“Thuốc ư?”
Trì Nghiên Tây ngờ vực ngẩng đầu, nhưng cằm vẫn lười biếng gác lên đùi Úc Chấp, cậu giờ hơi mất sức, bàn tay đang vỗ nhẹ lên đầu cậu của Úc Chấp cũng thuận thế rời đi.
Anh tựa vào lưng ghế sô pha, từ góc này nhìn xuống, Trì Nghiên Tây càng giống một chú cún con.
Trì Nghiên Tây vẫn tin lời Úc Chấp. Lần đầu ngửi thấy mùi thuốc lá của anh, cậu đã cảm thấy nó khác hẳn với của người khác, chẳng hề cay nồng xộc vào mũi, ngược lại còn có vị thanh khổ thoang thoảng. Khi ấy cậu cũng cho là giống mùi thuốc, nhưng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng đây là thuốc lá của Tam Giác Châu, mùi vị có khác một chút cũng là thường tình.
Hơn nữa, Úc Chấp hút thuốc nhiều như vậy mà tay anh vẫn sạch sẽ, không hề bị ám vàng, trên người càng không có cái mùi dầu thuốc khét lẹt của những tay nghiện thuốc lá lâu năm, lúc nào cũng là mùi thanh khổ dễ chịu này.
Cậu chớp mắt: “Thuốc gì thế?”
Úc Chấp nhìn cậu, đôi môi mỏng mấp máy: “Xuân. Dược.”
Kẻ ngốc cũng nghe ra được anh đang cố tình lừa người. Tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện, dưới lớp vỏ ngoài nghiêm túc của Úc Chấp thực ra lại có chút tinh quái, đặc biệt thích ngấm ngầm trêu chó chọc mèo.
Lời phản bác đã đến đầu môi, Trì Nghiên Tây lại nuốt ngược vào trong, cố nén khóe miệng đang chực nhếch lên: “Ồ, vậy à, thế thì tôi hiểu rồi.”
Cậu làm vẻ mặt khoa trương: “Thế nên tôi ra nông nỗi này đều là do anh cả. Anh cố tình hút loại thuốc này trước mặt tôi. Kệ đấy, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Lần này không chỉ cằm gác lên đùi Úc Chấp, hai tay cậu còn ôm trọn lấy chân anh, ra chiều “tóm được anh rồi, đừng hòng chạy thoát”.
Cậu quả là biết chớp thời cơ, vừa dính là ăn vạ ngay.
Giờ thì cậu là Trì Nghiên Tây trong sạch ngây thơ, còn Úc Chấp đã trở thành một beta mưu mô đã lâu.
Úc Chấp khẽ hừ một tiếng, ai bảo cậu ta ngốc chứ, nom cũng lanh lợi ra phết, thời cơ nắm bắt vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa hiểm, cái nồi đen cũng úp xuống gọn ghẽ dứt khoát. Nhưng anh sẽ không sa vào cái bẫy này: “Chịu trách nhiệm với cậu thế nào? Làm. Cậu. Sướng?”
Thô, nói chuyện vẫn thô như ngày nào.
Alpha quả nhiên lập tức biến sắc, giờ cậu chẳng buồn bình luận về điểm này nữa.
Trên sô pha, Úc Chấp thong dong như đang xem kịch, cứ như thể câu nói kinh thiên động địa kia không phải do mình thốt ra. Từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, anh thật sự không thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Phải biết rằng, ở Tam Giác Châu, người ta còn nói một câu: Anh Úc, anh nói chuyện văn nhã thật đấy.
Trì Nghiên Tây rất không phục, mặt đỏ bừng, nghiến răng: “Hừ, nói thì hay lắm mà có thấy anh ra tay thật đâu. Vừa nãy không biết là ai, hôn cũng không cho, xem cũng chẳng được, chậc chậc~ Đúng là một hoàng hoa đại beta mà~”
Quả là âm dương quái khí, cũng quả là đáng ăn đòn, khóe miệng gần như vểnh lên tận trời.
Cậu chỉ muốn hôn cái môi nhỏ một chút, chỉ muốn lột đồ nếm thử mùi vị của tiểu Úc, cậu quá đáng lắm sao?
Bên ngoài sấm sét mưa giông càng làm đêm thu thêm lạnh, còn không khí giữa hai người trong phòng lại tốt đẹp chưa từng thấy. Úc Chấp đáp lại bằng cách giơ ngón giữa: “Cậu có biết ngón tay này suýt nữa thì bị cậu siết gãy không?”
Cái tên alpha này khít đến mức đáng sợ.
Con đường khai phá còn lắm gian truân đã là điều được định sẵn.
Mặt Trì Nghiên Tây cứ đỏ bừng lên, cậu chỉ nhớ là quả thực rất đau, rồi đưa mắt nhìn ngón giữa thon dài kia.
Lại liếc sang tiểu Úc.
Mảng ướt trên lớp vải màu xám trông rất rõ.
Tiểu Úc to nhỏ thế nào, cậu vẫn nắm khá rõ, dẫu sao cũng là do chính miệng mình từng miếng từng miếng đút cho lớn.
So với ngón giữa, quả thật là… súng lục và hỏa tiễn.
Chắc là chênh lệch vũ khí tầm cỡ đó.
Thật cảm tạ Úc Chấp đã không động thủ thật, cậu lại liếc nhìn ngón giữa đang ở ngay trước mắt, đột nhiên lao tới thật nhanh, “chụt” một cái, rồi lập tức tươi cười nói với ngón tay: “Vất vả cho mày rồi.”
Cũng không cho Úc Chấp cơ hội tính sổ với mình: “Thuốc lá của anh rốt cuộc là thuốc gì?”
Mắt chớp chớp.
Ngón tay Úc Chấp như bị điểm huyệt, khoảnh khắc ấy trái tim trong lồng ngực cũng run lên một cái, rồi lập tức được anh điều khiển trở lại bình thường. Anh cảm thấy Alpha này có hơi “được cưng mà kiêu”.
Chỉ là tối nay anh hơi say, cũng có chút mệt, mồ hôi trên trán lúc này mới tan đi, nên tạm thời làm một người chủ độ lượng, không so đo với chú cún con.
Anh hạ tay xuống.
Thuốc gì ư?
Ngón tay đang đặt trên trán rời đi rồi lại gõ nhẹ: “Thuốc để giữ cho nơi này được bình tĩnh.”
Năm năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, anh đã mất kiểm soát. Lần đó, đội lính đánh thuê của họ hợp tác với chính phủ láng giềng của Tam Giác Châu để bắt một băng nhóm buôn người.
Đối phương xảo quyệt và tàn nhẫn.
Năm đó anh mười chín tuổi, là năm thứ ba gia nhập đội lính đánh thuê, trong nhiệm vụ này anh giữ chức đội trưởng tiểu đội hai. Trong quá trình theo dõi truy bắt, phía chính phủ có kẻ phản bội, tiểu đội một đi tiên phong gồm năm người thì bị chúng bắt mất ba.
Đến khi anh dẫn tiểu đội hai tìm thấy họ…
Phó thủ lĩnh của chúng xoay xoay con dao còn nhỏ máu trong tay, cười nói với anh: “Lột da người cũng không dễ lắm nhỉ. Xem ra chuyện làm ăn của nhà Thác Đạt Pháp tốt như vậy cũng có lý do cả.”
Thác Đạt Pháp, gia tộc ở Tam Giác Châu chuyên dùng da người làm hình nhân.
Úc Chấp đã mất kiểm soát trong lần đó, anh quên mất phải phối hợp tác chiến, quên hết tất cả, cứ thế phát điên, toàn bộ tâm trí chỉ tập trung vào việc bắt cho được gã phó thủ lĩnh kia.
May mà lúc đó, phó đội của anh là Trạch Mộc có năng lực lãnh đạo rất mạnh, đã tạm thời thay thế vị trí của anh để dẫn dắt những người khác tiếp tục hành động.
Khi họ hoàn thành nhiệm vụ, con dao trong tay anh đang rạch trên cơ thể máu thịt be bét của gã phó thủ lĩnh. Hóa ra, người bị lột da chưa chắc đã chết ngay tại chỗ.
Chị Hồng đến nơi thì thấy anh đang định lột da chính mình. Ai trông thấy cũng nghĩ anh điên rồi. Thế là anh bị tiêm thuốc mê đưa đến chỗ bác sĩ, được chẩn đoán là đầu óc có vấn đề.
Anh vẫn luôn cho rằng một người muốn chết là do không đủ mạnh mẽ. Bác sĩ phủ định suy nghĩ này của anh, nói rằng không phải vậy, mà đôi khi còn là vì quá kiên cường.
Bác sĩ nói với anh rất nhiều, về nguyên nhân của căn bệnh cảm xúc này, v.v., rất phức tạp, phức tạp đến mức bác sĩ cũng không thể đưa ra kết luận chắc chắn, phức tạp đến mức anh cũng thực sự không hiểu nổi rốt cuộc mình đã mắc bệnh thế nào? Tại sao lại muốn chết?
Rõ ràng anh vẫn luôn muốn sống sót mà…
Anh đã điều trị ở đó ba tháng, ít nhất trông anh đã trở lại bình thường. Để đề phòng bất trắc, chị Hồng sau khi thảo luận với bác sĩ đã quyết định dùng thuốc lá làm phương thức để anh mang thuốc theo bên mình.
Lúc đầu anh rất coi thường, anh nghĩ mình đã khỏi rồi.
Sau này…
Mẹ nó.
Anh chẳng thể nào rời xa thứ thuốc này.
Ngón tay Úc Chấp dịch chuyển, lúc này Trì Nghiên Tây mới để ý đến vệt máu ở đuôi mày anh.
“Anh bị thương rồi.”
Úc Chấp không hiểu, anh bị thương ở đâu?
Trì Nghiên Tây đã đứng dậy chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất lấy hộp y tế về, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm: “Bị thương cũng không biết nói, nhìn là biết anh không hiểu rồi. Cậu ấm đây dạy cho anh một quy tắc khi bị thương, đó là bị thương một phần thì phải tỏ ra đau đớn khổ sở đến mười phần, rồi nhân cơ hội mà đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi hay dùng chiêu này nhất, ví dụ như ngã trầy đầu gối, tôi sẽ khóc đến không thở nổi.”
Cậu lấy tăm bông tẩm i-ốt bôi lên vết máu ở đuôi mày Úc Chấp: “Lúc đó để dỗ tôi, mọi người sẽ đưa ra đủ loại điều kiện, thế là tôi có thể vòi được đồ chơi và đồ ăn vặt mình muốn.”
Vết thương rất nông, chỉ cần sát trùng là được, không cần dán băng keo cá nhân.
Trì Nghiên Tây tự hào nhìn Úc Chấp: “Chiêu này đảm bảo hiệu quả.”
Những điều cậu nói đối với Úc Chấp như thể một thế giới cổ tích. Úc Chấp thậm chí không biết đáp lời thế nào. Anh nghĩ mình nên đi ngủ thôi, đầu hơi choáng, chắc là rượu đã ngấm. Uống một hơi cạn chai whisky, dù tửu lượng không tồi nhưng anh cũng hơi không chịu nổi.
Thấy anh đứng dậy.
Trì Nghiên Tây đóng hộp y tế đã thu dọn xong lại: “Anh đi nghỉ à? Đợi tôi một lát.”
Úc Chấp lại từ từ ngồi xuống, cơ thể trở nên nặng trĩu.
Trì Nghiên Tây vào nhà vệ sinh xử lý qua loa, trở ra cầm lấy chai nước muối và tuýp thuốc mỡ dưới gầm bàn trà: “Anh bôi giúp tôi với, tôi không với tới.”
Cậu lo Úc Chấp từ chối nên cứ nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Úc Chấp không nói gì, ngoan ngoãn nhận lấy, bộ não bị cồn xâm chiếm phải mất vài nhịp mới hiểu cậu đang nói gì.
Trì Nghiên Tây đã sợ anh đổi ý mà nằm sấp lên đùi anh, áo choàng tắm bị vén lên để lộ hình xăm đã hồi phục rất tốt. Úc Chấp nhìn chằm chằm một lúc lâu, có chút ngây ngô định đưa tay qua, rồi lại dừng lại, rửa tay bằng nước muối, lúc này mới chấm nước muối từ từ bôi lên hình xăm. Còn cây tăm bông Trì Nghiên Tây đưa cho thì bị anh ném lên sô pha.
Ngón tay thấm nước muối men theo hình xăm bôi từng tấc một, rửa hình xăm màu đỏ thành càng đỏ hơn, chỉ cần hơi dùng sức là như có thể ấn ra nước hoa tươi thắm.
Ngón tay Úc Chấp cứ quanh quẩn mãi.
Trì Nghiên Tây lặng lẽ cắn môi, này… sao cảm giác hoàn toàn khác với tự mình bôi thế?
Úc Chấp đổ rất nhiều nước muối, gần như muốn tắm cho Trì Nghiên Tây. Nước muối đọng lại trên mông lấp lánh dưới ánh đèn. Chỉ cần vỗ nhẹ, nước muối sẽ nhảy tưng tưng theo thớ thịt.
Thật thú vị.
Con ngươi màu nhạt của Úc Chấp không còn trong trẻo như thường lệ, mười ngón tay lướt trên đó như đang chơi đàn.
Anh rất thích.
Thích hoàng tử bé mặc đồ đẹp chơi dương cầm. Hồi nhỏ anh có một cuốn truyện, chỉ duy nhất một cuốn đó, bìa là hình hoàng tử bé chơi đàn.
Câu chuyện rất đơn giản, hoàng tử bé biết chơi đàn nhận được rất nhiều lời khen ngợi và yêu thương.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt lên xuống, gõ lên những phím đàn không tồn tại.
Trì Nghiên Tây không hiểu sao mình lại biến thành đồ chơi, cứ thế này, cậu lại sắp trở thành Alpha chỉ biết phát//tình bị Úc Chấp ghét bỏ. Cậu không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Bôi thuốc.”
Ngón tay đang chơi đàn dừng lại.
Mí mắt Úc Chấp nhấc lên, phải một lúc sau mới phản ứng, rồi cầm lấy tuýp thuốc, nặn hết cả tuýp lên hình xăm của Trì Nghiên Tây. Thuốc mỡ nhiều đến mức trông như chỏm tóc của Cừu Lười Biếng*.
(Chú thích: Một nhân vật trong phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám” của Trung Quốc)
Lòng bàn tay ấn lên, từ từ đẩy thuốc mỡ ra.
Trì Nghiên Tây: ?
Hình xăm của cậu hình như không có diện tích lớn như vậy.
Vừa rắc nước muối xong giờ lại trét thêm một lớp thuốc mỡ erythromycin màu trắng. Hai bàn tay xinh đẹp vừa xoa vừa nắn, những đốt ngón tay sắc lẹm và đầu ngón tay hồng hào bị thuốc mỡ làm bẩn, quả là một tuyển thủ có năng khiếu nhào bột.
Úc Chấp từng thấy trên mạng có một loại đồ chơi giải tỏa căng thẳng gọi là đồ chơi bóp nắn, anh thấy rất thú vị, mua về chắc cũng tương tự thế này.
Cái đầu nặng trĩu ngả ra sau sô pha, anh nhắm mắt lại, tay vẫn đang bóp nắn, quả thực làm người ta thấy thư giãn. Trong đầu dường như chỉ còn lại suy nghĩ lát nữa mình sẽ nắn thế này, nắn xong thế này mình còn phải nắn thế kia nữa.
Trì Nghiên Tây: Sức chịu đựng có hạn! Úc Chấp mà còn thế này nữa là cậu sẽ vồ lấy anh đấy!
Cậu nhất định nói được làm được.
Ngay khi cậu sắp bùng nổ thì mọi thứ kết thúc, trong lòng cậu lại dấy lên một chút tiếc nuối.
Phải một lúc sau Trì Nghiên Tây mới quay đầu lại, thì thấy người tựa trên sô pha đã nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, vậy mà lại ngủ say một cách yên tĩnh như thế.
Cậu ngẩn người, rồi nhớ ra chai whisky đã cạn, vậy là Úc Chấp say rồi ư? Một người họ Trì nào đó hễ say là làm loạn không thể tin nổi, cậu bò dậy, ghé sát lại xem Úc Chấp, người vẫn không có phản ứng.
“Ngủ thật rồi…”
Lại có người nết rượu tốt đến thế!
Trì Nghiên Tây vô cùng kinh ngạc, nhìn Úc Chấp đang ngủ, không hiểu sao lòng bỗng mềm nhũn, chỉ cảm thấy anh thật ngoan. Một mình uống rượu, không ồn ào, không quấy phá, say rồi thì ngoan ngoãn đi ngủ, mà ngủ cũng rất yên tĩnh.
Người nhắm nghiền đôi mắt, cái vẻ chán ghét thế gian cũng theo đó mà biến mất. Trì Nghiên Tây một tay chống cằm si mê ngắm nhìn, Úc Chấp lúc ngủ mang một nét yếu mềm mong manh, như thể chạm vào là sẽ vỡ tan.
Trì Nghiên Tây không hiểu sao càng nhìn càng thấy đau lòng. Nhìn vệt xước sau mày anh, nhìn vết sẹo không rõ ràng gần chân tóc, nhìn hình xăm nửa cánh bướm, nhìn mái tóc dài màu bạc, nhớ lại chủ đề đã bị lảng đi, cậu lại nhìn lên trán Úc Chấp, thuốc để giữ cho anh tỉnh táo…
Cậu cẩn thận bế ngang Úc Chấp lên, người say rượu không hề có phản ứng, đầu tự nhiên dựa vào vai cậu rồi lại nghiêng sang bên cổ, giống như một chú mèo con cuối cùng cũng chịu thân thiết với người.
Sức nặng của Úc Chấp đối với cậu không hề đáng kể, tuy đánh không lại Úc Chấp nhưng cậu cũng là một alpha 1m86 chính hiệu, cơ bắp rắn chắc, bế một người chỉ cao hơn mình một chút như Úc Chấp vẫn rất nhẹ nhàng.
Mặt không đỏ, hơi thở không gấp, cậu bế Úc Chấp lên lầu, cẩn thận đặt xuống, rồi lại lục tủ quần áo tìm một chiếc q**n l*t sạch, sau đó nhắm mắt thay cho Úc Chấp.
Cậu không phải loại rác rưởi nhân lúc người ta say mà chiếm tiện nghi, cậu muốn chiếm tiện nghi của Úc Chấp cũng phải đợi lúc anh tỉnh táo, dựa vào thực lực mà chiếm.
Đắp chăn cho Úc Chấp, vuốt lại mái tóc, lại không kìm được nhìn anh một lúc lâu nữa mới luyến tiếc nhỏ giọng: “Chúc anh có một giấc mơ đẹp.”
Cậu rón rén rời đi.
Xuống lầu, cậu gọi điện cho cô mình: “Cô ơi, cháu muốn hỏi chuyện về thuốc lá của Úc Chấp.”
Úc Chấp ngủ một giấc say sưa, điện thoại vẫn thỉnh thoảng có tin nhắn gửi đến.
【Em lại dám báo cảnh sát!】
【Em thật chẳng ngoan chút nào.】
【Em cũng thấy rồi đấy, dù mày có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, nên ngoan ngoãn nghe lời đi được không? Anh thật sự không muốn làm hại em đâu.】
Hôm sau, mặt trời đã lên cao Úc Chấp mới tỉnh. Lật chăn ra, anh nhìn chằm chằm chiếc q**n l*t đã được thay trong hai giây rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Nước lạnh dội lên người khiến da bắt đầu ửng đỏ, anh dùng sức vò mặt.
Rõ ràng biết Trì Nghiên Tây ở trong nhà, sao anh lại uống nhiều rượu như vậy? Úc Chấp không hiểu nổi hành vi của mình, để bản thân mất ý thức là một việc nguy hiểm như thế, nếu là trước đây anh tuyệt đối sẽ không làm.
Tóc còn nhỏ nước, anh đi từ trên lầu xuống. Người mọc trên sô pha vẫn ở đó: “Chậc chậc, muộn thế này mới dậy, tôi phong cậu là đồ lười.”
Trì Nghiên Tây cười hì hì nói, nhưng nụ cười của cậu dần tắt ngấm. Úc Chấp đứng yên không nhúc nhích, không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cậu, thật đáng sợ.
“Tôi không đụng vào anh! Tôi thề!”
“Trì Nghiên Tây tôi không phải loại tiểu nhân đó!”
Úc Chấp biết. Thứ nhất, Trì Nghiên Tây không có gan làm anh. Thứ hai, anh say rồi cũng không làm nổi người khác.
Anh chỉ tò mò.
Tò mò về Alpha này.
Thu lại ánh mắt cũng như sự tò mò, hôm nay còn có việc phải làm.
Trì Nghiên Tây thấy anh lại định ra ngoài: “Anh đi đâu đấy?”
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại, Úc Chấp chỉ để lại cho cậu một câu “làm việc”. Trì Nghiên Tây đi về phía cửa hai bước, tức tối, không phải chứ, bên ngoài rốt cuộc có việc gì mà anh cứ phải đi đi lại lại thế!
Vốn còn tưởng có thể nhân cơ hội này sống những ngày tháng của hai người, vun đắp thêm tình cảm chứ.
Úc Chấp lái xe lên đường, mục tiêu đã xác định, tiếp theo là tìm cơ hội ra tay. Anh không thích để lại con ruồi phiền phức quá lâu, tuy không cắn người nhưng làm người ta khó chịu.
Xe dừng ở ngã tư, Úc Chấp nhìn đèn đỏ, gõ ra một điếu thuốc.
Hắn biết mình báo cảnh sát, vậy thì cảnh sát hẳn đã điều tra ra hắn. Nhưng cảnh sát lại không liên lạc với mình, cũng có thể hiểu được, đối phương dù sao cũng là người nhà họ Tân, chỉ là nhắn tin quấy rối chứ cũng chưa thật sự hành động gì.
Dù có thật sự làm, anh cũng đã cố ý tra luật của Đế đô.
Cưỡng h**p, tội không đến mức chết.
Phòng vệ, còn có cả khái niệm phòng vệ quá mức.
Dù có cộng thêm cả đe dọa kh*ng b*, tính hết vào cũng không đủ để lĩnh án chung thân, mà hắn lại là người nhà họ Tân, có lẽ còn chẳng phải ngồi tù.
Anh nhấn ga, chiếc xe được mệnh danh là “quái vật mặc vest” của anh lao đi đầy khí thế.
Hôm nay anh chủ yếu là đi thăm dò, tìm một nơi thích hợp để ra tay. Ở Đế đô không giống Tam Giác Châu, những việc này phải làm trong bóng tối, rất phiền phức.
Anh ăn trưa ở ngoài, chọn món lẩu cay mà anh chưa từng ăn.
【Vẫn không trả lời tôi.】
【Xem ra tôi phải cho em một bài học rồi.】
Úc Chấp chỉ liếc một cái, anh đang phân vân xem bát lẩu cay vừa được bưng lên này có gì khác với lẩu thường?
Cửa đẩy ra, một alpha trẻ tuổi dẫn theo mấy đứa trẻ bước vào.
“Thích ăn gì thì cứ gắp nhé.”
Lũ trẻ rất vui vẻ và cũng rất có quy củ xếp hàng, chúng đông người nên phải ngồi hai bàn mới đủ.
“Anh Lượng, anh vừa nhận lương ạ?”
Úc Chấp gắp miếng miến dẹt rơi xuống, anh nhìn về phía người thanh niên. Anh ta ngũ quan ngay ngắn, khoảng chừng hai mươi tuổi, có chút tự hào lại có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Ừm, nên các em cứ yên tâm ăn đi.”
“Anh Lượng, lương cảnh sát cao lắm ạ?”
“Chắc là cao lắm, anh Lượng có thể cho cả 6 người chúng ta ăn lẩu cay.”
Lũ trẻ ngây thơ nói.
Dư Lượng không muốn làm chúng thất vọng nên gật đầu. Một cậu bé lập tức nói: “Vậy lớn lên con cũng muốn làm cảnh sát, kiếm thật nhiều tiền.”
Dư Lượng nghiêm mặt: “Làm cảnh sát là để trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa, nếu chỉ vì tiền thì không có tư cách làm cảnh sát.”
Lũ trẻ gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Úc Chấp lặng lẽ ăn hết bát lẩu cay của mình, anh cảm thấy sự khác biệt so với lẩu thường có lẽ là nước chấm đã biến thành nước dùng đậm đà, tiết kiệm được hai bước nhúng và chấm.
Trước khi ra về, anh thấy trên biển hiệu có ghi: lẩu khô cay, miến trộn cay.
Anh lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối, Trì Nghiên Tây cuối cùng cũng được như ý nguyện chơi game cùng Úc Chấp.
Nhưng tiền cược đã thay đổi, không còn màn c** đ* nhảy múa mà cậu hằng ao ước.
Trì Nghiên Tây: “Được rồi, vậy tôi đổi cái khác. Nếu tôi thắng, tôi có thể sấy tóc cho anh.”
Cậu đã thèm muốn mái tóc dài của Úc Chấp từ lâu. Thấy Úc Chấp gật đầu đồng ý, cậu vui đến không nhịn được cười: “Vậy anh muốn cược gì?”
Con ngươi màu nhạt của Úc Chấp đánh giá nụ cười của Alpha.
“Tôi thắng.”
“Cậu sấy tóc cho tôi.”
Nói xong anh liền bắt đầu bày bàn cờ. Trì Nghiên Tây bị câu nói này làm cho ngơ ngác, Úc Chấp có ý gì đây? Anh ta không phải đang thả thính mình đấy chứ? Tim đập thình thịch loạn xạ, cậu thật sự sắp chịu không nổi rồi.
Úc Chấp: “Bắt đầu đi.”
Trì Nghiên Tây mơ màng quay lại, đặt một quân cờ trắng vào góc bàn.
Úc Chấp thì đặt quân đen vào giữa.
Trì Nghiên Tây còn chưa kịp hoàn hồn, theo thói quen lại đặt thêm một quân nữa.
Úc Chấp đặt quân đen thứ hai ngay cạnh quân đầu tiên.
Đợi đến khi Trì Nghiên Tây vừa tỉnh táo lại một chút, cậu ngớ người. Bốn quân đen xếp thành một hàng, cậu thật sự chưa từng thấy cách chơi cờ vây này.
“Úc Chấp, cờ vây không chơi như vậy.”
Úc Chấp đặt quân đen thứ năm xuống cạnh đó. Cờ vây là gì anh không hiểu.
“Tôi chơi cờ caro, tôi thắng rồi.”
Trì Nghiên Tây: …
Trì Nghiên Tây vỗ tay bôm bốp cho anh, thắng hay, thắng tài, thắng tuyệt cú mèo.
“Vậy anh mau đi tắm đi.”
Cậu thúc giục, rồi trước khi Úc Chấp lên lầu, cậu không nhịn được gọi anh lại: “Úc Chấp.”
Úc Chấp quay đầu, trạng thái của Alpha trước mắt rất giống với cái đêm cậu xin lỗi anh.
Trì Nghiên Tây lấy hết can đảm: “Cậu đừng theo cô, theo tôi có được không?”
Lời ngớ ngẩn.
Úc Chấp phán định như vậy.
Chị Hồng là người đầu tiên trên thế giới này đối tốt với anh, đã thay đổi cuộc đời anh, giúp anh có thể sống đến tận bây giờ, hơn nữa còn đối đãi với anh như con.
Vả lại, anh không hiểu điều này có gì mâu thuẫn với Trì Nghiên Tây?
“Đừng toàn nói những lời ngốc nghếch.”
Trì Nghiên Tây nhìn thấy biểu cảm của Úc Chấp, tim đã lạnh đi một nửa. Vẻ mặt anh như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười, và câu trả lời của anh càng khiến cậu tan nát.
Cậu khô khốc đáp: “Ồ.”
Úc Chấp không hiểu Trì Nghiên Tây lại đang nghĩ gì. Huống hồ chị Hồng cũng không cho anh về Tam Giác Châu. Tình hình hiện tại của anh chẳng phải là ở lại đây làm vệ sĩ cho cậu ta sao? Hơn nữa, chẳng phải chính cậu ta cũng từng nói muốn vụng trộm với anh, chẳng phải là không muốn chuyện giữa họ bị chị Hồng biết, bị người khác biết hay sao?
Nói một cách khách quan, mọi chuyện chẳng phải đều đang diễn ra theo ý muốn của cậu ta sao?
Người dưới vòi hoa sen lắc đầu, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phiền phức.
Anh từ phòng tắm bước ra, Trì Nghiên Tây đã cầm máy sấy tóc đợi sẵn, cười tươi rói, như thể chút thất vọng trước đó chỉ là ảo giác của anh.
“Ngồi đi, tôi sấy tóc cho anh.”
Trì Nghiên Tây vỗ vỗ mép giường, nhân cơ hội leo lên giường.
Úc Chấp không nói gì, nhưng trước khi bước tới, anh đã âm thầm hít một hơi. Anh biết Trì Nghiên Tây không có ý định và mục đích làm hại mình, nhưng để bản thân ở trong khoảng cách và trạng thái cực kỳ thích hợp để bị ám sát…
Anh châm một điếu thuốc.
Trì Nghiên Tây nhìn sâu vào điếu thuốc trong tay anh.
Úc Chấp hút được nửa điếu mới thuyết phục được bản thân cứng nhắc ngồi xuống, trên tay có thêm một chiếc nhẫn, chiếc anh từng đeo, suýt nữa đâm vào Cao Vũ.
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn.
Trì Nghiên Tây trước khi bật máy sấy tóc đã nói một câu: “Nếu nóng thì anh nói một tiếng nhé.”
Tóc của Úc Chấp dài đến giữa lưng, rất dài. Trì Nghiên Tây cảm thấy đây là mái tóc dài đẹp nhất cậu từng thấy. Cậu cầm lên một lọn, màu bạc, như mặt hồ phủ ánh trăng. Cậu tò mò không biết cơ duyên nào đã khiến Úc Chấp để tóc dài?
Cậu bật chế độ gió nhẹ, không quá mạnh, sẽ không làm rối tóc Úc Chấp mà còn có thể kéo dài thời gian sấy tóc cho anh.
Úc Chấp dần nhắm mắt lại. Làn gió ấm áp, bàn tay với lực vừa phải gãi gãi trên đầu, vô cùng dễ chịu, khiến người ta chỉ muốn ngủ.
Thời gian từ từ trôi qua.
Tóc dần khô và trở nên rất tơi. Ánh mắt Trì Nghiên Tây dừng lại trên vết sẹo ở cổ Úc Chấp, cậu đã để ý từ trước.
Cậu túm một nắm tóc lớn nhấc lên, rồi vừa sấy vừa giũ cho tóc tơi ra.
Cậu thăm dò gọi một tiếng: “Úc Chấp?”
Lông mi như cánh quạ của Úc Chấp khẽ nhấc lên, nhưng không mở mắt, cũng không trả lời, như thể vừa trải qua một buổi mát-xa dễ chịu, khiến anh có chút chìm đắm không muốn lên tiếng.
Trì Nghiên Tây lại nghiêng đầu liếc Úc Chấp, thấy anh có vẻ sắp ngủ, cậu lén lút lùi lại, cố tình túm một lọn tóc trước máy sấy thổi vù vù, đuôi tóc không ngừng lướt qua chiếc cổ thon dài. Cậu từ từ cúi đầu lại gần, hết sức cẩn thận hôn lên vết sẹo ấy.
Úc Chấp đột ngột mở bừng mắt.
Giây tiếp theo, Trì Nghiên Tây đã bị anh đè xuống, máy sấy tóc rơi xuống gầm giường.
Trì Nghiên Tây: “Tôi… tôi… tôi…”
Úc Chấp nhìn chằm chằm đôi môi đang mấp máy của cậu. Đầu óc bị gió ấm thổi cho quá dễ chịu, vừa rồi cậu ta đã làm gì mình?
“Cậu đã làm gì?”
“Tôi… tôi… tôi hôn anh một cái.” Trì Nghiên Tây lí nhí.
Úc Chấp nhíu mày, không thể hiểu nổi.
Anh là beta, cổ làm gì có tuyến thể, tại sao lại hôn?
“Thích ph*t t*nh lung tung, lại còn thích hôn hít bừa bãi.” Anh hừ một tiếng, bàn tay đang bóp cổ Trì Nghiên Tây di chuyển lên trên, ấn chặt môi cậu.
“Cậu rốt cuộc có bệnh gì?”
Trì Nghiên Tây không còn lời nào để nói, đã thế thì liều luôn: “Dù sao tôi cũng hôn rồi…”
Cậu nói, đôi môi đầy đặn khó khăn mấp máy dưới ngón tay Úc Chấp, cảm giác thật mềm mại.
“Có cơ hội nữa, tôi sẽ hôn môi anh.”
Trì Nghiên Tây hoàn toàn bất chấp: “Tôi còn muốn hôn lưỡi với anh nữa.”
Lông mày Úc Chấp khẽ nhíu lại, chú cún này quá ngông cuồng.
Chú cún còn có thể ngông cuồng hơn, cậu lè lưỡi, l**m lên bàn tay Úc Chấp đang ấn trên môi mình.
Chú cún ngông cuồng lại lẳng lơ rất hấp dẫn. Tâm thái đang dần thay đổi của Úc Chấp bị khơi gợi. Giữa hai người họ, có hôn hay không, khi nào hôn, hôn thế nào nên do anh nắm quyền kiểm soát.
Thế nên anh bỏ tay đang ấn trên môi Trì Nghiên Tây ra. Anh quyết định hôn ngay bây giờ.
Anh sẽ là người hôn.
Anh mong chờ xem phản ứng của chú cún sẽ thế nào.
“Reng reng reng——”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí mờ ám.