*Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân dưới thân Nguyên Khang thật không thể chịu nổi nữa, ý định ban đầu anh muốn trừng phạt cô cho cô biết thế nào là thách thức sức chịu đựng của anh, nhưng ngay lúc này đây anh thật sự phải buông tay đầu hàng vì cơ thể cô quá quyến rũ, tiếng rên rỉ của cô đã đẩy dục vọng của anh tăng vọt quá mức chịu đựng rồi.
Nguyên Khang cởi xuống chiếc khăn tắm vướng víu, anh nhanh nhẹn tách rộng hai chân của Đồng Nhan, nơi xinh đẹp của người nữ hiện ra trước mắt, anh liền cuối đầu vào nơi xinh đẹp mà thưởng thức vị ngọt của người con gái anh yêu.
Đồng Nhan bất ngờ bị tấn công vào nơi nhảy cảm nhất, cả người cô rung lên mạnh mẽ vì một cảm giác sung sướng do anh mang lại ngay lúc này, Đồng Nhan thần trí đã rơi vào trong dục vọng cô càng lúc tiếng rên rỉ càng lớn hơn, ái dịch cũng không ngừng chảy ra làm cho Nguyên Khang tột cùng phấn khích, anh không thể chịu đựng hơn được, anh liền đưa phân thân đang cương cứng của mình vào nơi mềm mại ấm áp và chặt chẽ của cô mà ra sức luật động, anh cũng nhanh mở còng tay cho cô để cả hai có thể tự do cảm nhận sự hạnh phúc của riêng họ.
Trời về đêm càng lạnh lẽo nhưng trong phòng có hai thân thể vẫn luôn dính chặt vào nhau, họ phát ra những tiếng rên rỉ hạnh phúc, nghe như một bản nhạc tình êm ái.
Cả hai dính lấy nhau khi họ kết thúc đã là bốn giờ sáng, Đồng Nhan vì quá mệt mỏi cô không chịu nổi mà đã ngất đi, Nguyên Khang ôm cô vào tắm sạch sẽ anh hạnh phúc ôm cô trong lòng mình, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Lâm Nghiêm mới hơn năm giờ sáng anh đã y phục chỉnh tề cùng với các đàn em thân tín rời khỏi tổng bộ của bạch gia, đi theo anh có mặt thủ hạ trung thành mà cũng là người tài giỏi chỉ đứng thứ hai sau Tuyết Đan mà thôi, đó không ai khác là Lê Trúc An, cô từ nhỏ đã theo bên Lâm Nghiêm và Tuyết Đan, trách nhiệm quan trọng của cô là bảo vệ cho sự an toàn của Lâm Nghiêm.
Những chiếc siêu xe đã chờ sẵn trước cổng tổng bộ, Lâm Nghiêm nét mặt uy nghiêm bước chân vững chắc anh bước lên xe ngồi vào phía ghế sau, ngồi kế bên Lâm Nghiêm là cô trợ thủ đắc lực Lê Trúc An, nét đẹp lạnh lùng của cô, sự tài giỏi và tận tụy của cô khiến cho các anh em trong tổ chức đều phải kính nể, Lăng Nghiêm giọng nói trầm trầm, động tác lười biếng anh nhìn Trúc An lên tiếng.
" Mau đi thôi "
Nhận được lệnh thuộc hạ nhanh cho những chiếc xe nhanh chóng lăng bánh hướng biệt thự của tên Dương Chính Trung mà đến.
Hơn một tiếng sau cả đoàn xe đã dừng lại cách biệt thự của Chính Trung nữa thứớc, các sát thủ nhanh nhẹn rời xe và nhanh tiếp cận biệt thự, ra tay một cách chuyên nghiệp giải quyết tất cả các vệ sĩ trước cổng biệt thự, họ nhanh chóng mở cửa tiến vào bên trong và liền hạ thủ những người còn lại bên trong, mở đường an toàn cho nhị lão đại đi vào.
Lâm Nghiêm bước vào bên trong anh ngồi chiễm chệ trên ghế salon anh từ tốn lên tiếng ra lệnh.
" Lôi cả nhà lão ra đây "
Nghe được lệnh các thủ hạ nhanh chóng mở cửa phòng một cách chuyên nghiệp rồi nhanh lôi cổ lão Dương Chính Trung và vợ con lão ra ngoài đại sảnh, làm cho tất cả bọn họ đều phải kinh sợ mà hét lớn, Chính Trung nhìn thấy Lâm Nghiêm ngồi đó ông liền rung rẫy, một người nổi tiếng như Lâm nghiêm không ai mà không biết cả, nhưng điều làm hắn lo sợ là không biết mình đã làm gì đắt tội với Bạch gia mà hôm nay tổng giám đốc của một Bạch gia nổi tiếng phải đích thân tới đây, Chính Trung lấy hết can đảm nhìn Lâm Nghiêm nói.
" Gia đình tôi và công ty của tôi đã làm gì phạm lỗi với Bạch gia mà hôm nay cậu dẫn người đến đây như vậy? ".
Nghe lão ta hỏi Lâm Nghiêm lười biếng không muốn trả lời, lúc này Trúc An lên tiếng nói thay chủ nhân mình.
" Ông và gia đình thật là không có lỗi với công ty của Bạch gia, nhưng đối với gia đình phu nhân của Bạch gia thì có đó, cô ngừng lại ít giây rồi nói tiếp, ông mười mấy năm về trước ông đã cho người ra tay hạ sát cả gia đình của phu nhân, nhưng may mắn phu nhân đã thoát khỏi được kiếp nạn lớn năm đó, gia đình đó là Doãn gia, Doãn Minh là một người đang rất nổi tiếng trong giới kinh doanh vào thời điểm đó ".
Chính Trung vừa nghe đến tên Doãn Minh cả gương mặt lão liền biến sắc trở nên xanh mét, cả thân thể đứng không vững liền té ngã xuống đất, ông cứ tưởng việc đó đã chìm vào quên lãng, cả nhà đó đã chết hết rồi, nhưng không ngờ còn sót lại một người, và giờ phút này là giờ phút này hắn phải trả món nợ máu này rồi.
Lão cuối đầu giọng run run nói với Lâm Nghiêm.
" Tôi xin cậu hãy tha cho vợ con tôi đi, họ không có biết chuyện gì cả, đó là lỗi của một mình tôi mà thôi, tôi xin cậu Bạch tổng ".
Lâm Nghiêm nét mặt lạnh lùng, anh không nhìn lão, giọng anh trầm trầm từ từ nói.
" Vậy tại sao năm xưa ông không tha cho vợ con của bác Doãn Minh? "
" Bây giờ ông còn có tư cách để xin tha thứ sao, nhưng tôi đây sẽ không như ông, tôi sẽ tha cho con gái ông, nhưng nó phải trở thành kẻ mua vui cho các anh em của ban hội tôi suốt đời những khi họ cần, đó là cách nó phải trả nợ thay cho ông đấy ".
" Mau ra tay đi, ta phải trở về dự hợp báo, các người hãy xóa sổ nơi này luôn đi "
" Dạ nhị lão đại ".
Lâm Nghiêm nói xong anh thản nhiên bước đi ra cửa, anh giao lại việc này cho Trúc An kết thúc rồi báo cáo cho mình sau.
Bước chân anh vừa rời khỏi cửa thì những tiếng la hét liền vang lên bên trong, Lâm Nghiêm chợt nở nụ cười nhếch mép, anh rất vui vẻ vì anh đã thay Tuyết Đan trả được mối thù của gia tộc, nó đã làm cho cô đau đớn bao nhiêu năm trời, anh bước nhẹ lên xe của mình, chiếc xe từ từ chạy đi rời khỏi nơi dơ uế này.