Đến khi Mạc Hinh thức dậy thì cũng đã gần mười hai giờ trưa. Cũng may là Sở Khắc Uy không làm nhiều lần, nên cô mới có thể đi lại nếu không thì đừng nói đến hôn lễ của cẩu nam nữ kia. Ngay cả việc đi lại cũng cảm thấy khó khăn, sau khi dùng bữa xong thì Sở Khắc Uy lái xe đưa Mạc Hinh và Sở Quyên đến Dạ Lai thôn. Ngôi nhà của Mạc lão phu nhân không quá khang trang nhưng cũng không quá tồi tàn, nói chung là một căn nhà nho nhỏ và ấm áp. Khi Mạc Hinh bước vào thì nhìn thấy hộ lý thân thuộc của bà nội bước ra
- Cô chủ, cô đến rồi? Lão phu nhân rất mong chờ cô đấy.
- Dì Xuân, dì đừng gọi cháu là cô chủ. Cứ gọi cháu là Hinh nhi là được rồi.
Dì Xuân mỉm cười, cho dù bà ấy chỉ là hộ lý nhỏ bé, nhưng trong Mạc gia thì chỉ có duy nhất Mạc Hinh là không xem thường bà ấy, không chỉ vậy... Mỗi lần cô đến thăm bà nội của mình đều mua quà cho bà, nếu không mua cho bà thì lại gửi những món đồ hữu dụng cho con trai, con dâu và cháu gái của bà. Nên cho dù năm nay dì Xuân cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi thì bà vẫn hằng ngày đến thăm và trò chuyện và chăm sóc Mạc lão phu nhân.
- Tiểu Hinh, cháu đến rồi sao? Mau vào nhà, bên ngoài rất lạnh!
Dạ Lai thôn là một vùng khá gần núi nên nhiệt độ có chút lạnh hơn một chút khi ở nội thành. Tuy nhiên, cách dựng nhà ở Dạ Lai thôn lại khiến người ta khi bước vào lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Khi Mạc Hinh bước vào thì Sở Khắc Uy và Sở Quyên cũng đi vào, ở đây... Mạc lão phu nhân đương nhiên biết Sở Quyên, còn chàng trai đi cùng cháu gái mình... Thì bà có chút nhăn mặt.
- Chàng trai này là...
- Bà nội, anh ấy là... Bạn trai của cháu, Sở Khắc Uy. À, anh ấy còn là anh họ của Quyên Quyên nữa đó.
Mạc lão phu nhân đương nhiên nhìn ra tình cảm giữa Mạc Hinh và cậu thanh niên này, nhưng bà lại một lần nữa không muốn cháu gái mình đi vào vết xe đổ rồi lại ôm trái tim đầy thương tổn. Nên cho dù chàng trai này có là anh họ của Sở Quyên hay là Tổng Thống đi chăng nữa, thì bà lão này cũng phải bảo vệ cháu gái của mình cho đến hơi thở cuối cùng!
- Sở thiếu gia, bà lão này cũng đã lớn tuổi. Nhưng nếu cậu dám ức hiếp Tiểu Hinh nhà tôi, thì tôi không ngại liều cái mạng già này với cậu đâu!
Mạc Hinh mỉm cười. Từ nhỏ Mạc Hinh đã mất mẹ rồi, sao đó anh trai lại bỏ nhà đi mất, nên từ bé đến lớn... Mạc Hinh đều do một tay Mạc lão phu nhân chăm sóc, sự yêu thương của bà nội không chỉ dừng lại ở người bà... Mà còn mang cho cô sự ấm áp của người mẹ và cả người cha nữa.
- Bà yên tâm, Sở Khắc Uy cháu tuyệt đối không phụ lòng của Mạc Hinh!
Mạc lão phu nhân nghe như vậy cũng an tâm được vài phần. Cả nhà năm người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau dùng bữa đến gần tám giờ tối thì mới bắt đầu xuất phát về Quý Thành. Do sức khỏe của Mạc lão phu nhân không được tốt, nên thay vì để Sở Quyên ngồi ở sau thì anh lại để Mạc Hinh và Dì Xuân ngồi cùng bà, từ Trác Thành về đến Quý Thành nói xa cũng không xa mà nói gần cũng chẳng hề gần. Nhưng Sở Khắc Uy vẫn tỉnh táo lái xe trong đêm, lúc đầu Mạc Hinh có phản đối, nhưng Sở Khắc Uy chỉ nói một câu làm cô không biết phải nói gì thêm, đó là...
- Anh lái anh sẽ an tâm hơn. Anh không muốn em bị thương.
Chiếc xe của anh cứ đi trong đêm cho đến năm giờ sáng thì mới đến được nội thành của Quý Thành xa hoa sầm uất. Ở Trác Thành tuy là trung tâm của cả nước, nhưng lại không hề sầm uất như ở đây. Sau khi lái thêm một đoạn thì cũng đã đến Mạc gia, khi cánh cổng của Mạc gia mở ra thì Mạc Hinh lại nhíu mày. Ha, đúng là Mạc Tấn Du có khác, hôn lễ của cô thì chỉ làm sơ sài ở một nhà hàng nào đó. Còn hôn lễ của con gái cưng của ông ta thì lại làm hoành tráng như vậy, tuy trong lòng cô đã căm hận Mạc Tấn Du, nhưng sự đau lòng và thống khổ vẫn không thể nào che dấu được. Mạc lão phu nhân là người chứng kiến Mạc Hinh lớn lên, đương nhiên bà biết cháu gái đang rất đau lòng. Tuy nhiên, Sở Khắc Uy bước đến ôm lấy eo của cô, nói
- Đến hôn lễ của chúng ta. Anh sẽ làm lớn hơn hôn lễ này gấp mười lần. Lúc đó, em sẽ là cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất.
Mạc Hinh mỉm cười nhìn anh, cô biết... Sự lựa chọn lần này của cô, chắc chắn không phải là sự lựa chọn sai lầm.
- Cái này là do anh nói nhé!
- Chỉ cần em nói muốn. Anh lập tức cho người tổ chức ngay hôm nay.
Mạc Hinh phì cười, cái tên này... Tuy đúng là cô rất muốn để cho Mạc Thư bẻ mặt, nhưng dù sao thì đây cũng xem là bộ mặt của Mạc gia, mà chủ nhân của Mạc gia hiện tại vẫn là bà nội. Cho dù cô có căm phẫn Mạc Thư hay Mạc Tấn Du thế nào cũng không thể để bà nội mất mặt được.
- Mạc Hinh, nếu rảnh thì gả cho anh.