Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 77

[Daddy]Chương 77: Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi ý

Úc Chấp: “Không thể chỉ nói cảm giác suông, có bằng chứng thực tế nào không?”

Trì Nghiên Tây lẽo đẽo theo sau anh, từng bước một đi tới ghế sô-pha, đợi Úc Chấp ngồi xuống rồi ngồi thẳng lên đùi anh luôn.

Úc Chấp liếc cậu một cái.

Cái người trước kia chỉ dám ngồi trên sô-pha dài, giờ đã hoàn toàn mọc rễ trên người anh rồi. Alpha đúng là dính người thật, cái kiểu dính như sam, rời nửa bước không xong ấy.

Anh vòng tay ôm lấy Trì Nghiên Tây, nhấc bổng người cậu lên một chút.

“Tất nhiên là có bằng chứng rồi.”

Trì Nghiên Tây ra vẻ nghiêm túc, bẻ ngón tay giảng giải cho anh nghe: “Anh nghĩ mà xem, mối quan hệ của hai người tốt đến mức nào, phải nói là cực kỳ tốt, là anh em vào sinh ra tử đấy, mà anh…”

Cậu vỗ vai Úc Chấp một cái: “Mãi mới có một mảnh tình vắt vai.”

Úc Chấp không đồng tình với câu này, cũng chẳng phải mãi mới có, chủ yếu là do anh trước nay chưa từng có ý nghĩ đó.

Trì Nghiên Tây: “Lẽ ra ông ta phải tung hoa tán ngọc khen anh trước mặt em mới phải, đằng này lại đi nói xấu sau lưng, chắc chắn có vấn đề, nhân phẩm có vấn đề lớn!”

Cậu đấm nhẹ vào ngực Úc Chấp: “Tin em đi, chắc chắn không sai đâu.”

Quả thực có chút kỳ lạ.

Theo sự hiểu biết của Úc Chấp về chú Đạt, ông ta không phải loại người thích ngồi lê đôi mách, càng không thể đi nói xấu mình với một người không thân quen. Hơn nữa, với sự điềm đạm của chú Đạt, đây cũng không phải phong cách làm việc của ông ta.

Nhưng lúc này anh có chuyện quan trọng hơn cần bàn với Trì Nghiên Tây: “Ngày mai có khách hàng đến, ngày kia anh phải lên đường làm nhiệm vụ, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh về.”

Không ngoài dự đoán, alpha lập tức từ chối: “Em muốn đi cùng anh.”

Mắt Trì Nghiên Tây sáng rực lên, làm nhiệm vụ! Nghe vừa k*ch th*ch vừa ngầu, cậu cũng muốn trải nghiệm một lần, xem công việc thực sự của Úc Chấp là như thế nào.

“Không được.”

Úc Chấp từ chối dứt khoát.

Trì Nghiên Tây chẳng hề bất ngờ, bàn tay đang tựa trên ngực Úc Chấp bắt đầu mân mê lấy lòng: “Em biết, anh lo cho em, nhưng có anh bảo vệ, em sẽ không sao đâu. Với lại, tuy em không giỏi thực chiến, nhưng chạy trốn thì em rành lắm.”

Xem kìa, cậu còn biết trả lời trước: “Thể lực của em, anh còn không rõ sao~”

Cậu đắc ý nhướng mày.

Vừa mới kịch chiến cả ngày lẫn đêm, Úc Chấp quả thực rất rõ thể lực của alpha.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Mặc cho bàn tay của alpha luồn vào áo làm loạn, đôi mắt màu sáng của anh không hề thay đổi: “Anh sẽ dẫn theo bảy thành viên thực hiện nhiệm vụ lần này, trách nhiệm của anh là đảm bảo nhiệm vụ thành công, đồng thời cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho cả đội.”

Anh giữ lấy bàn tay đang lần mò đến đ** ng*c mình.

“Mọi người đều biết thân phận của em, chắc chắn sẽ thiên vị bảo vệ em, nếu xảy ra chuyện cũng là lẽ đương nhiên.”

Bàn tay kia không cần anh giữ cũng ngoan ngoãn lại, alpha đã hiểu ý anh. Cậu muốn phản bác, nhưng lời Úc Chấp nói rất có lý, nếu mọi chuyện thuận lợi thì không sao, nhưng chỉ cần có bất kỳ sự cố nào, sự tồn tại của cậu chính là một gánh nặng.

Cậu buồn bã đáp: “Em biết rồi.”

Úc Chấp buông tay cậu ra: “Em có thể dành nhiều thời gian hơn cho chị Hồng. Sau khi về Đế Đô, lần gặp mặt tiếp theo không biết là khi nào đâu.”

Alpha gật đầu, cũng có lý.

Buổi tối, hai người ngoan ngoãn đi ngủ. Bữa tiệc lớn đã ăn no nê, phải ăn chay hai ngày để hồi sức, dẫu sao thì miệng của cún con cũng sưng lên rồi.

Trì Nghiên Tây tuy ngại không dám nói, nhưng Úc Chấp còn rõ sự khác biệt ở nơi đó hơn cả cậu.

Lúc rời khỏi chỗ chị Hồng, anh đã hỏi xin thuốc mỡ, chị Hồng còn dặn dò một câu: Đừng có chơi hỏng cháu trai lớn của chị đấy.

Giờ phút này, trong phòng ngủ đã tắt đèn, alpha quay lưng về phía Úc Chấp, cắn đôi môi căng mọng, hàng mày nhắm nghiền khẽ nhíu lại, khiến người ta không phân biệt được cậu đang thoải mái hay khó chịu.

Úc Chấp khép hai ngón tay, múc một muỗng thuốc mỡ lớn rồi bôi qua.

*

Hôm nay căn cứ của họ rất náo nhiệt, Jenny dẫn theo chín người tới.

Cô ta là người phụ trách hợp tác lần này khiến chị Hồng và Úc Chấp có chút bất ngờ, vốn dĩ cả hai đều nghĩ cô ta chỉ là vệ sĩ của Olive.

Tiệc tùng đã được chuẩn bị từ sớm, với quy mô lớn nhất để đón khách, bàn tiệc được kê thành một dãy dài. Tất cả những người tham gia nhiệm vụ lần này đều có mặt, ngồi vào chỗ của mình, hai nhóm người đưa mắt đánh giá lẫn nhau.

Đạt Mục Gia tuy không tham gia nhiệm vụ, nhưng vụ hợp tác này do ông ta làm cầu nối nên cũng có mặt, ngồi cạnh Úc Chấp.

Úc Chấp: “Chú Đạt không quen cô ta à?”

Đạt Mục Gia: “Lúc tôi quen Olive, bên cạnh hắn ta chưa có người này, khi đó tổ chức của hắn cũng mới thành lập chưa được bao lâu.”

Jenny liếc nhìn Úc Chấp một cái. Áo thun trắng mặc lồng bên ngoài chiếc sơ mi xanh, giữa vùng tam giác nóng như thiêu đốt này, anh là một mảng màu mát lành nhất, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy khoan khoái.

Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa mình sẽ có được con búp bê làm từ gương mặt này, tâm trạng cô ta khá tốt, thu tầm mắt lại, kín đáo trao đổi một ánh nhìn với Đạt Mục Gia.

Cô ta nâng ly rượu về phía chị Hồng: “Cảm ơn sự chiêu đãi của chị Hồng.”

Chị Hồng cười ha hả cụng ly với cô ta: “Khách sáo làm gì, đã hợp tác thì đều là người một nhà cả.”

Bữa tiệc diễn ra trong không khí hòa hợp, trước đó đã liên lạc sắp xếp gần như xong xuôi, nên sẽ không có kẻ phá đám nào nhảy ra vào lúc này làm ảnh hưởng đến việc hợp tác.

Jenny nâng ly rượu về phía Úc Chấp từ xa, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy hai dây da báo, để lộ hình xăm hoang dã, mái tóc vuốt ngược ướt át, khí chất ngời ngời.

“Phó đoàn Úc, vất vả rồi.”

Úc Chấp nâng ly đáp lại: “Hợp tác vui vẻ.”

Hai người hoàn toàn chỉ xã giao cho có lệ, không có ý định trò chuyện sâu hơn.

Khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đang giải tán, Trì Nghiên Tây vừa ngủ dậy, lơ mơ ra ngoài tìm Úc Chấp, thấy anh liền mừng rỡ ra mặt.

“Úc Chấp~”

Alpha gọi một tiếng, từ xa chạy tới. Cảnh tượng một người trẻ tuổi vui cười chạy băng băng dưới ánh mặt trời, mãi mãi là một khung cảnh tràn đầy sức sống và đẹp mắt.

Mọi người cứ thế trơ mắt nhìn alpha lao vào lòng Úc Chấp, mà phản ứng của phó đoàn lại là giang tay ra đỡ.

Thành viên trong đoàn: !!!

Người của Jenny: Lời đồn không phải tính cách anh ta như thế này à?

Jenny nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trì Nghiên Tây, con búp bê mà cô ta muốn có lại thêm một người nữa.

Chị Hồng ho khan hai tiếng: “Nghiên Tây.”

Trì Nghiên Tây đang treo trên người Úc Chấp ngơ ngác quay đầu lại, thấy cô mình thì giật mình, thấy nhiều người như vậy lại càng kinh ngạc hơn.

Hả?

Sao lại đông người thế này?

Cậu thật sự không thấy, cậu chỉ thấy mỗi Úc Chấp thôi.

Buông Úc Chấp ra, cậu ưỡn ngực đứng thẳng, một alpha như cậu sao có thể làm hành động nũng nịu như vậy giữa chốn đông người, thật mất hình tượng.

“Cô.”

Chị Hồng gật đầu, quay lại tiếp tục nói chuyện với Jenny, cả nhóm đi về phía phòng khách.

Úc Chấp kéo Trì Nghiên Tây lại: “Đừng đi theo nữa, đi ăn cơm đi.”

Trì Nghiên Tây tò mò nhìn Jenny vài cái, cô ta cho cậu một cảm giác hoàn toàn khác với cô mình. Cả hai đều thuộc cấp thủ lĩnh, cô cậu thì mang lại cảm giác áp bức, còn Jenny thì lại cảm thấy vô cùng tàn nhẫn, có lẽ vì cô ta sở hữu một đôi mắt rắn.

“Cô ta cũng đi cùng các anh sao?” Cậu thì thầm hỏi.

“Không, cô ta sẽ ở lại đây.” Úc Chấp liếc qua mấy người Jenny mang tới, theo như đã thỏa thuận, ngày mai lên đường họ cũng sẽ cử một người đi cùng. Sau khi thuận lợi đi một chuyến trở về, xác nhận không có vấn đề gì, người của Olive sẽ giao hàng cho Jenny tiếp quản, rồi chuyển lại cho chị Hồng, để người của họ mang đi về phía Nam.

Jenny ở đây đóng vai trò báo cáo tình hình thực tế cho Olive bất cứ lúc nào.

Cho đến khi chuyến hàng đầu tiên được giao thành công viên mãn, cô ta mới dẫn người rút lui, sau đó hàng hóa sẽ được người của họ và người giao hàng bên kia trực tiếp kết nối.

Tuy có hơi phiền phức, nhưng xét đến giá trị của lô hàng, cẩn thận một chút cũng có thể hiểu được.

Úc Chấp: “Đi ăn đi.”

Trì Nghiên Tây: “Vâng.”

*

Buổi tối Úc Chấp về rất muộn, trước khi lên đường luôn có rất nhiều việc phải làm. Vừa về đã thấy cún con ngồi trên bệ cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài ngẩn ngơ, chán chường, đến nỗi anh về mà cũng không hay biết.

Anh xách gà rán tới, là món anh đặc biệt dặn nhà bếp làm.

Cún con bị mùi thơm hấp dẫn mà quay đầu lại, bởi vì cậu đang nhăn mũi, xoay đầu.

Úc Chấp đưa ly sinh tố hoa quả trong tay chạm vào mặt Trì Nghiên Tây, cảm giác mát lạnh khiến cún con chủ động áp mặt vào, tiện thể sờ tay Úc Chấp.

“Anh bận quá, có mệt không?”

Úc Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, gác chân lên bệ cửa sổ, cả người nằm xuống, gối đầu lên đùi Trì Nghiên Tây.

Anh nhắm mắt lại: “Hơi mệt.”

Mắt Trì Nghiên Tây lặng lẽ mở to, theo cái nết cũ của Úc Chấp thì dù có đánh gãy răng nuốt vào bụng cũng không đời nào tỏ ra yếu đuối, vậy nên…

Cậu vội đặt gà rán và sinh tố xuống, ngọt ngào đặt tay lên thái dương Úc Chấp xoa bóp cho anh.

Cậu đã làm tan chảy tảng băng này rồi.

“Úc Chấp.”

“Ừ?”

“Anh phải hứa sẽ bình an trở về.”

Úc Chấp nắm lấy tay Trì Nghiên Tây, mở mắt ra, nhìn alpha đang cúi đầu sắp chạm vào mình.

“Anh hứa.”

“Em cũng phải hứa, sẽ bình an đợi anh về.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Úc Chấp đưa ra lời hứa. Trong mắt anh, việc hứa hẹn này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ anh có lẽ đã hiểu ra, xem như là để tìm một chút bình an trong lòng.

“Được, em hứa, móc ngoéo nào.”

Alpha giơ tay lên, chìa ngón út ra. Úc Chấp tuy thấy ấu trĩ nhưng nghĩ đến việc Trì Nghiên Tây sắp bị anh bỏ lại mấy ngày, anh vẫn phối hợp chìa ngón út ra, ngượng nghịu móc vào tay cậu.

Trì Nghiên Tây còn lẩm bẩm: “Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi ý. Đóng dấu nào.”

Ngón cái của cậu ấn vào ngón cái của Úc Chấp.

Úc Chấp: “Năm nay mấy tuổi rồi?”

Trì Nghiên Tây “chụt” một cái lên môi anh, õng ẹo đáp: “Bé cưng năm nay ba tuổi rưỡi ạ~”

Úc Chấp cười đến ho sặc sụa: “Mẹ kiếp.”

*

Sáng sớm hôm sau, đoàn xe đã khởi hành, tổng cộng chín người, ba chiếc xe.

Úc Chấp ngồi ở ghế phụ, Mộc A lái xe, hàng ghế sau là người do Jenny sắp xếp, một nam alpha tên Gorn, mặt sẹo, tướng mạo hung tợn, thân hình vạm vỡ, một mình gần như chiếm hết cả hàng ghế sau.

Mộc A lên tiếng trêu chọc: “Cậu chủ nhà anh sắp khóc đến nơi rồi kìa.”

Úc Chấp nhớ lại cảnh alpha tiễn mình ra tận cửa, trong lòng cũng dâng lên nỗi bịn rịn. Một cảm giác thật lạ, hóa ra thực sự có lúc muốn buộc người ta vào thắt lưng, đi đâu mang theo đó.

Mộc A: “Thật ra em thấy mang cậu chủ đi cùng cũng được, chúng ta đông người thế này chẳng lẽ không bảo vệ nổi cậu ấy sao? Cũng có thể để cậu ấy trải nghiệm quy luật sinh tồn và hệ sinh thái tàn khốc của Tam Giác Châu.”

Úc Chấp: “Cậu ấy không cần.”

Tam Giác Châu sẽ không phải là nơi Trì Nghiên Tây sinh sống, nên cậu không cần phải trải nghiệm những điều này, cũng không cần hiểu quy luật sinh tồn ở đây.

Úc Chấp liếc nhìn Gorn qua gương chiếu hậu một cách kín đáo, đường đi luôn có chút nhàm chán.

Ở căn cứ, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị tiệc tối, sau bữa ăn Jenny sẽ dẫn người của mình rời đi, đến đóng quân ở thành phố Qua Đa.

Đó là quy tắc.

Không có một đoàn lính đánh thuê nào lại để một tổ chức khác ở lại căn cứ của mình, dù chỉ hai ba ngày cũng là không thể, huống hồ chuyến đi này của Úc Chấp phải mất hơn mười ngày.

Đồ Cáp Na đang phụ giúp trong bếp, nhìn ngang ngó dọc rồi lén lút đổ bột thuốc vào món ăn.

Em gái của Đạt Tháp chạy tới: “Chị mau đi nghỉ đi, ở đây không cần chị đâu.”

Đồ Cáp Na cười hiền hậu: “Chị không sao.”

Cô em gái vẫn đẩy cô ra, chị Hồng và chú Đạt đứng đối diện nhìn cảnh tượng ấm áp này.

Chị Hồng cảm khái: “Bây giờ cậu có cả vợ cả con, cũng coi như là người thắng cuộc trong đời rồi.”

Đạt Mục Gia: “Còn phải không bị chồng cũ của cô ấy phát hiện mới được.”

Về chuyện này, hai người họ từng có chút không vui. Ý của chị Hồng là đưa ông ta và Đồ Cáp Na đến Đế Đô, chị sẽ lo liệu mọi thứ cho họ. Dù sao cả hai cũng đã có tuổi, nửa đời còn lại an ổn bên con cái, trong mắt chị là một cái kết hoàn hảo, viên mãn.

Họ không cần phải lo lắng về tiền bạc, cũng không cần lo chồng cũ của Đồ Cáp Na sẽ chạy đến Đế Đô tìm họ. Hơn nữa, con của họ sinh ra và lớn lên ở Đế Đô, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nhưng Đạt Mục Gia lại không đồng ý, lý do càng khiến chị Hồng không thể chấp nhận, chỉ vì họ đã sống cả đời ở Tam Giác Châu, không muốn rời xa quê hương.

Chị Hồng tự cho rằng đã cho họ lựa chọn tốt nhất, chị không thể lấy sự an toàn của anh em ra để nhân nhượng thêm nữa.

Chính Đạt Mục Gia đã đảm bảo rằng nếu bị phát hiện, ông ta sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với đoàn, đưa Đồ Cáp Na rời đi. Ông ta không chỉ lấy tình nghĩa bao năm ra nói, mà còn đi thuyết phục các thành viên khác. Mọi người nể tình anh em, đã mở lời cầu xin cho ông ta.

Chị Hồng lúc đó mới giữ hai người họ lại, yêu cầu chỉ có một, Đồ Cáp Na không được ra ngoài.

Đồ Cáp Na rời khỏi bếp, đi về phía vườn hoa, ngang qua một cái đình nhỏ.

Jenny đang cắm hoa: “Xong rồi?”

Đồ Cáp Na: “Đại ca yên tâm.”

Hai người suốt quá trình không hề trao đổi ánh mắt, chỉ là Đồ Cáp Na đi lướt qua.

Jenny vứt bông hoa trong tay: “Giết hắn ta, cô không đau lòng chứ?”

Đồ Cáp Na đã đi khá xa: “Chỉ là một con cờ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment