Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 43

[Daddy]Chương 43 – Đánh gãy cánh uyên ương?

Chiếc Audi RS7 màu đen đánh một vòng cua điệu nghệ rồi dừng gọn ghẽ trong bãi đỗ trước cục cảnh sát, gần như thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Dù chưa đến mười giờ sáng, nhưng trước cửa cục cảnh sát vốn mở cửa 24/24 đã người ra kẻ vào không ngớt.

Khung cảnh hết sức bận rộn.

Từ trong ra ngoài, người đứng người ngồi lác đác, có người trên thân còn vương máu, có người không ngừng gọi điện, kẻ khóc người ngủ, có người đang khuyên giải, lại có kẻ trông như sắp sửa lao vào ẩu đả.

Một chiếc xe cảnh sát chạy tới, hai gã trai tóc vàng hoe say khướt lại bị giải xuống.

Úc Chấp dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn trong hộp tỳ tay, mở cửa xe, một luồng gió lạnh ùa vào. Anh có phần không cam tâm tình nguyện bước xuống, vạt áo khoác đen dài đến bắp chân khẽ lay động theo từng bước đi.

Những nơi anh đi qua, âm thanh ồn ã vốn có bỗng im bặt, người ta bất giác dõi mắt nhìn theo anh, ánh mắt của họ còn hơn cả kinh diễm, đơn thuần chỉ là sững sờ đến câm lặng trước một vẻ đẹp gây chấn động.

Alpha đang nằm ngủ trước cửa cục cảnh sát bị gió thổi cho tỉnh giấc, mơ màng mở mắt. Chiếc áo khoác đen toát lên khí chất cao quý, ẩn sau đó là bộ âu phục tinh xảo, tao nhã. Mái tóc dài màu bạc của người Beta đang tung bay trong gió, đuôi tóc lướt qua sợi xích kính bằng vàng buông thõng. Thứ lay động không phải sợi xích kính, mà là trái tim của kẻ ngoài cuộc. Gọng kính chỉ có nửa dưới như một sợi dây chuyền vàng hoa lệ vắt trên làn da trắng lạnh của anh, người Beta thờ ơ đảo mắt, tròng kính càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo cho đôi ngươi màu sáng. Ánh mắt ấy rơi xuống người Alpha trên đất, như nhìn một thứ rác rưởi không hơn.

Ánh nhìn chỉ dừng lại chưa đầy một giây, người Beta đã bước vào cục cảnh sát.

Alpha đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm lấy ngực, cố gắng đè lại trái tim đang đập loạn. Mẹ kiếp, cái nhìn vừa rồi khiến hắn hưng phấn quá! Hắn đâu có nhớ mình có thiên hướng M đâu nhỉ?

Úc Chấp được đưa đến phòng thẩm vấn thông thường, không cần phải ngồi trên chiếc ghế tra hỏi hạn chế tự do. Đối với anh, đây là một tín hiệu cho thấy cảnh sát không có đủ bằng chứng.

Anh vẩy vạt áo khoác, thong dong ngồi xuống, hai chân theo thói quen vắt chéo lên nhau, ánh mắt dừng lại trên bảng tên của viên cảnh sát đối diện: Vương Phù Phong.

Một Alpha nam trông chừng ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi. Cửa lại mở ra, lần này bước vào là một viên cảnh sát trẻ tuổi. Đầu ngón chân Úc Chấp khẽ nhịp một cái, là cậu nhóc Lượng ở quán mì cay…

Ánh mắt Úc Chấp lướt một vòng trên người Dư Lượng, anh ta cầm một tập tài liệu, ngồi xuống bên cạnh Vương Phù Phong rồi đưa cho ông, trước mặt mình chỉ để lại một cuốn sổ.

Vương Phù Phong cầm tập tài liệu lên, gõ gõ hai cái xuống bàn, mày chau lại nghiêm nghị: “Trước hết, cảm ơn cậu đã hợp tác với công việc của chúng tôi.”

Úc Chấp: “Việc nên làm.”

Lời này của anh không hề kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, thật giống một công dân lương thiện của Đế Đô.

Dư Lượng ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm, cầm chắc bút, sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào. Dù sao cũng là một cảnh sát mới vào nghề, vẻ tò mò trong đáy mắt vẫn chưa giấu được. Nếu lời tố cáo của người kia là thật, thì người Beta trông có vẻ vô hại trước mắt này chính là hung thủ của vụ án trên du thuyền ngày 23.

Một trọng phạm đơn thương độc mã gây ra bốn người chết, sáu người bị thương.

Vương Phù Phong: “Ngày 23 tháng trước, cậu đang ở đâu? Làm gì?”

Úc Chấp ra vẻ suy nghĩ, rồi lắc đầu.

“Không nhớ ra nữa.”

“Xin lỗi.”

Vương Phù Phong: “Cậu nghĩ kỹ lại đi.”

Thế là Úc Chấp bèn làm ra vẻ mình đang nghĩ lại thật kỹ: “Chắc là ở nhà, hoặc là ra ngoài rồi. Thật sự không nhớ nổi, mỗi ngày tôi cũng có khá nhiều việc. Hơn nữa, chắc hẳn cảnh sát Vương cũng biết tôi không phải người Đế quốc, cho nên với tư cách là một người ngoại tỉnh, tôi vẫn rất tò mò về Đế Đô, thường hay ra ngoài đi dạo khắp nơi.”

Dư Lượng thậm chí còn cảm nhận được sự chân thành trên gương mặt Úc Chấp. Anh ta mấp máy môi rồi lại nén xuống, để không làm gián đoạn nhịp điệu thẩm vấn của sư phụ.

“Tôi còn tưởng gọi tôi đến là để giải quyết vụ tôi báo án có người quấy rối mình trước đó.” Úc Chấp nghiêm túc hỏi, “Xin hỏi chuyện này điều tra đến đâu rồi? Chỉ là một số điện thoại, tôi nghĩ đối với cảnh sát thì hẳn là rất dễ tìm ra người, sao lâu như vậy vẫn chưa có hồi âm?”

Nụ cười khó hiểu ẩn hiện nơi khóe môi khiến Dư Lượng hơi đỏ mặt. Không phải ngượng ngùng, mà là thấy mất mặt. Thật ra đã tra ra rồi, chỉ là…

Vương Phù Phong: “Chuyện này cậu không cần quá lo lắng, chúng tôi đã khoanh vùng được đối tượng. Tuy nhiên, đối phương tố cáo rằng cậu có liên quan đến một vụ án hình sự.”

Chuyện này không cần che giấu, cũng chẳng thể che giấu, dù sao đối phương cũng đã trực tiếp dùng việc này để uy h**p Úc Chấp trên điện thoại.

Vương Phù Phong: “Về lời tố cáo của đối phương, cậu nghĩ sao?”

“Vu khống. Một kẻ cặn bã đi quấy rối t*nh d*c người khác, lời của loại người này làm gì có độ tin cậy, huống hồ kẻ hắn tố cáo lại chính là người bị hắn quấy rối.”

“Yêu không được thì phá cho hôi, chẳng phải có câu nói như vậy sao.”

Bản thân Úc Chấp cũng rất thích câu nói này.

Anh ung dung nói, một mình ngồi một phía, thảnh thơi tựa lưng vào ghế, khí chất của anh khiến cả chiếc cốc giấy đựng nước nóng trên bàn cũng như được nâng lên một tầm cao mới.

Nói rất có lý.

Vương Phù Phong bóp chặt tập tài liệu vô dụng trong tay. Về vụ án trên du thuyền ngày 23, họ đã sớm muốn mời người trước mắt này đến nói chuyện, nhưng luôn bị người nhà họ Trì ngăn lại. Đối phương không thể không biết chút gì về việc này, cho nên gọi anh đến cũng không hẳn là bứt dây động rừng.

Nhưng dù vậy, anh vẫn dám chủ động báo án, dám đến đây.

Không biết là anh ta thật sự trong sạch nên không sợ hãi, hay là trong khoảng thời gian này đã chuẩn bị chu toàn, tẩy trắng bản thân sạch sẽ.

Tóm lại, người xuất thân từ lính đánh thuê Tam Giác Châu quả nhiên không dễ đối phó. Ông chọn cách quan sát và moi lời trước: “Đây là toàn bộ suy nghĩ của cậu?”

Úc Chấp khẽ đẩy gọng kính: “Không, tôi còn một cách nhìn khác.”

“Cảnh quan không phải nói đối phương tố cáo tôi có liên quan đến một vụ án hình sự sao, có lẽ đối phương mới là kẻ tham gia, kẻ chủ mưu vụ án này. Quấy rối tôi chỉ là một cái cớ, muốn nhân cơ hội hắt chậu nước bẩn này lên đầu tôi.”

Anh nói một cách nghiêm túc, tay Dư Lượng cầm bút càng dùng sức, bất giác suy nghĩ theo lời anh.

Vương Phù Phong, với tư cách là một cảnh sát lão luyện, mở miệng là đánh thẳng vào điểm yếu: “Cậu mới đến Đế Đô không lâu, tại sao đối phương lại muốn hắt nước bẩn lên đầu cậu?”

Dư Lượng khẽ nhướng mắt, đúng vậy, rồi liếc nhìn Vương Phù Phong với vẻ kính trọng. Không hổ là sư phụ.

“Vương cảnh quan hẳn đã biết tôi là vệ sĩ của một người nào đó. Biết đâu kẻ vu khống tôi đây, mục đích thực sự lại không nằm ở tôi, mà có ý đồ sâu xa hơn chăng.”

Chuyện này bị anh càng nói càng phức tạp, càng nói càng lớn.

Sau một hồi đối đáp, Vương Phù Phong đã phán đoán hôm nay sẽ không thu được kết quả gì. Nếu Úc Chấp này thật sự là hung thủ, trừ phi có bằng chứng đanh thép, nếu không sẽ không thể bắt được bất cứ sơ hở nào từ anh ta. Người này rất khó chơi.

Nhưng quy trình vẫn phải đi.

“Cậu có biết đối phương tố cáo cậu liên quan đến vụ án nào không?”

“Không biết.”

Úc Chấp khẽ nhếch môi, vẽ nên một vòng cung nụ cười: “Là một người ngoại lai, tôi một lòng chỉ nghĩ làm sao để tuân thủ pháp luật của Đế quốc, không mấy quan tâm đến những chuyện này.”

Dư Lượng thầm nghĩ: Câu này giả quá, anh ta là một lính đánh thuê cơ mà.

Vương Phù Phong lấy ra một tấm ảnh. Một “phụ nữ” mặc sườn xám, đội mũ cổ điển, không nhìn rõ mặt.

“Người này cậu có quen không?”

Úc Chấp đưa tay lấy tấm ảnh, cầm trong tay xem xét kỹ lưỡng rồi đặt xuống.

“Không thấy rõ mặt, khó nói.”

Rất chặt chẽ.

Vương Phù Phong lại lấy ra một tấm ảnh khác, góc ảnh phía sau hơi ố vàng, xem ra chủ nhân của nó không giữ gìn cẩn thận cho lắm.

“Cậu xem tấm này.”

Dư Lượng căng thẳng nhìn Úc Chấp, cố gắng tìm ra chút manh mối từ sự thay đổi trên nét mặt anh.

Úc Chấp cầm lấy tấm ảnh, không có biểu cảm gì thay đổi, rồi đặt xuống.

Hai tấm ảnh đặt cạnh nhau, cùng một màu tóc, cùng một bộ sườn xám, ngay cả dáng người cũng gần như không khác biệt. Tấm thứ hai có chính diện, khuôn mặt giống hệt Úc Chấp.

Dư Lượng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Trông cậu có vẻ rất bình thản.”

Cuối cùng cậu cũng bắt được rồi. Người bình thường tuyệt đối sẽ không bình thản như vậy.

Úc Chấp nhìn viên cảnh sát non nớt này, lần này mới thật sự bật cười: “Cảnh sát Tiểu Dư, tấm ảnh này kẻ quấy rối tôi đã gửi cho tôi mấy ngày rồi. Tôi mà còn tỏ ra kinh ngạc nữa thì giả tạo quá.”

Dư Lượng: “…”

“Đối với tấm ảnh này, cậu có gì muốn nói không?” Vương Phù Phong kéo chủ đề trở lại.

“Ảnh photoshop à?”

“Không phải photoshop.”

Úc Chấp lại cầm tấm ảnh đó lên, nhìn chằm chằm người trong ảnh.

“Lẽ nào là em gái cùng cha cùng mẹ nhưng thất lạc bên ngoài của tôi?” Anh nói giọng thản nhiên, nhìn Vương Phù Phong, “Nhưng rất tiếc là về chuyện này tôi không giúp được, tình hình cha mẹ tôi thế nào tôi thực sự không biết rõ.”

Anh đặt tấm ảnh xuống.

Thái độ quá mức thản nhiên của anh cùng với thất bại nhỏ vừa rồi khiến Dư Lượng lại chủ động tấn công: “Là một người xuất thân từ lính đánh thuê, xem ra cậu có chút thành kiến với cảnh sát chúng tôi.”

Úc Chấp: “Khi Dư cảnh quan nói câu này, mới chính là anh đang có thành kiến với một người xuất thân lính đánh thuê như tôi.”

Dư Lượng sững người, như bị một cú búa giáng mạnh vào tâm hồn.

Úc Chấp không hề có thành kiến gì với cảnh sát.

Quy tắc đầu tiên mà chị Hồng đặt ra cho đội lính đánh thuê: tuyệt đối không đồng lõa với tội phạm.

Vì vậy, đội lính đánh thuê của họ ở Tam Giác Châu thực sự khá đặc biệt, chưa bao giờ cấu kết với các băng đảng tội phạm, mà phần lớn là hợp tác với chính phủ, cục cảnh sát của các nước lân cận để giúp bắt giữ tội phạm.

Dựa trên những điều trên, anh không có bất kỳ thành kiến nào với nghề cảnh sát. Theo anh, họ là những lính đánh thuê có biên chế của Đế Đô, còn anh là một cảnh sát không biên chế của Tam Giác Châu.

Đương nhiên không có thành kiến, cũng đồng nghĩa với việc anh không cho rằng nghề cảnh sát có gì thần thánh cao quý.

Thứ làm cho nó cao quý và thần thánh là hành xử của người tại vị. Có người tô điểm, có người bôi đen, chỉ vậy mà thôi.

Anh lại nhớ đến cách Trì Nghiên Tây nhìn nhận Alpha, Omega và Beta, xem như có sự tương đồng với cách nhìn của anh về vấn đề này. Xuất phát từ con người chứ không phải từ giới tính, từ nghề nghiệp.

Không biết cậu nhóc kia đã dọn dẹp phòng quần áo sạch sẽ chưa. Anh thò tay vào túi tìm thuốc, lấy ra rồi mới nhớ, gõ nhẹ bao thuốc xuống bàn, rất lịch sự: “Được không?”

Vương Phù Phong chỉ tay sang bên cạnh, trên tường có tấm biển: Cấm hút thuốc.

Những ngón tay thon dài xoay bao thuốc một vòng, Úc Chấp: “Vậy xem ra Vương cảnh quan phải hỏi nhanh lên rồi.”

Vương Phù Phong: “Đối phương tố cáo cậu có liên quan đến vụ án trên du thuyền ngày 23. Chủ thuê của cậu hôm đó ở trên thuyền, nhưng cậu lại không có ở đó. Nhớ ra chưa?”

Bao thuốc đang xoay tròn dừng lại, Úc Chấp nghĩ một lúc: “Rất tiếc…”

Vương Phù Phong: “Đừng nói là cậu vẫn chưa nhớ ra.”

Úc Chấp: “Tiếc là tôi không có ở đó. Nếu tôi ở đó, có lẽ đã không xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.”

Hai viên cảnh sát: “…”

“Nhưng tôi nghe nói mấy người chết đó hình như đang làm chuyện xấu, ví dụ như…” Anh cầm bao thuốc lên, làm động tác cứa ngang cổ, một tư thế được anh thực hiện vô cùng đẹp mắt, “đang giết một cô gái vô tội.”

“Những kẻ xấu xa như vậy chết đi, các vị cảnh quan vẫn phải tận tâm tận lực truy tìm hung thủ, xem ra Đế Đô hẳn là không có vụ án nào quan trọng, thật là thái bình thịnh trị.”

Lần này là một sự mỉa mai đích thực.

Vương Phù Phong, một cảnh sát lão làng, chịu đựng được, còn Dư Lượng thì đỏ mặt.

Nước trong cốc giấy đã nguội lạnh từ lâu. Xem ra bằng chứng mà đối phương giao cho cục cảnh sát ít đến đáng thương. Từ đó cũng có thể suy ra một điều, có lẽ người này căn bản không nắm giữ bằng chứng thực tế nào, khả năng cao là hư trương thanh thế.

Mục đích của chuyến đi này của Úc Chấp về cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng. Đôi ngươi màu sáng sau cặp kính khẽ đảo một vòng: “Vậy thì, vị rác rưởi đã quấy rối tôi, lại còn vu khống tôi một cách vô cớ này, thưa cảnh quan đại nhân, ngài có thể cho tôi biết là ai không?”

Bốn chữ “cảnh quan đại nhân” được anh nhấn nhá đặc biệt, nghe vừa như tâng bốc vừa như châm biếm.

Rất khó phán đoán, giống như con người anh vậy.

Vương Phù Phong mím môi rồi mới mở miệng: “Để tránh hai bên tiếp xúc riêng tư, không đủ bình tĩnh làm lớn chuyện, chúng tôi sẽ yêu cầu đối phương ngừng quấy rối cậu và bồi thường, có thể chấp nhận không?”

Một lý do rất đẹp đẽ và cao thượng.

“Tôi không chấp nhận thì dường như cũng chẳng có cách nào, các vị cũng không cho tôi biết là ai. Đế Đô đông người như vậy, nếu tôi thật sự có cách thì đã không báo cảnh sát rồi, cũng chỉ đành nghe theo sắp xếp thôi.”

Giọng Úc Chấp đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cuộc thẩm vấn kết thúc, phía cảnh sát không đưa ra thêm bất cứ thứ gì.

Dư Lượng tiễn anh ra ngoài. Khi sắp chia tay ở cửa cục cảnh sát, anh ta đột nhiên lên tiếng: “Kẻ phạm tội sẽ bị pháp luật trừng trị, đó không thể trở thành lý do để người khác vi phạm pháp luật, hành hung.”

Úc Chấp gật đầu qua loa.

Dư Lượng tiếp tục: “Tôi nhất định sẽ khiến hắn ngừng quấy rối anh.”

Đây là việc anh ta, với tư cách một cảnh sát, nên làm. Thực ra, anh ta nên làm nhiều hơn thế. Anh ta nên bắt cả đối phương về thẩm vấn, thẩm vấn về vụ hiến tế trên thuyền, thẩm vấn xem trước đó chúng đã làm bao nhiêu lần chuyện này? Đã hiến tế bao nhiêu người?

Nhưng trước quyền lực và lợi ích giai cấp rạch ròi, anh ta không làm được. Nhưng không làm gì cả thì anh ta lại không cam lòng. Anh ta là một cảnh sát mà, ít nhất cũng phải ngăn chặn một hành vi phạm pháp nào đó.

Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của viên cảnh sát trẻ tuổi đầy kiên định.

Úc Chấp không bình luận gì. Một cảnh sát quèn như anh ta, e rằng đến cửa lớn nhà họ Tân cũng không gõ nổi.

Trì Nghiên Tây mở cửa sổ phòng quần áo. Chỉ đứng trong căn phòng này thôi, cậu đã cảm thấy tay chân luống cuống, xấu hổ đến mức muốn nhảy ngay ra ngoài cửa sổ.

Căn phòng đã được cậu dọn dẹp sạch sẽ, thảm vứt đi, sàn nhà lau năm lần, sắp bị cậu lau đến độ thành “da nhạy cảm”.

Dọn dẹp xong lại cảm thấy mình bẩn thỉu, thế là đi tắm. Vết xăm mấy ngày nay hồi phục rất tốt, đã có thể chạm nước. Khi dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, cậu không khỏi rùng mình một cái.

Chỉ dòng nước thôi cũng đủ k*ch th*ch t*** h***t co rút liên hồi.

Dù sao cũng đã được “chăm sóc” cả một đêm, dù chỉ là ở cửa.

Đừng nói là nở ra, nó gần như sắp tan chảy, vừa e lệ khép lại đã bị dòng nước từ vòi hoa sen k*ch th*ch hé mở.

Mặt Trì Nghiên Tây đỏ bừng lên, vừa cúi mắt đã thấy b* ng*c sưng tấy của mình. Nước từ vòi hoa sen không ngừng vỗ lên đó khiến cảm giác tê dại chưa tan biến lại trở nên rõ rệt, gây mê cơ thể, chiếm lĩnh đại não của cậu.

Rõ ràng chỉ là đi tắm.

Vậy mà tay lại bất giác đưa lên, nhẹ nhàng đặt xuống, độ cong của lòng bàn tay vừa vặn ôm khít.

Nếu là tay của Úc Chấp, cảm giác chắc chắn sẽ mát hơn, như vậy sẽ thoải mái hơn chăng.

Alpha dưới vòi hoa sen nhắm mắt cắn môi, tưởng tượng tay mình là tay của Úc Chấp, vừa kéo vừa giật.

“Úc Chấp…”

“Daddy, daddy, đánh em đi…”

Trì Nghiên Tây loạng choạng bước ra từ phòng tắm, không còn sức lực mà ngã phịch xuống giường của Úc Chấp. Cậu không tự xử được, đêm qua đã giao nộp quá sạch sẽ rồi.

Thật sự không còn một chút nào.

Nhưng cảm giác này thật khó chịu, rõ ràng là trống rỗng, nhưng lại thấy không thỏa mãn…

Mệt mỏi lật người, thôi thì đi ngủ vậy, quầng thâm mắt cũng hiện ra rồi, ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu.

Chưa kịp ngủ, ông nội đã gọi điện bảo cậu qua. Cậu đành phải bò dậy, quay lại phòng quần áo, chọn một bộ đồ của Úc Chấp mặc vào. Vóc dáng hai người họ khá tương đồng.

Đã lâu rồi mới ra ngoài.

Đến nhà chính, cậu gặp Thúy Quả đang mặc một bộ đồ hoa nhí màu đỏ. Cậu ôm nó lên cưng nựng một hồi mới đặt xuống, con mèo nhỏ kêu meo meo không ngớt như đang mắng mỏ.

“Ông nội.”

Trì Nghiên Tây xuất hiện đầy sức sống, đến bên cạnh Trì Minh Qua đang tưới hoa: “Wow, tuyệt vời, tuyệt vời, hoa này ông chăm, cháu cảm thấy vỗ nhẹ một cái chắc có tiên hoa bay ra mất.”

Trì Minh Qua bị cháu trai chọc cho cười toe toét. Trước mặt đứa cháu này, ông luôn là một người hiền từ, hòa ái.

“Mấy ngày nay bận gì thế?”

Trì Minh Qua nâng cành hoa lên một chút, Trì Nghiên Tây cũng làm bộ đỡ lấy cành lá bên cạnh.

“Không bận gì ạ, ngủ đông sớm thôi ông~ Ông có thấy mùa thu năm nay lạnh nhanh lạ thường không?”

Cậu bất giác nghĩ đến Úc Chấp, anh ta lại không sợ lạnh nữa rồi, cả ngày chạy ra ngoài.

Trì Minh Qua liếc nhìn đứa cháu lớn của mình, đặt bình tưới xuống. Trì Nghiên Tây lập tức đưa khăn tay qua.

“Lão già như ta đây cảm nhận không chuẩn xác đâu.”

“Ông nội, cháu không cho phép ông nói vậy. Ông làm gì có già, hai ông cháu mình cùng ra ngoài, người ta chắc chắn sẽ hỏi có phải hai anh em không.”

Cậu cười hì hì, Trì Minh Qua gõ nhẹ vào đầu cậu: “Nói bậy bạ.”

Hai ông cháu không khí hòa thuận đi sang bên cạnh. Trì Nghiên Tây đỡ Trì Minh Qua ngồi xuống, còn cậu thì vòng qua bàn trà có dòng nước chảy để đến phía đối diện, bắt đầu pha trà.

“Vẫn là trà ở chỗ ông thơm nhất.”

Trì Minh Qua nhìn cậu bằng ánh mắt đầy trìu mến. Dù từ nhỏ đã mất cha mẹ, nhưng nó thực sự đã lớn lên rất tốt. Vì vậy, nó nên tiếp tục trưởng thành một cách tốt đẹp, không thể đi sai đường.

Tiểu Khải không còn nữa.

Bản thân ông, làm một người cha, không thể để con trai của nó đi sai đường.

“Thoắt cái con đã 20 rồi.”

Trì Nghiên Tây lập tức trở nên kiêu hãnh, ưỡn ngực: “Đã là một người đàn ông trưởng thành rồi ạ.”

“Đúng vậy, cũng đến lúc nên yêu đương rồi. Con không biết có bao nhiêu người để ý con đâu.”

Trì Minh Qua đưa một xấp ảnh đã chuẩn bị sẵn qua: “Con xem, ảnh này đều đưa đến tận tay ta rồi, con xem có ai hợp mắt không?”

Trì Nghiên Tây đặt ấm trà xuống, lúc này mới hiểu ra hôm nay ông nội gọi mình qua là vì chuyện này.

“Ông ơi, cháu không vội, hơn nữa cháu muốn tự do yêu đương.”

“Xem một chút cũng không mất miếng thịt nào, biết đâu lại có người hợp mắt, xem đi.”

Trì Nghiên Tây không tiện từ chối mãi, nghĩ bụng cứ xem qua cho có lệ, cũng không tỏ ra quá qua quýt, thế là cầm xấp ảnh lên xem. Mỗi tấm ảnh đều kẹp một tờ sơ yếu lý lịch. Cậu ra vẻ chăm chú xem, nhưng thực ra đang nghĩ đến Úc Chấp.

Không biết anh đã về chưa? Hôm nay có thể hôn không nhỉ? Sau này có thể thực hiện tự do hôn hít không? Dù sao hôn một lần cũng là hôn.

Cậu l**m môi.

Từng tấm ảnh được lướt qua với tốc độ đều đều, đột nhiên dừng lại, rõ ràng là nhìn lâu hơn những tấm trước một chút, nhưng cuối cùng vẫn bị đặt xuống không chút do dự.

Ánh mắt Trì Minh Qua nhìn sang, người trong ảnh có mái tóc dài màu bạc, ngũ quan có bốn phần giống một Beta nào đó. Đó là do ông cố ý sắp xếp vào.

Ông đã có được câu trả lời mình muốn.

Trì Nghiên Tây xem hết một lượt ảnh, bắt đầu làm nũng: “Ông ơi, thật sự không có ai cháu thích cả.”

“Không có thì thôi vậy, cũng không vội.”

“Ông nội là tốt nhất~”

Trì Nghiên Tây tiếp tục pha trà. Trì Minh Qua, đã tìm được đáp án, đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nay con đều ở chỗ Úc Chấp.”

“…À, con ở đó chơi game với anh ấy, cô út dặn con mấy lần phải chăm sóc, dẫn anh ấy đi chơi.”

Trì Nghiên Tây hai tay dâng chén trà qua.

Trì Minh Qua không nhận: “Nếu Ỷ Hồng đã dặn, thì cũng được. Nhưng chăm sóc có nhiều cách, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, vẫn nên chú ý một chút. Dù sao thì dung mạo của Beta này trước đó cũng đã gây ra một số lời đồn.”

Vài câu nói ngắn ngủi đã tiết lộ đủ thông tin khiến người ta tê cả da đầu. Trong căn nhà này, không có chuyện gì mà vị gia chủ như ông không biết.

Sắc mặt Trì Nghiên Tây cũng trở nên nghiêm túc, nhưng vẫn cung kính bưng chén trà.

“Ông nội, đó chỉ là lời đồn thôi ạ.”

“Sự thật chỉ dành cho những người quan tâm. Còn với đa số, những lời đồn thổi đặc sắc mới là thứ họ sẵn lòng tin và truyền tai nhau.”

“Chắc Ỷ Hồng cũng không muốn danh tiếng của các con bị ảnh hưởng. Nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, vậy cũng đành phải đưa cậu ta về lại thôi.”

Trước dùng “lý” sau dùng “binh”, đạo lý nói xong là một lời đe dọa nho nhỏ.

Trì Nghiên Tây không còn vẻ hoạt bát như lúc mới đến, cúi đầu. Mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Úc Chấp vẫn chưa đến lúc có thể chống lại cả thế giới: “Con biết rồi, ông nội yên tâm.”

Lúc này Trì Minh Qua mới hài lòng nhận lấy chén trà: “Quả nhiên là lớn rồi, hiểu chuyện rồi. Ông già rồi, con như vậy ta mới có thể yên tâm.”

Trì Nghiên Tây gượng nở một nụ cười: “Ông nội sống lâu trăm tuổi.”

Úc Chấp rời cục cảnh sát rồi đến trung tâm thương mại. Tối qua lúc đeo bịt miệng cho Trì Nghiên Tây, anh phát hiện có một thứ sẽ đặc biệt hợp với cậu.

Anh thong thả dạo quanh.

Thấy thứ gì khác vừa mắt cũng sẽ mua. Anh sẽ không kết hôn sinh con, không có dự định gì cho tương lai, nên không cần tiết kiệm tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu, cốt là vui vẻ ở hiện tại.

Dạo quanh hai trung tâm thương mại, anh mới tìm được thứ mình muốn mua – vòng cổ.

Anh nhìn bức tường treo đầy vòng cổ, chủ yếu là màu đen, nhưng cũng có một số ít màu khác, đinh tán, tua rua, khoét lỗ, chuông, lông nhung, đủ cả.

“Thưa ngài, nếu ngài hứng thú với cái nào có thể lấy xuống xem ạ.” Nhân viên bán hàng nói giọng nhẹ nhàng.

Úc Chấp: “Lấy hết.”

Nhân viên bán hàng trợn tròn mắt: ?

Niềm vui sướng tức thì dâng trào trong lòng, trong mắt cô, Úc Chấp bây giờ không còn là người, mà là một khoản hoa hồng kếch xù. Cô lén véo vào lòng bàn tay để mình bình tĩnh lại một chút.

“Thưa ngài, ngài có chắc không ạ? Ở đây có tổng cộng hơn năm mươi chiếc đấy ạ.”

Úc Chấp đã đi về phía quầy thu ngân: “Chắc chắn, quẹt thẻ đi.”

“Vâng ạ!”

Nhân viên cười không khép được miệng, quẹt thẻ: “Ngài ngồi đi ạ, đợi một chút, tôi sẽ gói lại cho ngài ngay.”

Cô tất bật bắt tay vào việc.

Úc Chấp liếc nhìn điện thoại, đối phương vẫn đang nhắn tin cho anh.

[Ra khỏi cục cảnh sát rồi à.]

[Lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.]

[Cho nên, cưng à, ngoan ngoãn mặc sườn xám vào được không?]

Úc Chấp thò tay vào túi tìm thuốc, nghe thấy tiếng bật lửa, nhân viên vội quay lại, vẻ mặt rất khó xử nhìn vị thần tài này.

Cảm nhận được ánh nhìn, Úc Chấp đảo mắt, chợt nhớ ra trung tâm thương mại ở Đế Đô cấm hút thuốc.

Điếu thuốc vừa châm đã bị anh dùng tay dụi tắt, vậy mà anh dường như không cảm thấy nóng chút nào.

Nhân viên: !

Úc Chấp đi về phía cửa: “Lát nữa tôi quay lại lấy.”

“Vâng ạ, nếu ngài muốn đi hút thuốc, ra cửa rẽ trái đi thẳng rồi rẽ phải là đến nhà vệ sinh.”

Úc Chấp nói một tiếng cảm ơn, rồi đi về phía nhà vệ sinh theo lời cô chỉ. Tóm lại, bây giờ ở phía cảnh sát và đối phương, họ đều cho rằng anh không biết người này là ai.

Màn dạo đầu đã được sắp đặt.

Cho nên nói, ở Đế Đô thật phiền phức. Nhưng anh lại thích những nhà vệ sinh đầy đủ ở Đế Đô, sáu giới tính hoàn toàn tách biệt. Tam Giác Châu cũng có một trung tâm thương mại, nhưng chỉ có hai nhà vệ sinh, dành cho Alpha và Omega. Tuy không phân chia nam nữ như ở đây nhưng ít nhất cũng có, không như Beta, ngay cả tư cách có một nhà vệ sinh cũng không.

Úc Chấp đến nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, rồi lại nhanh chóng dạo quanh trung tâm thương mại, bước chân như bay, bóng dáng biến mất bên cạnh thang cuốn.

Một bóng người ở phía không xa ngơ ngác ngó nghiêng, một cánh tay đột nhiên từ phía sau vòng qua vai, siết lấy cổ hắn. Nhìn từ sau, trông như một cái ôm thân mật.

Úc Chấp khẽ nói: “Cậu đang tìm tôi à?”

Ở phía bên kia, Trì Nghiên Tây đang mặt mày ủ dột quay về thì thấy trước cửa phòng Úc Chấp có thêm một thứ gì đó. Một cái hộp rơi ra từ túi xách, có lẽ là do gió thổi.

Cậu đi tới, lúc nhặt lên thì phát hiện một mẩu giấy.

[Cưng à, 9 giờ tối nay, mặc nó đến xưởng xe Cực Sắc ở số 5-206 đường Hà Tây Đông nhé.]

Trì Nghiên Tây trợn tròn mắt. Cưng!!!

Cậu nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, đột nhiên làm bộ vứt đi: “Ôi da, mỏi tay quá.”

Cậu ném rất mạnh, nắp hộp bật tung, để lộ bộ sườn xám màu đỏ bên trong.

Trì Nghiên Tây tức đến mức đầu bốc khói.

Là ai?

Tên trời đánh nào lại dám tơ tưởng đến người của Trì Nghiên Tây cậu, lại còn tặng thứ này!

Cậu vớ lấy mẩu giấy xem xét, 9 giờ, xưởng xe Cực Sắc. Cậu nhét mạnh nó vào túi mình, rồi cũng xách bộ sườn xám đi, vứt vào thùng rác trong phòng cậu.

“Anh… anh anh anh… anh buông tôi ra, không thì tôi la lên đó.”

Úc Chấp nhìn Omega đang run lẩy bẩy, trước đây đã từng chụp lén mình.

Bàn tay đang siết cổ đối phương càng dùng sức, cánh tay kẹp chặt, lôi người về phía nhà vệ sinh. Chân Omega không chạm đất, chỉ có thể bị lôi đi.

Bình Luận (0)
Comment