Bức Nam Vi Thê

Chương 14

Trong động khói lửa cuồn cuộn, Phượng Cửu Thiên vốn đang trọng thương, bị khói làm ngạt thở, nhịn không được liền ho khan vài tiếng.

Hàn Phương tiên tử ngoài động thám thính nữa ngày trời liền thả lỏng tâm trạng, cười lạnh nói: “Phượng Cửu Thiên, ngươi còn chưa chết? Thật là tốt. nếu ngươi chết quá nhanh, thật quá tiện nghi cho ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn khói lửa cuồn cuộn trong động ra lệnh cho ba sát thủ một khi khói lửa tan liền tập kích vào động.

Mấy sát thủ này vốn là do sư đệ Tiêu Lâm tuyển chọn và bồi dưỡng, thuộc hạ của tập đoàn sát thủ bí mật của Hồng Y phái, bởi vì ở Hồng Y phái nàng có địa vị đặc thù, mới có thể ra lệnh cho bọn họ, nhưng nếu tên gây nguy hiểm cho địa vị mình quay về, nhất định sẽ không cao hứng. Hàn Phương tiên tử nghĩ đến đây, trong ánh mắt tỏa ra sát khí, không được, nàng không thể lưu lại mấy tên sát thủ này lại, để Tiêu Lâm tên đó không có cơ hối chất vấn nàng.

Phượng Cửu Thiên bị khói lửa làm cay mắt, nước mắt lập tức tràn mi, nghĩ đến nơi này vốn không có ai, lại có khói lửa bảo vệ, làm hắn có thể thống khoái mà khóc, có thể lớn tiếng mà rống, hắn mặc kệ khói lửa tràn vào cổ họng mà vẫn khóc rống lên, lắm hắn không biết rõ bản thân đang khóc hay đang cười.

Bất quá hắn không thể chết được, hắn còn muốn dùng sức lực cuối cùng của mình giết mấy tên sát thủ kia, giúp Quan Sơn Thủy kéo dài thời gian để y có thể nhanh chóng chạy xuống núi. Vì thế sau khi hét lên tiếng rống đau khổ cùng cực, liền quay người gian nan bước đến động khẩu còn lại, khói nơi này ít hơn, hắn nhanh chóng hô hấp lấy không khí trong sạch, trong lòng âm thầm suy tính kế hoạch.

Đợi khói lửa tan bớt, đại khái cũng cần một thời gian, lúc đó Quan Sơn Thủy cũng đã chạy được một đoạn xa, khi đám người Hàn Phương tiên tử tiến vào tìm thi thể của hắn, lúc đó hắn sẽ dùng sức lực cuối cùng của mình, giết chết mấy tên ngoài đó.

Hiện giờ hắn chỉ hi vọng ông trời có thể bảo vệ Quan Sơn Thủy, để y có thể an toàn rời khỏi động này, chạy ra khỏi rừng rậm. May mà hắn đã tính toán trước, nơi này ở giữa rừng, chỉ cần rời khỏi nó, xuống được núi là tốt rồi.

Liều mình áp chế nội thương đang xói mòn thể lực mà vận công, trên giang hồ có thể tạo uy danh hiển hách, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào danh tiếng của gia tộc mình mà còn dựa vào thực lực của bản thân mà xây dựng lên địa vị.

Không ai có thể tưởng tượng hắn bị ba tên sát thủ thuộc những sát thủ đứng đầu giang hồ truy sát, toàn thân không ít thương tích, thể lực lại muốn cạn kiệt, hơn nữa Phượng Cửu Thiên vốn xuất thân là một chàng công tử, gần như không có cơ hội có thể đánh lui địch nhân, thế nhưng vào thời khắc cuối cùng quyết định sinh mệnh hắn lại bộc lộ tài năng của mình, quyết tâm đấu trí.

Đúng vậy, Phượng Cửu Thiên toàn thân đẫm máu đấu trí.

Trợn mắt nhìn khói lửa đến xuất hiện tơ máu, trong mắt còn vươn vài giọt lệ, nhưng trong tay hắn, vẫn không buông chuôi tuyệt thế danh kiếm, đúng vậy, lúc này trong đầu hắn chỉ có tử chí, chỉ cần ái nhân có thể bình yên trốn thoát, có thể giúp y có thể sống nửa đời sau hạnh phúc mĩ mãn, hắn đã sớm không cần sinh mệnh của chính mình, hoàn toàn buông tha ý muốn sống sót của mình.

Sói đơn độc, chính là Phượng Cửu Thiên lúc bây giờ, chính mình liều mình mặc kệ mọi thứ giống như một con sói cao cao tại thượng, dáng vẻ hắn thập phần chật vật, nhưng khí thế quanh người làm người khác phải sợ hãi, hắn tập trung tinh thần nhìn về phía trước, chỉ chờ khói lửa tản bớt đi. Liền tiến lên phía trước hạ thủ mấy tên sát thủ kia.

Bởi vì như vậy, cho nên Phượng Cửu Thiên không nghĩ đến sẽ có người từ phía sau tập kích mình. Đầu hắn bị đập mạnh một cái liền muốn hôn mê, hắn không bao giờ ngờ rằng chuyện này lại có thể phát sinh trên người hắn. Kiếm trong tay không chút lưu tình đâm tới phía trước, sau khi nhìn thấy người tập kích liền “loảng xoảng” một tiếng ngã xuống.

Quan Sơn Thủy kinh hãi nhìn tình hình hiện tại của Phượng Cửu Thiên. Y bên cạnh xoa xoa mái tóc mình, thì thầm nói: “Còn may còn may, phải nhanh chóng cột người hắn lại, xin thứ lội nha Phượng Cửu Thiên, yêm..... Yêm sợ một gậy không làm ngươi bất tỉnh cho nên dùng hơi nhiều lực, ngươi.... Ngươi đừng oán yêm nha.” Y vừa nói thầm, vừa nhanh tay lưu loát dùng cây mây đem Phượng Cửu Thiên đặt lên lưng mình.

“Ngươi thật không hổ mang tiếng độc xà, bị kẻ thù vây quanh nguy hiểm như thế, lại còn có thể quay đầu trừng yêm, không những thế một chút nữa đã đâm yêm bị thương rồi, may ngươi nhìn thấy yêm, hắc hắc, bằng không yêm đã bị ngươi làm thịt rồi, giỏi, rốt cuộc ngươi vẫn là độc xà a, uy lực thật lớn.”

Cuối cùng Quan Sơn Thủy đem dây mây cột thật chặt cố định lại trước ngực mình, nhìn Phượng Cửu Thiên bây giờ không khác gì thảo xà, trầm tư một lát, rồi y không chút do dự cõng người cao cao tại thượng này ra khỏi động, từ từ chậm rãi xuống núi.

Sau khi Phượng Cửu Thiên tỉnh lại, bầu trời bắt đầu đổ những hạt mưa nhỏ. Nhưng hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy nóng, ngẩng đầu lên liền thấy, thì ra Sơn Thủy đem quần áo của mình cởi ra. Sau đó quấn chặt lên người y, rồi mới dùng dây mây cột lại, đem miệng vết thương hắn che khuất hơn phân nửa.

Phượng Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy cảm động, hoặc cũng có thể do những hạt mưa bay vào mắt, hắn cố gắng xoa xoa mắt, bất luận như thế nào cũng không cho dòng nước ấm áp nơi đáy mắt trào dâng.

Hắn thật không hiểu Sơn Thủy, Sơn Thủy là người đơn thuần không hiểu chuyện, thế nhưng lại biết làm thế nào giúp hắn che mưa, trân trọng hắn như vậy, thế nhưng chuyện làm hắn vô cùng khó hiểu chính là một người không hiểu biết gì về rừng núi, không biết y dùng biện pháp gì, có thể thoát khỏi đám sát thủ khinh công tuyệt đỉnh phía sau.

“Sơn.... Sơn Thủy.....  Ngươi thật là ngu ngốc, ngốc tử....” Phượng Cửu Thiên đưa tay xuống phía dưới sờ soạng, chạm đến thân thể trần trụi của Quan Sơn Thủy, hắn liền cảm thấy vết thương lập tức giảm đau.

“Yêm......Yêm không có ngu ngốc...... Chưa bao giờ yêm thông minh như hôm nay..... Yêm còn biết dùng lá tre lớn thay ngươi che mưa.....Ngươi nói xem, có phải hôm nay yêm rất thông minh không?” Quan Sơn Thủy thở hổn hển nói, cường liệt kháng nghị lời phỉ báng của Phượng Cửu Thiên.

“Ngốc, ngươi thật ngốc. Thật là bổn, trên đời này không ai so vói ngươi ngốc hơn, bổn hơn.” Thanh âm của Phượng Cửu Thiên làm cho người khác không biết là đang khóc hay đang cười: “Ngươi thật là....  ngươi đáng ra phải vui mừng khi có thể thoát khỏi ta? Cớ nào không thừa dịp này đào hôn? Ngươi rõ ràng chán ghét ta bức hôn ngươi, vì cái gì không lặng lẽ nhìn độc xà ta bị giết chết.....Ngươi đúng là thổ bao tử ngu ngốc.”

“Phượng Cửu Thiên, yêm phải đính chính, yêm đã bắt đầu gọi ngươi là thảo xà, cũng không.... phải là độc xà.....” Thanh âm của y vô cùng kiên cường, nhưng trong đó hàm chứ tình cảm nhỏ bé dần biến chuyển đối với Phượng Cửu Thiên, hắn mừng rỡ, này.... có phải đây là lần đầu y đối với mình thổ lộ tâm ý hay không?

“Yêm..... yêm nếu đã nhận sính lễ của ngươi, yêm phải..... giữ uy tính, kì thật.....  Kì thật yêm cũng....  cũng không phải chán ghét ngươi.....” Vừa nói đến đây, Sơn thủy liền đỏ cả tai, thậm chí nửa người trên trần trụi cũng ẩn lên những vệt đỏ.

Cuối cùng y phát hiện chính mình không thể nào quen nói những ái ngữ như thế, liền lắc đầu nói: “Dù sao cũng là như thế, chúng ta nhất định phải sống, không nhũng thế còn phải sống tốt, nếu phải chết, yêm cũng không sợ, ngươi trên nhân thế là ác nhân, tới âm phủ nhất định trở thành ác quỷ, có ngươi bên cạnh, yêm còn phải sợ điều gì, ngươi nói có đúng không?”

Phượng Cửu Thiên không nói lời nào, hắn thật không hiểu thổ bao tử nghĩ cái gì. Ân, bất quá có một điểm y nói không sai, bất luận là nhân gian hay là nơi hoàng tuyền, hắn luôn sẵn sàng đứng ra, bảo hộ cho thổ bao tử không để y có bất cứ tổn hại gì.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm hô hấp, tâm của Phượng Cửu Thiên liền trầm xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ: không nghĩ đến, vẫn bị truy đuổi.

Kì thật đây cũng nằm trong dự đoán, Quan Son Thủy vốn không có khinh công, lại mang theo gánh nặng là hắn trên người, cho dù nhìn hang động mịt mù khói kia đám người Hàn Phương tiên tử có buông lỏng cảnh giác, có thể kéo dài thêm một ít thời gian, nhưng họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh, lại am hiểu truy đuổi, phát hiện hắn cùng Quan Sơn Thủy không bị nướng đến chết, chỉ cần nhẹ nhàng là có thể truy đến nơi, kết quả này quả thật đã quá rõ ràng.

Nhưng hiện tại, Phượng Cửu Thiên ngược lại lại có chút hoài nghi, vì cái gì đám người Hàn Phương đến lúc này mới đuổi đến nơi, nhìn cảnh vật xung quanh, cây cối đã thưa thớt dần, đoán chắc cũng gần xuống núi, nàng ta tuyệt đối không thể nào để Quan Sơn thủy chạy trốn lâu như vậy, mặc dù có ít mưa, nhưng mưa kia quả thật rất nhỏ, hai người bọn họ lại không che dấu tung tích gì.

Hàn Phương tiên tử cũng dần mất đi vẻ ưu nhã cao quý, cho dù là nàng, ở trong rừng rậm lâu như thế, cũng khó tránh khỏi trở nên chật vật, nàng hung ác nhìn Quan Sơn Thủy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y, nghiến răng nói: “Hay cho một thổ bao tử. Thế nhưng lại có một chút thông minh, biết thế nào là ngụy trang, làm chúng ta đuổi theo một đường khác, hừ hừ, chỉ tiếc, đến cuối cùng ngươi cũng không thoát khỏi bàn tay của cô nãi nãi ta.”

Quan Sơn Thủy dừng lại, ngoài ý muốn, vẻ mặt y vô cùng thong dong, chậm rãi tháo dây thừng đặt Phượng Cửu Thiên xuống, tiếc nuối nói: “Thảo xà, yêm đã không còn biện pháp, ông trời đã muốn chúng ta chết nơi này. Bất quá yêm xin lỗi vì lúc trước nghĩ xấu ngươi, nữ nhân này quả thật không xứng với ngươi, chứ đừng nói là cùng ngươi qua lại, xin thứ lỗi, lúc trước không biết đã nghĩ xấu về ngươi.”

Phượng Cửu Thiên cho đến bây giờ cũng không biết, thổ bao tử Sơn Thủy này có thể nói ra những lời ác độc như vậy, làm cho hắn dù bị thương trong người, cũng không nhịn được mà cười lớn, hắn cũng vui vẻ mà đáp lại: “Tốt, Sơn Thủy ta nhận lời giải thích của ngươi, bất quá đường đến hoàng tuyền vô cùng tĩnh mịch, chúng ta cũng nên kéo theo mấy người làm bạn phải không?”

Phượng Cửu Thiên vẫn là Phượng Cửu Thiên, cho dù hắn là người bị thương ở thế hạ phong, vẫn còn có thể làm ba tên sát thủ kia khó mà trở tay. Bất quá trên người hắn vẫn bị thương, Hàn Phương tiên tử hung ác lấy ra tú châm phóng thẳng đến phía Phượng Cửu Thiên.

Trong tú hoa châm chứa kịch độc, Hàn Phương tiên tử vốn thiên về độc dược, âm thầm ra tay, nàng lại không nương tay, khóe miệng Phượng Cửu Thiên xuất hiện tia cười khổ, trong lòng lầm bầm nói: Sơn Thủy xin thứ lỗi, cuối cùng ta cũng không thể nào bảo hộ ngươi.......Hắn còn chưa nghĩ hết, liền mở mắt nhìn người trước ngực, Quan Sơn Thủy thế nhưng lại đột ngột chạy ra, gắt gao ôm hắn ngã trên đất.

Hàn Phương tiên tử như thế nào cũng không ngờ đến Quan Sơn Thủy lại đột ngột nhảy ra, y chính là luôn chú ý đến cử chỉ của Hàn Phương tiên tử, vừa thấy hành động của nàng ta liền nhảy ra, nhưng mà hành động lại chậm chạp, cho dù nhảy ra đúng lúc, có thể giúp Phượng Cửu Thiên tránh độc châm, nhưng hoa tú châm ấy lại cấm toàn bộ vào lưng của y.

“Hay cho đôi uyên ương số khổ, thực làm người khác cảm động.” Hàn Phương tiên tử ghen tị đến đỏ cả hai mắt, cảm thấy phải lập tức giết chết đôi cẩu nam nam này, nếu không thì không có cách nào giải mối hận trong lòng. Phong độ của nàng hoàn toàn biến mất, cầm trường kiếm trong tay câm hận đâm về phía Quan Sơn Thủy, cùng lúc cười to nói: “Ta liền đem đôi uyên ương các ngươi cùng nhau tiễn xuống hoàng tuyền, như vậy lúc đó các ngươi sẽ có thể gần nhau, ha ha ha.... “

“Dừng tay” Đột nhiên có một tiếng hét lớn ngăn cản, cùng lúc đó một viên đá từ sau ném đến, làm đường kiếm Hàn Phương tiên tử trật qua một bên.

Đường kiếm của nàng thất bại, lập tức xấu hổ thành oán, tức giận hét lớn: “Là ai? Ngươi muốn đến đây chịu chết, lập tức đem tên kia giết chết cho ta, không quản tên kia là ai, đều giết chết, có hậu quả gì, bổn cô nương ta chịu trách nhiệm.”

Ba tên sát thủ kia nhìn nhau một cái, đồng thời cùng nhau lộ ra thần sắc không có lựa chọn, nhanh chóng di chuyển, nhưng lập tức choáng váng, đứng một chỗ không có cách nào cử động.

“Các ngươi là người chết sao? Vì cái gì còn không nhanh động thủ.” Hàn Phương tiên tử quay lại, chờ xem hậu quả của tên nhiều chuyện quản sự người khác kia, kết quả lại thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc, trong nháy mắt, nàng cũng ngây ngẩn cả người.

“Ba tên cách ngươi, lá gan ngày càng lớn, không có lệnh của ta, dám tùy tiện ra ngoài nhận nhiệm vụ giết người.” Khẩu khí của hắn như có như không nhẹ như mây bay, nhưng hắn vừa chỉ nói một tiếng, ba tên sát thủ lãnh khốc kia, không tự chủ được mà run lên.

“Sư đệ, là ta ra lệnh cho bọn họ, ngươi muốn cái gì thì cứ nói với ta.” Hai má của Hàn Phương nhanh chóng trắng bệch, trong thanh âm có chút run rẩy: “Bọn họ là sát thủ của Hồng Y phái, ta nghĩ ta cũng có quyền lực ra lệnh cho bọn họ đi?”

Thật là đáng giận a, nửa đường lại nhảy ra lên Trình Giảo Kim, trên đời này Trình Giảo Kim nhiều như vậy, tên nào cũng được, sao lại cố tình nhảy ra tên nàng không muốn nhìn thấy nhất, trong lòng Hàn Phương cắn răng mà nghĩ, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét tươi cười, khôi phục lại vẻ uy nghi.

“Sư tỷ, làm người quý ở chỗ sống là phải biết quý mình, ngươi luôn được các sư bá sư thúc trong phái sủng ái, tính khí có cao ngạo một ít, vốn không có gì để chỉ trích, nhưng ngươi hãy nhìn ngươi đi, hai năm gần đây, ngươi đã làm ra những gì? Đầu tiên là xúi dục sư bá lên Vạn Cung sơn, rồi phá rối Thanh Sơn phái, làm hại Tôn sư bá phải diện bích xám hối, ngươi hoàn toàn không chịu an phận, mấy ngày trước ta còn nghe nói ngươi bị Niếp Thập Phương ép đến phải xuống núi, tưởng ngươi phải thu liễm một chút, ai biết lòng ngươi không thay đổi, đối với đồng môn sư đệ ta đây, cũng hạ độc thủ.”

Vẻ mặt của Tiêu Lâm càng lúc càng lạnh, còn đang muốn tiếp tục dạy dỗ Hàn Phương, bỗng nhiên bên kia Quan Sơn Thủy lại kêu lên kinh hỉ: “A, tiểu Lâm, thế nào lại là ngươi? Ngươi thế nào lại ỏ đây? Cửu Thiên, là tiểu Lâm, là người ở nhà cô cô ta, không phải ngươi cũng nói võ công của hắn cũng rất cao sao? Ha ha, hắn ta nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.”

Phượng Cửu Thiên không nói lời nào, chỉ cười nhẹ, hắn cũng nghe ra ngữ điệu của Tiêu Lâm, thầm nghĩ đây thật chất là tranh đấu của Hồng Y phái, Hàn Phương tiên tử này quả thật không biết trời cao đất rộng, ngay cả Tiêu Lâm cũng dám xuống tay. Hắn nhìn về phía Tiêu Lâm, liền thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu, rồi mới nói: “Biểu ca, Phượng đương gia, thỉnh đợi một chút, trước hết ta phải xử lí chuyện của bổn môn, sau đó liền tiễn hai người xuống núi.”

“Tiêu Lâm, ngươi là người của phái nào? Đừng tưởng ta không biết, trong khi ngươi lưu lại ở ngoại thành Lạc Phượng, ngươi lại qua lại với một tên thổ bao tử, phi, ngươi không sợ cô cô chặt ngươi thành tám khúc” Hàn Phương tiên tử thẹn quá hóa giận kêu lên.

Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Thì sao?  Ta nghĩ hiện giờ nếu võ công ta có tổn thương gì, trước mắt người đem ta chặt thành tám khúc, chính là sư tỷ ngươi đi.”

Không đợi hắn nói xong, Hàn Phương tiên tử liền thét chói tai, lớn tiếng nói: “Tiêu Lâm, ngươi nói bậy cái gì? Lời ngươi nói hoàn toàn nhảm nhí, hiện tại ta nghĩ ngươi không còn phân biệt được ai vói ai, ta là sư tỷ của ngươi, thế nào lại đi hại ngươi, nhất định Phượng Cửu Thiên sợ ngươi ở Lạc Phượng thành làm mưa làm gió, nên mới âm thầm xuống tay với ngươi, ngươi đừng thông minh một đời, mà hồ đồ nhất thời.”

Tiêu Lâm lại cười lạnh một tiếng: “Ta? Ta đương nhiên không hồ đồ nhất thời, sư tỷ chuyện ngươi muốn hãm ta, ta đã biết từ lâu, nhưng vì thân phận ta là nam tử duy nhất ở Hồng Y phái, nên mới bị ngươi áp chế đến ngày nay, ta chỉ là vì tương lai của chính mình, không thể không lưu lại đường lui, sư tỷ ngươi thật ngây thơ, chính mình còn nắm giữ quyền lực nữa sao? Khâm phục, ngươi luôn luôn tự cao cho mình là nhất, không ngại nói cho ngươi biết, sau năm ngày ta xảy ra chuyện, ta liền cho người đi thu thập tin tức, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ta nghĩ mọi thứ đều đã đến trước mặt chưởng môn sư bá, ngươi tưởng ngươi còn có đường lui sao?”

Hàn Phương tiên tử rồi đột nhiên gào thét: “Giết hắn, giết hắn cho ta, hắn không phải là đệ tử của Hồng Y phái, các ngươi giết hắn cho ta. Lập tức...... “ Nàng chỉ kiếm hướng về phía Tiêu Lâm, nhưng ba tên sát thủ như ba con chuột thấy mèo, cúi mắt không dám nhìn thẳng, động cũng không dám động.

Tiêu Lâm cười lạnh một tiếng: “Ngươi không còn phát cáu, mấy tên này đều là sát thủ do chính tay ta huấn luyện, nếu ta có phản bội Hồng Y phái, bọn chúng cũng chỉ vì ta mà làm việc.”

Hắn nói đến đây, bỗng nhiên nhớ đến ba tên này không có mệnh lệnh của mình mà để Hàn Phương sai xử làm việc, ngữ khí bắt đầu chậm lại, gằn giọng nói: “Hừ, ba tên phế vật các ngươi, chờ chút ta sẽ thu trừng phạt sau.”

Hắn trừng mắt nhìn ba tên sát thủ kia: “Còn ngốc lăng ở đó làm gì? Nhanh chóng đem nữ nhân này đi cho ta, còn để nàng làm Hồng Y phái mất mặt.”

Lời nói vừa nói ra, ba tên sát thủ liền chuyển động, võ công Hàn Phương vốn kém xa Phượng Cửu Thiên, mà ba tên sát thủ kia cùng Tiêu Lâm, lại vô cùng hiểu rõ võ công cùng cách sử dụng độc của nàng, bởi vậy đối phó với nàng vô cùng dễ dàng.

Tiêu Lâm bước nhanh đến trước mặt Phượng Cửu Thiên và Quan Sơn Thủy, hòa hảo nói: “Tệ phái có một nữ nhân như vậy, làm Phượng đương gia phải chịu thương, Tiêu Lâm thấy mình tự hổ thẹn vô cùng, mong ngài nghĩ tình hai phái có giao tình, đem nàng cho Hồng Y phái xử trí.”

Nói xong nhìn về phía Quan Sơn Thủy liền kinh hô: “Trời ạ, Sơn Thủy đường ca, ngươi trúng độc, không.... không phải ngươi vừa mới lớn tiếng nói chuyện sao?”

Hai má của Quan Sơn Thủy đã đen như than, chính y cũng không biết, nghe nói liền hắc hắc cười: “Đúng vậy, có thể do ta khỏe mạnh, bất quá ngươi vùa nhắc tới, yêm liền cảm thấy trên lưng vừa ngức vừa đau, ai nha khó chịu muốn chết.” Y liều mình xoay người, muốn gãi sau lưng.

Tiêu Lâm vộ vàng ngăn lại, lập tức nói: “Đường ca không cần lo lắng, nhưng cũng cảm tạ nữ nhân kia tâm địa độc ác, nàng muốn ngươi chọi đau khổ tra tấn đến chết, cho nên không dùng độc dược nhanh chóng lấy mạng của ngươi, vì vậy có thể cứu ngươi một mạng.”

Nói xong liền lấy bình sứ trong người, lấp tức lấy hai viên đan dược cho Quan Sơn Thủy, nói: “Phượng đương gia yên tâm, đây là giải dược, sau khi đường ca uống vào, một khắc sau sẽ không còn có việc gì.”

Thì ra Tiêu Lâm là đệ tử của Hồng Y phái, từ nhỏ vì địa vị tương lai của mình không ngừng tính toán, hắn biết sư tỷ lòng dạ hẹp hòi, chính mình cho dù nhẫn nhịn thu liễm như thế nào, cũng làm cho nàng ghen tị, nếu không sớm tính toán, chỉ sợ nàng một khi lên làm chưởng môn, việc trước hết làm là xuống tay tiêu diệt hắn. Bởi vậy, hắn lợi dụng thế lực gia tộc cùng sư môn, âm thầm bồi dưỡng thế lực của chính mình, cho nên Hàn Phương có sáng chế ra loại độc dược nào, tự nhiên hắn đều biết hết.

Ba tên sát thủ kia lập tức bắt giữ Hàn Phương tiên tử, điểm huyệt đạo của nàng, liền yên lặng lui ra sau chờ xử trí. Tiêu Lâm chuyển hướng nhìn Phượng Cửu Thiên, ý tứ là muốn dò hỏi ý kiến của hắn, lại nghe đối phương thản nhiên nói: “Tiêu công tử đúng là một nhân vật lớn, có thể huấn luyện ra những sát thủ xuất sắc, ta hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, có phải hay không đây chính là tổ chức sát thủ Ám Nguyệt đang làm mưa làm gió trên giang hồ.”

Tiêu Lâm mỉm cười nói: “Hổ thẹn, tiểu đệ là thủ lĩnh của Ám Nguyệt, không còn biện pháp, trên giang hồ, mọi sinh ý đều do bốn vị đương gia đứng đầu, Tiêu đệ phải nghĩ ra sinh ý mới, dù sao đây cũng là làm ăn, cho nên mới bồi dưỡng ra một tổ chức sát thủ, cũng may là bốn vị đương gia không làm ăn về mặt hàng này, mới có thể nhượng cho tiểu đệ nổi như hôm nay.”

Phượng Cửu Thiên thấy cử chỉ Tiêu Lâm hào phóng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không hề giống với vị sư tỷ kia, không khỏi cảm thấy tán thưởng, mỉm cười nói: “Tiêu huynh quá khiêm tốn, chúng ta không phải khinh thường mặt hàng này, mà biết chính mình cho dù có làm, cũng kém xa Ám Nguyệt. Ân, cuối cùng ta nghe nói tổ chức Ám Nguyệt vẫn luôn trừ gian diệt bạo, huống chi bọn họ chỉ làm theo lệnh mà thôi, quên đi, ta cũng không muốn mạng của chúng.”

Tiêu Lâm gật đầu nhẹ, quay lại cao giọng với ba bên sát thủ kia: “Nghe thấy chưa? Phượng đương gia là đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, tha mạng cho các ngươi, hiện tại các ngươi hãy tự phế võ công, sau đó tự cắt một cánh tay của mình.” Giọng nói vừa dứt, liền nghe hai thanh âm rống lên cùng lúc: “Không được.”

Tiếp theo liền thấy trong cánh rừng nhảy ra một thân ảnh, chính là đường đệ của Quan Sơn Thủy —— Liễu Thụ.

Quan Sơn Thủy hai má đỏ hồng hướng Tiêu Lâm quay: “Thảo xà của nhà yêm đã nói không cần mạng của bọn họ, nhung ngươi lại bắt bọn họ tự phế võ công còn tự chặt bỏ cánh tay, tiểu Lâm ngươi sao có thể hãm hại hắn nha?”

Y quay đầu lại nhìn Phượng Cửu Thiên: “Thảo xà, ngươi nói cho hắn biết, ngươi chính là muốn tha cho ba tên sát thủ kia, ngươi chưa từng nghĩ muốn phế bọn họ.”

“Ta......” Phượng Cửu Thiên hoàn toàn không biết nói gì, tâm nghĩ ba tên kia một chút cũng không đáng thương, ba tên đó làm ta thương tích đầy mình. Nếu không có Tiêu Lâm ra mặt, ta thật muốn đưa tiễn bọn chúng đi Tây Thiên, Tiêu Lâm chỉ phế võ công với cánh tay cũa bọn chúng, đây xác thật không hề nặng, bất quá nhìn ánh mắt ái nhân nhìn mình, lời này sao có thể nói ra thành lời.

Cuối cùng đành dối lòng: “Sơn Thủy ngươi nói không sai, dù sao bọn họ cùng là phụng mệnh làm việc, cho nên mới tha cho bọn họ, là Tiêu huynh hiểu lầm ý của ta.”

Câu này vừa nói xong, chính là hại Tiêu Lâm, chỉ thấy Liễu Thụ bước đến trước mặt Tiêu Lâm, liền đá hắn, hét lớn: “Phi, ngươi là thủ lĩnh kiểu gì, thủ hạ của mình không biết bảo vệ, trông cậy người khác thương xót bọn họ là sao. Phượng Cửu Thiên vốn có ý khác, ngươi còn không thuận theo mà tha cho bọn họ. Nữ nhân kia là sư tỷ của ngươi, thủ hạ ngươi sao mà không dám tuân theo? Sao không nói sư môn của ngươi đều là phế vật, không biết dạy dỗ làm nữ nhân kia không hiểu chuyện, ngược lại hướng thuộc hạ trút giận.... “

Y ra sức đá, Tiêu Lâm vẫn chỉ có thể tránh né, Liễu Thụ tức giận kêu lớn: “Ngươi là tên hỗn đản, làm sai còn muốn chạy, đứng lại cho yêm, để yêm đá.....  Ai yêu....” Y vừa truy, không chú ý trên mặt đất liền vấp hòn đá mà ngã.

Tiêu Lâm đau lòng, vội vàng tiến lên đỡ, rốt cuộc vẫn đá hắn một cái mói bỏ qua. Mặc dù cước này không mạnh, không hề có cảm giác gì, nhưng uy nghiêm cùng mặt mũi này đều bị cướp này chôn vùi,

Tiêu Lâm khóc không ra nước mắt, tâm rủa tám đời tổ tông của Phượng Cửu Thiên, ta vì ai mà xử phạt ba đứa không hiểu chuyện kia, đường đường người kế thừa Tử Hà phái mà bị thương như vậy, ta có thể bỏ qua cho bọn chúng sao? Ý ngươi kia không phải vậy sao? Thế nhưng lại quay ngược cắn lại ta, ngươi trong mắt đường ca nhanh chóng trở thành người rộng lượng, nhưng ngươi có biết ngươi hại ta thảm cỡ nào không?

Ba sát thủ kia nghĩ mình đang nằm mơ, chủ nhân anh minh thần võ của mình lại bị một người không có võ công truy đến không có chỗ nấp, cuối cùng lại bị trúng một cước. Ba tên sát thủ thật muốn đập đầu mình, bọn họ không hiểu rột cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng chủ nhân không hạ lệnh cho bọn họ rời đi, cho bên đành ngơ ngác đứng nơi đây, xem màn kịch “chủ nhân bị rượt đuổi.”

Tiêu Lâm so với Đậu Nga còn oan hơn kiên nhẫn giải thích với Liễn Thụ, bỗng nhiên liếc mắt nhìn ba tên thuộc hạ còn ngốc lăng đứng một chỗ nhìn mình bị rượt đuổi, trong lòng liền bạo phát, nhưng vì trước mặt Liễu Thụ, chỉ có thể nhẫn nhịn mà hừ một tiếng nói: “Các ngươi còn ở đây làm gì? Muốn cười chủ tử ta đây phải không? Cút, lấp tức biến đi cho ta, đem sư tỷ dẫn về, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói hết cho chưởng môn sư bá.”

Hắn liền biết từ nay về sau, địa vị của Hàn Phương ở Hồng Y phái xem như đã hết, nàng không những đắc tội với Tử Hà phái, còn đắc tội với Thanh Sơn, Bạch Tuyết phái, càng chưa nói đến, Phượng Cửu Thiên lại là hoàng tộc, Hồng Y phái cho dù không sợ oan gia, nhưng nếu Thanh Sơn, Bạch Tuyết, Tử Hà cùng với hoàng tộc liên kết muốn diệt nàng, lực lượng như thế Hồng Y sao có thể làm ngơ. Vì vậy, cho dù Hàn Phương tiên tử không chết, cũng nhất định bị phế võ công và bị đày ra ngoài.

“Tuân lệnh” Ba thuộc hạ như được đại xá liền nhanh chóng tuên mệnh, bọn họ không dám ôm Hàn Phương tiên tử, đành dùng cho nàng một cái bao lớn, rồi hướng chân núi chạy như điên.

Tiêu Lâm nhìn Phượng Cửu Thiên, khụ khụ nói: “Phượng đương gia trong người bị trọng thương, cũng may đây cách chân núi không xa, ta cùng A Thụ cũng gần đây, nghe ở xa có tiếng, hon nữa hình như là tiếng của ngươi, lúc này mới đến nhìn, ai nghĩ có thể cứu ngươi một mạng, đây cũng là do Phượng huynh cát nhân thiên tướng, mệnh không đáng chết.”

Phượng Cửu Thiên gật đầu nói: “Ta phải cảm tạ Tiêu huynh cứu giúp.” Nói xong liền ôm quyền đứng lên, lại nhìn về phía Quan Sơn Thủy, thấy độc dược đã được giải, đi đường không còn chướng ngại gì, lúc này mới thả lỏng tâm tình.

Tới dưới chân núi, đi về phía trước không xa chính là một thị trấn, ở đây cũng có phân đường của Phượng Minh sơn, thế là Phượng Cửu Thiên cho lệnh chuẩn bị một mã xa thoải mái, sau đó cùng Quan Sơn Thủy ngồi vào.

“Sơn Thủy......” Trong mã xa, Phượng Cửu Thiên trong mắt hàm chứa ý cười, nhu tình gọi tên của Sơn Thủy.

Quan Sơn Thủy trở mình, hờ hững.

“Sơn Thủy, Sơn Thủy, Sơn Thủy......” Phượng Cửu Thiên kiên nhẫn gọi, cuối cùng thành công làm Quan Sơn Thủy trở mình.

“Phượng Cửu Thiên, hai chúng ta may mắn thoát chết, ngươi đừng gọi hồn nữa được không?” Quan Sơn Thủy quay sang nhìn Phượng Cửu Thiên xin tha.

“Vậy ngươi nói vài lời làm ta vui đi, tựa như ta vui ngươi liền hạnh phúc.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười đưa ra yêu cầu.

“Đừng nháo, mấy lời buồn nôn như vậy sao yêm có thế nói ra.” Quan Sơn Thủy thở dài. Phượng Cửu Thiên thật giống như một cơn gió cứ muốn quấn chặt lấy y, nói ra mấy lời làm người khác khó chịu.

“Ta muốn nghe, ta muốn nghe, ngươi vì cái gì không thể nói, rõ ràng ở trên núi muốn ta bảo mộ ngươi, nói nếu sống làm người của ta, chết là quỷ của ta, vì cái gì lúc này lại không chịu nói?” Phượng Cửu Thiên ôm lấy cánh tay của Quan Sơn Thủy, đắc ý dào dạt nói.

“Yêm...... Yêm không có nói....... rõ ràng không phải nói như vậy?” Hai má Quan Sơn Thủy đỏ dần lên: “Ngươi, ngươi không cần vu khống yêm, yêm chính là nói, chúng ta cùng sống cùng chết.”

“Này có gì sai chứ? Hai câu này đâu có khác gì nhau.” Phượng Cửu Thiên không đồng ý bĩu môi: “Tốt thôi Sơn Thủy, ngươi xem như vì ta trị thương đi, nói một câu, vì câu nói của ngươi ta sẽ mau chóng tốt hơn.”

Quan Sơn Thủy ngồi thằng nhìn Phượng Cửu Thiên từ trên xuống dưới, oán hận: “Ngươi bị thương? Yêm như thế nào thấy ngươi lại có tinh thần như vậy? Quên đi. Ngươi cứ chịu đau đi, tốt nhất là chết đi, coi như yêm vì dân diệt hại.”

Phượng Cửu Thiên còn đang muốn nói, bỗng nhiên xa phu bên ngoài khụ một tiếng: “Đương gia đã đến nơi, đã đến Phượng Minh sơn, các huynh đệ đã đến nơi đón tiếp, thỉnh đương gia xuống xe lên núi.”

Quan Sơn Thủy thở ra, nghĩ thầm, ông trời còn thương yêm a, cuối cùng cũng đến Phượng Minh sơn, chắc tên này cũng không biết xẩu hổ đến nỗi trước mặt sư phụ huynh đệ đồng môn nói ra những lời buồn nôn đi.

Phượng Cửu Thiên “Nga” một tiếng, nhảy xuống mã xa, quả nhiên, phía trước có mấy người, vừa thấy hắn, đều chạy vội đến, vui mừng tiếp đón, sau đó quay sang đỡ Quan Sơn Thủy nói: “Lại đây bái kiến áp trại phu nhân của các ngươi đi.”

Quan Sơn Thủy “Rầm” liền ngã xuống, nhìn đám người vui vẻ tiến đến, gọi y “Bái kiến phu nhân, bái kiến tẩu tử” vân vân, y bỗng nhiên phát giác, kì thật chết trong tay nữ nhân kia, hay như cá chết bị nướng trong động cũng không tiếc. Ô ô ô, y sai rồi, y như thế nào có thể nghĩ Phượng Cửu Thiên có thể thu liễm, y sai rồi.

Phượng Cửu Thiên cười hắc hắc, đưa Quan Sơn Thủy đi giới thiếu cho mấy đương gia dưới trướng và các huynh đệ, trong tâm vẫn luôn nghĩ một việc, ngày còn dài, sẽ có một ngày, ta sẽ làm chính miệng ngươi hướng ta nói ái ngữ, hắc hắc hắc.

Mùa xuân gió nhẹ phất qua, giờ phúc này không khí dưới chân núi Phượng Minh đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment