Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 92

[Daddy]Chương 92: Ngoại truyện 7 – Úc Chấp tâm cơ niên hạ (Bối cảnh tu tiên)

Dưới tàng đào, một chàng thiếu niên phong thái ngời ngời đang luyện kiếm. Thiếu niên vận một thân hồng y rực như lửa, hệt như những đóa đào đang độ mãn khai.

Thanh ba thước Thanh Phong trong tay ánh lên sắc bạc dưới nắng, được thiếu niên múa lên xé gió sào sạt.

Lại một vòng xoay người, mái tóc dài màu bạc buộc cao vung lên, dải lụa đỏ khẽ bay, khi dừng lại, một đóa đào nhẹ tênh đáp xuống lưỡi kiếm.

Úc Chấp múa một đường kiếm hoa điệu nghệ rồi dứt khoát thu kiếm.

Gương mặt trắng ngần vì luyện kiếm mà như thoa một lớp phấn hồng. Cậu ngước nhìn bóng đen đang thong thả bước tới từ phía xa, đôi mắt khẽ nheo lại, khéo léo ẩn đi tia nhìn đầy chiếm hữu.

Đó là cha nuôi của cậu, nhưng đối phương chưa từng thừa nhận thân phận này, chỉ nói rằng đó là những gì anh nên làm, bảo cậu cứ gọi mình là chú là được.

Trì Nghiên Tây của cậu, chú Trì của cậu, đang dẫm lên thảm cánh đào mà bước về phía cậu. Hắc y càng tôn lên vóc người cao thẳng, tuấn tú vô trù của anh.

Tu vi của chú Trì đã đến cảnh giới hóa cảnh, thanh xuân vĩnh trú, dung mạo không đổi.

Gương mặt này cậu đã ngắm mười tám năm, từ ngưỡng vọng đến ngang hàng, từ tôn trọng đến chất chứa d*c v*ng.

Cậu đã yêu chú Trì của mình.

Và giờ đây, cậu muốn có được một tình yêu tương tự từ chú Trì.

*

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Úc Chấp, Trì Nghiên Tây đích thân xuống bếp nấu một bàn mỹ vị.

Úc Chấp xách rượu về, hai người ngồi trong sân nhỏ đã ở mười tám năm. Căn nhà gỗ này hình như cũng do chính tay chú Trì dựng nên, Úc Chấp không rõ lắm.

Khi ấy cậu còn chưa dứt sữa, cha mẹ bị kẻ thù tìm đến báo oán mà chết thảm, chú Trì đến muộn một bước, chỉ kịp cứu được cậu.

Đêm đó, mưa như trút nước, máu tươi hợp thành sông.

Chú Trì ôm cậu, bạt mạng mở một đường máu.

Tầm mắt Úc Chấp rơi trên vết sẹo đứt đoạn nơi chân mày trái của chú Trì.

“Thoáng cái con đã lớn thế này rồi.” Ánh mắt Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp ánh lên vẻ hài lòng.

Anh vốn không phải người nói nhiều, phần lớn thời gian đều im lặng lau chùi thanh kiếm của mình, hoặc lặng lẽ dõi theo đứa con của cố nhân lớn lên từng ngày dưới mắt mình.

Có thể khiến anh nói ra một câu như vậy, xem ra tối nay anh quả thực rất cảm khái.

Úc Chấp rót cho anh một ly rượu, hai tay cung kính dâng lên: “Chấp nhi sẽ hiếu kính phụng dưỡng chú thật tốt.”

“Cuộc đời của con là của chính con.”

Trì Nghiên Tây nhận lấy ly rượu.

Úc Chấp nâng ly của mình lên, bóng trăng phản chiếu trên mặt nước xao động trong chén, khẽ lay.

Đúng vậy, cuộc đời của cậu là của chính cậu.

Ngẩng đầu, một hơi cạn sạch.

Úc Chấp uống nhiều, uống say, say đến mức bật khóc, khóc ngã vào lòng chú Trì.

Trông mới đáng thương làm sao.

Trì Nghiên Tây rõ ràng tay chân luống cuống, không phải anh chưa từng bế Úc Chấp, có thể nói Úc Chấp chính là được anh bế mà lớn lên, chỉ là đã rất nhiều năm rồi anh không bế cậu nữa.

Một đôi tay chẳng biết nên đặt vào đâu.

Vụng về dỗ dành: “Đừng khóc.”

Úc Chấp lệ nhòa mông lung nhìn anh, người đàn ông rất anh tuấn, cậu đã vô số lần ảo tưởng về dáng vẻ đầy t*nh d*c của anh, nhưng cuối cùng vẫn không bằng được tận mắt chứng kiến.

Trong lòng cậu đang ẩn chứa cái ý nghĩ hoang đường nhất, đại nghịch bất đạo nhất thế gian này.

Vậy mà nước mắt lại như châu sa đứt đoạn, tuôn không ngừng. Cậu nỉ non: “Con khó chịu, lòng con khó chịu quá, con có tội, con là một tội nhân, chú ơi, sao con lại trở thành thế này?”

Trì Nghiên Tây nghe không hiểu, chỉ thấy nửa bên mặt đã bị nước mắt Úc Chấp làm cho ướt đẫm. Đứa trẻ mình nuôi lớn, lúc này chỉ có xót xa.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đừng lo, chú sẽ giải quyết cho con.”

Anh nói vô cùng chắc chắn, và từ trước đến nay vẫn luôn làm như vậy.

Úc Chấp tựa vào lòng anh, một tay vòng qua cổ. Quần áo của chú lúc nào cũng lớp lớp lang lang, ăn mặc kín cổng cao tường, nhưng thuở nhỏ cậu đã từng thấy, thấy dáng vẻ không mặc gì của cơ thể này.

Khi đó cậu còn nhỏ, còn ngủ chung, còn có thể không kiêng dè gì mà nhảy vào thùng tắm tắm chung với chú.

Ngón tay ra vẻ vô tình, lướt qua một chút da thịt lộ ra nơi cổ áo cao nhất của chú.

Thế nên cậu biết, biết chú Trì của cậu có một thân thể hoàn mỹ đến nhường nào.

Hai năm nay, cậu đã vô số lần thưởng thức, đùa bỡn trong mơ.

Thu lại khóe môi chực nhếch lên, một giọt lệ từ cằm nhỏ xuống. Vừa khẽ xoa gáy chú, cậu vừa nức nở: “Con… con… con thích chú, con thích chú nhiều lắm…”

Cậu say rồi, câu nói say này được thốt ra lí nhí, như lời sám hối của kẻ tội đồ, nhưng đầu ngón tay lại hữu ý vô tình luồn vào trong cổ áo.

Trì Nghiên Tây nhất thời chưa lĩnh hội được ý cậu. Đứa trẻ mình nuôi lớn thì đương nhiên phải thích mình, cũng như thích cha mẹ vậy.

Sao đây lại là tội được?

Chưa đợi anh hỏi, cái đầu đang tựa vào ngực anh đã ngẩng lên. Thiếu niên anh nuôi lớn mắt đỏ hoe, gương mặt đầm đìa nước mắt nói: “Chú ơi, con muốn hôn chú.”

Đầu óc Trì Nghiên Tây bỗng hụt tắt.

Giây phút này, thứ anh ôm trong lòng tựa như củ khoai nóng phỏng tay, theo bản năng muốn ném ra. Nhưng Úc Chấp lại cố tình đúng lúc này say hẳn đi, mất đi ý thức.

Bàn tay định ném cậu đi của Trì Nghiên Tây bỗng mềm lòng, không ném nữa.

Nhưng anh vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đưa Úc Chấp về phòng, đặt xuống, hoảng hốt đến mức lúc rời đi còn vấp phải ngạch cửa. Tu vi hóa cảnh như anh mà lại suýt ngã vì chuyện này.

Úc Chấp mở mắt, giơ bàn tay vừa chạm vào cổ chú lên, xoa xoa đầy vẻ tất thắng.

Đêm đó, Trì Nghiên Tây không ngủ.

Anh cứ mãi suy nghĩ, rốt cuộc quá trình nuôi con của mình đã sai ở đâu?

Hôm sau, Úc Chấp ủ rũ lờ đờ xuất hiện trước mặt Trì Nghiên Tây, không nói hai lời liền quỳ xuống.

“Chú, con sai rồi.”

“Chú đừng bỏ con, con chỉ còn có mỗi chú thôi.”

Đôi mắt ngấn lệ của cậu tràn đầy bất an và sợ hãi, y như đêm đó khi Trì Nghiên Tây bế cậu, một đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, lên.

Trì Nghiên Tây hít sâu một hơi, kéo Úc Chấp dậy trước: “Nam tử hán, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ.”

Úc Chấp không để tâm, chú nuôi mình lớn, đáng một cái quỳ này, huống hồ, sau này cậu cũng chẳng thiếu lần phải quỳ để làm chú thoải mái.

“Chú không tha thứ cho con, con sẽ không đứng dậy.”

Cậu vô cùng cố chấp.

Lại luống cuống ôm chầm lấy Trì Nghiên Tây khi anh đứng dậy: “Chú định đi đâu? Chú định bỏ con sao? Chú không cần con nữa ư?”

“Chú mà không cần con, con một mình sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa…”

Trông cậu có phần cuồng dại.

Trì Nghiên Tây có thể nói là dốc hết toàn lực nuôi cậu, chưa từng nặng lời, chưa từng để cậu chịu một chút khổ cực nào, ăn mặc dùng đều cho cậu thứ tốt nhất.

Nào nỡ nhìn cậu ra nông nỗi này.

Bất đắc dĩ thở dài: “Đừng nói bậy, ta đi bưng bữa sáng cho con…”

Mấy ngày sau, Úc Chấp rất an phận, đối với Trì Nghiên Tây còn cung kính, còn ngoan ngoãn hơn trước.

Chuyện đó dường như chưa từng xảy ra.

Nhưng Trì Nghiên Tây lại để ý thấy Úc Chấp ngày một tiều tụy. Một đêm nọ, anh nghe thấy động tĩnh, ra khỏi phòng thì thấy Úc Chấp đi về phía hậu sơn dưới màn đêm.

Anh đi theo.

Quả nhiên người đã đến trước mộ bia của cha mẹ cậu, cô đơn quỳ ở đó.

“Cha, mẹ, con đau khổ quá…”

Trì Nghiên Tây dừng bước, giọng Úc Chấp theo hương hoa đêm thoảng lại.

“Con đau khổ đến sắp chết rồi, chú… chú sẽ không tha thứ cho con, chú không nói chuyện với con, không nhìn con, cứ mãi tránh mặt con…”

“Con hiểu chú không sai, người sai là con, nhưng con vẫn khó chịu lắm. Cha mẹ ơi, con không hiểu, con chẳng hiểu gì cả, con không biết thích một người thì phải làm sao, con không biết làm thế nào để không thích chú nữa, nếu cha mẹ còn ở đây thì tốt biết mấy…”

Cậu tựa vào mộ bia.

Nghe thì rõ ràng ai oán đến thế, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Thích chú đương nhiên không thể dùng sức mạnh, thực lực của cậu cũng không cho phép. Cậu muốn chú phải xót thương cậu, xót đến mức mềm lòng vì cậu, mềm lòng đến mức bằng lòng nằm dưới thân cậu.

“Cha mẹ, con phải đi rồi, chỉ có con đi thì chú mới dễ chịu hơn.”

Trì Nghiên Tây nghe vậy, bước lên một bước rồi lại dừng lại.

Sắc mặt đầy giằng xé, khó xử và xót xa.

Giọng Úc Chấp mờ mịt: “Nhưng cha, mẹ ơi, con không biết phải đi đâu. Trời đất bao la, chú không cần con, thế gian này liền không còn nhà của con, không còn nơi cho con nương tựa nữa rồi.”

Trì Nghiên Tây mắt hoe đỏ, ánh lên vẻ tự trách. Bậc trưởng bối như mình, đây là đã dồn ép đứa trẻ đến mức nào.

Nó ngoan đến thế, không lấy chuyện này ra mà nhõng nhẽo vô lối với mình, cứ một mình gắng gượng.

Trưởng bối như mình thật chẳng ra làm sao.

Úc Chấp đột nhiên ngẩng đầu rời khỏi mộ bia: “Cha mẹ! Con đi tìm hai người đây!”

Cậu nói rồi, cổ tay lật một cái, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay, cậu không chút do dự cầm kiếm đâm vào tim.

“Cha, mẹ, con đi cùng hai người đây!”

Khi mũi kiếm chạm đến ngực, tay Úc Chấp bị một lực mạnh giữ lại, Trì Nghiên Tây mắt đỏ ngầu: “Con làm gì vậy!”

Úc Chấp tiếp tục dùng sức đâm kiếm vào mình: “Chú đừng cản con! Con hết cách rồi! Con thật sự hết cách rồi! Không có được tình yêu của chú con đau khổ lắm! Con thật sự không sống nổi nữa…”

Cậu lại rũ người cúi đầu: “Nhưng con không muốn chú khó xử, không muốn thấy chú nhíu mày, chỉ có cách này thôi, chỉ có cách này thôi…”

Nhìn người như sắp tan vỡ, Trì Nghiên Tây cũng gần như cắn nát cả răng.

Sau một tiếng thở dài, anh ôm lấy đứa trẻ mình nuôi lớn: “Còn cách khác.”

*

Trong phòng, Úc Chấp đã thực sự thấy được cơ thể vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Cậu hưng phấn, kích động, đắc ý.

Cậu ngắm nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn, hổ thẹn của chú, đẹp như trong tưởng tượng của cậu, lát nữa sẽ còn trở nên đẹp hơn.

“Chú.”

Cậu gọi một tiếng đầy đ*ng t*nh.

Đây là một quá trình dài đằng đẵng, cho đến khi giữa cậu và chú không còn khoảng cách, cậu nằm sấp trên người chú mà cảm thán: “Chú, chú ấm quá.”

Trì Nghiên Tây suốt quá trình không một tiếng động.

Anh thực sự không thể làm gì với đứa trẻ mình nuôi lớn, nên chỉ có thể chọn ở vị trí này.

Nhắm mắt lại, cứ coi như một giấc mộng.

Nhưng Úc Chấp lại không cho anh được như ý, bàn tay cậu trượt đi táo tợn.

“Chú, hồi nhỏ chú có dùng chỗ này cho con bú không ạ?”

Úc Chấp vừa hỏi, tay vừa lần mò, rồi không đợi Trì Nghiên Tây trả lời đã áp miệng vào.

Trì Nghiên Tây căng cứng quai hàm, muốn bảo cậu ngoan một chút, nhưng lại thật sự không nói nên lời.

Sự ẩn nhẫn này đổi lại sự ngang ngược hơn của đối phương.

“Chú, chú ngọt quá.”

“Chú, chỗ này của chú nóng quá, nóng quá.”

“Chú ơi, chú xem này, tiểu chú chú đứng dậy rồi~”

Trì Nghiên Tây nhẫn hết nổi, mở mắt ra: “Con im lặng chút đi.”

Anh vừa mở miệng, Úc Chấp nhìn anh lại bắt đầu lã chã rơi lệ.

“Chú ghét con rồi sao? Chú không thích con nữa à? Con sửa, con nhất định sẽ sửa, chú đừng bỏ con, con chỉ có mỗi chú thôi, chú ơi, con chỉ có mỗi chú thôi.”

Cậu vừa khóc lóc kể lể.

Vừa hung hăng th*c m*nh.

Trì Nghiên Tây thật sự bị cậu hành hạ đến không biết nên dỗ dành, hay nên bảo cậu tiết chế một chút.

Nhưng những giọt lệ nóng bỏng làm ướt đẫm lồng ngực anh, anh vẫn mềm lòng, nâng mặt Úc Chấp lên.

“Không, không ghét con, không bỏ con.”

Sự xót xa dành cho Úc Chấp khiến anh không nhận ra, không chỉ lồng ngực anh bị nước mắt làm ướt.

Mà “t*** h***t” của anh cũng bị Úc Chấp…

…làm cho ướt sũng. Úc Chấp nắm lấy tay anh: “Vậy chú có thích con không?”

Trì Nghiên Tây tự nhiên là thích, nhưng không phải kiểu thích mà Úc Chấp muốn.

Anh không đáp lời, áy náy dời tầm mắt.

Úc Chấp nhân lúc anh đang áy náy mà hôn lên môi, cảm nhận được sự bài xích của anh: “Chú, con biết bây giờ chú vẫn chưa thích con, vậy nên hãy thương hại con, cho con hôn một chút, không có được tình yêu của chú con đã đáng thương lắm rồi.”

Trì Nghiên Tây bị cậu dỗ dành mà hé môi.

【Lời tác giả】

Hôm nay là tiểu niên miền Nam, chúc các bé cưng ở miền Nam năm mới vui vẻ, năm nào cũng có tài [Cầu vồng]

Bình Luận (0)
Comment