Đương nhiên là sướng, sướng đến độ alpha đây không thốt nên lời.
Trì Nghiên Tây nhìn đôi giày cao gót màu đỏ trên tay, Úc Chấp đi một đôi tất công sở màu đen, mỏng tang, dường như có thể nhìn thấy làn da trắng nõn bên dưới.
Bây giờ một đôi chân trông rõ là của đàn ông lại đang xỏ trong đôi giày cao gót diễm lệ, khiến cậu không ngừng nuốt nước bọt.
Tay cậu khẽ dùng sức, ấn lên chân Úc Chấp.
Một tay cậu nắm lấy gót giày mảnh khảnh. Cậu vẫn chưa bị sắc làm mờ mắt đến độ không màng an toàn, nếu bị gót giày này giẫm phải, cậu cơ bản là phế.
“A—”
Alpha chậm rãi thở ra một hơi, vẻ mặt đầy d*m đ*ng.
Úc Chấp cúi xuống nhìn Trì Nghiên Tây. Anh đã thấy đủ mọi biểu cảm trên gương mặt này, nhưng thứ khiến anh ưng ý nhất chính là vẻ mặt d*m đ*ng, khát tình của nó. Không một chút che giấu, làm màu, tất cả d*c v*ng phơi bày trên ngũ quan, nhưng hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ “xấu xí”.
Khiến Úc Chấp kinh ngạc, khiến Úc Chấp yêu thích.
Lòng bàn chân anh điều khiển đế giày day đi day lại không nặng không nhẹ, bàn tay đang nâng giày của cậu càng lúc càng siết chặt.
Cuối cùng…
Alpha run rẩy nằm nhoài trên chân anh, thở hổn hển.
“Đồ b**n th**.”
Úc Chấp nói rồi rút chân ra khỏi giày cao gót. Trì Nghiên Tây đã hoàn hồn liền ôm chầm lấy chân anh, sắc dục trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
“Không được đi.”
Cậu ngẩng đầu: “Cho chó con ăn đi, chó con sắp chết đói rồi, anh là một chủ nhân tồi.” Làm gì có chuyện cho ăn một bữa no nê rồi lại bỏ đói. Cậu nhe răng, “Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!”
Cậu bắt chước dáng vẻ của một chú chó con, làm bộ muốn cắn vào chân Úc Chấp.
Ngay trước khi cậu kịp cắn, Úc Chấp đã nhẹ nhàng đá ra sau, người liền ngã xuống.
Úc Chấp: “Bẩn không.”
Anh về còn chưa thay đồ ở nhà, bộ đồ trên người đã đi loanh quanh bên ngoài cả một vòng.
Trì Nghiên Tây lăn lộn trên thảm: “Em không quan tâm, không quan tâm… Anh đối xử với một alpha 20 tuổi như em thế này là ngược đãi, là ngược đãi… Anh thật lạnh lùng, thật vô tình, thật lạnh lùng vô tình…”
Vốn là một cảnh không nỡ nhìn, nhưng Úc Chấp vừa nghĩ đến câu “sau Tết về với chị” của chị Hồng, thì cũng không phải là không thể chịu đựng được nữa.
“Tự mình vào thế đi.”
Trì Nghiên Tây đang lăn lộn lập tức dừng lại, không nhịn được mím môi cười trộm. Quả nhiên chó con làm nũng sẽ có kem ăn~
Cậu vào thế với tốc độ nhanh nhất.
Alpha nằm trên thảm, hai tay luồn dưới khoeo chân, ôm lấy rồi kéo sang hai bên.
Tấm thảm trước đó bị cậu làm bẩn đã được thay mới. Tấm thảm màu xanh sẫm, hoa văn là những đóa hoa đồ mi nở rộ rồi tàn lụi, rất hợp với cảnh sắc mùa đông.
Lúc này, đóa hoa gần như khô héo tựa thác nước kia đang ở dưới thân cậu, và nơi riêng tư của alpha đã trở thành đóa hoa duy nhất nở rộ diễm lệ và cực thịnh.
Khiêu khích ánh nhìn, khiến người ta quyến luyến không rời.
Úc Chấp lại xỏ chân vào chiếc giày cao gót màu đỏ chưa từng đi, thế là trên thảm lại thêm một sắc màu diễm lệ nổi bật. Giày cao gót tiến về phía trước, mũi giày chạm vào đóa hoa bất bại kia, tựa như mang đến cả một mùa xuân bất kham.
Úc Chấp tùy ý thúc mũi giày tới từng chút một. Anh cúi xuống nhìn alpha đang đỏ mặt, trong đôi mắt hoa đào kia, sự xấu hổ và phấn khích cùng lúc hiện hữu. Cậu mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chấp nhận tình trạng này.
————
Mũi giày cao gót màu đỏ rất nhọn, mỗi lần thúc tới, mũi giày nhọn hoắt sẽ biến mất. Vài lần sau, mũi giày vốn đã sáng bóng lại thêm một vệt nước long lanh.
Chó con chịu đựng sự bắt nạt của chủ nhân, bị chủ nhân thúc từng chút một, thỉnh thoảng lại phát ra vài âm thanh.
Trì Nghiên Tây cắn lấy đôi môi căng mọng. Chuyện này thật sự quá sức nhục nhã, dùng giày để chơi đùa… nhưng cậu lại rất phấn khích, rất thích.
Thể chất M của alpha sau khi gặp Úc Chấp ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Cậu buông lỏng đôi môi căng mọng.
“Daddy…”
“Thúc em đi.”
Giọng alpha trẻ tuổi d*m đ*ng đến mức trở nên dính nhớp. Khi giày cao gót rời đi, nó kéo theo một sợi chỉ dính nhớp như chính giọng nói của cậu rồi đứt đoạn.
Lớp lông ngắn của thảm đã bị ướt.
Úc Chấp “chậc” một tiếng, giày cao gót lại tiến đến. Lần này không thúc một cái rồi rời đi, mà sau khi mũi giày thúc vào, nó dừng lại. Anh nhấc chân, đôi giày cao gót hơi không vừa, gót giày tụt xuống.
Trì Nghiên Tây chú ý đến cảnh này, mắt gần như phát ra ánh sáng của dã thú.
Quá S!
Muốn bị giẫm mạnh!
Bị giẫm nát!
Úc Chấp móc mũi giày cao gót đang chực rơi, kéo miệng chó con lên trên, sang trái, sang phải một cách tùy ý, rồi dùng sức giẫm xuống.
Miệng chó con bị kéo bèn biến dạng, đáng thương chảy cả nước miếng.
Trì Nghiên Tây hai tay bấu chặt lấy thảm, gân xanh trên cổ căng cứng lên đến tận trán, đôi mắt hoa đào cũng có chút đờ đẫn.
Đóa hoa trên thảm được tưới một trận mưa, mùa đông cũng không còn lạnh lẽo đến thế.
Úc Chấp khẽ hừ một tiếng, bế Trì Nghiên Tây từ dưới đất lên. Alpha vừa xong trận là lúc hương vị tuyệt vời nhất.
Anh đặt Trì Nghiên Tây lên tủ kính đựng trang sức, hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của alpha. Một tay chống lên tủ kính, một tay ôm lấy alpha đang rịn mồ hôi mỏng.
————
Cùng lúc Úc Chấp đâm vào, alpha bị k*ch th*ch đến co giật.
Úc Chấp anh đây đâu phải là kẻ mềm lòng, huống hồ anh cố tình chọn lúc này để vào, tình cảnh trước mắt chính là quả ngọt mà anh muốn thu hoạch.
Xấu xa đến tận cùng.
Rồi không cho alpha thời gian th* d*c, lại hung hãn rời đi, kèm theo tiếng kêu của alpha rồi lại vào.
Alpha đột nhiên túm lấy cổ áo chỉnh tề của Úc Chấp, há miệng bổ nhào tới, cắn lên cổ anh.
Úc Chấp có thể đẩy ra nhưng anh không làm vậy, chỉ khẽ chau mày. Chóp mũi anh khẽ động, bây giờ trong phòng chắc toàn là mùi rượu whisky.
————
Alpha dựa vào bản năng muốn tiêm pheromone vào cơ thể Úc Chấp, muốn đánh dấu anh. Ý nghĩ này gần như khiến cậu phát điên, nhưng cậu không cách nào đánh dấu một beta, dù cậu có thử bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Chó con cuống đến muốn phát rồ.
Nhưng cũng không để cậu điên quá lâu, đã bị làm cho liệt lả trong lòng Úc Chấp, ngay cả sức để cắn anh cũng không còn.
Cậu gục trên vai Úc Chấp, giọng khàn khàn: “Cắn em, chủ nhân cắn em đi.”
Giọng điệu cầu khẩn, tha thiết.
Úc Chấp nhìn cần cổ của alpha ngay trước mắt, tuyến thể đỏ ửng trông thật đáng thương. Theo tính cách của anh, anh sẽ không làm chuyện vô nghĩa thế này.
Nhưng cũng chẳng còn mấy lần nữa.
Thế là trong tiếng r*n r* thúc giục của alpha, anh cắn xuống.
Beta không có răng nanh, muốn cắn rách tuyến thể không phải dễ. Úc Chấp cũng không giỏi cắn người cho lắm, hiếm khi có chút vụng về.
Nhưng dù vậy vẫn khiến alpha sướng đến hồn bay phách lạc, huống hồ Úc Chấp còn đốt một điếu thuốc, hương vị thanh khổ vừa xuất hiện, Úc Chấp đã cảm nhận được bên trong lại siết chặt.
Anh cuối cùng cũng cắn rách tuyến thể.
Cùng lúc đó, anh khó khăn đâm vào sâu hơn, đến một nơi trước đây chưa từng đến.
Hình như bị cái gì đó cắn chặt lại?
Úc Chấp không hiểu, tò mò thúc vào đó một cái. Chó con liền run rẩy thét lên một tiếng, tiếng thét đó hoàn toàn khác với trước đây.
————
Trì Nghiên Tây thậm chí bắt đầu cố gắng đẩy anh ra.
“Không không không đúng, chỗ này không đúng, Úc Chấp anh ra…”
Úc Chấp lại thúc một cái, lần này thúc vào sâu hơn một chút.
Giọng Trì Nghiên Tây đột nhiên im bặt, như bị bóp nghẹt. Úc Chấp không hiểu, nhưng alpha đã được học hành đàng hoàng, học qua các môn về phương diện này như cậu thì lại hiểu. Cơ thể alpha thực ra cũng có khoang sinh sản, chỉ là một khoang sinh sản phát triển không hoàn chỉnh.
Và bây giờ Úc Chấp đã vào đến đó.
Đau quá…
Alpha đau đến ngũ quan nhăn nhúm lại. Cảm giác của Úc Chấp lại hoàn toàn trái ngược với cậu.
Cái miệng chó con này còn biết nuốt hơn, khiến anh hô hấp cũng có chút không kiểm soát nổi.
Anh chau mày, giữa tiếng thét thảm của alpha mà đâm vào tận cùng.
Thấy những giọt nước mắt trên gương mặt trắng bệch của Trì Nghiên Tây, Úc Chấp chủ động hôn cậu, nụ hôn dịu dàng dần dần xoa dịu cơn đau của alpha.
Cậu cũng từ từ thích nghi với việc khoang sinh sản bị khai phá.
Lúc này Úc Chấp còn hiểu rõ tình trạng cơ thể của Trì Nghiên Tây hơn cả chính cậu. Nơi vốn siết chặt đến không chịu nổi dần dần mềm ra.
Lúc định ra, ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng cuối cùng đầu của “nó” lại bị miệng khoang kẹt lại. Anh cũng không cố chấp, thế là lại quay vào.
Trì Nghiên Tây đang hôn liền hừ một tiếng trong cổ họng.
Anh bắt đầu chậm rãi ra vào.
Anh làm tan đi cơn đau và sự căng thẳng của alpha, chỉ còn lại sự mềm mại bao dung anh, sau đó Úc Chấp không còn dịu dàng như vậy nữa. Alpha bị lừa bắt đầu hứng chịu những đợt tấn công như cuồng phong bão táp, tủ kính trang sức dường như cũng rung lên.
Trì Nghiên Tây không thể làm gì, dù cậu là một alpha, dù cậu có vóc dáng không thua kém Úc Chấp, cũng chỉ có thể ở trong lòng anh đi đến bờ vực của sự tan vỡ.
Khoang sinh sản sắp bị làm cho nát bấy.
Loại kem mà chó con yêu thích nhất, lần này được ăn thỏa mãn, khiến chó con phấn khích đến mức kêu không ngừng.
Ngoài cửa sổ, chim sẻ bay vút khỏi cành cây. Trong phòng thay đồ, Úc Chấp vuốt tóc ra sau, anh cũng rịn chút mồ hôi, mặt đỏ bừng, trông biểu cảm sinh động hơn nhiều.
Úc Chấp mãi mới rời khỏi khoang sinh sản được, Trì Nghiên Tây lại thét lên một tiếng, suýt nữa thì nảy bật lên, khoang sinh sản lập tức đóng lại.
Toàn bộ kem đã bị giữ lại.
Úc Chấp không lường trước được, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn xem, anh còn vạch ra kiểm tra.
Chỉ có nước miếng của chó con.
Vẫn không yên tâm lắm.
Anh thực sự thiếu kiến thức về phương diện này.
Anh bế Trì Nghiên Tây lên, đi về phía phòng tắm trong phòng ngủ. Trì Nghiên Tây như một con búp bê cỡ lớn bị chơi hỏng, không hề có phản ứng muốn ôm lấy anh.
Ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu Trì Nghiên Tây mới dần hoàn hồn. Úc Chấp vẫn luôn chú ý đến cậu: “Cậu có thấy chỗ nào không ổn không?”
Trì Nghiên Tây chớp chớp mắt hai cái, ăn no rồi nhưng mệt: “Không có, sao thế?”
Úc Chấp mò mẫm miệng chó con trong nước: “Không ra ngoài được…”
Biến mất rồi.
Chuyện này quá kỳ lạ.
“Còn cái miệng nhỏ kỳ lạ kia là gì nữa?” Cơ thể alpha là như vậy sao?
Đồng tử Trì Nghiên Tây co rút dữ dội, lúc này mới nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Cậu “vụt” một tiếng ngồi dậy khỏi lòng Úc Chấp, sờ lên bụng mình: “Anh, anh… đó là…”
Úc Chấp: ?
Trì Nghiên Tây xấu hổ đến không nói nên lời, đối diện với ánh mắt khó hiểu dò hỏi của Úc Chấp một lúc lâu, ngượng đến chết đi được.
Cậu phải giải thích với Úc Chấp thế nào đây, đó là khoang sinh sản, dù cậu sẽ không mang thai sinh con. Cố gắng hít thở đều, cậu lại tựa vào lòng Úc Chấp nằm xuống.
Cố gắng giữ giọng bình thường: “Không sao, không có gì đâu.”
Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tò mò của Úc Chấp. Đúng là có vấn đề cứ hỏi Baidu, Úc Chấp nhẹ nhàng tìm kiếm một cái là ra ngay đáp án chính xác.
Đuôi mày anh nhướng lên, quay sang nhìn bụng alpha. Alpha lại có một cơ quan như vậy?
Có chút kinh ngạc.
Anh lại nhìn vào màn hình điện thoại.
Đọc lướt qua, ánh mắt dừng lại ở câu: Vì vậy, nếu khoang sinh sản của một số alpha phát triển khỏe mạnh một chút thì cũng có thể mang thai.
Điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.
Con của anh và Trì Nghiên Tây!
Trong đầu anh lóe lên hình ảnh một đứa bé mũm mĩm tóc bạc mắt hoa đào, đang bò bốn chân trên bãi cỏ chạy đi nhặt đĩa bay…
“Úc Chấp? Úc Chấp? Úc Chấp!”
Đứa bé mũm mĩm trong đầu Úc Chấp chạy xa dần, anh ngơ ngác nhìn Trì Nghiên Tây.
“Anh nghĩ gì thế?”
“Con của chúng ta trông giống chó con quá…”
Não bộ Úc Chấp vẫn chưa hoạt động trở lại, buột miệng nói.
Bọt sữa tắm trên đầu Trì Nghiên Tây vô tình tạo thành hình một dấu hỏi.
Con của họ? Họ làm gì có con!
Cậu đưa tay sờ trán Úc Chấp: “Không sốt mà.”
Vả lại, nếu có sốt thì cũng phải là mình sốt chứ.
Nửa đêm, Úc Chấp bị cái lò sưởi có sức nóng gấp 10 lần bình thường làm cho tỉnh giấc. Trì Nghiên Tây sốt đến mê man.
Anh lập tức gọi bác sĩ đến. Bác sĩ vừa đo nhiệt độ cho Trì Nghiên Tây, vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, sức khỏe của đại thiếu gia trước nay rất tốt, sao đột nhiên…”
Khi nhìn thấy tuyến thể có dấu răng của Trì Nghiên Tây, ông ta sững người, nhưng cũng không đúng, thiếu gia là alpha, dù bị cắn tuyến thể cũng không nên…
“Cậu ấy sao rồi?”
Giọng Úc Chấp vang lên khiến bác sĩ đột nhiên nhận ra, mình bị gọi đến chỗ của beta lúc nửa đêm canh ba để chữa trị cho đại thiếu gia đang sốt ở đây!
Lẽ nào tin đồn đều là thật!
Gần đây đều nói hai người ăn chung ở chung, gần như hình với bóng. Đại thiếu gia tuấn tú, Úc Chấp xinh đẹp, chắc chắn có chuyện!
Ông ta căng thẳng ho một tiếng: “Xin hỏi anh Úc, có biết thiếu gia bị sốt vì lý do gì không ạ?”
Úc Chấp: “Có gì khác nhau à?”
Bác sĩ đau đầu, đau đầu muốn nứt ra. Nói thật, ông không muốn vạch trần chuyện này, chỉ là…
“Nếu là cảm sốt thông thường do bị lạnh, dùng thuốc bình thường là được. Nhưng nếu là…” Ông ấp úng, thấy sắc mặt Úc Chấp ngày càng không kiên nhẫn, chiến tích của đối phương ông cũng có nghe qua, thật không dám chọc giận.
Ông nghiến răng: “Nếu là sốt do chuyện giường chiếu, phần lớn là do chưa xử lý sạch sẽ, sau đó cũng phải kê thêm một số loại thuốc phục hồi.”
Úc Chấp hiểu rồi. Vì lần này bị nuốt hết nên không cách nào xử lý, thành ra mới khiến Trì Nghiên Tây bị sốt.
“Cứ chữa theo cách thứ hai.”
Bác sĩ vừa đáp một tiếng.
“Tôi không hy vọng người thứ ba biết chuyện này.” Úc Chấp nhìn vào bảng tên của bác sĩ, “Bác sĩ An Khải Thần.”
Bác sĩ An cảm thấy như mình bị thần chết điểm danh, đầu cúi gằm: “Anh Úc yên tâm.”
“Ý của tôi là.”
“Người thứ ba này bao gồm cả Trì Minh Qua.”
Bác sĩ An đứng trong bóng tối bị cái bóng của Úc Chấp nuốt chửng. Ông là bác sĩ, ông rất nhạy cảm với mùi máu tanh. Dù hiện trường không ai bị thương chảy máu, nhưng ông vẫn cảm thấy mình đột nhiên ngửi thấy mùi máu trong không khí, đến từ chàng beta trước mặt.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Hiểu rồi, anh Úc yên tâm.”
Đắc tội với Trì Minh Qua, tệ nhất là mất việc, nhưng đắc tội với vị trước mắt này, e là phải trả giá bằng cả một mạng người.
Khi bác sĩ An sắp xếp xong mọi việc chuẩn bị rời đi, Úc Chấp chuyển cho ông mười vạn tệ phí bịt miệng. Ân uy đều đủ, anh biết chuyện này Trì Minh Qua chưa chắc đã hỏi đến, nhưng để phòng ngừa cho danh tiếng của alpha.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ không chói mắt. Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây lần này đúng là sốt đến khó chịu, anh làm theo lời dặn của bác sĩ, thấm khăn lau cho Trì Nghiên Tây một lúc một lần, như vậy sẽ khô ráo hơn, Trì Nghiên Tây cũng sẽ thoải mái hơn, bớt đi cảm giác khó chịu khi sốt.
Ngón tay anh chấm nước ấm thoa lên môi Trì Nghiên Tây, rồi lại châm một điếu thuốc. Trì Nghiên Tây nói trong này có thuốc an thần, có lẽ cũng có tác dụng với cậu.
Úc Chấp thức trắng một đêm, phần lớn thời gian chỉ ngồi bên cạnh nhìn Trì Nghiên Tây. Hàng mi đổ bóng xuống dưới mắt, che đi vẻ phức tạp trong đáy mắt anh.
Ban đầu, rõ ràng chỉ có ý định lợi dụng.
Lợi dụng cậu để chữa bệnh cho mình.
Chỉ là Trì Nghiên Tây quá rực rỡ, còn rạng rỡ và ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Sau khi trải qua những chuyện này, anh coi như đã hiểu được câu nói — người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Chị Hồng bảo anh về Tam Giác Châu, một điều anh từng vô cùng mong đợi, giờ đây đợi được rồi anh lại chẳng vui vẻ gì. Chuyện này thực sự quá không giống anh. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Khi nụ cười nhạt đi, anh đưa tay định nắm lấy tay Trì Nghiên Tây rồi lại dừng lại.
“Xin lỗi em.”
“Anh không thể phản bội chị Hồng.”
Trong phòng vang lên một tiếng thở dài bất lực mà nặng trĩu.
Với những gì Úc Chấp đã trải qua trong đời, anh không thể vì tình yêu mà phản bội người đã cho anh một mạng sống mới, cho anh một cách sống, lại đối xử với anh như con ruột là chị Hồng.
Trì Nghiên Tây ốm 3 ngày mới khỏi, cả người gầy đi một chút, nhưng may mà cuối cùng cũng đã hoạt bát trở lại.
3 ngày này Úc Chấp không ra ngoài, luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu. Thấy trạng thái cậu không tệ, anh hỏi: “Cậu có muốn làm gì không?”
“Có!”
“Chúng ta đi hẹn hò đi!”
Trì Nghiên Tây đã sớm muốn cùng Úc Chấp hẹn hò như bao cặp đôi khác, chỉ là chuyện này phải làm được việc gì đó đáng khen thưởng mới có cơ hội.
Nhưng Úc Chấp đột nhiên hỏi, chó con trước nay luôn tin rằng, liều ăn nhiều!
Úc Chấp gật đầu. Chỉ là, hẹn hò thì làm gì?
“Để tôi tra xem.”
Chưa kịp cầm điện thoại lên, Trì Nghiên Tây đã sợ anh hối hận, dùng tốc độ nhanh nhất kéo anh từ trên sofa dậy: “Thay quần áo, cứ nghe em sắp xếp là được.”
Cậu đẩy Úc Chấp vào phòng thay đồ, cười tủm tỉm: “Úc Chấp, cảm ơn anh.”
Úc Chấp lựa chọn quần áo: “Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn anh đã chịu đi hẹn hò với em.” Trì Nghiên Tây ôm anh từ phía sau, chỉ vào một bộ quần áo, “Mặc bộ này được không, chúng ta mặc đồ đôi.”
Alpha mắt đầy mong đợi và cả căng thẳng, cậu không dám hy vọng nhiều rằng Úc Chấp sẽ chịu mặc đồ đôi với mình. Có thể đồng ý hẹn hò đã khiến cậu rất bất ngờ rồi.
“Được.”
Úc Chấp đồng ý quá nhanh, Trì Nghiên Tây nghi ngờ bệnh của mình đã lây sang anh.
Cậu sờ trán Úc Chấp: “Sao hôm nay anh dễ nói chuyện thế?”
Úc Chấp khẽ cười: “Vậy cậu thấy bình thường tôi khó nói chuyện à?”
Trì Nghiên Tây vội lắc đầu, say đắm trong nụ cười của Úc Chấp.
“Úc Chấp, anh cười lên đẹp thật đấy.”
“Vậy thì cậu cứ nhìn nhiều vào.”
“Thế cũng phải anh cười nhiều mới được chứ.”
Hai người mặc đồ đôi, rõ ràng là cùng một bộ quần áo nhưng lại mặc ra hai phong cách khác nhau, một người thì đẹp trai rạng rỡ, một người thì nhìn quý phái.
Trước gương soi toàn thân, Trì Nghiên Tây giơ điện thoại lên: “Vậy chụp một tấm ảnh được không?”
Úc Chấp đi đến bên cạnh cậu, dùng hành động để trả lời.
Trì Nghiên Tây thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, từ lúc cậu bị ốm, Úc Chấp trở nên siêu dịu dàng! Giơ điện thoại lên, hai người xuất hiện trong khung hình.
“Nói cùng em nhé.”
“Cà tím––”
Úc Chấp ngượng ngùng mở miệng: “Cà tím––”
Khung hình đóng băng, Trì Nghiên Tây thích thú xem đi xem lại, dù nụ cười của Úc Chấp có hơi cứng nhưng không át được vẻ đẹp trai của gương mặt này. Úc Chấp không nhìn ảnh, chỉ nhìn gương mặt sinh động của alpha.
Trong mắt anh là một nỗi hoài niệm mà chính anh cũng không biết.
Dù bây giờ họ vẫn chưa chia xa.
Hai người ra ngoài hẹn hò, anh em nhà họ Cao lái xe theo sau, không hề thấy quá bất ngờ. Hai người thân thiết đến mức nào, cả nhà họ Trì không ai là không biết.
Thẩm Gia Nhất mắt sáng rực: “Không hổ là anh Úc! Đại thiếu gia cũng bị thu phục!”
Sự ngưỡng mộ đối với Úc Chấp lại tăng thêm.
Mắt Chung Sơn cũng sáng lên, sau này Úc Chấp lên làm bà chủ, mình có phải sẽ được thăng chức làm đội trưởng không.
Hai người đi thẳng đến công viên giải trí. Úc Chấp bị Trì Nghiên Tây kéo đi chơi vòng quay ngựa gỗ, bước chân anh có chút do dự, trò này thật sự quá trẻ con.
“Đi mà đi mà, đến rồi thì phải chơi chứ.”
Không ai có thể chống lại bốn chữ “đến rồi thì phải”, Úc Chấp theo Trì Nghiên Tây ngồi lên vòng quay ngựa gỗ. Trì Nghiên Tây giơ điện thoại chụp anh: “Bà xã Úc Úc ơi~ có vui không nào~”
Hỗn xược!
Úc Chấp trong hình mặt không biểu cảm nhìn cậu, nhếch mép một cái.
Trì Nghiên Tây cảm thấy sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, biến Daddy S của cậu thành một người chồng dịu dàng!
Chơi xong vòng quay ngựa gỗ, Trì Nghiên Tây lại kéo anh chơi tháp rơi tự do. Khoảnh khắc rơi xuống, mắt Úc Chấp sáng lên, anh thích trò này, thậm chí còn muốn tháo dây an toàn ra thử.
“A!!!”
Tiếng hét của alpha gần như làm vỡ màng nhĩ, khiến bàn tay đang định sờ vào dây an toàn của Úc Chấp lại phải rút về.
Trì Nghiên Tây lại mua một chiếc bờm hình động vật đáng yêu, với ý đồ không tốt: “Úc Chấp, anh xem em mua rồi này~”
Úc Chấp do dự một chút rồi cúi đầu. Trì Nghiên Tây sợ đến lùi lại, Úc Chấp hôm nay thật quá bất thường. Cậu ghé sát vào bên Úc Chấp, thì thầm hỏi: “Em rất gì?”
Úc Chấp: “Dâm.”
Trì Nghiên Tây thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, là Úc Chấp rồi, không bị ai nhập.
Quả nhiên, đây chính là sức mạnh của tình yêu, cũng là sức hấp dẫn của mình, hê hê~
Cậu đeo tai thỏ cho Úc Chấp, còn mình thì đeo tai sói xám.
“Gia Nhất, chụp cho bọn tôi một tấm.”
“Em đến đây.”
Thẩm Gia Nhất rất nghiêm túc, đứng chụp xong lại ngồi xổm chụp, ngồi xổm chụp xong lại nằm rạp ra chụp, khiến không ít người nhìn cậu ta, ngay cả Trì Nghiên Tây cũng thấy hơi ngượng dùm.
“Hoàn hảo.” Thẩm Gia Nhất trả điện thoại cho Trì Nghiên Tây. Trì Nghiên Tây xem xong gật đầu lia lịa, lập tức đặt một tấm làm hình nền, còn cho Úc Chấp xem.
“Đẹp không?”
“Ừm.”
“Vậy em gửi cho anh.”
Xem phim đương nhiên cũng là một tiết mục không thể thiếu. Rạp không đông người, hai người ngồi ở góc cuối cùng. Khi đèn tắt, Trì Nghiên Tây ghé sát tai Úc Chấp: “Nếu không có camera, chỗ này đúng là hợp để làm chuyện xấu.”
“Ngoài làm chuyện xấu ra cậu không có gì khác muốn làm à?”
“Có chứ, nếu em muốn thì anh sẽ làm cùng em chứ?”
Trì Nghiên Tây nắm lấy tay Úc Chấp, mười ngón tay đan chặt. Khi nghe thấy câu trả lời khẳng định bất ngờ của Úc Chấp, cậu nhìn anh.
“Úc Chấp, anh đột nhiên dễ nói chuyện thế này em hơi hoang mang.”
Úc Chấp vốn đang nhìn cậu, không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen như ngọc kia được nữa, bèn cứng ngắc quay đầu nhìn màn hình.
“Đừng hoang mang.”
“Chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng có thể giải quyết.”
Trì Nghiên Tây gật đầu.
Sau khi phim kết thúc, hai người đi ăn tối dưới ánh nến. Nhà hàng đã đặt trước ở rất gần đây.
Úc Chấp gọi Trì Nghiên Tây đang định đi lấy xe: “Chúng ta đi bộ qua đi.”
Tuyết khẽ rơi.
Úc Chấp chủ động nắm lấy tay Trì Nghiên Tây, Trì Nghiên Tây vui vẻ áp sát vào anh.
— Hôm nay nếu cùng nhau đi dưới tuyết, đời này cũng xem như bạc đầu giai lão.
【Lời tác giả】
Không mang thai, không sinh con nhé [nhún vai]