Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 51

[Daddy]Chương 51: Cún con ăn vụng món khoái khẩu

Úc Chấp ho khan hai tiếng khi ngồi xuống ghế sô pha. Ban nãy, có phải anh đã định hôn Trì Nghiên Tây không?

Chắc là do bệnh vẫn chưa khỏi hẳn. May mà không bị phát hiện.

Trì Nghiên Tây cũng xấu hổ đến độ mấy ngón chân quắp cả xuống đất, nhắm mắt chờ hôn thế này thì còn gì là alpha nữa. Để xua đi sự ngượng ngùng, cậu bèn đi sang phía đối diện, chống tay lên bàn trà: “Anh về rồi, tôi vẫn ở nhà, có phải là có thưởng không?”

Cún con là phải đòi, đòi nữa, chủ động đòi, đòi không ngừng.

Ánh mắt Úc Chấp vẫn chưa hề rời khỏi chiếc bánh phô mai nam việt quất, tay đã lần đến chiếc nĩa. Dù lần trước ăn hơi ngấy, nhưng hình như cũng đã lâu lắm rồi chưa được ăn lại.

“Trời còn chưa tối mà anh đã về rồi đây.”

Theo cách nói của Trì Nghiên Tây, thế thì bản thân anh cũng đáng được thưởng chứ.

Chiếc bánh ngọt của anh liền bị Trì Nghiên Tây chỉ vào: “Tôi còn chuẩn bị bánh ngọt cho anh này.”

Trì Nghiên Tây tự hào về sự chu đáo của mình, cậu quả là biết cách chiều vợ.

Nào ngờ Úc Chấp lại đặt nĩa xuống, chỉ về phía mấy cái túi mà lúc ngồi xuống anh đã tiện tay để ở đầu kia của sô pha.

Trì Nghiên Tây tò mò xách túi lại, bên trong toàn là những chiếc hộp nhỏ giống hệt nhau. Cậu liếc nhìn Úc Chấp, người đã bắt đầu ăn bánh, rồi tùy tiện mở một hộp.

Dây da mỏng màu đen hai lớp, xen kẽ là khóa cài màu vàng kim, lớp dây da bên dưới còn treo một chiếc chuông vàng nhỏ. Cậu khó hiểu cầm nó lên, chiếc chuông liền vang lên những âm thanh trong trẻo.

“Đây là cái gì?”

Vài miếng bánh ngọt vào bụng đã vẽ nên một dấu chấm hoàn hảo cho ngày hôm nay của Úc Chấp. Chẳng có bữa tiệc mừng công nào khiến anh hài lòng hơn chiếc bánh ngọt ngào này.

Anh l**m lớp kem dính trên khóe môi, ngước mắt lên, cún con vẫn đang mày mò chiếc vòng cổ, chưa hiểu ra đây là thứ để đeo cho mình, lại còn đang cố ướm lên eo.

Cậu ra sức ướm thử, hiển nhiên là không thành công, rồi lại bắt đầu quấn quanh cổ tay, hết vòng này đến vòng khác.

Úc Chấp: “Trời mưa có biết đường về nhà không?”

Trì Nghiên Tây: “Hả?”

Cậu gỡ chiếc vòng ra khỏi cổ tay rồi nhìn ra ngoài: “Đêm qua vừa có tuyết, nay lại mưa rồi à?”

Úc Chấp cầm lấy chiếc vòng từ tay cậu. Một chú cún ngốc nghếch thế này đúng là cần phải xích lại, nếu không sẽ dễ bị lạc mất.

Khi Úc Chấp đeo chiếc vòng lên cổ Trì Nghiên Tây, cậu mới muộn màng nhận ra rồi đỏ bừng cả mặt! Vì sự ngớ ngẩn của chính mình! Cậu thật sự không ngờ…

Không ngờ Úc Chấp lại mua vòng cổ cho mình!

Thật sự coi cậu là cún con sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn chống người trên bàn trà, vươn cổ ra phối hợp.

Những ngón tay vẫn còn hơi lạnh của Úc Chấp áp lên gáy Trì Nghiên Tây, điều chỉnh vị trí của khóa cài. Thứ này phải áp sát vào cổ mới đẹp.

Úc Chấp đang loay hoay với chiếc vòng, còn Trì Nghiên Tây thì mải mê ngắm anh, chỉ hận không thể chu môi ra thật dài để có thể giả vờ vô tình mà hôn người đẹp một cái.

Dây da được luồn qua chiếc khóa vuông vức, vị trí khóa nằm ở bên gáy, trên dưới so le nhau, tạo thành một đường chéo với chiếc chuông ở giữa.

Úc Chấp dịch chiếc chuông đến chỗ yết hầu của Trì Nghiên Tây. Yết hầu của alpha rất rõ, nó trượt lên xuống theo động tác nuốt nước bọt rồi bị anh giữ lại.

Trì Nghiên Tây khẽ hừ một tiếng, cảm giác tê dại lan tỏa từ yết hầu ra ngoài. Nước bọt tiết ra nhiều hơn, răng cũng thấy ngứa ngáy. Cậu bất giác nhìn về phía chiếc cổ thon thả của beta, chỉ muốn cắn lên đó, muốn bơm pheromone vào cơ thể anh, để Úc Chấp từ trong ra ngoài đều tỏa ra mùi hương của mình, để người cách xa mấy trăm mét cũng có thể ngửi thấy, biết rằng anh đã bị đánh dấu, đã có chủ.

Lòng ngứa ngáy không sao chịu nổi, tuyến thể của alpha ngày một nóng lên.

Úc Chấp thấy rõ sự cuồng nhiệt và h*m m**n chiếm hữu trong mắt alpha, đôi môi hé mở phả ra hơi thở nóng rực, chiếc lưỡi mềm mại khẽ lướt qua răng nanh hết lần này đến lần khác.

Tựa như giây tiếp theo sẽ vồ lấy anh mà ngấu nghiến.

Dù có ngoan ngoãn đến đâu, bản tính của alpha vẫn là thứ không thể thay đổi.

Vòng cổ đã đeo xong, ngón tay anh men theo yết hầu rồi rút ra từ dưới lớp dây da. Một chân của alpha đã quỳ lên bàn trà, sẵn sàng tư thế để bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác con mồi đã khóa chặt.

Úc Chấp chẳng hề sợ hãi mà khẽ gảy chiếc chuông. Thanh âm trong trẻo lúc này lại vô cùng khêu gợi, khiến alpha không kìm được mà tiến về phía trước…

“Không được động đậy.”

Úc Chấp khẽ cất lời, cuối giọng còn lẫn mấy tiếng ho khan. Cánh tay đang căng cứng của Trì Nghiên Tây, sống lưng đang gồng lên chực lao tới, dưới ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt màu sáng của anh, đã phải đột ngột dừng lại.

Sói hoang dã, được thuần hóa thành chó ngoan.

Cậu muốn ở lại bên cạnh beta để được đối xử đặc biệt, thì phải học cách chiến thắng và kiểm soát bản năng của một alpha.

Trì Nghiên Tây kìm nén đến độ gân xanh trên cổ nổi cả lên, như thể muốn giật đứt chiếc vòng cổ màu đen, để rồi sau đó cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với Úc Chấp.

Úc Chấp nhìn thấu sự nhẫn nhịn và d*c v*ng của alpha, đôi môi quyến rũ hé mở: “Lui lại.”

Trì Nghiên Tây chỉ muốn hỏi anh, sao cái miệng 37 độ lại có thể thốt ra những lời lạnh lẽo đến thế?

Cún con không muốn.

Nét mày của Úc Chấp thoáng vẻ không kiên nhẫn. Trì Nghiên Tây giằng xé đấu tranh, cuối cùng đành bất lực hừ một tiếng như cún con rồi lui về. Trong lúc cử động, chiếc chuông vang lên mấy tiếng đã thu hút sự chú ý của cậu.

Trì Nghiên Tây cúi đầu nghịch ngợm nó hai cái. Thôi được rồi, cậu vẫn rất vui. Úc Chấp đã mua cho cậu nhiều quà thế này cơ mà. Cậu lại cầm một chiếc hộp khác lên định mở, vô tư nói một câu: “Cảm ơn quà của anh.”

Chỉ có pheromone mùi rượu whisky đang náo động khắp căn phòng là minh chứng cho việc alpha bất mãn với d*c v*ng đến nhường nào.

Chỉ là Úc Chấp không ngửi thấy được. Anh nhìn Trì Nghiên Tây đang cầm chiếc vòng thứ hai lên ướm vào cổ, đôi khi, anh thật sự có chút ghen tị với tâm thái của cậu.

Cơ thể không được khỏe nên sức chiến đấu rõ ràng đã suy giảm. Anh chỉ ăn được hai miếng bánh ngọt nhỏ là không thể ăn thêm. Sau bữa tối với Trì Nghiên Tây, anh thấy cậu tự nhiên cầm quần áo đi về phía phòng tắm cho khách.

“Ông nội cậu không gọi cậu về à?”

“Không.”

Trì Nghiên Tây cũng thấy lạ. Rõ ràng đêm qua ông nội còn không nhịn được mà gọi cho cậu lúc nửa đêm, vậy mà hôm nay bỗng dưng lại im hơi lặng tiếng.

Alpha vô tư không nghĩ nhiều, chỉ thấy may mắn quá đi~

Sau khi Úc Chấp tắm rửa xong, điện thoại có thêm vài tin nhắn từ Phương Bất A, là những lời chất vấn giận dữ, hỏi tại sao anh lại gửi những thứ đó cho Tần Liên Khê, hỏi anh có phải cố ý không?

Thật là một câu hỏi ngu xuẩn.

Úc Chấp không trả lời. Đứa con trai cưng của hắn vừa mới qua đời, chính là lúc hắn đau khổ nhất. Anh muốn để hắn nếm trải trọn vẹn nỗi buồn và tuyệt vọng này.

Thế nên anh sẽ để Phương Bất A sống thêm vài ngày nữa.

Để những ngày cuối cùng trong đời hắn chỉ toàn là đau khổ.

Đó là cái giá hắn đáng phải trả.

Ném điện thoại đi, Trì Nghiên Tây đã tự tiện đến, cầm theo máy sấy tóc ra hiệu muốn sấy tóc cho anh.

Làn gió ấm nóng khiến nhiệt độ cơ thể Úc Chấp lại bắt đầu tăng lên. Quả nhiên ban đêm là lúc cơn sốt tái đi tái lại. Đầu óc dần trở nên mơ màng, cơ thể lại bắt đầu thấy lạnh.

Trì Nghiên Tây: “Ừm… buổi gặp mặt hôm nay thế nào?”

Cậu vẫn rất tò mò.

Nếu Úc Chấp thừa nhận thân phận gia đình của họ, vậy sau này họ cũng sẽ là người nhà của cậu. Chỉ cần ở Đế Đô, Trì gia nhà cậu vẫn có thể giúp đỡ được đôi chút.

Úc Chấp không nghe thấy Trì Nghiên Tây nói gì. Nhắm mắt lại, trước mắt anh là hình ảnh Tần Liên Khê ngã xuống. Với người em trai trời ơi đất hỡi này, anh đương nhiên chẳng có tình cảm gì. Vốn dĩ hắn không nằm trong phạm vi báo thù của anh, vì không ai có thể lựa chọn mình được sinh ra làm ai.

Chỉ là hắn có thể bảo vệ cha mình, nhưng không nên vì thế mà bôi nhọ mẹ của anh.

Thực ra Tần Liên Khê sống hay chết đối với anh đều không quan trọng. Hắn chết sẽ khiến Phương Bất A đau khổ, hắn sống mà sự thật bị phơi bày thì hình tượng của Phương Bất A cũng sẽ sụp đổ. Tóm lại, đối với Phương Bất A, đó đều là những đòn chí mạng.

Vậy nên anh không sắp đặt một cái bẫy tất sát cho Tần Liên Khê. Xem ra kẻ tiện nhân ắt có trời thu.

Tóc đã được sấy khô, Úc Chấp hơi đau đầu vì sốt, chỉ muốn nằm xuống ngủ. Nhưng Trì Nghiên Tây lại không đi, còn định chui vào chăn của anh.

Úc Chấp theo phản xạ định đuổi cậu ra ngoài, có người khác ở bên cạnh thì anh không tài nào nghỉ ngơi cho tử tế được. Nhưng rồi anh lại nhớ đến đêm qua, anh cho rằng đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn do mình bị bệnh.

Tối nay trạng thái của anh không tệ đến thế, anh tuyệt đối không thể ngủ được khi có người bên cạnh.

Để chứng minh.

Anh đã cho phép cún con chui vào chăn của mình.

Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Úc Chấp gác một tay lên trán, anh không tài nào không để ý đến người bên cạnh.

“Còn động đậy nữa thì cút ra ngoài.”

Người bên cạnh ngừng cựa quậy.

Một lúc sau, anh lại lên tiếng: “Ngừng thở cho tôi.”

Chú cún đang nằm nghiêng về phía anh ấm ức lại cạn lời, chớp chớp mắt trong bóng tối, rồi lẳng lặng quay lưng lại, tay vẽ vòng tròn, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Úc Chấp thầm nghĩ quả nhiên không ngủ được, mình nên dừng cái thí nghiệm này lại. Anh nhắm mắt.

Trì Nghiên Tây khẽ gọi: “Úc Chấp?”

Không ai trả lời.

Cậu lại lén lút quay người lại, đôi mắt đã quen với bóng tối có thể nhìn rõ đường nét của Úc Chấp.

“Úc Chấp?”

“Ngủ rồi à…”

Chất lượng giấc ngủ kiểu gì thế này, thật đáng ghen tị!

Trì Nghiên Tây cẩn thận ôm lấy Úc Chấp, chạm vào trán anh, hơi nóng.

Alpha lập tức trở mình xuống giường lấy nhiệt kế, chỉ sốt nhẹ. Thế là cậu bắt đầu tìm thuốc, vắt khăn ướt, bận rộn cả lên.

*

Trời vừa hửng sáng.

Trì Nghiên Tây đã tỉnh. Đêm qua cậu cho Úc Chấp uống thuốc hạ sốt, thay khăn mấy lần thì anh đã hết sốt, nên cậu cũng không phải thức đêm. Hương thơm ngọc mềm trong lòng, cậu ngủ một giấc ngon lành.

Tầm mắt cậu dừng lại trên “của quý” của Úc Chấp.

Con ngươi đảo tròn, tay đã bắt đầu kéo lớp vải vướng víu sang một bên.

Nhìn thế nào đi nữa, vẫn phải dùng từ “xinh đẹp” để hình dung.

Dù là màu sắc hay hình dạng, ngay cả những đường gân xanh cũng hoàn mỹ như những nét mực tàu nhàn nhạt phác họa.

Chỉ có kích thước là đầy vẻ uy h**p.

Alpha nuốt nước bọt khan, nhớ lại buổi sáng hôm qua, nhớ lại trên sô pha, chỉ hai ngón tay thôi đã như vậy, nếu đổi thành thứ này…

Dạo gần đây hú hí với Úc Chấp, d*c v*ng của alpha bị khơi lên mà mãi không được thỏa mãn, thật sự sắp làm cậu phát điên rồi. Pheromone gần như luôn trong trạng thái bùng nổ, thuốc ức chế cậu phải tự mình tiêm hết mũi này đến mũi khác.

Con ngươi đen láy không tài nào rời đi được, cái miệng nhỏ đã từng được ghé thăm mấy lần cảm thấy trống rỗng từng cơn.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ “ăn” Úc Chấp, nếu đã vậy, chẳng phải nên sớm chứ đừng nên muộn sao? Còn kéo dài làm gì?

Alpha tự vấn mình đến ngây người.

Rồi cậu nhìn về phía Úc Chấp đang say ngủ, dã tâm của alpha trỗi dậy, và cậu nhanh chóng tìm được lý do cho mình.

Sáng hôm qua anh đã thừa dịp cậu ngủ mà làm chuyện xấu, vậy thì sáng hôm nay cậu cũng có thể làm chuyện xấu với anh.

Chả có gì sai cả.

Trì Nghiên Tây bị khêu gợi đến mức không thể nhịn được nữa. Alpha ở độ tuổi này vốn dĩ chẳng có mấy sức tự chủ, cơ bản là cái đầu nhỏ quyết định cái đầu lớn, huống hồ bây giờ còn có thêm một cái miệng nhỏ tham ăn.

Cậu quỳ trên người Úc Chấp, không dám chạm vào “thức ăn” của anh, sợ Úc Chấp sẽ tỉnh dậy.

Thế nên cậu chỉ có thể vạch hình xăm đóa hoa ra, nhẹ nhàng áp “thức ăn” lên đó. Dù vị trí không chuẩn ngay lập tức, nhưng cảm giác thỏa mãn khi chạm vào “thức ăn” vẫn khiến cái miệng nhỏ của Trì Nghiên Tây nhanh chóng đóng mở hai lần.

Trì Nghiên Tây hít một hơi thật sâu, quan sát chủ nhân của “thức ăn”, động tác vô cùng cẩn trọng, sợ bị chủ nhân phát hiện mình đang ăn vụng.

【Lời tác giả】

Hôm nay có việc nên chưa viết xong, 9 giờ sẽ đăng thêm một chương nữa, các bảo bối 9 giờ quay lại nhé. [Cho tôi xem nào]

Bình Luận (0)
Comment