Máy bay hạ cánh. Trì Nghiên Tây vừa đi ra vừa giật giật cổ chiếc áo phông ngắn tay, cố quạt cho mình chút gió, rồi lại sững người ngay cửa khoang vì cái sân bay quá đỗi sơ sài này. Cơn gió bỏng rát mang theo một thứ mùi khó tả ập tới, lẩn trong đó là hơi thở của cát bụi, là mùi mồ hôi chua loét không tài nào giấu được giữa hương hoa nồng nàn, và cả mùi của thứ gì đó đang phân hủy.
Ngửi kỹ thì không xong rồi.
Trì Nghiên Tây nhíu mày.
Nữ tiếp viên hàng không: “Chúc quý khách có một chuyến đi thuận lợi.”
Trì Nghiên Tây quay đầu lại, thái độ phục vụ của cô gái trong suốt hơn hai ngày bay vừa qua khiến cậu rất hài lòng, chỉ có điều, nhìn đường viền hàm dưới hơi căng cứng của cô, xem ra cô chỉ muốn đóng sập cửa khoang lại rồi bay khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Sự nguy hiểm của vùng Tam Giác Châu quả thực đã vang danh thiên hạ.
Cậu nhếch môi: “Chúc cô có một chuyến về thuận lợi.”
Alpha chân sáo bước xuống cầu thang, đặt chân hoàn toàn lên mảnh đất thuộc phạm vi Tam Giác Châu. Chỉ mới đi có vài bậc thang mà Trì Nghiên Tây đã nóng đến toát mồ hôi, cậu không dám tin mà di di chân, sân bay vậy mà lại là nền đất, đúng là mở mang tầm mắt.
Một alpha trông như nhân viên ở đây vẫy tay với cậu, miệng hét lớn. Trì Nghiên Tây không hiểu thứ ngôn ngữ của Tam Giác Châu, nhưng nghe giọng điệu thì có thể đoán là người kia đang quát cậu. Cậu nhìn theo hướng tay gã chỉ, là một lối ra, chắc là ra hiệu cho cậu đừng có lề mề ở đây mà cút ra ngoài cho nhanh.
Thái độ phục vụ kinh thiên động địa thật, nhưng Trì Nghiên Tây cũng không phải kẻ không biết lựa nơi lựa chỗ mà nổi thói cậu ấm. Trước khi liên lạc được với cô, cậu phải ngoan ngoãn ở đây, chút ý thức an toàn này cậu vẫn có.
Cậu sải bước, nhanh chóng đi về phía cửa.
Cậu phải đổi số tiền trong tay ra đồng Châu bản địa trước đã. Có một chuyện tính sai, cậu sợ liên lạc với cô quá sớm sẽ để lộ vị trí của mình, lỡ cô và ông nội liên lạc với nhau thì cậu sẽ bị áp giải về giữa đường. Vì vậy cậu định bụng đến thành phố Qua Đa rồi mới liên lạc với cô, đã đến tận đây rồi thì cô cũng không nỡ đuổi cậu về nữa.
Nhưng cậu không ngờ điện thoại của mình lại không dùng được mạng ở đây, cũng có thể là do sim.
Thế nên cậu phải đi mua một cái sim điện thoại trước, dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với cô.
May mà để phòng bất trắc, cậu đã dùng thẻ của Cổ Tấn Đình rút 100 nghìn tiền mặt ở sân bay Đế Đô. Tâm trạng của Alpha lúc này đang hân hoan vô cùng, nếu không có gì bất trắc, tối nay cậu sẽ có thể đấm một cú vào mặt Úc Chấp, cho anh biết hậu quả đáng sợ của việc không cần cậu nữa, sau đó trói anh lại, cưỡng ép ăn sạch! Cậu phải vắt kiệt Úc Chấp! Không chừa lại một giọt!
Trì Nghiên Tây đang chìm trong mong đợi thì đi qua một hành lang hẹp dài, rồi bị những tiếng gào thét đinh tai nhức óc kéo giật về thực tại, hình ảnh cậu đang ngồi trên “thứ đó” của Úc Chấp trong đầu cũng biến mất.
Bên ngoài hàng rào, những gương mặt đậm chất dị vực với cậu đang tranh nhau gào về phía cậu, có người thậm chí còn đập mạnh vào hàng rào. Cậu nghe loáng thoáng vài từ quốc tế thông dụng, hiểu ra họ là tài xế đang chèo kéo khách.
Cậu ấm nhà ta quả thực chưa từng thấy cảnh tượng này, ban đầu còn tưởng họ muốn đánh nhau với mình, còn đang tự ngẫm xem mình đã làm sai ở đâu.
Cậu sẽ không đời nào tùy tiện đi theo những người chưa chắc đã có giấy phép hành nghề này. Cậu chỉ cần liên lạc được với cô, chờ người của cô đến đón là được. Cậu chẳng buồn để ý, quay người đi thẳng về phía trước. Những người bên ngoài hàng rào vẫn không bỏ cuộc, lẽo đẽo đi theo và gào to hơn.
Trì Nghiên Tây ngượng nghịu mím môi nhìn quanh, ngón chân như muốn đào luôn cả một căn ba phòng ngủ một phòng khách dưới đất.
Cậu xấu hổ cúi đầu rảo bước, đi ra khỏi khu vực có hàng rào. Điều cậu không ngờ là vẫn có hai kẻ đuổi theo, thậm chí còn ra tay túm lấy chiếc túi đeo ngực cậu đang đeo sau lưng.
Cảm nhận được lực kéo, Trì Nghiên Tây đột ngột quay người lại, khiến đối phương không tóm được túi của cậu.
Alpha trẻ tuổi lạnh mặt trừng mắt nhìn hai kẻ kia. Dù sao cũng là người ở địa vị cao đã lâu, khí thế lập tức toát ra, huống chi dù có mặc quần áo cũng có thể thấy vóc dáng của Alpha này đẹp đến mức nào, bắp tay lộ ra dưới ống áo ngắn săn chắc.
“Các người làm gì đấy!”
Trì Nghiên Tây không khách khí gầm lên, hai bàn tay bẩn thỉu kia lúc này mới buông xuống, miệng líu lo điều gì đó mà Trì Nghiên Tây cũng chẳng hiểu. Cậu chỉ đơn giản mà thô bạo siết chặt nắm đấm, quả đấm to như bao cát thật, giơ lên dọa.
Hai kẻ kia thấy vậy mới chịu bỏ cuộc, lẩm bẩm gì đó rồi quay đầu về.
Trì Nghiên Tây hừ một tiếng, kiêu hãnh quay người đi, đồng thời chuyển chiếc túi đeo ngực từ sau lưng ra trước.
Cậu đi vòng vèo mấy vòng mới tìm thấy nơi đổi tiền. Cậu chỉ lấy ra một vạn, lúc đi cậu đã tra tỷ giá rồi, một vạn có thể đổi được hơn tám vạn đồng Châu, với vật giá ở đây thì tám vạn đồng Châu này có thể mua được một căn nhà. Vì vậy cậu không cần thiết phải lấy quá nhiều tiền ra để tránh bị kẻ khác nhòm ngó.
Dù cậu ấm đã tự cho là mình đủ cẩn thận, nhưng dẫu sao cậu vẫn là cậu ấm, số tiền mua được một căn nhà trong mắt cậu đã là rất ít, không đủ để gây chú ý, nhưng với người ở đây, đó lại là một gia tài khổng lồ. Đã có không ít cặp mắt tham lam dán chặt vào cậu.
Nhưng điều khiến Trì Nghiên Tây không ngờ là cậu chỉ đổi được một vạn đồng Châu. Cầm xấp tiền mỏng dính trên tay, chờ một lúc lâu mà nhân viên bên trong không có ý định đưa thêm tiền cho cậu.
“Xin lỗi, tỷ giá là…”
Người kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn giơ lên một tấm biển nhỏ, trên đó có đủ thứ tiếng, Trì Nghiên Tây nhìn chằm chằm vào hàng thứ hai bằng tiếng Đế Quốc: 【Thu 90% phí thủ tục.】
Trì Nghiên Tây ngớ người, phí thủ tục trên trời gì thế này, đây rõ ràng là cướp tiền!
“Đùa cái gì vậy, ai quy định anh được thu phí thủ tục cao như thế?”
Alpha cảm thấy gã này coi mình là đồ ngốc.
Người bên trong lộ vẻ khinh miệt, nghiêng đầu nói gì đó với người sau tấm chắn. Trì Nghiên Tây không hiểu, góc nhìn của cậu cũng không thấy được phía sau. Cậu gõ ngón tay lên quầy: “Trả tiền lại cho tôi.”
Cậu có tiền không có nghĩa là cậu muốn làm một thằng ngốc bị lừa.
Hành động của cậu đổi lại một nụ cười mỉa mai từ người bên trong, khiến lửa giận của Trì Nghiên Tây tăng vọt như nhiệt độ ở đây. Đừng nói cậu là cậu ấm cao cao tại thượng, người thường cũng không chịu nổi chuyện này.
Nhưng chưa kịp để cậu nói thêm, một cây gậy gỗ đập mạnh vào tường, chỉ thiếu chút nữa là trúng vai cậu. Cậu không tin nổi nhìn ba kẻ đột nhiên xuất hiện, họ mặc đồng phục giống như người trong quầy.
Kẻ cầm đầu cầm dùi cui điện, giọng hung hãn: “Muốn gây sự à!”
Trì Nghiên Tây tuy không hiểu họ nói gì nhưng tình hình thì vẫn nhận ra được. Cậu liếc nhìn chiếc dùi cui điện, dù tức đến chết nhưng hảo hán không chịu thiệt trước mắt, vẫn lùi lại một bước.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra môi trường xã hội ở đây tồi tệ đến mức nào, căn bản không tồn tại pháp luật và đạo lý, hành vi vừa rồi của cậu gần như là một hành động ngu ngốc tìm chết.
Alpha chưa từng chịu sự tủi nhục này, lúc này đôi quyền khó địch tứ thủ(*), đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Kẻ cầm đầu hung hăng vung dùi cui điện về phía cậu, Trì Nghiên Tây chỉ có thể không cam lòng quay người bỏ chạy, sự quật cường cuối cùng là giơ một ngón giữa lên.
Ngón giữa này lại khiến cậu bị ba kẻ kia đuổi một mạch ra khỏi sân bay. Cậu dựa vào một gốc cây thở hồng hộc, chạy ở nơi nhiệt độ cao thế này đúng là tiêu hao gấp bội.
Thân nơi đất khách, Trì Nghiên Tây đưa mắt nhìn quanh, người dân địa phương da ngăm đen, điều này khiến lòng trắng mắt của họ đặc biệt trắng, ánh mắt khi nhìn người khác thì cứ chằm chằm, khiến Trì Nghiên Tây cảm thấy như có gai sau lưng, vô cùng khó chịu.
Chỉ lướt qua một lượt, cậu đã thấy ít nhất năm vụ phạm tội đang diễn ra, trong đó phần lớn là trộm cắp.
Cậu khoanh tay ôm chặt túi đeo ngực, ở đây không có những tòa nhà chọc trời, nhà cao nhất cũng chỉ ba tầng, màu sắc sặc sỡ, lại còn đủ loại hoa cỏ điểm xuyết trên nóc, nếu bỏ qua một vài thứ mùi, sự ồn ào và tội phạm, thì cũng giống như một thế giới cổ tích.
Cậu đi dọc theo con phố đông đúc, gặp hai nhóm người trông như khách du lịch.
Cậu nghĩ họ đúng là không biết nghĩ, đến nơi thế này để du lịch.
May mà đi chưa được bao xa cậu đã thấy một cửa hàng bán điện thoại, chỉ có điều những chiếc điện thoại đó trông toàn là hàng cũ. May mắn là ông chủ biết tiếng quốc tế thông dụng, cậu có thể giao tiếp thuận lợi với ông ta.
“Tôi muốn mua một cái sim có thể gọi điện.”
“Sim không bán lẻ, phải mua kèm với điện thoại.”
Đúng là bán hàng kiểu bia kèm lạc, Trì Nghiên Tây nghe mà bật cười, cậu chấp nhận: “Được.”
Cậu bảo ông chủ lấy một cái.
Trong lúc chờ ông chủ lắp sim, rất nhiều khách hàng đột nhiên ùa đến, khiến quầy hàng nhỏ bé trở nên chật ních, chen chúc đến nỗi Trì Nghiên Tây không thể động đậy. Cậu khó khăn nhét 500 đồng vào tay ông chủ, lấy chiếc điện thoại đã lắp sim rồi vất vả chen ra ngoài.
May mà cậu có sức.
Cầm chiếc điện thoại có thể liên lạc với cô, trái tim lơ lửng của cậu cuối cùng cũng hạ xuống. Cậu đi vào một con hẻm tương đối yên tĩnh, mở túi đeo ngực, thò tay vào lấy chai nước, ngờ đâu bàn tay lại chọc thẳng ra ngoài từ đáy túi.
Bàn tay không gặp chút trở ngại nào vơ vơ vào không khí, cậu hoảng hốt cúi đầu, trợn mắt nhìn trân trân bàn tay mình đang lọt ra từ đáy túi…
Mất rồi.
Chẳng còn gì cả.
Đáy túi ngửa lên trời, ánh nắng từ vết cắt gọn ghẽ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt đang ngơ ngác vì hiện thực tàn khốc này.
Một lúc lâu sau, trong con hẻm vang lên một tiếng: “Đệt!”
Trì Nghiên Tây đúng là được một bài học nhớ đời, đầu óc ong ong, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì! Không có thiên lý! Không có vương pháp sao!
Giây phút này cậu căn bản không nghĩ đến việc báo cảnh sát, cảm giác kết quả của việc báo cảnh sát sẽ là chính mình bị tống vào tù.
Alpha ủ rũ cúi gằm, nhìn cọng rơm cứu mạng duy nhất còn lại trong tay. Giọt mồ hôi từ mái tóc đen nhánh lăn xuống khuôn mặt ửng hồng. May mà cậu còn nhớ số điện thoại của cô, trên đường tới đây cậu đã cố tình học thuộc, chỉ sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Không ngờ lại thật sự xảy ra chuyện bất trắc.
Cậu bấm lách tách từng số, lách tách là âm thanh bàn phím của chiếc điện thoại này, nghe mà Trì Nghiên Tây thấy hơi ngượng. Cậu nhấn nút gọi.
Thất bại.
Đồng tử lập tức giãn lớn!
Thử lại mấy lần nữa vẫn thất bại, không phải vấn đề hết tiền hay khóa máy, chỉ đơn giản là không gọi đi được, vậy thì là do điện thoại có vấn đề.
…Ông chủ kia đã đưa cho cậu một cái điện thoại hỏng?
Cậu cố gắng không dùng ác ý để suy đoán về ông chủ, nén cơn giận sắp bùng lên mà quay lại cửa hàng: “Ông chủ, cái điện thoại này của ông bị hỏng.”
Ông chủ ra vẻ không quen biết cậu, rõ ràng lúc trước còn có thể dùng tiếng quốc tế giao tiếp, bây giờ lại không hiểu nữa, mở miệng là một tràng tiếng địa phương líu lo, còn xua tay đuổi cậu.
Trì Nghiên Tây bây giờ vô cùng hối hận, cậu đáng lẽ nên dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về ông ta!
Liên tiếp hết chuyện này đến chuyện khác, là người bình thường cũng phải tức chết.
Nhưng nghĩ đến đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để liên lạc với cô, Alpha vẫn chọn cách ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhịn đến mức đuôi mắt đào hoa cũng ửng đỏ, gắng gượng kéo khớp hàm cứng đờ, giọng nhỏ nhẹ: “Thực sự không được thì thôi, tôi không cần ông đưa cái điện thoại khác, ông cho tôi gọi một cuộc điện thoại là được.”
Ông chủ thẳng tay đập cây vợt đập ruồi trong tay vào người cậu, để lại một vệt bẩn trên cánh tay trắng trẻo sạch sẽ của Alpha.
Tất cả lửa giận bị đè nén của Trì Nghiên Tây cũng bị cú đập này đánh bật ra, sợi dây lý trí đứt phựt. Cậu giận dữ đập chiếc điện thoại lên tủ kính dán đầy băng dính trong suốt, kèm theo tiếng “rắc”, chiếc tủ kính bị Alpha đập vỡ.
“Đệt! Tưởng ông đây dễ bắt nạt à!” Trì Nghiên Tây nổi trận lôi đình, lại tung một cú đá đạp đổ luôn cả cái tủ, Alpha cao lớn hung hăng tiến về phía ông chủ.
Cùng lúc đó, người ở hai cửa hàng bên cạnh nghe thấy động tĩnh, cầm đủ thứ linh tinh xông tới, khí thế hùng hổ. Ông chủ kia cũng vớ lấy một con dao, hoàn toàn không sợ Alpha trẻ tuổi cao hơn mình cả một cái đầu này.
Trì Nghiên Tây đảo tròng mắt đen láy, quay người chạy về phía ít người nhất. Tức giận thì tức giận nhưng không thể không có não, vài người chặn đường cậu, nhưng Alpha dựa vào thể chất vượt trội, cứ thế xông thẳng mà thoát ra ngoài.
Tuy nhiên, Trì Nghiên Tây vẫn bị ăn mấy đòn.
Con phố mang đậm phong vị dị vực, khắp nơi chim hót hoa thơm, nắng vàng rực rỡ, Alpha trẻ tuổi lao nhanh về phía trước, mái tóc đen nhánh cũng nảy lên theo từng bước chạy. Cậu lách người né cô gái bán hoa, nhảy qua chiếc xe đẩy nhỏ, khiến những quả trái cây to tròn tươi rói bị hất đổ lăn lông lốc khắp đất, bầu không khí thanh xuân tràn ngập.
Khi sau lưng cậu xuất hiện một đám người hung thần ác sát đuổi theo, khung cảnh lập tức biến thành phim xã hội đen.
Trong đầu Trì Nghiên Tây chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Cậu rẽ trái rẽ phải, khung cảnh xung quanh ngày càng hoang vắng. Phía trước xuất hiện những tấm vải sặc sỡ treo trên những sợi dây cao. Lúc chạy qua, Trì Nghiên Tây hụt chân, vung vẩy tay để giữ thăng bằng. Bên dưới là những chiếc chum lớn, trong chum là đủ các loại thuốc nhuộm màu.
Cậu thở hồng hộc quay đầu lại, những kẻ kia vẫn chưa bỏ cuộc.
Gió lặng lẽ thổi, những tấm vải sặc sỡ khẽ lay động. Đám người đuổi theo xuất hiện, đảo mắt tìm kiếm mục tiêu đã biến mất. Họ chạy đến chỗ những chum nhuộm vải, giẫm lên tấm ván gỗ hẹp bắc ngang qua chum, vạch những tấm vải đang phơi ra, đi vào trong, không từ bỏ ý định tìm kiếm.
“Này! Cút khỏi đống vải của tao!” Chủ xưởng vải phát hiện ra họ, gầm lên rồi bắn một phát súng chỉ thiên.
Những kẻ kia lúc này mới đành phải bỏ cuộc rời đi.
Chủ xưởng vải tức đến giậm chân, bắn thêm mấy phát về phía họ từ xa, tình cờ trúng vào chân ông chủ cửa hàng điện thoại, khiến ông ta cà nhắc bỏ chạy.
Chủ xưởng vải nhìn những tấm vải bị hủy hoại, tức giận đập vào thành chum: “Lũ chuột bẩn thỉu! Lũ khốn kiếp!”
Ông ta đùng đùng bỏ đi.
Ông ta đi chưa được bao lâu, từ trong chiếc chum nhuộm màu xanh lá cây mà ông ta vừa đập, một người đột nhiên chui ra.
Trì Nghiên Tây bịt mũi bò ra, kéo tấm vải quấn mấy vòng trên người xuống. Dù vậy, cậu cũng gần như bị nhuộm thành một người xanh lá.
Cậu nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét thảm thiết. Cậu vẫn biết Tam Giác Châu loạn, nhưng trước đây cậu chỉ nghĩ loạn thì loạn đến mức nào chứ, còn cho rằng người ta đồn thổi quá mức.
Bây giờ cậu mới biết, sự hỗn loạn của Tam Giác Châu so với lời đồn còn hơn chứ không kém.
Vậy là cô và Úc Chấp đã sống ở một nơi như thế này? Đặc biệt là Úc Chấp, anh còn lớn lên ở đây…
Cậu không dám dừng lại, sợ chủ xưởng vải ra ngoài bắn cho cậu một phát. Cậu cũng không biết nên đi về đâu, đành men theo con đường phía trước.
Chủ xưởng vải dẫn cháu gái ra dọn dẹp những tấm vải bị phá hỏng, kết quả lại thấy một vệt thuốc nhuộm màu xanh lá trên đất, kéo dài đến tận cuối con đường.
Ông ta tức đến nỗi ngửa mặt lên trời chửi ầm lên.
Rào rào, trời đang nắng bỗng đổ mưa, khí hậu rừng mưa nhiệt đới luôn như vậy, ngay cả nước mưa cũng nóng, trút xuống người xanh lá đang ủ rũ, dần dần gột sạch khuôn mặt và cánh tay cậu.
Trì Nghiên Tây ngay cả tâm trí và sức lực để tìm chỗ trú mưa cũng không có, chẳng mấy chốc đã ướt sũng, càng thêm thảm hại. Thuốc nhuộm trên cánh tay bị rửa trôi, để lộ những vết bầm tím, là do lúc xông ra khỏi vòng vây bị đánh.
Mới xuống máy bay chưa đầy một ngày…
Điều khiến Trì Nghiên Tây phiền lòng hơn là, làm sao để cậu liên lạc được với cô?
Mười lăm phút sau mưa tạnh, một chiếc cầu vồng lớn treo trên trời. Trì Nghiên Tây thân mệt lòng càng mệt hơn, cậu tùy tiện ngồi xuống một góc.
Cậu là đồ bỏ đi sao?
Cậu tủi thân chớp chớp mắt mấy cái. Cậu rõ ràng đã rất cẩn thận, cũng không chủ động gây sự với ai, thậm chí bị bắt nạt còn nhỏ nhẹ năn nỉ, tại sao kết quả lại thế này?
Alpha trẻ tuổi bị đả kích nặng nề, những giọt nước nhuộm xanh trượt dài theo cổ.
Trì Nghiên Tây cúi đầu.
*
Úc Chấp nhìn cầu vồng trên trời, không hiểu sao trái tim đột nhiên thấy khó chịu.
Nó âm ỉ, tắc nghẽn.
Anh rút từ hộp thuốc ra điếu thuốc đã được mân mê không biết bao nhiêu lần. Alpha rất im lặng, không hề liên lạc lại với anh nữa. Nhớ lại đêm đó, chắc chắn là cậu đã tức giận không nhẹ.
Cún con trước nay luôn có tính khí, có giới hạn của mình.
Anh biết.
Anh mở điện thoại, nhìn cái tên “Nhóc Mít Ướt” mà anh đã ghim lên đầu, mở giao diện trò chuyện của hai người.
Nhóc Mít Ướt: 【Khi nào anh về?】
Nhóc Mít Ướt: 【Cún con chơi bóng.jpg】
Ngón tay anh lơ lửng trên bàn phím, lý trí nói với anh rằng anh không nên làm phiền đối phương nữa, và anh vẫn luôn làm như vậy.
Cuối cùng, anh đổi biệt danh của “Nhóc Mít Ướt” thành: Trì Nghiên Tây.
“Trì Nghiên Tây.”
“Trì Nghiên Tây…”
Trong căn phòng tối mịt, Úc Chấp lặp đi lặp lại cái tên này, kìm nén sự thôi thúc muốn nhảy xuống hồ của mình.
Anh lại có thêm một lý do để không được chết.
Nếu một ngày nào đó Trì Nghiên Tây gửi tin nhắn, anh hy vọng mình có thể trả lời cậu một cách đàng hoàng.
Ngày hôm sau, anh dẫn theo Mộc A và mấy người nữa ra ngoài. Mấy ngày trở về này anh đã hoàn toàn nắm được sự thay đổi của các thế lực, cùng chị Hồng và chú Đạt quyết định xong về tuyến đường của Olive. Chỉ có điều trên con đường này có một phiền phức, hôm nay anh phải đi giải quyết phiền phức này.
Ở đoạn đầu-giữa của tuyến đường này, có một ngôi làng nhỏ gồm mười lăm hộ không chịu cho họ mượn đường. Họ đã cử người đến đàm phán theo quy trình thông thường, nhưng sáng nay nhận được tin người của họ đã bị giữ lại.
Chuyện này thật không có lý lẽ.
Đội trưởng đàm phán, Vương Truyền Phong, tốt nghiệp đại học chính quy, là một người trí thức đeo kính, tính tình hòa nhã, luôn chủ trương “hòa khí sinh tài”, tuyệt đối không chủ động gây hấn.
Tay Úc Chấp gác ngoài cửa sổ xe, cảm nhận gió lướt qua kẽ tay.
Theo anh được biết, ngôi làng nhỏ này là một tộc hệ. Cách đây không lâu, họ đã phản bội ngôi làng ban đầu của mình. Cuộc nổi loạn xảy ra trong đám cưới của con gái trưởng làng, họ đã bí mật cho người của làng bên đang lăm le vào, dàn dựng một đám cưới đẫm máu.
Cuối cùng người của làng bên thất bại và rút lui, tộc hệ này phản loạn không thành cũng nhanh chóng rút đi, nhưng con gái và con rể của trưởng làng đều chết trong đám cưới.
Rất nhanh, họ đã đến ngôi làng nhỏ.
“Đệt!” Mộc A tức giận đấm vào vô lăng, A Cống bị treo cổ trên cổng làng làm bằng gỗ của họ, mặt vẽ những ký hiệu kỳ quái, mặc quần áo kỳ lạ, người chắc chắn đã không còn.
Úc Chấp nhìn chằm chằm vào mặt A Cống. Anh nhớ A Cống gia nhập đoàn lính đánh thuê một tháng trước khi anh rời Tam Giác Châu. Lính đánh thuê trong đoàn hao hụt một cách đáng kinh ngạc, cách ba năm ngày lại có người mới, nhiều người chưa kịp thành người cũ đã chết, nhanh nhất có thể là sáng gia nhập, tối khâm liệm.
Chính vì vậy, Úc Chấp có một thói quen, anh sẽ nhớ tên từng người gia nhập đoàn.
Anh không muốn một ngày nào đó đồng đội của mình chết trước mắt mà anh còn không gọi được tên họ, dù cho họ không tiếp xúc nhiều.
Người Tam Giác Châu rất tà tính, có thể liên quan đến môi trường sống tàn khốc này, cũng có thể liên quan đến tín ngưỡng và phong tục khác nhau của họ.
Tóm lại, họ không nhất định sợ chết.
Xét đến việc còn ba thành viên trong đoàn chưa rõ sống chết, Úc Chấp chỉ có thể nén giận. Ba chiếc xe của họ dừng trước làng, Miller đi đầu trên chiếc Harley quay lại nhìn Úc Chấp, đôi mắt đỏ ngầu.
Mộc A điên cuồng bấm còi, cổng làng từ từ mở ra, tất cả mọi người đều nắm chặt súng, sẵn sàng tấn công.
Cùng với cánh cổng mở ra, một lão già mặc áo dài vải gai màu xám xuất hiện đầu tiên, những nếp nhăn già nua trên khuôn mặt chảy xệ như sắp chạm đất.
Mũi lão xỏ một chiếc xương thú có hai đầu hướng lên.
Những người lộ ra sau đó cũng vậy, nhìn mà thấy đau cả mũi, mỗi người cầm một khẩu súng trường hướng ra ngoài.
Lão già mở miệng: “Tộc ta đang trong kỳ tế lễ, các ngươi không nên đến làm phiền nữa.”
Mộc A nhíu mày: “Lão ta nói cái quái gì vậy!”
Tam Giác Châu có ngôn ngữ chung, nhưng nhiều gia tộc, bộ lạc, thế lực, làng寨 không học, họ chỉ dùng ngôn ngữ của riêng mình.
Vì vậy, hệ thống ngôn ngữ của Tam Giác Châu cực kỳ phức tạp.
Úc Chấp bước xuống xe, ống quần tác chiến được dây giày quấn từng lớp đến bắp chân, thẳng tắp và đầy sức mạnh bùng nổ, từng bước đặt xuống đất, tạo ra những dấu chân rõ ràng, đều đặn.
Anh dừng lại bên cạnh Miller, đôi môi mỏng sắc sảo khép mở, một thứ ngôn ngữ bí ẩn và cổ xưa tuôn ra từ miệng anh: “Ba thành viên còn lại không sao, ta có thể để tộc các ngươi lưu lại huyết thống.”
Anh rất có năng khiếu về ngôn ngữ, nếu không thì trong mấy năm sau khi được chị Hồng mua về, anh đã không thể một mình đến Đế Đô, không những giao tiếp hoàn toàn không trở ngại, mà còn có thể nói đến mức cún con phải câm nín.
Lão già nhìn chằm chằm vào mặt anh, nghiêng đầu nói nhỏ với con trai bên cạnh: “Thằng này hợp để hiến tế cho Huyết Thần hơn.”
Con trai lão liếc nhìn ba chiếc xe của phe Úc Chấp: “A Cha, chúng ta không chắc đánh lại được họ đâu.”
Lão già tức giận: “Hiến dâng mạng sống cho Huyết Thần là vinh quang của chúng ta!”
Con trai lão vội cúi đầu: “A Cha nói phải.”
Hai cha con vừa nói chuyện xong, hậu viện của họ đã bốc cháy. Một thanh niên vừa chạy tới vừa hét lớn: “Chi Nha Cát dẫn người đánh tới rồi!”
Chi Nha Cát chính là vị trưởng làng bị họ phản bội, cũng là “đồng minh” trong hành động lần này của Úc Chấp.
Đúng vậy, sau khi nắm được toàn bộ thông tin và người của mình bị bắt giữ, anh đã không còn ý định hợp tác với nhà này nữa. Đã muốn trừ khử phiền phức này thì chi bằng kiếm thêm một khoản, đồng thời còn có thể tạo được mối quan hệ tốt, làng của Chi Nha Cát cũng nằm trên con đường họ đã quy hoạch cho Olive.
Lính đánh thuê đương nhiên đặt việc kiếm tiền lên hàng đầu.
Họ thu hút sự chú ý ở phía trước, người của Chi Nha Cát bí mật đột phá từ phía sau. Nếu Vương Truyền Phong và những người khác còn sống thì sẽ được cứu, nếu đã chết thì ai đến cũng không cứu được.
Úc Chấp bóp cò khi lão già quay đầu lại, khói súng của anh còn chưa tan, lão già đã ngã xuống đất.
“Câu vừa rồi là nói dối.”
“Giết người của chúng ta thì phải trả giá gấp trăm lần.”
Úc Chấp nói bằng ngôn ngữ của tộc họ, mang đến cho họ một sự đổ máu tàn nhẫn và đậm đặc nhất.
Dùng anh làm vật tế.
Chi bằng trực tiếp tôn anh làm Huyết Thần.
Cuộc đấu súng bắt đầu.
Đây mới là Tam Giác Châu thực sự.
*
Mà Trì Nghiên Tây, người tự cho là đã trải nghiệm bộ mặt thật của Tam Giác Châu, sau một đêm đã tiều tụy đi không ít. Bụng cậu đói kêu ùng ục, từ lúc xuống máy bay đến giờ cậu chưa ăn gì.
l**m đôi môi khô nứt, cậu suy nghĩ mình còn cách nào khác không?
Cậu đã nghĩ đến việc tìm cảnh sát, nhưng cậu còn chẳng tìm thấy đồn cảnh sát, càng không có đại sứ quán.
Lần này thật sự biến thành cún con lang thang rồi.
Tròng mắt đảo quanh, Alpha vẫn chưa bỏ cuộc, cậu không phải là người dễ dàng từ bỏ, dễ dàng bị đánh gục như vậy.
*
“Cái gì!”
Chị Hồng một chân đá văng tên tình nhân nhỏ đang đè trên người mình.
“Nghiên Tây đến Tam Giác Châu rồi? Nó, nó không liên lạc với tôi.”
“Ba ngày rồi, nó đi máy bay của bạn nó, chiếc máy bay đó hôm qua đã hạ cánh ở thành phố Qua Đa! Nữ tiếp viên trên đó đã xác nhận Nghiên Tây xuống máy bay! Nó không liên lạc với cô lẽ nào lại liên lạc với Úc Chấp?”
Trì Minh Qua sốt ruột đi đi lại lại, nói cách khác Nghiên Tây đã mất liên lạc một ngày!
Cổ Tấn Đình căng thẳng đến không dám thở mạnh. Cậu ta đoán Nghiên Tây chắc đã đến nơi, nhưng mãi không nhận được tin nhắn, lo lắng Nghiên Tây gặp chuyện nên chủ động đến “tự thú”.
Mà lúc này, Trì Nghiên Tây cũng đã hạ quyết tâm. Cậu nghiến răng, giật lấy chiếc điện thoại từ tay một bà cô mà cậu đã quan sát nửa ngày: “Xin lỗi, xin lỗi, cô cho cháu mượn một lát, cháu dùng xong sẽ trả lại ngay.”
Bà cô chắc chắn không hiểu, lo lắng gọi người, người nhà lập tức chạy ra. Trì Nghiên Tây liếc nhìn rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi cho chị Hồng.
Lần này cuối cùng cũng gọi được, nhưng máy cứ báo bận, khiến Trì Nghiên Tây tức đến phát điên.
Gia đình kia vẫn đang đuổi theo cậu, tháo cả giày ra ném về phía cậu.
“Không thể nào, Úc Chấp đang làm nhiệm vụ, hơn nữa nếu nó thực sự liên lạc với Úc Chấp, chuyện lớn như vậy, Úc Chấp không thể không nói với con.”
Chị Hồng vẫn rất tin tưởng Úc Chấp biết phân biệt nặng nhẹ. Một số lạ gọi đến, chị không để tâm, mặc kệ.
Trì Nghiên Tây: Mau nghe máy đi! Cô ơi!
Chị Hồng: “Được rồi, com sẽ cho người đi tìm ngay, có tin tức sẽ báo cho cha ngay lập tức.”
Trước khi cúp máy, chị Hồng lạ lẫm an ủi một câu: “Cha yên tâm, con lấy mạng mình ra đảm bảo Nghiên Tây sẽ không sao.”
Chị cúp máy, gọi tất cả những người không làm nhiệm vụ đến, ngắt cuộc gọi lại gọi tới kia, vội vàng tìm ảnh của Trì Nghiên Tây gửi cho họ.
“Cháu trai tôi, bây giờ có lẽ đang ở thành phố Qua Đa, tìm cho ra người!”
Tuy nhiên, để đề phòng Trì Nghiên Tây đã ra biển, rời khỏi thành phố Qua Đa đến đây, chị vẫn để lại vài người đi tìm ở các bến cảng.
Ngay cả chính chị cũng không ngồi yên, cầm súng ra ngoài tìm người. Úc Chấp đang làm nhiệm vụ, chuyện này tạm thời không thể cho anh biết, chị cầu nguyện Nghiên Tây nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Trì Nghiên Tây nhìn chiếc điện thoại hết pin tắt ngóm. Cậu thật vô dụng, giây phút này cậu thực sự muốn khóc.
Bước chân chạy về phía trước thất vọng chậm lại, bị gia đình kia đuổi kịp đánh cho một trận, cuối cùng Trì Nghiên Tây chống cự chạy thoát, mới không bị đánh trọng thương đến chết.
Alpha ngồi dưới một gốc cây, quần áo trên người bị xé rách tả tơi, để lộ làn da bầm tím. Cậu ôm hai chân co quắp, một bên ống quần bị rách, đầu gối trầy xước, rớm máu.
Cậu ngước mắt nhìn trời một lúc lâu mới nén được nước mắt.
Bụng lại réo lên.
Trì Nghiên Tây đột nhiên nhận ra mình có thể sẽ chết ở đây…
“Cậu chủ?”
Thứ ngôn ngữ quen thuộc khiến Trì Nghiên Tây đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào người trước mặt. Người này cậu đã gặp! Là một trong số những người cô đã dẫn đi! Còn từng đánh nhau với cậu trên võ đài!
Đạt Tháp không tin nổi nhìn kẻ bẩn thỉu, lôi thôi trước mắt: “Thật sự là cậu chủ? Cậu sao thế này? Sao cậu lại đến đây?”
Trì Nghiên Tây vội vàng đứng dậy: “Tôi, tôi…”
*
Chiếc thuyền nhỏ rời bến, Đạt Tháp đi mua hàng đã báo chuyện này cho chị Hồng, bây giờ đang kể cho hai thành viên khác về thân phận của Trì Nghiên Tây.
Còn Trì Nghiên Tây đang cuộn mình trong tấm chăn ngủ say, ánh nắng rọi lên khuôn mặt bẩn thỉu, mái tóc rối bù bị gió biển thổi loạn. Cậu chưa hề chợp mắt từ lúc xuống máy bay, không chỉ vì căng thẳng cao độ mà cảm xúc cũng lên xuống thất thường. Sau khi xác nhận an toàn, chưa kịp mở miệng xin chút đồ ăn đã ngủ thiếp đi.
Thật đáng thương.
Cả người dài thượt, cuộn thành một cục.
Đến bờ, Trì Nghiên Tây bị Đạt Tháp gọi dậy. Cậu dụi mắt, cùng mọi người chuyển hàng lên xe.
“Còn bao lâu nữa mới đến chỗ cô?”
“Hơn hai tiếng nữa, cậu có thể ngủ tiếp.”
Trì Nghiên Tây đã ngủ đủ giấc, tuy ngủ đủ nhưng vẫn rất mệt. Cậu tưởng thành phố Qua Đa đã đủ rách nát, không ngờ nơi này gần như là rừng nguyên sinh.
Thật sự có người sống ở đây sao?
Cậu đang nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một cái xác đang trương phình.
Cậu lập tức trợn tròn mắt.
Đi chưa được bao xa thì cảm thấy mặt đất rung chuyển, cậu muốn nắm lấy tay vịn an toàn thì phát hiện ra không có.
“Là động đất à?”
Đạt Tháp nhìn sang trái: “Không phải, chỉ là bên đó có người đang giao chiến thôi.”
Giọng điệu tùy tiện của anh ta khiến Trì Nghiên Tây cảm thấy, giao chiến cũng đơn giản và bình thường như ăn cơm mua rau vậy.
Cảm giác nơi này và thành phố Qua Đa lại khác nhau. Cậu nhìn cành cây nhọn hoắt vẫn nắm chặt trong tay, ban đầu cậu có mang theo khẩu súng Úc Chấp đưa cho, nhưng để trong túi, cũng bị trộm mất cùng.
Trên đường đi, sắc mặt Trì Nghiên Tây ngày càng cứng lại. Cậu thậm chí còn thấy có người đang phân thây bên đường, có người còn bưng bát đũa chờ sẵn.
“Thịt người không ăn được đâu.”
Đạt Tháp: “Tôi cũng thấy thịt người không ngon, tuy tôi chưa ăn bao giờ.”
Trì Nghiên Tây bị sốc quá nhiều lần đến mức sắp chai sạn. Vậy là người trông khá hiền lành này, không ăn thịt người chỉ vì anh ta thấy thịt người không ngon.
“Ăn thịt người rất có thể sẽ nhiễm virus prion.”
Đạt Tháp nhún vai, vẻ rất thờ ơ: “Tam Giác Châu có hàng ngàn loại virus.”
“Bùm.”
Chiếc xe phía sau họ đột nhiên dừng lại.
Trì Nghiên Tây nhìn qua gương chiếu hậu, lốp xe sau bị một mũi tên trắng c*m v**.
Đúng vậy, là cung tên.
Đùi cậu nặng trĩu, cậu quay sang nhìn, Đạt Tháp ném cho cậu một khẩu súng.
Cậu vừa nắm lấy khẩu súng, đã nghe thấy tiếng gầm giống như của dã thú, nhưng rõ ràng có thể nghe ra là do con người bắt chước. Rồi cậu thấy những kẻ mặt bôi vôi trắng, mặc da thú, không dưới hai mươi người, gào thét xông ra từ rừng cây xung quanh, lao thẳng về phía họ.
Cảnh tượng này thực sự rùng rợn.
Hai người ở xe sau đã chạy lên xe của họ, hàng hóa cũng bỏ lại. Đạt Tháp đạp ga hết cỡ: “Đừng để lũ người hoang này đuổi kịp!”
Hai người vừa lên xe điên cuồng nổ súng ra ngoài. Trì Nghiên Tây thấy mấy người trong đám kia ngã xuống, nhưng họ vẫn đuổi theo, bắn tên, ném giáo gỗ về phía họ.
Một cuộc rượt đuổi, đạn của họ đã hết, Trì Nghiên Tây cũng nổ súng, nhưng cậu là bậc thầy vẽ cơ thể người, một viên cũng không trúng, lãng phí đạn.
Tuy cậu đã tập bắn súng, nhưng bắn bia và bắn thế này hoàn toàn khác nhau, trong môi trường phức tạp này, lại thêm những kẻ kia di chuyển với tốc độ cực nhanh…
Họa vô đơn chí, lốp xe bị giáo gỗ đâm thủng.
Chiếc xe của họ xoay vòng văng ra, Trì Nghiên Tây suýt nữa bị văng ra khỏi cửa sổ.
Khi xe dừng lại, mấy người từ rừng cây bên cạnh xông ra, vừa chạy vừa bắn về phía sau, căn bản không thèm nhìn họ.
Những kẻ đuổi theo họ chỉ còn lại mười ba, mười bốn người, thấy xe họ dừng lại, tiếng gào càng cao hơn, đuổi tới.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Đạt Tháp bẻ cổ, rút dao: “A Điều cậu bị thương rồi, ở lại cùng tôi chặn chúng. Tây Ông cậu bảo vệ cháu của sếp rời đi, liều mạng mà đưa người về an toàn cho tôi!”
Tây Ông trông chưa đến hai mươi tuổi, rút song đao: “Thề chết hoàn thành nhiệm vụ!”
Trì Nghiên Tây không hiểu họ đang nói gì, cũng lục trong ngăn kéo phía trước ra một con dao găm, định cùng họ quyết một trận tử chiến.
Cậu vừa định mở cửa xe.
Tiếng động cơ “gầm rú” vang lên, một chiếc Harley từ rừng cây bên cạnh lao ra.
Dưới ánh nắng, mái tóc bạc dài vô cùng chói mắt.
Trong xe, ngoài xe.
Hai người trùng phùng giữa mưa bom bão đạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng gặp nhau rồi, để các bé yêu vui vẻ tạm biệt năm 2024, chào đón năm 2025, tui viết xong rồi, cuối cùng cũng viết cho hai người gặp nhau rồi
Chúc các bé yêu năm 2025 vạn sự như ý! Phát tài!