Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 17

Kết quả cuối cùng… thật sự khiến người ta bất ngờ!

Cho đến khi nguyện vọng của bạn học cuối cùng được công bố, người được cho rằng có khả năng cao nhất sẽ chọn chủ tịch Đoạn Tự Lý, con số trước bảng tên của cậu ấy vẫn dừng lại ở số 0.

Không ai chọn cậu cả.

Dường như Đoạn Tự Lý đã sớm lường trước kết cục này, vẫn điềm nhiên ngồi tại ghế chủ tịch, chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Phần lớn các “fan” hâm mộ Đoạn Tự Lý đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

Trong số 30 người còn lại, ai cũng là những người thực sự muốn vào hội học sinh để làm việc nghiêm túc và tích lũy điểm. Mà Đoạn Tự Lý chỉ có một suất trợ lý chủ tịch, mọi người đều cho rằng cạnh tranh quá lớn nên không dám điền nguyện vọng.

Giờ kết quả được công bố: Không một ai đăng ký.

Khiến người ta sốc vô cùng!

Chỉ cần nhìn vẻ mặt tiếc nuối của các bạn học trong vòng chung kết cũng đủ hiểu họ thất vọng đến nhường nào.

Giá mà… Giá mà chọn Đoạn Tự Lý ngay từ đầu thì đã khác rồi!!!

Đi theo cậu ấy, việc thăng chức lên chủ tịch trong tương lai chỉ là chuyện sớm muộn.

Hối hận gần chết.

Trong khi đó, người được xem là dễ gần nhất trong ban chủ tịch – Cao Minh Lãng, con số trước mặt cậu lại cao nhất: có đến 18 người chọn cậu ấy.

Trong số đó có cả Hứa Yên.

Người may mắn nhất là những ai chọn Đường Thận, chỉ vừa đúng hai người, lập tức trúng tuyển.

Hứa Yên liếc nhìn Đoạn Tự Lý một cái, mà Đoạn Tự Lý… cũng đang nhìn cô. Trong ánh mắt ấy thoáng nét cười như không, mang chút ý tứ khó đoán.

Chỉ là khi đeo mặt nạ lên, người ta khó mà nhìn thấu được tâm tư thực sự của cô gái ấy qua đôi mắt to tròn trong sáng kia.

Cao Minh Lãng vừa thấy Hứa Yên chọn mình, như trút được gánh nặng trong lòng. Đến lượt chọn lại ở vòng tiếp theo, cậu không hề do dự mà chọn cô ngay.

Cậu rất khoa trương, đích thân bước xuống dẫn Hứa Yên đến bên cạnh mình.

Không còn che giấu nữa, niềm vui tràn ngập trên gương mặt, phấn khởi đến mức trông như một chú cún nhỏ vui mừng muốn bay lên trời.

Nhưng chính sự quá rõ ràng ấy lại khiến những người khác không hài lòng.

Đặc biệt là những người từng tin tưởng, chọn Cao Minh Lãng nhưng lại bị loại, trong lòng dấy lên không ít bất mãn.

Kể cả Đường Thận và vài phó chủ tịch khác cũng đã không ngừng lườm nguýt.

Cao Minh Lãng, cái đồ ngốc này, ít ra cũng nên giữ hình tượng một chút chứ!

Quả nhiên, yêu vào là trí thông minh lập tức đi xuống âm phủ.

Mọi chuyện dần vượt quá kiểm soát, đến mức có một nam sinh bị loại đứng hẳn dậy nói lớn:

“Phó chủ tịch Cao, như vậy là không công bằng đâu. Tuy không ai biết tiêu chí chọn người là gì, nhưng ai mà không biết dạo gần đây cậu thân thiết với bạn học mới chuyển đến lớp E, người còn xinh hơn cả hoa khôi trường. Cậu thiên vị rõ mười mươi luôn rồi đấy.”

“Ai thiên vị chứ?” Cao Minh Lãng phản bác đầy bực dọc. “Không phải Hứa Yên đạt điểm cao nên được chọn sao? Tôi chọn cô ấy thì sao nào?”

“Hai người quan hệ tốt, tất cả mọi người đều biết, chắc chắn có vấn đề rồi!”

“Cậu… cậu nói linh tinh gì đấy!”

“Thế thì cần chọn gì nữa, hai người cứ thẳng thắn tiến đến nhau là xong.” Nam sinh rất biết cách dẫn dắt không khí: “Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là những con tốt trong trò chơi của hai người thôi.”

Trước làn sóng nghi ngờ, Cao Minh Lãng gần như không thể giữ nổi bình tĩnh, mặt đỏ bừng, suýt nữa đã chửi thề.

Nhưng lại không thể, dù sao cũng đang mang danh phó chủ tịch.

Dù các học sinh xung quanh không ai dám dũng cảm như nam sinh kia, nhưng tiếng xì xào thì mỗi lúc một lớn hơn.

Đối diện với tất cả nghi vấn ấy, Hứa Yên lại bình tĩnh hơn nhiều.

Thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra.

Cao Minh Lãng…

Quả thật ngu ngốc đúng như cô dự đoán.

Tốt lắm.

“Chủ tịch Đoạn, đến giờ thì cả vòng sơ khảo lẫn phỏng vấn đều rất công bằng, bọn tôi không có ý kiến gì.” Nam sinh nọ lại chuyển hướng sang Đoạn Tự Lý. “Nhưng người anh em thân thiết của cậu là Cao Minh Lãng lại hành xử như vậy thì không công bằng chút nào. Chúng ta không thể để một con sâu làm rầu nồi canh lại, chọn lại đi!”

“Đúng đấy! Ủng hộ chọn lại!”

Nhóm học sinh bị loại liền đồng thanh hô lớn: “Chủ tịch, duy trì sự công bằng! Chọn lại đi!”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía trung tâm, nơi Đoạn Tự Lý đang ngồi.

Hứa Yên… đã đánh giá thấp Đoạn Tự Lý rồi.

Cô tưởng rằng cậu sẽ dàn xếp ổn thỏa, giữ gìn công bằng.

Vì đó chính là một trong những điều cậu đang làm sau khi nhậm chức.

Thế nhưng, cậu lại chậm rãi nhìn về phía nam sinh kia, rồi mở lời: “Thứ nhất, cậu đã bị loại. Vậy nên, cậu không có tư cách dùng từ ‘chúng ta’ khi nói chuyện với tôi.”

Một câu dứt khoát, không hề nể nang khiến đối phương mặt đỏ rần…

Hứa Yên bỗng nhớ lại câu nói của Đoạn Tự Lý đêm hôm đó – rằng cậu rất ghét “nghe lời”.

Dù đó là điều cậu luôn cố nhẫn nhịn.

Nam sinh kia cố tình muốn dồn cậu vào thế khó, nhưng Đoạn Tự Lý dĩ nhiên sẽ không để cậu ta đạt được mục đích.

“Cao Minh Lãng không vi phạm bất kỳ quy định nào của vòng chọn lại. Chỉ vì cậu không vui, kêu hai tiếng là muốn tổ chức chọn lại à? Cậu tưởng mình là ai?”

Giọng nói thong thả nhưng đầy áp lực.

Cả hội trường im bặt, nam sinh kia càng không dám hó hé thêm lời nào, chỉ biết chui rúc vào đám đông, mất hết thể diện.

Đoạn Tự Lý tuy nói năng gay gắt, nhưng lại cực kỳ có lý.

Toàn bộ quá trình sơ khảo và phỏng vấn của hội học sinh lần này, sự công bằng là điều ai cũng thấy rõ.

Mà khả năng đưa ra quyết định đúng lúc của cậu, cũng không thể nghi ngờ.

Chỉ có những kẻ hay thay đổi mới khiến lòng người dao động.

Cuối cùng  Cao Minh Lãng cũng lấy lại tự tin, giữ Hứa Yên ở lại bên mình, khẽ nói: “Cậu đừng sợ, anh Tự rất biết cách bảo vệ mọi người, tôi với cậu ấy là bạn thân bao nhiêu năm nay rồi. Người ta thích nói thì cứ để họ nói, điểm của cậu vốn đã rất cao, việc gì phải để ý họ nói gì!”

Hứa Yên lại nhìn xuống phía dưới, những ánh mắt đầy ghen tỵ và oán trách dâng trào không giấu được.

Cô cắn nhẹ môi, có phần ngại ngùng.

Tính kế được Cao Minh Lãng, nhưng lại bị Đoạn Tự Lý tính ngược lại…

“Xin lỗi, tôi không ngờ lại khiến Phó chủ tịch Cao và hội học sinh rơi vào tình huống khó xử thế này. Đúng là tôi và Phó chủ tịch có quen biết, chọn cậu ấy cũng là vì cảm thấy an toàn hơn.”

Hứa Yên nói với vẻ tự trách, “Quả thực là tôi đã suy nghĩ chưa thấu đáo. Tôi xin rút lui.”

“Gì cơ… khoan đã…”

Không đợi Cao Minh Lãng ngăn lại, Hứa Yên đã quay người bước xuống khỏi bục Chủ tịch.

Biểu cảm đầy “áy náy” ấy khiến tim Cao Minh Lãng như vỡ vụn.

Là cậu… là do cậu khiến Hứa Yên phải rút lui.

Là lỗi của cậu, nếu cậu bớt phô trương lại một chút, thì đã không đến nỗi này.

Quyết định của Hứa Yên khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Ngay cả khi Đoạn Tự Lý đã đứng ra bênh vực Cao Minh Lãng, cô vẫn lựa chọn rút lui vào lúc này.

Vào được Hội học sinh đâu phải chuyện dễ.

Chỉ cần bước chân vào, coi như đã chạm ngưỡng của lớp A và lớp S rồi!

Tương lai rộng mở ngay trước mắt… vậy mà cô vẫn có thể buông tay?

Nhưng đúng là Hứa Yên đã từ bỏ.

Cô đã ngồi vào hàng ghế dành cho thí sinh bị loại.

Cao Minh Lãng thấy hối hận muốn chết, nhưng cũng hiểu rõ tính cách của Hứa Yên.

Cô ấy nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng một khi đã quyết thì không dễ gì thay đổi.

Sau khi chọn lại người, Cao Minh Lãng nghiến răng nói: “Vị trí trợ lý của Chủ tịch hiện vẫn còn trống, mặc dù trường hợp này khá hiếm gặp, nhưng chúng tôi đã có phương án dự phòng, sẽ lựa chọn một bạn trong số các thí sinh bị loại.”

Câu nói ấy như thắp lên hy vọng mới cho những ai từng thất vọng, khiến cả hội trường lại xôn xao.

Hứa Yên thả lỏng bàn tay đang siết chặt.

Trên đời này, phần nhiều vẫn là chuyện may rủi.

Con đường cô đi đến hôm nay, chẳng phải vẫn luôn là đánh cược sao?

Người không có gì để mất, thì cũng chẳng ngại thất bại.

Cao Minh Lãng ngước mắt đầy mong chờ nhìn về phía Đoạn Tự Lý. Nhưng cậu chẳng buồn đáp lại dù chỉ một ánh nhìn.

Chỉ thấy Đoạn Tự Lý chậm rãi đứng dậy, điềm tĩnh nói: “Không chọn nữa.”

Một loạt tiếng thở dài thất vọng vang lên.

Thế nhưng, ngay giây sau, cậu lại cất lời: “Người có tổng điểm cao nhất của bài thi viết và phỏng vấn, đến bên tôi.”

Một câu nói lại thắp lên hy vọng trong ánh mắt của không ít người.

Chỉ bằng vài lời ngắn gọn, cậu đã có thể khuấy động cảm xúc của tất cả.

Hứa Yên nhìn chăm chú về phía cậu, người dường như… cũng đang tận hưởng trò chơi này.

“Tôi được 90 điểm thi viết, phỏng vấn 86, tổng cộng 176 điểm!”

“Tôi cao hơn này, haha, tớ được 184!”

Các thí sinh bắt đầu xôn xao báo điểm của mình.

Các thành viên Hội học sinh lập tức tổng hợp, trích xuất bảng điểm của 22 thí sinh bị loại, làm thành một bảng Excel.

Chỉ cần một lần sắp xếp.

Người có điểm cao nhất… chính là Hứa Yên, người vẫn im lặng từ đầu.

“Yeah!”

Cao Minh Lãng âm thầm siết chặt nắm tay, cố kìm niềm vui khỏi lộ ra mặt, sợ lại bị nghi ngờ có gian lận.

Nhưng lần này, không ai còn gì để nói.

Bảng điểm rõ ràng ở đó.

Hứa Yên vốn dĩ đã là người có điểm cao nhất vòng thi viết, phần thảo luận nhóm cũng rất khá, cộng lại là xứng đáng.

Hơn nữa, cô vốn đã đủ điều kiện trúng tuyển, chỉ là vì tự nguyện rút lui, giờ lại được chọn lại nhờ tổng điểm…

Người có thực lực, sẽ không bị bỏ lỡ.

Hứa Yên bước ra khỏi đám đông, tiến thẳng về phía người cô cần đến.

Đoạn Tự Lý ngẩng đầu, nhìn cô từng bước tiến lại gần, cho đến khi đứng bên cạnh cậu.

“Thời gian thử việc là một tháng.” Giọng Đoạn Tự Lý không lớn, nhưng tất cả đều nghe thấy. “Nếu sau một tháng tôi vẫn không hài lòng, mời rời đi.”

“Nếu đến cả một tháng tôi cũng không khiến cậu hài lòng…” Hứa Yên khẽ đáp, chỉ đủ để mình cậu nghe thấy, “Vậy thì tôi không xứng… đứng cạnh cậu.”

Tầng cao nhất của Tĩnh Thù Lâu, nơi hành lang gió thổi khá mạnh.

Thích Ấu Vy bị Trì Hoan Ý cùng mấy người khác nửa kéo nửa đẩy, lảo đảo bị đưa đến trước mặt Tô Vãn An.

Tô Vãn An đang ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, phía trước là bàn trà nhỏ với bộ ấm chén tinh xảo và bánh ngọt, tay nhẹ nhàng khuấy muỗng bạc, ngón út khẽ nâng.

Đến khi Trì Hoan Ý đẩy người đến gần, cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Con khốn, mày dám thông đồng với Hứa Yên lừa bọn tao!” Trì Hoan Ý giơ tay tát Thích Ấu Vy một cái giòn tan.

Thích Ấu Vy bị đánh lệch cả đầu, má lập tức ửng đỏ.

Cô ôm má, giọng đầy sợ hãi và ấm ức: “Tôi… tôi không có lừa các cậu!”

Trì Hoan Ý tiến thêm một bước: “Cô ta vào được Hội học sinh rồi! Bao nhiêu người nộp đơn, cuối cùng lại là cô ta được đến bên Đoạn Tự Lý. Tâm tư rõ rành rành như thế, còn dám nói là không lừa tụi này?”

Thích Ấu Vy gắng nuốt nước mắt, vội vàng giải thích: “Thật sự không có! Rõ ràng cô ấy nói thích Cao Minh Lãng mà! Dạo này bọn họ cũng hay gặp nhau!”

“Còn nhắc đến cái tên Cao Minh Lãng! Chỉ có tên ngốc đó mới bị lừa thôi!”

“Không phải đâu!” Thích Ấu Vy lắc đầu, cố giữ lý trí, “Buổi phỏng vấn mọi người đều thấy mà. Nếu Hứa Yên thật sự nhắm vào Đoạn Tự Lý, cô ấy đã chọn cậu ấy ngay từ đầu rồi, nhưng không, cô ấy chọn Cao Minh Lãng. Là vì bị nghi ngờ đi cửa sau nên cô ấy mới chủ động rút lui. Hơn nữa, Đoạn Tự Lý là người chọn lại cô ấy, dựa vào tổng điểm cuối cùng. Như vậy sao gọi là có tính toán trước được!”

Thật ra… chính điều này mới khiến Tô Vãn An thấy khó chịu nhất.

Phải.

Hứa Yên chọn Cao Minh Lãng.

Mỗi bước đi trông như vô tình, như thể bị tình huống xô đẩy nên mới về bên Đoạn Tự Lý.

Hết sức hợp lý, không sơ hở.

Thế nhưng… Tô Vãn An vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Nghĩ kỹ thì lại không có chút dấu vết nào.

Nếu… nếu thật sự là Hứa Yên tính toán mọi chuyện đến mức ấy, một tay thao túng tất cả,

Vậy thì cô… thật sự là một người rất đáng sợ.

Đúng lúc ấy, cánh cửa tầng thượng bị đẩy ra.

Hứa Yên chậm rãi bước vào.

Không ai ngờ cô lại xuất hiện vào thời điểm này, Tô Vãn An lập tức trừng mắt lườm Thích Ấu Vy một cái sắc lẹm, trong lòng càng thêm chắc chắn bọn họ đã thông đồng với nhau.

Tô Vãn An vẫn ngồi thẳng người đầy khí thế, còn Thích Ấu Vy cúi gằm mặt, má bỏng rát, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt chưa khô.

Ánh mắt Hứa Yên lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Thích Ấu Vy. Trên gương mặt cô là nụ cười dịu dàng: “Ấu Vy, tôi tìm cậu nãy giờ. Đống đồ trong máy giặt đã xong rồi, phiền cậu lấy ra hộ tôi nhé? Tôi đang chờ để giặt mẻ tiếp.”

Thích Ấu Vy vội vàng gật đầu, chuẩn bị đi theo cô.

Trì Hoan Ý lập tức bước lên, giọng châm biếm lạnh lùng: “Hứa Yên, cậu giỏi thật đấy, làm đến trợ lý Chủ tịch của Đoạn Tự Lý luôn cơ mà…”

Hứa Yên kéo tay Thích Ấu Vy, nghiêng người lách qua bên cạnh Trì Hoan Ý, đi thẳng về phía Tô Vãn An.

Bị phớt lờ, Trì Hoan Ý tỏ ra cực kỳ khó chịu: “Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

Hứa Yên làm như không nghe thấy gì, chỉ đứng trước mặt Tô Vãn An, chậm rãi nói: “Tô Vãn An, từ hôm nay trở đi, đừng gây chuyện với bạn cùng phòng của tôi nữa.”

Tô Vãn An nghiêng đầu, khẽ nhếch môi cười: “Ồ? Dựa vào đâu mà tôi phải nghe cậu?”

Hứa Yên tiến sát lại gần, cúi xuống thì thầm vào tai cô ta một câu.

Sắc mặt Tô Vãn An lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn cô không chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment