Úc Chấp trong bộ tác chiến phục màu đen, đội mũ sắt, đeo mặt nạ, chỉ để lộ đôi mắt màu sáng sắc lẻm cho Trì Nghiên Tây thấy.
Cậu không hề kháng cự, mặc cho Úc Chấp thô bạo ấn mình xuống ghế sô pha, tựa lưng vào thành ghế, giơ hai tay lên ra chiều đầu hàng.
Úc Chấp co một chân, ghì gối xuống phần ghế sô pha cún con vừa ngồi, từ trên cao nhìn xuống cậu alpha đang đỏ mặt, ánh mắt ngập tràn mong đợi.
“Bây giờ, bắt giữ cậu với tội danh dâm loạn.”
Quả là một tội danh tuyệt vời, như thể đo ni đóng giày cho chú cún này vậy.
Trì Nghiên Tây rõ ràng phấn khích đến độ muốn gào lên, nhưng vẫn cứng cổ đáp: “Tôi không có, anh vu khống, anh có bằng chứng không?”
Đáp lại cậu là một tiếng hừ nhẹ.
Trì Nghiên Tây tham lam ngắm nhìn Úc Chấp, chiếc mặt nạ đen ôm sát nửa dưới khuôn mặt, càng làm nổi bật đường nét gương mặt, những góc cạnh sắc lẹm, một màu đen cấm dục, lại khiến Trì Nghiên Tây thấy ngùn ngụt vẻ khêu gợi.
Khẩu súng trường trong tay kia của Úc Chấp buông thõng xuống, khẽ gõ nhẹ vào bắp chân.
“Yên tâm, đưa bằng chứng cho cậu ngay đây.”
Khẩu súng được nâng lên, súng trường Type 95, nòng súng cỡ 5.8mm, Úc Chấp đã tháo hết đạn ra, nên tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ thương vong ngoài ý muốn nào.
Ngoài ra, nòng súng đã được khử trùng triệt để. Anh vốn luôn quý trọng vũ khí của mình, lúc nào cũng phải sạch bong sáng bóng mới vừa lòng, lần này lại còn đặc biệt khử trùng kỹ lưỡng, cũng như bôi thêm chất bôi trơn lên nòng súng.
Họng súng đen ngòm dí vào miệng cún con, doạ cho cậu phải mím môi lại.
————
Úc Chấp nhìn chằm chằm tên tội phạm bị mình bắt giữ.
Không chút nương tay đẩy khẩu súng trường vào sâu hơn, chất bôi trơn thừa thãi trên đó bị dồn lại thành từng lớp tụ về phía sau nòng súng, tích lại quá nhiều rồi bắt đầu rơi lốp đốp xuống.
Làm bẩn cả ghế sô pha.
Tên tội phạm mím chặt môi, không muốn yếu thế kêu than, cậu ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước cực hình.
Thậm chí còn mở miệng khiêu khích: “Ngài quân quan chỉ có thế thôi ư~”
Bàn chân trần đạp lên bộ quân phục tác chiến của Úc Chấp, vị trí dưới chân đó trước nay vẫn luôn là nơi dắt dao găm quân dụng.
Viên quân quan và tên tội phạm nhìn nhau chòng chọc.
Lửa tình rực cháy trong mắt, chẳng ai muốn là kẻ thua cuộc.
Úc quân quan lập tức cho tên tội phạm thấy bản lĩnh thực sự của mình, khẩu súng trường Type 95 lần đầu tiên tấn công phạm nhân theo cách này, không còn đạn nhưng lại càng hung mãnh hơn, muốn nghiền nát phạm nhân.
Phạm nhân cũng không còn cứng rắn như lúc đầu nữa, mày ngài mắt phượng đã mềm đi trông thấy.
Bàn tay Úc quân quan đang cầm khẩu súng khẽ xoay một vòng, phạm nhân suýt nữa thì nảy bật khỏi ghế sô pha, nhưng cậu đã bị Úc quân quan đè chặt, không thể động đậy.
Chỉ đành dùng đôi mắt đào hoa ấy nhìn ngài quân quan, rồi hứng chịu hình phạt tàn khốc hơn.
————
Phụt… phụt…
Tên tội phạm đang có phần hỗn loạn bỗng tỉnh táo lại đôi chút khi nghe thấy âm thanh này, cái đầu đang lắc lư cố gắng kiểm soát để dừng lại, đầu tiên là thấy được đôi mắt đượm ý cười trêu chọc của Úc Chấp.
Khi gương mặt đã bị che khuất, ý cười trêu chọc ấy lại như được phóng đại lên gấp bội.
Khiến chú cún ngượng ngùng.
Lúc khẩu súng trường Type 95 rời đi, nó kéo theo một sợi chỉ nước thật dài, mãi đến khi họng súng hiện ra trước mắt Trì Nghiên Tây mới đứt đoạn, nhưng sợi chỉ nước ấy vẫn treo lủng lẳng nơi họng súng đen kịt, khẽ đung đưa.
Đã vượt xa mức độ ngượng ngùng rồi.
Trì Nghiên Tây vừa nghĩ đến việc những viên đạn vốn dĩ nguy hiểm kia, khi bóp cò, sẽ được b*n r* từ đường đạn của họng súng, và họng súng sẽ lưu lại mùi khói súng cùng tia lửa, nhưng giờ đây lại đang rỏ xuống thứ dịch của cậu…
Úc Chấp đưa khẩu súng trường Type 95 ra trước, gần như sắp chạm vào mặt Trì Nghiên Tây mới dừng lại.
“Thấy rõ chưa? Bằng chứng phạm tội của cậu đấy.”
Ngay khoảnh khắc dứt lời, sợi chỉ nước đang treo lơ lửng kia rơi xuống, vỡ tan trên đôi môi căng mọng của Trì Nghiên Tây.
Trì Nghiên Tây th* d*c, khó khăn dời ánh mắt khỏi nòng súng mà nhìn lên Úc Chấp.
“Thấy rồi, thưa ngài quân quan…”
“Tôi đáng bị trừng phạt, tôi có tội!”
“Xin ngài hãy trừng phạt tôi!”
Khẩu súng trường Type 95 bị vứt sang một bên sô pha, Úc quân quan bắt đầu thực thi hình phạt thật sự lên tên tội phạm trước mắt.
Dụng cụ tra tấn vừa được dùng lên người phạm nhân, đã lập tức khiến hắn câm bặt.
————
Đã lâu lắm rồi, Úc Chấp mới lại được nếm nụ hôn từ miệng cún con, nhất thời cũng phải hít một hơi thật sâu, bàn tay vịn trên thành sô pha siết chặt lại.
Anh thắc mắc, nghiêng đầu áp vào đỉnh đầu Trì Nghiên Tây, giọng hơi khàn đi: “Sao lại khít hơn cả trước kia thế này?”
Trì Nghiên Tây chẳng biết gì sất.
Nhưng cậu biết phải trả lời thế nào, vòng tay ôm lấy cổ Úc Chấp: “Vậy thì anh gắng sức thêm đi.”
Ánh mắt giao nhau, cả hai bất giác hôn lấy nhau.
*
Lúc tắm, Trì Nghiên Tây xoa đầu Úc Chấp, mỗi lần nhìn vẫn thấy đau lòng.
“Biết vì sao anh lại để tóc dài không?” Úc Chấp vừa giúp cậu tắm rửa sạch sẽ vừa hỏi.
“Vì anh điệu.”
Trì Nghiên Tây nói câu này chắc như đinh đóng cột, Úc Chấp lúc nào cũng chải chuốt cho mình thật đẹp, quần áo đẹp, đủ mọi kiểu buộc tóc, cậu còn từng tưởng tượng ra dáng vẻ Úc Chấp tự tết tóc cho mình.
Đáng yêu chết đi được.
Úc Chấp khẽ cười một tiếng: “Bởi vì có một thời gian rất dài, anh chỉ có thể để tóc ngắn nhất. Việc được tự quyết kiểu tóc đối với anh là một biểu tượng cho việc anh là một con người.”
Trì Nghiên Tây sững người, cậu từng hỏi dò cô cậu một vài chuyện về nơi cô đã mua anh về, nhưng những chuyện sâu hơn thì cô không kể nữa, có lẽ cô cũng không biết.
Cô nói, không cần thiết phải bới móc vết thương của người khác ra chỉ để an ủi họ.
Úc Chấp cũng từng nói không cần truy tìm quá khứ của anh, chỉ cần yêu hiện tại của anh, và cùng anh mơ về tương lai của họ.
“Là anh đã chấp nhận quy tắc, lựa chọn cắt tóc ngắn, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay anh.”
Vừa mới tắm rửa xong.
Anh lại chiếm lấy cậu lần nữa.
“Nhưng rời khỏi quân đội, quy tắc không còn khắt khe như vậy nữa, anh định để tóc dài lại.”
Trì Nghiên Tây áp người vào lớp gạch men trên tường, dưới vòi sen đang xối nước nóng, cậu gần như sắp ngạt thở.
Úc Chấp véo nhẹ lên hình xăm do chính tay anh xăm cho cậu: “Đợi tóc dài ra, anh có thể mặc sườn xám một lần để làm em.”
Anh biết Trì Nghiên Tây vẫn luôn muốn xem, anh cũng từng thấy trong điện thoại của Trì Nghiên Tây có sticker của anh mặc sườn xam với biểu cảm gợi tình.
Trì Nghiên Tây lập tức tỉnh như sáo.
Cậu sở hữu người chủ nhân hào phóng nhất thế gian, người daddy dịu dàng nhất, người tình hoàn mỹ nhất.
Để báo đáp.
Miệng cún con cố gắng co thắt lại.
*
Mùi pheromone nồng nặc khắp căn phòng cho thấy cậu alpha đã đến ngưỡng nguy hiểm.
Chỉ là người bạn đời beta của cậu không thể cảm nhận được.
Mãi cho đến khi cậu alpha vốn đang ngoan ngoãn bỗng chồm lên người Úc Chấp đang không chút phòng bị, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cổ anh, miệng lẩm bẩm không rõ lời gì đó như “cho em…”
Lúc này Úc Chấp mới nhận ra Trì Nghiên Tây hẳn là đã đến kỳ mẫn cảm.
Là một beta, anh không thể tiết ra pheromone để trấn an alpha, nhưng anh đã có cách mới, một cú lật người đã chiếm lại thế thượng phong.
Lưỡi l**m qua hàm răng.
Nhắm vào cổ cậu alpha mà không chút do dự cắn xuống, cắn rách da, mùi máu tanh lan tỏa trong khoang miệng.
Mùi rượu whisky nồng nàn đến độ không khí dường như có thể nhỏ ra từng giọt.
Trì Nghiên Tây giãy giụa, đổi lại là một nhát cắn nữa của Úc Chấp.
Anh chỉ cần liên tục cắn rách tuyến thể của alpha, để cậu ta giải phóng pheromone ra ngoài, là có thể làm dịu đi sự khó chịu của cậu ta.
Tuy vẫn không phải là trấn an, nhưng cơn đau sẽ khiến một alpha có xu hướng M như cậu sướng đến tận mây xanh.
Sao lại không thể coi là một kiểu tương thích khác được chứ.
Hai người ở lì trong nhà suốt một tuần không ra ngoài, Úc Chấp nhìn Trì Nghiên Tây đang lết không nổi, khoé miệng nhếch lên.
Quân đội quả thực rèn luyện thể lực, rèn luyện con người tốt hơn nhiều so với hồi làm lính đánh thuê ở Tam Giác Châu.
*
Hôn lễ của hai người được tổ chức sau đó hai năm, khi ấy Úc Chấp đã vinh thăng lên chức Cục trưởng.
Vị Cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử năm đại Cục của Đế Đô, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn, mặc bộ chế phục trắng viền vàng, mái tóc dài màu bạc được búi gọn sau gáy.
Toàn thân toát ra vẻ đẹp lộng lẫy mà bất khả xâm phạm.
Vô số người cảm thấy anh chính là hiện thân nhân cách hóa của Đế Đô, ai mà ngờ được anh vốn là một gã ngoại quốc.
Úc Chấp trở thành “bảng hiệu sống” hoàn hảo nhất để chiêu mộ nhân tài cho chính phủ Đế Đô.
Ngay cả Cục Hình sự Điều tra Tội phạm có Yếu tố Nước ngoài vốn bị ghét bỏ, cũng trở thành vị trí cạnh tranh nóng bỏng, các bậc lão thành vừa cảm khái Cục của họ cuối cùng cũng phất lên, vừa lo lắng không biết mình có bị đám thanh niên nhiệt huyết này đào thải không, thế là lại càng nỗ lực làm việc hơn.
Úc Chấp đứng thẳng tắp, nhìn về phía những đôi mắt sùng bái, tin tưởng anh, những công dân Đế quốc đang hô vang vì anh, những đứa trẻ, những người trẻ tuổi lấy anh làm ước mơ, làm mục tiêu.
Anh đã nói, lựa chọn gia nhập quân đội, anh cũng có được những thu hoạch của riêng mình.
Anh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên.
Đứng trong ánh hào quang thật sự rất ấm áp.
Còn về tại sao hôn lễ lại kéo dài đến hai năm sau, chuyện đó phải hỏi Trì Nghiên Tây.
Úc Chấp chưa từng nghĩ tới, chỉ việc thiết kế hôn lễ mà lại tốn đến hơn một năm trời.
Anh không tài nào hiểu nổi.
Dù cho Trì Nghiên Tây, người tự tay lo liệu mọi thứ, đã phân tích, mổ xẻ ra để giảng giải cho anh nghe, Úc Chấp vẫn không hiểu, chẳng phải chỉ là một địa điểm, vài đóa hoa thôi sao…
Nhưng anh lựa chọn tôn trọng.
Trong thời gian này, biệt thự của họ cũng đã được trang hoàng xong, cuối cùng Trì Nghiên Tây quyết định tổ chức hôn lễ ngay tại sân sau của biệt thự, như vậy sau này mỗi ngày ở nhà đều có thể nhớ lại cảnh tượng họ kết hôn ở đây.
Theo lời cậu nói thì chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Khung cảnh hôn lễ lấy màu trắng làm chủ đạo, Úc Chấp nghe Trì Nghiên Tây nói những đóa hoa kia đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ nơi này nơi nọ về, nói những bộ bàn ghế kia đều do cậu tự thiết kế và đặt làm riêng, và còn rất nhiều thứ khác nữa.
Cậu alpha rất có tâm, nói rằng nhất định phải cho anh một hôn lễ hoàn hảo nhất, thậm chí còn mua cho anh cả “ngũ kim”¹, nói rằng người khác có gì thì anh cũng phải có.
Sau này anh tra thử ý nghĩa của “ngũ kim”, chú cún này ngoài chuyện trên giường ra thì lúc nào cũng ra dáng một người chồng lắm.
Ít nhất thì chú cún tự cho là vậy.
Anh đứng trước gương soi toàn thân, chỉnh lại bộ vest trắng trên người, cửa phòng được gõ rồi đẩy ra, chị Hồng bước vào, đi vòng quanh anh ngắm nghía một hồi lâu, hốc mắt dần đỏ hoe, sau đó lại chớp mắt lia lịa để nén nước mắt lại.
Giả vờ phóng khoáng vỗ vai anh: “Thấy mày thành gia lập thất, chị…”
Nước mắt rõ ràng đã nén lại được lại trào ra, chị Hồng mạnh mẽ là thế mà nghẹn ngào đến không nói nên lời.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc, đã biết tỏng là hai đứa sẽ cưới nhau rồi, rõ ràng là chuyện vui, cô thực sự rất vui nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy Úc Chấp như thế này lại thấy xót xa lạ.
Đứa trẻ chị nuôi lớn cuối cùng đã có được hạnh phúc, thật sự không dễ dàng chút nào.
Úc Chấp ôm lấy chị Hồng, vỗ nhẹ sau lưng cô, nhiều lúc anh rất muốn gọi chị Hồng một tiếng “mẹ”, nhưng chị Hồng chắc chắn sẽ giật mình, rồi ngăn lại, chê anh gọi thế làm chị già đi.
Cô đã cho anh cơ hội sống lần thứ hai, cô đã đưa anh đến bên Trì Nghiên Tây, và Trì Nghiên Tây đã cho anh một cuộc đời mà anh chưa từng dám mơ tới.
“Chị Hồng.”
“Em không muốn chết nữa.”
*
Chị Hồng rời đi chưa được bao lâu, cánh cửa lại được hé ra một cách lén lút từ bên ngoài, Trì Nghiên Tây nghiêng người, quay đầu đi không nhìn anh, chen chúc ở cửa.
Chỉ chìa một tay vào, trên tay cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
“Em sợ lát nữa anh đói, anh ăn tạm cái bánh này lót dạ đi.”
Trì Nghiên Tây huơ huơ tay.
Úc Chấp không hiểu: “Sao em phải làm thế?”
Trì Nghiên Tây: “Trước hôn lễ, cô dâu chú rể không được gặp mặt nhau.”
Lại huơ huơ chiếc bánh lần nữa.
Úc Chấp không nhận, nhìn cậu alpha đang mặc bộ vest y hệt mình, cố tình nói: “Vậy nếu anh nói anh muốn gặp em thì sao.”
Người ở cửa không động đậy nữa, trông có vẻ rất đắn đo, cuối cùng vẫn quay người lại.
Hết cách, đối với Trì Nghiên Tây, trời đất bao la cũng không lớn bằng Úc Chấp.
Cậu cười với Úc Chấp một cách vừa bất lực vừa cưng chiều, nhưng đôi mắt nhìn anh lại ngày một sáng rực lên, đỏ mặt si mê: “Hôm nay anh đẹp quá.”
Đúng là con chó háo sắc.
Úc Chấp vươn ngón tay, móc vào dải ruy băng trên hộp bánh, khẽ kéo một cái, cậu alpha cao lớn bên ngoài liền bị kéo vào trong.
Cửa đóng sập lại.
Ngay sau đó, cậu alpha bị ấn lên cửa, Úc Chấp chống một tay cạnh đầu Trì Nghiên Tây, đưa hộp bánh lên đặt giữa hai người: “Đút cho anh.”
Bên ngoài, Trì Vân Tiêu không tìm thấy Trì Nghiên Tây đâu, vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng hôn hít mờ ám.
Anh ta liếc nhìn Đạt Tháp đang đứng bên cạnh với vẻ mặt “tôi không biết gì hết”.
Hắng giọng một tiếng: “Nhanh ra đi, sắp đến giờ rồi.”
Trong phòng, hai người với miệng lưỡi ngập tràn vị kem ngọt ngào, nhìn vào mắt nhau rồi cùng bật cười.
Cặp phu phu không phân trước sau, tay trong tay cùng nhau bước ra.
Từng bước, từng bước, tiến về phần đời còn lại ngập tràn hạnh phúc.
[Lời tác giả]
Hết rồi ạ, cảm ơn các bảo bối đã luôn kiên trì ở bên! Cặp đôi nhỏ này sẽ siêu hạnh phúc trong thế giới của họ, và các bảo bối cũng sẽ siêu hạnh phúc nhé! [Cầu vồng]
¹Ngũ kim (五金): Trong văn hóa cưới hỏi Trung Quốc, đây là bộ trang sức năm món bằng vàng (vòng cổ, vòng tay, nhẫn, bông tai, lắc chân) mà nhà trai tặng cho cô dâu, thể hiện sự trân trọng và điều kiện kinh tế. Việc Trì Nghiên Tây mua “ngũ kim” cho Úc Chấp là một hành động mang tính biểu tượng, khẳng định vai trò “chồng” của mình.