Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 84

[Daddy]Chương 84: Muốn anh mặc quân phục làm với em…

Trì Nghiên Tây với bước chân vui vẻ xuất hiện tại nhà chính. Cậu ưỡn ngực đứng thẳng, thậm chí còn tự đắc chống nạnh: “Ông nội, cháu nghĩ ông nên gặp bạn trai của cháu rồi.”

Dù sao cậu cũng đã tốt nghiệp, Úc Chấp cũng đã chuyển công tác, tiếp theo là chuẩn bị kết hôn.

Cũng nên gặp mặt chính thức, hơn nữa Úc Chấp cũng đã đồng ý.

Trì Minh Qua đưa chén trà đến bên môi, không uống, dừng lại. Lão gia đầu đầy dấu hỏi. Yêu đương từ khi nào? Chẳng lẽ là người trong nhóm nghiên cứu của nó? Hai năm nay nó cũng chỉ thân thiết với mấy thành viên trong nhóm đó.

Lướt qua 5 thành viên trong nhóm trong đầu, hai người đã kết hôn, một người tuy nghĩ vậy có hơi thất lễ nhưng ngoại hình quả thật quá đặc sắc, một người khác thì đang trong một mối quan hệ ổn định.

Loại trừ như vậy.

Chỉ còn lại cậu học đệ beta trạc tuổi Nghiên Tây, ngoại hình cũng thuộc hàng xuất chúng, gia thế trong sạch, người nhà không phải giáo viên thì cũng là bác sĩ.

Chắc là cậu ta rồi.

Trì Nghiên Tây: “Ông nội, anh ấy vẫn là một beta.”

Để phòng ông nội hiểu lầm Úc Chấp mấy năm nay đi phẫu thuật chuyển giới, nên cậu mới chạy qua nói trước. Cậu cho rằng vẫn nên nói rõ thì hơn.

Trì Minh Qua tỏ tường nhấp một ngụm trà, quả nhiên là cậu học đệ đó. Từ sau chuyện của Úc Chấp, ông càng để tâm hơn đến các mối quan hệ xã giao của Trì Nghiên Tây. Chỉ không ngờ, người thứ hai nó thích vẫn là một beta.

Nhìn Trì Nghiên Tây ra dáng người lớn.

Xem ra có lẽ không phải Úc Chấp quyến rũ nó, mà có lẽ đứa cháu này của ông vốn có xu hướng yêu thích beta.

Trải qua sự kiện nó một mình xông vào Tam Giác Châu lần trước, cộng thêm cú sốc dù vậy cũng không mang được Úc Chấp về, Trì Minh Qua đã nới lỏng yêu cầu của mình trong việc nó tìm bạn đời tương lai.

Lần đó, cơn thịnh nộ của Ỷ Hồng cũng như một gáo nước lạnh dội vào đầu ông.

Đối với người con trai đã khuất của ông, chỉ cần Nghiên Tây bình an, vui vẻ, đó mới là điều quan trọng nhất.

Cậu học đệ này ít nhất cũng lớn lên trong một gia đình bình thường, một xã hội bình thường.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Trì Minh Qua gật đầu đồng ý.

“Được, cháu sắp xếp đi.”

Không ngờ ông lại đồng ý đơn giản như vậy. Sợ ông đổi ý, Trì Nghiên Tây lập tức ấn định thời gian gặp mặt vào ngày mai.

Trước khi đi còn không quên: “Ông nội, nếu ông đã đồng ý gặp mặt, cháu hy vọng ngày mai ông sẽ không làm khó anh ấy. Anh ấy thật sự đã hy sinh rất nhiều vì cháu.”

Giọng Trì Nghiên Tây mang theo sự xót xa: “Lần trước cháu nói rất nhiều cũng không lay động được ông, lần này cháu chỉ nói một câu, cháu yêu ông, nên đừng hủy hoại hạnh phúc của cháu, được không ạ?”

Alpha khẩn cầu, ánh mắt chua xót như một lưỡi dao sắc lẹm, đâm vào lòng Trì Minh Qua.

Ông đã ép đứa trẻ này đến nông nỗi nào rồi…

Ông xua tay.

Thôi, con cháu có phúc của con cháu. Nghĩ lại năm xưa, chính ông cũng chẳng phải đã quỳ trong từ đường không ăn không uống đến ngất đi, bị cha đánh gãy 3 cây roi mây, một phen đi dạo trước cửa Diêm Vương, mới thành công ở bên người mình yêu.

Nhớ đến người thương, ánh mắt ông trở nên dịu dàng.

“Con của chúng ta giống chúng ta thật…”

Úc Chấp đến khách sạn trước nửa tiếng. Sau mấy năm trong quân ngũ, khí chất của cả người đã thay đổi không ít. Vẻ thiếu kiên nhẫn đã bớt đi, nhưng cảm giác uy áp lại càng nặng nề hơn.

Đôi mắt màu sáng nhạt của anh chuyển động, nhân viên khách sạn không dám nhìn thẳng vào anh.

Dù anh không mặc quân phục mà là một bộ vest trang nhã, cũng giống như một con mãnh thú nguy hiểm khoác lớp da người xinh đẹp.

Cún con thơm thơm: 【Xuống xe rồi, sắp đến nơi.】

Úc Chấp: 【Không vội.】

Anh đứng dậy khỏi ghế, khẽ nhếch môi với không khí, luyện tập độ cong của nụ cười.

Chắc không có vấn đề gì.

Cúi mắt nhìn vị trí tim trong lồng ngực, vậy mà lại có chút căng thẳng.

Lần thứ hai rồi.

Nếu lần này lão gia vẫn không đồng ý, anh đành phải trực tiếp gói chú chó nhỏ mang đi, đến một nơi không ai tìm thấy.

Lần này anh sẽ không lặp lại lựa chọn của lần trước.

Cửa phòng riêng được mở từ bên ngoài, Úc Chấp và Trì Minh Qua im lặng nhìn nhau. Anh vừa định chào hỏi Trì Minh Qua.

“Sao lại là cậu?”

Trì Minh Qua hiếm khi kinh ngạc đến mức hiện rõ trên mặt như bây giờ. Ông nhìn chằm chằm Úc Chấp rồi lại quay đầu nhìn Trì Nghiên Tây.

Ông bị ma dắt à?

Trì Vân Tiêu theo sau đến hóng chuyện cũng ngẩn người: “Hai người không phải chia tay rồi sao?”

“Hả? Ai chia tay? Khi nào? Đừng nói bậy, hai đứa em vẫn tốt đẹp mà!”

Trì Nghiên Tây không nghe nổi chuyện cậu và Úc Chấp chia tay.

Úc Chấp: …

Trong chốc lát, cả 4 người đều có chút mông lung. Nhưng cuối cùng vẫn mang theo những nghi hoặc của riêng mình mà ngồi xuống.

Trong phòng riêng rất yên tĩnh, mọi người đều đang cố gắng sắp xếp lại dòng thời gian, mạch truyện trong đầu, muốn tìm ra chỗ nào đã sai.

Người vô tội nhất là Trì Nghiên Tây. Cậu nói mình và Úc Chấp chia tay khi nào chứ?

Úc Chấp không quan tâm vấn đề nằm ở đâu, anh chỉ muốn nhanh chóng chốt hạ chuyện của mình và Trì Nghiên Tây.

Đứng dậy, anh gật đầu với Trì Minh Qua rồi mới lên tiếng: “Trì lão tiên sinh, xin cho phép tôi tự giới thiệu, Úc Chấp, nguyên là đoàn trưởng binh đoàn đặc chủng Long Dực, nửa tháng trước đã chuyển công tác thành phó cục trưởng Cục Điều tra Hình sự Đối ngoại Đế Đô.”

Anh đưa tập tài liệu vẫn đặt bên cạnh qua: “Đây là toàn bộ vinh dự và huân chương quân công tôi đạt được trong những năm quân ngũ, chứng minh lời tôi nói không phải hư cấu, ngài có thể đi xác minh.”

“Bây giờ tôi thuộc hàng công chức cấp cao của Đế Đô, công việc ổn định, đãi ngộ bậc cao nhất. Cục Điều tra Hình sự Đối ngoại là một trong năm cục lớn của Đế Đô, có thể coi là thể diện. Vì là chuyển công tác nên bây giờ tôi là phó cục.”

“Cục trưởng hiện tại còn 2 năm nhiệm kỳ, tôi có tự tin sau 2 năm sẽ trở thành cục trưởng.”

Anh đang báo cáo nhiệm vụ, trình bày tình hình của mình một cách có trật tự.

Điều duy nhất anh không nói là Cục Điều tra Hình sự Đối ngoại là cục nguy hiểm nhất trong 5 cục lớn, những người có gia thế chống lưng đều không thích đến, đó cũng là lý do anh có thể thuận lợi chuyển công tác thành phó cục như vậy.

Nhưng ít nhất thân phận này rất vẻ vang.

Mặc dù anh không chút nghi ngờ, chỉ cần anh nói một câu, chú chó nhỏ sẽ từ bỏ tất cả, cùng anh bỏ trốn, cùng anh đi đến chân trời góc bể, và là cam tâm tình nguyện, không một lời oán thán.

Nhưng đó không phải là điều anh muốn.

Để người mình yêu từ bỏ tất cả, từ bỏ gia đình, đối với anh không khác nào là thất bại.

Úc Chấp anh muốn gì có thể dựa vào năng lực của mình để có được, chứ không phải dựa vào sự hy sinh của người yêu.

Còn về nguy hiểm, cuộc đời anh luôn ở trong môi trường nguy hiểm, nếu thoát khỏi sự k*ch th*ch này, anh ngược lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Trì Nghiên Tây ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa long lanh, sùng bái nhìn Úc Chấp.

Với một kẻ tôn thờ sức mạnh như cậu, không ai có thể không yêu Úc Chấp.

Trì Vân Tiêu bị sốc. Anh tin Úc Chấp sẽ không nói những lời dối trá có thể bị vạch trần ngay khi xác minh, nên những gì anh nói đều là sự thật.

Úc Chấp không thể nào rảnh rỗi đến mức không làm lính đánh thuê ở Tam Giác Châu mà chạy về Đế Đô làm lính.

Anh làm tất cả những điều này rõ ràng đều là vì Nghiên Tây.

Điều này thật sự khiến anh quá bất ngờ. Úc Chấp trông không giống kiểu người sẽ hy sinh nhiều cho tình cảm, vậy mà anh lại lặng lẽ một mình làm đến mức này.

Một người như vậy, sao Nghiên Tây có thể không yêu.

“Lính đặc chủng Long Dực…” Trì Vân Tiêu lẩm bẩm, “A, em nhớ ra rồi, Giáng sinh năm đó trên TV, giải cứu những người bị lừa ra nước ngoài, lúc đó người lính đặc chủng được phỏng vấn không phải là…”

Trì Minh Qua cũng nhớ ra, lúc đó ông còn nói, quân nhân nhiệt huyết, bảo vệ tổ quốc, đáng kính phục.

Không ngờ, người đó lại là Úc Chấp.

Trì Nghiên Tây cười toe toét: “Lúc đó ông nội còn nói quân nhân nhiệt huyết, đáng kính phục cơ mà.”

Trì Minh Qua nhếch mép, nhìn đứa cháu trai đang đắc ý của mình, thật không cần phải nhắc lại ông đã nói gì nữa.

Nói với Úc Chấp một câu: “Ngồi trước đi.”

Úc Chấp vừa ngồi xuống, tay Alpha đã duỗi qua, ấm áp đan mười ngón tay vào tay anh.

Trì Minh Qua cầm lấy tập hồ sơ đó, nặng trĩu. Giờ phút này, vẻ mặt lão gia nghiêm túc. Lớp trẻ bây giờ không rõ những chiến công ông cố tình che giấu, nhưng thời trẻ ông là một kẻ ngông cuồng, không muốn nghe theo sự sắp đặt tiếp quản sản nghiệp gia đình, một lòng chỉ muốn làm những việc có ý nghĩa hơn.

Ông đã vào quân đội, hai năm sau vào lính đặc chủng Long Dực.

Trong một nhiệm vụ, ông bị sóng nổ ảnh hưởng, bị thương nặng, mẹ ông gần như khóc đến chết bên ngoài phòng phẫu thuật.

Cuối cùng ông đành tiếc nuối giải ngũ.

Nên ông quá hiểu sức nặng của từng chiếc huân chương này, mỗi một chiếc đều phải đổi bằng chín phần chết một phần sống.

Ông hít một hơi thật sâu, đặt tập hồ sơ xuống, như thể đặt xuống giấc mơ mình chưa thể hoàn thành.

Nhìn Úc Chấp, lần này thật sự là phải nhìn bằng con mắt khác.

“Tôi già rồi, chuyện của bọn trẻ các cậu tự quyết định đi.” Ông đây là đã xuống nước.

Người kích động không chỉ có Trì Nghiên Tây, mà còn có Trì Vân Tiêu, mắt anh sáng lên.

“Ông nội nói vậy là đồng ý cho cháu và Úc Chấp ở bên nhau rồi ạ?” Trì Nghiên Tây phấn khích nắm lấy cánh tay Trì Minh Qua.

Trì Minh Qua cười: “Nếu cháu hỏi vậy, thì ông đang xem xét…”

“Thôi, ông đừng xem xét nữa, ông ăn cơm đi ạ.”

Trì Nghiên Tây vội vàng đưa đũa, cố gắng bịt miệng ông nội mình lại.

Bàn tay kia của Úc Chấp vẫn nắm chặt bên đùi, lặng lẽ thả lỏng.

Bữa cơm kết thúc, hai người vui vẻ tay trong tay trở về nơi ở tạm thời của Úc Chấp.

Mặc dù Trì Nghiên Tây có rất nhiều bất động sản ở Đế Đô, nhưng họ vẫn quyết định mua một căn mới làm nhà tân hôn, làm mái ấm sau này của họ.

Chú chó nhỏ ngồi trên đùi Úc Chấp, tay cầm máy tính bảng: “Căn hộ cao cấp và biệt thự, a, em phân vân quá!”

Úc Chấp nhìn mái đầu như tổ quạ của cậu, thấy rõ là cậu đang rất phân vân.

“Căn hộ cao cấp chúng ta có thể làm bên cửa sổ sát đất, vừa ngắm nhìn cảnh đêm lộng lẫy của Đế Đô vừa làm. Biệt thự chúng ta có thể làm trong sân, cảm nhận thiên nhiên mà làm.”

Đây thật sự là một lựa chọn siêu khó, Trì Nghiên Tây cái nào cũng muốn, cậu là một chú chó nhỏ tham lam~

Nhìn Úc Chấp: “Anh thấy sao?”

“Căn hộ cao cấp xét đến vấn đề mất điện hoặc hỏa hoạn, tính nguy hiểm cao hơn một chút.”

Một phân tích rất lý trí.

Anh thấy chú chó nhỏ vẫn còn phân vân: “Mua một căn biệt thự có hồ bơi, chúng ta không chỉ có thể làm trong sân, mà còn có thể làm trong hồ bơi, trên chiếc xích đu dựng trong sân cũng có thể làm.”

Trì Nghiên Tây vỗ tay lên máy tính bảng: “Mua biệt thự!”

Nói xong, thèm đến nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Úc Chấp: “Bây giờ em muốn làm.”

Ngón tay v**t v* yết hầu của Úc Chấp: “Em muốn anh mặc quân phục làm với em, quân trang, đồ tác chiến, thay phiên nhau~”

Chú chó nhỏ thèm đến l**m môi, lần đầu Úc Chấp gửi ảnh trong quân đội cho cậu, cậu đã nghĩ đến, tâm tâm niệm niệm.

Úc Chấp tựa vào sofa, nâng cằm Trì Nghiên Tây: “Muốn cầu xin người khác thì phải có thái độ của kẻ cầu xin, chỉ nói miệng thôi là không được.”

Buông tay, vỗ nhẹ lên má Alpha hai cái.

Trì Nghiên Tây phấn khích đến muốn hét lên. Cậu mím môi, rời khỏi vòng tay Úc Chấp, từ từ quỳ xuống tấm thảm trước sofa.

Nhìn người đàn ông với dáng ngồi đầy bá khí.

Không kìm được lại đưa ra một yêu cầu nữa: “Lát nữa có thể dùng còng tay còng em lại không? Thưa sĩ quan.”

Alpha chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi đã sắp… giọng nói cũng không thành tiếng nữa.

Úc Chấp thích nhất là dáng vẻ lẳng lơ của Alpha.

Gương mặt cậu thẳng thắn với h*m m**n của mình, thật sự rất đẹp.

Bàn chân trần nâng lên, đặt lên Trì tiểu Tây, vừa tăng thêm lực vừa nói: “Chú chó làm sai chuyện mới bị còng tay.”

Bàn chân, nghiền một cái.

Anh hỏi Alpha đang bất giác khom người: “Em đã làm sai chuyện gì chưa?”

“Em sai rồi.”

“Em đã nhìn ảnh của sĩ quan đại nhân mà tự sướng.”

Úc Chấp cong môi: “Vậy thì em đúng là đáng bị trừng phạt.”

【Lời tác giả】

Ngày mai viết thêm một chương về đám cưới, kỳ nhạy cảm của chú chó nhỏ, hê hê [để xem nào]

Bình Luận (0)
Comment