Úc Chấp bước xuống xe, chiếc áo khoác dạ màu đen trông nặng trịch, không hề lay động trước ngọn gió đông, chỉ có chiếc khăn quàng cổ màu xám tro là khẽ đung đưa.
Dù sợ lạnh.
Nhưng một khi đã ra ngoài một cách trịnh trọng, anh vẫn chọn cần phong độ chứ không cần nhiệt độ.
May mà chỉ bị gió lạnh lùa vào lúc lên xuống xe, anh vẫn chịu đựng được. Anh sóng bước bên chị Hồng trong chiếc áo dạ màu đỏ, tiến về phía khách sạn.
“Phó đoàn, em nhớ anh chết đi được!”
Đạt Tháp là đội trưởng tiểu đội theo chị Hồng đến Đế Đô lần này, cậu ta nhiệt tình dang rộng vòng tay lao tới ôm Úc Chấp.
Úc Chấp quay đầu, con ngươi màu sáng còn lạnh lẽo hơn cả gió đông, một lọn tóc dài màu bạc bị gió thổi bay trước mắt, tựa như tuyết rơi.
Vòng tay của Đạt Tháp đang dang ra lại cứng đờ thu về, cậu ta cười hì hì tự ôm lấy mình. Lâu ngày không gặp, nhất thời kích động nên quên mất phó đoàn nhà mình là loại người sống chớ lại gần.
“Phó đoàn, sắc mặt anh tốt thật đấy, em thấy còn ngon nghẻ hơn hồi ở Tam Giác Châu. Đế Đô có thứ gì bổ béo thế? Em cũng phải kiếm một ít mới được.”
Chị Hồng nghe thấy lời cậu ta, bèn thay Úc Chấp trả lời câu hỏi này: “Đương nhiên là được tình yêu bồi bổ rồi.”
Chị và Úc Chấp vừa bước qua cửa xoay, liền nghe một tiếng “ầm”, Úc Chấp tức thì chắn trước người chị Hồng, quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Chỉ thấy Đạt Tháp bị cửa xoay hất văng ra ngoài.
…
Bàn tay đang định rút súng của Úc Chấp buông xuống. Dù Tam Giác Châu là chốn khỉ ho cò gáy, nhưng mọi người cũng không đến nỗi không biết đi qua cửa xoay, vậy nên Đạt Tháp đây là…?
Đạt Tháp xoa xoa đầu, được mấy đội viên phía sau đỡ lấy.
“Đội trưởng, anh sao thế?”
“Đội trưởng, anh mất mặt quá đi.”
“Cái cửa rách này dám đụng vào đội trưởng! Đập nát mày!”
Giữa mớ âm thanh hỗn loạn, Đạt Tháp kinh ngạc lẩm bẩm: “Phó đoàn yêu rồi…”
Cả đám chết sững, ngay cả kẻ định đi đập cửa cũng dừng lại. Sau một hồi im lặng.
“Vãi! Cái gì? Tao có nghe nhầm không? Chắc chắn là tao nghe nhầm rồi!”
“Ai? Ai đã hái được đóa hoa của đoàn chúng ta?”
“Hả? Thế chẳng phải đoàn trưởng đã cùng người ta làm chuyện mờ ám rồi sao, mẹ ơi, tôi không tài nào tưởng tượng ra được cảnh đó, mau, ai đó ôm tôi với, tôi sợ quá…”
Úc Chấp bước ra khỏi cửa xoay, vung chân dài, vạt áo lay động, đá một cước về phía Miller đang định đi đập cửa. Miller bị anh đá bay, văng thẳng vào Đạt Tháp đang được dìu.
Suýt chút nữa thì người ngã ngựa đổ.
Cả đám vừa ngẩng lên đã thấy Úc Chấp đi lên bậc thang rồi lại quay lại, lập tức sợ đến mức đứng thẳng lưng xếp thành hàng, căng thẳng đến độ môi mím chặt thành một đường thẳng.
Úc Chấp cụp mắt, cảm giác áp bức gần như khiến người ta ngạt thở, ngay cả người qua đường không liên quan cũng chẳng dám đi ngang qua.
“Tối nay đối luyện, tất cả.”
Ném ra mệnh lệnh tàn nhẫn này, anh lại đi qua cửa xoay, trở về bên cạnh chị Hồng đang xem náo nhiệt.
Chị Hồng chỉ biết lắc đầu, Đạt Tháp và đám lâu la của cậu ta thảm rồi.
Đám Đạt Tháp ai nấy đều tiu nghỉu, Miller vừa xoa mông vừa khóc thút thít, trong lòng tự hỏi: Miller vô tội đã làm sai điều gì?
Một nhóm người đi lên nhà hàng không trung ở tầng 72 của khách sạn. Nhà hàng không có phòng riêng, người đi cùng chị Hồng vào chỉ có Úc Chấp. Hôm nay chỉ là gặp mặt chào hỏi, làm quen, không phải bàn chuyện chính thức nên không cần một không gian hoàn toàn riêng tư.
Dưới sự dẫn đường của phục vụ, hai người đến một vị trí cạnh cửa sổ. Úc Chấp lịch thiệp kéo ghế cho chị Hồng. Đối phương vẫn chưa tới, họ là bên A, làm cao một chút, đến muộn một lát cũng là chuyện thường tình.
“Cảnh đêm của Đế Đô bao nhiêu năm vẫn đẹp như vậy.” Chị Hồng cảm thán. Từ tầng 72 nhìn xuống, quả thực còn lộng lẫy hơn cả trời sao.
Úc Chấp đưa áo khoác của mình và chị Hồng cho phục vụ, bâng quơ liếc nhìn: “Em vẫn thích bầu trời đêm ở Tam Giác Châu hơn.”
Tam Giác Châu không có ô nhiễm ánh sáng, trời vừa tối là sao giăng khắp lối, đẹp nhất là dải ngân hà. Nằm trên võng, gió đêm nhẹ thổi, ngắm ngân hà biến ảo, nối những vì sao lại tưởng tượng thành từng bức tranh, đó là một trong những việc anh thích làm nhất.
“Bầu trời đêm ở Tam Giác Châu là báu vật của thế gian này. Tự dưng lại hơi nhớ, muốn về rồi.”
Chị Hồng trở nên hoài niệm.
Hai người trò chuyện một lúc về Tam Giác Châu, Úc Chấp cứ có cảm giác đó là chuyện của kiếp trước. Nhưng chưa kịp để anh cảm khái, chị Hồng đã đột ngột chuyển chủ đề.
“Qua Tết xong, cậu về với tôi.”
Vẻ mặt thong dong của Úc Chấp cứng đờ, khuôn mặt trắng như sứ dưới ánh đèn sáng rực tựa như một tác phẩm nghệ thuật vô hồn. Anh hiếm khi bị bất ngờ đến độ đầu óc ngừng quay.
Nhà hàng tuy đông khách nhưng ai nấy đều kìm giọng nói chuyện, thành ra khá yên tĩnh. Chẳng ai để ý đến cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lòng chàng beta trẻ tuổi.
Chị Hồng vừa đau lòng, vừa chột dạ lại áy náy, cô uống một ngụm rượu, không dám nhìn Úc Chấp.
Chị chỉ làm kẻ ác một lần này thôi. Nếu Úc Chấp chọn không rời đi cùng mình, hoặc sau này Nghiên Tây có đuổi tới Tam Giác Châu, tóm lại là sau này hai đứa có dây dưa với nhau thế nào đi nữa, chị cũng mặc kệ.
Úc Chấp mấp máy môi: “Chị Hồng…”
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Một người đàn ông alpha trung niên mình đầy vàng bạc đá quý, chống gậy đầu rồng, tóc vuốt ngược bóng lộn, nhiệt tình xuất hiện, cắt ngang lời Úc Chấp định nói.
Anh cũng tức khắc chuyển chế độ. Lúc đứng dậy, anh nhanh chóng đánh giá một lượt vị khách hàng bên A tên Olive này, sau đó ánh mắt dừng lại trên người bạn gái của đối phương.
Ánh mắt giao nhau, đối phương môi đỏ rực, nụ cười tao nhã, phóng khoáng.
Hai bên chào hỏi lẫn nhau.
Úc Chấp hờ hững nắm nửa bàn tay của Jenny, có thể cảm nhận được vết chai ở đầu ngón tay đối phương, trên mu bàn tay cũng thấy rõ sẹo. Lúc cô ta ngồi xuống, qua tà váy xẻ cao có thể thấy khẩu súng giắt bên trong chiếc đai buộc ở đùi.
Xem ra cũng đảm nhận vai trò giống mình.
Bốn người ngồi xuống, màn mở đầu của Olive đã trực tiếp biến Úc Chấp thành nhân vật chính.
“Sớm đã nghe danh bà chủ Hồng nuôi một bông hoa đẹp nhất Tam Giác Châu, nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”
Úc Chấp rất muốn đảo mắt xem thường, nhưng phải giữ lễ phép, không thể phá hỏng chuyện làm ăn của chị Hồng.
Chị Hồng cười ha hả: “Đó là lẽ dĩ nhiên, chỗ tôi trước giờ không có hàng giả.”
Câu này bao hàm rất rộng.
Olive và chị ta nhìn nhau cười: “Tôi và lão Đạt là bạn bè vào sinh ra tử, nhân phẩm của lão có thể theo bà chủ Hồng bao nhiêu năm như vậy, nhân phẩm của bà chủ Hồng, tôi tin.”
Ông ta nâng ly.
Chị Hồng cũng nâng ly chạm nhẹ vào ly của ông ta: “Bạn chí cốt của lão Đạt, nhân phẩm của ông chủ Áo, tôi không nghi ngờ.”
Ly rượu khẽ chạm, lúc này Úc Chấp mới biết vị khách này là do chú Đạt giới thiệu. Không ngờ chú Đạt còn có mối quan hệ như vậy. Theo lời chị Hồng, Olive đã khai thác được một mỏ đá quý ở nước Đà Nam, muốn vận chuyển về phía nam, giá ở đó cao hơn, và con đường tốt nhất là đi qua Tam Giác Châu.
Con đường này nhanh nhất, tiết kiệm thời gian nhất, nhưng độ nguy hiểm cũng tăng gấp bội.
Không tìm lính đánh thuê hộ tống thì không thể đi qua được.
Anh lặng lẽ uống rượu, tối nay không bàn chuyện chính sự, nói qua nói lại toàn chuyện phiếm, anh nghe mà thấy vô vị.
Olive: “Bông hoa bà chủ Hồng nuôi đây là bẩm sinh không thích nói chuyện à?”
Ba người cùng nhìn về phía Úc Chấp.
Chị Hồng lén đá vào chân Úc Chấp dưới gầm bàn, dịch ra là: nhịn một chút. Chị quá hiểu tính khí của Úc Chấp, điểm bắt lửa còn thấp hơn cả phốt pho trắng.
Úc Chấp đặt ly rượu xuống, ánh đèn rơi vào mắt anh, theo chuyển động của con ngươi tựa như mặt hồ gợn sóng, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Úc Chấp.”
“Tôi bẩm sinh không thích nói chuyện.”
…
Olive ngẩn người “ồ” một tiếng, mãi đến khi bị Jenny huých một cái mới hoàn hồn, cười như một cậu trai mới lớn: “Không sao không sao, không thích nói thì thôi, chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta.”
Rồi lại hỏi thêm một câu: “Không làm phiền cậu chứ?”
Chị Hồng phải nói là vô cùng tự hào, tự mình đẻ chưa chắc đã đẻ được đứa con xinh đẹp thế này, hầy, chị nhặt không được một đứa, đúng là lời to.
Úc Chấp: “Không sao, hai vị cứ tự nhiên.”
Jenny không vui, ôm lấy cánh tay Olive, tựa vào người anh ta mềm như không xương: “Anh yêu, anh ấy đẹp hay em đẹp?”
Olive không vui liếc cô ta một cái, nhưng trên mặt lại nở nụ cười toe toét: “Đế Đô có câu thành ngữ gọi là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Đều đẹp, đều đẹp.”
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ xen vào, nhìn chung cuộc gặp mặt lần này vẫn vô cùng vui vẻ.
Ở cửa khách sạn, hai nhóm người vẫy tay chào tạm biệt.
Úc Chấp lấy một điếu thuốc ra, chị Hồng quay lại thấy vậy: “Không phải cậu nói cai rồi sao?”
“Không phải, là trà đấy.” Khói thuốc từ miệng Úc Chấp phả ra rồi từ từ bay lên, lùa vào khoang mũi.
Chị Hồng chìa tay, Úc Chấp đưa cho chị một điếu. Chị hút một hơi, kinh ngạc lấy điếu thuốc ra khỏi miệng xem xét: “Vị này giống thật quá, trâu bò thật, cậu kiếm đâu ra thế?”
Úc Chấp: “Trì Nghiên Tây.”
Chị Hồng: “Cậu đúng là hết làm cái này đến làm cái nọ với Nghiên Tây, làm không ít chuyện đâu nhỉ.”
Úc Chấp rít một hơi thuốc thật sâu, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh trong miệng, anh nghiêm túc hỏi: “Chị Hồng, chị có thấy mình nói chuyện hơi l* m*ng không?”
Chị Hồng ra vẻ vô tội: “Bà đây l* m*ng chỗ nào?”
Trong lúc hai người đang bàn luận vấn đề này, trên xe của Olive, Jenny dùng giày cao gót đạp lên chân ông ta: “Tôi muốn gã Úc Chấp đó.”
Olive quỳ trước ghế xe, xoa bóp bắp chân cho cô ta: “Đại ca, chị để mắt tới hắn rồi à?”
Jenny hừ một tiếng: “Tam Giác Châu có một gia tộc chuyên lột da người làm búp bê, khuôn mặt đó của hắn rất hợp để lột ra làm đồ sưu tầm. Bộ sưu tập của tôi cũng đang thiếu một con búp bê tinh xảo.”
Giày cao gót khều cằm Olive, đôi mắt tựa rắn của Jenny khẽ nheo lại, nhiệt độ trong xe dường như cũng hạ xuống mấy phần: “Còn anh, vừa rồi nhìn đến ngây cả người ra.”
Olive hoảng đến toát mồ hôi lạnh: “Đại ca, chị hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ gì với hắn cả.”
Thật sự chỉ là nhìn thấy thứ đẹp đẽ nên kinh ngạc đến ngẩn người một lúc thôi.
“Một beta nam dù đẹp đến mấy thì có ích gì, trở thành vật sưu tầm của đại ca là vinh hạnh của hắn.”
Jenny túm cà vạt kéo ông ta lên, hôn xuống.
Rồi không quên dặn dò một câu: “Liên lạc với bên Đạt Mộc Gia cho tốt, tôi giúp hắn trừ khử Trì Ỷ Hồng, con đường ở Tam Giác Châu này, từ nay về sau hắn cho chúng ta đi miễn phí, bất kể là hàng hóa gì.”
Bốn chữ “bất kể là hàng hóa gì” được Jenny nhấn rất mạnh.
“Đại ca yên tâm.”
Phòng gym của Trì Nghiên Tây tối nay náo nhiệt ra phết. Bảy người do chị Hồng mang đến xếp hàng ngay ngắn. Chỉ thấy Đạt Tháp ở vị trí đầu tiên lẳng lặng đổi xuống cuối hàng, rồi Miller ở vị trí thứ hai cũng lẳng lặn dịch theo.
Bảy người cứ thế xoay vòng tại chỗ, chẳng ai muốn là người đầu tiên đối luyện với Úc Chấp, ai cũng muốn xếp sau để người phía trước tiêu hao thể lực của anh.
Lúc Úc Chấp và Trì Nghiên Tây đến, Đạt Tháp đã xoay một vòng và lại về vị trí đầu tiên, thầm than một tiếng xui xẻo rồi không dám nhúc nhích nữa.
Hai người vừa bước vào.
“Chào phó đoàn!”
Bảy người đồng thanh, tiếng hét quá đột ngột khiến Trì Nghiên Tây suýt ngã ngay cửa, may được Úc Chấp níu lại. Alpha lập tức đứng vững, ưỡn ngực ngẩng đầu, cậu không thể mất mặt được.
Phòng tập quá đông người, qua bên đó chắc chắn sẽ bị vây xem, nên Trì Nghiên Tây bảo họ sang đây. Cậu lướt mắt qua đội vệ sĩ của cô út, da ai cũng sạm màu lúa mạch vì phơi nắng, nhìn thế này mới thấy làn da trắng lạnh của Úc Chấp đúng là đỉnh thật, mặt trời Tam Giác Châu cũng không phơi đen nổi. Còn về thân hình, bất kể cao thấp đều là cơ bắp săn chắc, hoàn toàn khác với kiểu người tập gym như cậu.
Ánh mắt Úc Chấp không để lại dấu vết lướt qua khuôn mặt đang nhìn đến ngây người của alpha.
Anh bước lên đài, bâng quơ nghiêng đầu.
Đạt Tháp ở vị trí đầu tiên tự giác nhảy lên võ đài, hoàn toàn không dám cười cợt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Úc Chấp ngoắc tay, Đạt Tháp liền dốc hết sức tấn công. Trì Nghiên Tây trố mắt nhìn, hoàn toàn khác với lúc Úc Chấp đối luyện với Thẩm Gia Nhất, nghiêm túc đến mức khiến cậu cũng phải nín thở.
Rất nguy hiểm.
Úc Chấp tung một cú đấm vào người Đạt Tháp mà không hề nương tay. Đạt Tháp đeo lên gương mặt đau khổ, tiếp tục dốc hết bản lĩnh tấn công.
Những người khác cũng chăm chú theo dõi. Vốn họ còn tưởng ở Đế Đô không nguy hiểm đến thế, phó đoàn của họ sẽ lơ là tập luyện mà yếu đi một chút.
Đạt Tháp bị đánh ngã, không dám chần chừ, lau vệt máu ở khóe miệng rồi nhảy xuống đài, người thứ hai là Miller liền tiếp nối.
Trì Nghiên Tây ngớ người: Hả? Đánh luân phiên à?
Khi Miller cũng bị đánh ngã nhảy xuống đài và người thứ ba lên, cậu phát hiện ra cách đối luyện của họ là kiểu tốc chiến tốc thắng, ai thua một chiêu là xuống ngay. Như vậy cũng đỡ hơn, dù là đánh luân phiên cũng không quá hao tổn thể lực.
Úc Chấp đã lâu không hoạt động gân cốt như vậy, nền tảng của sự nghiêm túc là niềm vui thích. Đấm đá túi bụi, cảm giác xương cốt toàn thân đều trở nên khoan khoái.
Trạng thái của mọi người cũng tương tự như lúc anh rời đi, điều này khiến anh hài lòng. Xem ra họ không vì anh đi mà lười biếng.
Trì Nghiên Tây xem mà ngứa ngáy tay chân, dù sao cũng còn một võ đài, cậu đi đến trước mặt đám Đạt Tháp vừa bị đánh xuống: “Các cậu đấu với tôi một trận đi.”
Đám Đạt Tháp biết thân phận của cậu, đâu dám động thủ với cậu. Lỡ không chú ý làm cậu bị thương thì gay to.
“Đại thiếu gia, thế này không ổn đâu ạ.”
“Có gì mà không ổn? Coi thường tôi à, không phải khoác lác với các cậu chứ, tôi cũng lợi hại lắm đấy nhé.”
Cậu giơ tay: “Nhìn cơ nhị đầu của tôi này, dạo này tôi toàn luyện cùng phó đoàn của các cậu đấy.”
Úc Chấp nghiêng đầu né một đòn tấn công rồi liếc nhìn Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây vẫn đang thương lượng: “Sợ gì chứ, chỉ giao lưu thôi, tôi sẽ không làm các cậu bị thương, không làm các cậu mất mặt đâu.”
Đạt Tháp và Miller nghe mà bật cười. Cả hai đều cao hơn một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, thực lòng mà nói nhìn Trì Nghiên Tây cứ như một con linh vật nhỏ, nếu không nể nang thân phận thì cái thứ nhỏ con này họ xử một tay một đứa.
Đạt Tháp: “Được thôi.”
Cậu ta và Miller trao đổi ánh mắt, cũng không thể không nể mặt như vậy, chỉ giao lưu thôi, coi như chơi với trẻ con.
Úc Chấp tóm lấy cánh tay lão Ngũ, vặn ngược tay lại ấn người xuống, nhìn Trì Nghiên Tây đang hăm hở nhảy lên võ đài bên cạnh, anh hiểu cậu muốn làm gì.
Anh không lo sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng Đạt Tháp họ không thể không biết chừng mực đến thế.
Anh đá lão Ngũ từ trên đài xuống.
Lão Ngũ xoa tay chạy sang bên Trì Nghiên Tây xem náo nhiệt.
Đạt Tháp ngoắc tay: “Cậu ra chiêu trước đi.”
Trì Nghiên Tây cũng không khách khí, nắm chặt tay, nhảy nhót vài cái trên đài rồi bất ngờ tấn công Đạt Tháp.
Úc Chấp hơi th* d*c, động tác không còn nhanh như lúc đầu. Đây cũng là một trong những thú vị của việc luyện tập, khi cơ thể không ở trạng thái hoàn hảo nhất, gặp phải đòn tấn công phải làm thế nào? Đồng thời cũng có thể biết được mình có thể làm đến mức nào trong trạng thái như vậy.
Anh lách người né đòn thì bị nắm đấm sượt qua vai, đang định đá lại thì nghe Trì Nghiên Tây “ái chà” một tiếng, động tác của anh khựng lại, đòn tấn công không thành.
Trì Nghiên Tây bị Đạt Tháp tóm được nắm đấm, đang bị quay vòng vòng khắp sàn đấu.
Úc Chấp thấy cảnh này, chau mày.
Một cú đá bay từ bên cạnh sượt qua, anh hít một hơi thật sâu, ép mình tập trung vào bên này. Anh và Jamaica đá chân vào nhau hơn chục cái, cả cái chân tê rần, hai người cùng lùi về sau.
Ánh mắt Jamaica tràn đầy khát khao chiến thắng, cậu ta lao về phía anh.
Bên kia Trì Nghiên Tây mãi mới dừng lại được, lại nâng chân đá về phía Đạt Tháp, kết quả là chân lại bị tóm được. Đạt Tháp túm chân Trì Nghiên Tây kéo một cái.
“Vãi! Đại thiếu gia dẻo thật đấy!”
“Ghê gớm, ghê gớm!”
“Đại thiếu gia lợi hại!”
Úc Chấp gần như theo bản năng nhìn sang bên đó, rồi bị Jamaica đá một cước vào vai, lảo đảo va vào dây võ đài.
Chính Jamaica cũng ngạc nhiên, vậy mà lại đá trúng?
Mấy người còn lại chưa lên sàn cũng khó hiểu. Bình thường khi đối luyện, phó đoàn phải đến người thứ 7, thứ 8 mới xuống đài. Cuối cùng chỉ có thể quy cho việc hôm nay phó đoàn trạng thái không tốt lắm.
Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, người đến lượt lên sàn bắt đầu đối luyện với Jamaica.
Úc Chấp bực bội nhảy khỏi đài, bỗng nhớ lại lời bác sĩ nói với mình, sẽ bị phân tâm, sẽ bị ảnh hưởng…
Anh nhìn Trì Nghiên Tây vì được Đạt Tháp nương tay mà đá trúng một cước, đang vui đến mức nhảy cẫng tại chỗ.
Chậc.
Hóa ra chuyện này không chỉ là lời nói suông của bác sĩ.
Anh lấy một điếu thuốc, Miller lên sàn.
Trì Nghiên Tây liếc mắt thấy Úc Chấp đã xuống, lén lút nháy mắt với anh một cái, rồi tập trung đấu với Miller.
Úc Chấp đứng sau đám người, xuyên qua làn khói thuốc nhìn chằm chằm. Miller tóm lấy vai Trì Nghiên Tây rồi thuận theo cánh tay túm lấy cổ tay cậu.
Alpha mặc áo ngắn tay, bàn tay to của Miller lướt thẳng trên da thịt cậu.
Điếu thuốc trong miệng Úc Chấp cháy rực một đoạn dài.
“Được rồi.”
Anh lên tiếng, dù giọng không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy. Miller lập tức dừng động tác định quật ngã Trì Nghiên Tây, buông tay đang nắm cổ tay cậu ra.
Trì Nghiên Tây còn chưa đấu đã, cậu cảm thấy mình còn có thể đấu thêm 10 người nữa!
Cậu chạy đến chỗ Úc Chấp, tay vịn vào dây võ đài: “Sao thế? Sao không đấu nữa?”
Úc Chấp không để ý đến cậu, chỉ nghiêng đầu về phía cửa.
Đám Đạt Tháp đồng loạt cúi chào Trì Nghiên Tây một cái rồi lại gật đầu với Úc Chấp, đi một cách dứt khoát. Ai nấy trong lòng đều vui chết đi được, chứ bình thường họ đối luyện phải đến chục hiệp, tất cả mọi người đều mệt lử mới kết thúc.
Trong nháy mắt, nơi đây chỉ còn lại hai người họ. Trì Nghiên Tây sốt ruột: “Đừng đi mà, đấu thêm mười vạn tệ nữa được không?”
Dù điều kiện này khiến đám Đạt Tháp khá động lòng, nhưng mệnh lệnh của phó đoàn không thể không tuân.
Chỉ nghe tiếng họ bàn tán xa dần.
“Sao lại cho chúng ta kết thúc sớm thế nhỉ?”
“Chẳng phải nói phó đoàn yêu rồi sao, chắc là vội đi hẹn hò thôi.”
“Biết ơn quá, mong phó đoàn và đối tượng của anh ấy mãi mãi không chia tay.”
Trì Nghiên Tây bĩu môi, nhưng alpha vừa quay người thấy Úc Chấp liền vui vẻ trở lại. Có lẽ người trẻ tuổi đều như vậy, phiền muộn chẳng lưu lại trên mày mắt được bao lâu đã bị niềm vui chiếm lĩnh.
Cậu chạy tới ôm chầm lấy cổ Úc Chấp, như một món đồ trang trí cỡ lớn: “Chúng ta cũng làm một trận long trời lở đất đi.”
Vẻ mặt đầy mong đợi. Từ sau lần ăn vụng buổi sáng đó, cậu chưa được ăn lại lần nào, cái miệng nhỏ này thèm lắm rồi.
Chưa ăn qua còn nhịn được, chứ ăn rồi thì thật sự là ngày nào cũng muốn ăn.
Úc Chấp liếc nhìn cánh tay kia của Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây cười không đứng đắn, còn cọ cọ vào chỗ anh thích nhất, thì thầm: “Cửa sổ ở đây đều là kính trong suốt, anh có thể đè em lên cửa sổ mà làm.”
Cậu cũng biết sắp xếp ra phết.
Úc Chấp lại không có ý định chiều lòng cậu, lôi cậu từ trên người mình xuống: “Hay là đè cậu lên cửa sổ nhà chính mà làm.”
Trì Nghiên Tây mở to mắt, lập tức sợ hãi: “Ý nghĩ này của anh nguy hiểm lắm đấy.”
Úc Chấp hừ một tiếng.
Tối đó, anh bị Trì Nghiên Tây nài nỉ ở lại chỗ cậu: “Từ chỗ em về chỗ anh còn phải đi một đoạn, bên ngoài lạnh thế, đừng hành xác nữa.”
Lời này có lý.
Úc Chấp đồng ý. Alpha vẫn không từ bỏ: “Vậy có muốn thử làm một lần trong căn nhà này không?”
Úc Chấp: “Không ngủ thì cút ra ngoài.”
Alpha hừ một tiếng rõ to, ôm lấy Úc Chấp rồi im lặng.
Tay Úc Chấp đặt lên vai Trì Nghiên Tây, rồi lướt xuống cánh tay, dừng lại ở cổ tay, cọ cọ.
Trì Minh Qua hôm nay tụ tập với mấy người bạn già, tâm trạng vốn đang tốt đẹp bỗng tan thành mây khói sau khi lão Tô mở miệng.
“Minh Qua, anh à, anh từ chối chuyện Tiểu Ngọc nhà tôi với Nghiên Tây tôi hiểu, trẻ con mà, không có cảm giác cũng là chuyện bình thường, chúng ta không ép buộc. Nhưng sau khi từ chối Tiểu Ngọc nhà tôi, anh lại để Nghiên Tây qua lại với một beta, hơi này tôi nuốt không trôi được.”
“Mọi người đến phân xử xem, một beta nam, lại còn là lính đánh thuê từ Tam Giác Châu, sao có thể so với Tiểu Ngọc nhà tôi được.”
Người uống ít rượu thì quan sát sắc mặt Trì Minh Qua, người uống hơi nhiều thì đã bắt đầu hùa theo lão Tô.
“Chuyện này tôi cũng nghe rồi. Anh Trì già của tôi ơi, mọi người đều biết anh trước nay cưng chiều Nghiên Tây, nhưng chuyện này tôi thật sự phải khuyên anh một câu, thân phận đó thực sự quá không ra gì, dính vào rồi, đều là sỉ nhục của nhà họ Trì anh.”
“Hơn nữa nó hình như gây không ít chuyện, không phải loại an phận thủ thường đâu. Anh Trì, thằng bé Nghiên Tây chúng ta nhìn nó lớn lên, biết nó đơn thuần lương thiện, khó tránh bị lừa gạt. Một kẻ từ Tam Giác Châu ra, phải lắm mưu nhiều kế đến mức nào, chậc chậc…”
Cả đời Trì Minh Qua có bao giờ mất mặt như vậy, bị từng người một nhắc nhở giáo huấn.
Có người thấy sắc mặt Trì Minh Qua không tốt, bèn ra giảng hòa: “Thôi được rồi, tôi thấy các ông uống nhiều rồi đấy, chuyện trẻ con đùa nghịch thôi, trong lòng Minh Qua chắc chắn có tính toán.”
Lão Tô vung tay, ly rượu trong tay suýt đổ ra ngoài: “Tôi chỉ thấy ấm ức thay cho Tiểu Ngọc nhà tôi thôi. Thằng nhóc Nghiên Tây này cũng không có mắt nhìn, nó…”
Trì Minh Qua đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng cộc trên bàn.
Lão Tô cũng tỉnh rượu đi không ít, ngừng lại lời oán thán và chỉ trích: “Xin lỗi nhé Minh Qua, tôi uống nhiều quá, anh đừng để bụng.”
Trì Minh Qua cười: “Nói gì thế, mọi người uống rượu tán gẫu có gì mà phải để bụng. Ông đây là đang chê tôi nhỏ mọn, thế này không được, không tự phạt một ly không xong đâu.”
Không khí lúc này mới hòa hoãn trở lại, mọi người hùa vào nói nên phạt, lão Tô cũng nhận: “Tôi tự phạt hai ly.”
Trì Minh Qua trong lòng nén giận. Ông thừa biết những người này đều mong ngóng nhà mình có người nên duyên với Nghiên Tây, ông đồng ý cho Nghiên Tây tự do yêu đương, những năm qua từ chối không ít.
Kết quả, Nghiên Tây lại chọn một người như thế.
Tự nhiên sẽ bị họ cười nhạo.
Trì Nghiên Tây đang sắp xếp quần áo trong phòng thay đồ của Úc Chấp. Gần đây cậu mặc đi rất nhiều đồ của anh, quần áo của cậu lại nhét sang rất nhiều, làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn.
Cậu phải dọn dẹp gọn gàng trước khi Úc Chấp để ý.
Kết quả là cậu dọn ra một đôi giày cao gót màu đỏ. Nhìn cỡ giày, chắc chắn là của Úc Chấp.
Trong đầu cậu tức thì hiện lên hình ảnh Úc Chấp đi đôi giày này, cậu gần như cứng lên ngay tức khắc.
Mấy ngày nay cậu toàn bị Úc Chấp cho ăn chay, sắp chết đói đến nơi rồi. Dù sao Úc Chấp cũng không có nhà, đã ra ngoài cùng cô út.
Cậu nghĩ vậy, tay bất giác ấn đế giày cao gót lên…
Nhắm mắt lại, tưởng tượng Úc Chấp đang đi đôi giày này, giẫm lên cậu.
Alpha sướng đến mức hơi thở nặng nề, không hề hay biết Úc Chấp đã xuất hiện ở cửa.
Úc Chấp khoanh tay tựa vào khung cửa, đúng là cách dăm bữa nửa tháng lại có bất ngờ. Anh rón rén bước tới, rút chân ra khỏi dép lê, xỏ vào đôi giày cao gót màu đỏ.
Dùng sức giẫm xuống.
Alpha đột ngột mở mắt.
Úc Chấp: “Sướng không?”
【Lời tác giả】
Các tình yêu ơi, quyển sau mình muốn viết bộ này 《Đồ Tồi》, một ý tưởng đột nhiên nảy ra, đúng chuẩn gu của mình luôn! Công bá đạo cool ngầu chất lừ x Thụ dịu dàng dễ bắt nạt bị mù, công sẽ làm đủ mọi chuyện xấu xa trước mặt bạn thụ mù