Edit: Như Bình
Beta: Ong MD
Bên ngoài Thanh Hoa cung, Đông Hải sóng triều cuồn cuộn, hoàng hôn đang buông dần trên mặt biển.
“Chỗ này có gì đẹp chứ.” Liễu Sao ngoảnh mặt đi lẩm bẩm, nàng đưa mắt lén lút liếc hắn.
Lục Ly lấy chuỗi vỏ sò song sắc từ trong tay áo ra, đeo vào tay nàng một lần nữa.
Cái này không phải là vòng tay trước kia sao?
“Đúng là nó, nhưng cũng không phải.” Hắn ôm nàng từ sau lưng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy vòng tay: “Nhìn kỹ đi, lễ vật ta tặng Liễu Sao nhi đó.”
Chút linh lực mỏng manh rót từ tay hắn xuống tay nàng, tuôn vào những chiếc vỏ sò. Trong phút chốc, chiếc vỏ sò nho nhỏ trở nên sáng long lanh, từ bên trong tỏa ra ánh sáng êm dịu, luồng sáng ngày càng lan tỏa mạnh, một mảnh trăng mỏng manh bàng bạc dần dần xuất hiện.
“Mặt trăng ư?”
Ngay lúc Liễu Sao còn đang bất ngờ, mảnh trăng ngà trong vỏ sò nhẹ nhàng bay ra! Nó chầm chậm, lặng lẽ bay bên cao, thay đổi hình dạng càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng tạo thành một vầng trăng tròn vành vạch vô cùng đẹp đẽ.
Liễu Sao không nén nổi lòng vươn tay ra muốn chạm vào nó.
Hắn lại nắm tay nàng lần nữa phủ lên một mảnh vỏ sò khác, rót linh lực vào, bên trong bay ra vô số đốm sáng li ti, tụ thành vòng tròn, to cỡ trứng gà, lấp lánh lấp lánh.
Sao! Là ngôi sao!
Chứng kiến cảnh tượng tương tự, ký ức bị giữ chặt thật sâu trong đáy lòng dường như bật tung ra, cả người Liễu Sao cứng lại, nhưng nàng vẫn nhìn đến lặng người.
Những ngôi sao không ngừng bay ra khỏi từng mảnh vỏ sò, tất cả đều tụ lại xung quanh vầng trăng tròn, tạo thành cảnh tượng ngàn sao ôm trăng. Trong sắc trời hoàng hôn, ánh sáng khắp bốn phía như bị lấn át mà lu mờ đi, tạo thành ảo cảnh màn đêm buông xuống, hai người như đang đứng dưới bầu trời đêm, vừa nâng tay thì có thể ôm trăng hái sao.
Sao sáng, trăng tròn, những tia sáng lóng lánh ánh lên ngón tay đẹp đẽ thuôn dài của hắn, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của nàng.
“Đây là lễ vật huynh tặng ta, hái sao hái trăng ư?” Liễu Sao cố gắng trấn tĩnh, thân thể nàng khẽ run rẩy.
“Chỉ là ảo thuật thôi, trăng và sao thật không thể hái được.” Hắn thì thầm bên tai nàng.
Nói ra sự thật nhanh như vậy, là vì nàng không còn là một cô bé con dễ bị lừa gạt sao? Liễu Sao chợt thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm dâng lên trong lòng, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, từng có người hái sao tặng nàng, nhưng người đó chỉ ở bên nàng ba ngày rồi bỏ nàng mà đi.
Nàng chậm rãi rụt tay lại, nắm lấy tay hắn: “Lục Ly, huynh sẽ không rời bỏ ta chứ?”
Lục Ly không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, hắn trầm ngâm: “Việc này …”
Nàng bỗng chốc xoay người lại, siết chặt vòng tay ôm lấy hắn: “Lục Ly, huynh đừng vứt bỏ muội nhé!”
“Ta hứa với muội!” Lục Ly gỡ tay nàng ra, ôm nàng vào lòng một lần nữa: “Trước khi ta chết, ta sẽ vẫn ở cạnh muội.”
Vẻ hoang mang sợ hãi trên mặt biến mất, Liễu Sao “Hừ” mấy tiếng, vội vàng chạy lại bịt miệng hắn, trợn mắt lên: “Chết chóc cái gì! Toàn nói linh tinh!”
Đôi mắt tím cong cong, hắn bật cười.
Liễu Sao nhìn cảnh tượng huyền ảo dày công kiến tạo quanh mình, nàng rụt tay về, nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi tan những đốm sao phiêu lãng chung quanh, nàng nghiêng mặt nhìn hắn, đẩy vầng trăng thật to tròn tới trước mặt hắn, còn nghiêm túc nói: “Giống, rất là giống.”
“Hở?”
“Giống nó, cái điệu cười lạnh lẽo như băng đó.” Liễu Sao trầm mặc một lát, thản nhiên đáp: “Nhưng vẫn rất khác biệt, huynh tốt hơn trăng nhiều. Ta không thích trăng, nhưng mà huynh nói huynh thích nó, vậy thì ta cũng thích nó.”
“Liễu Sao nhi …” Hắn muốn vươn tay vỗ vỗ đầu nàng.
“Ta không phải con nít!” Nàng tức thì hung tợn trừng cái tay kia.
Hắn chợt cảm thấy buồn cười: “Muội còn mong muốn cái gì, có thể nói cho ta biết.”
Muốn cái gì nữa chứ? Liễu Sao lắc đầu: “Không cần đâu, ta không muốn gì nữa.”
“Ồ, như vậy là đủ rồi ư?” Giọng điệu của hắn ngập tràn vẻ trêu chọc, trong đôi mắt lấp lánh kia lại hiện lên chút bất ngờ, hắn không tin một cô gái bốc đồng lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Liễu Sao nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng vẫn lắc đầu, có một câu nàng ngượng không dám nói, vì vậy đành nắm chặt tay hắn.
Hắn kéo tay nàng đặt lên chuỗi vỏ sò kia một lần nữa, rồi biến ra một vầng trăng to tròn, đẹp đẽ hơn nữa: “Vậy, để muội vui vẻ thêm một lát cũng tốt.”
Lời nói ngọt ngào biết bao? Giọng nói trầm trầm tràn ngập mê hoặc như xưa, vẫn mang ý trêu chọc nửa đùa nửa thật, chỉ là giờ đây trong đó có hơn một chút an ủi và bất đắc dĩ khi ngày xưa không có.
Cô thiếu nữ đang vui sướng nên không hề nghe ra.
Màn đêm dần buông xuống, thủy triều chậm rãi rút lui, đám sao trăng vây quanh hai người tranh nhau chiếu sáng rực rỡ, lấn át cả vầng trăng nhàn nhạt và vài ngôi sao lưa thưa trên nền trời.
Cơn gió lạnh thổi từ phía Đông lan tới rồi chìm vào sóng biển nhấp nhô, Liễu Sao rúc vào vòng ôm quen thuộc, ngắm những ngôi sao lấp lánh vây quanh vầng trăng bên cạnh mình, nàng mỉm cười.
Vì nàng hắn đã kiến tạo nên cảnh tượng huyền ảo, đẹp đẽ biết bao!
Nàng bất giác nhớ tới một câu chuyện thần thoại cổ xưa, ngẩng đầu lên hỏi: “Lục Ly, huynh có biết Nguyệt thần không?”
Lục Ly “Ừm” một tiếng.
Liễu Sao hỏi tiếp: “Nghe kể nhiều năm trước khi Thần giới chưa bị diệt vong, Nguyệt thần và Nhật thần cùng nhau cai quản Thần giới, hai vị đó ai lợi hại hơn vậy?”
“Bàn về pháp thuật cũng khó mà nói, Nhật thần nắm giữ mặt trời và thanh khí của trời đất. Còn Nguyệt thần lại nắm trong tay Thái Âm khí và trọc khí trong đất trời. Lúc tu hành mặc dù Thái Âm khí khá quan trọng, nhưng nhu cầu dùng Thanh khí lại càng nhiều hơn và thông thường thì người ta không cần dùng trọc khí. Bởi vậy các vị thần rất tôn kính Nhật thần – người chấp chưởng Thanh khí trời đất nên đã tôn Nhật thần làm Thần hoàng.”
”Mỗi lần Nguyệt thần cũ từ chức, vầng trăng sẽ chọn ra Nguyệt thần mới sao?”
“Đúng vậy.”
Liễu Sao cúi đầu, người đó cũng không hoàn toàn lừa nàng.
Lục Ly đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì: “Liễu Sao nhi có nghĩ đến chuyện nhập ma không?
“Nhập ma?” Liễu Sao khó hiểu nhìn hắn, nàng ngẫm nghĩ đáp: “Trước kia ta có nghĩ, vì chỉ có làm thế mới giải được loại độc Võ Dương hầu cho ta uống. Nhưng bây giờ Lạc Ca đã hứa sẽ giúp ta tẩy linh, chúng ta không còn phải sợ thứ độc kia, sao huynh lại hỏi việc này?”
“Muội nhắc tới mặt trăng, nên ta tiện thể hỏi thăm thôi.”
“Cái đó và trăng có liên quan sao?” Liễu Sao khó hiểu.
“Tất nhiên rồi.” Hắn ngẩng đầu cười cười nhìn đám sao trăng ngập trời: “Ma giới chính là phủ đệ thứ chín Nguyệt thần sáng tạo nên.”
Liễu Sao sửng sốt.
************
Từ lúc phát hiện trên người Thực Tâm ma có thanh khí, Lạc ca đã bàn bạc cùng Thương Kính và các vị Chưởng môn. Thương Kính hạ lệnh tăng cường phòng bị, ngấm ngầm cẩn thận tra xét các đệ tử ở lại Thanh Hoa cung khắp một lượt, nhưng vẫn chưa phát hiện điều gì bất ổn. Mấy ngày sau, Lạc Ca thấy chuyện Ma anh đã sắp xếp gần như đâu vào đó, y liền xuất phát trước đến Li Tú sơn để lấy Hoán Linh thảo.
Thần giới đã bị tiêu diệt từ lâu, nay thuốc giải độc ngay trong tầm mắt. Tất nhiên Liễu Sao không còn suy nghĩ gì khác, truyền thuyết về Nguyệt thần cũng dừng lại tại đó.
Tiến trình tinh lọc Ma anh là chuyện cơ mật, Liễu Sao không hiểu nội tình bên trong cũng không có hứng thú dò hỏi, vốn định hẹn Trác Thu Huyền ra ngoài thăm Kha Na, nhưng tiếc rằng hành tung Kha Na là một câu hỏi khó dò. Trác Thu Huyền và Thương Ngọc Dung đều bận tối mặt vì chuyện của Ma anh, ngay cả Tô Tín cũng hiếm khi nhìn thấy, Liễu Sao đành phải vứt bỏ ý nghĩ trong đầu. Lạc Trữ đã biết Liễu Sao và anh trai nàng không phải như nàng tưởng tượng, nên cũng có chút ngượng ngùng trước mặt Liễu Sao. Liễu Sao nhớ tới lúc trước mình từng ghen tị với nàng, nên không khỏi cảm thấy xấu hổ, đối xử với Lạc Trữ vô cùng tốt.
Hoàng hôn buông xuống, cơn mưa lạnh lẽo rơi mãi không ngừng, trong đài Thanh Ba, những đóa tiên sen lớn nở rộ như những cái đấu, lá xanh ngắt lay động trong màn mưa, tư thế cực kỳ đẹp đẽ. Những hạt mưa buông mình rơi xuống khiến mặt nước bắn tung lên từng đóa từng đóa hoa.
Mưa gió không chạm đến thân, Liễu Sao bày một thế trận nhỏ, đơn giản, nghịch ngợm dẫm lên mặt nước dọc bờ hồ. Vốn nàng rất ghét loại thời tiết này, nhưng cũng vì cảm nhận được tâm ý của Lục Ly, nhớ đến sự thân mật gần đây của hắn đã có vài phần chân thật, lần đầu tiên Liễu Sao được nếm mùi vị tình yêu, vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, những gì nhìn thấy đều trở nên tốt đẹp, nàng cũng chẳng thèm so đo những chuyện ngoài thân nhỏ nhoi này.
Giờ đây nàng chỉ một lòng mong ngóng Lạc Ca quay về.
Liễu Sao suy xét rất kỹ càng, đợi đến lúc giải được chất độc trong người, sẽ không còn gì có thể uy hiếp được nàng. Lạc Ca đã ra mặt, chắc chắn Võ Dương hầu sẽ bằng lòng buông tha cho nàng, sau này nàng và Lục Ly ở lại Tiên môn tiếp tục bảo vệ Tô Tín cũng không sao. Dù sao Tô Tín và Lạc Trữ cũng rất tốt, ở lại xem như báo đáp Lạc Ca, chắc chắn Lục Ly không có ý kiến gì.
Sắc trời càng tối dần, đột nhiên mưa gió nổi lên lớn hơn, tầng tầng lớp lớp lá sen nhấp nhô như sóng triều xanh ngắt.
Bỗng nhiên, có một tiếng “xẹt” nhỏ vang lên, Liễu Sao hoảng sợ tim muốn vọt ra ngoài, nàng ngoảnh đầu lại nhìn, trông thấy cách đó không xa lá sen bị gió thổi gãy mất một cành.
Liễu Sao đang âm thầm ngạc nhiên, chẳng mấy chốc lại thấy phía xa xa có bóng người.
Màn mưa lay động theo làn gió, Trác Thu Huyền đứng một mình trong đài Thanh Ba nằm giữa hồ, áo bào xanh lam, giày đen càng lộ rõ vẻ mộc mạc, giản đơn.
Trong giây lát, có một người bước ra từ phía sau lá sen, chính là Thương Ngọc Dung khoác áo gấm dài, phục sức cực kỳ lộng lẫy, khiến cho phong cảnh bốn phía bừng sáng cả lên trong phút chốc.
“Muội biết mà, quan hệ của ta và các nàng ấy không phải vậy đâu.”
“Có liên quan gì tới ta đâu.”
Thấy nàng muốn bỏ đi, Thương Ngọc Dung vội vã kéo tay áo nàng: “Thu muội muội.”
Thương Ngọc Dung vì Trác Thu Huyền không tiếc chậm trễ tấn chức, Liễu Sao thật nhìn không ra y lại là kẻ ngốc nghếch như vậy. Nàng rất thích qua lại với người như Thương Ngọc Dung, là vì nàng cảm động bởi tâm ý y dành cho Trác Thu Huyền. Tuy nhiên, cảm động thì cảm động, chứ với việc Thương Ngọc Dung cứ mặc sức đùa giỡn với các nữ đệ tử, nàng rất là ngứa mắt, lòng Liễu Sao vẫn âm thầm mong Trác Thu Huyền thành đôi với Kha Na.
Liễu Sao đảo mắt, lớn tiếng gọi: “Thương thiếu cung chủ, Tô Tín tìm huynh kìa?”
Thương Ngọc Dung bất đắc dĩ trừng nàng, Trác Thu Huyền thừa cơ gạt tay y ra, nàng hơi mất tự nhiên gật đầu một cái với Liễu Sao, sau đó cất bước bỏ đi.
Thương Ngọc Dung phe phẩy cây quạt đi đến trước mặt nàng, bất chợt y vươn tay ra xách Liễu Sao lên: “Tiểu Liễu Sao nhi, sao muội cứ thích phá hỏng chuyện của ta thế này?”
Liễu Sao vờ như không hay biết gì: “Làm sao vậy?”
“Có phải muội biết thần ngữ không?”
Việc này cũng bị y nhận ra, thật là gian xảo! Từ lúc biết y che giấu thực lực, Liễu Sao không dám khinh thường y, nhưng nàng cũng không sợ Thương Ngọc Dung chút nào, nàng đắc ý vênh mặt lên nói: “À đương nhiên rồi, nếu không sao ta biết được huynh và Lạc sư huynh đê tiện vậy chứ!”
Thương Ngọc Dung cúi đầu cười cười nhìn nàng: “Thiếu gia vất vả giúp muội tìm thuốc, muội lại mắng huynh ấy đê tiện.”
Liễu Sao cũng thầm hối hận mình lỡ lời, nhưng chuyện này quả thật do bọn họ sai trước, Liễu Sao rốt cuộc không chịu thua, hừ một tiếng: “Huynh lại càng gian trá, giả làm người tốt khắp mọi nơi!”
“Con nít con nôi biết gì chứ!” Thương Ngọc Dung không chút khách sáo dùng quạt xếp gõ đầu nàng.
“Ta giống con nít chỗ nào, huynh mới là trẻ con!” Bị nói trúng chỗ đau, Liễu Sao giậm chân: “Quấn lấy Trác sư tỷ không nhả, lại còn đùa giỡn với nhiều nữ đệ tử như vậy, Trác sư tỷ không thèm thích huynh đâu!”
“Vậy phải làm sao đây.” Thương Ngọc Dung thả nàng xuống: “Nàng ấy nói chuyện với muội thì ngọt ngào, nhưng lại thường xuyên phê bình thẳng thừng, ta không quen biết thêm vài người, sau này lỡ có chuyện ai đến giúp nàng ấy đây?”
Liễu Sao khinh bỉ: “Vậy cũng không nên ăn mặc cái kiểu này chứ.”
“Ái chà.” Thương Ngọc Dung dùng cây quạt gõ gõ vai nàng, lùi về sau vài bước: “Nàng ấy cũng không biết trang điểm như Liễu Sao nhi, nếu có một người như ta đây đứng cạnh, chẳng phải nàng ấy sẽ đẹp hơn sao?”
Vì có một kẻ lộng lẫy, rực rỡ như y đứng cạnh, nên sẽ không nhìn thấy nàng ấy quạnh quẽ, cô độc như vậy phải không?
Liễu Sao trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn y.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu lanh lảnh kỳ lạ xé ngang nền trời, xuyên qua màn mưa, vọng về khắp cả Thanh Hoa cung. Hai người đều hoảng hốt, không ai bảo ai cùng ngoảnh đầu nhìn lại.
Một con chim biển màu xanh liều lĩnh băng qua màn mưa bay lòng vòng trên không trung, kêu liên hồi, càng ngày càng cấp bách, đây chính là tín hiệu báo nguy đã lâu không dùng đến. Đệ tử trên dưới Thanh Hoa cung đồng loạt ngừng tất cả những việc mình đang làm lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn bầu trời xác nhận lại.
Thương Ngọc Dung ngay tức thì xếp quạt tròn lại tính rời đi.
Trước mặt đã có hai tên đệ tử đang vội vã chạy đến, khuôn mặt tái mét: “Thương sư huynh, nhanh chóng lên điện đi!”
Thương Ngọc Dung trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng ư?”
“Ma anh … mất tích rồi!”
Tạm dừng chương 27
(chưa hoàn)
————————————————-
Các bạn thân mến!
Vậy là MDH đã làm trọn vẹn 27 chương Bôn Nguyệt được Thục Khách sáng tác và đăng tải trên mạng. Riêng chương 27 này, Thục Khách có ghi rõ là chưa viết xong.
Trước đây, khi chọn làm Bôn Nguyệt, MDH cũng rất đắn đo suy nghĩ vì khi ấy truyện cũng đã ngừng khá lâu, tuy nhiên vì tin tưởng mẹ Khách sẽ comeback vào tháng 12/2013 như đã hứa, nên MDH nhắm mắt đặt cược :D. Hơn nữa, truyện này lại nói về Vong Nguyệt, MDH không thể làm ngơ bỏ qua được vì thế mới vừa đặt hết niềm tin vừa liều mạng xách xẻng đào hố, MDH tin là các bạn cũng ủng hộ bọn mình đào hố này :D.
Tuy nhiên, đến hiện tại mẹ Khách vẫn chưa trở lại viết truyện tiếp nên đành phải tạm dừng, dù rằng bọn mình cũng rất tiếc nhưng cũng không làm gì được :( Đành phải ngày ngày cầu trời Thục Khách sớm comeback để truyện được tiếp tục. MDH sẽ không bỏ rơi con bơ vơ giữa chợ, chỉ cần Thục Khách viết tiếp thì MDH sẽ làm tiếp đến cùng, bởi không chỉ các bạn, mà MDH cũng mong muốn được đọc trọn vẹn tác phẩm. Điều MDH làm được chỉ có thể là cố gắng hết sức chuyển ngữ và truyền tải câu chuyện đến cho các bạn một cách dễ hiểu và mượt mà nhất trong khả năng của mình (còn thì là…đợi khi nào MDH đủ trình sẽ tự làm tác phẩm để đời cho mình sau, hehe :D). Mong là các bạn hiểu và tiếp tục ủng hộ MDH dự án này hay các dự án khác trong tương lai.
Chúc các bạn luôn tìm thấy niềm vui ở nhà của MDH cũng như trong cuộc sống.
Thân mến.
(Vài dòng độc giả BN đã viết trên Tấn Giang ngày 24/02/2014, MDH tạm edit như đã post trên FB, nên không chỉ riêng chúng ta, mà còn có rất nhiều độc giả khác ở khắp nơi chờ mong TK quay lại. Cùng chờ đợi vậy :D
Nỗi lòng của độc giả Bôn Nguyệt trên Tấn Giang
Cùng thân lưu lạc văn trường
Chẳng cần quen biết cũng vương nặng tình.
Chờ mong Thục Đại hiển linh
Văn nhân cũng đã ngỡ – mình, thi nhân.)