Úc Chấp quay về nơi ở của mình, lúc trở ra, tay đã xách thêm hòm vũ khí. Dưới màn đêm giá lạnh, anh rảo bước về phía cổng, chẳng hề ngoảnh đầu lại.
Giữa đường lại chạm mặt Trì Minh Qua, rõ ràng là đang đợi anh. Úc Chấp vốn chẳng có gì để nói với ông ta, cũng không có ý định dừng bước.
“Đừng bao giờ quay về, cũng đừng liên lạc với Nghiên Tây nữa.” Trì Minh Qua tự mình lên tiếng, ánh mắt nghiêm khắc chiếu thẳng vào người mà ông cho rằng đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.
Úc Chấp chỉ lướt qua bên cạnh, mang theo một luồng gió lạnh, đến một tia nhìn lướt qua cũng chẳng bố thí cho ông ta, dẫu ông có là ông nội của Trì Nghiên Tây, thì ở chỗ anh cũng không có tư cách ra lệnh.
Với Úc Chấp, nói chuyện với ông ta chỉ tổ phí thời gian. Nếu không phải chị Hồng nhúng tay vào, anh hoàn toàn có thể gói ghém Trì Nghiên Tây mang đi, dĩ nhiên là trên tiền đề cậu bằng lòng.
Bị bơ đẹp, Trì Minh Qua tức đến co giật khóe môi, nhưng ông cũng không muốn sinh thêm chuyện để chọc giận gã Beta này, kẻo lại nảy sinh sự đoan. Cả một đời được người người kính trọng, thế mà giờ đây ông đành phải nuốt cục tức này vào bụng.
Nhớ lại lúc hay tin Úc Chấp quay về, ông đã gọi ngay cho Ỷ Hồng.
“Sao nó lại về? Con không cản nó à?”
“Con cản rồi, nhưng nó lợi hại quá, con cản không nổi.” Đứa con gái bất trị này của ông rõ ràng đang đối phó cho có lệ. Cô dẫn theo bao nhiêu người như thế, sao có thể không cản nổi một Úc Chấp.
“Con cản nó thế nào?”
“Con bảo cậu không được đi, thế mà nó không nghe, quay đầu đi luôn. Ôi chao… đau lòng quá…”
Đây là còn chẳng thèm đối phó cho có lệ nữa rồi.
Trì Minh Qua tức đến mức cao giọng: “Con muốn để nhánh của anh cả con tuyệt tự tuyệt tôn hay sao!”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẩy.
“Ông già, thế ông muốn con của anh cả cả đời không hạnh phúc à?”
“Ông nghĩ anh cả sẽ xót con mình, hay xót cái đám hậu duệ còn chưa thấy mặt mũi đâu trong miệng ông?”
“Tôi cóc nhớ nhà anh cả có hoàng vị cần kế thừa đâu nhỉ, mà ông hình như cũng chẳng phải lão cổ hủ từ thế kỷ trước sống lại đây, suốt ngày lôi mấy cái tàn dư phong kiến ra mà rao giảng! Còn tuyệt tự? Nực cười, đến bản thân sống còn không hạnh phúc thì hơi đâu mà lo chuyện có hậu duệ hay không! Không đào mồ cuốc mả tổ tiên lên đã là đại hiếu lắm rồi đấy!”
“Rốt cuộc là ông thật sự quan tâm anh cả, lo cho Nghiên Tây, hay là cái thói thích kiểm soát của ông đã mạnh đến mức không có chỗ nào để mà thể hiện nữa?”
“Tôi thật sự chịu hết nổi ông rồi. Nếu anh cả còn sống, với tính cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ không ép Nghiên Tây phải chia lìa người mình thương. Giờ ông lại nhân danh anh cả để làm tổn thương con của anh ấy, chi bằng nghĩ lại xem mình có xứng với anh cả không thì hơn!”
Điện thoại bị ngắt.
Trì Minh Qua bị mắng cho một trận xối xả, giờ nghĩ lại thôi cũng thấy hụt hơi, ông đưa tay ấn lên trái tim đang nhói đau, lảo đảo lùi lại hai bước, lão quản gia vội vàng đỡ lấy.
Lúc ra đến cổng, Úc Chấp lại gặp Trì Vân Tiêu đang vội vã bước tới.
“Anh thật sự định đi?”
“Tôi còn tưởng anh phải là người tùy hứng hơn nhiều chứ.”
Trì Vân Tiêu không ngờ Úc Chấp lại là một “bé ngoan” đến thế, cô út vừa mở miệng là anh đi thật.
“Phiền cậu trông chừng nó.”
Chẳng biết từ lúc nào Úc Chấp đã rất thành thạo trong việc dùng những lời lẽ lịch sự. Anh gật đầu với Trì Vân Tiêu, định lách người rời đi.
“Vậy là anh thật sự định từ bỏ Nghiên Tây? Với anh mà nói, Nghiên Tây nó…” Lời trách móc của Trì Vân Tiêu nói được nửa chừng thì sực tỉnh, người gây ra cục diện này là ông nội, chẳng liên quan gì đến người trước mặt.
Anh ta cúi đầu: “Xin lỗi.”
Bóng người lướt qua trước mặt, chỉ để lại một câu: “Bảo nó, hình xăm cứ gột rửa bình thường là sạch, trước kia tôi lừa nó đấy.”
Trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Trì Vân Tiêu, anh ta thở dài một hơi. Vì tình yêu của em trai và cả của chính mình, năm nay hai anh em họ quả thật không may mắn.
Khi anh ta đến nơi ở của Trì Nghiên Tây, đẩy cửa vào thì thấy một mảnh tan hoang. Tất cả những thứ có thể đập trong tầm mắt đều đã bị đập nát. Anh ta né tránh bước vào trong, Alpha trẻ tuổi vốn rạng rỡ, ngời ngời khí thế giờ đây lại đang thảm hại dựa vào sô pha ngồi bệt dưới đất, tay còn cầm một chai rượu.
Cậu cúi gằm, giọt lệ chực lăn xuống cằm thì bắt lấy ánh đèn, lóe lên một quầng sáng mờ ảo.
Anh ta nhặt hộp khăn giấy trên sàn, ngồi xuống bên cạnh Trì Nghiên Tây, đưa giấy cho cậu.
Hồi lâu sau, hai anh em vẫn lặng thinh.
Mãi đến khi Trì Nghiên Tây lại giơ chai rượu lên, Trì Vân Tiêu mới giật lấy khỏi tay cậu: “Đừng uống nữa, người ta đi rồi, mày định uống chết để đổi lấy một cái liếc mắt của người ta à?”
Lời này nói ra thật tàn nhẫn.
Trì Nghiên Tây trừng mắt, ép nước mắt chảy ra: “Ai thèm chết vì anh ta!”
Không cam lòng, phẫn nộ, tràn ngập trên gương mặt trẻ trung, chỉ có những giọt lệ không ngừng tuôn rơi là kẻ phản bội, lặng lẽ phơi bày nỗi đau của Alpha.
Trì Vân Tiêu đưa tay vỗ vai cậu, vỗ nhẹ: “Thế thì tốt, em trai của anh giỏi lắm.”
Trì Nghiên Tây vốn còn đang cố nén, sau khi được anh cả an ủi thì hoàn toàn vỡ òa: “Anh ơi! Anh ta lừa em! Anh ta lừa em!”
Alpha đau khổ vùi vào lòng anh cả, hệt như lúc nhỏ tủi thân tìm anh trai chống lưng cho mình.
“Anh ta sớm đã chuẩn bị rời đi, anh ta chẳng nói gì với em, rồi nói đi là đi. Anh ơi, đối với anh ta em là gì chứ? Tình cảm giữa chúng em là gì?”
“Là thứ có thể dễ dàng từ bỏ, đối với anh ta là thứ có thể dễ dàng từ bỏ! Tại sao? Tại sao anh ta không thể vì em? Vì tình cảm của chúng ta mà tranh đấu một lần?”
Trì Nghiên Tây gục trên vai anh trai: “Tại sao có bao nhiêu lựa chọn như vậy, anh ta lại chọn không cần em…”
Hốc mắt Trì Vân Tiêu hơi hoe đỏ, anh vốn không giỏi an ủi người khác, lúc này chỉ có thể ở bên bầu bạn.
“Em rất tốt.”
Anh cũng không thể nào nói rằng Úc Chấp không có mắt nhìn, không có trách nhiệm, bởi trong mắt mọi người, thậm chí cả chính anh, đều cảm thấy Úc Chấp đã đưa ra một lựa chọn tốt nhất cho Nghiên Tây.
Trong một thoáng, anh bất giác liên tưởng đến mình và…
Thứ tình cảm chẳng biết khởi sinh từ đâu, phải chăng phần lớn cũng đã định trước là sẽ chết yểu.
Cảm nhận được mảng áo trên vai đã ướt đẫm nước mắt, Trì Nghiên Tây khóc một hồi rồi bỗng ngẩng đầu lên, dáng vẻ như đang hờn dỗi với ai đó, lúc nói chuyện còn nghiến răng nghiến lợi đến mức hai má phồng lên.
“Anh ta muốn đá em! Em lại càng phải bám riết lấy anh ta!”
Trì Vân Tiêu: “?”
Trì Nghiên Tây hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình: “Em quyết không để anh ta được toại nguyện! Cậu chủ đây không phải là người để anh ta muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi! Em sẽ bám lấy anh ta cả đời! Tam Giác Châu rách có gì hay ho, cậu chủ đây cũng đến được!”
Cậu bật phắt dậy, người lảo đảo.
Trì Vân Tiêu vội vàng đứng dậy đỡ lấy, liền nghe đứa em trai ngây thơ lương thiện của mình lẩm bẩm như bị ma ám: “Đúng, mình phải đi bắt anh ta về, mình phải nhốt anh ta lại, như vậy anh ta sẽ chẳng đi đâu được nữa, đúng rồi!”
Trì Vân Tiêu: “…”
Điện thoại của Trì Nghiên Tây vang lên, được Trì Vân Tiêu tìm thấy dưới chiếc ghế vỡ nát. Anh ta bắt máy rồi áp vào tai cậu.
Cổ Tấn Đình: “Tình hình sao rồi? Không phải bảo làm cho hắn thích cậu rồi cậu đá hắn đi à, sao còn định giới thiệu với mọi người?”
Nghe thấy giọng bạn thân, Trì Nghiên Tây lại buồn bã, mếu máo khóc lớn: “Anh ấy đi rồi, chủ nhân không cần cún con nữa… hu hu hu…”
Cổ Tấn Đình: “…”
Trì Vân Tiêu: “…”
Họ vừa nghe thấy cái gì vậy?
*
Úc Chấp quay lại phòng chờ VIP ở sân bay, máy bay của họ cuối cùng cũng được sửa “nhanh nhất có thể”, mọi người đang chuẩn bị khởi hành.
Chị Hồng thấy Úc Chấp, đưa tay đập trán, sao nó lại quay lại rồi?
Chị còn tưởng hai đứa sau bao sóng gió thì tình cảm càng thêm mặn nồng, giờ này đang mặn nồng “giã bánh” chứ.
Chị gọi Úc Chấp lại: “Cậu có thể không về cùng tôi.”
Dù sao cô cũng đã làm theo yêu cầu của ông cụ, cản một lần rồi.
“Tôi về.”
Úc Chấp xách túi vũ khí, theo đoàn người đi ra ngoài, không còn vẻ do dự, giằng xé như lúc đến đây ban ngày nữa. Tình hình bên Tam Giác Châu cần anh quay về, mà Trì Nghiên Tây cũng chẳng phải cún con thật, chỉ có thể bị động chấp nhận sự bỏ rơi và quay về của chủ nhân.
Chị Hồng cũng chẳng khuyên gì thêm, Úc Chấp trước nay luôn có chủ kiến của riêng mình, và tương lai của những người trẻ tuổi là do chính họ quyết định.
“Vãi! Máy bay này chất vãi!”
“Cuối cùng cũng về, tao sắp chết cóng ở đây rồi.”
“Đúng là chẳng đâu bằng nhà mình, hê hê~”
Lên máy bay, mọi người cảm khái không thôi. Chuyên cơ riêng này cực kỳ sang trọng, chia thành khu vực tụ tập, khu vực nghỉ ngơi và khu vực giải trí nghe nhìn.
Úc Chấp đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, nằm xuống chiếc ghế sô pha đơn rồi kéo rèm lại.
Một dáng vẻ không muốn bị làm phiền.
Máy bay rời khỏi mặt đất, Úc Chấp qua ô cửa sổ nhỏ nhìn ánh đèn thành phố ngày một xa.
Hai ngày sau, họ hạ cánh ở thành phố Godo. Từng người một đều thay đồ mùa đông, không ít kẻ còn c** tr*n, để lộ thân trên cường tráng, làn da màu lúa mì gợi cảm, cùng những hình xăm hoặc khoa trương hoặc ngầu lòi.
Chị Hồng lướt mắt qua, đây là một trong những lý do chị thành lập đội lính đánh thuê, đúng là mãn nhãn.
Tiểu tình nhân của chị thấy vậy, vẻ mặt có chút gượng gạo. Dù thân hình anh ta cũng luyện tập không tồi, nhưng so với đám dã thú này thì quả là muối bỏ bể.
Anh ta vừa quay đi đã thấy Úc Chấp mặc áo phông trắng, quần đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, sảng khoái như một làn gió mát bước ra từ khu nghỉ ngơi. Chiếc áo cổ tròn không chỉ để lộ cần cổ mà còn thoáng thấy chút xương quai xanh, hình xăm màu đỏ diễm lệ khiến người ta phải đắm đuối nhìn theo.
Vừa xuống máy bay, tiểu tình nhân đã cảm thấy da thịt tr*n tr** như bị thiêu đốt. Anh ta bất giác kéo lại chiếc mũ tai bèo, rồi vội vàng lôi ống tay chống nắng ra đeo vào.
Những người khác đen nhẻm như vậy, vừa nhìn là biết không thèm chống nắng, nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là Úc Chấp lại chẳng hề chống nắng, cứ thế thản nhiên bước vào ánh mặt trời.
Chị Hồng vỗ nhẹ vào tay tiểu tình nhân đang che ô cho mình: “Nó không đen được đâu.”
Tiểu tình nhân không dám lơ là nữa, chuyên tâm che ô, trong lòng ghen tị muốn chết.
Sau đó họ đến bến cảng. Cả đoàn người vừa nhìn đã biết không dễ chọc, đi đến đâu người qua đường cũng vội vàng né tránh, lén lút đánh giá. Hầu hết mọi người khi thấy trong một đội ngũ như vậy lại xuất hiện một Beta xinh đẹp đến thế, đều không khỏi kinh ngạc mà liếc nhìn thêm vài lần.
Thành phố Godo là thành phố lớn và sầm uất nhất gần Tam Giác Châu, có cả sân bay và bến cảng, là một đầu mối giao thông cực kỳ quan trọng. Vì vậy, các thế lực gần đó đều ký giấy cam đoan: tuyệt đối không động đến Godo.
Nếu kẻ nào không có mắt hoặc dã tâm quá lớn, muốn chiếm đoạt Godo, sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả các thế lực khác.
Đến cảng.
Những người phụ nữ mặc váy sari hoa văn cầu kỳ, màu sắc sặc sỡ đang đội những chiếc rổ trên đầu, trong rổ đựng hoa quả hoặc hoa tươi để bán. Những người đàn ông đội những chiếc mũ lưỡi trai nhỏ đủ màu sắc phần lớn đang cưỡi xe đạp hoặc xe máy, hò hét mời chào khách.
Nhiều người trông rõ là khách du lịch trở thành mục tiêu của họ, năm sáu người vây lấy, nhiệt tình đến mức khó chịu.
Nhân viên an ninh từ xa chạy tới chỗ họ, đến nơi, tay lần lượt điểm qua hai vai rồi chắp lại, cúi người: “Cửa trời Bisha ban phước, Hồng Nương Nương tôn quý, cảm tạ người đã đến.”
Rồi anh ta lại hướng về phía Úc Chấp: “Cửa trời Bisha ban phước, Đóa hoa của Cửa trời tôn quý, cảm tạ người đã đến.”
Mỗi nơi có một nền văn hóa riêng, và văn hóa của Tam Giác Châu thì cực kỳ phức tạp. Có thể hai ngôi làng liền kề lại có tín ngưỡng khác nhau, có thể trại này coi bò là thần thú, trại kia lại coi bò là biểu tượng của tà ác. Mà người Tam Giác Châu lại là những kẻ vì tín ngưỡng mà có thể liều mạng đến mức khiến người ta cảm thấy điên cuồng.
Vì vậy, quy tắc sinh tồn đầu tiên ở đây là, tuyệt đối đừng công khai chế nhạo cách thể hiện tín ngưỡng của bất kỳ ai.
Úc Chấp cũng đành phải chấp nhận cái danh xưng “Đóa hoa của Cửa trời” này. May mà những năm qua anh cũng đã quen. Dĩ nhiên đây không phải là danh xưng dành riêng cho một mình anh, mà là cách các tín đồ của Cửa trời Bisha gọi những người mà họ cho là xinh đẹp.
Đáp lại nhân viên là Đạt Tháp, đó là lẽ dĩ nhiên.
Suy cho cùng, nếu thân phận không có giai cấp, thì cũng sẽ chẳng có ai phải hết lần này đến lần khác hô vang khẩu hiệu “ai ai cũng bình đẳng”.
Đạt Tháp điểm tay lên hai vai, chắp tay: “Cửa trời Bisha ban phước, du thuyền của chúng tôi chuẩn bị xong chưa?”
Đối phương gật đầu: “Đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi.”
Họ có một chiếc du thuyền nhỏ và một con thuyền nhỏ ở đây. Sống ở Tam Giác Châu, phương tiện giao thông rất quan trọng.
Người dẫn đường mở một cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng an ninh, họ từng người một mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào. Những du khách đang xếp hàng bên cạnh thấy vậy định lên tiếng chất vấn, nhưng khi thấy súng ống vũ khí lồ lộ trên người họ thì im bặt.
Có người lén mở camera điện thoại, đúng lúc Úc Chấp đi vào, chưa kịp chụp thì một nhân viên an ninh mặc đồng phục phanh ngực, mặt đầy thịt phệ đã xuất hiện trong ống kính, dọa người đó run bắn lên.
“Làm… làm gì?”
Nhân viên an ninh ngậm điếu thuốc, chỉ tay vào tấm biển trên tường được viết bằng nhiều thứ tiếng: Cấm chụp ảnh người mang súng, hậu quả tự chịu.
Phía sau còn treo một cái đầu lâu trông rấtน่า sợ.
Có người tò mò nhón chân định sờ vào cái đầu lâu, bị hướng dẫn viên địa phương đi cùng kéo lại: “Đừng chạm, là đầu người thật đấy.”
Dọa người đó mặt trắng bệch.
Miller và một người anh em lên du thuyền trước, kiểm tra một vòng xác định không có vấn đề gì thì cả đoàn mới lên.
Úc Chấp đã co quắp trên máy bay hai ngày, toàn thân xương cốt khó chịu. Anh đi vào buồng lái, đẩy kính râm l*n đ*nh đầu. Khoảng cách không xa, không cần thiết lập định vị, con đường biển này anh đã đi cả ngàn tám trăm lần, nhắm mắt cũng có thể lái tới.
Con ngươi màu nhạt được biển biếc phản chiếu thành màu lam nhạt. Cửa sổ mở, gió biển tanh nồng ào ào thổi vào, làm chiếc áo phông trắng trên người anh bay phần phật, có lúc ép sát vào người, đến cả đường nét cơ bụng cũng có thể thấy rõ mồn một.
Du thuyền dưới tay anh rẽ sóng mà đi.
Chị Hồng vốn định ra boong tàu suýt nữa thì bị hất văng xuống, chị bám chặt vào lan can, những người khác cũng không dám nhúc nhích.
“Mẹ kiếp! Thằng nào cho Úc Chấp cầm lái thế!” Chị Hồng chẳng cần nhìn cũng biết, lái du thuyền bạt mạng thế này chỉ có thể là Úc Chấp. Cái thằng nhóc này trước nay vẫn luôn hoang dại như vậy, đến cả trực thăng nó cũng có thể lái thành máy b** ch**n đ**, rảnh rỗi là lại xoay 360 độ trên trời.
Mọi người lắc đầu, không dám hó hé.
Chị Hồng vốn định bảo A Tứ thay Úc Chấp, nhưng nghĩ lại thì Úc Chấp vừa mới chịu tổn thương tình cảm.
Cô nghiến răng nhịn xuống.
Đến khi họ cập bến Tam Giác Châu, đại đa số đều nôn thốc nôn tháo. Phải biết rằng Tam Giác Châu giáp biển, người ở đây từ lúc còn trong bụng mẹ đã bơi trong nước ối, sau đó ra đời là bơi trong biển lớn, trừ một vài người có thể chất đặc biệt, thì không thể nào đi tàu đến mức nôn mửa được.
Úc Chấp đã tạo ra kỳ tích này.
Thảm nhất là tiểu tình nhân của chị Hồng, mật xanh mật vàng đều nôn ra hết.
Nhân viên cảng đi cùng lái du thuyền quay về.
Chú Đạt mình đầy cơ bắp cuồn cuộn dẫn người đến, ánh mắt lướt qua đám người đang nôn ọe tứ tung, vui vẻ rảo bước đến chỗ Úc Chấp, phấn khích vỗ vào vai anh.
“Về rồi!”
Cũng chỉ có ông mới dám vỗ vai Úc Chấp mà không sao.
“Vâng, về rồi.”
Giọng Úc Chấp mang theo chút cảm khái. Về chốn cũ gặp người xưa, từ nay mùa đông giá lạnh sẽ không còn ghé qua châu này nữa.
“Đúng rồi, còn phải chúc mừng chú Đạt.”
Chú Đạt gặp chuyện vui nên mặt mày hồng hào, cười sảng khoái: “Cậu cũng sắp được làm anh rồi.”
Đây là lời khách sáo.
Úc Chấp: “Cháu làm chú.”
Vừa dứt lời, mông đã ăn một đạp. Chị Hồng vừa súc miệng xong đã chỉ vào anh: “Sau này cậu không được phép lái du thuyền nữa!”
Chú Đạt cười to hơn.
Úc Chấp thấy thật vô lý. Họ cứ trách anh lái quá điên cuồng, nhưng anh cũng ở trên du thuyền, anh không sao mà họ lại có sao, vậy nên anh kết luận rằng – họ yếu.
Chú Đạt: “Đại ca, tiệc rượu chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ mọi người về thôi, chúng ta lên xe đi.”
Chị Hồng phất tay: “Lên xe.”
Mọi người hoan hô, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe, chỉ cần hai tiếng nữa là họ có thể về đến nhà, ăn thịt uống rượu, rồi đi tìm mấy em gái đáng yêu vui vẻ một trận.
“Phó đoàn, ở đây!” Mộc A thò tay ra khỏi cửa sổ xe, gõ vào cửa xe, chiếc vòng tay răng sói trên cổ tay phát ra tiếng động.
Mộc A là một trong những thành viên thường cùng anh ngắm sao, một Omega nam. Người yêu của cậu ta từng là một thành viên trong đoàn, sau này phản bội sang đội lính đánh thuê khác. Kể từ đó, Mộc A đã rửa sạch dấu hiệu kết đôi của đối phương, và lấy việc g**t ch*t kẻ đó làm mục tiêu cả đời.
Bộ lạc nơi cậu ta sinh ra tin vào Nữ thần Mặt trăng trong truyền thuyết, cả đời chỉ có một bạn đời, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa họ.
Dịch ra là: Nếu phản bội, thì đi chết đi.
Lần đầu tiên Úc Chấp nghe được bản dịch “cứng cựa” này của Mộc A là năm 18 tuổi, thậm chí còn nảy sinh ý muốn trở thành tín đồ của Nữ thần Mặt trăng.
Anh lên xe, ném túi vũ khí ra hàng ghế sau: “Đoàn mình có nhiều người mới à?”
Chú Đạt mang theo 7 chiếc xe, vừa thoáng qua anh đã thấy mấy gương mặt lạ hoắc.
Mộc A: “Vâng, sau khi phó đoàn đi, đám rùa phía tây và đám trâu phía nam bắt đầu không yên phận, nên đoàn lại tuyển thêm người mới, trước sau cũng gần 20 người.”
Đây là một con số khá lớn.
Úc Chấp trầm ngâm, đoàn của họ ban đầu tính cả hậu cần cũng chỉ có 73 người.
“Từ đâu đến?”
“Một số là đại ca tìm, chú Đạt giới thiệu mấy người, anh Ương Già mang về mấy anh em đồng hương, còn lại là tự tìm đến.”
Nghe có vẻ lai lịch của những người này khá phức tạp.
“Phó đoàn về được thật tốt quá, thiếu anh cứ như thiếu đi cột trụ, dù có đại ca là đầu rồng, chú Đạt là nền móng, nhưng em cứ thấy không yên tâm.”
Mộc A cười chân thành nhìn Úc Chấp, hình xăm trên má trái cậu được vẽ bằng nước lá cây, trông vừa bí ẩn vừa kỳ dị.
“Phó đoàn lần này về còn đi nữa không?”
Úc Chấp không trả lời.
Căn cứ của họ ở phía tây nam Tam Giác Châu, sâu trong một khu rừng sala rộng lớn. Câysala nở hoa trắng như tháp Phật, hoa nở thành từng mảng, từng mảng, là tuyết của Tam Giác Châu.
Đường đi gập ghềnh, khi Mộc A không hề giảm tốc độ mà phóng qua một ngã rẽ, Úc Chấp chợt sững lại, sao không nhìn đèn giao thông?
Đến khi nhận ra, tâm trạng anh trở nên phức tạp.
Còi xe của Mộc A bấm inh ỏi, mấy lần suýt đâm phải xe từ ngã rẽ khác lao ra. Đối phương chửi bới, Mộc A liền tặng cho một viên đạn.
Yên tĩnh.
Mộc A đặt khẩu súng lên đùi: “Mấy cái thằng không có mắt.”
Úc Chấp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có kẻ ban ngày say xỉn ngất bên đường, bị người ta phát hiện l*t s*ch sành sanh. Gã này mà trông ưa nhìn một chút thì tiếp theo sẽ bị lôi đi, nhưng xét đến tướng mạo của gã, nếu không mau tỉnh lại, ngày mai có lẽ sẽ thành thịt trong tiệm, chắc bán được 15 châu tệ một cân.
Có người đang đánh nhau, dao và gậy gỗ cùng lúc vung lên. Có kẻ trèo vào nhà người khác không biết là để trộm người hay trộm của. Có người đang ăn xin ven đường, cũng có người ôm những trái cây mới hái đuổi theo xe rao bán.
Khi Mộc A rẽ phải, suýt nữa thì đâm phải một con cừu. Chủ đàn cừu vội lùa cừu sang bên, để lại một bãi phân. Sau cơn mưa, chúng sẽ bị giẫm nát trong bùn lầy.
Úc Chấp: “Phía trước có chuyện à?”
Bình thường họ nên đi thẳng. Mộc A cười hóng chuyện: “Hai cái làng trước mặt đang tranh đất, dựng biển cấm đi rồi, ngày nào cũng đánh nhau tưng bừng.”
Úc Chấp nhếch môi cười, một xác chết trong mương ven đường đã chiêu dụ ruồi bọ.
Tam Giác Châu vẫn là Tam Giác Châu đó.
Đây là thế giới anh vẫn luôn sống, thế giới thuộc về anh.
Cách căn cứ 500 mét, xe lên một con dốc rồi cuối cùng cũng không còn xóc nảy, mặt đường được sửa phẳng phiu. Trạm gác đầu tiên xuất hiện.
Đi tiếp về phía trước còn có hai trạm gác với cấu hình y hệt.
Mỗi ngày sống ở đây đều là l**m máu trên lưỡi đao, tên của họ đều được đè dưới sổ sinh tử của Diêm Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gạch đi.
Thành viên trạm gác kiểm tra cẩn thận một lượt rồi cho đi, thấy Úc Chấp thì mừng rỡ giơ súng lên chào.
Úc Chấp khẽ gật đầu đáp lại.
*
Trì Nghiên Tây nhìn mình trong gương, mắt cuối cùng cũng hết sưng. Úc Chấp đã đi được hai ngày.
Hai ngày qua, cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Cậu ra khỏi phòng tắm, ăn sáng bình thường, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi ngang qua nơi ở của Úc Chấp, cậu nhìn một lúc, rồi không nhịn được mà bước vào. Cậu muốn xem Úc Chấp đã mang đi những gì. Khi đi một vòng, cậu nở một nụ cười tự giễu.
Úc Chấp chỉ mang đi túi vũ khí của anh.
Một túi vũ khí.
Trì Nghiên Tây xuất hiện ở nhà chính. Hai ông cháu nhất thời không ai nói gì. Đây là tình huống hiếm thấy, bình thường Trì Nghiên Tây ở đây, không làm nũng thì cũng bày trò.
Trì Minh Qua thấy sắc mặt Trì Nghiên Tây không tệ, bên nhà bếp báo cơm đưa đến cậu cũng ăn đầy đủ. Dường như ngoài việc đập phá một trận tối hôm đó ra, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Ông khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ông ơi, cháu muốn đến Tam Giác Châu.”
Cơn thở phào suýt nữa thì làm Trì Minh Qua nghẹn chết. Ông không đáp, chỉ trân trân nhìn Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây: “Úc Chấp còn nợ cháu một đấm, cháu phải đến đòi lại.”
Trì Minh Qua lắc đầu: “Cháu…”
Trì Nghiên Tây không cho ông cơ hội nói hết câu: “Ông tốt với cháu, cháu biết. Ông vì cháu, cháu cũng biết. Những năm qua, cháu cũng đã cố gắng làm một đứa cháu ngoan, một đứa trẻ tốt để ông hài lòng, yên tâm.”
Alpha trải qua một phen này, khí chất đã trầm ổn hơn đôi chút.
Giọng cậu không nhanh không chậm, từ tốn kể lể: “Nhưng cháu không muốn làm một đứa trẻ nữa. Cháu là người lớn, cháu có quyền lựa chọn cuộc đời, tương lai của mình, và cả người cháu muốn ở bên.”
Đôi mắt đen láy của cậu không nhìn thẳng vào người ông mà trước kia cậu phải ngước nhìn.
“Cháu có thể dùng cách của trẻ con, ăn vạ, khóc lóc, làm mình làm mẩy, lấy cái chết ra để ông đồng ý.”
“Nhưng cháu hy vọng ông có thể hiểu cho cháu, có thể tôn trọng cháu.”
“Bởi vì ông là người ông mà cháu yêu thương và kính trọng nhất.”
【Lời tác giả】
Chương này là chương chuyển tiếp, để mọi người hiểu thêm về Tam Giác Châu. Cún con đang tăng tốc trên lưng ngựa rồi đây.