Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 40

[Daddy]Chương 40 – Chỉ cần chó con gan lớn, không có gì là không ăn được

Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây với ý đồ lộ rõ như ban ngày. Thật ra, anh không hiểu lắm, làm sao một Alpha có thể thản nhiên đến vậy. Chuyện sáng nay trong phòng thay đồ, đối với một Alpha mà nói, tuyệt đối là một sự sỉ nhục. Dù cho cậu ta bình thường có biểu hiện sở thích hơi b**n th**, nhưng anh vẫn cảm thấy Trì Nghiên Tây chưa đến mức có thể chấp nhận chuyện này.

Vậy mà bây giờ xem ra, cậu chấp nhận rất tốt.

Lần đầu tiên, Úc Chấp có chút tò mò về tâm lý của Trì Nghiên Tây.

Anh bước tới, Alpha trên người đang mặc bộ pyjama lụa màu đen của anh, thắt hơi lỏng lẻo, để lộ cả ngực và chân, nhưng so với việc chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay thì ít nhất cũng không phải là mông trần đi lại trong nhà.

“Tôi không ra ngoài được, mượn tạm quần áo của anh, sau này trả lại anh 10 bộ.”

Cậu chủ lớn vô cùng hào phóng.

Nhưng Úc Chấp không tin cậu ta mỏng manh đến thế, chỉ vì hình xăm trên chân mà ngay cả quần cũng không mặc được. Chẳng qua là tìm cớ để ăn vạ ở lại đây thôi. Trên bàn trà có thêm trà sữa, gà rán và đủ loại đồ ăn vặt, máy tính bảng cũng vứt một bên, xem ra cậu ta ở đây rất ung dung tự tại.

Trì Nghiên Tây vẫn chưa từ bỏ: “Chúng ta chơi game đi.”

Ván cược của cậu rõ ràng đến mức người ta lười vạch trần. Úc Chấp sờ sờ chiếc hộp nhỏ trong túi, nhìn người đang dùng mắt đếm xem anh mặc mấy lớp áo: “Xem phim đi.”

Anh rời phòng khách đi lên lầu.

Tuy bị từ chối nhưng đề nghị mới vẫn khiến Alpha vui vẻ, Trì Nghiên Tây nghển cổ hớn hở hỏi với theo: “Anh muốn xem phim gì? Kinh dị? Chiến tranh hay tình cảm hài hước?”

Trên cầu thang vọng xuống một câu: “Tùy cậu.”

Trì Nghiên Tây càng vui đến không biết trời đâu đất đâu, cậu chắc điên rồi, lại có thể cảm thấy câu nói này có một chút cưng chiều. Cậu vội vã vỗ vỗ má mình hai cái, có tiền đồ chút đi! Chó con không thể dễ dàng thỏa mãn như vậy! Chó con thực thụ là phải vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia!

Úc Chấp tắm rửa, thay một bộ pyjama cotton hai mảnh màu xám than. Anh rất hợp mặc loại pyjama cotton này, vai rộng eo thon, pyjama sẽ hơi rộng một chút, tạo ra khí chất thanh niên thẳng thớm, nhưng thực tế c** đ* ra, cơ bắp săn chắc sẽ phô bày sự mạnh mẽ và gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.

Anh lại cầm chiếc hộp nhỏ lên sờ sờ, cuối cùng vẫn nhét vào túi.

Anh xuống lầu, trước tiên đến tủ rượu lấy một chai whisky mở ra. Bàn tay xương xẩu ấn chiếc ly thuỷ tinh cổ điển vào công tắc máy làm đá, loảng xoảng một tiếng, trong ly đã có một ngọn núi băng nhỏ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới khoảng 5 giờ mà trời đã âm u đen kịt, có lẽ tối nay lại mưa.

Anh thong thả đến phòng khách, ngồi xuống đầu kia của sofa. Cùng với việc mở chai rượu, hương whisky bắt đầu lan tỏa trong phòng.

Trì Nghiên Tây lén nhìn qua, bàn tay xinh đẹp để lộ một đoạn cổ tay cầm chai rượu, chất lỏng màu lúa mạch thi nhau tràn ra, cố gắng làm tan chảy ngọn núi băng nhỏ. Chiếc ly được nâng lên, khẽ lắc rồi ngả ra sau, đá viên va vào thành ly phát ra tiếng lanh canh trong trẻo.

Yết hầu cậu trượt xuống một cái.

Cậu cầm ly trà sữa của mình lên uống một ngụm lớn, giai đoạn này cậu phải kiêng rượu.

“Sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng rồi thì tôi bắt đầu chiếu phim đây.”

Úc Chấp đưa ly rượu lên môi, ừ một tiếng từ trong mũi.

Máy chiếu hắt lên tường những hình ảnh rõ nét. Chiếc sofa quá lớn khiến hai người như bị ngăn cách bởi một dòng sông Ngân. Úc Chấp hơi nghiêng người, thoải mái tựa vào sofa, chân dài vắt chéo. Nhìn tên phim, có lẽ là một bộ phim tình cảm.

【Mùa hè năm ấy gió thổi qua lưu lại tên anh】

Úc Chấp có một vài ấn tượng khuôn mẫu về một số thứ, ví dụ như chưa cần xem, chỉ qua cái tên này anh đã bắt đầu cảm thấy bộ phim này rất làm lố.

Anh yên lặng uống rượu, nếu bộ phim này là 【Mùa hè năm ấy gió thổi qua lưu lại hài cốt của anh】, chắc chắn sẽ khiến anh hứng thú hơn.

“Ban ngày anh đi đâu vậy?”

Trì Nghiên Tây vừa xem phim vừa hỏi với giọng tự nhiên.

“Lo chuyện.”

Phim bắt đầu được ba phút vẫn còn đang chiếu cảnh phong cảnh kèm theo một vài lời dẫn truyện, có chút buồn ngủ.

Nếu là người khác, có lẽ đã không thể nói chuyện tiếp với Úc Chấp, nhưng cậu là Trì Nghiên Tây: “Lo xong chưa?”

“Ừ.”

“Anh thấy bộ phim này có hay không? Chúng ta cá cược đi, người thua c** đ* nhảy múa.”

Alpha vẫn chưa chết tâm, còn thêm cược.

Úc Chấp cảm thấy nực cười, lắc lắc ly rượu: “Trì Nghiên Tây.”

“Hả?”

Alpha ôm gối lén nhích về phía Úc Chấp 2 centimet, nhân cơ hội quay đầu lại một cách tự nhiên để đường đường chính chính nhìn anh. Có lẽ là do trời âm u, có lẽ là do bộ pyjama quá có cảm giác ở nhà, hay có lẽ là do máy chiếu tạo không khí rất tốt, hương whisky cũng rất quyến rũ, khiến cậu nảy sinh ảo giác rằng hai người họ đang hẹn hò.

Hẹn hò chẳng phải là như vậy sao, ngày mưa hai người cuộn mình trong nhà xem một bộ phim, trò chuyện.

Một sự lãng mạn của năm tháng tĩnh lặng.

Úc Chấp trong lòng không có nhiều gió hoa tuyết nguyệt như vậy, đầu ngón tay xoa xoa ly rượu, hỏi câu hỏi khiến anh tò mò: “Chuyện buổi sáng, tại sao không để tâm?”

Trì Nghiên Tây có đánh chết cũng không ngờ Úc Chấp sẽ hỏi câu này. Ký ức cố gắng quên đi đột nhiên tấn công cậu, khiến cậu đỏ bừng mặt.

Hai centimet lén nhích qua lại nhích về.

Cậu cầm ly trà sữa lên để che giấu sự lúng túng, ngậm ống hút nhưng hồi lâu không uống được một ngụm nào.

Úc Chấp không thúc giục, chỉ rót đầy ly rượu một lần nữa. Phim chiếu đến phút thứ 15, nhân vật chính đã hôn nhau. Trừ ba phút đầu, nghĩa là chỉ dùng 12 phút, hai người đã yêu nhau điên cuồng từ lần đầu gặp gỡ và hai lần gặp sau đó.

Tiến triển thần tốc.

Chỉ trong lúc Úc Chấp liếc mắt một cái, hai nhân vật chính đã cho nhau xem bảo bối của mình.

Ha, không phải là một bộ phim tình cảm đơn thuần.

Trước khi tiếng của nhân vật chính vang lên, Trì Nghiên Tây đã lên tiếng: “Cũng không phải là hoàn toàn không để tâm.”

Úc Chấp thu sự chú ý từ bộ phim về, nhấm nháp ly rượu, ánh mắt dò xét rơi xuống người Alpha đang ôm gối chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

“Không ai là không để tâm cả, được không? Anh chẳng nói chẳng rằng, vừa đến đã…”

“Thật sự rất bất lịch sự.”

“Nhưng tôi cũng thực sự không phản kháng đến thế, tôi cũng tưởng mình sẽ rất phản kháng, nhưng sự thật không phải vậy, tôi không cần thiết phải vì cái tôi tưởng mà cứ chui vào ngõ cụt mãi.”

Giọng Alpha dần trở nên nhẹ nhõm: “Thế là tôi nghĩ thoáng rồi, vì trong lòng tôi không ghét, đã không ghét thì chẳng có chuyện gì cả.”

Úc Chấp chậm rãi đưa một ngụm rượu vào miệng. Biểu cảm của Alpha chân thành, thái độ phóng khoáng, như thể trên đời này không có chuyện gì cậu không nghĩ thông, không có rào cản nào không vượt qua được, thực sự tùy ý và tự do.

Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác này ở Trì Nghiên Tây. Bàn tay cầm ly rượu siết chặt lại.

Anh nghe thấy mình nói: “Cậu là một Alpha.”

“Tôi là Alpha mà.” Trì Nghiên Tây ôm gối ngả người ra sau, tựa vào lưng sofa nghiêng đầu về phía Úc Chấp, mắt chớp chớp, “Nhưng tại sao Alpha lại không thể thích như vậy? Rốt cuộc là ai quy định sở thích của một người phải do giới tính phân chia, định đoạt?”

“Giống như là, cậu là Alpha thì màu hồng không hợp với cậu, màu hồng là của Omega; cậu là Omega thích gì dao súng gậy gộc, cậu nên đi học cắm hoa nấu ăn; còn cậu là Beta thì chỉ cần thật thà là được.”

Gương mặt trẻ trung, mỗi một đường nét đều thể hiện sự nghi hoặc và không hiểu: “Rất kỳ lạ phải không? Sở thích của một người không phải nên do tính cách, hứng thú quyết định sao, tại sao lại biến thành do giới tính quyết định?”

Úc Chấp im lặng.

Uống một ngụm rượu lớn.

Trì Nghiên Tây tiếp tục nói: “Thật ra trước đây tôi cũng bị kẹt trong cái lồng này, tôi là Alpha, tôi chắc chắn phải ngủ với người khác, nhưng…”

Cậu nhìn sâu vào Úc Chấp, nhưng sau khi gặp anh, suy nghĩ này đã thay đổi. Bàn tay không tự chủ được mà vò lấy chiếc gối, thực ra Úc Chấp nên chịu trách nhiệm với cậu!

Tất cả là tại anh.

Những lời không nói ra, hai người đều thầm hiểu trong lòng. Sự mập mờ như hương rượu ngày càng nồng đậm trong không khí đang âm thầm lên men. Ngoài cửa sổ, những đám mây chì tích tụ cả ngày đã mở rộng vòng tay, nước mưa dày đặc rơi xuống cửa sổ, như thể đang thúc giục họ mau chóng mở lòng.

Úc Chấp đọc được một chút trách hờn trong đôi mắt đen láy của Alpha.

Anh lại uống một ngụm rượu.

“Tóm lại là như vậy, dù sao giới tính cũng không quyết định được gì. Giống như anh vậy, anh trông còn đẹp hơn cả Omega, đánh nhau lại giỏi hơn Alpha, tính cách càng khác với nhận thức của đại chúng về Beta.”

Lời khen từ tận đáy lòng, chân thành và tự nhiên, không một chút giả dối hay ngượng ngùng: “Giới tính không trói buộc được anh, giới tính cũng sẽ không trói buộc được tôi.”

“Rắc——” một tiếng sét kinh hoàng, cùng với âm cuối của Trì Nghiên Tây, có thứ gì đó bị bổ đôi. Alpha giật mình nhìn ra cửa sổ, gió thổi tung rèm cửa, cậu vội vã chạy tới.

Để lại Úc Chấp mất kiểm soát biểu cảm. Bên tai, trong đầu đều là câu nói của Trì Nghiên Tây, giới tính không trói buộc được anh.

24 năm.

Câu nói của tên cặn bã, mày nhất định phải phân hóa thành Omega, như một lời nguyền, đã trói buộc anh từ khi còn rất nhỏ.

Những năm ở đấu trường, anh càng sống trong nỗi sợ hãi phân hóa, xác nhận giới tính cuối cùng từng giây từng phút.

“Oa, mưa to quá.”

“Sàn cũng ướt rồi.”

“Đáng sợ, đáng sợ.”

Giọng của Trì Nghiên Tây vẫn không ngừng vọng tới. Úc Chấp tu cạn ly rượu, rượu hết, đá viên lăn vào, anh không nhận ra mà nuốt xuống, đá viên không hề nhúc nhích trong miệng.

Úc Chấp chìm vào suy tư.

Trì Nghiên Tây chạy về giật mấy tờ giấy ăn: “Còn nữa, anh nói Alpha chỉ là một lũ rác rưởi chỉ biết ph*t t*nh, tôi không đồng ý. Loại trừ sự mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm, ph*t t*nh không liên quan đến giới tính, đơn thuần chỉ là người này d*c v*ng mạnh mẽ.”

Cậu quay lại cửa sổ ngồi xổm xuống lau nước trên sàn, đột nhiên dừng lại, suy nghĩ nghiêm túc: “Cũng không đúng, cũng có thể là đối phương quá hấp dẫn, điều này phải xem xét từ việc anh ta ph*t t*nh với một người hay với tất cả mọi người. Chúng ta nên xuất phát từ con người chứ không phải từ giới tính.”

Giống như tôi, tôi chỉ như vậy với một mình anh, cho nên anh nên chịu trách nhiệm với tôi, để tôi vừa hôn vừa ôm vừa hì hì hì… Cậu lẩm bẩm trong lòng, lau sạch nước trên sàn.

Alpha đã nhận ra sự thật, cậu có lẽ thực sự có một tí tẹo thích Úc Chấp.

Trì Nghiên Tây bĩu môi: Chỉ một tí tẹo, bằng hạt vừng thôi.

Úc Chấp nhai đá viên trong miệng: Xuất phát từ con người.

Một quan điểm thú vị, ngoài thành kiến về giới tính, thói quen của Úc Chấp cũng là xuất phát từ sự việc.

Anh ngước mắt, nhìn người sống sờ sờ đang rửa tay đi tới. Lần trước, quan điểm mỗi người đều là duy nhất, không thể thay thế của cậu vẫn còn chấn động tâm can trong đầu anh, lần này lại được cậu dạy cho một bài học.

“Con người” này khá thú vị.

Bàn chân đang vắt chéo của Úc Chấp vui vẻ khẽ lắc.

Trì Nghiên Tây: “Nhưng chuyện anh làm sáng nay vẫn có chút quá đáng, tôi…”

“Xin lỗi.”

“Đây là quà tạ lỗi.”

Lời chưa nói hết, Trì Nghiên Tây nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo được Úc Chấp đặt lên bàn trà, lại ngơ ngác nhìn anh. Dù Úc Chấp không phải lần đầu xin lỗi cậu, nhưng lần này anh lại còn chuẩn bị cả quà tạ lỗi.

Alpha trong đầu toàn là, anh ra ngoài còn nhớ mua quà cho mình, trong lòng anh có mình!

Úc Chấp thừa nhận sáng nay mình quả thực quá đáng, tình huống khó xử mà Alpha gây ra không đáng phải chịu hình phạt nặng như vậy, là anh giận cá chém thớt.

Trì Nghiên Tây vẫn không dám tin: “Cho tôi?”

Úc Chấp gật đầu.

Trì Nghiên Tây lúc này mới mím môi nén cười, ngồi xổm xuống bên bàn trà, cầm chiếc hộp mở ra, là một chiếc khuyên tai đá ruby, kim cương trắng bao quanh làm điểm nhấn hình hoa, một chiếc khuyên tai rất nổi bật và bắt mắt.

Trước đây cậu tức giận đã tháo khuyên tai ra, tuy nói là sẽ đeo lại, nhưng cậu vẫn chưa về nhà.

Úc Chấp khi xăm cho cậu cảm thấy màu đỏ rất hợp với cậu.

Trì Nghiên Tây nén sự kích động xuống, đôi chân đang ngồi xổm đưa cậu xoay người về phía Úc Chấp: “Tôi vẫn chưa thành thạo lắm, anh đeo giúp tôi đi.”

Không phải là nói dối, cậu chưa từng tự đeo.

Úc Chấp đặt chân xuống, mọi chuyện dễ dàng phát triển thành cảnh Alpha ngồi xổm g*** h** ch*n anh.

Giống như một tư thế định mệnh vậy.

Úc Chấp nghiêng người về phía trước, Trì Nghiên Tây căng thẳng đến nín thở, mà Úc Chấp chỉ đặt ly rượu trong tay lên bàn trà mà thôi.

Nhưng khoảnh khắc đó, giống hệt một cái ôm.

Úc Chấp cầm chiếc khuyên tai từ chiếc hộp nhỏ mà Alpha đang nâng bằng hai tay, màu đỏ của đá quý như máu bồ câu, rực rỡ phô trương, sắc màu đậm, cùng một gu với vẻ ngoài của Trì Nghiên Tây.

Đặc biệt là sau khi Trì Nghiên Tây đỏ mặt.

“Cậu ngồi xổm cao quá.”

Một câu nói ẩn ý chỉ hai người hiểu.

Alpha mặt đỏ bừng khẽ chao người về phía trước, từ ngồi xổm chuyển sang quỳ. Beta ngồi theo tư thế oai vệ, khiến khung cảnh trông như một vị vua đang ban thưởng cho tín đồ của mình.

Chó con nghe lời, chủ nhân tâm trạng không tồi.

Úc Chấp véo lấy d** tai của Trì Nghiên Tây, khi đâm khuyên tai vào cảm thấy có chút lực cản, có lẽ là do cậu mới xỏ lỗ tai không lâu mà đã nhiều ngày không đeo, có xu hướng sắp liền lại.

Khuyên tai được đẩy vào rất chậm, khiến cơn đau nhói vốn nhỏ bé bị phóng đại, làm Trì Nghiên Tây khẽ nhíu mày.

Úc Chấp nhìn thấy hết.

Bỗng nhớ đến ngón tay sáng nay, chắc hẳn sẽ còn đau hơn.

Khuyên tai xuyên qua, đeo xong.

Anh hiếm khi có hứng thú ngắm nghía một chút, như anh nghĩ, chiếc khuyên tai này quả thực rất hợp với Trì Nghiên Tây.

Ánh mắt chạm phải ánh mắt ngước lên của Trì Nghiên Tây, hai người lúc này khoảng cách rất gần, sự mập mờ tăng nhiệt trong hơi thở giao thoa, hương whisky khiến người ta có chút say.

Cuộc đối mặt kéo dài, d*c v*ng tích tụ theo từng phút từng giây, thôi thúc người ta phải làm gì đó.

Trì Nghiên Tây không kìm được trước, đầu lưỡi thè ra l**m môi, dò dẫm từng chút một ngẩng đầu lên gần Úc Chấp.

Alpha đang quỳ trên đất vô cùng cẩn thận.

Nhưng Úc Chấp đã lùi lại.

Hôn nhau đồng nghĩa với việc trao đổi nước bọt, không nằm trong phạm vi chấp nhận của Beta.

Không khí đang tốt đẹp bị phá vỡ, Trì Nghiên Tây lại không muốn từ bỏ, cậu cũng muốn có được một chút tiếp xúc thân mật từ Úc Chấp.

Từ trước đến nay đều là vở kịch một vai của cậu, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi. Thế là cậu hạ tầm mắt, nhìn vào thứ ngay trước mắt, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm tới.

Chiếc quần ngủ cotton màu xám, chất liệu vải tốt có một đặc điểm chung, đó là ôm sát.

Cho nên dù Úc Chấp chỉ ngồi một cách rất bình thường, nhưng cũng có thể nhìn ra đường nét đại khái.

Trì Nghiên Tây nuốt nước bọt.

Đầu cậu từ từ cúi xuống, như một con robot bị chập mạch, giật cục, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Úc Chấp một cái.

Chó con sắp làm chuyện xấu, luôn quan sát chủ nhân như vậy, để phán đoán xem chuyện này có thể làm hay không.

Chủ nhân không ngắt lời.

Chủ nhân chỉ đang nhìn chằm chằm vào cậu, như một cuộc đối đầu không lời.

Nhưng khoảng cách là có giới hạn, đầu mũi chạm vào trước đã phá vỡ sự cân bằng của cuộc đối đầu này. Đầu ngón tay của Úc Chấp co giật lại, nhưng mặt thì không lộ chút sơ hở.

Trì Nghiên Tây nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi lại dùng đầu mũi cọ cọ.

Dừng lại.

Vài giây tạm dừng, cậu không nhận được bất kỳ lời răn dạy hay ngăn cản nào, đồng nghĩa với việc cho phép.

Tiếng sấm vang trời, là pháo hoa ăn mừng.

Chỉ cần chó con gan lớn, không có gì là không ăn được.

Trì Nghiên Tây đối mặt với món ăn chưa từng thử vẫn mang một chút cảnh giác, trước tiên là l**m một cái.

Thấy chủ nhân của món ăn vẫn thờ ơ, cậu mới bắt đầu yên tâm thưởng thức.

Vải màu xám dính một chút nước sẽ trở nên rất rõ ràng. Úc Chấp duỗi thẳng cánh tay dài ra để rót rượu, lần đầu rót lệch không vào ly, anh hạ thấp chai rượu muốn áp sát vào ly, không khớp.

Beta vốn vận hành bình thường lúc nào lại có sai lầm cấp thấp như vậy.

Bàn tay cầm chai rượu nổi rõ gân xanh. Chó con được phép ăn càng lúc càng say sưa, táo bạo, đối với thức ăn vừa gặm vừa cắn, may là răng nanh không đủ sắc.

Úc Chấp hồi lâu mới rót đầy được một ly rượu, nâng ly rượu tựa vào sofa, một tay chống lên tay vịn sofa đỡ đầu, từ từ đưa một ngụm rượu vào miệng.

Tóc của Alpha rậm rạp, xem ra tuyệt đối không có nguy cơ hói đầu, xoáy tóc trên đầu có chút đáng yêu.

Lần thực hành trước không hề uổng phí.

Úc Chấp còn liếc mắt xem phim chiếu đến đâu, nhân vật chính đang ở nơi hai người gặp nhau lặng lẽ rơi lệ, xem ra đã đến đoạn chia tay.

Trì Nghiên Tây lúc này hưng phấn đến muốn phát điên, hương whisky mà cậu toả ra còn nồng hơn cả rượu trong tay Úc Chấp.

Cậu bây giờ vừa tự hào vừa kiêu ngạo.

Là do cậu một ngụm một ngụm ăn mà thành.

Úc Chấp nhanh chóng uống hết ly rượu đó, định rót thêm thì mới phát hiện chai rượu đã cạn. Thảo nào cảm thấy đầu hơi choáng, anh lại không biết tự lúc nào đã uống hết một chai whisky, đặt ly rượu rỗng xuống.

Bàn tay của Trì Nghiên Tây đưa lên đặt lên quần anh, bị anh không chút do dự gạt ra.

Ánh mắt giao nhau một cái, Trì Nghiên Tây ngoan ngoãn.

Úc Chấp: “Thuốc.”

Giọng không còn lạnh lẽo như thường lệ, mệnh lệnh vẫn vậy.

Trì Nghiên Tây đang bận, đành phải tạm buông món ăn, dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy thuốc, nhân tiện hoạt động miệng một chút.

Mùi vị đắng nhẹ lập tức phá vỡ hương rượu whisky, chiếm một vị trí giữa hai người, khiến Trì Nghiên Tây, người mê mẩn mùi vị này, càng thêm sảng khoái.

Úc Chấp day day thái dương, thỉnh thoảng rít thuốc với lực mạnh hơn, mày cũng nhíu chặt hơn bình thường, khiến anh trông có một cảm giác khác lạ so với thường ngày.

Chó con tham ăn dưới đất lắc đầu lắc não, m*t bao bì của thức ăn ướt sũng, toàn là nước miếng. Thỉnh thoảng còn nhìn anh, nghịch ngợm lè lưỡi l**m từ đầu này đến đầu kia của thức ăn, rồi lại ngậm đầu thức ăn vừa m*t vừa cắn.

Rất không ngoan.

Đủ mọi trò.

Nếu không phải bao bì vẫn còn, e là kem bên trong đã bị chó con m*t vào bụng từ lâu rồi. Nhưng chủ nhân lúc này vẫn chưa cho phép chó con ăn kem.

Úc Chấp hút hết điếu này đến điếu khác, chơi đùa cùng chó con.

Trong phim, hai nhân vật chính không chịu nổi nỗi khổ tương tư, không thể từ bỏ đối phương, lại băng qua biển người chạy về phía nhau. Họ ôm chặt lấy nhau ở ngã tư đông đúc, điên cuồng bày tỏ nỗi nhớ, tình yêu và quyết tâm.

Trì Nghiên Tây sớm đã mềm nhũn. Nghĩ đến mình đang ăn gì, cậu không kìm được mà nắm lấy của mình, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống, thậm chí còn khiến cậu ăn ngon hơn.

Úc Chấp hút thuốc rất dữ, tay kia mấy lần muốn đưa lên kết thúc tất cả.

Bước này của anh đi hơi xa, da gà nổi lên khắp người vẫn chưa lặn xuống.

Không phải vì sảng khoái đến mức nào.

Sự bài xích và ghê tởm đã ăn sâu vào tiềm thức vẫn chưa chịu rẽ lối, phản ứng trên cơ thể anh, từng khớp xương của anh đều cứng đờ.

Ngoại trừ kẻ chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, nay đang được chăm sóc chu đáo, đã trở thành kẻ phản bội duy nhất.

Trong từng phút từng giây này, anh đều cố gắng dùng tư duy để kiểm soát cơ thể, anh ngăn cản bàn tay mấy lần định đưa lên đẩy Trì Nghiên Tây ra. Bản năng cơ thể đang ganh gồng với mệnh lệnh của não bộ, khổ nhất là khớp cổ tay của anh, nơi từng bị thương lâu ngày căng cứng truyền đến từng cơn đau nhói.

Trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn, như thể phủ lên anh một lớp men.

Anh khó khăn đưa điếu thuốc lên miệng, một hơi đã đốt hết nửa điếu.

Anh muốn bước ra.

Không ai có thể kiểm soát ý đồ của anh, cơ thể anh cũng không thể.

Xung quanh đôi mắt màu nhạt nổi lên những tia máu đỏ, gắt gao nhìn Trì Nghiên Tây đang bận rộn.

Sự tự tại của cậu khiến người ta muốn tóm lấy.

Một tia hung ác hiện lên trên mặt anh, Úc Chấp gập ngón trỏ và ngón giữa lại, điếu thuốc bị bẻ gãy rồi vứt đi. Bàn tay trống không luồn vào mái tóc đen của Trì Nghiên Tây, túm lấy, ấn mạnh xuống.

Cảm giác bài xích mãnh liệt khiến anh mất kiểm soát lực đạo, đầu ngón tay đang day thái dương cào rách da ở đuôi mắt, rỉ ra một vệt máu.

Anh như không hề hay biết, chỉ lại kéo đầu Trì Nghiên Tây lên một chút.

Trì Nghiên Tây trong lòng vui sướng, tuy vải không ngon lắm, nhưng điều này nói lên điều gì, nói lên cậu lợi hại.

Khiến Úc Chấp lạnh lùng cũng phải trở nên tích cực như vậy.

Cậu không kiêu ngạo thì ai kiêu ngạo, chỉ là tóc bị giật hơi đau.

Nhân lúc ngẩng đầu lén nhìn Úc Chấp, muốn xem biểu cảm của anh bây giờ, cậu vô cùng mong chờ. Không ngờ lại thấy một cảnh tượng khiến cậu rất bất ngờ. Úc Chấp vẫn giữ tư thế nhàn nhã tựa vào sofa, tay đỡ cái đầu hơi cúi, hàng mi rũ xuống, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo đến thấu xương, ngoài sự phiền não thường ngày có phần tăng thêm, có thể gọi là không biểu cảm.

Nhưng bàn tay đang túm lấy đầu cậu lại nặng và dùng sức đến thế.

Ánh mắt chỉ giao nhau một giây, cậu lại cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ đến việc Úc Chấp đang dùng một vẻ mặt rất bình tĩnh để làm ra hành động đầy thô bạo và áp chế thế này, cậu liền…

Chó con run lên hai cái, buông món ăn trong miệng ra. Chó con chơi mệt rồi, muốn nằm xuống đất nghỉ ngơi.

Món ăn không còn được chó con chăm sóc nữa, gần như chỉ trong 2 phút đã trở lại bình thường. Điều này chỉ chứng tỏ một vấn đề, phản ứng của nó là bản năng cơ thể chứ không phải do d*c v*ng.

Phim cũng sắp kết thúc, bất ngờ là lại rất hợp với cái tên phim mà Úc Chấp nghĩ. Kết cục, mùa hè kết thúc, một nhân vật chính chết trên đường đuổi theo người kia, bia mộ lướt qua, người sống sót đi xa tận chân trời.

Rất điên.

Trì Nghiên Tây gối đầu lên đùi Úc Chấp, hỏi câu hỏi cậu tò mò nhất.

“Úc Chấp, rốt cuộc anh hút thuốc gì vậy?”

“Không phải thuốc lá.”

“Là thuốc.”

Bàn tay của Úc Chấp vẫn còn trên đầu cậu, những ngón tay từ từ nâng lên rồi hạ xuống là sự an ủi không lời.

Tác giả có lời muốn nói: Chó con không được ăn kem đâu, trời đánh thánh vật đứa nào đã khoắng mất bình luận của tôi, vơi đi bao nhiêu là bình luận [khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng]

Bình Luận (0)
Comment