Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 61

Cậu ta không tin tưởng nhất kiến chung tình, nhưng vào buổi sáng nọ, khi vừa mở cửa, thì cậu ta đã bị hấp dẫn.

Tóc người ấy mềm mại, đôi mắt lưu ly như nhìn thấu mọi sự đời, gương mặt lúc nào cũng tươi cười như gió xuân, cả người chìm đắm trong ánh mặt trời, ôn nhuận mê người.

Người ấy tên là Phương Nho, vừa mới dọn tới phòng trọ cách vách.

Một khắc kia, cậu ta liền nhất kiến chung tình với người ấy…

Cậu ta đã sớm biết mình là đồng tính, còn sớm come out, người nhà không thể tiếp thu nên cậu ta tự mình sống ở bên ngoài. Trước khi gặp được Phương Nho, cậu ta đã từng trải qua bốn, năm mối tình nhưng đều bất thành.

Lần này, cậu ta muốn cố gắng tranh thủ một chút.

Tính cách của Phương Nho rất ôn nhu, nấu ăn ngon, sinh hoạt có quy luật, sáng dậy sớm đi chạy, sau bữa tối thì đi tản bộ một giờ.

Cậu ta thường xuyên sang phòng trọ của người ấy ăn chùa uống chùa, cẩn thận thăm dò tính hướng của người ấy. Đáng tiếc, Phương Nho thoạt nhìn dễ ở chung, nhưng thực chất rất kín kẽ, chưa từng để cậu ta ở nhà mình qua đêm.

Phương Nho không có gì bất thường với sự thân cận của đàn ông, đôi lúc cậu ta có thể thuận lợi ăn trộm đậu hũ, nhưng về các phương diện khác thì hoàn toàn chứng minh người ấy không có ý tứ gì với đàn ông.

Phát hiện này khiến cậu ta có chút uể oải, cậu ta không thích động vào thẳng nam. Mà đau một cái, đối tượng cậu ta để ý lại là một.. thẳng nam…

Cậu ta hiện tại vẫn khá mâu thuẫn, sự thật là những suy xét đều dư thừa, bởi vì ngay từ đầu ông trời đã định đoạt Phương Nho với cậu ta là vô duyên.

Người ấy xuất hiện bất ngờ, đi cũng thực bất ngờ tựa như cơn gió, dừng lại bên cậu ta một khắc rồi biến mất vô tung.

Lần thứ hai gặp mặt, cậu ta đang điều tra chân tướng cái chết của em trai. Khi đó, cậu ta biết được Phương Nho hốt nhiên lại là trợ lý của anh trai kẻ hiềm nghi. Lúc đấy cậu ta vô cùng tức giận, hận không thể kéo Phương Nho đi thật xa.

Phương Nho như thấu được xao động trong lòng cậu ta, hỏi: “Tề Hiểu, cậu thực sự muốn lấy lại công đạo cho em trai sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy không bằng cùng Nguyên Triệt điều tra, đi tìm chứng cứ, tự mình biết được chân tướng?”

Cậu ta đồng ý đề nghị này, nhưng một thời gian sau lại không gặp được Phương Nho. Căn bản là người đàn ông kia tuy giúp điều tra, nhưng tận lực ngăn cách cậu ta và người ấy. Sau đó cậu ta mới biết, Phương Nho đã sớm là người yêu của hắn, đoạn tình cảm này của cậu ta còn chưa bắt đầu, đã phải kết thúc.

Nhưng lúc ấy, toàn bộ tinh lực đều đặt lên vụ án của em trai, cậu ta cùng hắc đạo song thủ điều tra, đồng thời quen được Nguyên Khê.

Ấn tượng đầu về Nguyên Khê không quá tốt. Trên người nó mang theo ngạo khí của kẻ có tiền, nói chuyện không hề có lý buông tha người khác, cũng không có chút cảnh giác với người xung quanh. Lần đầu gặp mặt hai người đã cãi nhau một trận, kết thúc trong bực bội. Rồi đến lúc lấy lời khai, cậu ta rất ngạc nhiên vì nó có thể nhớ được nhiều chi tiết đến vậy, cũng ý thức được sự thực không đơn giản như trong tưởng tượng.

Cuối cùng, kết quả đã chứng thực những suy đoán của mọi người, Nguyên Khê vô tội. Em trai cậu ta ngẫu nhiên phải trở thành công cụ giá hoạ nó. Cho dù bên phía Nguyên Triệt có bồi thường đầy đủ đến đâu thì nỗi đau mất em vẫn không thể xoá nhoà.

“Tề Hiểu, tôi rất xin lỗi về chuyện của em trai anh…” Nguyên Khê nói: “Nếu anh chưa hả giận, thì có thể đánh tôi.”

Nói những lời này mà vẻ mặt nó vẫn đầy ngạo khí trước sau như một.

Vì thế, cậu ta thực sự động thủ, hung hăng đập nó mấy cú.

Nguyên Khê thoạt nhìn yếu đuối nhưng không ngờ lại kiên cường đến vậy, không kêu đến một tiếng.

Nó ngồi dưới đất, lau vết máu ở khoé miệng, cười nói: “Hoá ra bị đánh cũng thoải mái phết!”

Cậu ta bị nó làm cho bật cười, từ đó, hai người trở thành bạn.

Nguyên Khê và Phương Nho là hai loại người trái lập nhau hoàn toàn. Một người tuỳ ý phi dương, được nuông chiều từ bé. Người còn lại ôn thuận như ngọc, khí chất nho nhã, là bạn tình lý tưởng của cậu ta. Nhưng tầm mắt lại bất tri bất giác bị Nguyên Khê hấp dẫn.

Hai người học chung một trường đại học, cùng nhau học, cùng tham gia hoạt động ngoại khoá, cùng chơi một trận đấu, đồng thời cùng trở thành những nhân vật nổi bật của trường. Cậu ta nhìn nó thay đổi từng ngày, càng lúc càng trưởng thành, chói mắt hơn.

Cậu ta thực tâm nhận nó là bạn bè tốt.

Thẳng cho đến ngày nhìn thấy thân thể trần truồng của Nguyên Khê, cậu ta chợt thấy xúc động và nhận ra tình cảm dành cho nó đã biến chuyển, không muốn là bạn bè nữa, cậu ta muốn tiến thêm một bước.

Nghiêm túc để ý, cậu ta phát hiện trong lòng Nguyên Khê luôn có một người. Tuy không biết người kia là ai nhưng sẽ không phải là trở ngại của cậu ta trên con đường theo đuổi Nguyên Khê. Hơn nữa, tuy nó không ghét đồng tính, nhưng đối với đồng tính cũng không có gì đặc biệt quan tâm, mà như cấm dục, đến cả tự an ủi cũng không có.

Cậu ta không khỏi nghĩ, Nguyên Khê không phải là muốn thủ tiết vì người kia đi?

Cậu ra thực rối rắm, bởi vì sợ bị cự tuyệt nên không dám biểu lộ cõi lòng. Thẳng đến khi tốt nghiệp, Nguyên Khê tiến vào Nguyên thị, cậu ta cũng cất bước theo nó, dốc hết khả năng để giúp nó giải quyết sự vụ công ty.

Quan hệ của bọn họ dừng lại ở bạn bè, đồng nghiệp, cậu ta cho rằng sẽ duy trì tình trạng này cả đời.

Cho đến khi Nguyên Khê uống say trong tiệc xã giao, cậu ta ở lại chăm sóc nó, nhất thời không kiềm chế được cúi xuống hôn nó. Ai ngờ nụ hôn ấy như kíp nổ, tình cảm mãnh liệt không thể vãn hồi.

Hai người quấn lấy nhau nguyên một đêm, Nguyên Khê xuất hồ ý liêu mạnh mẽ, cuốn lấy cậu ta như bám vào phao cứu sinh. Hơn nữa, trong suốt quá trình, nó không ngừng kêu: “Phương Nho…”, vì thế cậu ta mới biết người trong lòng nó là ai.

Không khỏi cười khổ, cậu ta không ngờ rằng bọn họ thế mà cùng thích một người. Vậy cũng coi như là khẩu vị giống, “tính” thú cũng hợp nhau đi…

Cậu ta cho rằng trải qua một đêm này quan hệ sẽ bước vào thời kỳ mang tính lịch sử. Nhưng nào ngờ Nguyên Khê hoàn toàn không khớ rõ lần quan hệ ấy, thái độ không hề biến hoá.

Tề Hiểu buồn bực không thôi, cậu ta không phải dạng người ăn kiền mạt tẫn mà không chịu trách nhiệm.

Nguyên Khê, em cứ chờ đấy, đời này anh sẽ theo đuổi em!
Bình Luận (0)
Comment