Lục Quý Trì thả người trung niên áo tím và con chó mực, sau đó hỏi Thập công chúa có muốn hồi cung không.
Tuy Thập công chúa đã hoàn hồn, nhưng nhớ tới bóng ma khi bé, không còn chút hứng thú du ngoạn nào, liền ngoan ngoãn mà gật đầu.
“Lần sau rảnh lại dẫn muội đi chơi.” Lục Quý Trì nói xong, cho Tần Tranh một ánh mắt “Tránh xa em gái ông ra”, lại không để lại dấu vết mà cho Khương Hằng một cái khẩu hình miệng “Tối nay gặp”, sau đó dẫn muội muội rời đi.
Để lại Tần Tranh đang nhìn hắn tựa như nhìn kẻ đần, quay đầu hừ lạnh với Khương Hằng: “Tiểu tử này không biết là trúng gió gì, lại nghĩ ta có ý đồ với Thập công chúa.”
“Huynh không có sao?” Khương Hằng bình tĩnh, ý vị mà cười cười, “Muội còn chưa từng thấy huynh dịu dàng với cô nương nào như vậy.”
Tần Tranh liếc nhìn biểu muội có bề ngoài hiền lành vô hại, thật sự là một bụng xấu xa này, nhếch môi: “Chỉ là thấy nàng có chút giống A Nguyệt mà thôi.”
Không nói rõ ràng, sợ là biểu muội hư hỏng này lại bán hắn đi, nói với mẫu thân hắn là hắn có ý đồ với Thập công chúa.
Nhớ tới mẫu thân mỗi ngày đều thúc giục hắn tìm vợ đến nỗi sắp tẩu hoả nhập ma, Tần Tranh chợt cảm thấy đau đầu, lại thấy Khương Hằng cười híp mắt nhìn mình, vẻ mặt tinh ranh như hồ ly, hắn càng bất đắc dĩ: “Ta đang rất nghiêm túc.”
Thập công chúa nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy, sao hắn có thể sinh ra ý nghĩ kia với nàng? Có phải cầm thú đâu!
“Biết rồi, muội có nói là không tin đâu…” Khương Hằng nở nụ cười: “Chỉ là, người xưa có câu, khẩu thuyết vô bằng*, không biết biểu ca định chứng minh lời mình nói là thật như thế nào đây?”
*Khẩu thuyết vô bằng: Lời nói miệng không có bằng chứng không đáng tinTần Tranh đã bị nàng gài bẫy không biết bao nhiêu lần lập tức giật mí mắt: “Có chuyện nói thẳng, ít quanh co lòng vòng thôi!”
“Biểu ca gần đây ngày càng nhạy cảm.” Khương Hằng tặc lưỡi cười, chậm rì rì mà nói: “Thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là muội muốn nhờ biểu ca đi bái phỏng An Quốc công thế tử một chuyến.”
Tần Tranh sửng sốt: “Có việc?”
“Ừ, Tam cô nương nhà ông ta vừa đi tìm muội, khóc lóc cầu xin muội đừng chia rẽ nàng ta và Lạc Đình. Còn gọi muội là tỷ tỷ, khiến muội thật khó hiểu.”
Sắc mặt Tần Tranh lập tức trầm xuống, vốn đã lạnh lùng nghiêm túc nay lại sắc bén hơn. Khương Hằng lại không hề phát giác ra, mỉm cười tiếp tục nói: “Muội muốn nhờ biểu ca thay muội hỏi An Quốc công thế tử xem đây là ý gì, nếu bọn họ thật sự có ý định gọi Tam cô nương vào phủ là tỷ muội với muội….. Muội đây là tỷ tỷ, dù sao cũng phải sớm chuẩn bị một chút phải không?”
An Quốc công thế tử là một người trọng mặt mũi hơn cả, dạo gần đây lại đối xử với hắn cực kỳ thân thiện, tựa hồ muốn gả con gái cho hắn, nếu quả thật bị hắn dùng phương thức bái phỏng gần như nhục mạ này, chỉ sợ sẽ về treo ngược con gái lên mà đánh. An Quốc công thế tử phu nhân lại là một người tính tình hiền lành, phu quân nói một không dám nói hai, nếu thật sự làm lớn chuyện, Tề tam cô nương kia chắc chắn ăn đủ.
Đương nhiên nếu An Quốc công thế tử có tức giận cũng không thật sự đánh chết con gái. Nhưng nếu đã có ông ta nhìn chằm chằm thì vị Tề tam cô nương kia không cách nào tiếp cận được Lạc Đình hoặc Khương Hằng.
Một chiêu khơi mào mâu thuẫn bên trong quân địch, dùng địch khắc chế địch, diệt hậu hoạn vĩnh viễn, chính mình đóng vách tường lại, thổi bẩn không tốn sức….. Nha đầu này quả thật cao tay!
Mí mắt thanh niên hơi giật, lòng đang tràn ngập tức giận dịu xuống ngay tức khắc, có điều…..
“Nàng ta cầu xin muội đừng chia rẽ nàng và Lạc Đình? Nói như vậy, có nghĩa là chuyện này đôi bên tình nguyện?”
“Lạc Đình bên kia muội sẽ tự xử lý, biểu ca không cần phải lo lắng.” Nghe ra lãnh ý trong giọng nói của hắn, Khương Hằng cười tủm tỉm khoát tay, “Có điều huynh thay muội lộ diện như vậy, sợ là sẽ đắc tội phủ An Quốc công……”
“Không sao.”
So với biểu muội lòng dạ thâm độc này, hắn thà đắc tội phủ An Quốc công. Huống chi nha đầu kia dù hung tàn nhưng cũng là muội muội của mình, hắn làm huynh trưởng cũng không thể tệ đến mức ngay cả muội muội cũng không bảo vệ được.
“Vậy đa tạ biểu ca. Sau này nếu mợ hỏi về chuyện Thập công chúa, muội nhất định sẽ không nói gì hết.”
Tần Tranh: “……”
Vốn là không có chuyện gì mà!
***
Khương Hằng bên này vừa làm xong chuyện xấu, tâm tình vô cùng vui sướng mà quay về tiếp tục chơi đùa, Lục Quý Trì bên kia lại sốt ruột cực kỳ.
“Tần tướng quân ngoại hình cực kỳ đẹp mắt, sức lực cũng lớn. Tuy không thích nói chuyện cũng không thích cười, thế nhưng ca ca, muội từng thấy huynh ấy cười đấy! Huynh ấy cười rộ lên rất đẹp, là nụ cười đẹp nhất mà muội từng thấy! Giọng nói của huynh ấy cũng rất êm tai, trầm trầm, lạnh lùng, nghe chững chạc cực kỳ! Còn có, còn có, tấm lòng của huynh ấy rất thiện lương…..”
Chỉ hỏi nàng có một câu “Muội cảm thấy con người Tần tướng quân này thế nào?”, kết quả mắt tiểu cô nương sáng lên, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà bắt đầu liệt kê ưu điểm của Tần Tranh, nghiễm nhiên là bộ dáng si mê từ lâu, hơn nữa nói xong còn lộ ra một nụ cười ngờ nghệch, cuối cùng đến “Dáng người của huynh ấy rấy đẹp, chân rất dài, cơ bắp trên người cứng rắn sờ rất thích” cũng nói ra.
Lục Quý Trì quả thật kinh ngạc đến ngớ người, đây là muội muội ngây thơ ngoan ngoãn của hắn sao?
“Ca ca, Tần tướng quân thật sự rất tốt, về sau huynh có thể… có thể đừng làm khó huynh ấy nữa được không?”
Tay áo bỗng bị người níu nhẹ một cái, Lục Quý Trì hoàn hồn, đối diện với đôi mắt ngập nước, tràn đầy khẩn cầu của tiểu cô nương.
“Huynh ấy đã cứu muội rất nhiều lần…..” Đại khái là sợ hắn nổi giận, giọng nói của Thập công chúa ngày càng nhỏ dần, “Cho dù, cho dù ca không thích huynh ấy, nể mặt huynh ấy có ân với muội, sau này đừng phạt huynh ấy nữa được không?”
Nói rất đúng, Tấn Vương trước kia gặp Tần Tranh luôn luôn tìm cách chỉ trích gây chuyện với hắn. Tần Tranh tính tình ngay thẳng, không thích Tấn Vương tùy tiện, càng không quen nhìn hành vi hoa tay múa chân tìm chết của hắn, bởi vậy mỗi khi gặp Tấn Vương, ánh mắt luôn chứa sự mỉa mai, thái độ lạnh nhạt. Tấn Vương tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận một thần tử bất kính với mình như vậy, đương nhiên là muốn đáp trả.
Thù oán giữa hai người ngày càng sâu, đoạn thời gian trước gần như khắc nhau như nước với lửa, về sau Tần Tranh phụng chỉ xuất chinh, Tấn Vương theo đuổi đại nghiệp tạo phản, thì cả hai mới yên tĩnh lại.
Tần Tranh là tâm phúc của Chiêu Ninh Đế, không thích Tấn Vương dã tâm bừng bừng là chuyện rất bình thường. Tấn Vương là một thiếu niên ảo tưởng bị chiều sinh hư, ghi hận Tần Tranh là điều không hề kỳ quái. Lục Quý Trì không hề có cảm giác gì với mấy chuyện cũ năm xưa này, dù sao hắn cũng không phải là Tấn Vương, có điều……
“Ca ca sẽ không làm khó hắn, nhưng muội phải nói thật cho ta, muội thích hắn phải không?”
Thập công chúa sửng sốt ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng hốt lại kinh ngạc mà nói: “Sao ca ca lại biết?!”
Lục Quý Trì: “…….”
Ta cũng không có mù!
“Ca ca huynh đừng tức giận, muội… muội chỉ là trộm thích huynh ấy, chứ không dám làm xằng bậy. Huống hồ Tần tướng quân chỉ xem muội là em gái, không có ý định lấy muội làm thê tử, muội biết mà. Ca yên tâm, muội nhất định không làm những việc khiến huynh không vui, không để huynh ấy làm cho huynh khó xử đâu.” Thập công chúa nói xong, nhút nhát cắn ngón tay bổ sung, “Ca ca nếu không tin, muội… muội thề nha?”
Lục Quý Trì nghe xong khoé miệng co lại, cũng cảm thấy đau lòng.
Cùng là công chúa, cũng cùng thích Tần Tranh, Cửu công chúa phô trương tùy hứng, ồn ào cả thiên hạ đều biết. Còn nàng chỉ trộm giấu trong lòng, gì cũng không dám nói.
Bởi vì nàng biết ca ca ghét người mình thích, cũng biết người mình thích không thích mình. Nàng không muốn vì chút lòng riêng này mà khiến cho bọn họ khó xử không vui.
Rất hiểu chuyện, nhưng cũng rất ngốc.
Sở thích cũng tệ, lại nhìn trúng một con trâu già nhạt nhẽo thô kệch.
Lục Quý Trì tâm tư rối bời mà thở dài, do dự một chút, sau đó xoa xoa đầu nàng: “Muội là công chúa, là kim chi ngọc diệp, không cần phải cố kỵ nhiều như vậy. Tuy ca cảm thấy muội xứng đáng với người tốt hơn, nhưng ta lại càng không muốn muội phải hối tiếc. Nhưng… nếu muội thật sự thích hắn nhiều như vậy, vậy thì cố gắng đi tranh thủ như Cửu tỷ tỷ của muội đi, cho dù không chắc kết quả sẽ như ý, nhưng ít nhất muội sẽ không còn phải nuối tiếc nữa.”
Thập công chúa ngỡ ngàng.
Những lời này có ý tứ gì nàng đều hiểu, nhưng sao lời này từ miệng ca ca nói ra, nàng lại không chắc lắm?
Thấy nàng ngơ ngác cả buổi cũng không phản ứng lại, Lục Quý Trì hiếm khi nói được những lời văn hoa tâm lý: “…….”
Được rồi được rồi, nha đầu kia vẫn còn nhỏ lắm, chắc là chưa nghĩ được những điều phức tạp như vậy. Nàng thích Tần Tranh, có lẽ chẳng qua chỉ là nhất thời cảm kích và ngưỡng mộ, lớn hơn chút nữa sẽ khác. Nghĩ như vậy, Lục Quý Trì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, nghĩ mãi mà không hiểu thì đừng nghĩ nữa, huynh chỉ là thuận miệng nói. Đến nơi rồi, chúng xuống xe thôi.”
“…… Vâng.”
***
Sau khi tiễn Thập công chúa hồi cung, lại thuận tiện thỉnh an mẫu hậu, Lục Quý Trì cũng xuất cung.
Thị vệ Tấn Vương phủ đang lái xe ngựa đợi hắn ở ngoài cung.
“Đến quán rượu Trường Phong. Mặt khác, bí mật mời Ngũ cô nương phủ Vinh Quốc công, chớ kinh động những người khác.”
“Vâng.”
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi. Sau nửa canh giờ, Khương Hằng thướt tha đi đến.
Quán rượu Trường Phong là sản nghiệp của Tấn Vương, Khương Hằng đi vào từ cửa sau. Bởi vậy không ai phát hiện Khương Ngũ cô nương đột nhiên bị “người nhà” mời đi không có lập tức trở về nhà mà đã đến đây.
“Bái kiến điện hạ.”
Lục Quý Trì đang ngẩn người nhìn cửa sổ bỗng hoàn hồn: “Đến rồi à, ngồi đi.”
Khương Hằng gật đầu, ngồi xuống đối diện hắn. Lục Quý Trì vẫy lệnh cho thuộc hạ lui xuống, sau đó rót cho nàng một chén trà.
“Đa tạ điện hạ.”
“Không cần khách khí. Nói đi, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy hắn nóng vội, Khương Hằng cũng không úp mở, mỉm cười mà nói: “Đêm đó Tề Tam cô nương lập kế hoạch dẫn ta đến hoa viên xem nàng hẹn hò với Lạc Đình…..”
Lời này khiến Lục Quý Trì lập tức giật nảy: “Cái gì? Nói như vậy là ngươi đã sớm biết việc họ qua lại với nhau?”
Khương Hằng ngừng một lát, ánh mắt ranh mãnh không lộ dấu vết mà cười: “Đêm đó được biết, hẳn là Tề Tam cô nương muốn ta thấy khó mà lui. Nhưng mà thật đáng tiếc, mọi chuyện không như nàng ta mong muốn rồi.”
Lục Quý Trì không nói gì, hắn nhớ tới ngày đó vô tình gặp nhau trên đường, mình lại ngu ngốc mà phí công biểu diễn.
Cho nên thật ra người ta cái gì cũng biết, căn bản hắn chính là vẽ vời cho thêm chuyện?!
Ừ…. Người đâu, đào giúp bổn vương một cái lỗ, bổn vương muốn chui xuống đó tịnh tâm!