Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 49



Mật đạo của Minh Hải Tộc được thiết kế vô cùng rắc rối, cứ đi vài bước lại có một cái bẫy tinh vi chờ sẵn ở đó, dù người có tu vi cao như Yến Trì cũng chỉ thả thần thức đi được trong vòng trăm mét xung quanh mà thôi.

Những cái bẫy này không phải cái nào cũng do tu sĩ Đại Thừa Kỳ bày ra cho nên nó cũng không thể hoàn toàn hạn chế Yến Trì.

Tiết Kiêu giống như biết Yến Trì đang thắc mắc điều gì, hắn muốn tranh thủ thể hiện tốt để có một vé làm công cho Yến Trì nên vội vàng giải thích cho chủ tử tương lai: “Ta từng nghe Tư Tế nói rằng vào ngàn năm trước vì Minh Hải Tộc có khả năng bơi lội nên đã thu thập được rất nhiều bảo vật dưới đáy biển sâu do đó trở thành tộc giàu có nhất trong vùng nhưng cũng chính vì thế mà chúng ta bị Tu Chân giới để mắt tới nên đã dẫn đến việc cả tộc phải chịu tai ương.”
“Việc này ta cũng chỉ nghe kể lại thế thôi, trước giờ ta cứ nghĩ Tư Tế gia gia đang lừa gạt bọn trẻ chúng ta.” Khi còn nhỏ Từ Từ đã được nghe rất nhiều truyền thuyết nhưng đây lại là cái mà nàng thấy không đáng tin nhất.

Minh Hải Tộc của bọn họ có chỗ nào nhìn có vẻ giống như có tiền đâu?
“Đây là thật.

Trong sách cổ có từng ghi lại việc này.” Tiết Kiêu nhéo mũi Từ Từ một cái rồi tiếp tục nói, “Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó đã có hai vị tiên nhân ra tay cứu giúp Minh Hải Tộc.

Các ngài ấy đánh đuổi kẻ địch của chúng ta đi sau đó tìm một hòn đảo để chúng ta ở ẩn thậm chí hai ngài ấy còn bày ra rất nhiều trận pháp để bảo vệ Minh Hải Tộc.”
“Ảo trận bên ngoài hòn đảo này cũng là do họ bày ra sao?” Yến Trì nghĩ ảo trận phức tạp ở ngoài kia, nếu không có Giang An Lan thì có lẽ chính y cũng phải tốn rất nhiều thời gian để phá vỡ nó.

“Đúng vậy, chủ tử có thể phá ảo trận để vào đảo thật đúng là khiến người ta phải khâm phục.

Ta nghe Tư Tế nói rằng mắt trận được giấu ở trong bụng một con quái vật gọi là Thôn Thiên Ngao.

Vùng biển Cực Hải này có linh khí sung túc nên con Thôn Thiên Ngao kia đã sống cả ngàn năm rồi cũng vì thế nên ảo trận cũng sẽ vĩnh viễn không thể bị phá vỡ.” Trước kia Tiết Kiêu đã thấy ảo trận kia, căn bản là không thể nào có thể phá vỡ nó.

“Toàn bộ bẫy cũng như ảo trận trên đảo Cực Hải đều do hai vị tiên nhân đó thiết lập, dù là Tộc Trưởng hay Tư Tế cũng không có cách nào phá bỏ chúng nó.” Tiết Kiêu nói đến đây liền dừng một chút, “Cứ mỗi trăm năm là ảo trận của đảo Cực Hải sẽ được mở ra một lần, đây là cơ hội để mọi người trên đảo ra vào.

Nhưng không biết gì sao mà dạo gần đây mọi người đều bị nhốt ở trên đảo, còn Tộc Trưởng và Tư Tế cũng có vẻ thần bí không biết đang làm gì.”
“Vào lúc này hẳn là ở tế đàn không có ai đâu.” Tiết Liên vừa đi thăm dò ở mật đạo khác về liền nói, “Ta vừa thấy Tộc Trưởng và Tư Tế đang sắp xếp công việc ở đại sảnh nên chắc họ sẽ không chú ý tới tế đàn đâu.”
“Tới nơi rồi, đây chính là tế đàn của Minh Hải Tộc.” Tiết Tuế mở một cái cơ quan ra rồi đi vào một nơi có kiến trúc và cách trang trí nhìn qua đã thấy không tầm thường.

Toàn bộ nơi này nhìn có vẻ rất trống trải, trên vách đá có treo rất nhiều đèn trường minh nên nhìn rất sáng sủa.


Cột hình rồng hai bên trái phải không biết được làm từ thứ gì, tất cả cột tạo thành một vòng tròn lớn mà tâm của vòng tròn này là đài hiến tế, trên đó đang thờ một cục đá.

Yến Trì nheo mắt lại, y rất quen thuộc với kiểu kiến trúc này, những cái cột này có cấu tạo rất giống với những cây cột trong bí cảnh truyền thừa《 Ẩn Long Quyết 》.

Như vậy thì ân nhân của Minh Hải Tộc mà huynh muội Tiết gia nói đến chắc chắn là Nhan Thu Hòe và Triệu Trầm Chu.

“Nơi này chỉ được dùng cho những buổi lễ tế lớn nên bình thường chỉ có Tộc Trưởng và Tư Tế đến đây để cúng bái thôi.” Tiết Tuế nhìn tế đàn ở trước mắt.

Đối với người của Minh Hải Tộc thì tế đàn này là một nơi trang nghiêm thần thánh.

Nhưng cục đá được thờ phụng kia là gì thì lớp trẻ bọn họ lại không biết.

Yến Trì đi vào quan sát kỹ lưỡng những cây cột này.

Cây cột hình rồng được bao lấy bởi đá nhưng bên trong lại là bảo ngọc quý hiếm.

Yến Trì nhắm mắt lại, y cảm nhận cẩn thận thêm một lần nữa.

Cảm giác quen thuộc giống như có thứ gì đó đang mời gọi y mà y cảm nhận được trước khi vào hang động chính là do nơi này.

Chẳng lẽ nơi này cũng là truyền thừa của Nhan Thu Hòe? Hay là nói cách khác, nơi này cất giữ bí mật về《 Ẩn Long Quyết 》.

Yến Trì chưa kịp suy nghĩ thêm thì đã có một đám người xông vào tế đàn cắt ngang suy nghĩ của y.

“Tiết Tuế, các ngươi dám dẫn người ngoài vào tế đàn của Minh Hải Tộc à!” Người nọ mặc một cái trường bào màu trắng dẫn theo một đám người đi vào tế đàn.

Bọn họ lấy vũ khí ra rồi dùng ánh mắt thù hận nhìn vào đám người Yến Trì.

“Tư Tế!” Tiết Tuế không ngờ Tư Tế lại phát hiện bọn họ nhanh đến vậy.

Trong lúc nguy cấp này, hắn có chút khó xử nhìn về phía Yến Trì.

Tư Tế cũng phát hiện điều này, hắn nhìn về phía Yến Trì rồi vô thức siết chặt pháp trượng trong tay.

Hơi thở của người nãy rất hỗn độn, căn bản không thể xác định rõ tu vi của y.

Dung mạo cực kỳ xinh đẹp nhưng đôi mắt đen nhánh lại làm cho người ta phải sợ hãi.

“Ngươi là ai, tại sao lại đến tế đàn của Minh Hải Tộc?” Tư Tế vừa nhìn đã biết người này không dễ đối phó, hắn cau mày nhìn Yến Trì một cách vô cùng cảnh giác.

“Ở đây đang thờ phụng cái gì?” Yến Trì không thèm trả lời câu hỏi của Tư Tế.

Chỉ là một Tư Tế ở Hóa Thần Kỳ thì căn bản không có gì đáng ngại.

Bây giờ y chỉ muốn biết rốt cuộc tế đàn này đang che giấu thứ gì.

“Tư Tế gia gia, chủ tử không phải người xấu đâu.” Từ Từ vừa thấy Tư Tế xuất hiện thì liền đau đầu, nàng nhân lúc tính tình của Yến Trì còn đang dễ chịu đã vội vàng chạy tới trước mặt Tư Tế túm lấy áo bào trắng của hắn.

“Tiểu Từ? Ngươi về từ khi nào vậy?” Tư Tế có chút kinh ngạc khi Từ Từ xuất hiện nhưng một lát sau trên mặt hắn lại lộ vẻ nghiêm túc, “Chúng ta bắt được vài người ngoài trên đảo, không lẽ là do ngươi dẫn vào sao?”
“Không phải ta, ta không có, người đừng nói bậy! Nếu như ta có thể trở về thì ta đã về từ lâu rồi.” Từ Từ vội vàng lắc đầu, nỗi sợ với Tư Tế đã in sâu vào lòng nàng từ những ngày còn nhỏ.

“Ngươi không biết đây là chỗ quan trọng của Minh Hải Tộc sao? Tại sao lại mang người ngoài vào đây?” Tư Tế nhìn Yến Trì rồi lại nhìn về phía Từ Từ.

“Tư Tế gia gia, chủ tử muốn tìm Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan.


Ngài đặt nó ở tế đàn đúng không?” Từ Từ nói thẳng ra mục đích đến đây.

“Kim Đan ở chỗ tộc trưởng, đây là chỗ thờ phụng ân nhân của Minh Hải Tộc, không kẻ nào được phép gây rối ở đây cả!” Tư Tế nghe Từ Từ hỏi về Kim Đan thì trên mặt liền lộ ra vẻ kì quái.

“Ân nhân của Minh Hải Tộc là Nhan Thu Hòe và Triệu Trầm Chu đúng không?” Yến Trì nghe bọn họ nói chuyện, nếu đây là nơi Minh Hải Tộc thờ phụng ân nhân thì những gì y đoán là đúng.

“Tên của ân nhân đâu phải là thứ ngươi muốn nói là nói!” Tư Tế đã được truyền lại từ cả ngàn năm nay nên chắc chắn phải biết tên của ân nhân.

Bọn họ cực kỳ tôn kính ân nhân.

Ân nhân đã cứu Minh Hải Tộc khỏi họa diệt tộc nên bọn họ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công ơn của ân nhân.

“Những người khác đã bị chúng ra bắt lại, ngươi đừng có manh động nếu không những người đó sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Tư Tế giơ tay thả ra một cái thủy kính, trong đó là đệ tử của các tông môn lớn.

Yến Trì không thèm liếc mắt nhìn những người đó, y vẫn tập trung nhìn vào cây cột, y đoán rằng chắc phải chạm vào đâu đó mới có thể khởi động cơ quan trong cột.

“Bọn họ có liên quan gì đến ta đâu, ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Ngươi mặc kệ sống chết của bọn họ sao?” Tư Tế sợ đến ngây người, rõ ràng những người này đi chung với nhau đến đây nhưng y lại không thèm quan tâm đến sống chết của họ, hay nói đúng hơn là y hoàn toàn coi thường bọn họ.

Từ Từ đứng ở một bên lặng lẽ trợn mắt, chủ tử của nàng cực kỳ lạnh lùng, sao có thể quan tâm đến sống chết của người khác được chứ.

Từ đó đến giờ người duy nhất khiến chủ tử quan tâm hơn một chút cũng chỉ có mình thiếu tông chủ, còn những người khác thì có gì quan trọng đâu chứ?
Từ Từ dám chắc rằng dù cho người theo chủ tử đã lâu giống như nàng nếu như bị bắt đi để uy hiếp y thì chắc chắn chủ tử cũng lười quan tâm.

Thà mong rằng thiếu tông chủ sẽ báo thù cho nàng còn hơn.

“Sự kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi có biết làm sao để khởi động thứ này không?” Yến Trì nghiên cứu một hồi vẫn không có kết quả.

Y thử đưa linh lực vào đó nhưng cây cột này vốn là linh ngọc nên đưa linh lực vào cũng chỉ như hạt muối bỏ biển mà thôi, chẳng có gì thay đổi cả.

Yến Trì nhìn vật giữa đài kia, đó chắc chắn không phải một cục đá bình thường.

Mặc dù là thần thức của Yến Trì cũng không thể tra xét được nó là cái gì.

“Đó là thánh vật mà ân nhân đã lưu lại, Minh Hải Tộc của chúng ta vẫn luôn thờ phụng cho đến nay, làm sao có thể vì một người ngoài như ngươi mà khởi động vật do ân nhân truyền lại được.” Ánh mắt của Tư Tế lóe lên một cái, hắn không ngờ rằng Yến Trì có thể đoán ra được bí mật của tế đàn này.

Đây là đồ vật mà ân nhân lưu lại để bọn họ bảo vệ sao có thể để y lấy đi đực.

Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Tư Tế ra lệnh một tiếng thì người của Minh Hải Tộc liền bày trận bao vây lấy Yến Trì.

Yến Trì liếc mắt nhìn đám người đang vây lấy mình, y định sử dụng linh lực để ra chiêu nhưng lại phát hiện những người này giống như đang bày một trận pháp nào đó có thể hạn chế linh lực lưu động nên làm linh lực của y di chuyển chậm hơn một chút.

Mấy tu sĩ Phân Nguyên Kỳ mà lại có thể thông qua trận pháp để hạn chế y làm y có chút tò mò.

Đây là lần đầu tiên tiên y thấy trận pháp này, dựa vào việc tu sĩ di chuyển qua lại vậy mà có thể hình thành một trận pháp không chỉ tăng thêm thực lực cho bên ta mà còn có thể làm đối thủ suy yếu, đúng là hiếm thấy.

Yến Trì vừa trốn tránh công kích vừa nhìn động tác của mấy người này, y đã quan sát rõ động tác của họ.

Những bước đi này có hiệu quả giống như《 Ẩn Long Quyết 》 của y.

Xem ra trận pháp này cũng là do Nhan Thu Hòe truyền lại cho Minh Hải Tộc để phòng thân.

Tư Tế nhìn thấy Yến Trì dù bị vây trong trận pháp nhưng lại giống như không bị ảnh hưởng chút nào, y vẫn nhẹ nhàng né được các đợt công kích giống như đang đi dạo chơi vậy.


Hắn thấy Yến Trì sắp đột phá trận pháp nên vội vàng nâng pháp trượng lên vận khí toàn thân để thả ra linh lực dùng toàn lực công kích về phía Yến Trì.

Một chiêu này đánh thẳng về phía Yến Trì, hắn định dùng một chiêu này để lấy mạng y.

Bỗng nhiên có một vách đá phát ra một tiếng “Rầm” rồi đất đá thi nhau rơi xuống.

Cuối cùng Giang An Lan cũng phá vỡ được vách đá này, ngay lúc ấy cậu thấy có một đòn linh lực bay thẳng về phía Yến Trì.

Ngay lập tức cạu liền lao thẳng qua đó, trong mắt mọi người thân ảnh của cậu giống như mọt con rồng hư ảo, chỉ vừa chớp mắt một cái đã thấy cậu xuất hiện bên cạnh Yến Trì.

Cậu giơ kiếm chém qua, ngay lập tức một chiêu toàn lực của Tư Tế Hóa Thần Kỳ đã bị kiếm của cậu chém làm đôi, lực xung kích trực tiếp đánh bay những người đàn vây quanh Yến Trì sau đó liền tiêu tán.

Giang An Lan ngẩng mặt lên, đôi mắt cậu đỏ lựng chứng tỏ cậu đang rất giận dữ, cậu nhìn chằm chằm về phía Tư Tế công kích Yến Trì: “Ngươi dám tấn công y!”
Ngay sau đó Giang An Lan không cho Tư Tế bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cậu cầm Hắc Kiểu đâm về phía Tư Tế ở trước mặt.

Tư Tế đã dồn hết toàn lực cho chiêu vừa nãy nhưng lại không ngờ giữa chừng lại có người nhảy ra ngăn cản.

Bây giờ hắn đã tiêu hết toàn bộ linh lực nên không thể đối kháng với cậu.

Nếu không có có pháp bảo giữ mệnh thì nhát kiếm vừa rồi của Giang An Lan đã đủ để lấy mạng hắn.

“Lan Lan.” Yến Trì còn muốn moi được bí mật của cột đá từ chỗ Tư Tế nên không thể đẻ hắn chết được, bởi thế y mở miệng gọi Giang An Lan lại.

Nghe thấy tiếng gọi của Yến Trì, Giang An Lan lập tức trở về bên người y.

Cậu lo lắng nhìn từ trên xuống dưới Yến Trì, cậu sợ y bị thương dù là vết thương nhỏ nhất cũng không được.

“Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được A Trì.”
“Không trách Lan Lan được.” Yến Trì cười với Giang An Lan một cái để cậu yên tâm.

Y liếc mắt nhìn về phía Tư Tế, nếu Giang An Lan đã tìm tới đây thì nhiệm vụ hỏi chuyện này cứ giao lại cho cậu vậy.

Vừa nghĩ như vậy thì Yến Trì liền nhăn mày lại, y chỉ chỉ về phía Tư Tế, giọng nói nghe có vẻ vô cùng oan ức, “Cũng may mà Lan Lan tới kịp nếu không thì chắc chắn bọn họ đã ỷ đông người mà bày trận pháp để ăn hiếp ta……”
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người trong tế đàn đều cảm nhận được lửa giận của Giang An Lan, ánh mắt cậu nhìn những người kia lúc này chẳng khác nào đang nhìn những cái xác.

Hung kiếm Hắc Kiểu tựa hồ cũng cảm nhận được sát ý cuồn cuộn của chủ nhân, nó cũng bắt đầu tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Chỉ trong chốc lát mà mọi người đều cảm thấy được sự run sợ tỏa ra từ tận sâu trong linh hồn mình.

Tư Tế: Không phải nha, nè nè nói rõ xem là ai ăn hiếp ai?
Sáu huynh đệ Tiết gia: Trời ơi cái con người yếu đuối mỏng manh đi méc với đạo lữ này là cùng một người với tên sát thần khủng bố kia sao?
Từ Từ: Các ca ca à, mọi người sẽ quen nhanh thôi.

Khi có thiếu tông chủ thì chủ tử chính là một vị đạo lữ xinh đẹp chỉ biết ăn cơm mềm.

Còn thiếu tông chủ của bọn họ chỉ cần nhìn thấy có kẻ đối xử không tốt với bảo bối trong tim của ngài ấy thì chắc chắn sẽ hóa thành sát thần chém chết kẻ đó nha!.


Bình Luận (0)
Comment