Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 50



Sự xuất hiện của Giang An Lan làm tình thế của Tư Tế càng thêm gian nan.

Tư Tế không hiểu vì sao mà kiếm tu này rõ ràng chỉ ở Phân Nguyên Kỳ nhưng khi đứng trước một tu sĩ Hóa Thần Kỳ như hắn lại có vẻ không hề yếu thế.

Tuy rằng linh lực của hắn đã vơi đi nhiều vì một chiêu toàn lực lúc nãy nhưng mà lý nào lại có chuyện một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bị khí thế của một kiếm tu Phân Nguyên Kỳ đè ép chứ.

Nhưng Giang An Lan không cho Tư Tế thời gian để suy nghĩ, cậu ra chiêu liên tục làm Tư Tế không thể tránh né kịp mà chỉ có thể kiên cường chống đỡ.

“Keng!” một tiếng, pháp trượng va vào Hắc Kiểu làm Giang An Lan lùi vài bước về sau còn Tư Tế đã bị văng ra trượt một đoạn dài trên đất.

Tư Tế vội đứng vững lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn hắn sẽ thua, vậy thì Minh Hải Tộc sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ chỉ có thể ra chiêu cuối thôi.

Đột nhiên Tư Tế xoay tay lấy ra một thứ phát ra tia đỏ huyền ảo, khi nó vừa xuất hiện thì không khí xung quanh giống như ngưng kết lại.

Chỉ trong giây lát một cơn lốc uy áp khủng bố bỗng lan tràn trong không khí.

Ảo ảnh của một thanh niên mặc đồ đỏ bỗng hiện ra, trên tay hắn cầm một thanh kiếm đen vừa xoay kiếm một cái thì có một luồng sức mạnh như xé trời lướt qua mọi thứ ở tế đàn.

Luồng sức mạnh đó như một con rồng lửa lao thẳng về phía Giang An Lan.

Kiếm ý của tu sĩ Đại Thừa Kỳ! Ngay khi Yến Trì cảm nhận được tia kiếm ý kia thì liền kinh ngạc.


Bây giờ Giang An Lan không thể một mình chống lại luồng sức mạnh này được.

“Lan Lan!” Yến Trì hô to một tiếng, nhoáng một cái y đã đứng chắn trước người Giang An Lan, y nâng tay lên chưởng ra một chiêu toàn lực, y vận dụng tâm pháp của《 Ẩn Long Quyết 》 để tạo nên một nguồn linh lực khổng lồ, linh lực xé gió lao ra ngoài tạo thành hình một con rồng bạc đối đầu trực tiếp với con rồng lửa kia.

Nhưng điều thần kỳ đã xảy ra, khi hai luồng sức mạnh này chạm vào nhau lại không xảy ra bất kỳ sự đối nghịch nào.

Hai con rồng một đỏ một bạc này giống như được sinh ra cùng một nguồn, chúng hòa hợp quấn quýt lấy nhau sau đó cùng nhau biến mất trong không khí.

“Sao có thể chứ! Đây chính là một kiếm toàn lực của kiếm tu Đại Thừa Kỳ, sao có thể bị người khác hóa giải như vậy được?” Tư Tế hoàn toàn không thể tin được những gì hắn đang nhìn thấy.

Đó là chiêu cuối của Minh Hải Tộc bọn họ, nó chỉ được dùng trong tình huống sống còn mà thôi.

Đồ vật phát ra ánh sáng đỏ trong tay hắn thật ra là một thanh kiếm nhỏ.

Thanh kiếm này có chứa một chiêu toàn lực của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, sau khi được sử dụng thì thanh kiếm liền mất đi ánh sáng rồi vỡ vụn ra trong tay Tư Tế.

Không chỉ mỗi mình Tư Tế kinh ngạc mà Yến Trì cũng rất bất ngờ.

Tuy rằng y biết mình có thể chặn được một kích này nhưng khi hai luồng sức mạnh đó chạm nhau lại không xảy ra bất kỳ chuyện gì làm y có chút kinh ngạc.

Y cúi đầu nhìn vào tay mình, luồng sức mạnh kia làm y có một cảm giác rất quen thuộc, chúng nó giống như được sinh ra từ một nguồn cho nên căn bản là chúng không thể nào làm đối phương bị thương.

“A Trì!” Giọng Giang An Lan vang lên từ phía sau, cậu lo lắng nhìn Yến Trì ở phía trước.

Cậu sợ sau khi sử dụng khối năng lượng kia thì y sẽ bị di chứng.

“Không sao……” Yến Trì quay đầu lại nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì y đã bị một thứ khác thu hút sự chú ý.

Cột đá lúc nãy Yến Trì dùng bao nhiêu cách cũng không thể phá hủy được vậy mà giờ nó đã vỡ ra, lớp đá bên ngoài vỡ vụn rơi xuống đất lộ ra lớp ngọc thạch ở bên trong.

“Đây là…… Thần tích……” Tư Tế đã bảo vệ Minh Hải Tộc trong nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai có có thể khởi động được cơ quan trong tế đàn này.

Chấn động ở tế đàn làm cả hang động trở nên run lắc dữ dội, có một nhóm người khác xông vào tế đàn, sau khi họ nhìn thấy những gì xảy ra trong tế đàn thì tất cả mọi người của Minh Hải Tộc đều quỳ xuống, trong miệng họ đang lẩm bẩm niệm một cái gì đó.

Tất cả những cây cột trong tế đàn đều lộ ra bộ dạng nguyên bản của nó, cột màu trắng được làm từ ngọc Độc Sơn tốt nhất, các cây cột đứng san sát nhau làm Yến Trì nhận ra đây là một cái Tụ Linh Trận.

Hình ảnh hư ảo của những con rồng trắng bay ra từ cột đá xoay vài vòng trên không trung sau đó tụ lại thành một thể đánh thẳng vào hòn đá trên đài hiến tế.

Ngay khi bị con rồng chạm vào thì viên đá liền tỏa ra một chùm sáng lấp lánh, lớp vỏ bên ngoài của nó nứt ra để lộ viên ngọc tủy cực phẩm bên trong.

Ngọc tủy lớn bằng nắm tay của một đứa nhỏ đang không ngừng hấp thụ linh lực từ Tụ Linh Trận nên nó dần trở nên trong suốt, dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được lượng linh lực khủng khiếp mà nó đang chứa.

Trong tâm của ngọc tủy có một tia sáng nhỏ.

Tia sáng này giống như một vật sống bơi tới bơi lui trong ngọc tủy.

Nhưng Yến Trì chưa kịp nhìn rõ xem đó là thứ gì thì từ trong ngọc tủy đã truyền ra uy áp của tu sĩ ở đỉnh Đại Thừa Kỳ.

Cho dù là Yến Trì cũng cảm thấy hơi tức ngực, đây là tầng thứ bảy của 《 Ẩn Long Quyết 》! Tất xả mọi người đều bị uy áp này áp chế đến quỳ rạp xuống đất.


Yến Trì cũng là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ nên tuy rằng uy áp này cũng có ảnh hưởng đến y nhưng chỉ cần y vận công thì sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Y nghiêng đầu nhìn Giang An Lan nhưng lại thấy có vẻ như Tiểu Kiếm Tu nhà mình không bị ảnh hưởng chút nào.

Tuy rằng Giang An Lan không cảm nhận được chút uy áp nào nhưng khi thấy mọi người xung quanh quỳ rạp xuống và Yến Trì nhíu mày một cái thì cậu cực kỳ cảnh giác mà che trước người Yến Trì, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào viên ngọc tủy kỳ lạ kia.

Qua hồi lâu, có một tia sáng bắn ra từ phía trong của ngọc tủy, tia sáng dần dần tạo thành hình ảnh hư ảo của một người.

Đó là hình ảnh của một cô gái, trên người cô mặc một bộ đồ trắng tinh, tóc dài búi cao lên, khuôn mặt trầm tĩnh xinh đẹp, giữa mày có một vết máu đỏ tươi.

Đôi mắt vốn đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, đó là một đôi mắt đỏ tươi như màu máu.

Trên mặt cô gái không lộ ra chút cảm xúc nào, sau khi nàng mở mắt ra thì mắt nàng hơi rũ xuống nhìn Tư Tế đang quỳ phía trước, nàng bình tĩnh mở miệng, giọng nói đều đều không chút cảm xúc như vọng từ trên trời cao xuống: “Ngươi là con cháu của Giải Ngưng sao?”
“Con cháu đời thứ ba trăm bảy mươi hai của Giải Ngưng- Giải Thương Bắc kính chào ân tổ.” Tư Tế- Giải Thương Bắc dập đầu hành lễ với cô gái kia.

Cô gái kia có vẻ ngòai giống y hệt như những gì trong bức họa mà tổ tiên truyền lại, đây chính là ân nhân của Minh Hải Tộc từ ngàn năm trước.

“Canh giữ Tụ Linh Trận cả ngàn năm, vất vả cho Minh Hải Tộc các ngươi quá.” Ngữ khí của cô gái vẫn đều đều như cũ, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một chút sự cảm ơn.

Lúc này cô gái nhìn về phía hai người duy nhất còn đứng ở đây.

Ánh mắt nàng dừng trên người Giang An Lan giống như đang thông qua cậu để nhìn một ai khác, ánh mắt nàng vô cùng lưu luyến, dù đôi mắt đỏ như máu nhưng vẫn khiến người ta thấy được sự si tình trong đó.

Yến Trì không thích Tiểu Kiếm Tu của mình bị người khác nhìn như vậy, y đi lên chặn trước người Giang An Lan.

“Người là Nhan Thu Hòe?”
Cô gái gật đầu, nàng nhìn kỹ Yến Trì, “Ngươi là truyền nhân của ta sau ngàn năm à?” Nhan Thu Hòe vung tay lên thì một vòng sáng liền xuất hiện, “Hai người các ngươi đi theo ta, đây không phải chỗ để nói chuyện, ở đây có người nghe lén.”
Yến Trì và Giang An Lan nhìn nhau một cái sau đó đi theo Nhan Thu Hòe vào trong vòng sáng.

Bên trong vòng sáng là một nơi trắng trơn, có lẽ đây là một không gian mà Nhan Thu Hòe lập ra.

Khi viên ngọc tủy kia vào trong đây thì tia sáng bên trong ngọc tủy liền lóe lên một cái.

“Quả nhiên có thể chờ đến lúc truyền nhân của ta và Trầm Chu xuất hiện, xem ra quẻ bói của Thiên Cơ Các rất chính xác.” Sau khi vào không gian này thì hình ảnh hư ảo của Nhan Thu Hòe dần trở nên rõ ràng hơn, giống như biết Yến Trì đang thắc mắc điều gì nên nàng nói tiếp.“Chắc là các ngươi cũng biết chuyện của ta và Trầm Chu.

Bây giờ ta chỉ là một tia tàn hồn được lưu trữ tại Minh Hải Tộc từ ngàn năm trước sau khi tiêu diệt một nửa Tu Chân Giới.”
Nhan Thu Hòe chỉ viên ngọc tủy trên đỉnh đầu, “Nhờ có Tụ Linh Trận nên ta mới không bị tiêu tan.”
“Không biết Nhan tiền bối kêu chúng ta đến đây là vì chuyện gì?” Yến Trì nhìn dáng vẻ lúc này của tàn hồn Nhan Thu Hòe, lúc đó chắc Nhan Thu Hòe đã điên cuồng chém giết để rồi sa vào ma đạo.

Nhan Thu Hòe nhìn thoáng qua Giang An Lan rồi tiếp tục nói: “Các ngươi cũng biết mệnh Thiên Tử đúng chứ?”
Yến Trì cả kinh, đáy mắt y hơi tối lại.

Y đã quá quen thuộc với từ này vì Tiểu Kiếm Tu của y chính là người có mệnh Thiên Tử.

“Người có mệnh Thiên Tử sẽ nhận được sự ưu ái của Thiên Đạo, khắp thế gian này chỉ có đúng duy nhất một người có mệnh Thiên Tử.

Con đường tu luyện của người này sẽ vô cùng bằng phẳng, đó là người đã được định sẵn sẽ đắc đạo thành tiên.” Nhan Thu Hòe nói xong liền giơ tay lên chỉ vào mình, “Ta chính là người có mệnh Thiên Tử của ngàn năm trước.”
“Đây chắc là người có mệnh Thiên Tử của bây giờ nhỉ?” Nhan Thu Hòe nhìn Giang An Lan, lúc nãy ở bên ngoài nàng có thể cảm nhận rõ ràng được rằng trên người của tên kiếm tu này có dấu vết của Thiên Đạo.


“Đúng vậy.” Nhan Thu Hòe nói vậy thì Yến Trì cũng không có gì giấu giếm.

Y cảm nhận được trong lời nói của Nhan Thu Hòe còn có ẩn ý gì đó giống như còn có bí mật mà y chưa biết.

“Người có mệnh Thiên Tử có gì không tốt sao?”
Theo những gì mà Yến Trì biết thì người có mệnh Thiên Tử sẽ được Thiên Đạo thiên vị hay nói đơn giản một chút chính là sẽ có vận may hơn người, thiên phú cực cao và tu luyện cũng rất nhanh nên đắc đạo thành tiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?” Nhan Thu Hòe cười nhạo một cái, gương mặt vô cảm của nàng cuối cùng cũng lộ ra một vẻ trào phúng oán hận làm cho vết máu giữa mày nàng càng đỏ thêm.

“Mệnh Thiên Tử chỉ là thứ nói cho dễ nghe, bất quá cũng chỉ là người bị Thiên Đạo khống chế mà thôi.” Nhan Thu Hòe nhìn bàn tay của mình, bỗng nhiên nàng nắm tay lại sau đó lại buông ra, “Người có mệnh Thiên Tử chính là người bị Thiên Đạo lựa chọn để thành tiên khống chế những người khác.”
“ Cuộc đời của vô số người bị lựa chọn trở thành người có mệnh Thiên Tử đều đã được Thiên Đạo sắp đặt từ trước, từ khi sinh ra thì con đường mà họ phải đi đều đã được Thiên Đạo chọn sẵn, người có mệnh Thiên Tử sẽ không thể nào tự nắm giữ vận mệnh của mình.”
“Người có mệnh Thiên Tử phải có lòng dạ rộng lượng bao dung, yêu thương chúng sinh, phải có tấm lòng nghĩa hiệp để chém giết hết mọi thứ xấu xa trong thiên hạ.

Họ cần phải có một tâm trí kiên định, kiên cường không thể bị lay động bởi bất cứ thứ gì khác.”
“Cái gọi là thần ái chúng sinh chính là đại ái vô tình.

Cho nên mỗi một đời mệnh Thiên Tử cuối cùng đều sẽ tu Vô Tình đạo.”
“Chém đi tình cảm, đoạn tuyệt nhân quả, phá vỡ cảm xúc chốn hồng trần để đắc đạo thành tiên.”
“Vô Tình đạo?” Yến Trì đã từng nghe nói về Vô Tình đạo, người tu Vô Tình đạo sẽ gạt bỏ tình cảm, không có tình thương, tâm vững như đá.

Một loại còn lại là đại ái vô cương, tình thương là thứ không có giới hạn, vạn vật trên thế gian đều bình đẳng, không có gì khác biệt.

Nhìn có vẻ bất đồng như cả hai đều sẽ giữ vững tâm cảnh, không có bất kỳ thứ gì có thể lay chuyển được tâm tình của họ.

“Chắc ngươi cũng phát hiện, mọi thứ bên cạnh ngươi bất kể là người hay là vật chỉ cần có ảnh hưởng đến cảm xúc của ngươi thì tất cả đều sẽ âm thầm biến mất.” Nhan Thu Hòe nói với Giang An Lan, “Vì Thiên Đạo muốn người có mệnh Thiên Tử tu Vô Tình đạo nên sẽ tiêu diệt hết mọi thứ có tác động đến cảm xúc của người đó.”
Yến Trì cau mày, đời này của y là nhờ Giang An Lan sửa mệnh nên mới khác đi nhưng đời trước thì đúng là như vậy, nếu không phải nhờ Giang An Lan đột nhiên động đến thiên mệnh thì chắc hẳn ở đời trước y sẽ bị thiên kiếp đánh chết.

Giang An Lan đột nhiên nắm lấy tay Yến Trì, bình thường cậu không nhiều lời nhưng hôm nay lại phá lệ nói với Nhan Thu Hòe, “Ta sẽ không để cho A Trì có chuyện gì.”
Yến Trì cười trấn an Tiểu Kiếm Tu sau đó nắm chặt lấy tay cậu.

“Cho nên ngài và Triệu tiền bối vì Thiên Đạo nên mới xảy ra chuyện sao?”
“Năm đó ta đã có cảm giác có thể liên hệ với Thiên Đạo nên biết được rằng nếu muốn đắc đạo thì phải tu Vô Tình đạo.

Nhưng lúc đó ta và Trầm Chu đã hứa bên nhau đời đời kiếp kiếp nên sao có thể tu Vô Tình đạo được?”
“Cho dù không thể phi thăng thành tiên ta cũng chấp nhận, ta chỉ cần ở bên Trầm Chu cùng nhau ngắm nhìn non sông thôi là đủ.” Nhan Thu Hòe nghĩ đến tình cảnh năm xưa thì cũng lộ ra vẻ ôn hòa hơn.

“Đó là lần đầu tiên ta làm trái ý Thiên Đạo.” Nói đến đây, hai mắt Nhan Thu Hòe liền tràn đầy sát khí, vết máu giữa mày càng thêm yêu mị giống như đang thể hiện điều gì đó.

“Sau đó ta liền vĩnh viễn mất đi Trầm Chu, dù ta đi cùng trời cuối đất cũng không thể nào tìm được bất kỳ một tia hồn phách nào của hắn.”.


Bình Luận (0)
Comment