tìm kiếm là ra ngay tiệm này, một tiệm may đo cao cấp chỉ chuyên làm sườn xám. Dù thông tin không nhiều nhưng địa chỉ, số điện thoại đều có đủ. Anh lơ đãng xoay xoay hộp thuốc, hàng mi rũ xuống che đi vẻ mặt lúc này của anh.

Trì Nghiên Tây đang đứng trước tấm gương toàn thân trong phòng thay đồ, vặn vẹo người cốt để nhìn cho rõ hình xăm sau lưng, cậu nhón chân, tạo dáng kỳ quặc. Nỗ lực hồi lâu, cuối cùng cậu nhận ra dùng điện thoại vẫn tiện hơn.

Cậu giơ điện thoại lên, chụp qua gương.

Một lát sau, Trì Nghiên Tây trợn tròn mắt nhìn màn hình, cảm giác này… sao mà nó khêu gợi thế nhỉ?

Cành hoa từ một bên hông biến mất, rồi lại xuất hiện ở phía trên bên hông còn lại, uốn lượn vươn lên, một con bướm đỏ đậu ở cuối cành hoa như thể sắp sửa bay về phía eo cậu.

Khiến người ta không khỏi mường tượng xa xôi.

Thực tế và trên bản vẽ quả là một trời một vực, hình xăm này thật sự không hợp với Alpha. Trì Nghiên Tây nhìn mà đỏ bừng mặt, tắt điện thoại rồi xuống phòng vệ sinh cho khách ở tầng một.

Cậu cẩn thận tránh chỗ xăm để tắm rửa cho Trì Tiểu Tây, sau khi thu dọn mình mẩy sạch sẽ, cậu cũng không quay về phòng. Dù có phòng cho khách nhưng trước giờ không có người ở, cậu cứ cảm thấy sẽ có bụi, thế là cậu lại quăng mình lên sofa, rồi nhe răng nhếch mép co chân lại.

Chỗ xăm hơi đau. Trước khi ngủ cậu có tìm hiểu những điều cần lưu ý sau khi xăm, Úc Chấp thì trông mong gì được. Không tìm thì thôi, vừa tìm đã thấy – hóa ra còn cần bọc màng bọc thực phẩm!

Trì Nghiên Tây bật phắt dậy.

Úc Chấp nghe tiếng mở cửa đóng cửa dưới lầu, đoán chừng Trì Nghiên Tây đã đi rồi, điều này khiến anh hơi bất ngờ. Nhưng như vậy anh cũng có thể đi ngủ.

Anh kéo chăn lên, đảm bảo ngoài cái đầu ra thì không có chỗ nào hở ra ngoài, rồi nhắm mắt lại. Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường vẫn liên tục nhận được tin nhắn.

【Daddy, sao anh không trả lời em?】

【Daddy, anh đang ngại sao? Anh đỏ mặt chắc chắn đẹp lắm.】

【Em mất bao công sức mới tìm được anh, anh không được phụ lòng em đâu, nếu không em sẽ phát điên mất. Em sợ lúc em phát điên sẽ làm anh bị thương, nên anh ngoan ngoãn nghe lời được không?】

【Có muốn xem bảo bối lớn của em không?】

【Anh chắc chắn cũng muốn mà.】

Một tấm ảnh được gửi đến.

【Hài lòng không?】

【Nó là của anh, chỉ cần anh muốn, em có thể cho anh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.】

*

Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua rèm cửa hắt vào một vài vệt sáng. Úc Chấp trở mình quay lưng về phía cửa sổ, vùi cái đầu tóc bù xù vào trong chăn.

Không muốn dậy.

Gương mặt người trong chăn ửng hồng như thoa son, trong tiết trời giá lạnh được cuộn mình trong chăn ấm ngủ đến chân tay duỗi thẳng, người hơi rịn mồ hôi có lẽ là chuyện thoải mái nhất trên đời.

Hơn nửa tiếng sau, kẻ nướng trên giường mới có động tĩnh. Mắt chưa mở, chỉ có mấy ngón tay thò ra khỏi chăn, dò thử nhiệt độ bên ngoài, bàn tay xoay một vòng rồi lại rụt vào.

Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Vài phút sau, Úc Chấp uể oải mở mắt. Đêm qua anh ngủ rất ngon, hiếm khi không mơ mấy. Bao năm qua, anh thuộc tuýp người chỉ cần ngủ một hai phút là đã mơ, cả đêm lại càng hết mơ này đến mơ khác, nhiều lúc ngủ dậy mà người mệt lử như chưa từng ngủ.

Anh tinh thần sảng khoái xuống lầu, trên bàn trà có thêm vài thứ, nước muối sinh lý, màng bọc thực phẩm, thuốc mỡ Tetracyclin, tăm bông, bao ngón tay các loại, được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Vậy đêm qua rốt cuộc Trì Nghiên Tây có đi không?

Mà mấy thứ này dùng để làm gì? Xử lý hình xăm? Nhưng hình xăm thì có gì cần phải xử lý?

Cậu ta cũng chỉ xăm có tí tẹo.

Anh rót một cốc nước nóng, thả túi trà vào, trà thanh can minh mục (làm mát gan, sáng mắt). Từng là lính đánh thuê, nay là vệ sĩ, việc duy trì thị lực tốt là vô cùng quan trọng đối với anh.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ.

Anh đặt tách trà xuống, Văn Trí mỉm cười chào anh: “Chào buổi sáng, anh Úc.”

“Chào cô.”

“Hôm nay lại hạ nhiệt độ rồi, anh Úc, tôi có mang cho anh ít trà gói Bản Lam Căn, anh có thể…”

Trong phòng thay đồ, Trì Nghiên Tây đang loay hoay bôi thuốc cho hình xăm sau lưng, mơ hồ nghe thấy tiếng động.

Cậu cao giọng hét: “Úc Chấp anh dậy rồi à! Qua đây chùi mông cho tôi!”

Giọng cậu đã đủ lớn, nhưng nội dung còn gây chấn động hơn, quả là bùng nổ.

Hai người ở cửa gần như hóa đá ngay tức khắc, không khí ngượng ngùng đến độ ngừng lưu thông, khiến người ta ngạt thở từng cơn.

Trì Nghiên Tây: “Tôi không với tới!”

Nắng sớm rọi vào mắt Úc Chấp mà chẳng mang theo chút hơi ấm nào. Văn Trí đứng đối diện anh cảm giác như đã đi mất hồn từ lâu, gió thu xoáy một vòng thổi người tỉnh lại. Văn Trí hít một hơi, đột nhiên sờ tai, lắp ba lắp bắp: “Úc… Úc… anh Úc, ban nãy anh nói gì thế ạ? Dạo… dạo này tôi không được nghỉ ngơi đầy đủ nên cứ bị ù tai, tai hơi nghễnh ngãng một chút.”

Suốt quá trình cô không dám ngẩng đầu lên.

Úc Chấp: “Tôi không nói gì.”

Văn Trí: “À, à ha ha… ha ha… Vậy… vậy chúc ngài dùng bữa vui vẻ, năm mới vui vẻ, vạn thọ vô cương, tôi đi trước đây.”

Úc Chấp đóng cửa, coi như cứu một mạng cho Văn Trí đã nói năng lộn xộn.

Văn Trí loạng choạng suýt ngã, tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch. Đúng là dọa chết cô rồi, cô đã nghe thấy gì thế này, cô biết đó là ai, sáng nay cô mới nhận điện thoại bảo mang hai suất bữa sáng qua đây.

Cô lững thững đi về như con zombie trong trò Plants vs. Zombies, trong lòng trăm mối không thông. Cô vẫn nhớ lần đầu mang cơm cho Úc tiên sinh, cậu chủ còn trẻ con lén rắc cả gói muối vào đồ ăn, sao mới từ hạ sang thu mà quan hệ hai người đã thân thiết đến mức có thể chùi mông cho nhau rồi?

Cô nàng Omega nhíu mày, dù sao đi nữa thì chuyện này cũng thực sự quá trớn rồi.

Người ta thường nói Beta không thể đánh dấu hay bị đánh dấu, nên thường chơi rất bạo. Vốn dĩ cô không tin, nhưng giờ xem ra… những lời đồn đại trên đời đa phần không phải là không có căn cứ.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Úc Chấp và Trì Nghiên Tây.

Đóa hoa lạnh lùng trên núi cao, Beta có sức chiến đấu bùng nổ x Chàng công tử Alpha sinh viên phóng khoáng, rạng ngời.

Mắt cô sáng rực, cặp này hay đấy!

Úc Chấp mặt không biểu cảm đặt bữa sáng lên bàn ăn, quay lại bàn trà, lấy từ trong túi ra một chiếc bao ngón tay dùng một lần đeo vào ngón giữa, rồi nặn một đống thuốc mỡ lên trên.

Anh đi lên lầu, tiện tay thoa đều thuốc mỡ trên ngón giữa, suốt quá trình anh vô cùng bình tĩnh.

Đến cửa phòng thay đồ, Trì Nghiên Tây đợi mãi không thấy người nên định ra gọi: “Úc Chấp anh… khụ khụ…”

Úc Chấp dùng tay kia tóm lấy gáy Trì Nghiên Tây, thô bạo đẩy cậu về phía sau. Trì Nghiên Tây không chút phòng bị, bị anh đẩy lùi lại liên tục.

Tay kia của anh đã không chút do dự mà tóm lấy vị trí hình xăm, đôi mắt đen láy đối diện anh co rụt lại vì kinh hãi, run rẩy hoảng loạn, bàn tay bắt đầu vung về phía anh.

Úc Chấp chỉ dửng dưng nhìn cậu giãy giụa, nhìn nỗi sợ hãi, sự phẫn uất và tủi thân của cậu.

Ngón giữa chẳng chút nương tình đáp xuống giữa đóa hoa văn, chiếc hộp báu được anh mở ra, con bướm như chực bay đi mất, ngón giữa thì thuận theo lối đi bí mật trong hộp mà trượt xuống, tìm kiếm lỗ khóa ẩn giấu.

Nắm đấm nện vào người anh, thùm thụp, dồn hết sức lực.

Alpha tuy có nhiều tà tâm, nhưng trước giờ vẫn chỉ dừng lại ở mức tưởng tượng, giờ bắt một Alpha như cậu phải đi cửa sau, cậu thật sự chưa chuẩn bị tâm lý.

Hơn nữa, hành động của Úc Chấp lúc này lại đột ngột đến mức khiến cậu sợ hãi, có nghe nói Beta có kỳ mẫn cảm hay ph*t t*nh bao giờ đâu? Bàn tay đang đấm Úc Chấp chuyển sang túm, níu lấy vai anh hòng đẩy anh ra.

Úc Chấp đã nhanh hơn một bước, đẩy mạnh cậu vào tủ quần áo, va chạm khiến lưng Trì Nghiên Tây đau điếng.

Đừng nói là đẩy ra, hai người còn gần nhau hơn.

Lỗ khóa cũng được tìm thấy ngay lúc đó.

Ánh mắt giao nhau, khoảnh khắc ấy dường như đã thấy được linh hồn của đối phương.

Linh hồn của Trì Nghiên Tây đang run sợ.

Linh hồn của Úc Chấp không có một tia thương hại.

Trì Nghiên Tây bị tóm lấy cổ, không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh, những âm tiết vỡ vụn liên tiếp bật ra, như tiếng khóc đứt quãng.

Ngón giữa mạnh mẽ thăm dò vào trong lỗ khóa, quyết tâm cạy mở chiếc hộp báu. Đóa bỉ ngạn trên hộp càng thêm rực rỡ, những cánh hoa bay lượn như sắp tan chảy.

Thuốc mỡ Tetracyclin phát huy tác dụng nhất định, tăng cường độ trơn tru trong lỗ khóa, khiến việc mở khóa thuận lợi hơn không ít. Hết cách, vật liệu có sẵn tại chỗ, điều kiện quả thực có chút gian khổ.

Thợ mở khóa họ Úc là người có tính cách cường thế, mặc kệ đường khóa quá chật hẹp, anh dứt khoát đưa ngón giữa vào đến tận đáy.

Khoảnh khắc ấy, khóa của hộp báu gần như sắp hỏng, nhưng báu vật vẫn là báu vật, dường như muốn sống mái một phen với kẻ ngoại lai vô lý này, nó bỗng siết chặt lấy ngón giữa của thợ mở khóa họ Úc, quyết không cho anh cơ hội tẩu thoát. Cơ quan bên trong gần như muốn vặn gãy ngón tay, ngay cả đóa bỉ ngạn cũng có cảm giác muốn quấn lấy cổ tay anh, giữ chặt anh lại.

Không cho kẻ xâm nhập này rời đi.

Úc Chấp nhìn làn nước đọng trong mắt Trì Nghiên Tây, anh buông lỏng tay đang bóp cổ cậu. Chú chó con ngoan ngoãn đã biến thành con sói con giận dữ, hung hăng húc đầu vào anh.

Úc Chấp chỉ cần cong ngón giữa một chút, cái đầu đang lao tới của Alpha liền mất hết khí thế, yếu ớt tựa vào vai anh.

“Bôi thuốc hài lòng chưa?”

Anh lên tiếng hỏi.

Gáy bỗng nhói đau, anh nhướng mày, sức chiến đấu của chú chó con lần này thật đáng kinh ngạc, xem ra nó thực sự rất tức giận.

Trì Nghiên Tây trút giận bằng cách cắn mạnh vào gáy Úc Chấp, hận không thể dùng răng nanh của mình cắn rách da thịt anh, để Úc Chấp cũng đau như cậu vừa rồi. Vừa trút giận, nước mắt vừa tủi thân rơi xuống.

Úc Chấp là một tên khốn, nhưng lại có một cảm xúc khác trỗi dậy trong đầu, thô bạo hơn nữa đi, hung hãn hơn nữa đi…

Không! Cậu phải đánh dấu anh! Cậu phải khiến anh từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời!

Alpha nghĩ vậy, con ngươi đảo quanh tìm kiếm tuyến thể của Úc Chấp. Cậu đúng là bị tức đến ngốc rồi, Úc Chấp làm sao có tuyến thể được.

“Cậu tưởng tôi có thể bị đánh dấu, chỉ cần cậu bơm một ít Pheromone vào, từ đó về sau tôi sẽ trở thành một Omega rác rưởi ngoan ngoãn nghe lời cậu sao.”

Giọng nói khinh miệt của Úc Chấp vang lên.

Trì Nghiên Tây chỉ thấy một vết sẹo, ở vị trí này không khỏi khiến người ta tò mò về lai lịch của nó.

Giây tiếp theo, tóc đột nhiên bị túm lấy giật mạnh về sau, đầu cậu bị buộc phải ngẩng lên, đối diện với đôi mắt màu nhạt kia.

“Nhìn rõ chưa?”

“Tôi là Beta mà cậu không thể đánh dấu.”

Trì Nghiên Tây vừa mở miệng.

Ngón giữa trong lỗ khóa đột nhiên xoay một vòng, như muốn vặn mở khóa. Dù chiếc hộp báu vẫn đang chống cự, không muốn bị mở ra, nhưng xem ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Trì Nghiên Tây không thể phát ra thành lời, da đầu cũng tê rần.

Một ít thuốc mỡ Tetracyclin rơi xuống đất.

Bị lỗ khóa ép ra.

Sự tấn công của Úc Chấp vô cùng cường thế, ánh mắt anh nhìn cậu mang theo vẻ giễu cợt: “Đừng có làm ra cái vẻ trinh liệt đó.”

Trì Nghiên Tây trừng mắt nhìn anh, vẫn còn đang ganh gồng, lại vừa cảm thấy Úc Chấp đẹp trai điên đảo. Cậu cảm giác mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi.

Úc Chấp nhìn vệt máu trên môi cậu: “Cái dáng vẻ lẳng lơ của cậu, càng khiến tôi hài lòng hơn.”

Alpha sững người.

Khoảnh khắc đó cậu lại nghĩ đây có phải là lời ngon tiếng ngọt giữa họ hay không.

Chiếc hộp báu cuối cùng không thực sự bị mở ra, chỉ có chiếc bao ngón tay dùng một lần còn sót lại trên hộp, một nửa trong một nửa ngoài.

Úc Chấp rời khỏi phòng thay đồ, Alpha không như vẻ ngoài hung hăng, không chịu bỏ qua mà chặn anh lại để trả thù, mà lại ngây ngốc đứng tại chỗ.

Sau khi rửa tay cẩn thận, Úc Chấp quay lại phòng ăn thưởng thức bữa sáng. Anh vớt xương hầm và sò điệp khô từ trong cháo ra, hương vị rất tuyệt.

Kinh Thành có đủ loại cháo, anh rất thích, càng thích hơn là các loại canh bổ dưỡng của Kinh Thành, đặc biệt là vào mùa này, một bát canh vào bụng cảm giác như có thể sống thêm một ngày.

Tấm gương toàn thân trong phòng thay đồ phản chiếu bóng lưng của Alpha, cậu cúi người về phía trước, một vài khung cảnh liền lộ ra trong gương, nửa đoạn bao ngón tay còn sót lại bên ngoài đã tan chảy thuốc mỡ.

Một bàn tay từ phía trước duỗi tới, giật phắt chiếc bao ngón tay đi, ngay sau đó là tiếng rên khẽ khó chịu của Alpha.

Úc Chấp yên lặng dùng bữa, điện thoại vẫn đang bị tin nhắn oanh tạc.

Không lâu sau, Trì Nghiên Tây cũng qua, ngồi xuống đối diện anh.

“Tôi muốn biết lý do.”

Trì Nghiên Tây chỉ ngồi ở mép ghế, cất lời, tại sao đột nhiên lại như vậy? Nếu Úc Chấp không thể cho cậu một lời giải thích hợp lý, cậu sẽ…

“Sai thoại rồi.”

Úc Chấp tiếp tục húp cháo, động tác tao nhã. Những năm tháng ở đấu trường, việc ăn uống đối với anh là một áp lực vô hình, vì vậy anh không hình thành thói quen ăn uống ngấu nghiến như phần lớn người ở đó, mà lại từ tốn, chậm rãi.

Anh không nói gì thêm, chỉ có áp lực trong im lặng không ngừng dồn về phía Trì Nghiên Tây, xen lẫn một tia thiếu kiên nhẫn.

Anh nhớ mình đã dạy Trì Nghiên Tây mấy lần rồi.

Trì Nghiên Tây hiểu ngay ý anh, lời thoại chính xác của mình phải là cảm ơn.

Muốn chửi người nhưng nhịn, muốn lật bàn cũng nhịn, ở với Úc Chấp lâu ngày cậu sắp biến thành ninja rùa rồi.

Cậu vốn tưởng Úc Chấp là người không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng dần dần cậu phát hiện ra Úc Chấp có một h*m m**n kiểm soát cố chấp và đáng sợ đến lạ lùng ở một số vấn đề.

Beta này mạnh mẽ hơn cậu tưởng rất nhiều, sự mạnh mẽ về vũ lực chỉ là bề ngoài, sự mạnh mẽ thực sự là quyền lãnh đạo tuyệt đối trong tính cách, cũng như quyền kiểm soát và quyền chiếm hữu.

Đặc biệt là tối qua, đồ của anh đều phải ở bên cạnh anh, không phá hủy.

Trì Nghiên Tây nhận ra điều này.

Cậu không cảm thấy khó chịu hay sợ hãi, ngược lại còn thấy hưng phấn, được kiểm soát, được ra lệnh, được đánh dấu, tất cả những điều này đều khiến cậu vô cùng khao khát.

Vừa rồi ở trên lầu, cảm giác này của cậu rõ rệt nhất, tuy sợ hãi, nhưng lại có một ý nghĩ mong chờ, mong chờ ngón tay của Úc Chấp có thể thêm một ngón nữa, ác hơn một chút nữa.

Ánh mắt cậu lướt đến bàn tay đang cầm muỗng sứ của Úc Chấp, dù nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn là một bàn tay hoàn hảo, ngay cả vết sẹo nhỏ hình trái tim ở hổ khẩu cũng đáng yêu.

Vừa rồi cậu không nhìn thấy, hoảng quá, cũng không cảm nhận cụ thể.

Có thể chắc chắn không phải ngón cái và ngón út, vậy là ngón nào…

Ánh mắt cậu đảo quanh.

Úc Chấp đặt muỗng xuống, kéo giấy ăn, đứng dậy rời bàn.

Trì Nghiên Tây lúc này mới hoàn hồn, nuốt nước miếng một cách vô dụng: “Anh đi đâu đấy?”

Cậu thấy Úc Chấp mặc áo khoác phao, hôm nay cậu không có ý định ra ngoài, Úc Chấp là vệ sĩ của cậu, đây là?

Úc Chấp xách túi lên, không thèm nhìn cậu, nghiêng người giơ ngón giữa về phía cậu.

Trì Nghiên Tây trợn mắt: “Anh còn dùng thủ ngữ chửi tôi, quá đáng rồi đấy.”

“Chó ngốc, câu trả lời cậu muốn đấy.” Úc Chấp mở cửa rời đi.

Trì Nghiên Tây: …

Cậu chớp chớp mắt mấy cái, giơ tay mình lên, hóa ra là ngón giữa, thảo nào dài thế.

Nghĩ vậy, t*** h***t bỗng dưng co rụt lại.

Cậu đỏ mặt lấy phần bữa sáng của mình, cậu mặc kệ, dù sao chuyện này đóng cửa lại chỉ có hai người họ biết, Úc Chấp chắc chắn không phải loại người đi rêu rao khắp nơi, hơn nữa ai mà chẳng có vài sở thích tầm thường.

Nhưng có một việc cậu phải giải quyết, nhưng bây giờ cậu không thể ra ngoài, thôi cứ để gã ở lại thêm vài ngày.

Trì Nghiên Tây bắt đầu ăn.

*

Một người đàn ông Alpha tóc hoa râm đẩy cửa tiệm sườn xám bước vào, lão gia chống gậy, lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm.

Nhân viên lễ tân tươi cười rạng rỡ: “Chào ngài, chào mừng đến với xưởng may Mộng Yểu, xin hỏi ngài có cần gì ạ?”

Úc Chấp thu lại ánh mắt dò xét, nở một nụ cười hiền từ bước tới. Anh đã hóa trang thành một ông lão, tuy không quá tinh xảo nhưng cũng đủ để người ta tin anh là một người già.

“Là Mộng Yểu, đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Úc Chấp thở dài cảm thán, rồi lấy điện thoại ra, đưa ra xa, dùng một ngón tay gõ gõ lên màn hình.

“Cô gái xem giúp tôi, đây có phải sườn xám của tiệm cô không?” Giọng anh hơi khàn.

Anh đưa điện thoại qua, lễ tân liếc nhìn rồi lắc đầu: “Đây không phải sườn xám của tiệm chúng tôi ạ.”

“Vậy cái này thì sao?”

“Cái này cũng không phải.”

Lướt qua ba tấm ảnh thì đến tấm sườn xám màu đỏ: “Cô xem cái này có phải không?”

Lễ tân vừa nhìn đã nói: “Đây là sườn xám của chúng tôi ạ.”

Úc Chấp lại đưa điện thoại lại gần hơn: “Thật không? Cô xem kỹ lại đi, đừng nhận nhầm.”

“Không nhầm được đâu ạ lão tiên sinh, sườn xám của tiệm chúng tôi mỗi kiểu chỉ may một chiếc, chiếc này là một khách hàng đặt may không lâu trước đây.”

Úc Chấp gật đầu: “Không nhầm là tốt rồi, tôi muốn mua chiếc này, tặng cho phu nhân của tôi, em ấy mặc sườn xám là đẹp nhất. Vậy cô xem mấy chiếc tôi cho cô xem lúc trước các cô có may được không?”

Lễ tân có chút bất đắc dĩ cười, kiên nhẫn giải thích: “Lão tiên sinh, thứ nhất chúng tôi không nhái sản phẩm của nhà khác, thứ hai mỗi chiếc sườn xám chúng tôi chỉ may một chiếc, chiếc ngài ưng này chúng tôi không còn nữa ạ.”

“Tôi không tin, có phải cô thấy lão già này không mua nổi không?”

Lễ tân lắc đầu: “Không có không có ạ, thật sự đã bán rồi.”

Úc Chấp cậy già lên mặt: “Tôi vừa đến đã bán rồi, làm gì có chuyện trùng hợp thế, trừ khi cô cho tôi xem lịch sử bán hàng, nếu không tôi sẽ khiếu nại cô kỳ thị tôi.”

Anh vừa nói vừa ôm ngực: “Ôi, tim tôi.”

Lễ tân thấy vậy thì khó xử vô cùng. Thứ nhất, việc bị khiếu nại đối với lễ tân là vấn đề rất lớn, huống hồ còn là một ông lão ăn vạ.

Chỉ cần sơ sẩy một chút là cô có thể khuynh gia bại sản, tiền đồ tan thành mây khói.

Đắn đo một hồi, cô lén mở lịch sử bán hàng cho Úc Chấp xem: “Lão tiên sinh, ngài xem, thật sự đã bán rồi ạ.”

Úc Chấp liếc mắt một cái: Tần tiên sinh.

“Hóa ra là thật, xin lỗi cô gái, tôi làm phiền cô rồi.”

Lễ tân thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có chút gượng gạo: “Không có không có ạ, hay ngài xem các mẫu sườn xám khác, có thể đăng ký ở đây.”

Úc Chấp lắc đầu: “Thôi, tôi đi tìm mấy tiệm sườn xám kia xem có không, không có tôi lại qua.”

Lễ tân thầm nghĩ ông đừng qua nữa, nhưng mặt vẫn phải tươi cười.

Úc Chấp liếc nhìn bảng tên của cô: “Cảm ơn cô nhé, cô gái.”

Nửa tháng sau, khi tan làm, lễ tân gặp một cuộc phỏng vấn đường phố, chưa kịp phản ứng, chỉ vì trả lời 1+1=2 mà nhận được 100.000 tệ tiền thưởng.

Cô ngơ ngác nhìn hai người phỏng vấn đi xa tìm đối tượng tiếp theo.

Số tiền trong tay cô có thật không vậy?

Sẽ không phải là một thủ đoạn lừa đảo rửa tiền mới chứ?

Cô thậm chí còn đến sở cảnh sát, nhưng hóa ra là thật. Còn ông lão gặp thoáng qua hôm đó đã bị cô quên bẵng từ lâu, làm lễ tân, gặp những người vô lý và những chuyện nực cười thì nhiều vô số kể, mức độ của ông lão đó chưa đủ để cô phải ghi nhớ.

Úc Chấp đã có được thông tin anh muốn, Tần tiên sinh, nhà họ Tần, hẳn là Tần Ý.

Anh nhìn những tin nhắn vẫn không ngừng gửi đến.

【Còn không trả lời tôi, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy.】

【Anh cũng không muốn mọi chuyện đến bước này chứ, ngoan một chút được không?】

Anh hừ một tiếng, đẩy cửa vào, Trì Nghiên Tây vẫn còn lì ở đây chưa đi.

Nghe thấy tiếng anh, cậu lập tức quay đầu lại từ sofa, như một chú chó nhỏ đợi chủ về nhà: “Về rồi à, tôi chán quá, anh chơi game với tôi đi, người thua một ván cởi một món đồ!”

Bàn tính gõ vang đến nỗi chị Hồng ở Tam Giác Châu cũng nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment