Không bao lâu cả nhóm người của Bạch Tuyết Đan đã về đến Anh, chiếc máy bay về thẳng đến tổng bộ của Bạch gia, Tuyết Đan ra lệnh cho các anh em được nghĩ bốn ngày cho khỏe rồi mới trở lại công việc, còn những hài cốt của các anh em đã mất, thì chính cô và Bạch Lâm Nghiêm cùng với luật sư Dương Đồng Nhan sẽ đi đến từng nhà mà trao lại hài cốt cho người thân của họ để gửi lời chia buồn với gia đình cùng gửi quà tạ ơn của Bạch gia đến với người thân như lời cô đã hứa với các anh em.
Tuyết Đan mệt mỏi đi thẳng lên phòng để nghỉ ngơi bây giờ cũng đã 21 giờ tối rồi còn gì, Lâm Nghiêm cũng im lặng mà đi theo phía sau cô.
Lãnh Nguyên Khang nhìn thấy hai người kia đã đi lên lầu, anh liền nhanh chân cũng chạy theo Đồng Nhan và khi đến gần cô anh bất ngờ ôm bế cả người Đồng Nhan lên anh liền đi thẳng về phía phòng của mình, anh mặc cho cô la lối um sùm trước mắt bao nhiêu anh em đang đứng nhìn họ cười tươi tắn.
Vừa đến cửa phòng Nguyên Khang đạp mạnh vào cửa phòng làm nó liền mở toang, bước nhanh vào trong anh lại một lần nữa đạp mạnh cửa lại đóng chặt lại, Đồng Nhan tức giận lớn tiếng chửi bới.
" Lãnh Nguyên Khang anh đang làm ra cái trò gì vậy hả, hãy mau bỏ tôi xuống, tôi sẽ kiện anh ra tòa về tội cưỡng bức phụ nữ cho mà xem, mau thã tôi xuống ngay đồ bệnh hoạn, đồ biến thái khó ưa này ".
Nguyên Khang nghe cô đang huyên thuyên mắn mình anh cười nhếch mép giọng trầm ổn lên tiếng.
" Hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là bệnh hoạn và biến thái, lát nữa em đừng có mà năng nỉ tôi tha cho em nhé ".
Nói vừa dứt lời Nguyên Khang đi đến cái tủ sách anh lấy ra chiếc còng số tám, Nguyên Khang nhanh tay còng một bên vào cổ tay của Đồng Nhan tiếp theo anh quăng cả người cô lên giường lớn rồi nhanh tay còng thêm một bên vào đầu giường, anh lại lấy ra thêm một cái còng nữa và còng tiếp tay còn lại vào đầu giường, anh lấy ra một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng ép cô phải nuốt nó xuống, kế tiếp anh lấy chiếc khăn tay nhét vào miệng đang chửi bới ầm ĩ của cô, thế là Đồng Nhan không thể chửi bới nữa.
Nguyên Khang an nhiên đi vào bên trong để tắm, mười phút trôi qua Đồng Nhan cảm giác cơ thể mình đang trở nên rất nóng, cả cơ thể giống như bị hàng ngàn con kiến bò rất khó chịu và nhột nhạt, càng lúc sức nóng càng nhiều hơn tâm trí của Đồng Nhan đã không còn tỉnh táo cô khẽ lên tiếng rên nhẹ bởi vì cô quá nóng và khác nước cô liên tục liếm lấy đôi môi chính mình để mong tìm được sự dễ chịu hơn.
Mười phút tiếp theo lại trôi qua bất ngờ lúc này cửa phòng tắm đã mở, Nguyên Khang bước ra với nữa phần trên không mặc gì, bên dưới anh quấn chiếc khăn tắm màu trắng tinh, những giọt nước vẫn còn rơi xuống trên bờ vai to lớn cùng bờ ngực săn chắc đầy cơ bắp cuồn cuộn, anh nhìn sang người nằm trên giường, anh nở nụ cười tươi khi thấy Đồng Nhan đã bị thuốc phát huy tác dụng cô đang rơi vào đỉnh điểm của ái dục, anh bước đến bàn tay anh mạnh mẽ xé nát chiếc đầm cô đang mặc, và lấy ra chiếc khăn trong miệng cô, đồ bị xé rách không còn một mảnh làm lộ ra bộ nội y bên trong màu đỏ, nó nổi bật hơn vì nước da của cô quá trắng và mịn màng.
Nguyên Khang hai mắt nhìn say đắm trên cơ thể xin đẹp của người con gái anh cho là của mình, dục vọng liền tăng nhanh, nhưng anh phải kìm chế, vì anh muốn hành hạ cô một chút trước đã, bàn tay mát lạnh của anh lướt nhẹ nhàng trên làn da của cô, anh hai tay xoa bóp trên cặp ngực tròn trịa và to lớn của Đồng Nhan, anh thích thú dùng miệng ngậm lấy nó mà liếm mút.
Đồng Nhan đang bị cơn nóng hoành hành bất ngờ có một thứ gì đó mát mẻ đụng vào người, cô vô thức liền lớn tiếng rên rỉ, và khi bị ai đó ngậm lấy ngực, cô bị sự kích thích quá lớn này làm cho sung sướng cô càng rên lớn hơn cả cơ thể liền nhanh uống éo miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc hồn người " hừm........hừm.......hừ.......hừm, nữa đi em muốn nữa, nhanh lên chút nữa đi mà.......hừm "