Bôn Nguyệt

Chương 28

Edit: Ong MD + Như Bình Beta: Vô Phương Trên người Thực Tâm ma có thanh khí là phát hiện quan trọng, Lạc ca và Thương Kính đã âm thầm bàn bạc, bắt đầu tiến hành tra xét tỉ mỉ các đệ tử và đám Võ sư ở Thanh Hoa cung một lượt, nhưng may mà vẫn chưa phát hiện điều gì bất ổn. Lúc ấy Thương Kính và các vị Chưởng môn, Tiên tôn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu hợp sức luyện linh khí, chuẩn bị tinh lọc ma anh. Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Thanh Hoa cung phòng bị rất cẩn thận, một con ruồi cũng khó lọt qua.

Trong phòng, Thương Ngọc Dung nhíu mày cất tiếng: “Đúng là ở chỗ Ly Tú chân quân có hai gốc Hoán Linh thảo, nhưng nếu huynh rời đi lúc này…”

Lạc Ca giải thích: “Độc trên người con bé đã bám trên linh thể bẩm sinh của con người, chỉ sợ những kẻ có bụng dạ khó lường sẽ dẫn con bé nhập ma, ta từng thấy Lư Sênh cố tình tiếp cận con bé, chuyện này sớm giải quyết một ngày thì cũng giúp con bé khỏi lầm đường lạc lối.”

Thương Ngọc Dung nói: “Nhưng cho dù có Hoán Linh thảo thì cũng phải phối hợp với Cực Thiên thuật của huynh mới có thể giúp cô bé rửa sạch linh thể. Như thế huynh sẽ phải tổn hao một lượng tu vi rất lớn mà kiếp nạn của Tiên môn lại chưa được hóa giải, ta thấy rất lo lắng.”

“Thực Tâm ma đã bị thương nặng, ma cung không đủ khả năng xông vào tiên giới, chỉ cần mọi người cảnh giác thì sẽ không xảy ra chuyện bất trắc.” Lạc Ca hơi dừng lại: “Nhưng hiện nay Thanh Hoa cung không được xem là phòng thủ kiên cố được.”

“Huynh nói đến gian tế? Đến cả huynh cũng không phát hiện y có ma khí.” Thương Ngọc Dung lại nói: “Có lẽ Ma tôn Trưng Nguyệt đã phong ấn y, nhưng tu vi của Trưng Nguyệt chẳng lẽ có thể vượt qua huynh sao?”

“Cũng không phải vậy.” Lạc Ca lắc đầu trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên xoay người bảo: “Thời gian ta không có ở đây, Thương cung chủ và các vị Chưởng môn sẽ luyện linh khí, vì đề phòng chuyện bất trắc, ta muốn huynh đích thân trông coi ma anh.”

Thương Ngọc Dung nghiêm mặt: “Yên tâm đi.”

Lạc Ca khẽ gật đầu: “Ngọc Dung, ta…”

Thương Ngọc Dung bật cười, dùng chiếc quạt tròn vỗ vỗ lên ngực hắn: “Giữa huynh và ta mà còn khách sáo thế ư? Huynh cảm ơn ta, vậy ai sẽ đến cảm ơn huynh đây?”

Lạc Ca không nói thêm gì nữa.

Bốn người Liễu Sao vẫn ở phòng khách tại Nghênh Nhạn phong, sau khi Lục Ly trở về Thanh Hoa cung hắn lại tiếp tục đóng cửa ở trong phòng như lúc trước. Dường như hắn thật có chuyện phải làm, hắn dùng lý do phải tu luyện khiến cho các nữ đệ tử muốn tiếp cận hắn vô cùng thất vọng, ngay cả Liễu Sao cũng thường xuyên bị hắn mời về. Trải qua việc bị Bạch Phượng đánh bại, Liễu Sao đã biết việc tu hành rất quan trọng, nàng bám lấy quấy nhiễu hắn hai ngày rồi cũng đành thôi. Cứ thế, Liễu Sao buồn phát hoảng, nàng thấy không có ai bèn chạy loanh quanh ven vùng hải vực của Thanh Hoa cung vài vòng. Tiếc là vẫn không gặp lại được Nguyệt, có lẽ đệ tử tuần biển đã được gia tăng lên nhiều, dù sao Nguyệt cũng là ma, không tiện xuất hiện ở Tiên môn. Liễu Sao đành phải quay về Thanh Hoa cung.

Tại Nghênh Nhạn phong, Đỗ Minh Trùng vội vã bước xuống bậc thềm đá, dáng vẻ hơi kích động.

Liễu Sao nghi ngờ lớn tiếng gọi: “Đỗ Minh Trùng, ngươi lén lút làm gì đó!”

Đỗ Minh Trùng giật nảy mình, đảo mắt nhìn quanh, sau khi thấy không có ai xung quanh mới ồm ồm quát: “Cút đi, ông đây không cần ngươi lo!”

“Ta sợ ngươi lại không tụ được chân khí đó!” Liễu Sao châm chích.

“Đừng tưởng ngươi sẽ đắc ý mãi, coi chừng cái mạng còm của ngươi đi.” Đỗ Minh Trùng lại không xấu hổ mà tức giận, ngược lại thái độ của y còn hơi vui sướng khi người khác gặp tai họa.

Liễu Sao sửng sốt: “Ngươi có ý gì?”

“Chẳng có gì cả…” Đỗ Minh Trùng bỏ đi được vài bước rồi như đột ngột nghĩ đến điều gì: “Liễu Sao nhi, cũng xem như ngươi giấu mình giỏi!”

Liễu Sao hừ: “Thế thì sao.”

Đỗ Minh Trùng lại cười: “Võ đạo chúng ta ngoại trừ Tiềm Tức thuật, có phải còn có biện pháp che giấu hơi thở khác không?”

* Tiềm Tức thuật: Phép thuật giấu hơi thở, thần thức của con người. Liễu Sao là một kẻ lơ mơ về mặt thuật pháp, nhưng cũng không muốn yếu thế trước mặt y, nàng trợn mắt: “Ta việc gì phải nói với ngươi?”

“Xem ra ngươi cũng không biết.” Đỗ Minh Trủng bỏ đi.

Hôm nay phản ứng của Đỗ Minh Trùng rất lạ lùng, Liễu Sao thật tò mò, nàng bỏ đi được vài bước rồi lại quay trở về, sử dụng Tiềm Tức thuật che giấu khí tức của mình lén lút đi theo sau. Nàng thấy Đỗ Minh Trùng vòng qua ngọn núi cao nhất rồi lập tức đi vào rừng Thương Hải.

Rừng Thương Hải và đỉnh Triều Âm đều là nơi ở của đại đệ tử Thanh Hoa. Nếu so sánh với Triều Âm phong tầm thường thì cảnh sắc rừng Thương Hải có thể xem là phi phàm vượt trội. Lướt mắt nhìn quanh, hàng cỏ lau dập dờn gợn sóng, hoa lau tầng tầng lớp lớp như tuyết phủ kéo dài vài dặm, cực kỳ tráng lệ. Những cây cỏ lau cao cỡ hai người, hoa lau nở bốn mùa không bao giờ tàn lụi, những chiếc lá hoa lau lặng lẽ soi mình bên dòng nước, một chiếc cầu nằm trên mặt nước nối liền với con đường nhỏ.

Liễu Sao theo chân Đỗ Minh Trùng quanh co mấy vòng, nàng chợt thấy có một bóng người cao gầy đang đứng bên đám cỏ lau dưới chân cầu, đó là Tạ Lệnh Tề.

Tạ Lệnh Tề rất thân thiết với đám đại đệ tử của Thanh Hoa cung nên y ở đây cũng chẳng có gì lạ lùng cả. Đỗ Minh Trùng bước tới rồi thì thầm vào tai Tạ Lệnh Tề vài câu, Tạ Lệnh Tề lập tức nhíu mày.

Bọn lại lại có mưu đồ xấu xa gì nữa đây? Liễu Sao không dám sử dụng thuật pháp để dò xét, đang lúc buồn rầu, nàng bất cẩn tay chạm phải một con Linh trùng, con Linh trùng nhỏ bé kêu ré lên một tiếng khe khẽ, rồi tung cánh bay đi.

Tạ Lệnh Tề nghe thấy tiếng động, y lập tức xoay người nhìn lại.

Không ổn! Liễu Sao đã bắt gặp sắc âm u lạnh lẽo trong đôi mắt y. Nàng kinh hoàng không thôi, bất giác muốn lùi về phía sau, bỏ trốn.

Bất ngờ là Tạ Lệnh Tề lại dời tầm mắt khỏi người nàng: “Sư đệ?”

Liễu Sao giật mình, ngoảnh mặt lại, lúc này nàng mới phát hiện chẳng biết Lạc Ca đang đứng cạnh mình từ lúc nào.

Lạc Ca lên tiếng: “Đệ có chuyện muốn bàn bạc với sư huynh, chẳng biết tối nay sư huynh có rảnh không.”

“Đương nhiên rồi, tính ra sư huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa nâng chén chuyện trò thâu đêm, có lẽ cũng đã mấy năm …” Tạ Lệnh Tề như bồi hồi nhớ lại chuyện xưa khẽ thở dài, tiện đà mỉm cười, thân thiết hỏi thăm Liễu Sao vài câu rồi dẫn theo Đỗ Minh Trùng rời đi.

Đóng kịch! Liễu Sao thở phào, nàng cũng đã đoán được vài phần cuộc trò chuyện đêm khuya của họ.

Lúc trước y lợi dụng Đỗ Minh Trùng làm hỏng chuyện, Lạc Ca không truy cứu là vì chuyện hộ tống ma anh quan trọng hơn, bây giờ mọi chuyện đã xong, đây chính là lúc phải cảnh cáo y.

Lạc Ca khoanh tay đứng tại chỗ: “Tiềm Tức thuật không tệ.”

Được khen ngợi đột ngột, Liễu Sao thầm vui mừng. Nàng cũng biết Tiềm Tức thuật của mình giỏi hơn người khác một chút, có đôi khi còn gạt được cả Lục Ly, không thể tưởng tượng ngay cả Lạc Ca cũng nói vậy. Hắn lại còn kể với Thương Ngọc Dung hắn muốn thu nhận nàng làm đồ đệ, Liễu Sao bắt đầu tỏ thái độ cung kính, lễ phép bắt nguồn từ thói quen với Phương Vệ Trường, nàng bất giác xoay người gọi: “Lạc sư huynh.”

Thấy nàng cẩn thận nghiêm trang như vậy, thái độ Lạc Ca ôn hòa hơn đôi chút: “Tiềm Tức thuật nên ít sử dụng riêng lẻ, sau này không được hành động lỗ mãng.”

Liễu Sao cũng biết mình vừa phạm phải một sai lầm không đáng có bèn liên tục gật đầu. Tiềm Tức thuật của Võ đạo thông thường phải kết hợp với Tàng Hình Nhị Âm thuật, may mà lần này hắn giúp nàng che giấu, nếu không để Tạ Lệnh Tề phát hiện nàng theo dõi y, chắc chắn sẽ rất phiền phức.

* Tàng Hình Nhị Âm thuật: là thuật tàng hình và ẩn giấu âm thanh. Lạc Ca giải thích: “Muốn giải độc thì phải rửa sạch linh thể, sau khi linh thể được rửa sạch thì tu vi của muội cũng bị hủy hết. Từ giờ trở đi, muội đừng tiếp tục tu luyện tâm pháp Võ đạo nữa.”

Từ lúc phát hiện Thực Tâm ma có hứng thú với nàng, hắn bèn để tâm theo dõi, trên đường đi hắn âm thầm quan sát, nhưng vẫn chưa phát hiện ra trên người cô gái này có điều gì khác lạ. Ngược lại hắn nhận thấy căn cốt của nàng cực kỳ tốt, vì lòng yêu mến tài năng, hắn mới quyết định phải nhanh chóng lấy được Hoán Linh thảo… Mặc dù tính nết nàng tùy tiện, ngôn từ và hành vi có đôi chỗ khá cực đoan, nhưng vẫn là người biết báo đáp ân tình của kẻ khác, lại từng nhắc nhở Lạc Ninh, càng chứng minh rõ bản chất lương thiện của nàng. Nếu có thể dẫn dắt nàng vào chính đạo, loại bỏ tính tàn nhẫn hẹp hòi, tu thân dưỡng tính, tương lai chắc chắc sẽ thành công.

Một ý niệm nhân từ của tiên nhân với người thiếu nữ mà nói, cũng là chuyện lớn đủ để thay đổi vận mệnh cả đời.

Tu vi bị hủy quả là đáng tiếc, nhưng có thể thoát khỏi khống chế, bước vào Tiên đạo, thì tổn thất này có đáng gì đâu?

Biết hắn vẫn để tâm chuyện này, Liễu Sao đáp “Ừm” rồi không nén nỗi lặng lẽ nâng mắt nhìn hắn.

Vị tiên nhân áo trắng bên cạnh cũng đang nhìn nàng, đôi mi dài thẳng, ánh mắt sắc bén trời sinh, trông có vẻ xa cách hồng trần, khiến nàng nhớ tới bóng dáng ôm đàn ngự kiếm trong bầu trời đêm lãnh lẽo nhiều năm trước đây. Vị tiên nhân nhìn như vô tình, lại rất yêu thương muội muội, người sẽ vì thể diện của lão Tiên tôn mà nhẫn nhịn Tạ Lệnh Tề, sẽ tìm thuốc giải giúp một cô gái chẳng liên quan gì đến mình.

Cho dù bôn ba vất vả mấy tháng liền, trên khuôn mặt kia vẫn không có chút dấu vết mệt mỏi, hoàn toàn đối lập với hình ảnh mệt nhọc không chịu đựng nỗi của mọi người.

Liễu Sao bỗng nghĩ tới lời Thương Ngọc Dung từng nói.

Nếu Tiên môn là một ngọn núi thì hắn nhất định là người đứng trên đỉnh núi cao nhất kia, tỏa hào quang chói lọi. Trên đời này vĩnh viễn không có chuyện hắn không giải quyết được, cho dù bầu trời có sụp đổ vẫn còn hắn chống đỡ. Có rất nhiều đệ tử Tiên môn đều nghĩ vậy, hắn giành lại được ma anh, đổi là người khác chắc chắn là đã lập được công to, nhưng chuyện này do hắn làm thì lại trở thành việc hiển nhiên không đáng nhắc tới.

Không phải là không mệt mỏi, nhưng vì mọi người chỉ nhớ mỗi sự mạnh mẽ, bất khuất của hắn mà thôi.

“Sao vậy.” Lạc Ca thấy ánh mắt nàng là lạ nên hơi cúi người xuống.

“Không có…” Liễu Sao cuống cuồng cúi đầu, sau một lúc lâu mới lắp bắp: “Ý muội là chuyện đó… không vội đâu…”

“Ta phải rời khỏi đây một thời gian, muội cứ yên tâm ở lại Thanh Hoa cung.”

Bị những lời này cắt ngang, lúc Liễu Sao ngẩng đầu lên người bên cạnh đã biến mất.

Sau khi Lạc Ca rời đi, Vạn Vô tiên tôn và Trác trưởng lão trấn giữ ngọn núi chính của Thanh Hoa cung, còn Thương Ngọc Dung tự mình dẫn đại đệ tử ngày đêm trông coi ma anh. Thời gian cấp bách, luyện linh khí đến thời khắc mấu chốt cực kỳ hao tổn tâm thần, Thương Kính và các vị Chưởng môn Tiên tôn phải thay phiên nhau nghỉ ngơi, không khí trong cung trở nên cực kỳ căng thẳng.

Đỗ Minh Trùng và Bạch Phượng đều bị Tạ Lệnh Tề sắp xếp đi tuần tra khắp núi, hai người đó vui mừng không thèm che giấu, chỉ còn lại Liễu Sao và Lạc Ninh là không có chuyện gì làm.

Thanh kiếm Lan Nhuy thật dài thật tao nhã, tựa như một chiếc lá lan xanh biếc, chở hai người xuyên qua lớp lớp núi non trùng điệp.

Liễu Sao vẫn luôn hâm mộ thuật ngự kiếm của đệ tử Tiên môn, thật ra ngày hôm đó nàng muốn nói chuyện giải độc không cần gấp. Nhưng đáng tiếc, hôm sau Lạc Ca đã đi rồi, nàng đành phải gác lại những lời này. Thật ra làm sao Liễu Sao không muốn nhanh chóng giải độc chứ, như thế thì nàng có thể học được thuật pháp của Tiên môn, vô cùng tốt!

Tu vi của Lạc Ninh hơi thấp nhưng giỏi ở linh hoạt, lướt trong làn gió biển rất vững vàng. Hai vừa nói vừa cười đang lúc vui vẻ nhất, đột nhiên có vô số linh điểu bay lướt qua bên cạnh, suýt nữa khiến hai người rơi xuống.

“Ái chà, cẩn thận!” Liễu Sao vừa gọi vừa nằm sấp xuống tránh né.

Lạc Ninh vội vã ổn định lại thanh kiếm: “Chuyện gì thế này?”

Hai người nhìn nhau còn đang nghi ngờ thì ở khe núi phía trước vọng tới tiếng sáo. Liễu Sao phát hiện giai điệu đó rất quen thuộc, nàng thấy hơi khó chịu, thì ra đám người đó vẫn còn nhung nhớ Lục Ly!

Lạc Ninh không chú ý phản ứng của Liễu Sao, nàng cẩn thận lắng nghe: “Ủa? Là Phượng Lâm Triêu! Tiếng sáo của Cát sư tỷ càng ngày càng cao siêu.”

“Không phải là Phượng Lâm Triêu đâu.” Liễu Sao đắc ý ngồi thẳng dậy, khoe khoang: “Muội có từng xem Lục giới âm huyền lục chưa?”

“Muội từng xem rồi.” Lạc Ninh khó hiểu: “Trong thư phòng ở Trọng Hoa cung có một quyển sách viết đây là khúc Phượng Lâm Triêu do Nguyệt thần thứ chín sáng tác, được truyền đến Tiên giới nhờ tay Tửu lão.”

Liễu sao ngơ ngác: “Chẳng phải nó tên là Bách Điểu Hội, sau đó lại được gọi là Bách Điểu yến nguyệt sao?”

Lạc Ninh nghi ngờ: “Trên sách không viết thế, sư tỷ đã nghe được ở chỗ nào vậy?”

“À… ta quên mất rồi, có lẽ muội nói đúng rồi…” Liễu Sao rất xấu hổ, lòng thầm tức giận Lục Ly, hóa ra những lời hắn nói lúc trước là lừa đảo, hại nàng mất mặt thế này.

“Cũng chưa chắc vậy đâu.” Lạc Ninh thành thật giải thích: “Thần giới đã diệt vong lâu rồi, hơn nữa Thần tộc không cho phép tiết lộ bí mật ra bên ngoài. Những tư liệu lịch sử lưu truyền tới nay đã không còn chính xác nữa, cũng giống như việc Ma thần từng xuất hiện trong lục giới, nhưng bất cứ pháp thuật nào trong Lục giới đều không thể ghi lại dung mạo của người, đó là vì bị sức mạnh của thần quấy nhiễu.”

Bí mật của thần?

Trong chớp mắt, Liễu Sao chợt nhớ tới cái đêm rất nhiều năm trước đây, tên “nô bộc” tao nhã thần bí vừa ôm nàng vừa kể lại truyền thuyết về ánh trăng và Thần giới tươi đẹp.

Liễu Sao không kìm lòng được hỏi: “Muội có biết Nguyệt thần không?”

Lạc Ninh cũng ngồi xuống theo, nàng chớp mắt hỏi: “Có rất nhiều Nguyệt thần, sư tỷ muốn hỏi vị nào?”

Liễu Sao thuận miệng đáp: “Là vị Nguyệt thần thứ chín sáng tác Phượng Lâm Triêu đó.”

“Thật khéo!” Lạc Ninh cười vỗ tay: “Vị Nguyệt thần đó muội biết! Nguyệt thần được bổ nhiệm rất nhiều nhưng chỉ duy nhất một mình vị này là không có tư liệu lịch sử nào ghi lại. Mấy năm trước muội thấy lạ bèn cố tìm kiếm, thiếu điều lật tung toàn bộ sử sách của tiên giới, cuối cùng muội tìm thấy một bộ ‘Chuyện về Tửu lão’ trong thư phòng phái Thiên Sơn, trong cuốn thứ chín trăm bảy mươi mốt có một đoạn nhắc tới vị đó.”

“Muội xem nhiều sách vậy à!” Liễu Sao sợ hãi than thở, rồi tò mò hỏi: “Đoạn đó nói gì?”

Lạc Ninh kể: “Đoạn đó chỉ có vài câu, đại khái viết vị đó là thiên tài của Thần Tộc, tinh thông âm luật, giỏi ủ rượu, có mối quan hệ rất tốt với Tửu lão.”

Chỉ vài câu ít ỏi, nhưng lại khiến Liễu Sao mê mẩn: “Vị thần ấy trông thế nào?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Trong sách không có vẽ.”

Liễu Sao rất thất vọng: “Còn phần sau thì sao?”

Lạc Ninh ngừng một lát rồi nói: “Sau đó nghe nói vị thần đó đã làm một chuyện khiến trời đất khó dung tha, phản bội lại Thần giới nên đã bị Thần hoàng và chư thần xử tử.”

Liễu Sao giật mình.

Trong lòng vẫn luôn vương vấn truyền thuyết đẹp đẽ đó, qua rất nhiều năm mới nghe được kết cục của câu chuyện, nhưng không ngờ lại thê lương đến vậy.

Tựa như cô bé và ánh trăng của nàng, ba ngày tươi đẹp giờ chỉ còn sót lại một giấc mộng vỡ tan.

Từ biệt Lạc Ninh quay về, trên đường đi Liễu Sao thầm than thở, tất cả cảnh vật xung quanh bỗng nhiên u tối đi vài phần, càng nhìn nàng càng thấy phiền muộn, còn có chút mất mát.

Trước mặt có một người phe phẩy chiếc quạt tròn bước tới, vừa đúng lúc đụng trúng nàng.

“Có chuyện gì vậy?” Người đó dùng một tay đỡ lấy nàng.

Liễu Sao không vui gọi: “Thiếu cung chủ.”

Thấy điệu bộ buồn bã, ủ rũ của nàng, Thương Ngọc Dung bỏ quạt tròn vào trong ngực áo, híp mắt bảo: “Ái chà, là ai bắt nạt tiểu Liễu Sao nhi đây? Để Thương ca ca giúp muội dọn dẹp kẻ đó.”

Liễu Sao lắc đầu, bỗng nhiên sáp lại gần y: “Thương sư huynh, huynh thấy Lục Ly thế nào?”

“Cái này…” Thương Ngọc Dung đáp rất khéo: “Lục sư đệ tuổi còn trẻ mà đã có tu vi bất phàm, đến thiếu gia cũng đánh giá rất cao.”

Liễu Sao cẩn thận hỏi: “Vậy có thể cho hắn gia nhập Tiên môn không?”

Thương Ngọc Dung nhíu mày: “Muội đã hỏi ý đệ ấy chưa?”

Liễu Sao vội hỏi: “Đương nhiên hắn đồng ý.”

Thương Ngọc Dung thở dài: “Tiểu Liễu Sao nhi, một người nhìn bề ngoài như vậy nhưng chưa chắc đã giống như muội tưởng.”

Liễu Sao nhìn y, hơi khó hiểu.

“Muội hãy hỏi Lục sư huynh của muội trước đã.” Thương Ngọc Dung ngừng lời, y đưa cho nàng một mảnh tín phù: “Đúng rồi, thiếu gia bảo ta chăm sóc muội, gần đây ta hơi bận, chỉ sợ sẽ sơ suất, tín phù này muội nhất định phải luôn đem theo, nếu muội gặp phải nguy hiểm thì dùng nó liên lạc với ta.”

Liễu Sao nhìn tín phù, không nói một lời, vươn tay nhận lấy.

“Được rồi, đi chơi đi.” Thương Ngọc Dung vỗ vỗ bả vai nàng, thầm thở dài.

Khách phòng ở đỉnh Nghênh Nhạn khá là im lặng, bầu không khí ở đây không hề căng thẳng như ở ngọn núi chính. Liễu Sao đến ngoài cửa sân viện mới dừng lại, cúi đầu nhìn mảnh tín phù trong tay, nàng cắn cắn môi, cuối cùng bỏ nó vào hà bao đeo bên hông, sau đó nàng bước vào trong sân.

Lục Ly đứng trước bậc thềm, thấy nàng đến lập tức mỉm cười vươn tay: “Liễu Sao nhi.”

Liễu Sao hỏi: “Huynh không luyện công sao?”

“Không luyện nữa.” Lục Ly đáp: “Vẫn còn sớm, ta dẫn muội ra ngoài chơi nhé?”

Liễu Sao nhìn bóng chiều phía cúi chân trời rồi gật đầu: “Được.”

Làng chài bên bờ Đông Hải, ánh chiều tà buông xuống lòng đường, chiếu rọi bóng dáng hai người.

Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, người thanh niên tao nhã như vừa bước ra từ bức họa cổ xưa, mang một khí chất trầm lắng, cô gái bên cạnh lại xinh đẹp, sống động như đóa hoa vừa hé nụ.

Trong thôn khói bếp lượn lờ, thỉnh thoảng có người dân trong thôn qua lại cười nói vui vẻ, ven đường ông lão chủ quán trà cao giọng rao hàng, xen lẫn với tiếng “keng keng” trong lò rèn văng vẳng ra… Đối diện hai người là một đôi vợ chồng mới đi làm về, người vợ cài trâm gỗ mận gai, mặc váy bố, tay cầm giỏ trúc, vừa đi vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho chồng. Người chồng mặc áo vải thô đuôi ngắn, khiêng lưới đánh cá và chiếc sọt bằng trúc, nét mặt tươi cười rạng ngời.

Không có sự phóng túng của Võ đạo, không lạnh lẽo như Tiên môn, khắp nơi là cuộc sống thường nhật yên ả, thanh bình, thật ấm áp.

Bên tai, giọng nói của hắn càng thêm êm dịu, ấm áp.

Liễu Sao nghiêng mặt sang nhìn hắn.

Ánh tịch dương chiếu rọi trên khuôn mặt tái nhợt càng làm tăng thêm vài phần ấm áp và rực rỡ, cùng với giọng nói dịu dàng, tất cả như tan vào đôi đồng tử màu tím trong vắt như thủy tinh kia.

Bên đường có người bán cá, cái bồn gỗ lớn chứa đầy nước, bên trong có mấy con cá.

Liễu Sao xoay người xách một con cá lên nhìn chăm chú rồi quẳng mạnh vào lòng hắn, nhìn con cá nhảy loi choi trên người hắn, nàng cười lớn thật vui vẻ.

Lục Ly ung dung, điềm tĩnh dùng hai ngón tay nắm đuôi chú cá nhỏ, đưa tới định thả vào áo nàng.

Liễu Sao thét thất thanh, bỏ chạy.

Hai người đùa giỡn một hồi, con cá trơn bóng kia nhảy bắn lên, giãy dụa trên mặt đất, Liễu Sao thoáng nhìn ánh mắt bất mãn của người ngư dân, vội ngừng cười, thè lưỡi kéo tay Lục Ly.

“Có thể làm Liễu Sao nhi của chúng ta vui vẻ vậy, có phải nên cứu nó một mạng hay không?” Lục Ly lấy một ít bạc vụn đưa cho người bán cá.

Liễu Sao nhận lấy con cá trong tiếng cảm ơn rối rít của người bán cá, khiến vài cô gái bên đường quay đầu nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ.

Mặt trời lặn xuống mặt biển, ánh nắng vàng rực nhảy múa, phác họa hai bóng người một cao một thấp bên bờ đá ngầm, trên khuôn mặt hai người đều tản ra ánh vàng nhạt.

Con cá đã bơi mất dạng, Liễu Sao vẫn chăm chú nhìn mặt biển: “Nếu mỗi ngày đều sống tự do tự tại thế này, thật tốt quá!”

Người ở đằng sau không nói lời nào, chỉ nâng tay lên xoa đầu nàng.

Liễu Sao xoay người nhìn hắn: “Huynh có muốn gia nhập Tiên môn không?”

Gió biển thổi tung bay chiếc áo choàng, Lục Ly nhìn vào mắt nàng mỉm cười: “Ta cần phải suy nghĩ, Liễu Sao nhi.”

Liễu Sao không hỏi nữa, nàng ngồi xuống.

Hắn cũng ngồi xuống cạnh nàng.

Không ai nói lời nào, nàng lẳng lặng ôm lấy hắn, ngắm nhìn đường chân trời, vầng thái dương đang chìm vào đại dương xanh thẳm, màn đêm dần buông xuống.

Biển đêm không quá yên ả, mà ngược lại sóng to gió lớn còn hơn cả ban này, sóng gào thét liên tục đánh vào bờ đá ngầm, mặt đất dưới chân cũng chấn động từng cơn.

Hắn vẫn dùng áo choàng dài bọc lấy nàng như ngày thường, cản đi từng đợt gió biển bỏng rát.

Nhưng vẫn có vài giọt nước biển bắn lên trên mặt, nàng vươn tay đón lấy vài giọt, nghịch nhợm quẹt nước biển lên môi hắn.

Hắn trả lời như thật: “Ái chà, ngọt thật.”

“Xạo quá!” Nàng thè lưỡi liếm những gọt nước biển mằn mặn trên mặt, thật cẩn thần nhắm nháp dư vị của nó, sau một lúc lâu mới nói: “Quả ngọt thật!”

Hắn lại hơi sửng sốt: “Gạt người à.”

Nàng lại không cãi lại như ngày thường, chỉ nhìn mặt biển đen kịt thở dài: “Trời tối rồi, xem gì đây.”

“Có trăng mà.”

“Ở đâu?”

“Ta hái cho muội.”

Hái trăng? Câu này như đã từng nghe thấy ở đâu đó, lòng Liễu Sao run rẩy, lập tức phản bác: “Ta không thèm.”

Hái trăng hái sao, thế gian này nào có người lợi hại như vậy? Đó chẳng qua chỉ là một trò ảo thuật để tạo ra lời nói dối đẹp đẽ mà thôi, còn nàng đã không còn là tiểu cô nương dễ dàng bị lừa gạt kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất bóng dáng mơ hồ thuở bé, đôi mày ngang bướng, kiêu ngạo phai nhạt rất nhiều, biến mất theo năm tháng, chỉ là cái tính trẻ con và hồn nhiên này khó thay đổi hơn nhiều so với lý trí và sự trưởng thành.Trưởng thành, là quá trình tàn khốc nhất cũng như thê lương nhất trong cuộc đời con người.

Lục Ly cười, kéo tay nàng cầm lấy mảnh vỏ sò song sắc đeo trên cổ: “Muội xem đây.”

Chút linh lực mỏng manh rót từ tay hắn xuống tay nàng, tuôn vào chiếc vỏ sò. Trong phút chốc, chiếc vỏ sò nho nhỏ trở nên sáng long lanh, từ bên trong tỏa ra ánh sáng êm dịu, luồng sáng ngày càng lan tỏa mạnh, một mảnh trăng mỏng manh bàng bạc dần dần xuất hiện.

Ngay lúc Liễu Sao còn đang bất ngờ, mảnh trăng ngà trong vỏ sò nhẹ nhàng bay ra! Nó chầm chậm, lặng lẽ bay bên cao, thay đổi hình dạng càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng tạo thành một vầng trăng tròn vành vạnh to bằng cái đấu vô cùng đẹp đẽ.

Liễu Sao không nén nỗi lòng vươn tay ra, nàng vừa chạm vào ảo ảnh, bỗng nhiên có vô số những đốm nhỏ sáng lung linh bay ra từ rìa vầng trăng, rồi tụ lại thành vòng tròn, to cỡ quả trứng gà, lấp la lấp lánh.

Sao! Là ngôi sao!

Chứng kiến cảnh tượng tương tự, ký ức bị giữ chặt thật sâu trong đáy lòng dường như bật tung ra.

Có một người từng hái sao cho nàng, người đó chỉ ở bên nàng ba ngày rồi bỏ nàng mà đi.

Những ngôi sao không ngừng bay ra, tất cả đều tụ lại xung quanh vầng trăng tròn, tạo thành cảnh tượng ngàn sao ôm trăng. Hai người như đang đứng dưới bầu trời đêm, vừa nâng tay thì có thể ôm trăng hái sao. Hắn khẽ búng ngón tay, những ngôi sao trôi lững lờ bị bắn ra xa, sau đó hắn đem vầng trăng thật to thật tròn đặt trước mặt nàng.

Sao sáng, trăng tròn, những tia sáng lóng lánh ánh lên ngón tay đẹp đẽ thuôn dài của hắn.

Liễu Sao khẽ run rẩy, đột nhiên cất tiếng: “Lục Ly, nếu huynh ra ngoài làm việc, nhất định phải nhớ quay về tìm ta!”

“Đương nhiên rồi.” Lục Ly nói: “Sao ta có thể bỏ muội lại chứ?”

“Đúng vậy.” Lúc này, Liễu Sao mới nở nụ cười.

Lục Ly cúi đầu, đôi mắt tím lấp lóe dưới ánh trăng: “Liễu Sao nhi, muội còn mong muốn điều gì nữa không?”

Muốn cái gì nữa chứ? Liễu Sao lắc đầu: “Không cần đâu, ta không muốn gì nữa.”

“Ồ, như vậy là đủ rồi ư?” Giọng điệu của hắn như hơi bất ngờ, hắn không tin một cô gái bốc đồng lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Liễu Sao nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng vẫn lắc đầu.

Hắn im lặng một lúc lâu rồi kéo tay nàng đặt lên mảnh vỏ sò kia một lần nữa, biến ra một vầng trăng to tròn, đẹp đẽ hơn nữa: “Vậy, để muội vui vẻ thêm một lát nhé.”

Giọng nói trầm trầm tràn ngập mê hoặc, thậm chí còn dịu dàng hơn xưa.

Đêm khuya, sóng gió dần dừng lại, mặt biển rộng cuối cùng đã yên tĩnh, đám sao trăng vẫn vây quanh hai người chiếu sáng một vùng biển xanh thăm thẳm trước mặt.

Sóng biển nhấp nhô, Liễu Sao rúc vào vòng ôm quen thuộc, Nàng bỗng nhớ tới một chuyện: “Lục Ly, huynh có biết người nhậm chức Nguyệt thần thứ chín không? Chính là người sáng tác Bách Điểu Hội đó, kết cục của vị đó là bị xử tử.”

“Phải đấy.” Lục Ly gật đầu: “Đúng là vị thần đó đã chết.”

Liễu Sao thở dài: “Nhưng muội thà không biết cái kết của truyền thuyết còn hơn.”

Trong lòng cô gái năm xưa, đó là một truyền thuyết đẹp đẽ, bay bổng, tựa như giấc mộng thời thơ ấu của nàng, bây giờ tỉnh giấc mộng, hóa ra kết cục của câu chuyện giống hệt ánh trăng êm dịu mà đìu hiu đến thế.

Lục Ly ngắm nhìn cảnh tượng trăng sao huyền ảo, không nói một lời.

Liễu Sao vẫn tiếp tục nói: “Ta đã từng có rất nhiều thứ, cha mẹ cho ta ăn ngon, cho ta mặc đẹp, còn định gả ta cho gia đình giàu có, nhưng sau khi ta bị bán vào Hầu phủ thì không còn một ai đi tìm ta. Ta đã hiểu ra một điều, thật ra từ xưa đến nay chưa có bất cứ thứ gì thật sự thuộc về ta, cho dù có bị khống chế ta cũng không thể oán giận. Lục Ly, chỉ có mình huynh là thật lòng đối xử tốt với ta.

Bầu không khí thật lặng im.

Hắn vỗ vỗ vai nàng: “Khuya rồi, phải về ngủ thôi.”

Nàng xoay mặt phản đối: “Còn sớm mà.”

Cuối cùng, hắn đành phải ôm lấy nàng, mặc kệ ánh mắt của các đệ tử tuần tra, hắn đi thẳng tới Thanh Hoa cung, bước vào phòng của nàng, sau đó thật cẩn thận đặt nàng lên giường.

Hắn không bỏ nàng đi ngay lập tức, mà từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt tím như ẩn chứa một điều gì đó: “Rất xin lỗi, Liễu Sao nhi, con người luôn luôn có những chuyện bất đắc dĩ, không thể không làm, muội có biết không?”

“Huynh muốn làm gì?”

“Việc đó rất nguy hiểm, muội có thể giúp ta không?”

“Sẽ chết ư?” Nàng cảnh giác.

“Vẫn sợ chết thế này.” Hắn nở nụ cười như thường ngày.

Nàng lẩm bẩm: “Ta không muốn chết đâu, tại sao phải chết chứ, ta chết rồi, huynh sẽ không thể gặp được ta!”

“Ừ, đi ngủ đi.” Hắn khẽ cong môi dưới: “Ngày mai, muội dẫn Trác Thu Huyền và Thương Ngọc Dung rời khỏi Thanh Hoa Ccung được không?”

Thương Ngọc Dung phải canh giữ ma anh mà? Liễu Sao lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới đáp: “Được.”

Hết chương 28
Bình Luận (0)
Comment