Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 49
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Nam Nhiễm cầm bút, trả lời câu hỏi của Bạc Phong:
- Cái này rất quan trọng à?
Câu trả lời của cô khá có lệ.
Bạc Phong rũ mắt, lật sách, ngữ điệu lạnh nhạt:
- Không quan trọng.
Hai người bọn họ thật sự là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Một người tản mạn, một người đứng đắn.
Một người làm theo ý mình, một người lạnh nhạt như băng.
Bọn họ giống như đứng ở hai mặt đối lập.
Lại có lúc nào đó cực kỳ tương tự.
Đối với Nam Nhiễm mà nói, cô thích một viên dạ minh châu.
Chỉ cần có được nó thôi, còn việc làm sao để có nó hay nó đã từng thuộc về ai thì cô đều không quan tâm.
Mục đích là muốn dạ minh châu, những việc khác đều không quan trọng.
Còn đối với Bạc Phong thì hắn cảm thấy hứng thú với Nam Nhiễm.
Hắn rõ ràng biết Nam Nhiễm có mưu đồ với mình.
Cô đã từng thế nào, xuất thân ra sao cũng không quan trọng.
Cái hắn muốn là Nam Nhiễm phải ở bên cạnh hắn.
Cho nên trong mắt người ngoài, việc Nam Nhiễm thay đổi chóng mặt rất đáng giá nghiên cứu tìm tòi, còn Bạc Phong thì không để tâm lắm.
Cho nên khi bọn họ va chạm nhau sẽ hình thành một tồn tại vừa mâu thuẫn vừa hài hòa.
*
Mười phút sau.
Nam Nhiễm đưa cho Bạc Phong tờ giấy cô viết theo ý hắn.
Bạc Phong lấy lại nhìn thoáng qua rồi nhìn ngược lại Nam Nhiễm.
Đối diện tầm mắt lạnh như băng của Bạc Phong, Nam Nhiễm không sợ chút nào, nhún vai:
- Em viết xong rồi.
Bạc Phong nắm tờ giấy kia:
- Đây là chữ à?
Mỗi chữ trên tờ giấy đều xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cẩn thận nhìn cũng có thể nhận ra viết cái gì.
Nhưng mà quá xấu luôn.
Nam Nhiễm lấy lại túi bánh quy nhỏ, nhai rộp rộp rộp:
- Chứ gì nữa?
Khóe môi Bạc Phong thoáng nhếch lên một độ cong rất nhẹ, cũng biến mất rất nhanh:
- Em vượt qua sự tưởng tượng của anh rồi.
Nói xong, hắn bỗng duỗi tay kéo Nam Nhiễm qua, giật túi bánh quy còn một nửa ném vào thùng rác.
- Em ăn cái này rất ồn.
Nghe tiếng rộp rộp rộp, lực chú ý của hắn sẽ bị phân tán.
Hắn cũng không phải là người bởi vì chuyện râu ria mà bị sao nhãng.
Nhưng cô gái này ăn cái gì cũng có thể hấp dẫn hắn chú ý.
Nam Nhiễm không chút để ý:
- Ngoại trừ bánh quy, hình như không có gì có thể thu hút em tiếp tục cả.
Nói xong, ném cái bút trong tay ra ngoài.
Cô mới không thèm học mấy thứ vô dụng này đâu.
Bạc Phong thấy cô không định tiếp tục bèn mở miệng:
- Mấy món trên giấy cũng sẽ ném vào thùng rác luôn.
Nam Nhiễm đơ người, giây tiếp theo cầm bút lên.
Thôi, đồ ăn quan trọng hơn.
Tất cả đều là món cô chưa ăn qua bao giờ đó.
Không thể không nói, Bạc Phong áp dụng sách lược này quá hữu dụng với Nam Nhiễm.
Vừa mới bắt đầu là tên đồ ăn.
Mà dần dần, thiên phú của Nam Nhiễm cũng phơi bày ra.
Chữ cô đã viết qua một lần sẽ không bị quên mất.
Bản lĩnh đã gặp qua là không quên được càng thể hiện rõ nét vào ba tháng sau.
Bạc Phong yêu cầu Nam Nhiễm từ ban đầu biết hai mươi mấy chữ đến sau đó học cả quyển sách.
Mới ba tháng thôi mà cô đã có thể xem hết tất cả sách giáo khoa lớp 11, hơn nữa đọc lên lưu loát.
Tiểu Hắc Long nhìn năng lực mạnh mẽ này của ký chủ cũng phải tặc lưỡi.
Quá ghê gớm rồi.
Cứ tưởng ký chủ là đồ ngốc, sau đó mới phát hiện không phải cô ngốc, mà thật sự chưa bao giờ đọc sách nên không biết chữ.
Tiếp đến bị dạ minh châu Bạc Phong dùng đồ ăn dụ dỗ dẫn dắt thành công.
Muốn nói còn cái gì không ổn thì chính là chữ còn khá xấu.
Thêm nữa là năng lực tính toán trong toán học quá kém.
Cùng dạng đề, chỉ đổi chút xíu là Nam Nhiễm không làm được.
Thậm chí còn hỏi Bạc Phong sao bắt cô làm dạng đề hoàn toàn không quen biết..