Sau Giáng sinh không lâu là đến Tết. Một chiếc xe xuyên qua bão tuyết dừng lại dưới chân núi. Trì Nghiên Tây mặc áo phao dáng dài bước xuống xe, mái tóc lập tức bị cơn gió đêm cuốn theo những bông tuyết thổi tung. Cậu kéo chiếc khăn quàng len ca-rô lên cao, nhìn lên con đường núi.
Chiếc xe sau lưng cậu vút một cái đã đi mất, vội về nhà đón Tết.
Trì Nghiên Tây hà ra một hơi trắng xóa, bắt đầu men theo bậc thang leo lên. Mỗi khi có cơn gió lùa vào từ kẽ hở nào đó trên quần áo, lạnh đến run người, cậu lại nghĩ đến một Úc Chấp sợ lạnh như thế, bây giờ lại đóng quân ở nơi lạnh nhất Đế quốc.
Không biết anh đã thích nghi như thế nào?
Chắc chắn là rất vất vả.
Tuyết rơi trắng trời, những bậc thang vốn sạch sẽ nhanh chóng phủ một lớp tuyết. Trì Nghiên Tây bước từng bước một, thở hồng hộc leo lên, leo đến sau còn thấy hơi nóng.
Rút tay khỏi túi áo, hứng lấy một bông tuyết sáu cạnh, lành lạnh.
Một giờ sau, Trì Nghiên Tây đã lên đến đỉnh núi. Cậu vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của người lính gác. Đôi mắt sắc lẻm dưới vành mũ nhìn về phía cậu. Cậu đứng tại chỗ một lúc lâu để thở, cố gắng ngước đôi hàng mi đã đóng sương, nhìn vào khuôn viên quân đội trang nghiêm. Nhưng cậu cũng chẳng thấy được gì, chỉ là một cái sân trống và một dãy nhà che khuất tầm nhìn.
Cậu đi đến chốt gác.
Nòng súng của người lính quay theo cậu, hỏi: “Cậu là ai? Tại sao đến đây?”
Trì Nghiên Tây cúi đầu chào đối phương: “Chào anh, tôi tên Trì Nghiên Tây, tôi đến tìm Úc Chấp, tôi là bạn trai anh ấy, tôi đến đây đón Tết cùng anh ấy.”
Người lính khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Trì Nghiên Tây càng thêm dò xét.
“Cậu có gì để chứng minh không?”
Trì Nghiên Tây lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp chung của hai người cho người lính xem: “Anh xem, tôi còn có thể gọi cho anh ấy, chỉ là không chắc anh ấy có nghe máy được không.”
Người lính nhìn mỹ nhân tóc dài màu bạc trong ảnh. Hóa ra Diêm Vương trước đây tóc dài à, không ngờ Diêm Vương lại có người yêu!
Người yêu lại là một…
Nhìn Trì Nghiên Tây, là một alpha trẻ tuổi tuấn tú.
“Xin đợi một chút.”
Anh ta dùng điện thoại cố định chuyên dụng liên lạc với đường dây nội bộ của lính đặc chủng, sau đó là từng tầng truyền đạt. Anh ta cúp máy rồi lặp lại với Trì Nghiên Tây: “Xin đợi một chút.”
Trì Nghiên Tây toe toét cười: “Được, cảm ơn anh.”
Nghĩ đến việc sắp được gặp Úc Chấp, cậu vui không sao tả xiết. Cậu sửa lại quần áo, chỉnh lại khăn quàng, rồi vuốt lại tóc.
Trông ngóng đến mỏi mắt. Khoảng 10 phút sau, cậu nghe thấy tiếng gầm rú. Cậu vội nhón chân, chỉ muốn chạy vào trong, nhưng cậu không thể.
Trong làn tuyết rơi lả tả, một luồng sáng mạnh hắt tới, chói đến mức cậu phải nheo mắt lại. Luồng sáng cùng tiếng gầm rú nhanh chóng đến gần, rồi luồng sáng biến mất, một chiếc mô tô quân dụng cực ngầu xuất hiện trong tầm mắt Trì Nghiên Tây. Úc Chấp trong bộ quân phục là một dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ với cậu.
Alpha còn chưa nhận ra, hốc mắt đã lặng lẽ hoe đỏ.
Mô tô chưa dừng hẳn, Úc Chấp đã nhảy xuống. Mái tóc ngắn càng thêm gọn gàng, đôi mắt màu sáng nhạt không rời khỏi người Trì Nghiên Tây, ánh mắt hết lần này đến lần khác phác họa gương mặt cậu. Anh dang tay ôm chặt lấy Trì Nghiên Tây, tư thế đó như muốn ấn cậu vào trong cơ thể mình.
Trán anh chạm vào vầng trán lạnh buốt của Trì Nghiên Tây: “Sao lại đến đây?”
Hơi thở phả vào mặt Alpha, là mùi hương mà chú chó nhỏ hằng mong nhớ. Vốn định đến đây đón Tết vui vẻ cùng Úc Chấp, nhưng vừa mở miệng đã không kìm được nấc nghẹn: “Em nhớ anh…”
Chú chó nhỏ vùi đầu vào lòng Úc Chấp: “Úc Chấp, em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm, ngày nào em cũng nhớ anh.”
Úc Chấp hôn lên mái tóc phủ tuyết của chú chó nhỏ: “Anh biết, anh cũng nhớ em, rất nhớ em.”
Người lính gác chứng kiến tất cả mím chặt môi, không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình. Diêm Vương lại có lúc dịu dàng như vậy, lại nói ra những lời sến súa như vậy!
Thật sự… quá đáng sợ.
Anh ta nổi hết cả da gà.
Úc Chấp phủi tuyết trên đầu Trì Nghiên Tây, hôn đi những giọt nước mắt của cậu, lau đi những hạt sương trên hàng mi: “Lạnh cóng rồi phải không.”
v**t v* hai má Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây lắc đầu, nhìn chằm chằm Úc Chấp, nhìn mái tóc ngắn của anh, nhìn vết sẹo mới trên lông mày anh. Để nhìn cho rõ, cậu nín cả thở, nếu không hơi thở trắng xóa sẽ che mất, chỉ là vừa nói một câu, hơi thở vẫn cứ tuôn ra: “Em không lạnh, anh có lạnh không? Có quen không?”
Úc Chấp cười, quen hay không cũng phải quen: “Bây giờ anh có thể mặc áo ba lỗ đánh nhau trong tuyết.”
Anh định pha trò cho chú chó nhỏ vui, ai ngờ lại làm cậu khóc.
Anh bắt đầu nhận ra, có lẽ mình thật sự không có khiếu hài hước.
Ngón cái lau đi giọt lệ trên má Trì Nghiên Tây: “Nín đi, ngoan.”
Đôi mắt màu sáng nhạt trìu mến dịu dàng nhìn người yêu, giọng điệu tiếc nuối và cảm khái: “Trưởng thành rồi, giống người lớn rồi.”
Tiếc rằng anh đã không luôn ở bên cạnh Alpha, chứng kiến sự trưởng thành của cậu.
Lần này Trì Nghiên Tây bị chọc cười: “Lúc hai ta quen nhau em đã trưởng thành được hai năm rồi nhé, nếu không thì anh đã phạm tội rồi.”
Cả hai cùng bật cười.
Người lính gác bỗng chốc trở thành khán giả, mặt ngơ ngác: Chỗ nào buồn cười?
Trì Nghiên Tây: “Tối nay anh có thời gian không?”
Cậu hỏi một cách dè dặt.
Úc Chấp sững lại, anh ra ngoài trong trang phục vũ trang đầy đủ, đó là vì anh sắp đi làm nhiệm vụ. Chỉ cần còn trong quân đội, thì không có ngày lễ nào cả.
“Xin lỗi, anh phải đi ngay bây giờ.”
Xót xa nhìn chú chó nhỏ rõ ràng thất vọng nhưng lại lập tức giả vờ không sao, anh lại nói một câu: “Xin lỗi.”
“Anh phải đi làm nhiệm vụ à? Không sao đâu, chuyện của anh quan trọng hơn, với lại là em tự ý chạy đến đây.”
Trì Nghiên Tây nói rồi lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an: “Em đến chùa cầu đó, anh đeo vào đi.”
Trì Nghiên Tây đeo vào cổ anh.
“Cảm ơn, anh nhất định sẽ luôn đeo nó.” Úc Chấp nhìn đồng hồ, anh phải đi rồi.
Lại lần nữa nâng mặt Trì Nghiên Tây, vội vã hôn lên đôi môi mọng của Alpha, vừa lúc một bông tuyết rơi xuống giữa hai người, gần như tan chảy ngay lập tức trong nụ hôn nóng bỏng.
Họ hôn nhau say đắm.
Hôn đến chụt chụt, môi lưỡi quấn quýt.
Người lính gác: ⊙▽⊙
Anh ta chọn cách cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Hai người luyến tiếc rời nhau, sợi chỉ bạc vương vấn bị đầu lưỡi hồng cuốn đi.
Úc Chấp xoa đầu chú chó nhỏ: “Anh đi đây, em ngoan ngoãn về nhà nhé, chúc mừng năm mới.”
Trì Nghiên Tây tỉnh khỏi cơn say: “Năm mới bình an.”
Mu bàn tay Úc Chấp nổi cả gân xanh, lúc này mới buông tay ra, dùng hết sức lực quay người, hét với người lính: “Tìm một chiếc xe đưa cậu ấy đi.”
Người lính lập tức ưỡn ngực: “Rõ!”
Trì Nghiên Tây không rời đi ngay, cậu đứng tại chỗ, qua lớp gió tuyết, tiễn người yêu mình trong ngày cả nhà đoàn viên, lại cứ thế không một ngoảnh đầu mà lao ra chiến trường.
Người yêu cậu bỗng nhiên quay đầu chạy lại. Cậu còn chưa kịp phản ứng, người đã đến trước mặt, môi bị hôn khẽ một cái.
Anh nói: “Sắp rồi, đợi anh.”
Mô tô chở Úc Chấp đi xa, không lâu sau Trì Nghiên Tây thấy một chiếc trực thăng cất cánh.
Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, tất cả mọi người đều phải bình an trở về.
Cuộc đời quân ngũ của Úc Chấp, cứ thế trôi qua từng ngày trong khói lửa và chiến tranh.
Hôm nay anh mặc bộ đồ tác chiến mới, hiếm hoi được dùng điện thoại, liền chụp ảnh gửi cho chú chó nhỏ của mình.
【Đồ tác chiến mới, thế nào?】
Trì Nghiên Tây đột ngột lật người trên giường, giật cả dây sạc điện thoại.
Lần cuối hai người liên lạc là ba tháng trước. Úc Chấp là lính đặc chủng, việc này đặc biệt nghiêm ngặt.
Cậu tham lam nhìn Úc Chấp trong ảnh.
【Màu trắng trông to hơn hẳn.】
【Còn hai tháng nữa là em tốt nghiệp rồi.】
Cậu muốn nói, anh có thể đến dự lễ tốt nghiệp của em không?
Nhưng mãi không thấy tin nhắn mới, cậu thở dài, ngón tay v**t v* Úc Chấp trên màn hình.
“Làm một phát thôi.”
Nói là làm, cái miệng nhỏ đã lâu không ai ghé thăm sớm đã khôi phục lại như của trai tân.
Cậu không chạm vào.
Cái miệng nhỏ chỉ cho Úc Chấp chạm vào thôi.
Úc Chấp đã lên đường đến núi tuyết biên giới, trực thăng hạ xuống một độ cao nhất định.
Úc Chấp qua bộ đàm ra lệnh: “1-10 chuẩn bị nhảy.”
“10-20 chuẩn bị nhảy.”
“20-25 chuẩn bị nhảy.”
Từng đội một nhảy khỏi trực thăng, những chiếc dù bung ra như những đám mây.
Úc Chấp đến cửa khoang, không do dự nhảy xuống, gió mạnh gào thét, anh bình tĩnh bung dù, tiếp đất.
25 lính đặc chủng mặc đồ tác chiến màu trắng gần như hòa làm một với núi tuyết, 3 phút sau đã thu dọn xong dù của mình.
Không một tiếng động.
Úc Chấp vẫy tay, tất cả mọi người tỏa ra hình quạt, tiến về phía khu rừng sau sườn núi phía trước.
Thuận lợi phát hiện mục tiêu đang nghỉ ngơi trong rừng.
Úc Chấp ra hiệu cho mười người bên trái, mười người đó lập tức vòng ra sau khu rừng từ xa.
Những người ở lại tại chỗ không động đậy, còn giống một tảng tuyết hơn cả tảng tuyết.
28 phút sau, sau khu rừng vang lên một tiếng chim hót.
Mấy người kia nhìn nhau.
Úc Chấp đặt súng lên ụ tuyết, bắn phát súng đầu tiên. Viên đạn trước hết xuyên vào đầu người bên ngoài, rồi xuyên ra từ phía bên kia, mang theo vệt máu lại xuyên qua đầu người thứ hai ngay cạnh.
Trên nền tuyết trắng có thêm màu máu.
Trận chiến khai hỏa, mấy người còn lại lập tức nấp sau những thân cây bên cạnh, vừa phản công vừa tìm cơ hội rút lui, nhưng lại phát hiện phía sau cũng có người.
Một trận chiến chớp nhoáng chưa đầy 10 phút.
Úc Chấp một cước đá ngã một người, khẩu súng trong tay xoay hướng, đầu súng quất vào đầu đối phương.
Người đó khóc lóc: “Tôi nhận sai, tôi chuộc tội, xin…”
Úc Chấp không cho hắn cơ hội nói hết câu, trực tiếp bắn chết. Rất tiếc, anh không đến đây để chấp nhận sự chuộc tội của hắn, anh đến đây để kết thúc cuộc đời tội lỗi của hắn.
Trì Nghiên Tây mặc áo cử nhân đứng trong sân trường, lễ tốt nghiệp cơ bản đã kết thúc. Mùa hè cỏ dài oanh lượn, vạn vật tươi tốt lúc này lại mang một cảm giác tàn cuộc thất vọng.
Thời học sinh của cậu đã hoàn toàn kết thúc.
Trì Nghiên Tây giơ điện thoại lên, muốn chụp một tấm ảnh gửi cho Úc Chấp không thể tham dự.
Màn hình sáng lên tên người gọi đến của Úc Chấp.
Cậu vui mừng bắt máy, vào ngày hôm nay, chỉ cần được nghe giọng anh thôi, cậu cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
“Úc Chấp.”
“Tốt nghiệp vui vẻ.”
Trì Nghiên Tây cười, hình như cũng không vui lắm: “Vậy em có quà tốt nghiệp không?”
“Có.”
“Thật á?”
“Em quay đầu lại đi.”
Trì Nghiên Tây có chút nghi hoặc quay đầu lại. Dưới ánh nắng, trên bãi cỏ, người cậu hằng mong nhớ như thể xuất hiện từ hư không, tay ôm một bó hoa đứng đó.
Trong điện thoại, giọng Úc Chấp lại vang lên: “Tặng anh cho em làm quà, được không?”
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Trì Nghiên Tây. Alpha trẻ tuổi chạy về phía người yêu mình. Úc Chấp đã dang tay, mở rộng vòng tay, vững vàng đón lấy chú chó nhỏ nhảy lên ôm chầm lấy mình.
“Úc Chấp! Anh về rồi!”
“Ừ, anh về rồi.”
“Còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.”
“Vậy món quà này em có thích không?”
Trì Nghiên Tây nâng mặt Úc Chấp, hôn chùn chụt lên mặt anh như chim gõ kiến.
“Thích, em thích lắm!”
【Lời tác giả】
Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ là đại kết cục [khóc ròng]