Cún con vụng về hết chỗ nói, eo khẽ lay động, cái miệng nhỏ há ra tìm kiếm thức ăn.
Khổ nỗi cún con không nhìn thấy được, thức ăn cọ tới cọ lui trong khe hẹp mấy lần, cọ đến nỗi những nếp gấp bên trong đều bị khêu gợi vài lượt.
Cún con lắc lư, cắn răng, lại phát hiện ra một vùng đất mới, hóa ra khe mông cũng có thể thoải mái đến thế. Nhất thời quên mất thức ăn là để ăn, bèn hí hoáy nghịch ngợm.
Phản ứng đầu tiên của Úc Chấp khi tỉnh dậy là anh lại ngủ thiếp đi. Cảm giác của cơ thể một lúc sau mới trở nên rõ ràng, như thể đang được một cái miệng nhỏ nóng rực hôn say đắm. Sáng sớm đã gặp phải chuyện này, dù là anh cũng có chút bị khơi gợi d*c v*ng.
Anh lặng lẽ mở mắt, không động đậy cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, biến mình thành một khán giả, nhìn diễn viên Trì đang ra sức biểu diễn.
Diễn viên Trì hoàn toàn không hay biết.
Móng vuốt của cún con ấn vào bên hông, khổ nỗi khe mông không thể chứa hết được, nếu không ép từ hai bên vào giữa thì thức ăn sẽ chạy mất. Cún con kẹp chặt thức ăn, chơi đùa vui vẻ và nhập tâm, nhảy tưng tưng.
Úc Chấp khẽ nhếch mép. Cún con còn biết chơi hơn anh tưởng.
Diễn viên Trì đang ra sức biểu diễn, cơ ngực trông thật bắt mắt.
Lắc lư đến hoa cả mắt.
Cún con không biết chủ nhân đã tỉnh, càng không biết chủ nhân đang nghĩ gì. Khe mông bị của chủ nhân…
————
…k*ch th*ch đến nóng rực, nhưng vẫn chưa đủ.
Cún con chơi thật vui.
Tiểu Nghiên Tây cũng vui vẻ đến mức vung vẩy tới lui, tinh nghịch vẩy ra cả nước.
Buổi biểu diễn của diễn viên Trì kết thúc rất đột ngột, màn cuối cùng là mưa móc trời ban. Diễn viên Trì vô cùng hài lòng với màn trình diễn của mình, mệt đến thở hổn hển, vẻ mặt vẫn còn đang ngây ngất chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau.
Cún con nhớ ra thức ăn vẫn chưa được ăn, đó mới là chuyện chính. Cún con không chỉ tham lam mà còn có sức khỏe tốt, có thể ăn rất nhiều rất nhiều. Vừa rồi đã cọ xát thức ăn lâu như vậy, lần này thì dễ dàng hơn nhiều. Cái miệng nhỏ tham ăn đến ch** n**c miếng lập tức tìm thấy thức ăn và bị lấp đầy.
Nếu có người ở đó, chắc sẽ khuyên một câu, miệng cún con bé quá, ăn loại thức ăn cỡ đại thế này phải hết sức thận trọng.
Nhưng cún con không nghĩ vậy, cún con rất lợi hại, cái gì cũng ăn được, hơn nữa bụng đói thì phải ăn no mới thỏa.
Cún con dũng mãnh dùng cái miệng nhỏ của mình để ăn thức ăn. Khi miệng bị thức ăn căng ra, cún con đột ngột dừng lại, run lẩy bẩy.
————
Trì Nghiên Tây chỉ thiếu chút nữa là hét lên, mặt trắng bệch, trán gần như ngay lập tức túa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Alpha bị sốc, sao lại đau đến thế!
Cái miệng nhỏ vốn nhàn nhạt giờ đã biến thành màu đỏ đáng thương. Alpha vốn sĩ diện, gần như chưa bao giờ lùi bước, giờ phút này lại bắt đầu muốn rút lui.
Vừa kéo ra một chút khoảng cách, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, khiến cậu không thể lùi xa hơn. Giây phút đó, Trì Nghiên Tây cảm thấy mình như bị thần chết tóm lấy.
Cậu thậm chí không dám nhìn Úc Chấp.
Bị bắt quả tang rồi!
Mạng cậu phen này coi như xong.
Xem xong một màn kịch, Úc Chấp ngồi dậy, thoải mái tựa lưng vào đầu giường, không quên kéo cả Trì Nghiên Tây qua. Trong lúc di chuyển, cái miệng nhỏ đang hôn say đắm thức ăn cứ hợp rồi lại tan, cuối cùng anh ấn vai Trì Nghiên Tây, cái miệng nhỏ cũng hôn lên món khoái khẩu không rời.
May mà Trì Nghiên Tây là một alpha chăm chỉ tập gym, nếu không thì thật khó mà phối hợp với Úc Chấp. Alpha được cái trẻ khỏe, thể chất tốt.
Nhìn thế nào cũng giống loại thể chất bị hành lên bờ xuống ruộng cả đêm cũng không ngất đi được.
Trì Nghiên Tây lúc trước bạo gan bao nhiêu thì bây giờ hoảng sợ bấy nhiêu. Vì sự an toàn của tính mạng, cậu vẫn lấy dũng khí, cố lờ đi sự ngượng ngùng mà nhìn Úc Chấp, khó khăn nặn ra một nụ cười.
“Ừm… chào buổi sáng.”
“Ha ha ha…”
Alpha hiếm khi thiếu khí thế như vậy.
Úc Chấp mò mẫm về phía tủ đầu giường, mò một khoảng không. Đêm qua về nhà anh đã cất thuốc lá đi rồi.
Chậc.
Phiền thật.
Tay anh lại đặt lên vai Trì Nghiên Tây, ngón trỏ khẽ gõ. Gan càng ngày càng lớn, miệng cũng càng ngày càng tham. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của alpha, cái miệng nhỏ cứ đóng rồi lại mở.
Chậc.
Đúng là cái đồ d*m đ*ng chết sớm.
“Đây là một sự hiểu lầm, thực ra tôi chỉ định đi kéo rèm cửa, tình cờ va phải thôi.”
Trì Nghiên Tây cố gắng trợn to mắt, cố làm cho Úc Chấp tin vào lời nói dối của mình.
Phản ứng của Úc Chấp là tay anh đặt trên vai cậu dần dần tăng lực. Sắc mặt alpha ngay lập tức trở nên khó coi. Đây không phải là nỗi đau không thể chịu đựng của sinh mệnh, đây là cái “to” không thể chịu đựng của cún con.
“Úc Chấp, anh bình tĩnh một chút, bây giờ là ban ngày, là thanh niên ưu tú của Đế Đô, ban ngày ban mặt chúng ta nên cố gắng học tập, cố gắng trưởng thành, chứ không phải làm chuyện này!”
Trong lúc cậu nói.
Những nếp gấp xinh đẹp trên miệng cún con đã bị căng ra một chút.
Cậu không nói nên lời nữa, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt đầy collagen của alpha.
Đôi mắt ngấn nước đáng thương nhìn Úc Chấp.
Úc Chấp bắt gặp sự sợ hãi trong đôi mắt đen như ngọc của cậu. Alpha vốn trời không sợ đất không sợ, xem ra là đau thật. Anh tò mò nhìn xuống.
Thế thôi à?
Đừng nói là toàn bộ, đến cái đầu còn chưa vào được một phần ba.
Tương đương với chút xíu móng tay để lại trên ngón tay.
Thế thì bình thường cậu ta lẳng lơ với mình cái gì? Úc Chấp một lần nữa nhận ra alpha thật sự không biết lượng sức mình.
Lẽ ra nên trừng phạt cậu.
Nhưng mà…
Anh nhìn thấy nhiệt kế và hộp thuốc trên tủ đầu giường. Đêm qua chắc mình lại sốt rồi.
Bàn tay đặt trên vai Trì Nghiên Tây rời đi, chuyển sang ấn đầu cậu, tha cho cậu một lần mà ấn xuống. Trì Nghiên Tây sống sót vội vàng chớp lấy cơ hội, dùng tốc độ nhanh nhất mà quỳ xuống.
————
Cún con ra sức lấy lòng, thay đổi đủ kiểu để ăn thức ăn, chỉ mong chủ nhân vui vẻ.
Úc Chấp nhìn bộ đồ ngủ bị bẩn, rất không vui.
Có phải mình đã quá dung túng cho cậu ta rồi không?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Úc Chấp lại có thêm một câu hỏi khác, gần đây tính tình của mình có phải đã tốt lên không?
Nếu không thì tại sao Trì Nghiên Tây lại ngày càng phóng túng như vậy?
Như để chứng minh cho suy nghĩ của anh, Trì Nghiên Tây nắm lấy chân anh, từ từ ấn lên tiểu Tây nhà mình.
Đôi mắt sắc lẹm của Úc Chấp từ từ nheo lại. Alpha như một thợ săn nhìn chằm chằm vào anh, quan sát anh, vừa lấy lòng anh lại vừa ấn chân anh lên đó lúc nhẹ lúc mạnh.
Vừa là sói, vừa là chó.
Úc Chấp thấy thú vị, hoàn toàn không nhận ra mình lại một lần nữa dung túng cho Trì Nghiên Tây.
Cún con được phép thì càng vui hơn, muốn một miếng rồi lại một miếng, muốn nuốt trọn cả thức ăn, nhưng miệng cún con thật sự không làm được. Dẫu vậy, cố gắng hết sức là đủ để lấy lòng chủ nhân rồi, hơn nữa cổ họng của cún con cũng rất tốt.
Trì Nghiên Tây nắm chân Úc Chấp, đè qua ấn lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm Úc Chấp không nỡ rời đi một giây nào. Vị trí tầm mắt dừng lại nhiều nhất chính là cổ của Úc Chấp. Cậu biết beta không có tuyến thể, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến h*m m**n cắn của một alpha. Không thể đánh dấu, vậy thì lần này đến lần khác dùng pheromone của mình để nhuốm lấy anh hoàn toàn!
Úc Chấp nhìn rõ d*c v*ng và dã tâm của Trì Nghiên Tây. Cún con có răng nanh mới có chút thú vị.
Cứ ngoan ngoãn mãi, ngược lại lại nhàm chán.
Từ lúc ban đầu muốn vung nắm đấm với mình, đến bây giờ muốn nhe nanh với mình.
Alpha đã giữ được sự hứng thú của anh rất tốt.
Thế nên anh thưởng cho cún con ăn kem.
Những ngón tay trắng nõn của beta đang túm lấy mái tóc đen của Trì Nghiên Tây căng cứng, khớp ngón tay ửng lên một lớp phấn hồng.
Khi cún con đang cố gắng nuốt kem, Trì Nghiên Tây đột nhiên bỏ chân Úc Chấp ra. Dù cậu đã phản ứng đủ nhanh nhưng vẫn chậm một bước, mu bàn chân trắng ngần bị vương một ít, rơi trúng lên mạch máu xanh, rơi trúng lên vết sẹo.
Trì Nghiên Tây ngay lập tức trợn mắt, dù cậu vừa mới… nhưng cũng chẳng kịp thở lấy một hơi, trân trọng như báu vật mà nâng chân Úc Chấp lên, nhẹ nhàng l**m đi vết bẩn trên mu bàn chân.
Dù đó là thứ của chính mình, cậu vẫn cảm thấy như vậy sẽ làm bẩn Úc Chấp, mà Úc Chấp thì không nên bị làm bẩn.
Cún con cẩn thận l**m sạch mu bàn chân của chủ nhân, lại vô cùng yêu thích, quý hóa không biết làm sao cho vừa, bèn “chụt” một cái lên mu bàn chân chủ nhân.
Đồng tử của Úc Chấp đột nhiên co lại. Một cảm giác, một cảm xúc chưa từng có, gần như là một cuộc tập kích, oanh tạc tâm trí và tâm phòng của anh.
Khiến anh thậm chí còn nảy sinh một thoáng hoảng loạn bất an.
Sau lần trước, thế giới tạm ổn mà anh gắng gượng duy trì, lần này đã hoàn toàn sụp đổ.
Beta thế mà lại muốn lùi lại. Lùi lại là biểu hiện của sự chạy trốn, một điều vốn không thuộc về beta. Trớ trêu thay, khi anh nảy ra ý nghĩ đó, anh lại đang tựa lưng vào đầu giường, lui không còn đường lui.
Ầm ầm, là âm thanh của thế giới đang sụp đổ, khiến đầu óc Úc Chấp có chút choáng váng. Anh không biết, không biết thế giới tàn phế này của mình sau khi sụp đổ sẽ còn lại gì.
Anh liệu có còn đứng vững được không.
Anh đã chẳng còn mấy sức lực nữa rồi…
Bàn chân đang được nâng niu trong lòng bàn tay khẽ lùi về phía sau. Trì Nghiên Tây không nhận ra, chỉ cảm thấy chân Úc Chấp thật đẹp, không nhịn được lại “chụt” một cái lên mu bàn chân.
Đôi mắt hoa đào cười híp lại nhìn Úc Chấp, ánh nắng len qua khe rèm cửa rọi lên khuôn mặt alpha.
“Úc Chấp, tôi hình như lại càng thích anh hơn rồi.”
“Làm sao bây giờ?”
Tiếng ồn ào trong tai Úc Chấp bỗng chốc lặng đi. Anh đăm đăm nhìn alpha đang cười ngọt ngào, tai bỗng nghe thấy tiếng “phành phạch” rất nhỏ, là tiếng vỗ cánh, dần dần mạnh lên. Đàn bướm bay lên từ trong đống tro tàn đổ nát, phấn hoa lả tả rơi xuống, và rồi giữa đống hoang tàn ấy, những mầm xanh non nảy lên, nở ra những đóa hoa rực rỡ. Lại là một thế giới mới.
“Tối đó tỏ tình với anh, anh cũng chưa cho tôi câu trả lời.” Trì Nghiên Tây vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện này, thở dài một hơi, nhưng alpha có thể tự mình dỗ dành mình.
Cậu đầy mong đợi: “Tôi cố gắng thêm chút nữa, có phải là sẽ có được vợ yêu không~”
Chết rồi, lỡ lời nói thật lòng mất rồi.
Cậu vội vàng chữa cháy: “Không, ý tôi là, tôi cố gắng thêm chút nữa, có phải là sẽ có được chủ nhân không.”
Mắt long lanh.
Úc Chấp đã trải qua một sự thay đổi trọng đại trong im lặng. Beta vốn quen không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Trì Nghiên Tây có lẽ là người biết cách lấy lòng Úc Chấp nhất trên đời này.
Chân của Úc Chấp nhấc lên khỏi tay Trì Nghiên Tây, khi đặt lên ngực cậu có thể cảm nhận được trái tim alpha đang đập rộn ràng, nhịp đập rất nhanh. Alpha trông có vẻ vô tư thực ra cũng đang căng thẳng.
Điều này khiến Úc Chấp hài lòng, nếu không thì chỉ có một mình anh binh hoang mã loạn, điều đó sẽ khiến anh rất không vui.
Anh đá nhẹ Trì Nghiên Tây ra, đứng dậy, đi về phía phòng tắm: “Đợi đến lúc cậu ‘ăn’ cho nổi rồi hẵng nói phét.”
Trì Nghiên Tây lập tức hết lời để nói. Yêu cầu này thật sự là…
Khó quá!
Đau thật mà!
Úc Chấp tắm, dù anh không ngửi thấy pheromone, nhưng anh cứ cảm thấy trên người mình có mùi rượu whisky rất nồng.
Alpha đúng là loài chó đi khắp nơi tiểu tiện để đánh dấu lãnh thổ!
Người đứng dưới vòi hoa sen có chút thất thần. Úc Chấp cảm thấy mình đã phức tạp hóa vấn đề, rõ ràng ban đầu chỉ muốn dùng alpha để “chữa bệnh”, nhưng sao lại thành ra thế này?
Ban nãy, đối diện với nụ cười của Trì Nghiên Tây, anh đúng là đã rung động.
Dù chưa từng trải qua, nhưng cái cảm giác xao xuyến đó, bất kỳ người trưởng thành có tâm trí chín chắn nào cũng không thể không hiểu.
Úc Chấp không ngờ mình lại ngã vào tay Trì Nghiên Tây.
Anh thấy chuyện tình cảm này thật quá vô lý. Anh rất tức giận về điều đó. Không có sự đồng ý của anh mà đã tự tiện rung động. Trên người anh không nên có một cơ quan không nghe lời như vậy.