Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 16

Hứa Yên không mất quá nhiều thời gian để lấy lại bình tĩnh. Khi cô bình tĩnh lại, liền nhận ra mình đang được ai đó ôm chặt vào lòng.

Hương thơm mát lạnh, thanh khiết của vải bông quen thuộc phảng phất trong hơi thở cậu.

Từng nhịp tim nặng nề đập vang bên tai, như muốn chấn động cả màng nhĩ.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt còn vương lệ, qua làn nước mắt mờ, thấy khuôn mặt mang chút trêu chọc của Đoạn Tự Lý.

Ngũ quan đẹp đến mức như thiên thần, vậy mà ánh mắt lại phảng phất nét tà ác của quỷ dữ.

“Không khóc nữa à?”

Hứa Yên như bừng tỉnh điều gì đó, vội đẩy cậu ra, rồi rút tờ giấy ăn từ chiếc hộp bên cạnh lau nước mắt: “Dọa chết tôi rồi.”

“Lá gan còn nhỏ hơn cả mèo.”

Cô lí nhí bổ sung, như muốn che giấu: “Lúc nhỏ từng bị tai nạn xe, nên tôi sợ chuyện này.”

Đoạn Tự Lý rõ ràng chẳng mấy bận tâm đến nguyên nhân nỗi sợ của cô, chỉ nhàn nhã ngắm vẻ mặt tái nhợt của cô một cách đầy thích thú: “Mà trông cậu lúc khóc cũng có chút đẹp.”

Hứa Yên có chút tức giận lườm cậu: “Cậu thích nhìn con gái khóc đến thế à?”

“Không, tôi chỉ thích nhìn cậu khóc.” Đoạn Tự Lý tựa lưng vào ghế, thong thả nói, “Ai bảo cậu giả vờ giỏi như thế.”

Ngoài xe, chủ nhân chiếc Ferrari đầu vàng vẫn đang say xỉn gây sự, nổi giận vì chiếc siêu xe mới được nâng cấp ngày đầu tiên ra đường đã bị đụng móp:

“Mày cút xuống đây cho ông! Làm rùa rút cổ gì vậy!”

“Xe ông mấy trăm triệu, mày đền nổi à?”

“Ra đây! Mẹ kiếp! Để ông xem mặt mũi thằng nào dám đâm xe ông!”

Nghe chói tai đến mức Hứa Yên cũng không chịu nổi, bèn hỏi: “Cậu không xuống dạy cho hắn một bài học à?”

Đoạn Tự Lý vẫn điềm nhiên lật từng trang tạp chí trong xe: “Loại như hắn, không đáng.”

Hứa Yên nhìn qua cửa kính tối màu, đúng là kiểu thiếu gia ăn chơi được nhà giàu nuôi chiều hư hỏng.

Đến cả một ánh nhìn thừa thãi từ nhị thiếu gia nhà họ Đoạn cũng không xứng đáng nhận được.

Không lâu sau, cảnh sát giao thông tới nơi. Không cần tài xế giải thích nhiều, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Sau khi kiểm tra nồng độ cồn, chủ xe Ferrari bị đưa thẳng về đồn.

Rắc rối duy nhất là cả Đoạn Tự Lý và Hứa Yên cũng phải tới đồn công an để lấy lời khai. Phần đuôi xe bị móp nhẹ nên cần giữ lại để phân định trách nhiệm.

May mắn là đồn công an cách Hồ Quang Tự không xa, đi bộ về cũng tiện.

Hai người sóng bước, một trước một sau, đi bộ trở về.

Trăng đã khuất dần cuối chân trời, xa xa ánh bình minh vừa chớm, nhưng dường như vẫn chưa thể xua tan màn đêm dài bất tận.

“Muộn thế này rồi, anh cậu không chờ cậu về nhà sao?”

“Anh tôi là cú đêm, chắc vẫn thức.”

“Không phải anh cậu thích cậu đấy chứ? Kiểu như trong [Lôi Vũ]…”

Chưa để cậu nói hết câu bừa bãi, Hứa Yên liền quay lại, giận dữ dùng túi xách đập vào người cậu: “Đoạn Tự Lý, đầu óc cậu chứa cái gì thế?!”

Đoạn Tự Lý tránh ra một bước, nhướng cằm: “Tôi nhìn người rất chuẩn. Cẩn thận đi, anh cậu có vẻ hơi b**n th**.”

“Cẩn thận cái đầu cậu!” Cô trừng mắt nhìn cậu, tức muốn nổ tung.

Với nhóm con gái cuồng nhiệt si mê cậu ở Bồ Tinh, cậu lạnh lùng như băng đá, không ngờ bản chất bên trong lại xấu xa như vậy.

Hứa Yên sải bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa. Nhưng khi cánh cửa khép lại, lại bị Đoạn Tự Lý ấn nút ngoài mở ra: “Giận rồi à?”

“Không.” Hứa Yên thản nhiên đáp, “Cậu nghĩ sao tùy cậu. Người trong sạch không cần biện minh.”

Đoạn Tự Lý không tiếp tục chủ đề ấy nữa, cậu áp điện thoại vào khu vực cảm ứng, quẹt lên tầng của mình. Thang máy bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.

“Không phải cậu học vẽ à, sao còn học thêm piano? Định lấn sân tài sắc vẹn toàn à?”

“Piano là bị ép học.” Nhắc tới chuyện này, Hứa Yên cảm thấy phiền lòng. “Bố tôi, ông ấy luôn có hình mẫu ‘con gái lý tưởng’ trong đầu, bắt buộc phải biết chơi piano. Tôi từ nhỏ đã bị nhốt bên cây đàn, nhưng đáng tiếc là chẳng có chút năng khiếu âm nhạc nào.”

“Làm việc mình không giỏi, đúng là khổ thật.”

Hứa Yên liếc nhìn cậu: “Cậu cũng từng vậy sao?”

“Vẫn đang vậy.”

“Cậu mà cũng có thứ không giỏi á?” Hứa Yên tò mò.

Đoạn Tự Lý bình thản đáp: “Nghe lời.”

Hứa Yên ngẫm nghĩ một lúc, rồi bất chợt bật cười: “Tôi cũng thấy cậu chẳng ngoan ngoãn gì. Cậu là người kiêu ngạo nhất mà tôi từng gặp.”

“Tôi còn ngoan hơn cậu tưởng đấy.” Đoạn Tự Lý không hề né tránh, “Và cũng biết rõ cách ẩn mình và nhẫn nhịn hơn cậu.”

Thật ư?

Thật vậy sao?

Cô chợt nghĩ đến quãng thời gian dài đằng đẵng đã qua, những nỗi uất ức sâu kín, chẳng ai hiểu, bỗng chốc bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy.

Cô đột ngột quay đầu nhìn cậu.

Đoạn Tự Lý cũng đang nhìn cô, giây phút hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim vẫn luôn xa cách, thoáng rung động như những kẻ đồng cảnh ngộ cùng thương xót nhau.

Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua.

“Đinh”, thang máy mở cửa.

Hứa Yên bước ra ngoài, bỗng nhiên hỏi: “Đoạn Tự Lý, nên cậu vốn không hề thích Tô Vãn An đúng không?”

Trong thang máy, nét mặt Đoạn Tự Lý không thay đổi.

Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay nhấn nút đóng cửa.

Buổi phỏng vấn vào thứ ba, các phòng ban khác nhau tổ chức tuyển chọn ở các phòng riêng biệt.

Số lượng người đăng ký vào ban Chủ tịch là đông nhất.

Lý do quan trọng nhất dĩ nhiên là vì Chủ tịch năm nay của Hội học sinh chính là Đoạn Tự Lý.

Phần lớn các bạn nữ đều muốn có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với anh, nên mới đăng ký vào ban Chủ tịch.

Thế nhưng số vị trí cần tuyển lại ít đến đáng thương:

Chỉ có tám suất cho vị trí thư ký Chủ tịch, mà số người đăng ký vượt quá bốn trăm.

Không thể không thừa nhận, dưới sự lãnh đạo của Đoạn Tự Lý, phong cách làm việc của Hội học sinh đúng là xuất sắc.

Nghe Thích Ấu Vy nói, mấy năm trước, các tài liệu ôn thi và đáp án phỏng vấn chuẩn đã bị truyền tay trong nhóm sinh viên có “quan hệ” hoặc “kênh riêng”.

Năm nay, thật sự không có chút thông tin nào rò rỉ…

Điều đó cho thấy người dưới trướng cậu ấy rất đồng lòng. Giống như người ta vẫn nói, trong mắt cậu ấy không hề dung túng dù chỉ là một hạt cát.

Một người như vậy, đúng là có khí chất của người đứng đầu.

Ngay cả một Hội học sinh mục nát đến nỗi không ai buồn nhắc tới, vậy mà cũng có thể được cậu ấy chấn chỉnh lại, trở nên nghiêm minh, liêm chính.

Hành lang chật kín học sinh đến phỏng vấn.

Người qua kẻ lại tấp nập.

Có người căng thẳng lẩm nhẩm ghi nhớ nội dung trước tường, có người lại cùng bạn bè luyện tập tình huống hỏi đáp như phỏng vấn thật…

Không lâu sau, Đoạn Tự Lý bước đến.

Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Dù mặc đồng phục đơn giản của Bồ Tinh, Đoạn Tự Lý vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Cậu không hề tỏ ra phô trương, chỉ đi cùng mấy phó chủ tịch, vừa đi vừa trao đổi gì đó.

Vậy mà ánh mắt của mọi người vẫn như bị hút chặt lấy, chẳng thể rời đi, giống như bị nam châm thu hút vậy.

Sức hút áp đảo!

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu.

Điều khiến mọi người ngỡ ngàng nhất là phần phỏng vấn bằng hình thức hỏi đáp mọi năm vốn chỉ làm cho có lệ, nay đã bị thay đổi hoàn toàn.

Thay bằng hình thức thảo luận nhóm không người lãnh đạo.

Tất cả được chia thành hai mươi lăm nhóm nhỏ, mỗi nhóm từ mười đến hai mươi người. Nhiệm vụ là cùng nhau xây dựng kế hoạch tổ chức một hoạt động trong trường, từ khâu chuẩn bị đến quy trình.

Toàn bộ quá trình thảo luận chính là quá trình đánh giá năng lực.

Dĩ nhiên, vì là vị trí trong Ban Chủ tịch, nên trong nhóm của Hứa Yên có không ít người nổi bật tự nhận mình là lãnh đạo.

Ai nấy đều cố gắng thể hiện tài năng tổ chức của mình, đưa ra vô vàn ý tưởng bay bổng, thậm chí có phần kỳ quặc. So với họ, Hứa Yên lại khá trầm lặng.

Nhưng cô luôn biết cách đánh giá và phản biện các ý tưởng ấy, có thể nhanh chóng nhận ra đâu là điều có thể thực hiện được, đâu là điều phi lý và nêu ra vấn đề.

Sau hai mươi phút thảo luận, Cao Minh Lãng đã nhìn cô với ánh mắt đầy tán thưởng.

Ánh mắt đó có hàm ý rõ ràng, Hứa Yên hiểu rằng phần biểu hiện của mình đã đủ sức thuyết phục.

Quả nhiên, trong nhóm hai mươi người của cô, mười tám người bị loại. Chỉ còn lại cô và một sinh viên khác, cũng là người không tranh giành vai trò “lãnh đạo”.

Một nam sinh lúc nãy vốn rất năng nổ thì bị loại, không cam lòng, tức tối chất vấn các thành viên Ban Chủ tịch tại chỗ: “Tôi bị loại là vì lý do gì?!”

Chẳng cần đến Đoạn Tự Lý lên tiếng, Cao Minh Lãng đã đáp:

“Ban Chủ tịch là trung tâm điều hành toàn bộ Hội học sinh, việc gì cũng phải lo, nhưng Chủ tịch chỉ có một. Mỗi người đều có ý kiến riêng, ai cũng muốn làm chủ, cuối cùng tranh cãi loạn cả lên thì ai làm việc? Chúng tôi cần là người thật sự biết bắt tay vào làm, không phải là những người mới đến đã vắt chân chữ ngũ tìm cảm giác lãnh đạo.”

Câu nói ấy khiến phần lớn sinh viên như sực tỉnh.

Thì ra việc chọn Ban Chủ tịch… lại là theo tiêu chí như vậy.

Những người nhận ra điều này từ đầu, phần lớn đều được giữ lại.

Không nói nhiều, nhưng rõ ràng đều là những người có thể thực hiện tốt công việc.

Bao gồm cả Hứa Yên, có tổng cộng khoảng hơn ba mươi người, lọt vào danh sách ứng viên cho vị trí Trợ lý Chủ tịch.

Tiếp theo là năm thành viên trong nhóm chủ tịch, bao gồm cả Đoạn Tự Lý, cùng những người vượt qua vòng vừa rồi bước vào vòng tuyển chọn.

Đoạn Tự Lý chỉ cần chọn một trợ lý, bốn phó chủ tịch còn lại mỗi người chọn hai. Tổng cộng chỉ có chín người được chọn vào Ban Chủ tịch.

Ba mươi người chọn chín, cạnh tranh vẫn rất khốc liệt.

Nhưng vòng này không còn thuần túy dựa vào năng lực nữa, mà mang thêm yếu tố may rủi, đó là vòng hai bên lựa chọn.

Học sinh chọn vị trí mình muốn, Chủ tịch sẽ chọn lại, nếu bị loại thì xem như kết thúc.

Quy tắc này vừa được công bố, mọi người đã xôn xao bàn tán, vì đúng là phải phụ thuộc vào vận may.

Nếu chọn được Chủ tịch có ít người chọn, khả năng được nhận sẽ cao hơn.

Hứa Yên ngẩng đầu nhìn lên hàng ghế Ban Chủ tịch.

Không nghi ngờ gì, Đoạn Tự Lý là người được yêu thích nhất. Ai cũng muốn theo cậu.

Nhưng cậu chỉ có một chỗ duy nhất.

Cô lại nhìn sang mấy người khác. Cao Minh Lãng lúc nào cũng tươi cười, tính cách thân thiện, dễ tiếp cận, không có dáng vẻ của một lãnh đạo.

Còn Đường Thận thì tính tình thẳng thắn, lời nói sắc lẹm, có phần gay gắt. Làm việc dưới trướng cậu ta chắc chắn không dễ chịu gì.

Hai vị còn lại, Hứa Yên không rõ lắm, nhưng nhìn qua thì có vẻ là người tốt.

Chỉ có năm phút để suy nghĩ. Hết giờ, thành viên phụ trách sẽ thu lại các phiếu nguyện vọng.

Hứa Yên nhanh chóng cân nhắc phương án tối ưu trong đầu, tay vẫn còn chần chừ trên trang giấy.

Thật lòng mà nói, cô không thích cảm giác bất định, càng không thích phải trông cậy vào may mắn.

Có những việc, chỉ cần cố gắng là sẽ đạt được, thì cô không ngại.

Dù phải bỏ ra gấp trăm, gấp ngàn, thậm chí gấp vạn lần công sức, miễn là có thể đạt được mục tiêu trong lòng, cô đều sẵn sàng.

Cô đã cố gắng đến tận đây, hiện tại chỉ còn một bước nữa để đến gần người đó…

Vậy mà lúc này, lại phải dựa vào vận may…

Thật sự, rất khó chịu.

Nhưng ngoài vận may, liệu có còn yếu tố nào có thể dự đoán được không?

Hứa Yên nhìn kỹ từng người trên hàng ghế Chủ tịch, đầu óc nhanh chóng vận hành.

“Cậu chọn xong chưa?” Người phụ trách đứng trước mặt cô. “Sắp hết giờ rồi.”

Hứa Yên nhanh chóng viết một cái tên lên giấy, trao lại phiếu nguyện vọng, trên môi nở nụ cười hoàn hảo như mọi khi.

“Tôi viết rồi, cảm ơn cậu.”

Bình Luận (0)
Comment