Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 93

[Daddy]Chương 93: Ngoại truyện 8 – Đế vương Úc x Cống phẩm tiểu vương tử Trì

Đại điện uy nghiêm lặng như tờ, văn võ bá quan xếp hàng chỉnh tề, ngay cả độ cong khi cúi đầu cũng nhất quán đến lạ.

Trên ngai vàng cao vời vợi, đế vương của họ đang đoan tọa.

Thiên tử ngọc tảo, mười hai tua lưu, trước sau rũ dài, long quyển để tế tự.

Oai phong lẫm liệt.

Sứ thần nước Lưu Ly run rẩy mở lời: “Bệ hạ thiên uy tại thượng, thần đại diện Lưu Ly dâng lên món quà đẹp nhất của bộ tộc, để tỏ lòng trung thành.”

Lão quỳ hai gối xuống đất, cúi đầu sát mặt.

Bệ hạ không nói, chỉ có đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo sau tấm miện lưu là thoáng vẻ ảo não chán chường.

Đối với một tiểu quốc bại trận, việc chấp nhận cống phẩm của đối phương đã là một loại ân huệ.

Thủ lĩnh thái giám không để lại dấu vết liếc nhìn Bệ hạ một cái, sau đó cao giọng cho người vào điện.

Người chưa tới, tiếng đã tới trước, tiếng leng keng lanh lảnh, tựa như một chú chim nhỏ líu lo vui vẻ bay vào đại điện trầm mặc này.

Khiến lòng người dấy lên một tia tò mò.

Nam tử vận phục sức Lưu Ly hoa lệ xuất hiện trong đại điện, nhẹ nhàng cúi lạy.

“Nghiên Tây tham kiến Bệ hạ.”

Người ngoại bang, giọng nói đặc biệt, âm cuối vút lên trăm chiều ngàn nẻo, cả triều văn võ đều cảm thấy tim mình như bị móng vuốt mèo con cào nhẹ một cái.

Ngứa ngáy.

Úc Chấp hứng thú hơn một chút, dời tầm mắt về phía trước. Anh ngồi ở vị trí cao nhất trong điện, chỉ cần cụp mắt là có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả.

Dưới điện có hai người đang quỳ, nhưng tư thế quỳ hoàn toàn khác nhau.

Sứ thần gần như ngũ thể nhập địa để tỏ lòng khiêm cung, còn cống phẩm bên cạnh thì eo thon gập xuống, mông vểnh lên.

Thân hình mềm mại phô bày hết cỡ.

Đúng là một dáng vẻ của yêu vật mời gọi.

Huống hồ đây còn là một vương tử.

Úc Chấp: “Ngẩng đầu lên.”

Giọng anh từ ngai vàng cao vời vợi truyền xuống, tuy không lớn nhưng như sấm trời chấn động tâm can, khiến người ta căng thẳng.

Trì Nghiên Tây từ từ ngẩng đầu, tóc vàng mắt biếc, tuấn tú mà đầy phong tình dị vực.

Cậu rất táo bạo, đôi mắt hoa đào phóng túng nhìn về phía Úc Chấp trên ngai vàng, một dáng vẻ như muốn cùng anh vân vũ sớm nắng chiều mưa ngay dưới đại điện.

Úc Chấp thật sự chưa từng thấy nam tử nào lẳng lơ đến thế.

Nhưng anh cũng chỉ liếc một cái, phất tay, thủ lĩnh thái giám liền cho người dẫn Trì Nghiên Tây xuống.

Hạ triều, Úc Chấp về Phụng Tiên điện, thay triều phục, tháo miện lưu.

Toàn thân lúc này mới thấy khoan khoái hơn đôi chút.

Vừa uống một ngụm trà, bên Thái hậu đã phái người đến muốn gặp anh.

Anh bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, đã rõ Thái hậu muốn nói gì với mình. Thoáng cái anh đã đăng cơ sáu năm, sáu năm này đối ngoại anh giải quyết Nam Man, thu phục Lưu Ly, Cao Ly ở phía bắc; đối nội tu sửa đê điều khiến dân cư hạ du Trường Giang không còn phải chịu cảnh lụt lội, giảm thuế má, gạt bỏ mọi dị nghị mở trường học cho nữ tử.

Anh đặt chén trà xuống, liếc nhìn tấu chương chất cao như núi.

Sáu năm này anh bận tối mắt tối mũi, đến nay hậu cung vẫn trống không, mà Lưu Ly dâng lên một vị vương tử, anh lại nhận.

Đừng nói Thái hậu sốt ruột.

E là chẳng bao lâu nữa, lời đồn Bệ hạ hảo nam sắc sẽ lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Bệ hạ không thể hảo nam sắc sao?

Có thể.

Nhưng không che đậy thế này đối với hoàng gia quả thực quá mất thể diện, huống hồ còn ảnh hưởng đến vấn đề con nối dõi.

Nhưng những vấn đề này đối với anh chẳng là gì cả.

Anh cầm lấy một cuốn tấu chương.

Bởi vì anh là thiên cổ danh quân được trăm họ ủng hộ.

“Quốc sự bận rộn, rảnh rỗi sẽ đến chỗ mẫu hậu trò chuyện cùng người.”

Thái giám rời đi.

Thoáng cái, nến đã được thắp sáng, anh đặt tấu chương xuống, vừa đưa tay, cung nữ đã dâng lên trà ấm vừa độ.

Sau bữa tối.

Tổng quản thái giám khom lưng đi vào, hành lễ: “Bệ hạ, bên tiểu vương tử Lưu Ly đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Lão vừa nói, Úc Chấp mới nhớ ra còn có nhân vật này.

Tổng quản thái giám liếc nhìn sắc mặt anh, cẩn thận mở lời: “Bệ hạ hay là cứ coi như giải khuây một chút ạ.”

Úc Chấp quả thực có chút phiền muộn, chính sự, quân sự, dân sự, quốc sự, gia sự.

Xử lý bao năm nay, quả thực có chút mệt mỏi vô vị.

*

Khi Úc Chấp về đến tẩm điện, người đã ở đó rồi, nhưng không quy củ quỳ trên đất chờ anh, mà đang uyển chuyển nhảy múa.

Anh giơ tay lên.

Người hầu liền không đi vào nữa, tổng quản thái giám đóng cửa lại.

Úc Chấp chắp tay sau lưng đứng nhìn. Vị tiểu vương tử này mặc y phục của vũ công nước Lưu Ly, để lộ eo thon, rốn giấu bảo châu, hông treo chuỗi ngọc ngũ sắc.

Cậu đi chân trần, gương mặt trẻ trung tuấn tú như trái cây căng mọng nước.

Nhảy múa say sưa, vẻ mặt hoan hỉ.

Một vòng xoay, váy múa tung bay, mái tóc vàng của cậu bay lên, đôi mắt biếc liền nhìn thấy anh.

Chỉ chưng hửng một chút, rồi liền nhảy múa bước về phía anh.

Những năm này không phải không có người cố gắng tiếp cận anh, những mỹ nữ đó hoặc là dịu dàng hoặc là nồng nhiệt, nên người trước mắt ngoại trừ là nam tử ra, thực ra chẳng có gì đặc biệt.

Không đủ để Úc Chấp nảy sinh chút rung động dù chỉ bằng hạt mè.

Người đến bên cạnh anh, mang theo hương thơm say đắm, xoay quanh anh, ánh mắt mời gọi.

Càng táo bạo hơn là vòng tay qua cổ anh.

Úc Chấp không có động tĩnh gì, chỉ là đã cảm thấy có chút vô vị.

Người trước mặt, làm một động tác như rắn lè lưỡi, đầu từ dưới hướng lên tiếp cận anh, rồi há miệng.

Khoảnh khắc miệng hé mở, một tia bạc từ miệng cậu lóe lên, nhắm thẳng vào yết hầu Úc Chấp, đồng thời bàn tay đang vòng qua cổ anh dùng sức siết chặt, khống chế anh, khiến anh không thể động đậy.

Đôi mắt hoa đào mời gọi đó trong thoáng chốc trở nên sắc lẹm, sát khí đằng đằng.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp vị đế vương trước mặt. Anh không chỉ là hoàng đế văn nhược ngồi trên ngai vàng, anh còn là vị đế vương tướng quân ngự giá thân chinh, xung trận giết địch, bất khả chiến bại.

Bàn tay to lớn từ trong huyền bào vươn ra, một phát bóp chặt cổ Trì Nghiên Tây, khoảnh khắc đó thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương bị bóp kêu “rắc”.

Lưỡi dao bạc đó dừng lại trước yết hầu Úc Chấp, không thể tiến thêm một phân nào.

Vẻ vô vị trong mắt Úc Chấp được thay thế bằng một tia hứng thú, sự việc cuối cùng cũng trở nên thú vị hơn một chút.

Nhìn gương mặt tiểu vương tử ngày càng đỏ, đôi mắt dần xuất hiện tia máu.

Bàn tay đang bóp cổ cậu dùng sức quật người xuống.

Khí thế ngất trời, con rồng vàng thêu trên y bào gần như muốn hóa thành thực thể bay ra.

Trì Nghiên Tây bị ném mạnh xuống đất, bình hoa ở giá xa cũng bị chấn động rơi xuống.

Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh: “Bệ hạ?”

Úc Chấp nhìn gương mặt đau đớn của Trì Nghiên Tây, cong môi: “Không có gì.”

Mấy người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, không biết hai người đang làm gì mà gây ra tiếng động lớn như vậy.

Trì Nghiên Tây phải một lúc lâu sau mới miễn cưỡng chống đỡ được. Lưỡi dao đã rơi, nhưng lại cắt vào môi dưới của cậu, máu tươi đặc quánh chảy ra.

Khiến vị đế vương đang cúi nhìn cậu, muốn uống máu cậu để giải khát.

Ánh mắt Trì Nghiên Tây nhìn Úc Chấp không còn chút mời gọi, lả lơi nào nữa.

Úc Chấp hơi nới lỏng tay đang bóp cổ cậu, để tránh chơi chết người.

Bây giờ, anh vẫn chưa muốn đối phương chết.

Vậy nên, đối phương phải sống.

“Lý do?” anh hỏi.

Trì Nghiên Tây hừ một tiếng không đáp, lại bắt đầu vung chân múa tay, nhưng rất nhanh đã bị Úc Chấp áp chế.

So với dáng vẻ lẳng lơ của cậu, cái bộ dạng bất khuất này, lại buộc phải nằm dưới thân anh.

Càng khơi gợi hứng thú của anh hơn.

“Con trai của lão vương Lưu Ly và một vũ cơ nào đó, trong số rất nhiều con cái của lão vương Lưu Ly thậm chí còn không được xếp hạng, sống một cuộc sống bé mọn còn thua cả dân thường.”

“Vì lão vương Lưu Ly bại trận? Vì Trì gia đã không còn vương quyền của các người?”

Bàn tay đang bóp cổ Trì Nghiên Tây hoàn toàn buông ra, rồi vỗ hai cái lên gò má đỏ bừng của cậu.

Tiếng động đó mang đầy ý vị sỉ nhục.

“Vậy thì ngươi đúng là ngu đến buồn cười.”

“Đừng nói những lời khiến ta buồn nôn đó!” Trì Nghiên Tây mở miệng, cổ bị bóp quá lâu nên giọng khàn đặc.

Đôi mắt ngấn nước của cậu nhìn chằm chằm Úc Chấp: “Ta muốn giết ngươi, tên hoàng đế này, để lưu danh thiên cổ!”

Cậu còn nhướng mày.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy kiêu hãnh.

Một thứ đồ chơi bị dâng vào cung, dường như đã định trước không còn đường lui, chỉ có thể nghe lời, phục tùng, sống như một con rối.

Nhưng cậu không muốn.

Cả đời này cậu không được vương quyền che chở, không hưởng thụ vinh hoa của Trì gia, cớ gì cậu phải gánh chịu hậu quả bại trận của họ, cớ gì cậu phải trở thành đồ chơi của một nam tử khác.

Chỉ vì người đó là vua của thiên hạ này.

Phỉ!

Vậy thì cậu giết tên vua này.

Sớm đã tính đến hậu quả thất bại, nên Trì Nghiên Tây cũng không hề hoảng loạn sợ hãi.

Vẫn có thể cười nhìn Úc Chấp.

Chỉ là nụ cười này không còn chút lấy lòng nào nữa, sống động, khiến Úc Chấp cảm thấy mới mẻ.

Anh chỉ nhẹ nhàng bình phẩm một câu: “Rất táo bạo.”

Đế vương sao có thể để tâm đến sự phản kháng của con kiến.

“Chỉ là, ý tưởng được đưa vào hành động thì phải trả giá để gánh chịu hậu quả.”

Trì Nghiên Tây khiêu khích: “Giết ta đi.”

Ngón tay cái của Úc Chấp ấn lên môi bị thương của cậu, ấn mạnh, máu bị ép ra nhuộm đỏ ngón tay anh, đường vân trong lòng bàn tay anh, như một sợi chỉ đỏ chảy về phía cổ tay, rồi cố gắng lan đến vị trí trái tim.

Từ đó buộc chặt họ lại với nhau đời đời kiếp kiếp.

“Kẻ bại trận, không có quyền lựa chọn kết cục.”

Khoảnh khắc tiếp theo, vũ y bị xé toạc.

Trì Nghiên Tây lúc này mới hoảng hốt: “Ngươi làm gì!”

Úc Chấp không trả lời, chỉ bày cậu vào tư thế, ném mảnh vũ y rách nát sang một bên.

Trì Nghiên Tây giận dữ muốn đẩy anh ra, nhưng cậu không làm được. Cậu không sợ chết, định cắn lưỡi tự vẫn.

Tay Úc Chấp đột ngột đưa vào miệng cậu, hàm răng đó hung hăng cắn lên tay anh, sững lại một chút rồi lại tăng thêm lực, dường như không xé xuống một miếng da thịt thì không chịu thôi.

Anh có thể cảm nhận được máu mình đang chảy ra, từ từ khiến Trì Nghiên Tây buộc phải nuốt từng ngụm một. Sắc mặt tiểu vương tử càng thêm đắc ý, trông sáng sủa hơn hẳn.

Đây là một cảm giác kỳ lạ, dường như anh đang dùng máu thịt để nuôi dưỡng cậu.

Bậc cửu ngũ chí tôn, đừng nói là bị thương, chỉ cần va nhẹ một cái cũng đủ làm người khác sợ hãi, nhưng giờ đây lại bị người ta cắn rách da thịt, nuốt chửng dòng máu nóng hổi của mình.

Úc Chấp khẽ cười một tiếng.

Không có ý định rút tay ra khỏi miệng Trì Nghiên Tây, vén áo bào lên.

————

Tên đã lên dây, đã nhắm trúng hồng tâm.

Trì Nghiên Tây không còn tâm trí cắn người nữa, cậu hoảng rồi, cậu sợ rồi, cậu muốn nói gì đó, cậu muốn cùng Úc Chấp cá chết lưới rách, đồng quy vu tận, duy chỉ không nghĩ đến việc cầu xin.

Đế vương cúi đầu sát lại, mái tóc đen mun rủ xuống má cậu, quyện vào tóc cậu không phân biệt được.

Anh mở lời: “Hầu hạ cô gia vui vẻ rồi thì giết cô gia sẽ có khả năng hơn.”

Đôi mắt nhạt màu khẽ liếc, nhìn về phía Trì Nghiên Tây.

Trì Nghiên Tây biết lời anh nói chẳng qua là thạch tín bọc trong thạch tín, căn bản không có chút mật ngọt nào, nhưng cậu vẫn không kìm được mà rung động.

Thế là cậu mở toang thành trì của mình, mặc cho vị đế vương máu sắt tàn bạo công phá, giày vò.

Huyền bào đó che kín cậu.

Chỉ có con rồng vàng trên đó không ngừng bay lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại.

“Ta nhất định sẽ không đội trời chung với ngươi.”

Trì Nghiên Tây nghiến răng kèn kẹt, chỉ là âm cuối đã biến điệu.

“Vậy thì ngươi phải cố gắng lấy lòng cô gia, để cô gia cho phép ngươi không chết.”

*

Hôm sau, tổng quản thái giám dẫn người đến hầu hạ Úc Chấp chải chuốt thay y phục.

Tất cả đều coi như không thấy mảnh y phục rách nát trên đất.

Càng không dám liếc nhìn phong cảnh sau rèm giường.

Chỉ khi Bệ hạ đang thay y phục, có nói một câu: “Phong Trì Nghiên Tây làm——Mỹ nhân.”

Ác nghiệt.

Người sau rèm giường nắm chặt tay, sớm muộn gì cũng giết hắn, phong hắn làm Phế nhân!

Bình Luận (0)
Comment