Boss Nàng Thật Quá Lạnh Lùng

Chương 66

* Tuyết Đan mắt nhìn thấy hai tên đàn ông kia đã rời đi lúc này giọng nói cô bất ngờ trầm xuống ánh mắt đầy yêu thương nhìn em gái nhẹ nói.

" Em đó! Từ nay em không được chiều theo ý của Gia Khiêm như vậy nữa! Em thân thể ốm đau mới khỏi, lại con mang thai ba lận, càng ngày thai sẽ lớn lên em sẽ rất mệt mỏi, em phải ăn uống bồi bổ và lo bảo vệ sức khỏe cho em và các con mình thật tốt, còn những tên đàn ông thối kia chúng ta cứ cho họ treo mõm hết đi, chị đây đang mang thai đôi, lúc trước cứ ngỡ là một, ai dè khi kiểm tra kỹ thì mới biết là thai đôi ".

"Ôi thật như vậy sao chị hai! ".

Tuyết Đan cười nhẹ đầu gật gù, bàn tay cầm lên điện thoại bấm nút gọi, chuông bên kia reo hai tiếng một giọng nữ lên tiếng.

" Lão đại chị gọi em có việc gì căn dặn? ".

" Hy Doanh em nhanh sang biệt thự Đặng gia Hạ Huyên đã tỉnh lại rồi, sang kiểm tra cho em ấy! "

" Ồ! Vâng em và Phúc Hiên sẽ sang ngay ". Lời vừa dứt Tuyết Đan cũng nhanh tắt điện thoại, cô quay sang bàn tay vuốt ve mái tóc của em gái mình cô từ từ nói.

" Chị không ngờ cuộc đời của chị lại trở nên nhiều ý nghĩa và vui vẻ đến như vậy, chị tìm được em là niềm hạnh phúc lớn nhất của chị, và giờ chúng ta lại có những đứa con, đây là động lực lớn để chị vui vẻ sống tiếp trên cuộc đời đầy cạm bẫy và mưu mô dơ bẩn này, trước kia chị sống chỉ có một mục đích là để tìm ra người gây ra tai nạn cho gia đình mình, và khi đã tìm được thì lúc đó sống hay chết đối với chị đã không quan trọng rồi! ".

"Chị hai! Sao chị lại nghĩ như vậy chứ, bên chị lúc đó còn anh Lâm Nghiêm và bác Bạch mà, sao chị hai lại suy nghĩ bi oan như vậy hả chị? ". Tuyết Đan cười nhẹ, bàn tay vẫn đều đặn vuốt ve mái tóc dài của em gái cô giọng nhẹ lại nói.

" Không sao đó là trước kia, chứ bây giờ chị yêu cuộc sống lắm vì chị đã có em gái ruột thịt của mình, và có cả một gia đình riêng hạnh phúc, sắp tới đây gia đình lại chào đón những thành viên mới ra đời nữa, chị có trách nhiệm phải bảo vệ cho mọi người trên dưới trong gia đình của chúng ta được an toàn khỏe mạnh nữa! ".

Hạ Huyên vòng tay ôm qua eo của chị gái, bàn tay mềm mại cô xoa xoa bụng tròn mới nhô lên một chút của chị, cô nở nụ cười tươi hạnh phúc giọng nhẹ nói vào bụng của chị mình.

" Dì út xin chào hai cháu, các cháu ở trong đó phải ngoan ngoãn nhé, không được làm chị hai của dì đau đó có biết không, phải biết nghe lời khi gặp mặt dì út sẽ thưởng cho các cháu quà thật to nha".

Tuyết Đan hạnh phúc cười tươi khi thấy em gái nói chuyện với các cháu ở trong bụng mình, lúc này cửa phòng được người mở ra Gia Khiêm đang đẩy vào một xe đầy thức ăn cho tất cả, Lâm Nghiêm thì đẩy một xe đầy các loại nước uống, như nước ép trái cây toàn loại các thai phụ thích nhất, sữa tươi, nước suối, bia, rượu, cà phê, theo sao là cặp đôi bác sĩ Phúc Hiên Hy Doanh, kéo theo là một hàng dài anh em trong bang khi vừa nghe tin chị Hạ Huyên đã tỉnh ai nấy đều vui mừng không kể xiết liền nhanh chóng đi mua sữa và toàn đồ bổ để qua thăm Hạ Huyên.

Tuyết Đan nhìn mọi người trong bang cô vui lắm nhưng bên ngoài vẫn giữ nét mặt bình chân như vại giọng lạnh nhạt nói với mọi người.

" Mọi người đã có lòng đến thăm Hạ Huyên tôi xin ghi nhận tấm lòng của mọi người, cứ để quà xuống đó rồi tất cả xuống phòng khách tha hồ ăn uống, hãy để yên cho Hạ Huyên nằm nghỉ ngơi, Hy Doanh mau vào kiểm tra cho em ấy đi! ".

" Dạ em vào ngay! "

Mọi người chỉ kịp nhìn thấy Hạ Huyên cười tươi ngồi trên giường, chưa kịp hỏi thăm một từ mà đã bị lão đại tống tiễn rồi, mọi người trên dưới buồn bã y lời liền để quà lên bàn rồi lặng lẽ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cả đám xuống phòng khách khui rượu ăn mừng tiểu lão nương của Doãn gia đã tỉnh.

Sau mười phút kiểm tra Hy Doanh cười tươi tắn nhìn Tuyết Đan nói.

" Chị ấy rất khỏe, các bảo bối cũng phát triển rất tốt, lão đại chị không cần phải lo lắng nữa về chuyện khám thai định kỳ em sẽ lo về việc đó cho hai chị, cứ nghỉ ngơi ăn uống cho tốt vào là được! ".

" Tốt! Như vậy là chị an tâm rồi, thôi em và Phúc Hiên xuống chung vui cùng với mọi người đi, chị cho Hạ Huyên ăn xong rồi xuống sau! ".

Hy Doanh cùng Phúc Hiên gật nhẹ đầu chào mọi người trong phòng rồi cũng nhanh rời đi khỏi. Lâm Nghiêm và Gia Khiêm thấy hai người kia đã đi hai anh liền nhanh chóng bắt tay vào việc hầu các phu nhân của họ dùng bữa, không biết từ khi nào mà hai người đàn ông uy vũ có tiếng lạnh lùng nhất trong thế giới ngầm bây giờ đã trở thành ôsin ngoan ngoãn cho vợ mất rồi.

___________

* 6 tháng 10 ngày sau đó tại phòng sanh tại bệnh viện của Bạch gia,.....oa.....oa..... oa.....oa.....oa...Lâm Nghiêm cùng Gia Khiêm đầu tóc rối bời dựng đứng bù xù, quần áo bung hết nút nhưng nét mặt thì vui không thể tả, cả hai đi nhanh ra bên ngoài phòng sanh để thông báo tin vui cho cha mẹ cùng bạn bè, cánh cửa phòng sanh vừa mở ra, khi hai người họ bước ra ngoài thì tất cả đều nhìn hai người như thể hai người là hai kẻ điên ở viện mới trốn ra vậy, lúc này Bạch Lâm Vũ nén cười giọng khàn khàn lên tiếng.

" Lâm Nghiêm à! Tuyết Đan con bé thế nào? Mấy mẹ con nó có khỏe không con? "

" Dạ ba hãy an tâm cả hai chị em đều rất khỏe mạnh, các bé đang được các bác sĩ làm vệ sinh xong sẽ đem ra đây cho ba và hai bác Đặng nhìn mặt cháu ạ! ".

Bà Lý Ngọc Tình mẹ của Gia Khiêm cười tươi nói vào. " Ôi nhờ ơn trời phật phù hộ cho chị em nó, Ông tôi mừng quá ông ơi, nhưng sao mà lâu ra vậy? Tôi xót ruột quá đi! ".

Gia Khiêm thấy mẹ nôn nóng nhìn cháu mà như vậy Gia Khiêm cười nhẹ nói.

" Mẹ giữ bình tĩnh đừng xúc động sẽ ảnh hưởng tim của mẹ đó! ".

Ông Đặng cũng nói thêm vào.

" Con nó nói đúng đó tôi đở bà ngồi xuống ghế nha, khi nào các bác sĩ bế ra thì mình đứng lên nhìn ". Lời Đặng lão gia vừa dứt thì bên trong Hy Doanh cùng hai bác sĩ nữ đang bế năm đứa trẻ trên tay đi về phía mọi người, bà Ngọc Tình nhanh nhìn thấy được bà mừng rỡ nói lớn.

" Ông ơi các cháu ra rồi kìa! ". Tất cả mọi người liền nhanh chóng tụ lại để nhìn mặt các thiên thần bé nhỏ vừa chào đời, ai cũng vui và yêu thích khi nhìn thấy nét mặt đáng yêu của các bé, Ông Bạch Lâm Vũ ôm hai cháu trong tay mà hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt hết gương mặt ông, còn hai ông bà Đặng thì cười tươi hết cở, bà Ngọc Tình vừa cười lại vừa khóc khi nhìn thấy Đặng gia có đến hai cậu cháu trai nối dõi và một cô tiểu công chúa xinh đẹp tuyệt trần như thế.

Hai ông chồng thừa lúc mọi người đang bận ôm cháu hai anh liền chạy vào bên trong để ôm ấp vợ của mình.

Bên giường một! Lâm Nghiêm nắm lấy bàn tay của Tuyết Đan giọng anh trầm ấm nói.

" Vợ ơi anh cảm ơn em rất nhiều, em đã vất vả quá nhiều rồi, anh yêu em nhiều lắm! ".

Bên giường hai! Gia Khiêm ôm chặt Hạ Huyên hai hàng nước mắt anh lăng dài trên má niềm hạnh phúc được làm cha mẹ của anh và vợ đã được như mơ, Gia Khiêm thì thầm bên tai vợ.

" Vợ yêu từ nay chúng ta đã lên chức ba mẹ rồi, anh sẽ dành nhiều thời gian để phụ với vợ chăm sóc cho ba đứa con của mình, anh sẽ không để cho vợ phải vất vả nữa vợ hãy an tâm, anh yêu vợ rất nhiều! ".

Một tháng sau!

" Ông xã anh nhanh vào đây Ngọc Nhã ị đầy bỉm rồi kìa! "

Nữa tiếng sau!

" Anh Gia Khiêm nhanh vào phụ em Gia Trí ọc sữa, nhanh thay đồ cho con dùm em! ".

Nữa tiếng tiếp theo Gia Khiêm đang chộp mắt cho đỡ mỏi thì bất ngờ một giọng oanh vàng lại vang lên.

" Ông xã ơi! Anh nhanh vào đây cho Gia Phong uống sữa dùm em với! ".

Gia Khiêm liền nhanh tỉnh táo anh ba chân bốn cẳng chạy vào phòng, một cảnh tượng trước mắt làm cho anh muốn ngất xỉu, một căn phòng như cung điện ngày nào giờ đây như một bãi chiến trường anh hai tay vò lấy tóc mình giọng bực bội lên tiếng.

" Ngày mai gọi bảo mẫu gấp thôi, chỉ vì không nghe lời em mà bây giờ anh mới thấy thấm thía cái khó nhọc trong việc chăm sóc cho các con, thật là chăm sóc trẻ em không hề đơn giản một chút nào cả! "

Hạ Huyên nghe chồng nói vậy cô liền nở nụ cười đắc ý.

Tại biệt thự Bạch gia, Tuyết Đan đang nằm ngủ trong vòng tay của Lâm Nghiêm, các con được các vú trong nom, khi nào đói các vú mới bế sang cho cô cho bú, còn thường là Tuyết Đan được ăn uống nằm nghỉ thoải mái, vì Lâm Nghiêm không muốn vợ mệt mỏi, và cũng là vì anh không muốn hai bảo bối chiếm lĩnh được vợ của mình mà thôi, vợ chỉ là của riêng một mình anh, lấy được cô cuộc sống này của Lâm Nghiêm đã không còn gì phải hối tiếc, vì cô chính là tình yêu đầu đời của anh, và cũng là cuối cùng trong cuộc đời của anh.

" Hết "

_____________()_____________

*Chân thành cảm ơn tất cả các bạn đọc giả rất nhiều. Chúc ngủ ngon nha cả nhà.

* Tác giả viết truyện: Trương Diệu Anh.

* Hoàn truyện: Ngày 12 tháng 01 năm 2019.
Bình Luận (0)
Comment