Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 17

Buổi sáng ngày hôm sau, Mạc Hinh vẫn ngủ ngon trong lòng của Sở Khắc Uy. Đối với anh mà nói dường như những quy tắc trước giờ của anh đều bị Mạc Hinh phá vỡ hết tất cả. Ngày hôm nay cả anh, cô và Sở Quyên quyết định là sẽ đến Dạ Lai thôn thăm bà nội của Mạc Hinh rồi sáng hôm sau nữa sẽ cùng bà đến Mạc gia. Đến khi Mạc Hinh thức giấc thì cũng đã gần chín giờ, cô cứ nghĩ Sở Khắc Uy sẽ giống những người tổng tài khác là sẽ rời giường rất sớm... Nhưng khi cô mở mắt nhìn liền bị giật mình, hiện tại là chín giờ và anh vẫn còn đang nằm bên cạnh cô và ôm chặt cô. Dường như không hề có ý định rời giường thì phải.

Mạc Hinh nhìn anh rồi có chút buồn cười và hạnh phúc, chỉ vì cô đang nằm trên cánh tay của anh... Anh lại không muốn đánh thức cô nên cũng không rụt lại, cả một đêm như vậy chắc cũng đã mỏi nhừ rồi. Mạc Hinh liền có ý định nâng đầu mình lên để kéo tay anh ra, nhưng vẫn giác lại bị anh ôm chặt. Anh còn vô sỉ đến nổi úp mặt vào cổ của cô, và hôn nhẹ lên cổ. Mạc Hinh có chút nhảy cảm nên liền rùng mình nhẹ, phản ứng này của cô làm anh rất hứng thú. Giống như bản thân anh vừa mới tìn tòi được một thú vui mới, cứ như vậy... Boss đại nhân vô sỉ nhà chúng ta cứ liên tục hôn lấy hôn để cái cổ trắng nõn của Mạc Hinh, làm bất giác cô cứ ư ư trong miệng.

Sở Khắc Uy đương nhiên biết buổi sáng thú tính của nam nhân rất mạnh, bây giờ anh vừa mới kích thích cô nhưng đồng thời cũng vừa kích thích thú tính trong con người của anh. Sở Khắc Uy liền "lửa dục khó nhịn" áp đảo tình thế, ép cô dưới thân mình. Dịu dàng tấn công môi của cô. Do mới thức nên Mạc Hinh đương nhiên rất ngại, cô liền dùng tay đẩy anh ra...

- Em vẫn chưa vệ sinh cá nhân!

Sở Khắc Uy nhướn mày. Nhưng! Cuối cùng anh vẫn phải nhịn xuống một chút, cùng cô đứng trong phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau khi đã xong hết mọi thứ, với thời cơ hiện tại anh hoàn toàn không để ý đến việc cô có muốn hay không. Đôi tay to lớn của anh đặt ở eo của cô, kéo sát cô vào người và bắt đầu tấn công cánh môi nhỏ nhắn kia. Mạc Hinh có chút bất ngờ, nhưng sau đó... Hai tay cô đặt lên ngực của anh, dịu dàng đáp trả nụ hôn kịch liệt kia. Sở Khắc Uy hết hôn môi rồi lại trườn xuống hôn cổ. Không dừng lại ở đó, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn của Mạc Hinh, anh liền bế cô đặt luôn trên một chiếc máy giặc tại phòng đó. Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, làm cho cô sợ hãi ôm chặt lấy cổ của anh. Lúc Sở Khắc Uy buông tha cho cánh môi của cô thì Mạc Hinh đã hoàn toàn kiệt sức. Thể lực của người đàn ông này chỉ cần một lần là cô biết thế nào rồi. Nếu như để anh...

Chưa kịp nghĩ ngợi lung tung và sắp xếp từ ngữ thì cô cảm thấy dường như chiếc quần lót xinh xắn của mình đã mọc cánh mà bay rồi. Anh không hoàn toàn kết hết đồ của cô ra, anh chỉ cởi thứ vướng víu nhất trên người cô ra mà thôi. Tuy nhiên, bản thân của Sở Khắc Uy lại cởi phăng hết mọi thứ.

Mạc Hinh lại có chút sợ hãi, ngày hôm qua là do cô nằm ngửa nên cô chỉ có cảm nhận là size của anh không bình thường. Hôm nay cô ngồi như vậy mới thấy rõ size của anh, Mạc Hinh nuốt một ngụm khí lạnh. Đến khi huyết khí đang sôi sục của anh chạm đến nơi u cốc thì Mạc Hinh có chút chừng chừ, đẩy nhẹ anh ra...

- Kh... Khắc... Khắc Uy à... Em thấy... Em thấy không vừa đâu...

Sở Khắc Uy nhíu mày, không vừa? Cái gì mà không vừa cơ chứ. Sở Khắc Uy liền quyết định! Không để cô nói thêm gì nữa, anh liền khóa chặt môi cô. Còn phía dưới đương nhiên nhân cơ hội đó bắt đầu xâm nhập. Mạc Hinh ưỡn ngực... Cô cảm thấy thân thể của mình thật sự bị anh xé toạt ra mất rồi. Khi nhục bổng của anh đã tiến vào dường như là khuất hết thì anh mới lưu luyến buông tha cho cánh môi của cô. Lúc này, Mạc Hinh hít lấy hít để khí oxy để thở.... Gương mặt của cô bắt đầu hồng lên vì ngượng... Ôi thế mà cái tên này đã vào rồi con không động! Làm cô khó chịu muốn chết!

- Anh... Sao lại không động.

Sở Khắc Uy mỉm cười tà mị, anh cúi đầu hôn lên cổ của cô... Không chỉ vậy, anh đương nhiên không ngại liếm nhẹ lên cổ của cô. Rồi nói.

- Chẳng phải em nói không vừa sao?

Mạc Hinh vặn vẹo cơ thể. Bây giờ cô thật sự không thể nào chịu được, Mạc Hinh hiện tại không còn biết gì nữa, cô chỉ biết là cơ thể không còn là của mình nữa và nó rất khó chịu.

- Cầu xin anh... Ngoan, mau cầu xin anh.

Mạc Hinh bắt đầu thở dốc, cô liền không ngừng ngại ôm lấy cổ của anh rồi thì thầm vào tai anh

- Cầu xin anh... Động... Ưm... Nhẹ thôi...

Khi Sở Khắc Uy nghe được từ "Động" thì anh đã không hề giữ được sự bình tĩnh liền bắt đầu di chuyển nhịp nhàng. Mạc Hinh bây giờ không còn biết gì nữa, đầu óc thì trống rỗng. Cơ thể của cô không còn nghe theo cô nữa rồi, cơ thể của cô dường như.... Dường như anh xâm nhập đến muốn thủng cả bụng.

- A... Ưm... Nhẹ... Nhẹ thôi...

- Hinh! Hinh!

Mạc Hinh trên người vẫn còn chiếc váy ngủ mỏng tênh, nhưng trên người của Sở Khắc Uy đã sớm không còn gì. Tận dụng thời cơ này, Mạc Hinh quật cường hôn mạnh lên cổ anh và đương nhiên... Cô cũng không ngại để lại dấu vết, Sở Khắc Uy cười thầm... Xem ra cuộc gọi của Lục Tử Kiện đã làm cho sự ghen tuông hiện rõ trong con người cô. Nhưng không sao, cho dù quá khứ, hiện tại hay tương lai... Người con gái anh yêu, chỉ có mỗi một mình cô. Sở Khắc Uy đương nhiên vẫn hì hục trừu sáp giống như muốn đem cô ăn trọn vào bụng. Đến một lúc sau, Sở Khắc Uy dường như không thể nhịn được liền muốn thỏa mình phóng thích thì anh nghe thấy cô nói

- Anh... Anh là của em! Mãi mãi cũng là của em!
Bình Luận (0)
Comment