Mọi người nghe xong thì im phăng phắc.
Rốt cuộc là loại người gì, hận thù sâu đến đâu mà phải nguyền rủa cả một nhà tuyệt tự rồi chết hết?
Thậm chí người cuối cùng đã chết kia cũng không tha, đã thành xác nằm trong quan tài rồi còn muốn để nó bị Thiên lôi đánh xuống.
“Chưa biết chừng chữ ký hoặc ấn lại ẩn giấu trong sự thật đằng sau toàn bộ những việc này.” Bác sĩ nói, “Có lẽ nếu chúng ta tìm ra người đã nguyền rủa cả nhà này thì sẽ tìm thấy ấn.”
“Tìm thế nào đây? Giờ trời đã tối, không thể tìm được!” Lưu Vũ Phi nóng nảy nhưng vẫn lo lắng bứt tóc, bím tóc sau đầu bị vò đến mức rối tung.
“Tôi đi gọi ông già kia ra hỏi.” Kha Tầm nói xong thì đi tới trước cửa phòng gõ mạnh vài tiếng, nhưng trong phòng hoàn toàn không hề có động tĩnh.
“Đập! Đập cho mở ra!” Lưu Vũ Phi đỏ mắt quơ lấy cái ghế trong phòng tiến lên, vung mạnh vào cánh cửa.
Kha Tầm suýt nữa bị gã đập vào, vội tránh hai bước sang bên cạnh, Lưu Vũ Phi liều mạng phá cửa như phát điên nhưng cánh cửa gỗ kia lại cứng rắn như sắt, cái ghế trên tay Lưu Vũ Phi đã bị đập cho vỡ tan tành nhưng vẫn chẳng khiến cánh cửa mảy may thương tổn.
“Vô ích thôi.” Bác sĩ khẽ lắc đầu, “Xem ra không thể phá cửa rồi, mọi người xem đồng hồ đi.”
Kha Tầm lấy điện thoại trong túi ra, vẫn không có sóng, hiện tại đã chín giờ.
“Từ chín giờ tối sẽ chính thức tiến vào giai đoạn ‘người ở yên’ trong 12 canh giờ.” Bác sĩ nói, “Ý là khi đêm càng khuya thì mọi người sẽ phải ngừng hoạt động, chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ. Dù chúng ta xô cửa thế nào thì ông già kia cũng đã tiến vàng trạng thái ‘người ngủ yên’ rồi, không thể làm gì nữa đâu, chúng ta đã bỏ lỡ thời điểm có thể hỏi ông ta, chỉ đành đợi đến sáng mai thôi.”
“Sao mà đợi đến mai được! Ngày mai tao sẽ mất mạng!” Lưu Vũ Phi gào thét, vẫn tiếp tục liều mạng dùng chân đạp lên cánh cửa gỗ kia.
Bác sĩ lắc đầu nhìn sang những người khác: “Với lại lúc này dù có hỏi người khác trong làng cũng vậy thôi, sẽ không có ‘người’ xuất hiện đâu.”
“Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…” Vệ Đông run lẩy bẩy, tuyệt vọng nhìn Kha Tầm.
“Khi nào thì không cho phép đi ra ngoài khỏi nơi quy định?” Kha Tầm hỏi Mục Dịch Nhiên.
“Không xác định được.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, “Hai bức tranh mà tôi vào lúc trước khác với bức tranh này, có điều về nguyên tắc thì bắt đầu từ 11 giờ đêm sẽ không thể tiếp tục đi lại tùy tiện nữa, vì từ 11 giờ là đến giờ Tý rồi.”
“Vậy tôi lại ra chỗ cây hòe tìm tiếp.” Kha Tầm nói xong thì lập tức bước nhanh ra cửa.
Cậu tin vào số mệnh nhưng chưa bao giờ chịu chấp nhận bất hạnh. Cậu vẫn luôn tin mệnh là thứ có thể thay đổi dựa vào chính bản thân mình.
Mục Dịch Nhiên chăm chú nhìn theo bóng lưng của cậu, rất lâu sau cũng không động đậy.
Vệ Đông vươn tay lau nước mắt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng theo, Mục Dịch Nhiên quay đầu nhìn những người còn lại, sau đó cũng ra khỏi phòng.
Mấy người kia lục tục đi ra cửa, chỉ để lại Lưu Vũ Phi đang phát điên vẫn liều mạng đấm vào cánh cửa gỗ.
Ban đêm cả ngôi làng tối đen không thấy được năm ngón tay trước mặt, sương mù dày đặc và mưa gió nổi lên mang theo một mùi tanh tưởi.
Kha Tầm nương theo ánh sáng điện thoại tìm đến cây hòe, trong ánh sáng mỏng manh, trăm ngàn gương mặt quỷ trên thân cây như đang sống sờ sờ, trắng bệch và dữ tợn.
Kha Tầm leo lên cây, bấu víu vào từng cành cây đầy mạo hiểm, cố gắng tìm dấu vết khả nghi, những người tới sau cũng không dám chậm trễ nữa, cả đám phân công nhau tranh thủ tìm.
Không khí tràn ngập áp lực, lo lắng, căng thẳng và sợ hãi, chẳng biết thời gian trôi nhanh hay chậm, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh, bác sĩ tắt tiếng chuông, thở hắt ra: “11 giờ kém 20 rồi, kết thúc tìm kiếm thôi, nếu không trở về sợ là sẽ gặp nguy hiểm.”
Những lời này lọt vào tai mọi người lại thấy hết sức tàn khốc.
Dù có không cam lòng đi nữa cũng không thể trì hoãn được. Trở về chưa biết chừng còn may mắn sống sót, nếu không về thì chắc chắn bỏ mạng.
Mọi người im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng nặng nề lết về phía nơi mà mình được phân công.
Vệ Đông vẫn như người mất hồn, mãi mà không nhấc chân lên được.
Kha Tầm siết chặt tay, đấm mạnh một phát lên thân cây, ngực nặng nề phập phồng thở dốc, cậu cắn răng đi tới nắm lấy tay Vệ Đông rồi kéo cậu ta về phía nhà họ Lý, đến khi vào tận cửa viện cũng không buông, kéo một mạch tới tận linh đường.
Mục Dịch Nhiên thấy không đúng, lập tức kéo tay Kha Tầm lại, thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
“Đêm nay tôi sẽ ở linh đường với Đông tử.” Kha Tầm gằn từng tiếng.
“Cậu muốn chết à.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng xoáy thẳng vào mắt cậu.
“Tôi không tìm chết thì cái chết cũng tìm đến tôi, như nhau cả.” Kha Tầm mặt không đổi sắc đón lấy ánh mắt hắn.
“Hành động theo cảm tính không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.” Mục Dịch Nhiên lạnh giọng.
“Có lẽ thế.” Trong ánh mắt của Kha Tầm toát lên sự can đảm bạo dạn thật tâm mà dù có là Mục Dịch Nhiên từng gặp vô số người cũng chưa bao giờ nhìn thấy, “Nhưng bảo tôi trơ mắt nhìn anh em mình chết thì tôi chịu. Tôi thà chết cùng cậu ấy, trước khi chết tôi cũng muốn biết rõ rốt cuộc là cái thứ chó má gì lại muốn mạng của tôi. Dù tôi không có sức phản kháng thì trước khi tắt thở cũng phải phun máu đầy mặt nó.”
“Nghe đây,” Mục Dịch Nhiên buông cánh tay cậu ra rồi lại đột nhiên kéo vạt áo trước của cậu, dùng sức lôi tới trước mặt mình, “Tôi không quan tâm cậu muốn chết kiểu gì, nhưng nếu liên lụy tới tôi thì đừng hòng. Quy định là hai người ở trong phòng chứa củi thì chắc chắn phải là cả hai người đều ở trong phòng chứa củi. Trừ phi có một người đã chết từ trước đó, nếu không thì người còn lại cũng sẽ bị phản phệ do vi phạm. Tất nhiên cậu không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm tôi sẽ bị làm sao, nhưng dưới tình huống xuất hiện khác biệt thì chỉ có một cách giải quyết thôi.”
Không đợi Kha Tầm hỏi, tay còn lại của Mục Dịch Nhiên đột ngột vung lên nhanh như chớp, đập thẳng vào sau gáy cậu, Kha Tầm không kịp làm bất cứ hành động tránh né nào, cứ thế gục xuống người Mục Dịch Nhiên không kịp rên một tiếng.
Mục Dịch Nhiên tóm lấy cậu, nhìn sang Vệ Đông đang run bần bật.
“Rất xin lỗi.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu ta, “Tôi nghĩ cậu và cậu ta đã biết rõ rồi, từ khoảnh khắc tiến vào trong bức tranh này thì tính mạng của chúng ta cũng đã ở trên bờ vực nguy hiểm, không chết đêm nay thì có thể chết đêm mai. Mà điều càng khiến người ta vô vọng là dù có rời khỏi bức tranh này thì sau đó cậu sẽ vẫn phải bước vào bức tranh tiếp theo, cũng giống như tôi, không biết khi nào mới kết thúc. Mà nếu mãi mãi không chấm dứt thì sao?”
Cơ thể Vệ Đông run lên kịch liệt, gần như không còn đứng vững nữa.
“Nếu thật là như thế thì cố giãy giụa sinh tồn dường như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên vẫn lãnh đạm và bình tĩnh như trước, “Nhưng vẫn cứ phải thử một chút, có lẽ sau khi rời khỏi bức tranh này sẽ không còn bức tiếp theo nữa. Vì vậy trong mắt tôi, có thể tiếp tục sống thì còn hi vọng, không thể tiếp tục sống chưa chắc đã không phải một loại giải thoát. Hi vọng tôi nói vậy có thể giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.”
“… Tôi…” Vệ Đông há miệng thở dốc nhưng lại chỉ phát ra được âm thanh mơ hồ không thành tiếng.
“Vào đi, không còn nhiều thời gian nữa.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Vệ Đông tựa như đã hoàn toàn mất đi khả năng tự quyết định hành động, nghe thấy Mục Dịch Nhiên nói thì xoay người thất thểu lết về phía linh đường.
Mục Dịch Nhiên nhìn theo cậu ta được vài bước, cúi đầu nhìn Kha Tầm vẫn đang nhíu mày hôn mê trong ngực mình, ánh mắt hắn khẽ động, hắn siết chặt lấy cậu rồi đuổi tới phía sau Vệ Đông, thấp giọng nói một câu bên tai cậu ta: “Sau khi vào nhà, cậu tìm một chỗ khuất mà nằm xuống, sau đó rụt đầu vào cổ áo, không được lộ bất cứ cái gì ra ngoài, kể cả tóc. Sau đó thì đừng động đậy gì cả, bất kể nghe thấy gì, bị cái gì chạm vào cũng tuyệt đối không được cử động, nếu thấy có động tĩnh bên cạnh thì cố hết sức nín thở.”
Vệ Đông hoang mang nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tôi mới chỉ phỏng đoán ra cách chứ chưa chứng thực, không chắc có tác dụng hay không.” Mục Dịch Nhiên nói nhẹ bẫng, “Cậu đừng ôm hi vọng quá lớn, đây chỉ là nỗ lực suy đoán cuối cùng mà thôi.”
Vệ Đông quay đầu lại, lảo đảo đi vào linh đường.
Kha Tầm bừng tỉnh sau một tiếng sấm rền.
Khi mở mắt thì khắp nơi đều đen kịt, đang định cử động thì lại bị một bàn tay ấn chặt xuống, giọng nói rất nhẹ của một người truyền vào tai: “Đừng cử động, tới rồi.”
Kha Tầm lập tức nhớ lại chuyện trước khi bị ngất, sau đó bừng bừng lửa giận giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại bị Mục Dịch Nhiên dùng bàn tay bóp chặt yết hầu, mạnh mẽ vật xuống đất.
“Vệ Đông không chết được, cậu mà lộn xộn nữa thì tôi sẽ tiếp tục đánh ngất đấy.” Mục Dịch Nhiên nói nhỏ đến mức không nghe thấy, nhưng vẫn đủ để cảm nhận được cái lạnh trong giọng nói của hắn.
Kha Tầm để bản thân bình tĩnh lại, nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất lạnh băng.
Một lát sau, âm thanh chuyển động truyền vào lỗ tai.
Đây là một thứ âm thanh kỳ quái, sột sà sột soạt.
Không phải tiếng giấy, cũng không phải tiếng gió thổi vào cành cây khô hay cánh cửa, nghe giống như vật gì đó đang từ từ ngọ nguậy.
Mục Dịch Nhiên lặng lẽ buông cổ Kha Tầm ra, trong nháy mắt đầu ngón tay hắn rời khỏi làn da của Kha Tầm, cậu bỗng cảm nhận được hơi lạnh thoáng qua trên đầu ngón tay hắn.
Hóa ra người này cũng biết căng thẳng. Kha Tầm thầm nghĩ, xem ra cái âm thanh ngọ nguậy kia còn có đẳng cấp cao hơn người giấy nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Kha Tầm lại thò tay ra nắm chặt tay Mục Dịch Nhiên.
Hai tay vừa tiếp xúc, Kha Tầm bỗng ngẩn ra, hơn nữa còn cảm nhận được cả người Mục Dịch Nhiên cũng cứng đờ.
Phản ứng của cơ thể khiến Kha Tầm cũng không ngờ được, cũng may lúc này đang trong thời khắc nguy hiểm, nếu không cậu thực sự có thể bị Mục Dịch Nhiên cắt cổ.
Nhưng Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không động đậy, vì cái tiếng ngọ nguậy kia đã gần trong gang tấc.
Hai người không hẹn mà cùng thở nhẹ lại, Kha Tầm có thể cảm nhận được âm thanh kia đang chậm rãi chuyển động ở bên ngoài đống củi, ngay phía sau hai bó củi mà Mục Dịch Nhiên làm cho hai người ẩn nấp, sau đó đột nhiên dừng lại ngay trên đầu hai người, cả không gian bỗng chìm vào im lặng.
Da đầu Kha Tầm run rẩy, cậu vội vàng ngừng thở.
Xung quanh cứ im lặng như vậy khiến cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Kha Tầm bắt đầu lo lắng, tim cậu đập quá kịch liệt, liệu có thể bị cái ‘thứ’ bên ngoài đống củi kia nghe thấy không.
Trong tĩnh lặng, mỗi giây đồng hồ trôi qua đều trở nên chậm chạp và đình trệ, một dự cảm không lành, vô hình và khổng lồ càng ngày càng đè nặng lên Kha Tầm.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ngay khi không khí trong phổi Kha Tầm cạn kiệt, gần như đúng lúc không nhịn được mà hít vào thì một tiếng “cạch” vang lên.
Bó củi che trước mắt rơi xuống.Hết chương 13.