Trì Nghiên Tây xuất hiện trong nhà bếp, nơi đây nấu ăn bằng những chiếc nồi sắt đặt trên các thùng phuy, nắp nồi đều được đậy kín, mùi thơm và hơi nóng không ngừng tỏa ra.
Không có ai ở đây.
Cậu nhìn ngang ngó dọc, nhặt mấy khúc củi ở góc tường nhét vào dưới thùng phuy, ngọn lửa vốn liu riu chẳng mấy chốc đã bùng lên dữ dội.
Alpha rất tự hào về điều này, đây là lần đầu tiên cậu nhóm lửa, xem ra cậu cũng có chút năng khiếu. Mọi người chẳng biết đi đâu cả, may mà cậu đói bụng, mò đến tìm chút gì đó ăn lót dạ.
Cậu vừa nghĩ vừa cắn một miếng cà rốt, nhai rau ráu, rồi lại đi một vòng ném thêm mấy khúc củi vào mỗi thùng phuy, ngồi xuống chiếc ghế đẩu, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh mình và nồi gửi đi. Trong ảnh, khuôn mặt tự hào của alpha còn dính chút tro đen.
Úc Chấp nói mạng ở Tam Giác Châu không phủ sóng toàn quốc như ở Đế Đô, các căn cứ, làng bản tự lắp đặt mấy cái máy tăng cường tín hiệu trong khu vực của mình, có những ngôi làng nguyên thủy không dùng mạng thì chẳng lắp.
Thế nên khi họ đi trên đường thường xuyên không có tín hiệu, liên lạc không được cũng là chuyện bình thường.
Cậu lại ném thêm mấy khúc củi, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện không có hồi âm, cà rốt cũng đã ăn hết hai củ, rảnh rỗi không có việc gì làm liền chơi game – Xếp gạch.
Đồ Cáp Na đi một vòng, không yên tâm lại quay về nhà bếp, nhưng chưa vào đã ngửi thấy mùi khét. Cô ta vội vã đi nhanh hơn, liền thấy trong làn khói, alpha trên chiếc ghế đẩu đang chăm chú chơi điện thoại.
Cô ta vội vàng chạy qua: “Ôi trời, khét rồi!”
Cô ta lao thẳng đến nồi mà mình đã bỏ thuốc, đó là món chính tối nay.
Trì Nghiên Tây ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, cuống quýt đứng dậy, mở nắp nồi ra xem, trông vẫn còn ổn dù mùi khét khá nồng.
Ai ngờ Đồ Cáp Na cầm xẻng lên lật một cái, trời ạ, không biết còn tưởng vừa xúc một xẻng than lên.
Đồ Cáp Na: …
Cô ta nhìn chằm chằm vào nồi thức ăn rõ ràng không thể ăn được này, tức đến nỗi quai hàm căng cứng, nhưng thuốc đã bỏ vào cả rồi, giờ phải làm sao đây?
Kế hoạch lần này tuy đơn giản, nhưng tỷ lệ thành công lại cao nhất, hiệu quả nhất, dù sao thì bước khó nhất là lấy được lòng tin của Trì Ỷ Hồng và Đạt Mục Gia đã hoàn thành.
Trên cơ sở đó, mọi việc đều dễ dàng hơn.
Đây không phải là thuốc độc gây chết người, vì không thể kiểm soát được thời gian mỗi người ăn món này, cũng không rõ khả năng kháng thuốc của mỗi người, nếu là thuốc độc gây chết người sẽ rất dễ bị phát hiện trong bữa tiệc.
Vì vậy chỉ là thuốc gây hôn mê, bữa tiệc phải uống rượu, đến lúc đó ai phát tác trước chỉ cần nói là say rượu để che đậy là được.
Sau bữa tiệc, xử lý Trì Ỷ Hồng, đổ tội cho một người bất kỳ, hiện tại ứng cử viên là Ương Già. Bên kia, Úc Chấp sẽ bị gia tộc Lột Da xử lý, rồi dựng con rối Đạt Mục Gia lên. Sau đó, khi thời cơ chín muồi sẽ trừ khử nốt Đạt Mục Gia, họ sẽ hoàn toàn nuốt chửng được đoàn lính đánh thuê nổi danh ở Tam Giác Châu này.
Nhưng bây giờ…
Trì Nghiên Tây: Toang rồi, lại gây họa rồi!
Đồ Cáp Na kìm nén lửa giận nhìn alpha.
Trì Nghiên Tây cảm thấy mình nên đổi tên thành “cỗ máy gây họa tự động”: “Yên tâm, tôi sẽ cứu vãn!”
Cậu đảo mắt một vòng: “Tôi có thể cho mọi người nếm thử món ăn Đế Đô, tôi là cháu của chị Hồng, đích thân xuống bếp khoản đãi họ thì đâu có thất lễ được.”
May mà cỗ máy gây họa tự động này của cậu còn có thể tự mình dọn dẹp phiền phức.
Không chần chừ, Trì Nghiên Tây nói là làm, múc hết thức ăn bị cháy ra, đổ vào thùng rác.
Đồ Cáp Na nhìn chằm chằm vào cái thùng đen kịt đó, cũng không tiện nói gì thêm, ôm bụng lùi lại hai bước: “Xin lỗi, bụng tôi không được khỏe, không giúp cậu được rồi.”
Trì Nghiên Tây vội xua tay: “Không sao, không sao, tôi tự làm được.”
Cậu còn mặt mũi nào để người khác giúp nữa chứ.
Đồ Cáp Na nhìn alpha đang bận rộn, cân nhắc xem cơ hội để mình lặng lẽ bắt trói cậu ở đây là bao nhiêu?
Đang do dự.
Cô em gái ước chừng nước sốt đã cạn gần hết, cùng hai người dì quay lại nhà bếp, cả bọn đều ngớ người ra.
“Sao vậy? Xảy ra? Chuyện gì thế?”
Đồ Cáp Na: …
Xem ra kế hoạch này không cần thực hiện cũng đã hoàn toàn thất bại rồi.
Trì Nghiên Tây: “Không sao, không sao, chuyện nhỏ thôi.”
*
Úc Chấp và đồng đội đang bon bon trên đường, đây là một việc rất nhàm chán, vì còn phải giữ cảnh giác để đề phòng bất trắc.
Anh mân mê khẩu súng đặt trên đùi, chủ động bắt chuyện với Gorn: “Chế độ đãi ngộ bên các anh thế nào?”
Mộc A liếc Úc Chấp một cái, ánh mắt kín đáo giao nhau.
Gorn mở miệng, giọng ồm ồm: “Nếu ngài qua bên chúng tôi, đãi ngộ chắc chắn là tốt nhất.”
Mộc A nghe vậy liền nói: “Muốn đào phó đoàn của chúng tôi á, tuyệt đối không có khả năng đâu nhé.”
Ba người cười cười, không khí khá tốt.
Úc Chấp hỏi bâng quơ một câu: “Theo Olive bao nhiêu năm rồi?”
Gorn: “12 năm rồi.”
“12 năm… Vậy thì lâu thật đấy.” Úc Chấp cảm thán xong, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, “Lâu như vậy, với thâm niên của anh, lần hợp tác này đáng lẽ phải do anh dẫn đội phụ trách chứ.”
Mộc A phả ra một làn khói, anh ta hút loại thuốc lá địa phương, vừa hăng vừa cay: “Xem ra là vì anh không xinh đẹp gợi cảm bằng đội trưởng hiện tại rồi.”
Anh ta cười đầy ẩn ý.
Đây không còn là lời bóng gió nữa mà là nói thẳng ra rồi.
Nụ cười trên mặt Gorn tắt dần, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều: “Đội trưởng Jenny trước khi đại ca thành lập tổ chức hiện tại đã đi theo ngài ấy rồi, thâm niên còn sâu hơn tôi, do cô ấy dẫn đội là phải.”
Bàn tay Úc Chấp đang mân mê khẩu súng dừng lại, hàng mi dài cong vút khẽ nhướng lên. Anh chỉ có thói quen hoài nghi mọi thứ.
Lần thăm dò này không uổng công, quả nhiên đã tóm được manh mối.
Lời nói có mâu thuẫn.
Gorn nói Jenny đã theo Olive từ trước khi hắn thành lập tổ chức.
Nhưng chú Đạt lại nói, ông ta quen Olive sau khi hắn thành lập tổ chức chưa được bao lâu, lúc đó bên cạnh hắn chưa có người nào tên Jenny.
Ai đang nói dối?
Và tại sao lại phải nói dối về chuyện này?
Mộc A kín đáo liếc Úc Chấp một cái, tiếp tục trò chuyện với Gorn: “Hóa ra là vậy, nhưng trông cô ấy cũng rất lợi hại, bên các anh thăng chức có nhanh không?”
Úc Chấp vừa suy nghĩ vấn đề vừa không quên phối hợp một câu: “Sao? Anh định qua đó lên cấp à?”
Mộc A nhìn Gorn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Vậy thì tôi phải nghe xem anh em Gorn nói thế nào đã.”
Hai người phối hợp ăn ý, như thể thật sự chỉ đang tán gẫu.
Gorn đảo mắt một vòng, liếc nhìn hai người, suy nghĩ xem mình có để lộ thông tin gì không: “Thực lực của anh Mộc A mà qua đó, chắc chắn sẽ thăng chức vù vù.”
Mộc A cười ha hả: “Phó đoàn, anh ta mà còn tâng bốc em nữa, em đi thật đấy.”
Úc Chấp cầm súng đập nhẹ vào cánh tay anh ta một cái: “Đi cũng không đến lượt anh đi, kiểu gì chú Đạt cũng phải xếp hàng đầu.”
Anh quay đầu lại: “Anh theo Olive lâu như vậy, chắc cũng thân với chú Đạt lắm nhỉ?”
Bị đôi mắt màu sáng đó nhìn chằm chằm, rõ ràng chỉ là tán gẫu nhưng Gorn lại có chút căng thẳng, song bao năm lăn lộn cũng không phải là vô ích.
“Lúc đó tôi chỉ là lính quèn, không thân lắm.”
Úc Chấp nhướng mày: “Lạ thật, chú Đạt rõ ràng nói rất thân với anh mà.”
Không khí trong xe đột nhiên lạnh đi.
Úc Chấp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Gorn, nên đã bắt được phản ứng chân thật nhất của hắn ta khi nghe câu nói đó.
Ngạc nhiên và nghi hoặc.
Xem ra là thật sự không thân. Nếu vấn đề này hắn không nói dối, khả năng vấn đề trước đó nói dối cũng không cao.
Trọng điểm là, thâm niên của Jenny cũng không phải là chuyện đáng để nói dối.
Vậy lý do chú Đạt phải nói dối về một chuyện hoàn toàn không đáng nói dối là gì?
Thứ nhất: Tránh hiềm nghi.
Thứ hai: Nhanh chóng kết thúc chủ đề.
Lúc đó, sau khi ông ta trả lời như vậy, chủ đề về Jenny quả thực đã kết thúc.
Lý do để nhanh chóng kết thúc chủ đề này rất đáng để suy ngẫm.
Chỉ là sự việc chưa được chứng thực, anh cũng không thể hấp tấp quay đầu xe trở về. Hai bên đã ký hợp đồng về quy trình hành động, nếu anh nghĩ nhiều, tự ý hành động không theo quy định sẽ là hành vi vi phạm hợp đồng.
“Hờ…” Úc Chấp cười khẽ một tiếng, “Chắc là tôi nghe nhầm.”
Anh vừa mở miệng, không khí trong xe lại lưu thông trở lại.
Mộc A đúng lúc tiếp lời: “Cũng có thể là chú Đạt già rồi nên lẩm cẩm, hahaha.”
Úc Chấp quay đầu lại, Mộc A tiếp tục trò chuyện với Gorn. Gorn vừa đối phó vừa liếc trộm người ngồi ở ghế phụ lái đang gây áp lực cho mình, chắc mình không nói sai gì chứ? Chắc là không, toàn là chuyện vặt vãnh không quan trọng.
Úc Chấp: “Dừng xe, tôi đi giải quyết nỗi buồn.”
Trước khi xuống xe, anh còn hỏi Gorn có muốn đi cùng không? Tim Gorn có một thoáng đập nhanh.
Hắn lắc đầu: “Tôi không đi đâu.”
Trong lòng hắn tiếp tục hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi, hình như chỉ nói về chuyện đại ca và Olive ở bên nhau bao lâu, chắc là không có vấn đề gì.
Úc Chấp đi về phía xe sau gọi Đạt Tháp, anh nhớ người ngồi ở ghế phụ là do chú Đạt giới thiệu đến.
“Phó đoàn, sao vậy?”
Úc Chấp tựa vào cửa xe, khuôn mặt ngập tràn vị ngọt tình yêu: “Đi mới được nửa ngày, lấy một con bồ câu ra đây, tôi viết vài dòng cho Nghiên Tây, báo bình an.”
Đạt Tháp suýt nữa làm rơi điếu thuốc trong miệng. Phó đoàn mà anh ta biết không phải là người sẽ phân tâm vì chuyện riêng tư khi đang làm nhiệm vụ, nhưng nghĩ kỹ lại, phó đoàn trước đây cũng gần như chẳng có chuyện riêng tư nào.
Anh ta có chút do dự, trên con đường thường xuyên mất tín hiệu, bồ câu là phương tiện liên lạc quan trọng của họ, lần này ra ngoài mang theo bốn con.
Anh ta cho rằng hành động này không hợp lý.
“Phó đoàn…”
Úc Chấp trừng mắt một cái, những lời còn lại của Đạt Tháp không dám nói ra nữa. Phổ Đà ở ghế phụ nói thay anh ta: “Phó đoàn, tổng cộng chỉ có bốn con bồ câu, chúng ta…”
“Anh đang dạy tôi làm việc à?”
Họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào giữa trán Phổ Đà, Úc Chấp vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Chậc, người mới thì phải có dáng vẻ của người mới, cúi đầu, ngậm miệng, tuân theo mệnh lệnh của tôi.”
Phổ Đà không thân với Úc Chấp, nhưng những người cũ trong đoàn nói về anh đều là: người tốt, nhưng tính tình nóng nảy.
Lời khuyên dành cho hắn là – đừng chọc vào.
Bây giờ hắn cũng coi như đã trải nghiệm được, cắn răng cúi đầu xuống.
Đạt Tháp thấy vậy cũng vội vàng giảng hòa: “Phó đoàn, anh đừng giận, tôi đi lấy bồ câu ngay đây.”
Úc Chấp cầm báng súng gõ vào đầu anh ta một cái: “Đúng là tôi lâu rồi không về, đám người mới này bị các anh chiều hư rồi.”
Đạt Tháp không ngừng xin lỗi, dẫn Úc Chấp ra thùng xe. Anh ta lấy bồ câu, Úc Chấp viết một mẩu giấy, cuộn lại, nhét vào ống nhỏ trên chân bồ câu.
Con bồ câu vỗ cánh, bay vút đi.
Úc Chấp quay lại xe: “Gần đây tính tôi tốt quá rồi, muốn viết cho đối tượng một mẩu giấy báo bình an mà cũng phải thông qua sự phê duyệt của Đạt Tháp.”
Mộc A đập tay lái một cái: “Thằng cha đó điên rồi!”
Rồi lại toe toét cười: “Phó đoàn, tình cảm của anh và cậu chủ tốt thật đấy, khi nào thì kết hôn?”
Gorn ở hàng ghế sau nghe hai người nói chuyện, tuy hắn chỉ ở căn cứ của họ một ngày, nhưng cũng đã chứng kiến vài cảnh tượng nổi bật. Alpha kia bất chấp mọi người chạy về phía anh, mà phản ứng của anh lại là đón lấy alpha.
Nghe nói hai người mới ở bên nhau chưa được bao lâu, đúng là lúc mặn nồng như keo sơn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tự cho rằng cuộc trò chuyện vừa rồi mình không để lộ điều gì.
Đạt Tháp lái xe an ủi Phổ Đà: “Đừng để ý, cậu cũng coi như gặp thời rồi đấy, đổi lại là trước đây, cậu mà dám nghi ngờ phó đoàn như vậy, sớm đã bị đá xuống xe rồi.”
Phổ Đà đảo mắt một vòng: “Anh có thấy phó đoàn viết gì không? Không phải là viết thư tình đấy chứ?”
Hắn ra vẻ hóng hớt.
Đạt Tháp lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, phó đoàn đâu có cái thú đó, chỉ báo bình an, viết một chữ ‘nhớ’ thôi.”
Còn mấy chữ Đế Đô kia hắn cũng không biết, chắc cũng là một ý thôi.
Hỏi được nội dung, Phổ Đà yên tâm, xem ra đúng là yêu vào nên lú lẫn, những người như họ, đầu treo trên lưỡi dao, một khi đã thật sự rung động, đúng là càng dễ trở nên mù quáng vì tình.
Con bồ câu vỗ cánh, xuyên qua rừng cây, bay trở về.
Trì Nghiên Tây đang hào hứng giới thiệu với mọi người: “Lẩu, ở Đế Đô chúng tôi, dịp lễ tết, đãi khách quý là phải ăn món này.”
Chị Hồng nhìn những chiếc thùng phuy trước mỗi bàn, và những chiếc nồi sắt đặt trên đó.
Trong nồi là nước trong, nổi lềnh bềnh vài quả ớt, mấy khúc hành, còn có cả táo và lê.
Chị nhíu mày nhìn Trì Nghiên Tây, thật không biết ngượng khi nói đây là lẩu. Không ngoài dự đoán, chắc chắn lại gây họa rồi. Tạ ơn trời đất, Úc Chấp chịu theo nó về Đế Đô.
Jenny uống một ngụm rượu lớn, Đồ Cáp Na đã báo cáo tình hình cho cô ta, nghe mà phát cười. Một kế hoạch tuy đơn giản nhưng tỷ lệ thành công có thể gần như trăm phần trăm lại bị phá hỏng một cách nực cười như vậy.
Đạt Mục Gia nhìn cô ta.
Không sao, cô ta đã khởi động kế hoạch dự phòng, người của cô ta đang trên đường tới.