Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 60

Nó vốn là con riêng, bởi vì vợ cả của cha qua đời, mẹ nó mới chính thức được gả vào Nguyên gia.

Cha đã có hai đứa con trai, nếu so sánh nó và chị gái với họ, thì chính là hai thái dương cùng với đám sinh vật nằm dưới đất. Cha tuy rằng cho mẹ danh phận, nhưng lại không quan tâm đến bà, cả nó và chị gái cũng lớn lên trong sự xem nhẹ của ông.

Anh cả Nguyên Trạch không quan tâm đến bọn họ, hoàn toàn coi thường. Anh hai Nguyên Triệt tính tình hung bạo, nhưng kỳ quái chính là, thoạt nhìn hắn vô cùng chán ghét hai chị em nó, nhưng mỗi lần gặp phiền toái thì Nguyên Triệt luôn là người ra mặt giải quyết.

Cho nên, nó càng nguyện ý lại gần anh hai hơn.

Trong mắt người khác nó là thiếu gia áo cơm vô lo, ăn chơi trác táng. Quả thực nó rất thích chơi bời, hát karaoke, đánh nhau, đua xe, trò nào náo nhiệt thì chơi trò đấy. Có một thời gian dài hắn chơi đến điên cuồng, cơ hồ cái gì cũng nếm trải. Nó cho rằng đây là cuộc sống, sống phóng túng, mơ mơ hồ hồ.

Dù nó có gây đại hoạ đến đâu thì cuối cùng sẽ có người chùi đt cho nó.

Khi nó bị thương nhập viện, là lần đầu tiên được gặp Phương Nho. Lúc ấy ngoại trừ bội phục cậu có thể làm bảo mẫu cho anh hai, cùng hắn ở một nhà thì không có tâm tư khác. Nhưng ai ngờ được người đàn ông ấy có thể lấy được tâm của anh hai, trở thành bạn lữ trọn đời.

Trường cho nghỉ ba ngày, nó bị kéo đến nhà anh hai ở tạm, do đó có được cơ hội ở chung với Phương Nho. Cậu là một người có cá tính cẩn thận, luôn chăm sóc người khác, hay tươi cười ấm áp, tính tình thực tốt, khiến người ta bất tri bất giác muốn thân cận.

Phương Nho dùng biện pháp cùa mình, từng chút một thay đổi cuộc sống của anh hai. Từ số lượng đồ trang trí trong nhà có thể thấy, căn nhà vốn dĩ lạnh như băng dần trở nên có hơi ấm, có hương vị gia đình.

Quan hệ của cậu với anh hai cũng rất ái muội. Nó đã rất khiếp sợ tính hướng của hắn, nhưng một phần nào đó cũng cảm thấy đáng. Sự ôn nhu của Phương Nho làm không ai có thể kháng cự, nếu đổi lại là nó, thì nó cũng sẽ bị kéo vào.

Trên thực tế, quả thực nó cũng động tâm…

Ánh mắt Phương Nho nhìn anh hai tràn ngập bao dung cùng ôn nhu làm nó không ngừng hâm mộ. Nó thường xuyên tưởng tượng, nếu có được một người như vậy ở bên thì sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.

Nhưng, nó không có dũng khí như anh hai, có thể không cố kỵ yêu một người đàn ông nó cũng không có sự quyết đoán như hắn, có thể thoát ky gia tộc để tự lực cánh sinh lại càng không cường thế như anh hai, không thể bá đạo giữ người lại, thậm chí để cậu yêu hắn đến tâm khảm.

Cho nên, nó đã định trước mình chỉ có thể lấy thân phận người ngoài dõi theo tình yêu của bọn họ.

Hôn lễ của anh hai được cử hành ở Anh quốc, làm thành hôn lễ đạp xe nổi bật, chấn động một thời gian. Nó thường nghĩ, một cặp nam nữ bình thường còn không thể sống với nhau đến bạc đầu giai lão, huống chi đồng tính. Nhưng hai người lần nữa đánh vỡ luận điểm của nó, chân chính hứa hẹn với nhau. Nhìn anh hai và cậu, nó lại sinh ra mong muốn vô hạn với ái tình. Nhưng mà, muốn tìm được một người hoàn toàn phù hợp với bản thân, thì khó như mò kim đáy bể.

Nó hâm mộ anh hai, cũng muốn thân thiết Phương Nho nhiều hơn.

Khi bị tống vào tù oan, nó suy nghĩ rất nhiều. Sinh hoạt trước đây rất bừa bãi, cũng rất nhập nhèng, không mục tiêu, không hoài bão, cũng không có bạn bè tốt. Nó tựa như một quả bóng, bay thì cứ bay, nhưng chỉ cần bùm một cái là mất tất cả. Cho nên một năm sau khi ra tù, nó học tử tế, cố gắng thi vào một trường đại học ở gần công ty anh hai tại thành phố B.

Trong quá trình học tập chăm chỉ, nó phát hiện ra mình không hẳn là kẻ vô dụng, ít nhất trí nhớ hơn người, tốc độ tiếp thu so với người khác nhanh hơn rất nhiều.

Trong những ngày tháng học đại học, nó thường xuyên đến nhà anh hai, có cơ hội liền trêu chọc Phương Nho.

Vào một ngày nọ, nó bất chợt làm ra một chuyện khác người… thừa dịp Phương Nho uống rượu, nó trộm hôn cậu.

Khí tức của Phương Nho gần trong gang tấc, miệng lưỡi ấm áp làm tâm nó như nổi trống, hô hấp tựa hồ bị rút hết. Nó đem chuyện này trở thành bí mật trọng yếu nhất, một mình trân quý. Kể cả nhiều năm qua đi, nó vẫn không thể quên đi thời khắc rung động ấy.

Có vài người, tựa như ánh trăng, đẹp vô cùng nhưng không thể với tới…

Có một vài người, luôn giành vị trí nhất định trong lòng chúng ta, có chết cũng không thay đổi…

Cậu nói: “Nguyên Khê, cậu sẽ trở thành một người có đủ tư cách nối nghiệp!”

Để thực hiện những lời này, nó tốt nghiệp liền tiến nhập Nguyên thị, địa vị gần bằng anh cả Nguyên Trạch. Nhưng tương lai nó khẳng định mình sẽ siêu việt hơn anh, bởi vì mục tiêu của nó là anh hai, nó phải trở thành người đàn ông xuất sắc hơn hắn!

Hai người xuất sắc càng dễ hấp dẫn lẫn nhau. Nếu tương lai nó không thể tìm thấy một người như Phương Nho, thì ít nhất cũng phải thấy được tình nhân có thể sóng vai với mình, nam nữ nó không quản.

Nó chỉ hy vọng, một khi người ấy xuất hiện, nó sẽ có đủ dũng khí cùng tự tin để theo đuổi…
Bình Luận (0)
Comment