Trì Nghiên Tây hoàn toàn chẳng muốn nhớ lại những chuyện chẳng hay ho gì mình gặp phải sau khi xuống máy bay, tóm gọn lại chỉ bằng hai chữ —— mất mặt.
Cậu sẽ không đời nào nói ra.
Càng không đời nào nói với Úc Chấp!
Còn phải giữ thể diện chứ.
“Không phải việc của anh.” Chú chó nhỏ lần này quả thực mang theo cơn tức, cậu giật khăn tắm quấn quanh vòng eo trông rõ nam tính, hai tay cuối cùng cũng được tự do, chẳng thèm nhìn Úc Chấp lấy một cái, lúc đi ra cửa còn cố tình huých anh một phát.
Không phải kiểu huých v* v*n.
Úc Chấp không gồng mình, nên bị chàng trai Alpha cao 1m86 này huých cho lệch cả người.
Anh cũng chẳng nổi cáu.
Chỉ lặng lẽ nhìn chú chó nhỏ đi về phía tủ quần áo của mình, tự nhiên lôi đồ của cậu ra mặc vào người. Chiếc khăn tắm bị giật phăng đi, để lộ cặp mông căng mẩy.
Chỉ cần nhìn thôi Úc Chấp cũng biết cảm giác khi chạm vào cặp mông ấy ra sao, nắm trong tay mềm mại cả một vốc, như thể đang bóp một chiếc bánh bao mới ra lò, buông tay ra còn nảy lên được.
Hình xăm vẫn còn đó.
Khi Trì Nghiên Tây cúi người vểnh mông mặc quần.
Úc Chấp: “Em đang mời tôi ch*ch em đấy à?”
Anh đột ngột lên tiếng, mà mở miệng ra vẫn là cái giọng thô ráp quen thuộc. Trì Nghiên Tây lập tức đứng thẳng người, cơ mông bất giác siết lại.
Cậu quay đầu, trừng mắt nhìn Úc Chấp, miệng mấp máy hồi lâu, xem chừng có rất nhiều điều muốn nói về câu nói vừa rồi của anh.
Bỗng nhiên cậu nhướng mày: “Tôi thấy là anh muốn thì có.”
Giọng điệu khinh bạc, cậu vỗ nhẹ vào mông đầy khiêu khích, khiến thớ thịt trên mông rung lên thành sóng: “Cứ nghĩ tiếp đi, cặp mông cong hoàn hảo này anh sẽ không bao giờ được hưởng thụ nữa đâu~”
Cậu ngúng nguẩy quay đầu đi, mặc quần áo tử tế.
Dây quần soóc còn được thắt chặt hai nút.
Úc Chấp nhếch mép. Chú chó nhỏ thế này cũng thú vị đấy chứ, khác với lúc ban đầu coi anh là kẻ thù, cũng chẳng phải là chú chó nhỏ ngoan ngoãn về sau này.
Có chút gai góc, nhưng sờ vào mới thấy, những chiếc gai trông có vẻ lợi hại ấy lại mềm oặt.
Thuộc hạ gọi điện tới báo cáo rằng chị Hồng sắp về, anh bèn gọi Trì Nghiên Tây đang định rời đi lại: “Chị Hồng về rồi.”
“Vừa hay, tôi vốn đến đây tìm cô út chơi mà.” Trì Nghiên Tây không dừng bước, miệng lưỡi chú chó nhỏ cứng cỏi vô cùng.
Úc Chấp: “Cậu nghĩ chị Hồng gặp cậu sẽ cho cậu một cái ôm yêu thương à?”
Trì Nghiên Tây dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn lại với ánh mắt hồ nghi: Chứ còn gì nữa? Cậu chính là đứa cháu trai được cô út cưng chiều nhất, đáng yêu nhất, đẹp trai nhất!
Úc Chấp dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào thái dương: “Vận não lên mà nghĩ đi.”
Trì Nghiên Tây chỉ muốn chửi người, nhưng cậu vẫn vận não ra nghĩ. Vừa nghĩ một cái là thôi rồi, sắc mặt cậu biến đổi trong nháy mắt, toát cả mồ hôi lạnh. Với tính cách của cô út, cái ôm yêu thương thì sẽ có, nhưng chắc là sau hai cái bạt tai trời giáng.
“Trì Nghiên Tây! Thằng ranh con! Cút ra đây cho cô!”
Chị Hồng một cước đá văng cửa phòng dưới lầu, như một con sư tử cái nguy hiểm, đảo mắt tìm kiếm đứa con không nghe lời, phen này phải dạy dỗ cho ra ngô ra khoai!
Trên lầu, Trì Nghiên Tây còn chưa kịp mừng vì mình đoán đúng đã bị dọa cho giật nảy mình, lo lắng nhìn về phía Úc Chấp vẫn đang ung dung tự tại. Ngay lúc cậu định chui vào tủ quần áo, Úc Chấp đã túm cổ áo lôi tuột lên giường.
Cậu cuống quýt đẩy tay Úc Chấp, khẽ nói: “Anh điên à, giờ không phải lúc lên giường.”
Chỉ nghe tiếng bước chân thình thịch ngày một gần, có thể tưởng tượng được chị Hồng lát nữa lên đây sẽ có sức chiến đấu mạnh mẽ đến nhường nào.
Úc Chấp đè chú chó nhỏ xuống: “Giả vờ ngủ.”
Chú chó nhỏ ngưng giãy giụa, nghi hoặc nhìn Úc Chấp một cái rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ trong một giây. Cậu quả thực cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Đầu ngón tay Úc Chấp đặt lên mí mắt mỏng của chú chó nhỏ, nhẹ nhàng ấn lên con ngươi đang đảo qua đảo lại: “Đừng động đậy.”
Con ngươi dưới lòng ngón tay anh ngoan ngoãn nằm im.
Rất ngoan.
Anh vừa rút tay về, chị Hồng đã hùng hổ lên đến lầu: “Trì Nghiên Tây! Cháu…”
Úc Chấp quay người, để lộ Alpha đang “ngủ say” trên giường. Alpha đã được tắm rửa sạch sẽ, quầng thâm mắt và những vết bầm tím trên người trông vô cùng rõ rệt, đầu gối còn dán một miếng gạc chống nước.
Trông thảm thương hết sức.
Cảm giác như người gầy đi một vòng.
Chị Hồng thấy vậy, bao nhiêu lời “quan tâm” đến miệng đều nuốt ngược vào trong, bà rón rén bước tới.
Úc Chấp đứng bên cạnh khẽ nói: “Cậu ấy một mình, cơm cũng chưa ăn, cứ đói bụng suốt. Đồ đạc mất hết, không liên lạc được với ai, còn bị người ta đánh, bị người ta đuổi. Được Đạt Tháp đưa về thì trên đường lại gặp thổ dân. Cùng đường bí lối, cậu ấy vẫn nghĩ đến việc ở lại cùng bọn Đạt Tháp, không hề bỏ trốn.”
Anh đoán Trì Nghiên Tây đã hạ cánh ít nhất một ngày rồi, nếu không sẽ không đói đến thế. Trên giày của cậu toàn là thuốc nhuộm màu xanh lá, thuốc nhuộm ở đây cơ bản được chứa trong các vại lớn, trước đó trời có mưa mà vẫn dính nhiều thuốc nhuộm như vậy, nghĩa là cậu có lẽ đã đứng hẳn vào trong vại, trên tóc cũng còn sót lại, vậy thì hẳn là cả người cậu đã trốn trong vại thuốc nhuộm.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó chịu, còn rất dễ bị ngạt thở.
Biết trốn tức là có người đang đuổi theo cậu.
Nếu chỉ một hai người thì Trì Nghiên Tây chắc chắn không đến nỗi thế. Một điểm quan trọng nữa là các chủ tiệm ở thành phố Cát Đa đều là một giuộc, nếu không phải là họ, thì người dân ở đây cũng sẽ huy động cả nhà ra trận.
Vậy nên có rất nhiều người đuổi đánh cậu.
Cậu rất lý trí, không chọn đối đầu trực diện với họ, nếu không thì bây giờ…
Ngoài ra trên người cậu không còn gì cả, khả năng cao là bị trộm. Thành phố Cát Đa trộm cắp đầy rẫy, có thể không bị đám “tài xế” ở sân bay cuỗm mất đồ đã coi như là cảnh giác lắm rồi.
Cậu dù sao cũng là một thiếu gia sống trong một thế giới tràn ngập thiện ý, cậu thực sự đã rất cừ rồi.
Buổi tối một mình ở ngoài chắc chắn sẽ bị quấy rầy không ít, đừng nói là ngủ, có lẽ đến nhắm mắt cậu cũng không dám, từng phút từng giây gắng gượng đến hừng đông, nghĩ xem làm sao để liên lạc được với họ, nghĩ xem mình có thể sống sót không, nghĩ xem mình có sai lầm không…
Những suy đoán của Úc Chấp có thể nói là hoàn toàn chính xác, sự đau lòng trong đôi mắt màu nhạt của anh gần như muốn hóa thành vật chất.
Dù đến đây là lựa chọn của Trì Nghiên Tây, nhưng cậu quả thực là vì anh.
Chị Hồng sờ lên gò má mang vết thương của Alpha.
“Thằng bé ngốc này.”
“Đúng là vì tình yêu mà bất chấp tất cả.”
Cô lắc đầu, giá như đối tượng Trì Nghiên Tây chọn không phải là Úc Chấp, cô nhất định sẽ trị cho cái não yêu đương của cậu một trận.
“Đến cũng đến rồi, để tôi nói, chuyện này cũng đơn giản. Cứ để nó ở đây một năm, sang năm hai người cậu nhặt một đứa trẻ bị bỏ rơi nào vừa mắt, bảo là con hai đứa đẻ ra, mang về, lão già kia thấy có cả cháu rồi thì cũng đành chịu thôi.”
Ý kiến này hoang đường đến mức con ngươi của Trì Nghiên Tây lại bắt đầu đảo loạn xạ.
Chị Hồng vẫn đang nghiêm túc bổ sung kịch bản: “Cứ nói đứa bé là mày đẻ, lão già lại càng không nỡ chia rẽ hai đứa. Điểm này tôi dám đảm bảo, lão già sẽ không cho phép trong nhà xuất hiện loại người bỏ vợ bỏ con đâu.”
Úc Chấp nhìn chú chó nhỏ sắp không nhịn được cười, bèn nói: “Chị Hồng, ra ngoài nói đi chị.”
Hai người đi ra ngoài.
Úc Chấp quay lại đóng cửa, liền thấy chú chó nhỏ đang bịt miệng cười đến lăn lộn trên giường. Anh thực lòng cảm thấy Trì Nghiên Tây là một người có nội tâm rất mạnh mẽ, khả năng tự chữa lành đáng kinh ngạc.
Chị Hồng đi xuống lầu, châm một điếu xì gà: “Ai đánh nó?”
Úc Chấp: “Chị yên tâm, bọn họ sẽ phải trả giá.”
Gương mặt cả hai đều lạnh như băng, kết cục của một vài người đã được định đoạt.
“Tôi đi xem Khoả Tử rồi, tiếc thật.” Chị Hồng tiếc tài, Khoả Tử còn trẻ như vậy, điếu xì gà đột ngột cháy lẹm một đoạn. “Bên cậu tình hình thế nào?”
Bà ngồi xuống sàn nhà ngập nắng, Úc Chấp mang ba chai rượu hoa quả địa phương lại, cụng nhẹ ba chai vào nhau, nắp chai rơi xuống, hơi lạnh toả ra ào ạt, mang theo hương vị trái cây tươi mát.
“Rắc rối về đường sá đã giải quyết xong, bọn Vương Truyền Phong không sao.”
Anh đưa cho chị Hồng một chai.
Cầm hai chai còn lại, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt hồ lấp lánh, đổ chai rượu vị táo xanh trong tay xuống.
“A Cống mất rồi.”
Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng hút thuốc và uống rượu của hai người. Chị Hồng nhanh chóng hút hết một điếu xì gà đến mức hơi choáng đầu: “Mẹ kiếp.”
Úc Chấp: “Đã sắp xếp người đưa cậu ấy về quê, tôi đã duyệt khoản bồi thường 2 triệu.”
Chị Hồng gật đầu: “A Cống… thằng bé trông sáng sủa. Lúc nó mới đến tôi còn có ý định thu nhận l*m t*nh nhân nhỏ, sau nghĩ lại thôi, lỡ nó không chịu thì ngại lắm.”
Cô ừng ực uống hết nửa chai rượu: “Biết thế hồi đó mở miệng hỏi thử xem sao.”
Lại một khoảng lặng không lời, dẫu họ đã trải qua quá nhiều sinh tử, nhưng chuyện có thành viên trong đội hy sinh, vẫn khiến người ta…
Chị Hồng lắc đầu, không bàn chuyện này nữa: “Lại phải tuyển người, đúng là tuyển người không ngớt.”
Nhắc đến chuyện này, Úc Chấp đến ngồi đối diện chị Hồng: “Lần này tôi về, đội có thêm 23 người mới, trong đó 14 người là do chú Đạt giới thiệu, 5 người là anh em quê của Ương Già, còn 4 người là tự tìm đến.”
“Tỷ lệ người của chú Đạt quá cao, trước đó trong đội đã có 19 người do chú Đạt giới thiệu gia nhập trong mấy năm qua.”
Chị Hồng suy nghĩ, nghiêng đầu: “Cậu không tin chú Đạt?”
Úc Chấp: “Tôi tin chú Đạt, nhưng tôi không ủng hộ tình trạng này tiếp diễn.”
Dù chú Đạt trước sau không có vấn đề gì, nhưng cũng có thể xuất hiện một kẻ cầm đầu nhỏ trong nhóm người ông giới thiệu, nếu kẻ này có tâm địa bất chính, đối với đoàn lính đánh thuê cũng sẽ rất nguy hiểm.
“Tôi sẽ cân nhắc lại cách tuyển người lần này.”
Chị Hồng không ở lại chỗ anh lâu, uống xong rượu là đi. Cô vừa đi khỏi thì đứa cháu trai lớn của cô đã từ trên lầu xuống, đi thẳng đến nhà ăn lấy nước uống.
Úc Chấp nhận được điện thoại của Nha Chi Cát.
Khi Trì Nghiên Tây nghe thấy thứ ngôn ngữ bí ẩn và cổ xưa ấy được Úc Chấp nói ra một cách lưu loát, cậu đến nước cũng không uống nữa, kinh ngạc nhìn anh. Dù không hiểu gì, nhưng cậu cảm thấy Úc Chấp lúc này thật quyến rũ.
Chết tiệt.
Có cảm giác rồi.
Cái miệng nhỏ sắp thèm đến ch** n**c miếng rồi.
Úc Chấp: “Rất xin lỗi, không thể tiếp tục nhiệm vụ, giữa chừng đã xảy ra một chút sự cố, hy vọng trưởng làng có thể thông cảm.”
Ngón tay thon dài cạo những giọt nước đọng trên chai rượu.
Anh làm một cách lơ đãng, khiến chú chó nhỏ nuốt nước bọt ừng ực, muốn l**m.
T^T
Cậu thật vô dụng.
Úc Chấp: “Hợp tác vui vẻ, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với trưởng làng, tạm biệt.”
Ngay lúc anh cúp điện thoại, chú chó nhỏ hoảng hốt quay đi tiếp tục uống nước, vội quá nên nước đổ hết lên mặt.
“Chị Hồng nói ngày mai sẽ xử lý em.”
Câu nói này lại dọa chú chó nhỏ sặc nước, thế là cậu nổi giận, cởi chiếc áo ướt vo tròn thành một cục rồi ném thẳng về phía Úc Chấp.
“Úc Chấp! Anh đúng là đồ khốn!”
Úc Chấp lùi lại né chiếc áo bay tới, chú chó nhỏ đã lao đến, cưỡi lên người anh, túm lấy cổ áo anh giơ nắm đấm.
“Bỡn cợt tôi vui lắm sao!”
Nắm đấm mãi không hạ xuống.
Alpha vừa lắc người Úc Chấp, cơ thể cậu cũng không ngừng chuyển động.
“Anh đúng là một tên xấu xa tồi tệ!”
Trì Nghiên Tây gầm lên, trừng mắt nhìn Úc Chấp, nhưng đáy mắt lại là nỗi tủi thân đậm đặc không tan, cậu thực sự rất muốn đấm anh một quyền.
Nhưng mà, Alpha tử tế không đánh vợ.
“Tôi như một thằng ngốc bị anh bỏ rơi vẫn lẽo đẽo chạy theo, anh vui lắm đúng không!”
“Phải.”
Úc Chấp trả lời quá thẳng thừng, khiến Alpha đang bùng nổ cảm xúc nhất thời sững sờ, ngay sau đó là cơn phẫn nộ và sỉ nhục ngút trời.
Gân xanh trên nắm đấm gần như không kìm được mà nổi lên, chỉ chực giáng vào mặt Úc Chấp.
Gương mặt trẻ trung của Alpha đỏ bừng vì tức giận, cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dửng dưng của Úc Chấp, nhận ra anh đang nói thật lòng, trong một khoảnh khắc, cậu mất hết sức lực.
Trì Nghiên Tây xìu lơ, từ từ cúi đầu như một kẻ tội đồ chờ chịu hình, bàn tay đang túm áo Úc Chấp cũng dần buông lỏng. Cậu có thể gây sự với Úc Chấp là vì cậu cảm thấy anh thích cậu.
Nếu đối phương không thích, mà cậu còn cười cợt, ăn vạ lăn lộn thì thật nực cười, thật khó coi.
“…Úc Chấp, anh đúng là đồ khốn.”
Alpha tràn đầy sức sống nói năng cũng không còn hơi sức, muốn rời khỏi người Úc Chấp.
“Tôi là vậy.”
Úc Chấp vẫn thừa nhận một cách thản nhiên, anh tóm lấy eo Trì Nghiên Tây giữ người lại, rồi ngẩng đầu nhìn chú chó nhỏ bỗng dưng sắp khóc đến nơi.
“Vậy bây giờ tôi có thể ch*ch em không?”
“Cái gì? Anh bị bệnh à!”
“Tôi cương rồi.”
Trì Nghiên Tây đột ngột ngẩng đầu, chuyện gì thế này? Nhưng cậu cảm nhận thử, quả thực có kẻ nào đó đang mặt mày nghiêm túc mà lại cương lên.
Cậu không hiểu.
“Tại sao?”
Úc Chấp nắm tay cậu, móc vào cạp quần: “Vì m đến tìm tôi, tôi rất vui.”
Tay kia anh ấn đầu Alpha xuống, nhìn chăm chú vào đôi môi đầy đặn của cậu: “Với lại, em không phải thằng ngốc.”
Trì Nghiên Tây đã bị tình thế đột nhiên thấy tình thế bế tắc bỗng có lối thoát làm cho ngơ ngác, lại bị hơi thở của Úc Chấp quyến rũ, ánh mắt trở nên mơ màng: “Vậy ai là thằng ngốc?”
“…Người cho rằng chúng ta không hợp nhau.”
“Không được mắng ông nội tôi!”
“Được, lần sau sẽ không thế nữa. Bây giờ nhấc mông lên.”
“Không.”
“Anh phải hứa với em một chuyện đã.”
【Lời tác giả】
Tôi sa đọa rồi [icon đầu chó], đổi sang cái bảng xếp hạng nát quá, khiến người ta chẳng còn h*m m**n cập nhật chương mới nữa.