Bức Nam Vi Thê

Chương 13

Ngưng chiến tìm cơ hội mà chạy, rốt cuộc lúc tới giữa trưa, Phượng Cửu Thiên cùng Quan Sơn Thủy cũng phát hiện một sơn động, thể lực của Phượng Cửu Thiên cơ hồ đã cạn kiệt, trên người cũng thêm vô số vết thương, có một vài chỗ còn sâu đến có thể thấy xương, máu nhiễm hết cả vạt áo, lúc nào cũng chiến đấu che chở cho Quan Sơn Thủy, lúc Quan Sơn Thủy kéo hắn vào động, vừa vào động, hai người dường như ngã quỵ.

Phượng Cửu Thiên nhìn về phía Quan Sơn Thủy, hắn đã muốn thành huyết nhân, nhưng lại vội vàng kiểm tra Quan Sơn Thủy, một bên hỏi có mệt hay không, có bị thương hay không, chứa chan tình cảm không ngôn từ nào có thể giải thích, nhìn tình cảnh trước mắt, ngươi mới có thể hiểu được, trên thế giới này không làm ai cảm động bằng thâm tình, không phải là những lời phong hoa tuyết nguyệt hay thề non hẹn biển, mà chỉ cần một cái nắm tay, thì trong lòng liền cảm thấy tình cảm khắc sâu trong lòng.

“Yêm không có bị thương, nhưng nhìn ngươi đi, người đều là máu.” Quan Sơn Thủy đem quần áo trên người cởi ra, xé từng mảnh từng mảnh, giúp Phượng Cửu Thiên băng bó vết thương, bởi vì chưa từng làm qua chuyện này, cho nên y vô cùng ngốc nghếch, băng bó xong càng trở nên thê thảm hơn trước.

Phượng Cửu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sơn Thủy, vẫn là ta tự mình làm tốt hơn, ngươi nếu cứ tiếp tục băng bó, ta chắc sẽ thành cương thi.” Cũng may cánh tay phải không bị thương, dùng tay và miệng, băng bó một ít miệng vết thương, nhưng vết thương lớn trên lưng, vẫn để Quan Sơn Thủy băng bó như cương thi, bất quá may mắn nhất là Quan Sơn Thủy không có bị thương, còn có một chút khí lực, nên băng bó cũng thực nhanh, máu cũng ngừng chảy.

Phượng Cửu Thiên lấy hành lí trên người Quan Sơn Thủy xuống kiểm tra, phát hiện còn mấy khối lương khô cùng hai túi nước, một ít đá đánh lửa cùng cây đuốc, người đi trên giang hồ, mấy thứ này tuyệt không thể thiếu.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ hoàn hảo, thoạt nhìn có thể kiên trì thêm mấy ngày, chính là không biết phải là cách nào để thông báo cho các sư phụ biết, nếu không đợi được viện binh, chỉ sợ trong lúc trốn tránh đã chết mất.

Hắn lo lắng nhìn Quan Sơn Thủy, thầm nghĩ, mình có chết cũng không sao, nhưng Sơn Thủy lại khác, y vốn có thể sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc với dượng của mình, lại chỉ vì mình bá đạo, đoạt đi tự do của y, hiện giờ lại khiến y gặp nguy hiểm sinh tử.

Kiếp này hắn chưa từng mệt mỏi cùng áy náy như vậy, hơn nữa vì thương thế trên người, trong lúc nhất thời, Phượng Cửu Thiên cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, liền “oa” một tiếng hộc máu ra.

Quan Sơn Thủy hoảng sợ, vội vàng nhào tới, kêu lên: “Thảo xà, ngươi làm sao vậy? Ngươi như thế nào...... Như thế nào lại hộc máu?”

Y bỗng nhiên tỉnh ngộ nhớ lại trước đây, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Trời đất trên cao, các vị thần tiên tại thượng, tuy rằng...... Tuy rằng yêm trước kia nguyền rủa...... Nguyền rủa hắn, hận hắn sao không hộc máu. Chính là... Chính là yêm hiện tại hối hận, yêm...... Yêm phải thu hồi lời nói trước đây, yêm...... Đúng rồi, các người...... Thần tiên các ngươi cũng đã nhận lễ vật của thảo xà...... Không đúng, là hưởng thụ tế phẩm của Phượng Cửu Thiên, các người...... Các người càng phải phù hộ hắn, ăn....ăn không của người khác sẽ có cảm giác áy náy. Các người.....Các người không thể nhận tế phẩm mà không làm gì, các vị thần tiên, yêm.....Yêm cầu các người phù hộ Phượng Cửu Thiên........để hắn.....Vượt qua nạn kiếp.....”

Quan Sơn Thủy vừa nói vừa dùng bộ dáng tiều tụy mà dập đầu, còn chưa kịp nói xong, chợt nghe thanh âm cười lạnh ở bên ngoài. Tiếp theo lại nghe thanh âm lạnh lùng nhưng êm tai: “Phượng Cửu Thiên, ngươi cũng như mấy tên kia tìm thổ bao tử thật là buồn cười, sách sách, ta vốn nghĩ nhận thức của ngươi phải cao hơn mấy tên kia.”

Vừa nghe giọng nói vang lên, Phượng Cửu Thiên liền biến sắc, hắn lập tức lạnh lùng nói: “Hàn Phương, là ngươi?”

Quan Sơn Thủy nhìn về phía Phượng Cửu Thiên, kinh ngạc, sau đó lại thương tâm muốn chết. Phượng Cửu Thiên là ai, lập tức đoán được ý nghĩ trong lòng y, gân xanh liền nổi lên, gầm nhẹ nói: “Sơn Thủy, không phải như ngươi nghĩ, Hàn Phương cùng ta căn bản không phải loại quan hệ này.”

“Nàng..... nàng không phải nhân tình của ngươi sao?” Quan Sơn Thủy ủy khuất hỏi, lời y nói ra không những làm Phượng Cửu Thiên đen mặt, càng làm cho Hàn Phương tiên tử ngoài động tức giận đến vặn vẹo gương mặt.

“Thổ bao tử đáng giận, tất cả thổ bao tử trên thiên hạ này đều đáng giận.” Hàn Phương cầm roi trên tay mà quất loạn, nàng quyết định, chờ chút nữa giết được Phượng Cửu Thiên, liền đem Sơn Thủy xẻ thành tám khúc, có như vậy mới giải được oán khí tích tụ lâu dài trong lòng.

Nhưng câu tiếp theo của Phượng Cửu Thiên càng làm nàng phẫn nộ: “Làm ơn đi Sơn Thủy, ngươi nhìn xem ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như thế này, cho dù ta muốn tìm nhân tình, ta có thể tìm người như thế sao? Ngươi chưa từng tiếp xúc với nàng, sách sách, nói cho ngươi biết, nàng ta quả thực là quỷ da xoa la sát, nữ nhân xấu nhất trên thế gian này chính là nàng ngươi có biết không?”

“Phượng..... Cửu..... Thiên.....” Hàn Phương tiên tử đã hoàn toàn nổi điên, rốt cuộc không thể làm ra vẻ tao nhã phong độ, trong lòng nàng lúc này chỉ có một ý niệm, giết chết Phượng Cửu Thiên cùng thổ bao tử đáng giận kia.

Nói như vậy, bọn họ còn chưa thành thân, chỉ cần mình nói dối lừa gạt thiên hạ, nói Phượng Cửu Thiên chỉ là đùa bỡn Quan Sơn Thủy, trên thực tế là muốn cùng mình thành thân, trước đêm thành thân Quan Sơn Thủy biết sự thật sinh hận, cùng hắn đồng quy vu tận, đúng vậy, chỉ cần mình an bài như vậy, trong gian hồ sẽ không có ai biết một tiên tử như nàng không có tình yêu liền vì tình mà hóa điên.

Này có thể nói bởi vì ghen tị điên cuồng cùng không cam lòng mà hoàn toàn trở thành một nữ nhân ngu xuẩn, Ngũ đại môn phái hiện giờ đã tụ tập đầy đủ ở Phượng Minh sơn chuẩn bị tham gia hôn lễ của Phượng Cửu Thiên, nàng không hề nghĩ tới nếu Phượng Cửu Thiên chết đi, sư phụ hắn có thể hay không thiện lương mà bỏ qua, nếu tra ra được Phượng Cửu Thiên bị nàng hại chết, liền đem đến Hồng Y phái bao tai ương, tại lúc này, lí trí của nàng đều bị lòng đố kị che mờ mắt.

Một sát thủ cường ngạnh nghe lời nàng liền xông vào. Không đến trong nháy mắt liền bị đẩy lùi, tay phải bị một kiếm đâm vào.

Động này nhỏ hẹp, Phượng Cửu Thiên tuy rằng bị trọng thương, nhưng chỉ cần huy kiếm tấn công, không ai có tiến vào.

Sắc mặt Hàn Phương âm trầm đến đáng sợ, nàng gắt gao nhìn động khẩu, sau đó hét lớn một tiếng liền vọt lên, ngay sau đó, nữ nhân này liền lui ra, ngực trái của nàng liền xuất hiện vết máu, trên thực tế, nếu võ công nàng không cao cường, ứng biến nhanh cấp tốc, kiếm kia đã có thể lấy mạng của nàng.

Nhìn ánh mắt mang đầy hận ý của Phượng Cửu Thiên, nàng liền hiểu được hắn muốn nói cho nàng biết: “Ngươi tốt nhất đừng để ta sống, nếu không ngươi liền thảm.” Nhìn ánh mắt đó, hy vọng cuối cùng của Hàn Phương tiên tử liền vỡ nát, nàng hiểu được hôm nay nếu Phượng Cửu Thiên còn có thể sống sót, thì chính mình sẽ là người chết.

“Sơn Thủy, chúng ta.....nếu không thể ra được.” Phượng Cửu Thiên nhìn thạch bích trong động khẩu, đôi mắt tràn ngậm tình yêu sâu đắm ôn nhu khó có thể dứt bỏ: “Ngươi..... Ngươi có sợ không? Có oán ta hay không?” Hắn khụ hai tiếng, miệng vết thương liền rỉ máu thắm qua tấm vải đã băng bó.

“Thảo xà, ngươi đừng nói chuyện.” Quan Sơn Thủy lo lấy cầm mấy miệng mải từ áo mình chạy đến, lo lắng đè lên vết thương, ngay sau đó, tay y bị một bàn tay khác đầy máu tươi cầm lấy.

Đó chính là tay trái của Phượng Cửu Thiên, hắn gian nan nâng cánh tay trái, gắt gao mắm lấy tay phải của Quan Sơn Thủy: “Cùng nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, chỉ tiếc, chúng ta......chỉ sợ không thể nào nắm tay nhau đến gìa, ta đáp ứng sẽ mang ngươi đi xem mặt trời mọc ở Phượng Minh sơn, hoàn hôn lúc về chiều, cũng nói qua chỉ cần có ta. Ngươi cả đời sẽ không bị tổn thương, lúc nào cũng hạnh phúc, chính là.....chính là hôm nay, ta đành phải nuốt lời.”

Hắn khụ hai tiếng, Quan Sơn Thủy liền giúp hắn vỗ vỗ, vội vàng ngăn hắn nói chuyện, bất quá vô ích, Phượng Cửu Thiên vẫn nắm chặt tay y, lăn qua lộn lại hỏi: “Sơn Thủy, ngươi..... Ngươi có sợ chết hay không? Là ta hại ngươi, ngươi...... Có oán ta......Có oán hay không.....”

Nước mắt Quan Sơn Thủy liền chảy xuống, y nhớ vẻ mặt trước đây của Phượng Cửu Thiên, nhớ tới sự tự tin cùng bá đạo của nam nhân này, chỉ cần gió thổi tóc bay cũng mang theo thần thái bất phàm a, chính là tại thời điểm cuối cùng, y nhớ mãi không ra mình có oán hận hắn hay không.

“Phượng....... Phượng Cửu Thiên, nếu phải chết, có phải hay không chúng ta có thể chết cùng nhau?” Y rút tay ra, thay người đối diện lau máu tươi trên người: “Nếu ngươi cùng yêm chết, một chút yêm cũng không sợ, yêm..... Yêm dù sao cũng nhận sính lễ của ngươi, chính là......” Gương mặt y bỗng đỏ lên, không nói thêm lời nào, ngừng một hồi lâu, y lại nói tiếp: “Thật kì quái, yêm nghĩ mình sẽ oán ngươi, chính là...... Chính là hiện tại tuyệt không oán ngươi..... Cũng không sợ hãi.”

“Sơn Thủy......” Phượng Cửu Thiên bỗng nhiên dùng hết sức lực ôm lấy Quan Sơn Thủy: “Sơn Thủy, ta yêu ngươi, bất luận sống chết.....ngươi phải.....  Vĩnh viễn nhớ rõ ta yêu ngươi.” Hắn cuối cùng buông tay ra, hôn nhẹ lên môi Quan Sơn Thủy: “Ngươi yên tâm, vì ngươi, chỉ cần có một đường sống sót, ta liền quyết không bỏ qua.”

“Tốt cho một đôi uyên ương số khổ, một khi đã như vậy, ta liền từ bi, tiễn các ngươi một đoạn.” Thanh âm u lãnh của Hành Phương tiên tử ngoài động vang lên, cùng lúc đó, Phượng Cửu Thiên ngửi thấy mùi hương lá cây đặc thù. Hắn ảm đạm cười, nghĩ thầm, xem ra mình trốn không khỏi kiếp nạn, nữ nhân này rốt cuộc cũng nghĩ tới chiêu này.

Không biết từ khi nào bóng dáng Quan Sơn Thủy bên người đã không còn, trong lòng Phượng Cửu Thiên quýnh lên, cho dù trước lúc tử vong hắn vẫn không có cảm giác gì, ngược lại chỉ lo Quan Sơn Thủy mất tích, lại làm cho tâm thần hắn bất ổn.

“Sơn Thủy..... Sơn Thủy.....” Hắn lớn tiếng hét, trong lúc nhất thời hỏa tốc công tâm, lập tức “oa” một tiếng phun ra ngụm máu. Kì thật hắn đã sớm bị nội thương, máu đã tích tụ trong lục phủ ngũ tạng, chẳng qua trước giờ vốn kiêu ngạo, cố gắng không phun ra mà thôi, nhưng không nghĩ đến chỉ vì Quan Sơn Thủy, sự kiêu ngạo đó cũng bị đánh mất.

Quan Sơn Thủy từ phía nhỏ hẹp hang động sờ soạng đi ra, y đến bên người Phượng Cửu Thiên, nói nhỏ với hắn.

“Thảo xà, lương khô của chúng ta bị chuột đồng tha đi rồi, yêm truy nó lấy lại, kết quả yêm phát hiện, sơn động này còn có thể có một động khẩu phía sau, chúng ta trốn ra bằng đường đó, được không?”

“Phía sau có động khẩu?” Phượng Cửu Thiên kinh ngạc lập lại lần nữa, thấy Quan Sơn Thủy gật đầu, trong lòng liền lòng vòng mấy ý niệm trong đầu, mắt thấy khói từ ngoài bay vào, hắn vội vàng để Quan Sơn Thủy cầm bao hành lí lương thực cùng nước lên lưng, cùng y đi tới phía sau, nơi đó chỉ là con đường nhỏ hẹp, ra bên ngoài chính là rừng cây cùng lùm cây rậm rạp.

Vẻ mặt Phượng Cửu Thiên lộ ra nụ cười mừng như điên. Nhưng từ từ nhợt nhạt dần, môi mấp máy, miễn cưỡng dùng thanh âm không run rẩy níu: “Sơn Thủy, ngươi hãy nghe ta nói, nếu hai chúng ta cùng rời đi, tuyệt đối.....Trốn không được bao xa, hiện tại ta đã trọng thương, ngay cả khí lực đi cũng không có, cho nên..... Cho nên ta phải ở chỗ này.”

Hắn thấy Quan Sơn Thủy vội vàng mở miệng, lập túc dùng tay che lại, ánh mắt mang theo tình cảm cùng với khí thế không thể cự tuyệt: “Ngươi không cần vờ ngớ ngẩn, sự thật trước mắt, trong hai người chúng ta, ngươi mới là người cần trốn thoát, ta bây giờ không thể tiếp tục đi, cho dù rời đi nơi này, cũng trốn không thoát, cho nên, ta phải lưu lại, có thể cùng mấy sát thủ kia, tốt nhất cùng các nàng đồng quy vu tận, ngươi đi đi, chỉ cần tới dưới chân núi, trong ngàn dặm, đều là địa bàn của Phượng Minh sơn.”

Từ trong người hắn lấy ra ngọc bội chim phượng: “Ngươi cầm lấy, có thể hỏi thăm bất cứ người nào về hiệu buôn của Phượng Minh sơn hay phân đà, tới nơi, sẽ có người hộ tống ngươi lên núi, nhớ nói kỹ cho các sư phụ của ta, chính Hàn Phương tiên tử hại ta, sau đó có thể xuống núi, về Lạc Phượng thành cũng được, tùy tiện tìm một chỗ sống cũng được, sính lễ của ta đủ cho ngươi cùng nương cả đời không cần lo không lo về miếng ăn. Không cần nghĩ.....Nghĩ đến ta, dù sao.... Trong cuộc đời của ngươi, ta.... ta bất quá chỉ là tên hỗn đản bá đạo. Là một tên...... là một tên vô dụng mà thôi.”

Nói đến đây, ánh mắt Phượng Cửu Thiên liền nhu hòa, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, dần dần bị tầng sương mù phủ quanh: “Sơn Thủy, ngươi đi mau, kì thật...... Kì thật giữa hai chúng ta, một người đào tẩu là được, ta..... Ta cảm thấy thật may mắn người có thể chạy thoát là ngươi...... Đây là kết quả tốt nhất, có thể cho ngươi.....tiếp tục sống một cuộc sống bình yên, cũng không cần vì ta...... không cần vì ta mà trở thành người sống trong cừu hận và tưởng niệm.... Một cái xác không hồn....”

Hắn đột nhiên đẩy Sơn Thủy ra ngoài động, nhìn thấy Quan Sơn Thủy lăn xuống, nước mắt hắn liền rơi, thì thào lẩm bẩm: “Đừng, Sơn Thủy của ta.... Hãy quên ta đi.....Nhưng mà....nhưng mà ngẫu nhiên.....nhớ về ta.....Không, vẫn là.....vẫn nên tốt nhất quên ta đi, chỉ cần ngươi..... Chỉ cần ngươi.....”

Hắn đột nhiên im lặng, sau đó dùng mu bàn tay gạt nước mắt đầy hai má, bước trở về, một bên nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, khi nào ta lại trở nên lề mề như vậy, như thế nào si tình nói ra những lời làm người khác sa ngã.”
Bình Luận (0)
Comment