* Lúc này Tuyết Đan nằm trên giường lớn trong phòng bệnh VIP1 nằm kế bên là Bạch Lâm Nghiêm đứng chung quanh trong phòng lúc này có mặt ba của hai người ông Bạch Lâm Vũ cùng các trợ thủ đắc lực của hai lão đại là Dương Đồng Nhan, Triệu Hy Doanh, Lữ Tuệ Nghi, Đinh Phúc và Lê Trúc An, ông Lâm Vũ nhìn hai đứa con trên giường giọng nhẹ nói.
" Hai đứa thật là tâm đầu ý hợp quá, đến việc bị thương mà cũng bị luôn cả hai, thật làm cho trái tim già nua này của ta không thể chịu đựng nổi nữa, hai con làm ơn hãy trưởng thành lên cho người cha này bớt lo lắng hơn có được không hai con? ".
Tuyết Đan nhìn ba cô nghẹn ngào nói.
" Ba ơi con thật xin lỗi ba, chúng con đã làm cho ba phải lo lắng cho tụi con, từ nay con sẽ cẩn thận hơn và sẽ cố gắng bảo vệ cho bảo bối trong bụng khỏe mạnh mà chào đời, ba đừng buồn tụi con nữa nha ba! ".
Lâm Nghiêm nắm lấy bàn tay của Tuyết Đan giọng khàn khàn anh nhìn ba mình nói.
" Ba à! Bây giờ ba hãy chuẩn bị đi xem ngày tốt sau khi chúng con xuất viện sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng trong thời điểm này không thể làm tiệc lớn quá vì như vậy sẽ dễ thu hút sự chú ý của những kẻ đối nghịch với gia tộc ta, như vậy sẽ rất ảnh hưởng cùng nguy hiểm đến Tuyết Đan và cháu của ba, Tuyết Đan phải hạn chế tuyệt đối việc vận động mạnh để an toàn cho cả hai mẹ con, ba thấy con nghĩ vậy có đúng không ba? ".
Bạch Lâm Vũ nghe con trai nói ông liền hiểu y của con trai, anh nhanh gật đầu giọng nhẹ đáp.
" Được hôn lễ này chỉ mời dòng họ cùng em gái của Tuyết Đan và mấy người bạn già của ba mà thôi, như gia đình bên bác Đặng, như hai bác Trần và vợ chồng bác Lãnh của con và những anh em chiến hữu của con là được rồi, cứ như vậy đi nhé ba sẽ bắt tay vào việc này ngay thôi ".
Những trợ thủ cùng các anh em đều cười tươi tắn khi nghe được tin vui này của hai lão đại họ nhanh chóng đồng thanh lên tiếng.
" Xin chúc mừng hai lão đại trăm năm hạnh phúc! ".
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, Hy Doanh liền đi ra mở cửa khi vừa mở ra cửa Hy Doanh liền cười tươi nói lớn.
" Ôi trời chị Hạ Huyên chị bay sang khi nào vậy, sao không báo bọn em ra phi trường đón chị! Mà chị đi với ai đến đây vậy chị? ".
Hy Doanh vừa mới hỏi xong từ đằng phía thang máy bóng dáng cao ráo của Gia Khiêm đang an ổn bước đến bên hai người Hy Doanh lúc này đã rõ người đưa Hạ Huyên là do ai đưa đến rồi Hy Doanh vui quay mặt vào bên trong phòng cô nói lớn.
" Mọi người hãy chuẩn bị đón khách quý vào ".
Nghe Hy Doanh nói tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ra hướng cửa phòng, Hy Doanh mở toang cánh cửa, Đặng Gia Khiêm nhẹ nhàng bước vào anh cười tươi đưa tay lên chào tất cả mọi người và người bước vào theo phía sau làm cho tất cả thật sự bất ngờ liền ồ nói lớn một lượt.
" Ôi xin chào chị Hạ Huyên! Quả thật là một điều quá bất ngờ luôn đó ".
Tuyết Đan vừa nghe tên em gái cô xúc động ý muốn ngồi dậy để được nhìn thấy em gái mình, nhưng vừa cữ động cô liền nhăn nhó cả mặt vì động đến vết thương, Hạ Huyên nhìn thấy như vậy cô liền đi đến ngồi xuống giường kế bên chị, cô nắm lấy bàn tay của chị gái giọng nghèn nghẹn nhìn chị nói.
" Chị ơi làm sao mà ra đến nông nổi này vậy chị....híc.... híc.....để em khám cho chị hai nha.....hu........hu........hu " vừa nói xong Hạ Huyên liền khóc lớn bàn tay cô vẫn nắm giữ bàn tay chị gái mà vuốt ve.
Gia Khiêm thấy người con gái mình yêu khóc đến nghẹn giọng anh xót xa đi đến vỗ nhẹ lên vai Hạ Huyên ôm cô vào lòng giọng trầm lên tiếng.
" Em đừng như vậy mà! Tuyết Đan và Lâm Nghiêm đã qua nguy hiểm rồi và bây giờ họ sắp có em bé nữa đó, em đừng buồn nữa nha, lúc này phải tập trung vào chữa trị cho họ mau lành, em nín đi mọi người đang nhìn em kìa, mà từ nãy giờ mình chưa chào bác Lâm Vũ nữa kìa em! ".
Hạ Huyên nghe đến tên Lâm Vũ cô liền biết đó là ba nuôi của chị gái và cũng là bạn thân của cha mẹ mình lúc họ còn sống, cô có nghe Gia Khiêm kể nhiều, Hạ Huyên ngại ngùng liền nín khóc cô gương mặt đầy nước mắt nhìn sang người đàn ông trung niên đang ngồi bên ghế dựa cô liền đứng lên đi về phía ông ấy Hạ Huyên cuối thấp đầu hai tay khoanh phía trước giọng nhẹ nói và cuối chào trước ông.
" Cháu là Doãn Hạ Huyên xin kính chào bác Lâm Vũ!".
Ông Lâm Vũ nhìn đứa con gái trước mắt cả gương mặt ông lúc này ửng đỏ hai tròng mắt cũng đỏ lên vì xúc động ông nhìn Hạ Huyên rồi nhìn sang Tuyết Đan giọng ông rung rung chậm nói.
" Ba và mẹ của hai con họ đã rất linh thiêng nên đã khiến cho hai đứa con tìm được nhau như thế này,....ta.....ta thật sự là vui mừng lắm các con à! ".