“Ông hiểu tất cả những gì cháu nói, nhưng cháu còn trẻ, dễ bốc đồng. Cháu phải tin rằng tất cả những gì ông làm đều là vì muốn tốt cho cháu.”
Một trong những câu nói kinh điển của người lớn: Tôi là vì muốn tốt cho cậu/cô/anh/chị.
Trì Minh Qua cả đời này đã gặp quá nhiều người, trải qua quá nhiều chuyện. Người làm kinh doanh phải có một nguyên tắc cơ bản, đó là không được mềm lòng, càng không thể nghe gió thành bão.
Khi đối phương đánh bài tình cảm, thường chỉ tiết lộ một tín hiệu duy nhất: “hàng” của họ không đủ cứng.
Trì Minh Qua dẫu có chút động lòng nhưng sẽ không thay đổi quyết định: “Cháu cũng phải tin vào phán đoán của ông. Ông có thể ủng hộ cháu rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này không có gì để thương lượng.”
Khí thế của người chủ gia đình được ông phô bày ra hết.
Trì Nghiên Tây hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cả người trở nên ủ rũ.
“Cháu biết rồi.”
Trì Minh Qua trừng trừng nhìn đứa cháu trai lớn có phản ứng quá đỗi bình tĩnh, hoàn toàn khác với tính cách thường ngày: “Đừng hòng lấy cái chết ra để uy h**p ông. Tam Giác Châu tuy xa, nhưng chỉ cần có đủ tiền là có thể khiến bất kỳ ai phải chết. Nể mặt cô út và cháu, ông đã đối xử với nó đủ lịch sự và tử tế rồi.”
Ông không thẳng tay làm nhục Úc Chấp, cũng không làm to chuyện đuổi người đi, mà để anh từ đầu đến cuối giữ được thể diện khi xuất hiện và rời đi.
Lũ trẻ các người, điều nên học nhất, chính là lòng biết ơn.
Lý lẽ đã giảng, uy h**p cũng đã buông.
Ông cầm bát yến sào mộc nhĩ lên, bắt đầu ăn.
Đầu Trì Nghiên Tây cúi càng thấp hơn: “Cháu hiểu rồi, cháu về trước đây.”
Cậu thất thểu quay về, gió lạnh hiu hắt thổi vào mặt Alpha, người từng nắm tay cậu đi cùng giờ đã không còn nữa.
Về đến nơi ở, Trì Nghiên Tây lập tức thay đổi sắc mặt, khí thế hừng hực gọi điện cho Cổ Tấn Đình: “Tình huống khẩn cấp, chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi.”
*
【NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG PHÓ ĐOÀN VỀ NHÀ!】 Băng rôn sặc sỡ treo trên cổng sân, cờ đuôi nheo bay phấp phới trong gió, mọi người xếp thành hai hàng.
Cảnh tượng trước mắt khiến Úc Chấp xoa trán.
Cũng may là chị Hồng không để ý mấy chuyện này, nếu không hành động này rất dễ khiến anh trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của đại ca. Dù sao anh cũng về cùng chị Hồng, làm gì có chuyện chỉ treo băng rôn cho phó đoàn.
Từng gương mặt quen thuộc chia thành hai hàng, tay còn cầm giỏ hoa, trong giỏ là những cánh hoa đủ màu sắc. Đợi họ vừa xuống xe, mọi người liền bắt đầu tung cánh hoa về phía họ, đồng thanh hô lớn “Chào mừng phó đoàn về nhà!”
Cánh hoa bay lả tả rơi bên cạnh, trên đầu Úc Chấp. Dưới ánh nắng, gương mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ, ngay cả vẻ thiếu kiên nhẫn bẩm sinh nơi khóe mắt, đầu mày cũng vơi đi nhiều. Chiếc áo phông trắng trên người như đang tỏa sáng.
Tuy anh thấy nghi lễ này không nên có, nhưng trước sự chào đón chân thành của mọi người, anh vẫn đáp lại bằng một thái độ tích cực.
Anh quay sang nhìn chị Hồng.
Chị Hồng cũng đúng lúc nhìn anh, dang tay ra, như anh nghĩ, chị hoàn toàn không để bụng những chuyện này.
Anh bước tới, nhận lấy cái ôm của chị Hồng.
Chị Hồng vỗ mạnh vào lưng anh: “Chào mừng về nhà.”
Chuyện ông cụ làm, khiến chị luôn cảm thấy có lỗi với Úc Chấp. Dù có thể diện đến đâu, thì ông cụ cũng là người đã đuổi thằng bé về. Thằng bé khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, thật sự là… chị nghĩ mà thấy đau lòng.
Chú Đạt cười nhìn hai người họ, lên tiếng hỏi Ương Già: “Không phải bảo chú chuẩn bị mấy cái gọi là gì nhỉ? Pháo giấy ấy, sao không làm?”
Cái đầu trọc của Ương Già bóng loáng, một con bọ cạp xăm trên đỉnh đầu trông có phần đáng sợ: “Pháo giấy làm sao bằng hoa thật, lão già nhà ông không hiểu đâu.”
Úc Chấp vừa nghe đã biết, buổi tiệc chào mừng này là do chú Đạt sắp xếp.
Chưa kịp cảm ơn, Ương Già đã nóng lòng: “Phó đoàn, đấu một trận đi.”
Nói rồi anh ta đưa tay sờ đầu trọc của mình, vẻ hung hãn có thể dọa trẻ con khóc thét. Anh ta vào đội lính đánh thuê sau Úc Chấp một năm, năm nay 28 tuổi, một Alpha có sức chiến đấu mạnh mẽ, tính tình cũng hiếu thắng, đây là ưu điểm cũng là nhược điểm.
Ban đầu vì chuyện này mà không ít người trong đoàn không thích anh ta, nhưng sau mấy năm chung sống, mọi người phát hiện ra ngoài việc ra tay quá ác, quá không chịu thua, thì anh ta cũng không có khuyết điểm nào khác khó chấp nhận, nên cũng dần quen. Thêm vào đó, năng lực của anh ta quả thật nổi bật, nên đã thu hút được một số người sẵn lòng đi theo anh ta làm nhiệm vụ.
Cũng được xem là một trong những tiểu lãnh đạo của đoàn.
Cũng là người duy nhất chủ động, sẵn lòng đối luyện với Úc Chấp.
Người trước mặt không có gì thay đổi khiến tâm trạng Úc Chấp khá tốt: “Được.”
Thấy hai người đã hẹn xong, chị Hồng chen vào, tặng mỗi người một cái lườm: “Có chút ý tứ đi chứ, mọi người đều đang chờ khai tiệc đấy.”
Chị thật sự hết nói nổi.
Thế là trận đối luyện của hai người được dời lại sau bữa tiệc. Cả đoàn đi qua cây cầu gỗ để đến phòng tiệc. Căn cứ của họ dựa núi kề sông, là một nơi có phong cảnh hữu tình.
Phòng tiệc được đặt ở khu vực phía trước căn cứ, cũng là nơi để tiếp khách.
Phía sau phòng tiệc là một cái hồ, hàng cây trong hồ tạo thành một bức bình phong che chắn khu vực sinh sống của họ ở phía sau. Nhà ở đây đều là kết cấu gỗ, chia thành nhà nổi và nhà trên đất liền. Nơi ở của Úc Chấp là một căn nhà gỗ hai tầng xây trên hồ, có người chê trên hồ quá ẩm ướt, sẽ chọn ở trong những căn nhà gỗ trên đất liền.
Chỉ một đoạn đường ngắn, mọi người đều đến chào hỏi Úc Chấp, có người còn theo phong tục của họ mà tặng một vài món quà, mừng anh trở về.
Ồn ào náo nhiệt.
Đến phòng tiệc, chị Hồng vỗ tay, mấy chục người mới yên lặng lại.
Chị Hồng ra dáng soái tỷ phất tay: “Ngồi!”
Lập tức càng ồn ào hơn. Úc Chấp có vị trí cố định của mình, bên trái chị Hồng, là vị trí của anh với tư cách là phó đoàn.
Một Omega mặc váy lisa, đang bày biện thức ăn, chắp hai tay lại, dâng lên cho anh một vòng hoa.
Anh cúi đầu nhận lấy. Vừa quay đi, bao gồm cả chị Hồng, tất cả những người đã đi Đế Đô lần này đều được đeo vòng hoa. Anh nhớ đây hẳn là phong tục của bộ lạc của Ương Già.
Còn những Omega và Beta trẻ tuổi hoặc lớn tuổi này không phải là người hầu, mà là gia đình của các thành viên trong đoàn. Một số thành viên không có nơi nào để sắp xếp cho gia đình mình, nên chị Hồng đã tiếp nhận họ.
Điều này trong giới lính đánh thuê cũng là độc nhất vô nhị.
Dù sao, hầu hết lính đánh thuê nếu gia đình bị bắt đi, thì thường không thành con tin cũng thành xác chết.
Chị Hồng nâng ly rượu, đơn giản trực tiếp: “Uống!”
Tiếng nhạc vang lên, vài Omega lên phía trước biểu diễn ca múa. Người của bộ lạc nào ở Tam Giác Châu cũng đều giỏi ca múa. Úc Chấp liếc nhìn, anh còn nhớ trước đây có một cô con gái của một thành viên, một Omega, múa rất đẹp.
Chị Hồng quý mến cô bé, đã đưa cô ra khỏi Tam Giác Châu, gửi đến trường học. Sau này cô gái đó tốt nghiệp ở lại trường làm giáo viên, hoàn toàn thay đổi vận mệnh, đi làm không bao lâu đã đón bố mình đi.
Đến tận ngày nay, chị Hồng hàng năm vẫn nhận được tiền gửi về của cô gái đó.
Cũng chính vì cô gái đó, gia đình của các thành viên, đặc biệt là các Omega nữ bắt đầu rất tích cực luyện tập, biểu diễn vũ đạo.
“Phó đoàn, mấy tháng ở Đế Đô anh sống tốt không? Có chịu khổ không? Có bị bắt nạt không?”
Tiểu Béo bưng một đĩa thịt chất cao như núi, ngồi xếp bằng đối diện Úc Chấp.
Ba câu hỏi, lại làm Úc Chấp khó trả lời.
“Người Đế Đô có coi thường phó đoàn không? Ăn ở đó có quen không? Ở đó có quen không?”
Tiểu Béo đặt đĩa thịt đã thái sẵn của mình lên bàn Úc Chấp.
Nó là do Úc Chấp nhặt về từ trong rừng, năm nay 15 tuổi, vừa mới phân hóa thành Alpha không lâu, sự sùng bái dành cho Úc Chấp giống như phàm nhân đối với thần tiên.
Mộc A bị Tiểu Béo làm cho bật cười: “Mày tưởng người ta gọi phó đoàn là Đóa hoa của Tam Giác Châu thì phó đoàn thật sự là một đóa hoa mỏng manh à.”
Cậu ta ném một cái đùi cừu cho Tiểu Béo.
Tiểu Béo: “Cho dù phó đoàn là vua của muôn thú, thì vua của muôn thú cũng sẽ có món ăn không quen, chỗ ngủ không quen, cũng có thể bị người thành phố coi thường.”
Nói rồi cắn một miếng đùi cừu lớn.
Dao găm của Mộc A xoay một vòng trong tay, phóng ra, cắm phập vào con cừu quay trên bàn: “Thế thì có gì khó, giết hết đám người thành phố đó, chiếm kho của chúng, ngủ trên giường mềm nhất của chúng.”
Tiểu Béo bĩu môi, Mộc A đúng là Omega ác nhất mà nó từng gặp. Nó quay sang nhìn Úc Chấp.
Úc Chấp: “Chuyến đi Đế Đô rất vui.”
Tiểu Béo vui mừng cho Úc Chấp mà cười, chiếc răng cửa thiếu mất một cái, lần trước đối luyện với họ bị ngã gãy, nhưng đối phương đã hứa đền cho nó một cái răng cửa vàng – lời to.
Bữa tiệc của họ luôn náo nhiệt. Ngoài lúc làm nhiệm vụ, không phải là người canh gác, chị Hồng đối với mọi người luôn khá thoải mái. Úc Chấp cảm thấy mình đã lâu không ở trong một môi trường ồn ào như vậy.
Nhìn thức ăn trước mặt, thịt nướng mật ong, hai loại nước chấm, một loại vị chua và một loại vị chua cay, còn có mấy đĩa salad lá cây, lá cỏ, và một bát salad cánh hoa.
Thức ăn của Tam Giác Châu có một đặc điểm, thô sơ nhưng lại chứa đựng sự tận tâm.
Anh gắp một miếng thịt nướng mật ong, chấm vào nước sốt chua cay rồi đặt lên một cánh hoa màu hồng có rắc gia vị khô.
Cuốn lại, đưa vào miệng.
Hương vị cực kỳ đa dạng, cuối cùng ăn thêm một miếng salad lá cỏ.
No.
Vì Ương Già uống quá nhiều say đến mức tóm ai cũng hôn, đến cả con cóc vàng ở cửa cũng không tha, Úc Chấp đành tạm gác lại trận đối luyện của hai người.
Nơi ở của anh ở phía trái trung tâm hồ, một ngôi nhà gỗ hai tầng, tổng thể hình tròn. Anh đẩy cửa vào, không có bụi bặm bay ra, cũng không có mùi ẩm mốc.
Mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi. Sau khi rửa mặt, khi anh ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thấy dải ngân hà rực rỡ, anh mới nhận ra một cách chân thực rằng, anh đã thật sự trở về, không còn ở Đế Đô nữa.
Anh mò trong túi ra hộp thuốc lá, là của Trì Nghiên Tây tặng. Lần quay lại đó anh quên lấy thêm, bây giờ trong hộp chỉ còn lại một điếu.
Anh lấy điếu thuốc ra, nhưng không châm lửa.
Không biết bây giờ cậu đang làm gì?
*
“Đúng, tôi biết anh ta là một thằng khốn! Cho nên tôi nhất định phải đến đấm cho anh ta một trận!”
Trì Nghiên Tây nói từng chữ đanh thép, nhưng Cổ Tấn Đình được cậu gọi đến lại chẳng tin một chữ. Rõ ràng, vị “nhạc trưởng” này đã tự chơi khó mình rồi.
Cổ Tấn Đình: “Cậu thảm rồi, cậu sa vào lưới tình rồi.”
Trì Nghiên Tây: “Đừng chơi mấy cái meme cũ rích đó nữa, quê lắm.”
Cổ Tấn Đình: “…”
Là một nhà nghiên cứu, cậu đã rất nỗ lực để không bị thời đại internet này bỏ lại phía sau, cuối cùng vẫn thất bại ư.
Trì Nghiên Tây chỉ vào anh: “Cởi.”
Cổ Tấn Đình không những không cởi mà còn kéo chặt áo, cảnh giác nhìn Trì Nghiên Tây: “Cho dù cậu đau lòng muốn chết, cũng không nên ra tay với bạn bè, tôi coi cậu là anh em, cậu lại coi tôi là…”
Trì Nghiên Tây không cho cậu ta cơ hội nói hết câu meme cũ, xông vào lột áo khoác của cậu ta: “Tôi coi cậu là giấy thông hành. Tôi sẽ giả dạng thành cậu, cùng mấy người dưới lầu ra ngoài. Hai ngày nay tôi luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, tỷ lệ thành công rất lớn.”
Cổ Tấn Đình bị cậu đè xuống, áo khoác bị lột ra một nửa. Đây đâu phải coi cậu ta là giấy thông hành, đây là không coi cậu ta ra gì. Chuyện này mà bị ông Trì phát hiện, ông nội cậu có thể lột da cậu ra mất.
Nắm lấy tay Trì Nghiên Tây đang tháo thắt lưng mình: “Tôi có nói là sẽ giúp đâu.”
Trì Nghiên Tây: “Tôi không hỏi ý kiến cậu, đã nói là – vì anh em hai bên sườn cắm dao mà!”
Cổ Tấn Đình: “Thì cũng đâu có nói là cậu cắm!”
Cuối cùng Cổ Tấn Đình vẫn bị Trì Nghiên Tây lột đồ. Trì Nghiên Tây mặc quần áo của cậu ta, quàng thêm khăn che mặt, còn lục lọi được một thẻ ngân hàng của Cổ Tấn Đình, thẻ của cậu có thể sẽ bị ông nội đóng băng, để phòng ngừa.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, cậu nhìn Cổ.Tư.Tưởng.Giả.Tấn.Đình: “Nếu không ai phát hiện thì cậu cứ ở đây, chuyện này mà thành, lúc anh em tôi cưới sẽ cho cậu ngồi mâm trẻ con, đảm bảo không ai tranh được với cậu.”
Cổ Tấn Đình hừ một tiếng, người ta lúc cạn lời thật sự sẽ bật cười.
Nhưng cậu ta có chết hay không thì khoan hãy nói, xem cái điệu bộ này của Trì Nghiên Tây là làm thật.
“Cậu chắc chắn muốn làm vậy? Cá nhân tôi thấy hơi tùy hứng quá.”
Nếu Trì Nghiên Tây năm nay 30 tuổi, có lẽ cậu sẽ không đưa ra lựa chọn này, nhưng cậu năm nay mới 20, cậu nhất định sẽ đưa ra lựa chọn này.
“Tôi thấy các người đều nghĩ nhiều quá rồi. Thứ nhất, nhà không cần tôi liên hôn, tôi và công ty của nhà cũng chẳng liên quan gì, tôi có ở đó hay không cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của nhà, hoàn toàn có thể coi đây là một chuyến du lịch của tôi.”
Cậu tháo kính râm đang đeo xuống, có chút lạy ông tôi ở bụi này.
“Thứ hai, tôi cũng không ngốc đến thế, tôi sẽ liên lạc với cô út khi đến gần Tam Giác Châu. Người đã đến nơi, cô út cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cử người đến đón tôi, đưa tôi qua đó, như vậy an toàn của tôi sẽ được đảm bảo.”
“Cuối cùng.”
Cậu quay người, tự tin: “Chuyến du lịch này tôi sẽ mang về cho ông nội một đứa cháu dâu~”
Cậu dang hai tay ra: “Sau đó chỉ là một chút mâu thuẫn gia đình nhỏ, giải quyết là được. Mấy người các cậu ấy, cứ hay nghĩ mọi chuyện to tát phức tạp. Nói đơn giản, chẳng phải là phụ huynh không ưng ý đối tượng của con mình sao, vậy thì làm cho phụ huynh hiểu được ưu điểm của đối tượng là được rồi.”
Chỉ cần cho cậu và Úc Chấp thời gian, Úc Chấp một người ưu điểm nhiều như sao trên trời, đếm không xuể, thuyết phục ông nội chỉ là chuyện sớm muộn~
Cổ Tấn Đình thật sự ghen tị với tâm thái của người anh em tốt này, có tâm thái này, làm gì cũng sẽ thành công.
Nhưng mà…
“Cậu vừa nãy không phải nói đến đó là để đấm anh ta một trận à?”
Anh em không bóc phốt nhau không phải anh em tốt, anh em tốt mà bóc phốt thì lấy mạng ra đây!
Trì Nghiên Tây: “…Tôi thấy tôi cần cả q**n l*t nữa.”
Xông vào lột.
Cổ Tấn Đình vội vàng bỏ chạy: “Cút!”
*
Năm người từ nhà Trì Nghiên Tây đi ra. Trì Nghiên Tây mặc quần áo của Cổ Tấn Đình, đội mũ đi ở giữa, hai bên mỗi bên một người.
Bên trái: “Coi như là vì công sức của chúng tôi, cậu cũng phải bắt người về đấy!”
Cậu ta nói mà giọng run run, sợ.
Bên phải: “Thế gian beta nghìn vạn, cứ phải là hắn sao?”
Trì Nghiên Tây: “Tôi thích không phải beta, tôi thích anh ấy.”
Hai người hai bên đồng loạt cạn lời, mùi chua loét của tình yêu, ngửi mà muốn nôn.
Trì Nghiên Tây nhìn cánh cổng ngày một gần, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Chỉ cần ra khỏi cánh cổng này, cậu có thể tìm được Úc Chấp.
Sau đó đấm anh một cú.
Đầu của người bên cạnh càng lúc càng cúi thấp, cậu nghiến răng nói: “Các cậu đến nhà họ Trì làm khách, không phải đến nhà họ Trì làm trộm, ưỡn ngực lên, ok?”
Bên trái lẩm bẩm: “Sao không phải làm trộm, đây không phải là đang trộm một người sống sờ sờ như cậu à.”
Bên phải: “Cậu tự ra sân bay, người tôi đã sắp xếp cho cậu rồi, Yona là món quà 18 tuổi của tôi đấy, cậu…”
Lời chưa nói hết, đối diện có mấy người đi tới. Mấy vị cậu ấm này chột dạ đến mức bước đi líu ríu.
Càng đến gần, Trì Nghiên Tây càng cúi thấp đầu.
“Thiếu…” Cao Vũ vừa định nói “gia” đã nuốt lại. Nhưng một từ này vẫn làm Trì Nghiên Tây kinh ngạc ngẩng đầu. Có thiên lý hay không chứ! Thế này mà cũng nhận ra cậu!
Ánh mắt chạm nhau với Cao Vũ, căng thẳng đến đờ người.
Cao Vũ phát hiện ra cậu cũng rất căng thẳng, hối hận vì đã đi con đường này. Thẩm Gia Nhất và Cao Hãn hai người say rượu đang dìu nhau vẫn chưa chú ý đến tình hình. Đội trưởng đột nhiên rời đi, mọi người đều rất buồn, buồn vì mất đi đội trưởng, cũng buồn vì đội trưởng và thiếu gia mất đi tình yêu của họ, mấy người đã uống không ít rượu.
Cao Vũ cúi đầu né sang một bên, đỡ lấy hai người sắp ngã, giả vờ không thấy mà đi qua.
Trì Nghiên Tây và mấy người bạn thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu nhìn lại Cao Vũ và họ: “Cảm ơn.”
Bước chân Cao Vũ khựng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sắp đến cổng lại gặp Văn Trí. Văn Trí xách một túi đồ ăn, có chút buồn bã. Cô quên mất Úc tiên sinh đã đi rồi, còn đặc biệt đến tiệm cô thích mua phần ăn đôi cho anh và thiếu gia.
Chỉ là không ngờ, vừa quay đầu đã thấy thiếu gia nhà mình che mặt bịt mũi.
Cô vẫn còn nhớ lệnh cấp trên, nếu phát hiện thiếu gia định ra ngoài phải lập tức ngăn lại.
Gay go, bảo vệ tối nay là Thiết Diện Diêm Vương!
Thiếu gia nhất định sẽ bị phát hiện. Đầu óc Văn Trí quay cuồng, ngay lúc Thiết Diện Diêm Vương thò đầu ra nhìn về phía Trì Nghiên Tây và họ, cô chạy tới, đặt đồ ăn lên quầy, che khuất tầm nhìn của đối phương.
“Anh Thiết, chưa ăn tối phải không, chúng ta cùng ăn nhé.”
Đồ ăn mở ra, thơm nức mũi, lập tức thu hút sự chú ý của Thiết Diện Diêm Vương. Trì Nghiên Tây và họ nhanh chóng đi qua.
Văn Trí nhìn bóng lưng hoảng hốt của họ, hy vọng thiếu gia là đi tìm Úc tiên sinh.
Thiết Diện Diêm Vương: “Không đúng, tại sao cô đột nhiên lại muốn ăn tối cùng tôi?”
Văn Trí: “…Không ăn thì thôi.”
Định đậy nắp đồ ăn lại.
*
Trì Nghiên Tây nhấn ga, phấn khích đến hét lên, kế hoạch đào tẩu đại thành công!
Thẳng tiến sân bay, cậu sẽ đi trên chiếc chuyên cơ riêng được bạn cậu đặt tên là Yona, hai ngày sau sẽ hạ cánh ở thành phố Godo, đến địa phận Tam Giác Châu.
Alpha trẻ tuổi hừ một tiếng, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, đắc ý: Úc Chấp, em đến bắt anh đây.
“Hắt xì—”
Úc Chấp bị hương hoa xộc vào mũi làm hắt hơi, đưa tay đẩy cành hoa rực rỡ sang một bên.
Anh mặc bộ đồ tác chiến rằn ri xanh, cả người toát ra khí chất sát phạt, ngay cả trên mặt cũng bôi hai vệt màu xanh lá cây. Anh đang ở trong rừng, chân đạp lên lá cây mục nát, nén hơi thở, lắng nghe âm thanh trong rừng.
Một tiếng động nhẹ.
Con ngươi màu nhạt nhìn về phía trước, trên chiếc lá rộng là một mạng nhện, một con nhện to bằng nắm tay đang ăn đầu một con bướm.
Rừng ở Tam Giác Châu cực kỳ nguy hiểm, dù họ có bôi nước chống côn trùng, cũng thường xuyên bị tấn công, chết chóc là chuyện thường tình.
Hai tiếng còi ngắn một tiếng dài sắc nhọn vang lên, Úc Chấp lập tức như mũi tên rời cung lao về phía đông của khu rừng. Đôi chân dài guồng đi vun vút, thỉnh thoảng nhảy lên vượt qua những thân cây đổ hoặc những vũng nước sâu, đôi giày tác chiến dính đầy bùn đất.
Khẩu súng trường đeo trên vai, cầm trong tay thỉnh thoảng vung về phía trước, gạt đi những cành lá cây cối cản đường. Anh như một con báo săn nhanh nhẹn, trong khu rừng trông có vẻ hoàn toàn giống nhau lại xác định chính xác phương hướng mà chạy về phía đông, động tác gọn ghẽ, nhẹ nhàng.
Chạy được một đoạn thì có tiếng khóc lọt vào tai, anh liền giảm tốc độ, bước chân nhẹ hơn, thận trọng tiến về phía trước.
Khi bóng người xuất hiện trong tầm mắt, anh dừng lại, tay cầm một chiếc lá có răng cưa làm lớp che chắn đơn giản. Cách anh khoảng 20 mét về phía trước, một Alpha đang quay lưng về phía anh, tay đang tóm một thành viên mới của họ, con dao kề trên cổ người mới, đối diện họ là ba thành viên do Mộc A dẫn đầu.
Ánh mắt Úc Chấp và Mộc A giao nhau.
Mộc A lập tức hét lớn: “Còn không mau thả người của bọn tao ra!”
Cậu ta thu hút sự chú ý của gã đó.
Con ngươi màu nhạt của Úc Chấp lạnh lùng ngưng đọng. Loại tội phạm liều mạng này, chỉ cần không g**t ch*t trong một đòn, hắn chết cũng sẽ kéo theo một người đệm lưng. Hai người ở quá gần, nếu anh bắn từ phía sau, người mới cũng sẽ bị bắn xuyên qua, mà trớ trêu thay hai người này chiều cao gần như nhau, đầu cũng ở cùng một vị trí.
Nếu anh di chuyển sang bên cạnh để bắn, dễ bị đối phương phát hiện trong tầm nhìn ngoại vi.
Úc Chấp lập tức quyết định, rút con dao quân dụng sau lưng, tiến về phía gã đang quay lưng với mình.
“Mày tốt nhất là nhân lúc chưa dính mạng người mau dừng tay, tao còn có thể tha cho mày một mạng!”
Mộc A hét lên, để lại cho đối phương một tia hy vọng.
Nhưng đối phương căn bản không tin. Cuộc xung đột một tháng trước đã có người chết, hai bên chỉ có thể là không đội trời chung. Tay cầm dao siết chặt hơn: “Ít lời thôi! Bảo cái thằng tóc trắng ra đây! Tao muốn nó…”
“Mày tìm tao.”
Giọng nói lạnh lẽo, nhẹ bẫng đột nhiên vang lên từ phía sau. Ngay lúc gã sợ đến run bần bật, Úc Chấp đã vung dao đâm tới. Phản ứng đầu tiên của Alpha khi hoàn hồn quả nhiên là không màng sống chết mà cắt cổ con tin.
Gã thậm chí còn ngẩng cổ lên, trông như đang phối hợp với Úc Chấp nhưng thực chất là để tranh thủ thời gian, gã cũng đoán được đối phương đột kích từ phía sau chắc chắn là để cắt cổ.
Gã đoán đúng.
Cũng đoán sai.
Úc Chấp ra tay trước đã đi trước một bước, đâm con dao quân dụng vào cổ tay gã, đâm xuyên qua. Lòng bàn tay Alpha lập tức mất đi khả năng kiểm soát lực, con dao trong tay rơi xuống, giữa không trung lại bị một bàn tay đeo găng tác chiến bắt lấy, rồi trong lúc gã còn đang ngỡ ngàng vì phán đoán sai lầm, con dao đã đâm vào từ bên cổ, ngập tới chuôi, máu tươi phun ra như suối.
Trước khi máu làm bẩn găng tay, Úc Chấp đã buông tay. Alpha muốn quay đầu lại xem người đàn ông đã hủy hoại cả đội của chúng, nhưng vì có một lưỡi dao cứng ngắc cắm trong cổ nên không thể làm được.
Mang theo nỗi không cam lòng và hận thù, gã ngã xuống, mặt đập vào lớp lá mục, hơi thở hấp hối khiến khoang mũi và miệng của gã đầy bùn nước.
Úc Chấp một chân đạp lên người gã, cúi xuống, rút con dao quân dụng của mình ra khỏi cổ tay đối phương.
Lấy khăn tay ra lau dao, không thèm liếc nhìn người mới còn đang sợ hãi khóc lóc: “Ném nó về, đoàn của chúng ta không cần loại phế vật này.”
Mộc A: “Rõ!”
Người phía sau cậu ta lập tức kéo người mới từ dưới đất dậy.
Úc Chấp tiện tay vứt chiếc khăn tay đã bẩn, chiếc khăn dính máu rơi xuống xác Alpha. Anh bước qua: “Dạo này mấy tổ chức mới nổi ở quanh đây hơi ngông cuồng rồi đấy.”
“Đến lúc phải dọn dẹp một phen rồi.”
Anh nói câu này một cách tùy ý, mái tóc dài màu bạc bị gió thổi bay, con dao quân dụng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo được thu về vỏ sau lưng.
【Lời tác giả】
Nhắc nhở thân thiện, Văn Trí là Omega đã đưa cơm cho Úc Chấp ở các chương trước, và được Úc Chấp tặng vòng cổ đó [nhún vai].