Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 20

Vờ như không thấy vành tai đang đỏ lên của hắn, Khương Hằng nhịn cười, không nhanh không chậm mà nói: “Tuy là sớm đã biết chân tướng, nhưng thần nữ vẫn rất cảm tạ ngày ấy điện hạ đã có lòng nhắc nhở. Đều nói việc lập gia đình là sinh mệnh thứ hai của nữ tử, nếu đổi lại là người khác trong tình cảnh khác, điện hạ làm như vậy, chính là cứu cả cuộc đời của họ.”

Lục Quý Trì sững sờ, cảm giác thẹn thùng trong lòng lập tức đã mất đi hơn phân nửa.

“Khụ, biết rồi. Đã nói là bổn vương chỉ chướng mắt họ Lạc kia mà thôi.” Hắn nói xong bèn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, ý đồ che giấu sự xấu hổ, sau đó……

Chén trà kia là vừa mới pha, còn đang rất nóng.

Sắc mặt Lục Quý Trì xanh đỏ đan xen, nghẹn nghẹn rồi không nhịn được mà phun một tiếng “Phụt” ra.

Khương Hằng không định cười, nhưng….. không nhịn được.

Thấy nàng cúi đầu cười cười, Lục Quý Trì: “……”

“Điện hạ, điện hạ không sao chứ?”

Thiếu niên khuôn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận nhìn mình chằm chằm, cũng không có ý định nổi cáu, Khương Hằng thấy vậy, dứt khoát cười to.

Lục Quý Trì sống không còn gì luyến tiếc nữa mà nhìn nàng, trong lòng không hiểu sao lại có loại cảm giác nhẹ nhõm.

Từ sau khi xuyên không tới đây, hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ mà học theo cách sinh hoạt của Tấn Vương, không dám để lộ quá nhiều khác thường, để tránh Chiêu Ninh Đế lại mất kiên nhẫn ban chết cho hắn. Cho dù là trước mặt Ngụy Nhất Đao thần kinh thô, hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác, bởi vì Ngụy Nhất Đao trung thành với Tấn Vương, chứ không phải hắn – người qua đường đến sau này.

Chỉ có ở trước mặt mẹ hắn mới có thể tạm thời thư giãn. Nhưng mẹ lại là Thái hậu, ở sâu trong hậu cung, hắn không thể lúc nào cũng đi gặp bà, mà bên cạnh mẹ cũng có không ít kẻ hầu người hạ, lại thêm tầm mắt của Chiêu Ninh Đế, hắn chỉ có thể thông qua việc trao đổi ánh mắt với mẹ mà được trở về làm chính mình, nhưng không thể chính thức cởi bỏ “mặt nạ Tấn Vương” này.

Nhưng Khương Hằng lại bất đồng.

Trước đây nàng chưa từng gặp Tấn Vương, tuy không có khả năng nàng chưa từng nghe qua thanh danh của Tấn Vương, nhưng tai nghe và mắt thấy vốn không giống nhau, cho dù biểu hiện của hắn có khác biệt với những gì nàng từng nghe qua, nàng cũng sẽ chỉ tưởng là lời đồn sai chứ không suy nghĩ quá nhiều.

Quan trọng nhất là, nàng đã sớm nhìn ra sự khác thường của hắn, nhưng lại chưa bao giờ quá để ý, tò mò hay bép xép.

Điều này khiến cho Lục Quý Trì có cảm giác nhẹ lòng.

“Được rồi, không đồng tình với ta chút nào sao?”

Giọng nói bởi vì lưỡi phỏng mà hơi mơ hồ không rõ, vừa tức giận lại có vài phần vui vẻ, bất đồng hoàn toàn với ngữ khí mỉa mai ngạo mạn ngày thường. Khương Hằng vui vẻ dừng lại, bất giác giương mắt nhìn.

Như là có một trận mưa xuân rơi xuống, tẩy đi đầu mày tối tăm ngạo mạn của thiếu niên, trên mặt hắn lúc này như một mảng trời quang, ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện.

“Cười đủ rồi thì nói tiếp đi, ta vẫn đang chờ đây.” Mày kiếm nhướng nhướng, ánh mắt trong trẻo, vẻ vui tươi khác lạ, so với bộ dạng cố làm ra vẻ của trước kia, như hai người khác biệt.

Khương Hằng bất ngờ, khựng lại một lát, chậm rãi nở nụ cười: “Điện hạ khiến thần nữ thật kinh ngạc.”

Lục Quý Trì nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng vậy.”

Khương Hằng không nói chuyện, chống cằm cười tủm tỉm đề nghị: “Chưa ăn cơm trưa no, hiện tại hơi đói bụng. Điện hạ có thể cho thần nữ vừa ăn vừa nói được không?”.

Tựa hồ là nhìn ra hắn thích loại cảm giác tùy ý buông lỏng này, nàng cũng tùy ý theo. Lục Quý Trì muốn cười, lại thấy cô nương này thông minh đến đáng sợ, vẫy vẫy tay gọi thị vệ đang đợi ở ngoài cửa: “Bày thiện.”

***

Thị vệ lĩnh mệnh lui xuống dưới, một lát sau đã đưa lên một bàn rượu và thức ăn thịnh soạn.

Đầu năm nay mấy nhà giàu đều có quy củ không nói chuyện khi ăn và khi ngủ. Có điều Khương Hằng sinh sống ở biên quan từ nhỏ, không xem trọng điều này, Lục Quý Trì lại càng không để ý. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng hài hoà thoải mái.

“Ngươi vừa nói Tề Hà dẫn ngươi đi xem nàng hẹn hò với Lạc Đình, sau đó thì sao nữa?”

“Sau đó ta trở về theo đường cũ, có điều đi chưa được mấy bước đã gặp điện hạ.” Tốc độ ăn của Khương Hằng rất nhanh, nhưng tướng ăn ưu nhã, thoạt nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui, “Mới đầu ta cho rằng điện hạ uống say, nên lưu tâm, đang chuẩn bị rời đi thì Nhị cô nương phủ Tả tướng xuất hiện…..”

“Nhị cô nương phủ Tả tướng?” Lục Quý Trì ngẩn người, kinh ngạc: “Là Mạnh Uyển Nghiên kia?!”

Khương Hằng nuốt đồ ăn trong miệng: “Chính là nàng.”

Vài ngày trước hắn vừa thấy cô nương này trong mấy bức hoạ mà Chiêu Ninh Đế đưa, bởi vậy Lục Quý Trì có chút ấn tượng với nàng. Mạnh Uyển Nghiên này là đích nữ của Tả tướng gia, tuổi vừa mười sáu, dung mạo xinh đẹp, lại am hiểu thi hoạ, tài hoa xuất chúng, có mỹ danh trong giới khuê tú kinh thành.

Một cô nương xuất thân huân quý, bản thân lại ưu tú, quanh mình không thiếu người theo đuổi như vậy, sao có thể làm ra chuyện lén lút câu dẫn Tấn Vương?!

Trong lòng Lục Quý Trì đã nổi lên sóng to gió lớn, cau mày suy tư hồi lâu, lại không tìm ra đầu mối gì — Tấn Vương và Mạnh Uyển Nghiên chỉ có thể coi là biết mặt, cũng chưa bao giờ cùng xuất hiện, mà cho tới bây giờ nàng ta cũng chỉ cung kính bình thường với Tấn Vương, chứ không có bất kỳ ý tứ xem trọng nào.

“Ngươi….. Chắc chắn là nàng ta? Không nhìn lầm chứ?” Hắn không nhịn được mà xác nhận lại với Khương Hằng.

“Ta đã gặp nàng vài lần, sẽ không nhận lầm người. Huống chi…..” Khương Hằng nhấp một ngụm súp, khó hiểu ngẩng đầu, “Ngày ấy ta nghĩ sau khi điện hạ tỉnh lại sẽ muốn biết ai tính kế mình, nên trước khi đi đã để nàng ở lại, những hạ nhân kia không có nói cho điện hạ ư?”

Lục Quý Trì sững sờ, lắc đầu: “Bọn họ đều nói khi ấy ở hiện trường chỉ có một mình ta.”

Sau khi thay đệ đệ báo ân, Khương Hằng không còn quan tâm đến chuyện này, bởi vậy cũng không biết sau đó đã xảy ra việc gì. Sau khi nghe xong lời này, mới phản ứng: “Cho nên là….. Sau khi ta rời khỏi, có người đã dẫn nàng đi trước khi mọi người phát hiện?”

Sắc mặt Lục Quý Trì trầm xuống: “Ừ.”

Khương Hằng không cần phải lừa hắn. Như vậy, đêm hôm đó người hạ dược câu dẫn hắn, là Mạnh Uyển Nghiên?

Nhưng tại sao nàng ta phải làm như vậy?

Giả thiết hợp lý nhất có lẽ là do nàng thích Tấn Vương, nhưng lại yêu mà không được, cho nên mới làm ra hạ sách này.

Nhưng giả thiết này hoàn toàn không phù hợp.

Không nói đến nàng có thích Tấn Vương hay không, cho dù có, nàng cũng hoàn toàn không cần phải dùng phương thức mờ ám như vậy để tiếp cận Tấn Vương — Tả gia sau lưng nàng luôn là đối tượng hàng đầu mà Tấn Vương muốn lôi kéo, nàng cũng là một trong số những mục tiêu mà Tấn Vương lựa chọn cho ngôi vị Vương phi. Tuy Tấn Vương muốn tuyển chọn ra người có lợi nhất với mình trong số những mục tiêu này rồi bắt đầu tấn công, bởi vậy trước mắt vẫn còn đang xem xét lại. Nhưng nếu nàng chủ động duỗi cành olive ra, chắc chắn Tấn Vương sẽ không từ chối.

Như vậy, là sợ cha nàng – Tả tướng không đồng ý?

Cũng không có khả năng. Mặc dù ông già Tả tướng kia trong triều chỉ theo một phái thanh lưu, chưa bao giờ lui tới với cánh hoàng tử bọn họ để tránh bị chụp cái mũ “Kết bè kết cánh”. Nhưng ông ta đối với đứa con gái Mạnh Uyển Nghiên này có thể xem là yêu con như mạng. Nếu Mạnh Uyển Nghiên thật thích Tấn Vương, khăng khăng muốn gả cho hắn, thì ông ta cũng không ngoan cố chống lại được bao lâu.

Như vậy…… Có thể là do Mạnh Uyển Nghiên chỉ vô tình đi ngang qua, không biết Tấn Vương đang bị hạ dược hay không?

Lục Quý Trì cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó phủ định suy đoán này — nếu nàng không biết rõ tình hình, không có khả năng vừa gặp đã chủ động lỗ mãng dìu tay hắn.

“Nàng ta lúc ấy có nói lời gì, hay hành động gì kỳ quái không?”

Thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, Khương Hằng nhướng mày, nghiêm túc hồi tưởng lại: “Nàng ta chỉ nói muốn đỡ điện hạ đi nghỉ ngơi, chưa nói gì khác. Nhưng nhìn điệu bộ của nàng, hẳn là đã biết tình trạng của điện hạ, hơn nữa còn có mưu đồ. Cho nên ta mới bảo Nguyệt Viên ra tay đánh ngất nàng.”

“Nguyệt Viên?”

“Chính là nha hoàn của ta. Điện hạ từng gặp qua, là người mập mạp đấy.” Khương Hằng nhìn hắn một cái, trong mắt hiện vẻ trêu chọc, “Thân thủ của nàng không tệ, vừa là thị nữ cũng vừa là hộ vệ của ta.”

Khoé miệng của Lục Quý Trì lập tức co lại: “Thật là….. Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Nhớ ngày đó hắn cũng vì dáng người tựa như màn thầu lên men của nha đầu kia mà loại bỏ hiềm nghi của chủ tớ bọn họ.

Sau khi lột bỏ mặt nạ, vẻ mặt của thiếu niên hệt như ánh dương rạng rỡ, biểu cảm cũng phong phú hơn hẳn. Khương Hằng nghiền ngẫm cười, ý vị mà nói: “Tuy không biết tại sao Mạnh Nhị cô nương phải làm như vậy. Xét về xuất thân và học thức của nàng, nếu không có lý do bất đắc dĩ nào, nhất định sẽ không đem sự thanh bạch và danh dự của mình ra đùa giỡn.”

Thế gia quý nữ có tự tôn của thế gia quý nữ. Đặc biệt Mạnh Uyển Nghiên tâm cao khí ngạo có tiếng, nữ tử như nàng, nếu thích một người sẽ không dùng thủ đoạn xấu xa hèn hạ như vậy.

Lục Quý Trì hoàn hồn: “Ý ngươi là….. Có thể nàng đang bị người khác uy hiếp?”

Khương Hằng ưu nhã cho một miếng cá vào trong miệng: “Thần nữ cũng chỉ là suy đoán, nhưng điện hạ có thể thử điều tra theo phương diện này một chút, biết đâu lại phát hiện được gì.”

Lục Quý Trì không nói gì, kỳ thật trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Có điều, nếu thật sự Mạnh Uyển Nghiên bị người khác uy hiếp, như vậy nhất định nàng còn có một kẻ sau lưng.

Kẻ này muốn Tấn Vương qua lại với Mạnh Uyển Nghiên, hoặc là nói, hắn muốn thông qua việc này buộc phủ Tả tướng và phủ Tấn Vương lại cùng một chỗ…..

Từ từ, đây không phải là kế hoạch mà Tấn Vương muốn làm, nhưng vẫn chưa bắt tay đi làm hay sao?

Chẳng lẽ…..

Mẹ nó! Không phải là có người muốn mượn cơ hội này để làm Chiêu Ninh Đế hiểu lầm Tấn Vương, sau đó cạo chết hắn à?!

Không phải là không có khả năng, lúc trước Tấn Vương hành động bừa bãi, đắc tội không ít người.

Tưởng tượng như vậy, lập tức cả người Lục Quý Trì đều thấy không ổn.

Một Chiêu Ninh Đế còn giải quyết chưa xong, lại con mẹ nó thêm một kẻ nữa! Có muốn để người ta sống hay không!

“Điện hạ?” Sao đang êm đẹp lại đột nhiên thay đổi sắc mặt?

Lục Quý Trì hoàn hồn, cứng ngắc mà nhếch môi: “Không có gì, ngươi…… nói rất có lý. Tiếp tục đi.”

Khương Hằng nhướng mày: “Ta nói xong rồi. Điện hạ còn muốn biết gì nữa ư?”

Hiện tại hắn chỉ muốn biết kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ai……. Tim Lục Quý Trì thình thịch nhảy, gắng gượng trấn tĩnh tâm thần, nói ra nghi vấn cuối cùng trong đầu: “Trước kia chúng ta không quen biết nhau. Sao hôm đó ngươi lại giúp ta?”
Bình Luận (0)
Comment