Tuy đó là một đề nghị khiến alpha vô cùng động lòng, nhưng cậu vẫn nhảy khỏi vòng tay Úc Chấp.
Vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Anh tự giác đi đến chỗ bác sĩ? Hay để em bế kiểu công chúa đến đó?”
Úc Chấp nhìn cậu, chậc chậc lắc đầu, ghê gớm thật, chuyện giường chiếu cũng không làm chú chó nhỏ mất đi lý trí nữa rồi.
Giơ một cánh tay lên: “Anh chọn 2.”
Trì Nghiên Tây ngạc nhiên vì anh không thấy bế kiểu công chúa là mất mặt, nhưng nếu anh đã không thấy mất mặt, cậu liền đưa tay định bế bổng Úc Chấp lên.
Úc Chấp cười, đè vai cậu lại.
“Trêu em thôi, đi nào.”
Trì Nghiên Tây lại không nghe anh, anh đi còn khập khiễng thế kia, cậu cúi người bế thốc Úc Chấp lên, còn nhún người lên một cái: “Em là nghiêm túc đấy.”
Úc Chấp nhìn người tình alpha trẻ tuổi của mình, vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất cậu thật sự bế nổi anh.
Anh hơi mệt, không còn so đo chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Trì Nghiên Tây mãn nguyện ôm Úc Chấp đi về phía phòng y tế. Trên đường gặp không ít người, thấy cảnh này ai nấy đều như gặp ma, dụi mắt lia lịa, cố gắng xem đây có phải là ảo giác của mình không.
Úc Chấp lười biếng tựa vào lòng Trì Nghiên Tây, thờ ơ trêu chọc: “Thôi xong, thanh danh một đời của anh coi như bị hủy hoại hết rồi.”
Mái tóc dài màu bạc của anh có chút rối, bộ đồ tác chiến cũng bẩn thỉu, trông như một chú mèo hoang lấm lem được Trì Nghiên Tây ôm trong lòng, chỉ có ánh mắt là vẫn khinh khỉnh ngạo đời.
Trì Nghiên Tây ưỡn ngực ngẩng đầu: “Không sao, dù gì chúng ta cũng sắp về Đế Đô rồi.”
Một lời an ủi rất hay.
Vụ làm ăn với Olive là giả, vậy thì không có những nhiệm vụ tiếp theo cần anh phải theo nữa.
Còn về Nha Chi Cát và gia tộc Lột Da, gia tộc Lột Da nhắm vào mình, Nha Chi Cát chắc là bị mua chuộc.
Mình rời đi, gia tộc Lột Da sẽ không nhắm vào chị Hồng, vào đoàn lính đánh thuê nữa. Nha Chi Cát còn lại một mình khó chống đỡ, cũng không cần thiết, không ai cho hắn lợi ích, hắn có não một chút sẽ không nhảy nhót nữa.
Mọi hành động của đoàn lính đánh thuê đều vì lợi ích, không tồn tại chuyện hành động để báo thù, mọi người theo chị Hồng là để kiếm tiền, không phải để chiếm núi làm vua, bắt người khác thần phục.
Nên chuyện này cơ bản đã đến hồi kết.
Đó chính là Tam Giác Châu.
Có lẽ một ngày nào đó, chị Hồng sẽ nhận một nhiệm vụ tiêu diệt gia tộc Lột Da.
Dù vậy, vẫn phải cân nhắc tỷ lệ thành công để quyết định nhận hay không, còn thù hận? Ở Tam Giác Châu, ai với ai mà chẳng có thù, nếu cần, mọi người vẫn sẽ nâng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ.
Đến phòng y tế, Trì Nghiên Tây cẩn thận đặt Úc Chấp xuống.
Hơn nửa tiếng sau hai người mới rời đi, vết thương ở bắp chân Úc Chấp phải khâu 5 mũi, ngoài ra trên người không có vết thương nặng nào. Trì Nghiên Tây lại ôm người về nơi ở, ôm vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, cậu cẩn thận tắm cho Úc Chấp, nhìn những mảng bầm tím lớn trên người anh.
“Úc Chấp…”
Cậu ngồi xổm trước mặt Úc Chấp, tay cầm chiếc khăn nhỏ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, trên đó có rất nhiều vết xước nhỏ, khiến cậu đau lòng.
“Nơi này rất nguy hiểm nhưng cũng rất tự tại. Ở đây, anh là phó đoàn được mọi người kính trọng và tin tưởng, anh có thể làm theo ý thích của mình, nhưng Đế Đô không giống nơi này.”
Đối với Úc Chấp, chẳng khác nào mang một con thú hoang ra khỏi rừng rậm, đưa vào thế giới loài người rồi đeo gông xiềng.
Trì Nghiên Tây đã thấy một Úc Chấp sống ở đây, mới hiểu được khi ở Đế Đô anh đã kìm nén mình đến mức nào.
Cậu có chút phân vân, để anh cùng mình về Đế Đô là đúng hay sai.
Tay Úc Chấp đặt lên đầu chú chó nhỏ, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má cậu như đang dạo đàn, đôi mắt màu sáng nhạt nhìn chằm chằm chú chó nhỏ đang mông lung.
“Người quyết định là anh.”
Nâng cằm chú chó nhỏ, ra lệnh: “Em chỉ cần mãi mãi yêu anh nồng nhiệt.”
Cúi đầu lại gần, hôn lên đôi môi mọng nước của Alpha, nếm hết vị ngọt trong miệng cậu.
Hôn đắm đuối và tham lam.
Alpha bị Úc Chấp một tay bế lên người, hôn lên nơi cậu vẫn ao ước được xỏ khuyên mà chưa thành.
Trì Nghiên Tây cắn môi, bất giác ôm lấy đầu Úc Chấp, ngón tay luồn qua mái tóc dài của anh, mái tóc vừa được cậu gội sạch vẫn còn thoang thoảng mùi hương thanh mát.
Cậu tham lam vùi đầu vào đó, như một tín đồ đang thề nguyện: “Em sẽ mãi mãi yêu anh nồng nhiệt.”
Tay Úc Chấp luồn vào trong.
Hôm nay anh đặc biệt vội vã. Khi phát hiện có gian trá, trên đường trở về, anh vẫn luôn lo lắng, lo cho Trì Nghiên Tây và chị Hồng, lo mọi người gặp chuyện.
Đêm đó dằn xóc trên xe, anh thậm chí không dám nhắm mắt. Vừa nhắm mắt lại thấy căn cứ xác người la liệt, chị Hồng chết không nhắm mắt, Trì Nghiên Tây theo anh đến đây cũng ngã trong vũng máu.
Anh từ từ đặt Alpha xuống.
Hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy anh, cả hai cùng hít một hơi thật sâu.
Anh hôn lại lên môi Trì Nghiên Tây.
“Có sợ không?”
“Không, em tin anh nhất định sẽ bình an trở về.”
Chú chó nhỏ không cần chủ nhân giúp đỡ, tự mình nỗ lực ăn lấy thức ăn.
Trì Nghiên Tây mở mắt, lúc hôn nhau cậu rất ít khi mở mắt, nhìn đôi mắt màu sáng nhạt gần trong gang tấc: “Anh sẽ không làm em thất vọng.”
Rồi đột ngột ngồi xuống.
Vòng tay Úc Chấp đang ôm cậu siết chặt, nuốt trọn mọi âm thanh của chú chó nhỏ.
Phòng tắm sẽ khuếch đại âm thanh, mang theo tiếng vang từ bốn phương tám hướng truyền vào tai.
Nghe có vẻ rất điên cuồng.
Một ngày nắng đẹp, Úc Chấp và Trì Nghiên Tây tay trong tay rời khỏi Tam Giác Châu.
Máy bay hạ cánh ở Đế Đô, nhưng người xuống máy bay chỉ có một mình Trì Nghiên Tây. Cậu vừa xuất hiện đã bị vô số người áo đen vây quanh.
Trì Vân Tiêu dang tay về phía cậu.
“Chào mừng về nhà.”
“Ông nội đang đợi cháu.”
Trì Nghiên Tây: …
Đột nhiên không muốn về nhà nữa.
Trì Vân Tiêu suốt đường đi cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nghiên Tây một mình một ngựa chạy đi, kết quả lại lủi thủi một mình quay về, xem ra cậu đã không thuyết phục được Úc Chấp.
Xót xa thở dài, nhìn Trì Nghiên Tây đang ủ rũ cúi gằm mặt, anh đặt tay lên vai cậu: “Ai mà chẳng có vài mối tình thất bại, đừng buồn.”
Trì Nghiên Tây không nghe anh nói gì, trong đầu chỉ toàn là: Ông nội có đánh mình không?
Cậu bị “áp giải” đến trước mặt Trì Minh Qua. Alpha thường ngày giỏi nũng nịu nhất giờ lại im lặng cúi đầu.
Trì Minh Qua dĩ nhiên là tức giận, roi mây cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng ngoài dự đoán của ông là chỉ có đứa cháu trai này một mình trở về. Xem ra Úc Chấp đó thật – nhẫn tâm!
Nhất thời ông không biết nên vui hay nên buồn cho cháu trai mình.
Úc Chấp có phải đang đùa giỡn với Nghiên Tây không? Nếu không sao lại tuyệt tình đến thế, nó đã đuổi theo đến tận nơi rồi!
Cảm xúc giằng xé.
Cuối cùng, sự xót thương dành cho Trì Nghiên Tây vẫn chiếm thế thượng phong. Đây quả là một cuộc thất tình oanh oanh liệt liệt.
“Về là tốt rồi, sau này đừng bốc đồng như vậy nữa.”
“Cháu biết rồi ạ…”
Trì Nghiên Tây tiếp tục cúi đầu ra vẻ hối lỗi, trong lòng thì đang cười như điên. Hả? Thế thôi á? Ông nội đổi tính rồi sao? Cây roi mây kia không phải chuẩn bị cho mình à?
Trì Minh Qua xua tay: “Được rồi, về nghỉ đi.”
“Cháu chào ông.”
Trì Nghiên Tây ngoan ngoãn rời đi, về đến nơi ở của mình liền nhắn tin cho Úc Chấp: 【Anh lợi hại thật, ông nội quả nhiên không mắng em!】
Lúc này, Úc Chấp đã xuất hiện tại một đơn vị quân đội ở Đế Đô. Có tiền mua tiên cũng được, anh đã có một thân phận hoàn toàn mới, lớn lên ở một trại trẻ mồ côi nào đó trong thành phố, học hành xuất sắc, phẩm chất tốt đẹp, tính tình hòa nhã, vui vẻ giúp người.
Anh nhìn tin nhắn của Trì Nghiên Tây, khóe miệng cong lên.
【Đợi anh.】
Nộp điện thoại, ngước mắt nhìn hàng quân lính xếp ngay ngắn, ánh mắt dừng lại trên quân hàm Thượng tá vàng óng trên vai.
Bước chân vững vàng, anh tiến về phía trước với quyết tâm tất thắng.
Anh sẽ tuân theo quy tắc của Đế Đô, giành lấy một thân phận vẻ vang, đường đường chính chính bước về phía người tình trẻ tuổi của mình.
Đứng trong ánh sáng.
Nhận lấy lời chúc phúc.
Dưới vành mũ quân đội, mái tóc dài màu bạc xinh đẹp ngày nào đã không còn.
Anh đứng nghiêm bên cạnh vị sĩ quan, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt màu sáng nhạt ánh lên sự phấn khích khi đối mặt với thử thách mới: “Số hiệu 1224, Úc Chấp, đến báo cáo.”
Cuộc sống đại học của Trì Nghiên Tây cũng dần trở nên bận rộn. Gần đây cậu cũng đang làm thiết kế kiến trúc, nhưng là cùng các bạn nghiên cứu vật liệu xây dựng chống động đất và hình thái kiến trúc nào chống động đất tốt nhất.
Đây là một thử thách mới, Đế quốc rộng lớn, một số khu vực có biến động địa chất thường xuyên, hay có động đất.
Thường xuyên gây ra thương vong.
Thoáng cái đã một năm trôi qua. Một năm nay, người nhà họ Trì đều rất tinh ý không nhắc đến Úc Chấp, cũng không hỏi han cậu, mặc định rằng hai người đã chia tay.
Thấy cậu suốt một năm bận rộn, họ chỉ cho rằng cậu muốn dùng công việc để quên đi nỗi đau thất tình, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là suy sụp.
Ngày Giáng sinh, cả nhà đều ở chỗ ông nội. Mọi người ăn xong, ngồi tán gẫu, vốn không ai để ý đến nội dung trên TV, cho đến khi có tin khẩn, mọi người mới dời mắt lên màn hình.
Trì Vân Ẩn đặt lá bài xuống: “A, em biết tin này, nói về một chiếc máy bay bị bắt cóc ra nước ngoài, hình như là để mổ lấy thận.”
Cô lại gần hơn: “Tìm về được chưa? Nghe nói đã huy động rất nhiều quân nhân, hy vọng những người đó không sao.”
Mọi người chăm chú nhìn TV.
Trong hình, những quân nhân che mặt, cầm súng xếp hàng ngay ngắn hai bên, trông đầy áp lực, nhưng vì họ mặc quân phục của Đế quốc nên chỉ mang lại cảm giác an toàn trọn vẹn.
Phóng viên tươi cười: “Quân nhân của chúng ta đã giải cứu toàn bộ mọi người trở về, đồng thời phá hủy tổ chức của đối phương. Xin hãy để chúng ta tự hào nói lên câu nói đó—Kẻ nào phạm vào Đế quốc ta, dù xa cũng phải diệt!”
Mọi người ngoài màn hình không khỏi sôi sục nhiệt huyết.
Trì Minh Qua gật đầu: “Quân nhân nhiệt huyết, bảo vệ tổ quốc, đáng kính phục.”
Trì Nghiên Tây liếc nhìn ông.
Phóng viên: “Xin hãy cho chúng tôi phỏng vấn tổng chỉ huy của chiến dịch lần này.”
Trì Vân Ẩn phấn khích đập bàn: “Em biết, em biết, lần này xuất động là đội quân lợi hại nhất…”
Gãi gãi đầu: “Gọi là lính đặc chủng gì ấy nhỉ?”
Màn hình chuyển động, một người lính vai vượn lưng ong trong bộ đồ tác chiến màu đen chuyên dụng của quân đội, tay cầm súng bắn tỉa bước tới từ xa.
Trì Vân Ẩn phấn khích đến mức muốn lăn ra đất, người này giống hệt một nhân vật cô yêu thích! Đời thực vậy mà lại có người đẹp trai như vậy!
Trì Nghiên Tây cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Phóng viên có vẻ cũng rất phấn khích, tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với quân nhân: “Xin hỏi, anh có điều gì muốn nói không?”
Máy quay tập trung vào khuôn mặt người lính. Anh ta che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén màu sáng nhạt, ánh mắt nhìn vào máy quay, như thể đang nhìn một ai đó qua ống kính.
“Kỷ niệm một năm yêu nhau vui vẻ.”
Đôi mắt đó nhuốm ý cười dịu dàng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, kể cả phóng viên.
Chỉ có Trì Nghiên Tây là khóe miệng không kìm được mà cong lên. Úc Chấp vẫn nhớ. Một năm nay họ liên lạc được tổng cộng 3 lần, một cuộc gọi, hai tin nhắn. Cuộc gọi chỉ kéo dài 1 phút 05 giây, tin nhắn cũng là cậu xác nhận với anh rằng anh vẫn còn sống.
Hốc mắt bất giác đã ươn ướt. Úc Chấp đã hy sinh quá nhiều vì cậu.
Phóng viên hoàn hồn: “Hóa ra hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của anh và người yêu, xin chúc mừng, xin hỏi ngoài ra còn có điều gì muốn nói không ạ?”
Úc Chấp: “Đừng tự trách, anh cũng có những thu hoạch của riêng mình.”
Anh gật đầu, quay người rời đi, biến mất khỏi ống kính. Thấp thoáng có thể thấy nơi anh đi qua, những người lính không một ngoại lệ đều ưỡn ngực ngẩng đầu giơ súng.
Vô cùng kính trọng.