Bức Tranh Kinh Hoàng

Chương 12

Nghe nói ngoài đời thực cũng từng có tình huống xác chết vùng dậy, khoa học giải thích là có liên quan tới điện từ sinh học*.

*Điện từ sinh học là sự tương tác giữa các trường điện từ và các thực thể sinh học.

Kha Tầm thầm nghĩ, điện từ sinh học có trâu đến mấy thì cũng không thể bằng điện tự nhiên, chưa kể sét đánh kiểu gì cũng phải hơn một tỷ vôn nhỉ? Người trong hiện thực có khi đã cháy khét lẹt rồi, nhưng đây không phải sự thật, nhỡ đâu có một con ma già vùng dậy thì ai mà cản được?

“Hay là chúng ta giấu quan tài đi?” Kha Tầm bàn với Mục Dịch Nhiên.

“Không có chỗ giấu đâu.” Ánh mắt Mục Dịch Nhiên nặng nề, “Giấu đến đâu cùng lắm cũng chỉ có thể nhét trong phòng hoặc chôn dưới đất, như vậy chẳng khác gì linh đường cả, nếu sét có thể đánh trúng quan tài xuyên qua nhà thì giấu ở đâu cũng đều có hậu quả như nhau thôi.”

“… Vậy là buộc chúng ta bó tay chịu trói à.” Kha Tầm đấm mạnh vào thân cây.

“Nếu có thể tìm được ấn trước tối nay thì chúng ta sẽ không phải lo chuyện sét đánh nữa.” Mục Dịch Nhiên nói xong cũng đi về phía tàng cây.

Kha Tầm vừa mới xuống dưới thì thấy vài người đi tới chỗ đào huyệt đã về, trên mặt vẫn còn dư lại sự hoảng sợ tột cùng.

Sau khi được Mục Dịch Nhiên đồng ý, Kha Tầm nói cho mọi người về nghi ngờ trong mặt quỷ ở cây hòe một lần, hỏi xem mọi người có muốn tìm cùng nhau hay không.

“Ăn cơm trước đã.” Vị bác sĩ này luôn giữ được sự trầm tĩnh của người làm ngành y, “Bù lại thể lực, ăn xong rồi tìm.”

Bữa trưa vẫn ăn ở nhà ông lão, chỉ có bánh ngô và dưa muối ăn với giá đỗ xào, tuy vẫn khó ăn như trước nhưng mọi người vẫn cố hết sức để ăn no bụng.

“Giờ tôi đang vô cùng nhớ nhung bánh crepe trái cây.” Vệ Đông thấp giọng nói với Kha Tầm, mắt hướng về phía ông chủ tiệm bánh ngồi đối diện.

Ông chủ tiệm bánh rán không biết là đã chấp nhận số phận hay vẫn còn sợ hãi mà ngồi một chỗ, không nói gì như mất hồn.

Sau khi ăn trưa, mọi người tụ tập dưới ba gốc cây hòe, cùng nhau bắt tay kiểm tra những mặt quỷ trên thân cây.

Vệ Đông chạy ra phía sau cái cây, cẩn thận cầm cành cây khô chọc vào cái mặt quỷ đang làm vẻ mặt khinh bỉ, bỗng nhiên cậu cảm thấy có người đi tới bên cạnh, người nọ thấp giọng hỏi: “Mấy người tra được đầu mối gì rồi?”

Nghiêng đầu qua thì thấy Lưu Vũ Phi.

“Đây chẳng phải là manh mối à.” Vệ Đông chỉ vào mặt quỷ.

“Có thế thôi à?” Lưu Vũ Phi tỏ vẻ không tin, “Không thể có chuyện đến bây giờ mà họ Mục mới chỉ tìm được chừng này manh mối, sợ là không nói cho hai đứa mày rồi.”

“Nghe anh nói thì có vẻ anh ta xịn quá nhỉ?” Vệ Đông vừa hỏi vừa tiếp tục chọc mặt quỷ.

Lưu Vũ Phi cười khẩy: “Ừ thì xịn, hai bức tranh trước đều là nó tìm thấy ấn, hơn nữa…”

“Kể chuyện thì đừng có kể một nửa giữ một nửa, cẩn thận đêm nay táo bón đó.” Vệ Đông nói.

Lưu Vũ Phi lườm cậu ta: “Đừng trách tao không nhắc trước, họ Mục kia không lương thiện như nó thể hiện ra bên ngoài đâu, cái mặt nó rất giả tạo.”

“Tôi còn chẳng cảm thấy anh ta lương thiện tí nào luôn.” Vệ Đông lại chọc cái mặt tiếp theo, “Có điều anh nói mặt anh ta nhìn giả tạo thì tôi công nhận.” Rõ ràng trông khiêm nhường lãnh đạm nhưng một khi tỏa aura thì ngầu xịn ngời ngời.

Lưu Vũ Phi lạnh mặt, hạ giọng nói: “Vậy mày có biết trong hai bức tranh trước, bất kỳ đứa nào kết bè kết đảng với họ Mục kia đều không thể đi ra khỏi tranh không?”

Vệ Đông nhấc tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gã: “Thế bò ra à?”

“…” Lưu Vũ Phi tức giận đến mức mặt cũng đổi màu, nhưng dường như gã vẫn cố gắng khống chế cảm xúc, chỉ cắn răng hỏi Vệ Đông, “Nó thật sự không tìm ra được manh mối gì khác à?”

“Sao mà tôi biết được, mà dù người ta điều tra ra cũng không thể nói cho tôi đâu.” Vệ Đông cúi đầu tiếp tục chọc mặt quỷ.

“Ở trong tranh, mày tốt nhất nên nhìn xa một chút.” Lưu Vũ Phi nhìn cậu ta, “Hỏi thêm được manh mối thì hi vọng ra khỏi tranh lại nhiều thêm.”

“Ờ tôi biết rồi.” Vệ Đông nói.

“Mày cũng đừng quên chúng ta lấy được chữ giống nhau, rất có thể sống hay chết thì đều dính đến nhau đấy.” Lưu Vũ Phi trầm giọng nhắc cậu, “Thế nên tao hi vọng là chúng ta có thể chia sẻ manh mối, cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây.”

“Ờ tôi biết rồi.” Vệ Đông nói.

Lưu Vũ Phi trừng mắt nhìn cậu ta hồi lâu, cuối cùng đành phải lấy một cành cây khô dưới đất đi theo cậu ta cùng chọc mặt quỷ.

Mọi người tìm cả buổi chiều nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì có ích.

Lúc này trời đã tối om, mây đen cuồn cuộn tụ lại trên đỉnh đầu, bầu trời không ngừng biến chuyển, cuộn lên rồi lại đè thấp xuống.

“Về thôi, trời tối rồi.” Giọng nói trầm trầm của bác sĩ lại càng khiến tâm trạng mọi người thêm u ám.

Ông lão đã nói khi trời tối thì phải về phòng để sắp xếp nhiệm vụ tối nay.

Điều này chứng tỏ trải nghiệm kinh dị kia sẽ lại xuất hiện lần thứ hai.

“Người có tấm vải chữ ‘Cô’ đêm nay sẽ canh gác, người bắt được chữ ‘Đãi’ sẽ phụ trách đi đào mộ ở ngoài làng hướng Bắc. Người lấy chữ ‘Ương’ thì tới phòng chứa củi của nhà họ Lý, còn chữ ‘Thủ’ thì trông kho thóc của nhà họ Lý.”

Lão già nói xong thì xoay người đi sang phòng bên, để lại tám người với sắc mặt khác nhau chìm trong sự im lặng khó nói thành lời.

“Tôi… Tôi không muốn chết…” Một lát sau, tiếng nức nở mới phá vỡ sự im lặng, “Kha nhi, tôi không muốn chết… Tôi không muốn tới linh đường… Tôi không muốn chết…”

Vệ Đông luống cuống, mặt mày trắng bệch kéo tay Kha Tầm, như đang tìm kiếm sự bao bọc và cam đoan từ người anh em tốt của mình.

Kha Tầm đỡ lấy cơ thể gần như sắp không đứng vững nữa của cậu ta, cảm thấy cả người như bị thiêu đốt.

“Họ Mục! Rốt cuộc ấn ở đâu?!” Khóe mắt của Lưu Vũ Phi cũng có mảnh vải chữ ‘Cô’ giờ như sắp nứt ra, gã xông lên mấy bước vươn tay muốn xốc áo Mục Dịch Nhiên nhưng lại bị Mục Dịch Nhiên bước sang một bên né tránh.

“Mày cứ thế trơ mắt nhìn người khác đi chết không có chút tính người nào à?!” Lưu Vũ Phi khàn giọng gào thét, trong mắt là sự sụp đổ điên cuồng, “Phun manh mối mày biết ra! Tao không muốn chết! Không ai muốn chết hết! Mày dựa vào đâu mà muốn chỉ mình mày còn sống ra ngoài?!”

Gào đến đây, gã lại vung tay về phía mọi người: “Chắc chắn họ Mục biết manh mối ấn ở đâu! Mọi người cùng nhau tiến lên! Ép cho nó phun ra! Nó biết! Chắc chắn nó biết!”

Mọi người im lặng, nhìn Lưu Vũ Phi đang suy sụp bằng ánh mắt như nhìn người chết.

Tuy những người khác cũng không thấy rằng mình sống sót được qua đêm nay, nhưng người phải đi canh quan tài ở linh đường… thì gần như có thể khẳng định là có đi mà không có về.”

“Tôi thấy,” Bác sĩ kia bình tĩnh mở miệng, “Nhân lúc còn chút thời gian thì mọi người nói ra manh mối mà mình nghĩ được ra đi, tập hợp lại chưa biết chừng lại tìm ra ấn.”

Thấy mọi người vẫn im lặng, bác sĩ lại bổ sung: “Theo như sắp xếp của hôm qua và hôm nay thì sớm muộn gì nhiệm vụ canh quan tài và đi đào mộ cũng sẽ được phân cho người khác.”

Ý là không ai thoát được đâu, nếu không cung cấp manh mối rồi mọi người cùng cố gắng thì kiểu gì cũng chết ở nơi này.

Thấy mọi người hơi dao động, bác sĩ nói tiếp: “Vậy tôi sẽ thả con săn sắt, bắt con cá rô. Trưa hôm qua tôi đã đi quanh cái làng này, phát hiện một tấm bia đá ở đầu làng, trên bia đá có khắc ghi chép giản lược về cái làng này.”

“Người trong làng đều mang họ Lý, tôi đoán dân làng ở đây chắc là đều chung dòng họ. Tổ tiên của bọn họ sống từ thời Chiến quốc, khi đó đã làm quan cho vua Tần, tên chức quan là ‘Tông chúc’.”

“Theo tôi biết thì quan ‘tông chúc’ phụ trách cúng bái báo cáo tổ tông cùng với làm việc quỷ thần, vì vậy chức quan này cũng giống như thầy mo.”

“Tôi cảm thấy chưa biết chừng cái này có liên quan một chút với nội dung trong tranh. Trên đây là những manh mối khá hữu dụng mà tôi có, nếu mọi người nghĩ ra điều gì nữa thì đừng ngại nói ra, mọi người cùng nhau phân tích thử xem sao.”

Bác sĩ nói xong thì quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên đầu tiên.

“Chuyện quỷ thần, nói thế ai chả nói được!” Lưu Vũ Phi nóng giận gào lên, “Dù tổ tiên của chúng nó không phải tông chúc cái khỉ gì thì toàn bộ cái bức tranh này đều là chuyện quỷ thần rồi! Manh mối này của mày đ*o được tích sự gì cả!”

Không ai để ý tới gã, chỉ đồng loạt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên như thể hắn là một pho tượng thần cứu thế.

“Tôi cho rằng tình trạng tử vong của năm người đêm qua tuân theo quy luật.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói, “Mà ghi chép về ngôi làng trên bia đá mà anh nói cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”

“Nói thế khác gì chưa nói!” Lưu Vũ Phi lại xông lên muốn nắm lấy người Mục Dịch Nhiên nhưng lại bị Kha Tầm đứng bên cạnh giữ lấy cánh tay.

“Hoặc là im mồm nghĩ cách, hoặc là tôi sẽ biến cái áo này của anh thành áo cho người cụt tay.” Kha Tầm nói mà mặt không đổi sắc, dồn sức lên tay khiến Lưu Vũ Phi đau đến mức gào lên thảm thiết, trán cũng toát mồ hôi lạnh.

“Nói đến tình trạng tử vong của năm người kia,” Bác sĩ nói theo Mục Dịch Nhiên, “Đúng là hai người chết ở chỗ đào mộ có hơi kỳ quái. Khi chúng tôi đi tới thì lũ quạ đã đang cấu rỉa và ăn xác, có điều vẫn nhìn ra được hai cái xác đó đã bị chia đều thành những tảng thịt bằng nhau —— chú ý, là ‘chia đều’, là những mảnh xác được chặt cực kỳ bằng nhau. Điều này khiến tôi cảm thấy có hơi không tự nhiên, trừ phi thứ sức mạnh kia bị ám ảnh cưỡng chế, nếu không thì tôi nghĩ là không việc gì phải… làm kỹ như vậy.”

Mục Dịch Nhiên buông mi trầm ngâm, bác sĩ thấy vậy thì không quấy rầy hắn nữa, anh nhìn sang những người khác: “Mọi người còn manh mối gì có thể cung cấp không?”

“Vậy để tôi nói,” Kha Tầm mở miệng, nhìn Mục Dịch Nhiên dường như biết cậu sắp nói gì nên không mở miệng ngăn cản, thế là cậu tiếp tục nói, “Không phải về manh mối, là cách làm sao để tránh bị hai con người giấy kia hại chết.”

Ánh mắt của mọi người lập tức dán lên mặt cậu.

“Bất kể mọi người được sắp xếp làm gì thì phải nghĩ cách giấu mình đi, dùng bao tải che cũng được, dùng củi gỗ chắn cũng được, chỉ cần đừng để hai con người giấy bên ngoài nhìn thấy, nếu chúng nó đi tới trước mặt mọi người thì nhất định phải ngừng thở.”

“Vậy còn người đi đào huyệt?” Người lấy được mảnh vải có chữ “Đãi” vội hỏi.

Kha Tầm lắc đầu: “Không biết.”

“Nếu thật sự không được thì dùng đất đắp lên xem sao.” Bác sĩ nói.

“Vậy còn canh quan tài?” Vệ Đông mặt mày tái mét run rẩy hỏi, “Liệu thứ trong quan tài kia có nhảy ra không? Có phải chính thứ trong quan tài đã móc mắt ba người kia không?”

Không ai trả lời cậu ta, căn phòng im lặng đến đáng sợ.

“Tiểu Mục có nghĩ ra gì không?” Bác sĩ phá tan sự im lặng đầy áp lực mà khó ai thừa nhận.

“Tôi đang quan tâm tới việc tổ tiên của dân làng là tông chúc.” Mục Dịch Nhiên nâng mắt, mọi người lập tức nhìn sang hắn.

“Làm việc quỷ thần có tính chất của thầy mo, đây là nghề rất phổ biến thời Xuân Thu Chiến Quốc.” Mục Dịch Nhiên nói, “Còn nguyền rủa cũng rất thịnh hành vào thời đó, ví dụ như trước khi hai nước đánh nhau thì sẽ cử hành nghi thức tế lễ, hạ lời nguyền lên vua của nước đối địch, nổi tiếng nhất chính là ‘Bài nguyền nước Sở’ ở giai đoạn sau Chiến quốc, đó là bài sớ được viết ra vào thời điểm mà cuộc chiến tranh giữa hai nước Tần và Sở đang trong giai đoạn kịch liệt nhất, vua Tần đã cầu khẩn thần tiên trên trời phù hộ nước Tần thắng lợi, đồng thời nguyền rủa nước Sở thua vong.”

“Kết nối với tình hình hiện tại, sau nhà họ Lý có ba cây hòe là loài cây thuộc về cõi âm, đây có khi chính là một kiểu nguyền rủa. Có nhiều nơi gọi cây hòe là ‘cây gọi quỷ’, hơn nữa trong truyền thuyết nó còn có đặc tính thu hút ma quỷ. Tôi thật sự nghi ngờ người đã trồng ba cây hòe này tại nhà họ Lý có ý đồ xấu với gia đình này.”

“Hơn nữa dù là ở thế giới trong tranh thì cảnh tượng hiện ra cũng phải có tính logic, câu chuyện phải kín kẽ không có bug, nhưng đêm qua trong nhà họ Lý chúng ta lại không gặp bất cứ con cháu hay người thân họ hàng của nhà họ Lý cả, xét theo lẽ thường thì đây là bug.”

Nhân vật của chúng ta hẳn là dân làng tới giúp đỡ nhà họ Lý, nếu chúng ta là người nhà họ Lý thì áo tang trên người sẽ không giống thế này. Từ đó có thể thấy hẳn là nhà họ Lý không còn con cháu hoặc người thân thích, mà nói khó nghe thì là tuyệt hậu.”

“Đối với người thời cổ đại hoặc là người thời xưa thì tuyệt hậu là một kết cục rất bi thảm, có người nói chính là bị báo ứng hoặc nguyền rủa.”

“Ngoài ra cỗ quan tài trong linh đường kia được tạo nên từ gỗ bách thuần, dùng gỗ bách thuần để làm quan tài thì sẽ bị trời giáng. Thiên lôi đánh xuống không phải một từ hay ho, bình thường cũng hay dùng từ này để nguyền rủa người khác qua lời nói, nhưng nếu dùng quan tài từ gỗ bách thuần trong thực tế thì đây không còn là nguyền rủa bằng miệng nữa mà đã là nguyền rủa thật sự, do con người tạo ra và có chủ đích.

“Kết hợp những điểm vừa rồi thì có thể cho ra một kết luận không biết có thể coi như manh mối quan trọng hay không, chính là nhà đang có tang này đã bị người khác nguyền rủa, bắt đầu từ khi trồng ba cây hòe cho tới tận bây giờ, cả nhà chết, không có con cháu, mà cái xác trong linh đường chính là người cuối cùng của nhà này, hộ gia đình đó đến đây là tuyệt hậu.”Hết chương 12.
Bình Luận (0)
Comment