Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 65

[Daddy]Chương 65: Trì Nghiên Tây: Úc Chấp! Anh lừa tôi!

Úc Chấp và Trì Nghiên Tây mười ngón đan chặt, tay đối phương ấm áp lạ thường. Đêm nay tuyết rơi nhưng không có gió nên chẳng thể coi là lạnh, hoặc cũng có thể là Úc Chấp đã bất giác quen với cái rét đậm của Đế Đô.

Đường phố người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt. Sự phồn hoa và trật tự của một đô thị lớn là thứ mà Tam Giác Châu không hề có, không khí ở đây cũng khô ráo và trong lành hơn.

Úc Chấp nhìn đám người đang chờ qua đường ở phía đối diện. Sắp phải rời đi rồi, ngược lại lại nhận ra những ưu điểm của thành phố này.

Trì Nghiên Tây bên cạnh anh đang kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu. Nhan sắc đỉnh cao của hai người đã thu hút không ít ánh nhìn, cậu cố tình tựa đầu lên vai Úc Chấp, dáng vẻ thân mật ấy bất kỳ ai cũng có thể đoán ra mối quan hệ giữa họ.

Mà những người đứng cạnh lại càng rõ hơn, cả người Úc Chấp toả ra mùi Pheromone nồng đậm của Alpha.

Chiếc đuôi vô hình của chú chó nhỏ vẫy rối rít một cách vui vẻ, chỉ hận không thể la lên cho cả thế giới này biết.

“Đừng đi theo tôi nữa!”

Một Omega đột ngột lao ra giữa đường, trong khoảnh khắc thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người ở hai bên. Ngay sau đó, một Alpha cũng lao ra ôm chầm lấy cô.

“Anh yêu em! Anh yêu em mà!”

Hai người trẻ tuổi đầm đìa nước mắt. Tại ngã tư xe cộ như nước, trong mùa đông lạnh giá tuyết rơi lả tả, quả thực là một phân cảnh có thể sánh ngang với phim thần tượng.

Chỉ có điều là quá nguy hiểm, khiến người ta chỉ muốn đá văng cả hai sang bên lề mà diễn, đừng ở đây gây phiền phức cho người khác.

Omega: “Yêu? Anh yêu tôi là bắt tôi rời xa quê hương, rời xa gia đình, bạn bè, một mình ở một thành phố xa lạ, đó là tình yêu của anh sao?”

Alpha: “Nhưng em có anh mà, gia đình anh chính là gia đình em, bạn bè của anh cũng là bạn bè của em. Chúng ta rồi cũng phải chọn một nơi để an cư lạc nghiệp, em không thể thoả hiệp một chút được sao?”

“Tại sao lại là tôi phải thoả hiệp! Tại sao người thoả hiệp không phải là anh!”

Omega hất tay Alpha ra, cất lên lời chất vấn như sấm vang bên tai. Những người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đang hóng chuyện cũng nảy ra câu hỏi tương tự.

Alpha lại nắm lấy tay Omega, kiên nhẫn giải thích: “Đây cũng là vì tương lai của chúng ta mà. Ở đây anh có thể vào làm việc trong tập đoàn lớn, chỉ riêng lương bổng đãi ngộ của một mình anh thôi cũng bằng cả hai chúng ta làm mấy tháng ở cái thành phố hạng ba nhà em, còn có cơ hội thăng tiến trong tương lai, đều là những thứ ở quê em không thể có được.”

“Em cũng không cần phải quá vất vả, em muốn đi làm thì đi làm, không muốn thì anh cũng có thể nuôi em, anh…”

“Tôi có tay có chân không cần anh nuôi. Anh có tương lai tươi sáng rực rỡ của anh, tôi không dám mơ tưởng. Tôi chỉ muốn có gia đình, bạn bè ở bên cạnh.”

Omega nhìn Alpha một cái thật sâu, đoạn tuyệt mà chẳng nỡ lòng, đoạn quay người bỏ đi.

Alpha sững người một lúc rồi đuổi theo, ôm chặt lấy Omega từ phía sau: “Đừng rời xa anh! Đừng chia tay với anh! Không cần nữa, anh không cần gì nữa hết, anh sẽ đi cùng em.”

Trên đường vang lên những tiếng cảm thán đầy ẩn ý của người qua đường. Omega cảm động quay lại ôm lấy Alpha.

Cảnh sát giao thông đến, chấm dứt mối tình cảm động đất trời của hai người. Dòng người hai bên đường theo tín hiệu đèn mà đi sang phía đối diện, đa phần đều đang bàn tán với bạn đồng hành về chuyện vừa rồi.

Trì Nghiên Tây cũng không khỏi cảm khái: “A, cảm động quá, quả nhiên tình yêu có thể vượt qua vạn khó khăn.”

Úc Chấp không đồng tình với cách nói của cậu, theo anh thấy, chính tình yêu của hai người này đã tạo ra vạn khó khăn.

“Sau này họ nhất định sẽ rất hạnh phúc, phải không anh?”

Người đi đường quá đông, Trì Nghiên Tây buông tay đang nắm Úc Chấp ra, vòng ra sau khoác lấy cánh tay anh, che chắn cho anh ở phía trước.

Sự tự giác của một Alpha.

Úc Chấp nhìn chú chó nhỏ đang bảo vệ mình: “Khó nói.”

“Sao lại nói vậy?” Trì Nghiên Tây quay đầu nhìn anh một cái, mái tóc bị gió thổi bay, những bông tuyết sắp rơi xuống ngọn tóc cậu lại nhẹ nhàng bay lên, trong vầng sáng neon đáp xuống hàng mi Úc Chấp, rồi tan biến trong làn hơi trắng anh thở ra khi mở miệng.

“Alpha đó gần như không thể có được công việc tốt hơn ở đây. Một thành phố xa lạ nơi cậu ta không có gốc rễ, một nơi không có nhiều cơ hội phát triển. Sự chênh lệch này ban đầu có thể vì tình yêu mà chịu đựng, nhưng khi tình yêu phai nhạt trong cuộc sống, tương lai rực rỡ trong kế hoạch biến thành cơm áo gạo tiền ở một thành phố nhỏ, bạn bè cũ thì ai nấy đều sang trọng, rực rỡ, bản thân lại không bì được với những người đã bám rễ ở thành phố nhỏ này, làm sao có thể hạnh phúc được. Hơn nữa, còn một điểm quan trọng nhất.”

Hai người qua hết vạch sang đường, người đã thưa hơn, Trì Nghiên Tây lại nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Úc Chấp, cùng nhau đút vào túi áo mình.

“Điểm quan trọng nhất?”

“Con người ta thường có xu hướng tô hồng con đường mình không chọn.” Để rồi sau đó sinh ra hối hận vô tận.

Úc Chấp chắn cho Trì Nghiên Tây khỏi một gã say đang loạng choạng lao tới, kéo cậu nép vào bên bồn hoa.

“Trong tình huống này còn có một trường hợp tệ hơn. Alpha đó có thể vào làm ở tập đoàn lớn, năng lực chắc chắn không tồi. Có lẽ cả Omega và gia đình cô ấy đều sẽ nghĩ như vậy, có niềm tin hoặc kỳ vọng vào người này. Nhưng sau này sẽ phát hiện ra ở thành phố nhỏ này anh ta cũng chỉ xoàng xĩnh vậy thôi, thậm chí không bằng ai đó vẫn luôn ở quê nhà. Lúc đó, liệu gia đình Omega, bao gồm cả chính cô ấy, có cảm thấy mình đã nhìn lầm người không?”

Cách nhìn của Úc Chấp thực sự quá sắc bén, lại khiến người ta cảm thấy rất có thể sẽ xảy ra.

Trì Nghiên Tây im lặng một hồi lâu: “…Anh cũng bi quan quá rồi, có lẽ tình cảm người ta tốt thật, kiếm ít một chút thì ít một chút, hơn nữa chỉ cần chăm chỉ làm việc thì cũng không đến nỗi sống quá tệ.”

Úc Chấp: “Cậu nghĩ gia đình hai bên sẽ có phản ứng gì với chuyện này?”

Trì Nghiên Tây: “Yêu đương là chuyện của hai người mà.”

Trước câu trả lời của Trì Nghiên Tây, Úc Chấp nhếch mép. Trì Nghiên Tây cũng biết lời mình nói ra có phần ngây ngô, nhưng không hiểu sao cậu lại đột nhiên thấy rất phiền lòng. Cậu không chắc Úc Chấp rốt cuộc đang bàn về cặp Alpha và Omega vừa rồi, hay là đang nói về họ?

Anh là Omega đó? Còn mình là Alpha có tương lai tươi sáng ư?

Nhưng anh đâu nhất thiết phải quay về Tam Giác Châu, chẳng phải cô đã để anh đến Đế Đô rồi sao.

“Tóm lại là anh quá bi quan rồi, còn chưa làm gì đã hình dung ra vô số khả năng tồi tệ, sao anh không nghĩ đến những điều tốt đẹp?”

Trì Nghiên Tây nắm chặt tay Úc Chấp hơn. Không được, cậu phải nhanh chóng chốt hạ chuyện của hai người.

Úc Chấp nhìn Alpha đang cau mày. Vậy là cậu cũng hiểu, đời không phải là truyện cổ tích.

“Kết cục tốt đẹp thì na ná như nhau, còn yếu tố tồi tệ thì lại phức tạp.  Khi thực hiện nhiệm vụ, với tiền đề là hoàn thành nhiệm vụ, việc cần làm là tìm ra tất cả các sơ hở có thể xuất hiện, giải quyết hoặc né tránh chúng.”

Trì Nghiên Tây đang bước về phía trước bỗng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, cất tiếng hỏi với vẻ nghiêm túc vô cùng: “Vậy nhiệm vụ hiện tại của anh là gì?”

Bây giờ anh muốn làm gì?

Một cơn gió nổi lên giữa hai người. Bàn tay đang nắm lấy nhau, một bên đã rịn mồ hôi, một bên vẫn lạnh toát. Xung quanh người đến người đi, chỉ có hai người họ như ngưng đọng lại.

Cao Vũ và những người khác ở cách đó không xa đang dán chặt mắt vào.

Đối diện với trạng thái gần như bức vấn của Alpha, Úc Chấp chậm rãi cất lời: “Sau khi xem xét tất cả các yếu tố bất lợi, các tình huống đột xuất có thể xảy ra, nếu phán đoán tỷ lệ thành công của nhiệm vụ quá thấp, thì—”

Bàn tay đang nắm lấy tay anh đột ngột siết chặt, nhưng điều đó không ngăn được Úc Chấp nói tiếp: “Thì nhiệm vụ sẽ bị hủy bỏ.”

Đêm Đế Đô rất nhộn nhịp, nhưng lúc này bầu không khí giữa hai người lại nặng nề lạ thường. Úc Chấp đã chuẩn bị sẵn cho việc từ bỏ, đối với anh, tình cảm của mình và mệnh lệnh của chị Hồng chưa bao giờ là một bài toán lựa chọn.

Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị từ bỏ.

Chuẩn bị cho bàn tay ấm áp này sẽ buông mình ra.

Con ngươi màu nhạt phản chiếu những bông tuyết bay, phảng phất như lại thấy trận tuyết năm nào. Anh đã mất mát, đã rời đi trong những trận bão tuyết. Mùa đông — thật sự là một mùa giá lạnh.

Một lúc lâu sau.

Trì Nghiên Tây gượng gạo cười, quay đầu đi không nhìn anh, nói một cách rất miễn cưỡng: “Thì ra lính đánh thuê các anh làm nhiệm vụ theo kiểu này à. Thôi không nói chuyện này nữa, đi ăn cơm thôi, đói bụng rồi.”

Cậu nắm chặt tay Úc Chấp, vờ như không hiểu, tiếp tục bước về phía trước.

Alpha luôn có những phản ứng khiến Úc Chấp bất ngờ, khiến anh phải thay đổi hết lần này đến lần khác.

Bữa tối dưới ánh nến đầu tiên của hai người ở bên ngoài, vì tình tiết vừa rồi mà không khí chẳng mấy tốt đẹp. Dù Trì Nghiên Tây có lòng dạ rộng đến đâu cũng cần chút thời gian để tự chữa lành.

Chỉ mất một tiếng rưỡi hai người đã ra khỏi nhà hàng, hoàn toàn chỉ là dùng bữa theo quy trình, không hề trò chuyện phiếm. Theo kế hoạch của Trì Nghiên Tây, sau bữa tối họ sẽ đi dạo chợ đêm ở sông Hộ Thành, nơi đó rất náo nhiệt, có đủ các món ăn vặt từ khắp cả nước, cậu muốn để Úc Chấp nếm thử.

Nhưng bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng đó nữa.

Không ngờ lại gặp bạn bè ở cửa nhà hàng, cậu cố nặn ra một nụ cười để trò chuyện.

Úc Chấp đi sang bên cạnh một chút, châm một điếu thuốc. Anh vốn luôn rất kiên định với con đường mình đã chọn, dù đúng hay sai, nhưng lần này thật sự đã làm khó anh rồi, chọn thế nào cũng là sai.

Cao Vũ đến bên cạnh anh, liếc nhìn sắc mặt anh mấy lần: “Tuy tôi nói điều này có hơi đường đột, nhưng đội trưởng, có phải anh và thiếu gia cãi nhau không? Người ngoài cuộc sáng suốt, thiếu gia thực sự rất thích anh, ánh mắt cậu ấy nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh. Đội trưởng đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà đánh mất một người thích mình như vậy.”

Đúng là “mama-boy”, không một ai là anh ta không lo lắng, bận tâm.

Úc Chấp nhả ra một làn khói, nhìn Trì Nghiên Tây đang trò chuyện vui vẻ, tươi cười rạng rỡ giữa đám bạn bè như mặt trăng giữa các vì sao.

“Tôi cũng có thể cảm nhận được đội trưởng thích thiếu gia. Đội trưởng đối với thiếu gia và đối với người khác hoàn toàn khác nhau. Nói thêm một câu có lẽ anh không thích nghe, tính cách của đội trưởng chắc không rành mấy chuyện yêu đương tình cảm đâu nhỉ. Anh và thiếu gia còn trẻ, sao không mạnh dạn một lần, dù kết quả thế nào ít nhất cũng không để lại tiếc nuối và hối hận.”

Tin đồn về hai người đã lan truyền từ lâu, bây giờ mọi người bắt đầu bàn tán xem hai người có thành đôi được không. Đa số đều không mấy lạc quan.

Vì vậy Cao Vũ mới nói những lời này.

Đối với những lời khuyên chân thành của Cao Vũ, Úc Chấp đáp lại cũng rất đơn giản: “Bây giờ là giờ làm việc, tâm trí nên đặt vào nơi cần đặt.”

Chỉ có thể nói, đúng là anh.

Cao Vũ đã quen rồi, gật đầu.

Bạn bè của Trì Nghiên Tây đã vào nhà hàng, ánh mắt Úc Chấp dõi theo cậu. Khi Trì Nghiên Tây bước đến bậc thềm, ánh mắt anh bị thu hút bởi một cột băng dài rủ xuống ở góc, phần gốc của nó vẫn còn dính liền với lớp tuyết đọng trên mái hiên, không quá nổi bật.

Trì Nghiên Tây trong lúc né người lại dịch thêm một chút về phía đó.

Bằng trực giác nhạy bén với hiểm nguy, Úc Chấp hét lên: “Trì Nghiên Tây, tránh ra!”

Anh hét lên, chưa bao giờ hốt hoảng đến thế mà chạy về phía Trì Nghiên Tây.

Cột băng đột ngột rơi xuống.

“Xoảng.”

Cột băng vỡ tan thành vô số mảnh trên mặt đất. Úc Chấp đã lao đến trước mặt Trì Nghiên Tây, người đang bị tiếng hét của anh làm cho giật mình dừng bước, vừa vặn tránh được.

“Có bị thương không?”

Úc Chấp nâng gương mặt còn đang ngây sững của Trì Nghiên Tây mà ngó nghiêng trái phải, còn vạch cả tóc cậu ra để kiểm tra đỉnh đầu. Sau khi xác định không có vết thương nào, tâm trạng căng thẳng mới dịu lại.

“Hiểm nguy tự nhiên ở Đế Đô cũng không ít thật.” Anh cảm khái một câu, nắm lấy tay Trì Nghiên Tây, dùng sức đá văng những mảnh băng vụn trên mặt đất, dắt người đi xuống.

Trì Nghiên Tây từ đầu đến cuối không nói một lời. Tất cả sự thất vọng trước đó của cậu giờ đã hoàn toàn được chữa lành, tâm trạng tốt đến mức sắp bùng nổ. Cậu đã nhìn thấy vẻ mặt của Úc Chấp khi chạy đến, nỗi lo lắng và hoảng hốt đặc quánh đến độ như sắp hoá thành vật chất. Cậu thậm chí còn thấy được cả sự sợ hãi trong đó, cùng với sự cẩn trọng và trân quý khi anh kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.

Cậu không phải kẻ mù cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Úc Chấp có lẽ không biết anh yêu mình nhiều đến đâu, nhưng cậu thì biết.

Alpha vui đến mức không kìm được, nhanh chóng hôn Úc Chấp một cái.

Đôi mắt màu nhạt kia nhìn cậu, không phải lạnh lùng, không phải trách móc, mà là mang theo ý cười.

Trì Minh Qua ở tửu lầu đối diện tình cờ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống. Cứ tiếp tục để mặc thế này, tình cảm giữa hai đứa chỉ càng sâu đậm hơn, đã đến lúc phải có một quyết định dứt khoát rồi.

Trên đường về, Úc Chấp vẫn luôn nắm tay Trì Nghiên Tây. Anh nhắm mắt, hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi.

Anh đã rất sợ.

Sợ Trì Nghiên Tây xảy ra chuyện.

Anh thua rồi.

Thua một cách triệt để.

Chủ nhân tưởng rằng mình đã thuần phục được chú chó nhỏ, nào ngờ khi anh thừa nhận chú chó, bước chân và tâm trí của anh đã bị nó níu giữ.

Anh không chỉ đơn thuần nắm dây xích, mà cũng đồng thời bị dây xích quấn chặt.

Trì Nghiên Tây vui đến không nhịn được cười, nhìn những chiếc đèn lồng đỏ mới được treo thêm trên những hàng cây hai bên đường: “À đúng rồi, anh chưa từng ăn Tết đúng không, lần này để anh mở mang tầm mắt.”

Úc Chấp mở mắt, Tết à…

Chị Hồng thực sự không ngờ rằng sáng sớm mình lại phải chứng kiến cảnh tượng này. Chị uống một ngụm cà phê để tỉnh táo, sau khi tỉnh táo lại, Trì Nghiên Tây trước mắt vẫn đang vác mấy thanh gỗ, đúng là không phải ảo giác của chị.

Kéo lại chiếc khăn choàng, chị ngồi xuống vị trí tốt nhất để xem kịch trên ghế sofa: “Cháu đây là?”

Trì Nghiên Tây cúi người gập đầu, cung kính dâng thanh gỗ trong tay lên: “Cô, con đến để mang gậy xin chịu tội.”

Chị Hồng vừa đảo mắt đã đoán ra cậu đến vì chuyện gì. Nghĩ đến thằng nhóc này đúng là đang có ý đồ đào góc tường nhà mình, phải trêu nó một trận cho đã.

“Nói nghe xem.”

Trì Nghiên Tây đã quyết tâm từ tối qua. Trước tiên nói rõ với cô, nhận được sự tha thứ và đồng ý của cô, sau đó cậu sẽ nhanh chóng tìm một thời cơ thích hợp, đến chỗ ông nội để nói thẳng chuyện này.

“Con có lỗi với cô. Rõ ràng biết Úc Chấp là người của cô mà con vẫn có suy nghĩ đó với anh ấy. Không chỉ vậy, con còn chủ động quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy phản bội cô để qua lại với con.”

“Cô ơi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, cô cứ đánh con đi.”

Cậu lại đưa thanh gỗ trong tay về phía trước.

Chị Hồng chẳng còn tâm trạng trêu cậu nữa. Hai đứa này, đứa nào đứa nấy cũng đổ hết trách nhiệm về mình. Nghĩ đến việc mình sắp phải chia rẽ cặp đôi nhỏ này, đáng lẽ chị không nên quay về chuyến này!

Cô có tội!

Chị Hồng đau đầu.

“Nghiên Tây.”

Trì Nghiên Tây ngẩng đầu lên, vẻ mặt tội lỗi không hề giả tạo. Nếu nói trong mối quan hệ này có điều gì khiến cậu cảm thấy ngẩng đầu không nổi, thiếu tự tin nhất, thì đó chính là việc cậu đã cuỗm người của cô mình.

Không chỉ không tử tế, mà quả thật không phải người.

Rất nhiều lời nói đã quay một vòng trong miệng chị Hồng, ví dụ như nói với cậu rằng hai người không hợp, nói rằng lão gia nhà kia sẽ không đồng ý, vân vân.

Nhưng cuối cùng chị lại chẳng nói ra những điều đó. Đạo lý ai mà không hiểu, Trì Nghiên Tây đâu phải đứa trẻ lên ba.

Mẹ kiếp.

Cô ghét nhất là nói đạo lý.

Đặt tách cà phê xuống, với tư cách của một người từng trải, chị nói: “Năm đó cô rời khỏi nhà họ Trì là đã làm việc mà cô cho là đúng. Vì vậy, cô hy vọng con cũng có thể kiên trì làm việc mà con cho là đúng.”

“Nhưng chuyện này không đúng.” Trì Nghiên Tây lại cúi đầu, hiểu lầm ý của chị Hồng.

Chị Hồng biết cậu hiểu lầm nhưng chị không bận tâm. Khi sự lựa chọn được bày ra, người ta luôn phải chọn một con đường để đi, đó là chuyện của hai đứa nó.

“Úc Chấp không phải tình nhân của cô. Cái loại người nhìn đã biết vô vị như nó làm gì có tư cách l*m t*nh nhân của cô~”

Yêu cầu của chị Hồng đối với tình nhân rất cao. Ngoại hình ngược lại không chiếm tỷ lệ lớn, chủ yếu là phải biết điều, biết ý, “trình” phải cao, khéo léo, miệng lưỡi ngọt ngào, giá trị cảm xúc phải trao tận nơi, phải chiều chuộng chị thật thoải mái mới được.

Như Úc Chấp—

Trong mấy yêu cầu này của chị, có điểm nào dính dáng không? Điểm duy nhất có thể dính dáng có lẽ là “trình” tốt thôi.

“‘Trình’ của Úc Chấp có tốt không?”

Trì Nghiên Tây còn chưa kịp hoàn hồn sau tin Úc Chấp không phải là người của cô, lại bị câu hỏi của cô làm cho đầu óc quay cuồng.

“Hả?”

Chị Hồng phẩy tay: “Nó còn chưa có kinh nghiệm, chắc cũng chẳng tốt được. Tìm được đúng lỗ để vào là may rồi.”

Vẻ mặt ghét bỏ hiện rõ.

Trì Nghiên Tây không chấp nhận việc Úc Chấp bị chê bai, cãi lại bằng được: “Tốt! ‘trình’ của anh ấy tốt lắm!”

Lại còn, cô ơi cô đang nói mấy lời như hùm như sói gì thế này!!! Chịu không nổi!!!

Chị Hồng lập tức ra vẻ hóng hớt, liên tiếp “Ối dồi ôi~” ba tiếng: “Tốt thế nào? Con, với tư cách là ‘người dùng’, cho chút phản hồi xem nào?”

Đồng tử Trì Nghiên Tây chấn động, lần đầu tiên cảm thấy hai chữ “người dùng” lại không đứng đắn đến thế!

“Là thể lực tốt? Hay là kỹ thuật tốt?”

“Đoán bừa là thể lực tốt, hê hê hê.”

“Xem con kìa, dám đào góc tường của cô, lúc này lại ngại ngùng đỏ mặt. Thật ra chuyện của hai đứa cô biết rồi. À đúng rồi, cô có cái này cho con.”

Chị Hồng lên lầu, chị Hồng xuống lầu, trong tay Trì Nghiên Tây đã có thêm một hũ nhỏ chưa mở nắp.

“Đây là loại thuốc mỡ giữ săn chắc, phục hồi đàn hồi mà cô đặc biệt nhờ người làm đấy. Mấy cậu tình nhân nhỏ của cô dùng rồi đều khen tốt.”

“Hai đứa mỗi lần xong việc thì con bôi lên là được.”

“Không khuyến khích để Úc Chấp bôi cho, dễ bôi qua bôi lại rồi lại…”

Trì Nghiên Tây hoàn toàn là bỏ của chạy lấy người, ngay cả chuyện Úc Chấp không phải tình nhân của cô cũng chưa kịp hỏi kỹ.

Chị Hồng thoát được một kiếp giải thích, kiếp nạn này liền rơi xuống đầu Úc Chấp.

Trì Nghiên Tây mặt đỏ bừng, đằng đằng sát khí quay về: “Úc Chấp! Anh ra đây cho em!”

Úc Chấp vừa tháo rời các bộ phận mô hình cho vào hộp xong, từ trên lầu đi xuống, thấy cậu khí thế hùng hổ: “Tay cầm gì thế?”

Ngọn lửa giận của Trì Nghiên Tây bị nhấn nút tạm dừng: “À, cô đưa cho em, nói là thuốc mỡ giữ săn chắc, không đúng… em là muốn tính sổ với anh…”

Úc Chấp cầm lấy lọ thuốc: “Thử xem có tốt không.”

Ngọn lửa giận của Trì Nghiên Tây lại bị nhấn nút tạm dừng: “Hả?”

Khi Alpha bị đè lên cửa “làm” một lúc lâu mới nhớ ra chuyện chính: “Anh lừa em, anh vốn không phải là tình nhân của cô.”

Khí thế trước đó đã chẳng còn, giọng nói trở nên rời rạc.

“Không lừa em.”

“Tôi chỉ không giải thích thôi.”

Úc Chấp ôm lấy Alpha từ phía sau, tay vân vê trên đ** nh* nhỏ bé.

Lời này nói ra cũng đúng.

Miệng Trì Nghiên Tây đang bận, bị Úc Chấp thúc đến mức d**ng v*t không ngừng cọ xát vào tấm cửa, đã không thể tranh luận với anh được nữa.

Úc Chấp dùng sức kéo đ** nh* lên: “Vậy bây giờ em muốn nói gì?”

Trì Nghiên Tây vừa đau vừa sướng, mơ mơ màng màng: “Cảm ơn?”

“Trả lời sai.”

Úc Chấp buông Trì Nghiên Tây ra, dứt khoát rời đi.

Trì Nghiên Tây mất đi điểm tựa, từ từ trượt xuống theo tấm cửa, ngơ ngác quay người lại, nhìn Úc Chấp dù biểu cảm vẫn như thường nhưng d**ng v*t vẫn đang c**ng c*ng, trên đó còn dính nước của cậu. Một cảm giác trống rỗng truyền đến từ nơi đột nhiên mất đi “thức ăn”.

“Sao vậy anh?”

“Trả lời sai không có thưởng.”

“Vậy phạt cũng được~”

Chú chó nhỏ ngày càng biết cách đối phó với Úc Chấp. Úc Chấp bị cậu chọc cười, bế người lên tiếp tục, liền nghe Trì Nghiên Tây nói: “Em muốn nói câu trả lời đúng. Xin lỗi vợ Úc Úc~ là em oan cho anh rồi~”

Rất tức người.

Thế là Úc Chấp thẳng tay “làm” cậu đến không nói nên lời.

Ngày hôm sau, Úc Chấp nhận được điện thoại của chị Hồng từ sáng sớm. Anh thu dọn gọn gàng với tốc độ nhanh nhất. Trì Nghiên Tây dụi mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ: “Sao thế anh?”

“Chị Hồng gọi tôi qua.”

“Ồ, em đợi anh về~” Trì Nghiên Tây lật người ngủ tiếp, lẩm bẩm, “Hôm nay em sẽ giới thiệu anh với bạn bè, để chúng nó ghen tị chơi.”

Cậu cười một cách mãn nguyện.

Khi Úc Chấp vội vã chạy đến chỗ chị Hồng, đã thấy chị ăn vận chỉnh tề, hoàn toàn là đang chờ anh.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, anh đã hiểu ra mọi chuyện. Bước chân đang tiến về phía trước dừng lại, giây phút đó anh muốn lùi ra, nhưng anh không thể phản bội chị Hồng. Sự giằng co khiến cổ chân anh cũng nhói đau.

Chị Hồng: “Không ở đây ăn Tết nữa. Đi thôi, về.”

Chị đeo kính râm lên.

Tối qua lão gia đã tìm chị. Đối với lão gia cũng là một sự lựa chọn, ông chọn vì tương lai của cháu trai mà để người con gái bao năm chưa về này lập tức rời đi.

Úc Chấp nắm chặt tay: “Đồ của tôi còn chưa thu dọn.”

Chị Hồng đã đi đến bên cạnh, vỗ vai anh: “Sau này sẽ có người dọn dẹp. Bây giờ đi cùng tôi, đừng kinh động đến Nghiên Tây.”

Chị Hồng không quay đầu lại, dứt khoát bước ra khỏi nhà. Cậu tình nhân nhỏ tối đó đã cầm ô đón chị liếc nhìn Úc Chấp một cách ái ngại.

Chân Úc Chấp như mọc rễ. Khi quay người về phía cửa, cái rễ nối liền với huyết quản xương thịt như bị giật đứt một cách tàn nhẫn, máu vô hình chảy đầm đìa.

Mối tình đầu trong đời — kết cục thảm liệt.

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, không khí dường như cũng có những mảnh băng vụn, nhưng Úc Chấp lại không cảm thấy lạnh. Anh đi theo sau chị Hồng từng bước, bước chân trông thì bình thường, chỉ là hết lần này đến lần khác vấp phải đồ vật. Trong đầu anh, vô số hình ảnh về Trì Nghiên Tây đang cuộn trào.

Anh đã nghĩ mình chuẩn bị xong rồi.

Đến lúc lâm trận mới phát hiện chuyện này căn bản không thể chuẩn bị được.

“Chị Hồng.”

“Phó đoàn.”

Úc Chấp hoàn hồn, thấy Đạt Tháp và những người khác mới nhận ra mình đã đến cổng lớn.

Từ đây không nhìn thấy nơi ở của anh, cũng không nhìn thấy người đang say ngủ trong chăn, chờ anh trở về.

Chị Hồng từ sau cặp kính râm nhìn người có sắc mặt trắng bệch. Không lâu sau khi mua anh về, chính chị bị thương nặng, suốt 4 ngày Úc Chấp không hề chợp mắt mà canh giữ chị. Chị vẫn luôn không quên được khoảnh khắc mình mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ hoe của cậu thiếu niên là sự lo lắng và vui mừng. Vì vậy chị luôn biết, Úc Chấp có một trái tim mềm yếu, và năm nay anh cũng mới 24 tuổi, còn quá trẻ.

Nhưng trải qua chuyện này, anh cũng coi như có thêm chút trải nghiệm của người bình thường. Nếu sau này anh còn muốn chết, có thể dùng Nghiên Tây để níu kéo anh.

Chị tuyệt đối tin rằng Úc Chấp không phải loại người sẽ vì tình yêu mà đi chết, vì vậy chị cược rằng Úc Chấp sẽ vì một người mà sống tiếp, vì những tình cảm ít ỏi mà anh có được trên thế giới này.

Giống như lúc đầu chị gửi Úc Chấp đến đây. Vì nó đã muốn chết, vậy thì trong tình huống tệ nhất cũng chỉ là chết, cứ cược một ván xem sao. Chẳng qua không ngờ anh lại nảy sinh tình cảm với Nghiên Tây.

Còn về Nghiên Tây, chị càng tin rằng tính cách của Nghiên Tây sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, đau lòng một thời gian rồi sẽ ổn thôi.

Chị Hồng: “Lên xe, xuất phát.”

Bình Luận (0)
Comment