*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có lẽ sau khi nhìn thấy Kiều Hi Âm ăn bánh cuộn chiên, nên Hứa Viên Viên nghĩ bề ngoài của cô là nữ thần lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong cũng là một tín đồ cuồng ăn giống như cô ấy vậy.
Trên đường đi tới trường, miệng nhỏ của Hứa Viên Viên nói liên tục không ngừng, chỉ cho Kiều Hi Âm biết những chỗ bán thức ăn ngon gần trường.
“Tiệm trà sữa này rất ngon đó Hi Âm, trưa nay chúng ta tới đây uống đi!”
“Gà rán ở đây siêu giòn, vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa còn rất nổi tiếng, mỗi lần đi mua đều phải xếp hàng rất dài.”
Còn chocolate là trước khi vào lớp, Hứa Viên Viên đã lấy từ trong cặp sách đưa cho Kiêu Hi Âm.
Hứa Viên Viên: “Kẹo này ba tớ mua về trong chuyến đi công tác ở xứ sở hoa anh đào, thật sự rất là ngon, cậu phải nhận đấy nhé.”
Lúc đó tiếng chuông đã vang lên, Kiều Hi Âm cũng không kịp nói gì nhiều, chỉ nói ‘cảm ơn’, rồi cầm lấy mấy viên chocolate cho vào cặp sách.
Vốn dĩ Kiều Hi Âm cũng không phải là người thích ăn uống, nhưng ai đã sống ở mạt thế tám năm thì mới biết, thức ăn vô cùng khan hiếm và đơn giản, có thể lấp đầy bụng đã là rất tốt rồi, đừng bao giờ hy vọng là sẽ có thức ăn ngon, hơn nữa lúc nào cũng phải đối mặt với xác sống nguy hiểm…
Sau khi trở lại thế giới hiện tại, thì ai cũng sẽ không nhịn được mà thèm khát mọi loại thức ăn ngon.
Cho nên Kiều Hi Âm không thể cưỡng lại sự thơm ngon của chocolate, đã bảy năm cô chưa được ăn chocolate đó!
Vì vậy cô lợi dụng lúc mọi người không chú ý tới, lặng lẽ bóc một viên chocolate, nhanh chóng bỏ vào miệng, hương vị phong phú, trước đắng sau ngọt, thật sự rất ngon.
Về phần Giản Dĩ Du muốn ngồi với Tư Tinh Duệ thì có liên quan gì đến cô chứ, những người này nhìn cô để làm gì vậy?
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Kiều Hi Âm không dám nhai chocolate trong miệng, cũng không dám mở miệng ra đọc sách, nên chỉ có thể lấy sách ngữ văn ra, giả vờ nghiêm túc đọc sách.
Sau tám năm, cô xem sách giáo khoa của cấp ba giống như là đang xem thiên thư(1) vậy.
(1) Thiên thư: sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra, văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu (Nguồn: vtudien.com)Công sức đã ôn tập vào kì nghỉ hè cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Đôi mày của Kiều Hi Âm hơi cau lại.
Nét mặt này trong mắt người khác, là bởi vì Tư Tinh Duệ coi trọng nữ sinh khác, nên Kiều Hi Âm đang cảm thấy rất buồn.
Tư Tinh Duệ cũng bất giác nhìn về phía Kiều Hi Âm, nhưng vì hắn ngồi trong góc nên không thể nhìn thấy rõ mặt của cô.
Chu Triệt ngồi bàn trên gửi Wechat cho hắn.
Chu Triệt chụp lén bằng điện thoại, chụp lại khuôn mặt hơi cau mày của Kiều Hi Âm gửi cho Tư Tinh Duệ, còn kèm theo hai câu trêu chọc: “Cậu thật sự để người đẹp phải đau lòng như vậy sao A Duệ, cậu đúng là đủ tàn nhẫn.”
“Nếu cậu thật sự thích Giản Dĩ Du, vậy nhường Kiều Hi Âm cho người anh em của cậu đi.”
Chu Triệt là một tên công tử nhà giàu, từ hồi cấp 2 đã thường xuyên đổi bạn gái.
Tuy rằng hắn không muốn có vị hôn thê quá sớm, nhưng Kiều Hi Âm ở bên ngoài vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, còn ở nhà thì ôn nhu dịu dàng, vậy mà Tư Tinh Duệ lại chẳng thèm quan tâm tới, đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Kiều Hi Âm trong ảnh chụp, có vẻ ngoài yên tĩnh xinh đẹp như tiên nữ, dáng người mảnh mai yếu ớt, lông mày hơi cau lại vô cùng đáng thương.
Đột nhiên trong lòng Tư Tinh Duệ cảm thấy bực bội, hắn chắc chắn là Kiều Hi Âm đang giả vờ đáng thương.
Nhưng hắn vẫn lưu hình Kiều Hi Âm lại, sau đó nhanh chóng trả lời: “Cút.”
“Cậu mau xóa hình chụp đi, nói như thế nào thì cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, cậu không nên có suy nghĩ bậy bạ.”
Tư Tinh Duệ không thích Kiều Hi Âm, cảm thấy cô cư xử quá thận trọng cẩn thận, vừa không phóng khoáng vừa không lên được mặt bàn, gia thế lại thấp kém, thành tích cũng chẳng khá hơn, lại còn không giỏi giao tiếp, nên sẽ không giúp gì được cho sự nghiệp của hắn cả…
Kiều Hi Âm sao có thể xứng đôi với hắn được chứ?
Nhưng không thể phủ nhận, khuôn mặt của Kiều Hi Âm thật sự rất đẹp, có thể khơi dậy ham muốn chinh phục và bảo vệ cô.
Tư Tinh Duệ bực mình ném điện thoại vào trong hộc bàn.
Giản Dĩ Du ôm một chồng sách đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn mỉm cười nói: “Ngồi cùng bàn với cậu thật tốt, chúng ta đúng là rất có duyên đấy.”
Nét mặt Tư Tinh Duệ cũng dịu xuống một chút: “Ừ, còn sách không, tôi giúp cậu dọn.”
Giản Dĩ Du: “Được, bên ngoài hành lang vẫn còn một ít.”
—
Phía bên kia, chocolate trong miệng Kiều Hi Âm cũng đã tan hết, sau khi quan sát không nhìn thấy ai đang chú ý tới cô, cô lặng lẽ thò tay xuống dưới, lấy ra một bình giữ nhiệt màu hồng phấn từ trong cặp sách.
Nước trong bình là nước chanh mật ong cô pha hồi sáng, chua chua ngọt ngọt, uống một ngụm vừa ngon vừa sảng khoái.
Cô cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu, nhận ân tình của nhà họ Tư, nên cô luôn cố gắng đền ơn nhiều nhất có thể đối với khả năng hiện tại của bản thân, vì vậy cô còn mang thêm một bình giữ ấm mới khác, muốn mang thêm một phần nước chanh mật ong cho Tư Tinh Duệ.
Trong nguyên tác, vào ngày khai giảng lớp 11, ‘Kiều Hi Âm’ cũng mang theo nước chanh mật ong cho Tư Tinh Duệ, đã đưa cho hắn từ trước khi vào học.
Lời văn thật sự rất mờ ám, không có chỗ nào là không ám chỉ ‘Kiều Hi Âm’ có tình cảm sâu nặng với Tư Tinh Duệ.
Kiều Hi Âm cảm thấy cô thật là oan uổng, không phải cô, cô sẽ không bao giờ làm như vậy cả.
Nhưng việc này cũng không quan trọng, quan trọng chính là trong nguyên tác sau khi cô đưa bình nước cho hắn, lúc đầu Tư Tinh Duệ không nói là không muốn, mà chỉ lạnh nhạt nói “Để đó đi”, sau đó bình giữ ấm được đặt trên bàn học của hắn nửa ngày, tới trưa thì hắn cầm bình ném thẳng vào trong thùng rác.
Nghĩ tới cốt truyện này, đột nhiên Kiều Hi Âm siết chặt tay lại, đối với một người đã sống ở mạt thế rất nhiều năm, hành động lãng phí thức ăn này, là một tội ác tày trời!
Vì vậy sau khi hết giờ học buổi sáng, Kiều Hi Âm đã lấy một bình màu lam có kiểu dáng giống với bình hồng từ trong cặp sách ra, đưa cho Hứa Viên Viên đang ngồi cách cô một lối đi nhỏ
“Viên Viên, cảm ơn chocolate của cậu, đây là nước chanh mật ong tớ tự làm, cho cậu đó.”
Tư Tinh Duệ ngồi cách đó bốn năm mét, vô tình ngẩng đầu lên thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Khoan đã, sao lại như vậy?
Không phải dì Vương bảo mẫu đã nói, hôm qua Kiều Hi Âm cố ý dậy sớm để đi chợ chung với dì ta sao, chọn mật ong mắc tiền nhất, chọn chanh tươi nhất để làm nước chanh mật ong, còn mua một bình giữ ấm dành cho cặp đôi trong siêu thị, không phải tính mang cho hắn một phần à?
Dì Vương làm việc ở nhà họ Tư cũng đã được mười mấy năm, là một người làm lâu đời của nhà họ Tư, cũng tận mắt chứng kiến Tư Tinh Duệ lớn lên.
Dì ta nói với hắn, là vì muốn cho Tư Tinh Duệ biết Kiều Hi Âm rất thật lòng với hắn: “Cô Kiều rất cô đơn lẻ loi, thật sự không dễ dàng chút nào, nếu lúc đó cậu chủ không thích uống thì cũng nên nhận lấy, để giữ lại chút thể diện cho cô ấy.”
Tư Tinh Duệ nghĩ thầm, chắc chắn hắn sẽ không uống nhưng cũng sẽ không từ chối, cố gắng chịu đựng cái bình giữ nhiệt rẻ tiền này đặt trên bàn hắn mấy tiết rồi ném đi, như vậy là hắn đã cho cô đủ thể diện lắm rồi.
Ai ngờ…vậy mà Kiều Hi Âm lại đưa cái bình đó cho người khác?
Không phải là do cô nhìn thấy hắn đồng ý để Giản Dĩ Du ngồi bên cạnh, nên tức giận đó chứ?
Hừ, đúng là con gái.
Hắn cũng không thèm quan tâm cô pha nước chanh mật ong gì cả, đỡ cho hắn phải mất công đứng dậy ném rác.
Hứa Viên Viên nhận lấy bình giữ ấm màu lam, vô cùng vui vẻ: “Hi Âm, cái bình này thật là đẹp! Màu sắc rất tươi mát thanh lịch! Kiểu dáng còn giống hệt bình của cậu!”
Kiều Hi Âm: “Mình mới mua, không đáng bao nhiêu tiền, cũng chưa từng dùng qua, nếu cậu thích thì tặng cậu đó.”
Hứa Viên Viên: “Được, vậy thì tới cũng không khách khí.”
Hứa Viên Viên nói xong thì mở nắp bình giữ ấm ra, uống một ngụm nước chanh mật ong bên trong…
Ngay lập tức hai mắt cô ấy sáng ngời: “Wow, rất ngon! Độ ngọt và độ chua rất vừa vặn! Nước chanh cậu làm so với tiệm trà sữa hồi sáng tớ nói còn ngon hơn.”
Kiều Hi Âm: “Cậu thích là được, lần sau tớ sẽ mang cho cậu nữa.”
Vốn dĩ Tư Tinh Duệ đứng dậy muốn ra ngoài đi WC, nghe thấy lời này thì không nhịn được, chế nhạo nói: “Có một vài người, đúng là của người phúc ta.”
Ngụ ý chính là bây giờ Kiều Hi Âm đang ăn của nhà họ Từ, dùng đồ của nhà họ Từ, ăn dùng thì thôi đi, còn mang đi tặng cho người khác, thậm chí lần sau còn mang cho tiếp, có phải là không biết điều quá rồi hay không?
Nếu là Kiều Hi Âm lúc trước, có lẽ sẽ nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng, không dám cãi lại.
Nhưng Kiều Hi Âm bây giờ, chính là Kiều Hi Âm đã xuyên trở về từ mạt thế!
Bề ngoài thì yếu ớt vô hại, nhưng linh hồn bên trong đã giết vô số zombie, sau đó còn cắt đầu zombie để lấy tinh hạch ra.
Kiều Hi Âm quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía Tư Tinh Duệ, lạnh lùng nói: “Bình giữ ấm, mật ong và chanh đều là tôi tự bỏ tiền mua. Tôi đưa cho dì Chân mỗi tháng hai vạn để trả tiền thuê nhà và tiền cơm, phòng ở tầng 1 là nơi dành cho người giúp việc, mỗi ngày đều ăn rất ít cơm, chỉ dùng một chút nước của nhà cậu để mang nước cho bạn bè uống, mà đã bị nói là ‘của người phúc ta’ sao?”
Kiều Hi Âm nói tiếp: “Nếu ngay cả nước cũng không thể dùng, vậy thì tôi không dám tiếp tục ở nhà họ Tư nữa rồi, tối nay trở về tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Tư Tinh Duệ cau mày, không nghĩ tới một người điềm tĩnh nhút nhát như Kiều Hi Âm lại dám ở trước mặt mọi người phản bác lại hắn, càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là những lời cô nói…
Cô còn đưa tiền thuê nhà và tiền cơm cho mẹ hắn, tại sao hắn lại không biết chứ?
Chẳng lẽ bởi vì hắn không muốn ngồi cùng bàn với Kiều Hi Âm mà lại ngồi cùng bàn với Giản Dĩ Du nên cô muốn dọn ra khỏi nhà sao? Cô là không muốn làm vị hôn thê của hắn nữa à?
Tư Tinh Duệ cau mày, lạnh lùng nói: “Kiều Hi Âm, cậu có biết bản thân đang nói gì không?”
Hy vọng Kiều Hi Âm chủ động từ hôn, rời khỏi nhà họ Tư…đây là những thứ mà hắn muốn, bây giờ đột nhiên đạt được cả hai mục đích nhưng hắn lại không cảm thấy vui chút nào hết.
Vì mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán và khả năng kiểm soát của hắn.
NƯỚC CHANH MẬT ONG