Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên thật phiền phức. Úc Chấp tự cho rằng mình vừa rồi rất bình tĩnh, nhưng bị tiếng điện thoại cắt ngang, anh dường như mới thật sự tỉnh táo, nhận ra mình vừa định làm gì.
Anh vậy mà lại muốn hôn Trì Nghiên Tây.
Dù chỉ là môi chạm môi, anh không định làm gì hơn, nhưng dù vậy cũng là điều mà anh của trước đây tuyệt đối sẽ không nghĩ đến.
Thậm chí có thể nói là nghĩ đến đã thấy ghê tởm, hơn nữa tối qua anh còn từ chối hành vi này.
Nhưng tối nay anh lại có ý định làm việc đó. Úc Chấp chưa bao giờ biết mình là một người thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy.
Anh bị trúng tà ư?
Nhưng lúc này anh vẫn đứng dậy, vừa cầm lấy điện thoại, Alpha đã biến thành cục kẹo cao su dính người đuổi theo, cánh tay choàng qua vai ôm chầm lấy anh.
Con ngươi đen láy sáng long lanh, Trì Nghiên Tây đã nhận ra, mấy giây vừa rồi Úc Chấp muốn hôn cậu!
Chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống đầu, vé số trúng thưởng lọt vào tay, cậu đang buồn ngủ thì gối đã kê sẵn dưới đầu.
Lần này mà còn không hôn được, Trì Nghiên Tây cậu sẽ cắm đầu nhảy từ cửa sổ xuống hồ.
Không sống nữa.
Úc Chấp nghiêng đầu nhìn chú cún phiền phức, không hiểu sao lại không gỡ cậu ta ra, anh nhận điện thoại: “Chị Hồng.”
Anh thưởng thức sự thay đổi biểu cảm của Trì Nghiên Tây.
Chỉ bị dọa một chút, gan cũng lớn phết.
“Cục cưng Úc Úc~”
Lần trước Trì Nghiên Tây ở xa không nghe thấy giọng trong điện thoại, nhưng lần này thì khác, lần này cậu đang ở ngay cạnh đầu Úc Chấp.
Đồng tử chấn động.
Úc Úc… cục cưng…
!!!
Từ sự thay đổi biểu cảm khoa trương của Trì Nghiên Tây, Úc Chấp lúc này mới nhận ra cậu đã nghe thấy, hiếm khi anh tỏ ra có chút xấu hổ, ánh mắt cũng lảng đi.
Cách gọi này anh đã bảo chị Hồng đừng gọi như thế không biết bao nhiêu lần, nhưng vô ích. Mấy năm nay anh đã quen rồi, nhưng bị Trì Nghiên Tây nghe thấy vẫn rất mất mặt.
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Trì Nghiên Tây, sau này chắc anh sẽ thường xuyên nghe thấy cách gọi này. Anh giơ tay định đẩy cái giá treo người này ra.
Trì Nghiên Tây đã bị k*ch th*ch đến phát điên. Cục cưng Úc Úc, rất tốt, cậu phải hôn cục cưng Úc Úc, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gợi cảm của Úc Chấp, trong lòng nổi lên một cơn liều lĩnh, bất chấp tất cả mà hôn tới.
Phải hôn, phải hôn cho bằng được.
Chính là cái gọi là liều ăn nhiều, nhát ăn ít.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Úc Chấp lại đang có chút ngẩn ngơ vì bị phát hiện cái tên “cục cưng Úc Úc”.
Trên môi bỗng có thứ gì đó mềm mại chạm vào, thế giới tinh thần vốn đã rách nát của Úc Chấp nổi lên một trận cuồng phong, cảm giác như đang trên bờ vực sụp đổ.
Thực ra anh chưa hề chuẩn bị.
Trì Nghiên Tây hôn rất mạnh, đôi môi đầy đặn của cậu bị ép bẹp trên môi Úc Chấp, dù vậy vẫn mềm mại, ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ thấy Úc Chấp, người vốn thấy núi lở cũng không đổi sắc, mí mắt từ từ nhướng lên, sau một thoáng ngây dại, đôi con ngươi màu nhạt kia như núi non tan chảy, mưa xuân đổ về biển cả.
Từ đó về sau lại có thêm một nét thần thái khác.
Cơn cuồng phong quét qua thế giới không sụp đổ, mà biến thành một dáng vẻ tươi mới.
Thực ra cũng không tệ đến thế.
Nhưng cũng chỉ trong một thoáng, Úc Chấp đã kìm nén bản thân trở lại như thường, tóm lấy Trì Nghiên Tây không chút do dự định đẩy cậu ra.
Tay Trì Nghiên Tây đang khoác trên vai anh lại vòng lên cao hơn, ôm chặt lấy cổ anh, không chịu rời ra, cứ gắng sức dán vào người anh, quấn lấy anh. Sức trâu của cậu nổi lên, Úc Chấp cũng phải lùi lại một bước.
Hai người giằng co, ánh mắt giao nhau mạnh mẽ truyền đi ý muốn của mình. Một người mong đối phương ngoan ngoãn rời ra, một người thì “tôi không đấy”. Chỉ có hai đôi môi mềm mại vẫn hòa hợp dán vào nhau, truyền nhiệt độ của mình cho đối phương.
Thân mật đến thế.
Chị Hồng: “Chị không làm phiền em chứ? Chị cũng không có việc gì quan trọng.”
Úc Chấp vốn luôn chiến thắng mọi trận, lần này lại không thể đẩy Trì Nghiên Tây ra. Bàn tay đang siết eo Trì Nghiên Tây lơi đi khi nghe thấy giọng chị Hồng. Anh ngả đầu ra sau, kéo môi mình ra khỏi môi Trì Nghiên Tây: “Không phiền, em cũng không có việc gì.”
Trì Nghiên Tây không chịu, tay đang ôm cổ Úc Chấp lại vòng lên giữ lấy gáy anh, không cho anh lùi nữa, rồi lại nhào tới hôn lần nữa.
Úc Chấp: !
Nhíu mày, lời chửi thề đã đến đầu môi.
Chú cún này có hơi không nghe lời.
Chị Hồng: “Tối qua Nghiên Tây gọi cho chị hỏi chuyện em hút thuốc đấy, xem ra hai đứa hòa hợp nhỉ, chị cũng yên tâm rồi.”
Lời chửi thề của Úc Chấp nuốt ngược vào trong, anh dò xét nhìn Trì Nghiên Tây. Trì Nghiên Tây áy náy lảng tránh ánh mắt, cúi đầu tấn công đôi môi Úc Chấp, cắn rồi lại kéo đôi môi mỏng, và còn cố gắng cạy mở hàm răng Úc Chấp để tiến thẳng vào trong.
Nhưng Úc Chấp nghiến chặt răng, không cho cậu một chút cơ hội, trông y hệt một người chồng trinh liệt, mặc cho đầu lưỡi cậu hết lần này đến lần khác l**m láp cũng không mềm lòng, cậu chỉ có thể hết lần này đến lần khác ra về tay trắng.
Chị Hồng: “Nghiên Tây là một đứa trẻ tốt, nó quan tâm em chứ không phải muốn dò xét đời tư của em. Hơn nữa, nói một cách khác, em là vệ sĩ của nó, nó cũng cần hiểu rõ tình hình của em. Em đừng trách nó, với lại em cũng nên kết bạn đi. Chị thấy hai đứa hòa hợp đấy, sau này cũng cứ thế nhé, biết không?”
Tay Úc Chấp đang nắm eo Trì Nghiên Tây từ từ siết chặt hơn. Chỉ thấy Trì Nghiên Tây, kẻ đang cưỡng hôn mình, mặt không hề đỏ, lúc này nghe lời chị Hồng lại lén lút ngượng ngùng.
Lời khen sẽ làm chú cún xấu hổ.
Trì Nghiên Tây không cạy được hàm răng cũng không vội, dù sao Úc Chấp chắc chắn sẽ phải mở miệng nói chuyện với cô. Thế là cậu tỉ mỉ thưởng thức đôi môi của Úc Chấp, đừng thấy cái miệng này nói chuyện thô thiển, người thì lạnh lùng, nhưng thịt môi thì mềm mại vô cùng, rất ngon, khiến cậu không thể dừng lại.
Nụ hôn đầu được trao cho Úc Chấp, cậu Trì Nghiên Tây này chết cũng không hối tiếc.
Úc Chấp “ừm” một tiếng từ trong mũi, coi như trả lời chị Hồng. Môi bị cắn đến tê dại, Trì Nghiên Tây có lẽ thật sự là một con chó.
Bên kia chị Hồng vang lên tiếng bật lửa: “Hôm nay chị nhặt được một cậu nhóc, tự nhiên nhớ lại lúc chị mua em về, mọi người đều nói chị thật có mắt nhìn, mua được một tiểu tình nhân xinh đẹp như vậy, haha.”
Úc Chấp tất nhiên còn nhớ, sau đó chị Hồng đã đáp lại một câu: Mẹ kiếp nhà nó, đây là át chủ bài chị mua cho đội mình đấy.
Trì Nghiên Tây không biết những chuyện này, từ khóa duy nhất cậu bắt được là “tiểu tình nhân xinh đẹp”. Cậu chua loét nhìn Úc Chấp, ánh mắt giao nhau, cậu làm ra vẻ hung dữ nhưng lại nhẹ nhàng c*n m** d*** của Úc Chấp, từ từ kéo ra ngoài, đến một mức độ nhất định lại buông ra, thịt môi sẽ bật trở lại thành màu đỏ thắm hơn. Cậu lại lấy lòng l**m nhẹ đôi môi vừa bị bắt nạt.
l**m cho đôi môi ướt át, chép miệng thành tiếng.
Khi làm những việc này, ánh mắt cậu quyến luyến không rời khỏi Úc Chấp.
Như một tiểu yêu tinh đang ra sức thi triển hết mánh khóe trước mặt một vị cao tăng đắc đạo, Úc cao tăng mắt sâu thẳm thu hết mọi biểu hiện của Trì Nghiên Tây vào đáy mắt.
Con mắt của anh không sai, alpha hợp nhất là để lẳng lơ.
Chị Hồng: “Bên em không có việc gì thật chứ, sao không nói gì?”
Nghe chị Hồng hỏi vậy, tia lửa bùng lên trong ánh mắt giao nhau của Úc Chấp và Trì Nghiên Tây.
Cũng coi như là tâm linh tương thông, bởi vì họ đều biết đối phương sắp làm gì.
Trì Nghiên Tây lần này thật sự quá ngông cuồng. Chiếc lưỡi đang đốt lửa khắp nơi trên môi chạm vào hàm răng Úc Chấp, khóe mắt ánh lên nụ cười chờ đợi, như một vị đại tướng quân đắc ý chờ đợi kẻ địch tự nguyện mở cổng thành.
Tay Úc Chấp siết eo cậu lại càng mạnh hơn. Vẻ dương dương tự đắc của cậu ta thật sự khiến người ta ngứa tay, muốn dạy dỗ một trận.
Trong im lặng, hai người giao đấu hết vòng này đến vòng khác.
Lần này Úc Chấp thua.
Anh mở miệng trả lời, giọng còn chưa thoát ra, lưỡi của ai đó đã xông vào miệng anh. Ấm áp, mềm mại, mang theo hương chanh. Dũng cảm xông vào rồi lại ngoan ngoãn không động đậy, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn anh.
Trông thật vô tội.
Úc Chấp khoảnh khắc đó suýt nữa đã ném Trì Nghiên Tây ra ngoài. Bàn tay siết chặt gắng sức đẩy ra, chưa được một phân lại dừng lại, kéo người về.
Gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ rõ sự giằng co.
Úc Chấp: “Thật sự không có việc gì, em đang…”
Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Chiếc lưỡi trong miệng bắt đầu khuấy động không yên, dán vào lưỡi anh quấn quýt. Trì Nghiên Tây thật sự là gan hùm mật gấu.
Anh vô thức muốn tránh đi, nhưng trong miệng chỉ có bấy nhiêu chỗ, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Anh càng động, lại càng quấn chặt hơn với Trì Nghiên Tây đang đuổi theo.
Chịu thiệt vì chưa từng hôn ai.
Hai chiếc lưỡi quấn thành một mớ, anh đuổi tôi chạy, anh trốn tôi dán, lướt qua vòm họng, lướt qua má trong mềm mại, quấn quýt tạo ra tiếng nước chậc chậc.
Tay Úc Chấp siết chặt Trì Nghiên Tây gần như muốn bóp nát người.
Trì Nghiên Tây đau nhưng vẫn cắn răng không kêu, nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý chìm đắm vào nụ hôn đầu của mình. Dù không có kỹ thuật, toàn là lung tung, cậu vẫn hạnh phúc và phấn khích đến sắp chết.
Chị Hồng: “Em đang làm gì vậy? Tiếng gì thế?”
Úc Chấp miễn cưỡng nói năng không rõ ràng: “Em – đang ăn.”
Vừa nói, lưỡi anh đã chạy sang miệng Trì Nghiên Tây. Khi vô tình lướt qua vòm họng đối phương, người đang ôm anh liền nhạy cảm run lên.
Chiến trường không biết tự lúc nào đã đổi chỗ, Úc Chấp ngơ ngác, không hiểu tại sao lưỡi của họ lại không thể tách ra? Không hiểu nụ hôn như thế này phải kết thúc thế nào? Không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Không hiểu tại sao mình không đẩy Trì Nghiên Tây ra?
Chị Hồng: “Ăn gì thế? Nghe có vẻ ngon nhỉ.”
Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây đang nhắm mắt vô cùng say đắm, không khó coi, anh cũng không thấy ghê tởm. Dù mình đang cùng cậu ta môi lưỡi giao triền, cảm giác nổi da gà ban đầu giờ cũng đã tan biến.
Chỉ là đầu có chút choáng váng, bắt đầu nói năng linh tinh: “Đang ăn lưỡi vịt.”
Trì Nghiên Tây lập tức mở mắt, ánh mắt giao nhau lần nữa, bớt đi sự giằng co trước đó, thêm vào chút gì đó mờ ám không rõ.
Nhưng mà lưỡi vịt?
Sao lại có cảm giác mình bị mắng thế?
Nếu bây giờ anh ăn lưỡi vịt, vậy chẳng phải mình là vịt sao?
Thế là cậu cố tình cắn lưỡi Úc Chấp, từ đầu lưỡi từ từ cắn vào trong, cho anh một bài học nho nhỏ.
Chị Hồng: “Lưỡi vịt à? Thật không ngờ em lại ăn món này. Nhưng đồ ngon ở Đế đô thì nhiều không kể xiết, nói đến chị cũng thèm rồi.”
Úc Chấp liếc mắt ra hiệu cho Trì Nghiên Tây, đối phương lúc này mới chịu thả lưỡi anh ra, quẩn quanh ở khóe môi anh.
“Chị Hồng muốn ăn gì? Ngày mai em đi mua gửi về.”
Trì Nghiên Tây chua loét, lại ghé sát vào tai kia của Úc Chấp.
Chị Hồng: “Đặc sản em gửi lần trước vẫn còn, không vội, dù sao em ở bên đó tạm thời cũng chưa về.”
Trì Nghiên Tây: “Chẳng phải anh thích tôi lẳng lơ một chút sao.”
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau, ngữ điệu đồng thời lọt vào hai tai Úc Chấp, khiến người ta vô cùng hỗn loạn.
Trì Nghiên Tây khi nói cố tình hạ giọng, hơi nóng gần như đốt cháy tai Úc Chấp, còn nhân cơ hội cắn nhẹ tai anh, tối nay coi như cậu được hời toàn diện.
Úc Chấp quay sang nhìn Trì Nghiên Tây, cậu ta đây đâu phải là lẳng lơ một chút, sao có cảm giác cậu ta sợ chị Hồng ở đầu dây bên kia không phát hiện ra?
Trì Nghiên Tây lại từ từ hôn trở lại.
Úc Chấp: “Sớm muộn gì cũng phải về thôi.”
Trì Nghiên Tây đang định di chuyển đến môi Úc Chấp thì dừng lại. Niềm vui hôn hít bị dội một gáo nước lạnh, tiểu Tây Tây vừa mới có chút biểu hiện cũng chẳng còn hứng thú.
Cậu đột nhiên quay đầu: “Cô.”
Sắc mặt Úc Chấp lập tức nghiêm túc.
“Nghiên Tây? Cháu cũng ở đó à.”
“Vâng, cô ơi, quà cháu gửi cô có thích không?”
Mấy tiểu tình nhân cậu chọn cho chị Hồng lần trước đã đến được một thời gian. Chủ đề này vừa được khơi lên, chị Hồng cười rõ ràng vui hơn hẳn: “Rất tốt, rất tốt, cô rất thích.”
Trì Nghiên Tây đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Úc Chấp: “Cô thích là được rồi, cháu sẽ chọn thêm vài người tốt nữa gửi cho cô.”
“Không vội, không vội, cô cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
“Được, vậy cô không nói chuyện với cháu nữa, cháu và Úc Chấp phải ra ngoài một chuyến.”
“Được, được, hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.”
“Tạm biệt cô, yêu cô!”
Điện thoại cúp máy, trong phòng chìm vào tĩnh lặng. Trì Nghiên Tây mím môi, chu lên rồi lại hôn Úc Chấp. Chưa hôn đủ, hôn mãi không đủ.
Úc Chấp nghiêng đầu tránh đi: “Ai cho phép cậu tự tiện xen vào?”
Đây là cuộc gọi của anh.
Trì Nghiên Tây ra vẻ vô lại: “Vậy thì anh phạt tôi đi.” Cậu bây giờ hoàn toàn không sợ Úc Chấp nữa.
Úc Chấp nghe theo, đáp lại dứt khoát: “Được.”
Trì Nghiên Tây: Hả? Thật luôn à? Anh bạn là thần đèn Aladdin đấy à.
Giây tiếp theo, bàn tay vẫn luôn nắm lấy cậu nhấc bổng cậu lên, cùng lúc đó Úc Chấp lùi về phía sau. Bị bế lên, Trì Nghiên Tây vội vàng quấn lấy Úc Chấp để không bị rơi xuống đất.
Dù tò mò Úc Chấp sẽ phạt mình thế nào nhưng cậu không hỏi, dù sao cũng không trốn được. Trên đường đi, cậu cũng không bỏ qua cơ hội, như chim gõ kiến cứ mổ liên tục lên môi Úc Chấp.
Úc Chấp không tránh.
Anh trước tiên vào thư phòng kéo một chiếc ghế ra, Trì Nghiên Tây được đằng chân lân đằng đầu, đến hành lang lại một lần nữa chiếm lĩnh miệng Úc Chấp, quấn quýt không rời.
Úc Chấp không đáp lại, không từ chối, như thể không liên quan đến mình.
Một tay ôm chú cún tham ăn, kéo lê chiếc ghế đến phòng thay đồ, đặt trước tấm gương lớn, rồi đặt Trì Nghiên Tây lên ghế. Khi tách ra, một sợi chỉ bạc vắt ngang giữa môi hai người rồi đứt đoạn.
Dâm mị đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trì Nghiên Tây l**m môi đầy tiếc nuối, đầu ngón tay Úc Chấp không ai phát hiện đã siết chặt.
Sau đó, Úc Chấp lại lấy ba chiếc cà vạt đến.
Trì Nghiên Tây hôn đến thở hổn hển, ngồi trên ghế gỗ mặc cho Úc Chấp sắp đặt, bị anh đưa tay ra sau lưng ghế, dùng cà vạt trói lại, sau đó chân cũng bị đặt lên tay vịn ghế, lần lượt bị trói.
Úc Chấp trong suốt quá trình, động tác có thể nói là dịu dàng. Môi anh bị Trì Nghiên Tây hôn đến đỏ ửng, màu sắc rực rỡ ấy xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của anh đủ để khiến người ta suy nghĩ miên man.
Trói xong, Úc Chấp rời đi.
Trì Nghiên Tây không có mỹ nhân để ngắm, lúc này mới quan sát bản thân, vừa ngẩng đầu đã thấy mình trong gương, ngẩn người. Hả? Mình đang trong tình trạng này ư? Thật xấu hổ!
Chân bị trói trên tay vịn ghế, áo choàng tắm gần như không có tác dụng che chắn, nên cậu có thể nhìn rõ mông mình trong gương.
Úc Chấp rất nhanh quay lại, chỉ là trên tay có thêm vài thứ. Anh đến bên cạnh Trì Nghiên Tây, đặt những thứ mang đến lên tủ kính, tiện tay cầm lấy một cái, vừa bóc bao bì vừa xem hướng dẫn sử dụng.
Trì Nghiên Tây có chút hoảng: “Anh định phạt tôi thế nào?”
Úc Chấp bóc bao bì có hơi mạnh tay, khi lấy đồ ra đã vung đến trước mặt Trì Nghiên Tây. Một cái khẩu cầu màu đen. Cái khẩu cầu lại văng về tay anh, anh xoay xoay nó rồi nhìn cậu: “Cậu sẽ sớm biết câu trả lời thôi.”
Anh đứng thẳng người, cúi xuống nhìn gương mặt căng thẳng của Trì Nghiên Tây.
Chú cún trước đó quá đắc ý rồi, đáng bị dạy dỗ.
Anh không mấy thành thạo đeo chiếc vòng cổ có khẩu cầu cho chú cún. Chú cún muốn trốn, anh liền tóm lấy cái đầu lông xù của chú cún, tuy không ra lệnh nhưng không cho phép từ chối.
Trước khi chú cún kịp ư ử, ngón trỏ thon dài đã chạm vào khẩu cầu, từ từ đẩy vào cái miệng hay hôn hít lung tung của chú cún. Chú cún liền bị tước đoạt quyền kiểm soát miệng mình.
Chỉ là Úc Chấp không ngờ thứ này lại hoàn chỉnh đến vậy, còn có cả vòng tay nối sau lưng, khiến việc anh dùng cà vạt trói tay Trì Nghiên Tây trước đó có hơi thừa thãi. Anh rất kiên nhẫn cởi cà vạt ra, đeo chiếc vòng tay có sẵn này lên cổ tay Trì Nghiên Tây.
Sau khi đeo xong mọi thứ, đầu Trì Nghiên Tây bất giác ngửa ra sau.
Chú cún bị trói, khiến người ta rất muốn bắt nạt.
Úc Chấp lại bắt đầu bóc món đồ thứ hai. Lần trước khi mua hàng giả, phía dưới có gợi ý, anh cũng không xem kỹ mà đặt hết một lượt. Quả nhiên có một kẻ b**n th** nào đó thì sẽ có lúc dùng đến.
Lần này thứ anh bóc là một cặp, công tắc nằm trên đế màu xanh nhạt, phần trước trong suốt, trên đó ghi chất liệu n*m v* giả, giống như một chiếc bát nhỏ úp ngược, ở giữa có một chiếc bàn chải nhỏ cùng chất liệu, dưới bàn chải tuy không nhìn thấy nhưng hẳn là có máy rung loại nhỏ.
Anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trì Nghiên Tây, úp một cái lên đ** t* của cậu.
Nhấn công tắc, nấc thứ nhất, chiếc bát nhỏ sẽ tự điều chỉnh kích cỡ theo vật thể nó chụp lên, đến khi không bị rơi ra mới dừng lại, cũng rất thông minh.
Úc Chấp thấy mới lạ, đ** t* của Trì Nghiên Tây biến thành một chiếc bánh bao nhỏ hấp lên, lại còn có chấm đỏ nữa chứ.
Trì Nghiên Tây không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư”. Hình phạt này quá sức rồi! Sao Úc Chấp lại có nhiều thứ linh tinh thế này!
Xem ra anh không chỉ thích mua quần áo đẹp.
Tên beta không đứng đắn này!
Úc Chấp nhấn nấc thứ hai, chiếc bàn chải nhỏ bắt đầu đồng loạt quét tới quét lui, sang trái sang phải.
Trì Nghiên Tây suýt nữa thì nảy bật lên, nếu cậu không bị trói.
Chiếc bàn chải nhỏ quét tới lui vài phút rồi lại chuyển sang chế độ xoay tròn, tiếp theo là nấc thứ ba. Đúng như Úc Chấp dự đoán, quả nhiên có máy rung. Đế đô được mệnh danh là cường quốc công nghệ, không làm người ta thất vọng, một vật nhỏ dùng cho mục đích này mà cũng có thể làm tinh xảo đến vậy.
Mang về Tam Giác Châu bán, chắc chắn lời to.
Trì Nghiên Tây cảm thấy đây là cực hình! Cực hình tàn khốc nhất! Nhưng oái oăm thay, bên còn lại không bị tra tấn lại thấy cô đơn một cách vô dụng. Cậu sắp điên rồi. Lần trước alpha bị chạm vào đ** t* là bị Úc Chấp dùng súng lạnh lẽo gõ vào, lần này lại dùng đến đạo cụ chuyên nghiệp.
Cậu cầu xin nhìn Úc Chấp.
Úc Chấp quả thực liếc nhìn cậu một cái, rồi tàn nhẫn úp chiếc bát nhỏ còn lại lên, bật thẳng nấc thứ ba.
Biểu cảm của alpha rất đáng để thưởng thức.
Úc Chấp cầm lấy món đồ cuối cùng trên tủ kính, bóc ra, là một cái miệng nhỏ được làm rất giống thật.
Thứ này được anh đặt lên ghế.
Trì Nghiên Tây ngẩn người, vội vàng muốn nói nhưng chỉ có nước miếng chảy ra.
Đối mặt với ánh mắt cầu xin của cậu, Úc Chấp nhẹ nhàng vỗ mặt cậu: “Bắt đầu trừng phạt.”
Anh không nán lại mà rời khỏi phòng thay đồ.
Chỉ để lại Alpha không thể làm gì, chịu đựng hình phạt không có hồi kết của mình.
Bây giờ là 9 giờ 24 tối, đêm còn dài.
Úc Chấp trở về phòng ngủ, tắm rửa lại lần nữa. Khi đánh răng, có một cảm giác kỳ diệu, cảm giác của nụ hôn vẫn còn đọng lại. Đây là hôn ư? Cảm giác hình như không tệ như anh tưởng.
Trước khi đi ngủ, anh lại hút một điếu thuốc.
Nghĩ nữa cũng vô ích, dù sao cũng đã hôn cho đã đời.
Trong khi Úc Chấp ngủ, Trì Nghiên Tây trong phòng thay đồ sắp chết. Đôi mắt đen láy, ánh nhìn đã tan rã, nước miếng để lại vệt sáng dưới ánh đèn trên má.
Hai chiếc bát nhỏ vẫn đang làm việc chăm chỉ không một chút ngừng nghỉ. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là công cụ trừng phạt trên ghế, đặt ngay vị trí nguy hiểm nhất. Nó có ba chế độ trừng phạt: một là hút, hai là l**m, ba là đẩy.
Không biết là Úc Chấp không quá ác độc hay có ý đồ khác, cái này là cỡ nhỏ nhất, còn không bằng ngón tay cái.
Nên nhiều nhất cũng chỉ là loanh quanh ở cửa.
Ba chế độ trừng phạt liên tục thay đổi.
————
Con ngươi Trì Nghiên Tây chậm rãi chuyển động, nhìn mình trong gương rồi lại xấu hổ dời mắt đi.
Một đêm đối với Úc Chấp chỉ là một giấc ngủ. Anh bị điện thoại đánh thức, tay mò mẫm bên gối mấy lần mới tìm được điện thoại, nhận máy.
“Úc Chấp?”
Anh lười biếng đáp một tiếng, lật người.
“Đây là Cục Cảnh sát số 1 Đế đô, có người tố cáo anh liên quan đến một vụ án, trước giữa trưa hãy đến đây một chuyến. Thêm nữa, nhắc nhở anh một câu, anh có thể mang theo luật sư của mình.”
Cúp điện thoại.
Trong dự liệu, Tân Ý đã đe dọa anh trong tin nhắn rồi.
Nhưng để có thể nắm thóp mình, dù hắn có bằng chứng rõ ràng hơn cũng sẽ không cung cấp cho cảnh sát, dù sao mục đích của hắn không phải là tống mình vào tù.
Ít nhất là lần này sẽ không.
Anh lật chăn, trò hay bắt đầu rồi.
Úc Chấp tắm rửa xong liền đến phòng thay đồ. Người trên ghế đang run rẩy, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn anh, mắt ngấn lệ.
Trông có vẻ rất gấp.
Anh đi lại, trước tiên quan sát tình hình, đầu tiên là pin của đồ chơi rất bền, qua một đêm vẫn còn hoạt động.
Gương và thảm cần phải lau chùi.
Trì Nghiên Tây “ư ư” thúc giục anh. Anh thong thả gỡ khẩu cầu ra, Trì Nghiên Tây vội vàng không kịp nuốt nước miếng: “Mau thả tôi ra, tôi muốn đi tiểu!”
Cậu thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.
Úc Chấp liếc nhìn, trông có vẻ rất nguy hiểm. Chỉ là một đêm này xem ra Trì Nghiên Tây đã giãy giụa không ít, nút thắt vốn rất dễ mở của chiếc cà vạt, bị cậu giãy đến gần như thắt chết.
Úc Chấp thử cởi hai lần.
“Nhanh lên, nhanh lên, tôi sắp tè ra rồi…” Trì Nghiên Tây nghẹn ngào thúc giục.
Cậu không dám tưởng tượng nếu mình tè ra ở đây, cậu có thể đi chết ngay lập tức.
Không cởi được.
Úc Chấp đi mở tủ kính đựng phụ kiện. Trì Nghiên Tây sắp phát điên: “Úc Chấp! Tôi xin anh đấy, anh nhanh lên!”
Úc Chấp thật sự không cố tình trì hoãn thời gian, anh lấy ra một chiếc nhẫn, ấn vào viên đá quý bên cạnh liền bật ra một lưỡi dao sắc, dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt cà vạt.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trì Nghiên Tây bật dậy, nhưng lại “phịch” một tiếng ngã xuống.
Quá đột ngột, Úc Chấp đang thu dao không kịp tóm lấy cậu. Anh đưa tay định kéo cậu dậy.
Trì Nghiên Tây nằm sấp trên đất run rẩy, giọng nói len qua kẽ răng: “Đừng chạm vào tôi!”
Cú ngã này trực tiếp chọc vào sàn nhà. Nín nhịn gần nửa đêm, ngay trước khi nhìn thấy hy vọng, tất cả đều tan tành…
Trong phòng thay đồ vang lên tiếng nức nở của alpha.
Thật đáng thương.
Úc Chấp cũng có chút ngơ ngác, điều này không nằm trong kế hoạch trừng phạt của anh. Nhìn Alpha đang nằm sấp trên đất, vì giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng mà khóc cũng không dám khóc to.
Rất đáng thương.
“Anh ra ngoài đi…”
“Đừng nhìn tôi!”
Trì Nghiên Tây buồn đến sắp chết rồi, cậu đã 20 tuổi rồi cơ mà.
Úc Chấp đặt chiếc nhẫn xuống, kéo Trì Nghiên Tây từ dưới đất lên. Bị kéo lên đột ngột, Trì Nghiên Tây lúc thì che mặt, lúc thì che không khí dưới đất, không biết che đâu cho phải.
Cuối cùng vẫn là che mặt, tiếng khóc nghẹn ngào truyền ra.
“Anh thả tôi ra…”
“Tôi bẩn.”
Úc Chấp bế ngang cậu đi về phía cửa: “Vì là cún con, nên tè bậy cũng coi như đáng yêu.”
Tiếng nấc của Trì Nghiên Tây dừng lại một chút, cậu lén nhìn Úc Chấp qua kẽ tay, không thấy vẻ chán ghét trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Úc Chấp khen cậu đáng yêu, vốn nên vui, nhưng trong tình huống này cậu thật sự không vui nổi.
Trở lại phòng tắm của phòng ngủ, Úc Chấp đặt cậu vào bồn tắm: “Trước khi tôi về hãy dọn dẹp sạch sẽ phòng thay đồ.”
“Anh lại ra ngoài à?” Trì Nghiên Tây bỏ tay che mặt xuống.
Úc Chấp: “Làm việc.”
Trì Nghiên Tây: “Làm việc?”
Hai người đồng thanh, rất tốt, Trì Nghiên Tây đã biết trả lời trước rồi.
【Lời tác giả】
Trời đất ơi, để viết truyện mà ngày nào tôi cũng phải lên mạng tìm kiếm những thứ quái quỷ gì không biết. Tìm đủ loại súng, vũ khí, tìm cách giết người, tìm những thứ không thể nói ra lời, thật quá kinh khủng.