Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 18

Biểu cảm của Hứa Yên vẫn điềm đạm, không kiêu căng cũng chẳng luồn cúi. Trong ánh mắt ấy không hề có sự nịnh bợ hay ghen tị như người ta thường thấy.

Chỉ có một sức mạnh trầm tĩnh mà mạnh mẽ…

Thấy Tô Vãn An ngẩn người ra, Trì Hoan Ý tức giận vung tay định tát Hứa Yên một cái.

Hứa Yên nắm lấy tay cô ta, dứt khoát hất ra.

“Hoan Ý, dừng lại đi.” Tô Vãn An quát khẽ, Trì Hoan Ý mới đành gượng gạo rút tay về.

“Chuyện đó, tôi sẽ không nói ra. Mục đích duy nhất của tôi là mong cô đừng gây phiền phức cho bạn cùng phòng của tôi nữa, chỉ vậy thôi.” Cô kéo Thích Ấu Vy ra sau lưng mình, nhìn thẳng vào Tô Vãn An: “Tự cô cân nhắc đi.”

“Tôi chỉ hỏi cô một câu.” Ánh mắt Tô Vãn An lạnh lùng, nhìn thẳng vào Hứa Yên. “Chuyện đó, sao cô biết được?”

“Đã dám đến địa bàn của Tô Vãn An gây chuyện, thì đương nhiên tôi cũng có con át chủ bài của mình.” Hứa Yên mỉm cười rạng rỡ. “Nếu không, liệu tôi có thể ở lại Bồ Tinh nổi một ngày không?”

Tô Vãn An nghĩ cô cũng không dám nói ra, cô ta bước tới trước mặt Thích Ấu Vy, đầu ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, giọng đe dọa:

“Bạn cùng phòng của cậu, là thú cưng nhỏ mà tôi thích bao năm nay. Nếu cậu dám hé miệng, tôi sẽ lập tức đưa cô ta về lại bên tôi.”

Ngón tay lạnh băng khiến Thích Ấu Vy rùng mình, càng nắm chặt lấy tay áo Hứa Yên hơn.

Hứa Yên nắm chặt tay cô an ủi.

Ngay khoảnh khắc Tô Vãn An quay người rời đi, Thích Ấu Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Hứa Yên nhìn theo cô ta…

Ánh mắt như lưỡi dao mỏng, sắc lẹm.

Thật khó mà tưởng tượng trong đôi mắt dịu dàng ấy, lại có thể hiện lên vẻ sắc bén đến vậy.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng đủ khiến người khác ghi nhớ…

Trên ban công, gió chiều nhè nhẹ.

Hứa Yên đang dùng trứng nóng chườm mặt cho Thích Ấu Vy. Trì Hoan Ý ra tay cực kỳ thành thục, lại quen thói đánh rất mạnh.

“Lúc nãy, cậu đã thì thầm gì với cô ta thế?” Thích Ấu Vy không kìm được hỏi, “Sao Tô Vãn An lại tái mặt đến vậy, trước giờ chưa từng thấy cô ta như thế!”

“Bức [Lên núi du xuân] mà cô ta dùng tham gia triển lãm nghệ thuật của Thôi Bạch năm ngoái, không phải cô ta tự vẽ, thuê người vẽ đấy.”

Hứa Yên điềm nhiên đáp: “Nếu chuyện đó bị phanh phui, chẳng những mất giải mà trường còn phải xử lý kỷ luật, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng. Tô Vãn An không thể không dè chừng.”

Thích Ấu Vy tròn xoe mắt: “Sao cậu biết chuyện đó?!”

“Tô Vãn An vốn không giỏi vẽ, không có thiên phú gì. Dù có chăm chỉ học bao năm cũng không thể vẽ ra trình độ như [Lên núi du xuân] đâu, chỉ cần nhìn là biết.”

“Hả?” Thích Ấu Vy càng thêm thắc mắc. “Sao cậu lại biết cô ta không giỏi vẽ?”

Hứa Yên hơi do dự, rồi nói: “Anh tôi, Hứa Ngôn tình cờ quen người đã vẽ bức tranh ấy, nên mới biết chuyện. Chính người đó kể, tranh của Tô Vãn An chỉ cỡ ba xu, vậy mà lại cướp lấy bức tranh của cô ấy, còn từng đe dọa cả cô ấy và người nhà.”

“Trời ơi, anh cậu đúng là thần thông quảng đại! Mấy chuyện thế này cũng lần ra được.”

“Ừ, anh tôi đúng là…” Hứa Yên cúi đầu cười nhẹ. “Biết nhiều chuyện lắm.”

“Tám chuyện một chút đi, anh cậu có bạn gái chưa?”

“Cậu đừng có đứng núi này trông núi nọ, cẩn thận ai kia lại ghen đấy.”

“Hỏi chơi thôi mà, trai đẹp thì không cho người ta hỏi à?”

Hứa Yên không muốn nói nhiều về Hứa Ngôn, liền chuyển chủ đề. Nhìn gương mặt sưng đỏ của cô gái trước mặt, khẽ hỏi: “Trì Hoan Ý với bọn họ… thường xuyên bắt nạt cậu thế này sao?”

“Bao năm nay bị đánh bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng nhớ nữa.” Thích Ấu Vy bướng bỉnh đáp. “Tôi quen rồi, cũng không thấy đau là bao.”

“Rồi sẽ có ngày, họ phải trả giá cho những gì mình đã làm.”

Hứa Yên nói bằng giọng bình thản, nhưng từng chữ lại mang sức nặng.

“Tô Vãn An đánh tôi, cũng như đang đánh vào mặt của Ý Chi. Cô ấy đã mất bao năm rồi, vậy mà họ vẫn không chịu buông tha…”

Nghe cái tên đó, tay Hứa Yên khẽ dừng lại.

“Ý Chi?”

“Ừ, là người bạn thân nhất hồi bé mà tôi từng kể với cậu ấy, chị họ của Tô Vãn An, cũng là tiểu thư thật sự của nhà họ Tô. Nếu không có tai nạn trên biển năm đó, Tô Vãn An lấy đâu ra tư cách vênh váo như bây giờ. Ngay cả vào được trường tư thục Bồ Tinh, cô ta cũng không có cửa!”

Nhắc tới người ấy, mắt Thích Ấu Vy đỏ hoe. “Bố của Tô Vãn An là kẻ nghiện cờ bạc, phá nát cả gia tài. Hồi đó, ngay cả mẫu giáo cũng không cho con gái đi học. Nếu không phải bố của Ý Chi tốt bụng đưa cô ta về nuôi, chắc sớm đã bị người ở sòng bạc bên Macao bán đi rồi.”

Hứa Yên lặng thinh, yên lặng lắng nghe.

“Ý Chi lúc nào cũng đối xử tốt với Tô Vãn An, có gì ngon cũng chia cho cô ta. Khi ấy, Tô Vãn An yếu đuối như con thỏ nhỏ nhát gan, lại nhạy cảm, lúc nào cũng chạy theo gọi chị ơi. Tôi cũng là một fan cuồng của Ý Chi, ba đứa từng có thời gian rất thân thiết.”

“Rồi năm chuẩn bị lên cấp hai, bố của Ý Chi đưa chị ấy sang Thái du lịch, cả nhà gặp nạn trong vụ chìm tàu. Bố Tô Vãn An, cái tên nghiện cờ bạc ấy lại kế thừa toàn bộ sản nghiệp, để cô ta một bước thành đại tiểu thư nhà họ Tô. Từ đó, như biến thành một con người khác.”

Thích Ấu Vy nghẹn ngào, “Lúc đó tôi mới hiểu ra, một đấu gạo là ân, mười đấu là thù. Cô ta hận Ý Chi, hận tất cả những gì cô ấy có mà cô ta không có, hận cả những người ở bên cô ấy, bao gồm cả tôi. Đúng vậy, tôi là ‘thú cưng’ nhỏ của cô ta, cô ta giữ tôi bên mình, chỉ cần búng tay là có thể nghiền nát tôi!”

Kể đến những chuyện cũ, trong lòng dâng lên đầy uất ức và đau đớn, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

Nghe xong, Hứa Yên rút khăn giấy đưa cho cô, bình thản nói: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, đừng khiến người đã khuất phải bận lòng nữa.”

“Tôi biết… tôi cũng không muốn nhắc đến cô ấy mãi, để cô ấy ở dưới kia được yên nghỉ. Nhưng nếu trên đời có linh hồn thật, sao cô ấy không về dọa cho Tô Vãn An sợ đến mất ăn mất ngủ đi!”

Thích Ấu Vy gần như nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức chỉ muốn hóa thành lệ quỷ đi b*p ch*t Tô Vãn An.

“Thế giới này không có ma quỷ.” Hứa Yên cụp mắt, xếp lại khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Tôi không tin điều đó.”

“Bởi vì bất lực nên người ta mới đặt hy vọng vào những điều hư vô.” Thích Ấu Vy thở dài.

“Nhưng cô ta sẽ bị báo ứng thôi, mà không cần đến ma quỷ.”

Hứa Yên khẽ nói, “Và, chuyện đó sẽ đến rất sớm.”

Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại Hứa Yên sáng lên, một dòng tin nhắn từ WeChat hiện ra:

4: “Tòa nhà Hội học sinh, phòng 304, ngay bây giờ.”

Thích Ấu Vy nghiêng đầu nhìn lướt qua tên người gửi, mắt mở to kinh ngạc: “Yên Yên, cậu kết bạn được với Đoạn Tự Lý rồi à!”

“Ừ.”

“Không lẽ…đã ‘bắt được’ rồi?!”

“Từ sớm rồi.” Hứa Yên mỉm cười nói.

“Giờ cậu làm việc dưới trướng cậu ấy, có nhiều cơ hội hơn hẳn.” Thích Ấu Vy vừa lau nước mắt, giọng đầy ngưỡng mộ. “Cậu xinh đẹp lại thông minh thế kia, chuyện sớm muộn thôi.”

“À, mà cậu với Lộ Kỳ sao rồi? Mấy hôm nay chưa kịp hỏi.” Hứa Yên không muốn nhắc đến Đoạn Tự Lý nữa.

“Tôi vào ban đối ngoại, còn Lộ Kỳ thì ở ban thể thao.”

“Tốt rồi, chúc mừng cậu nhé!” Hứa Yên thật lòng vui mừng thay cô ấy, “Nghe nói Phó Chủ tịch Đường Thận còn kiêm luôn trưởng ban đối ngoại nữa đúng không?”

“Ừ, trông cậu ấy có vẻ khó gần, nên phải cẩn thận ứng phó thôi.” Thấy Hứa Yên vẫn chưa nhắn lại hay tỏ ý sẽ rời đi, cô không nhịn được nhắc khéo: “Đoạn Tự Lý đang tìm cậu đấy, không đi ngay à?”

Hứa Yên thong thả rót cho mình thêm ly trà: “Vào được ban Chủ tịch rồi thì đâu cần vội.”

“Ừm…”

Lề mề thêm hơn mười phút, cuối cùng Hứa Yên cũng rời phòng. Vừa bước ra, điện thoại lại “ting” một tiếng, tin nhắn của Đoạn Tự Lý lại gửi đến.

Cứ tưởng cậu giục, ai ngờ lại là một bức ảnh.

Trong ảnh, một con mèo quýt béo ú đang nằm dài trên bậc đá trong vườn hoa, lim dim tắm nắng.

butterfly: ?

Đoạn Tự Lý không có hồi âm.

Dùng mèo để giục?

Đáng yêu vậy sao?

Không giống phong cách của cậu ấy chút nào.

Mang đầy nghi hoặc, Hứa Yên đi đến trước tòa nhà Hội học sinh, vừa hay chạm mặt Đoạn Tự Lý cùng Cao Minh Lãng và mấy người khác đang từ văn phòng đi ra.

Đoạn Tự Lý đeo hờ chiếc túi chéo thể thao trên vai, tai mới đeo thêm khuyên đá obsidian, khiến gương mặt vốn đã cuốn hút của cậu càng thêm phần mê hoặc.

“Yên Yên! Cậu đến đây làm gì thế!” Cao Minh Lãng lập tức hóa thành chú cún con nhiệt tình. “Bọn tôi đang định đi đánh bóng ở Vỏ Sò, cậu đi không!”

“Chủ tịch gọi tôi có việc.” Hứa Yên nhìn về phía Đoạn Tự Lý. “Cậu có việc gì cần giao vậy?”

“Ở vườn hoa phía Nam trường có con mèo hoang, nó cào khiến mấy bạn học bị thương rồi.” Đoạn Tự Lý nói gọn gàng. “Tìm cách bắt nó lại.”

“Hả?”

Hứa Yên lôi điện thoại ra, mở bức ảnh mèo quýt béo vừa được gửi đến: “Là con này?”

“Ừ.”

“Bắt kiểu gì cơ?”

“Tôi không phải Baidu, tự nghĩ đi.”

Cao Minh Lãng lập tức xen vào: “Chủ tịch, để tôi đi với Yên Yên, việc này cần có con trai.”

Đoạn Tự Lý liếc mắt ghét bỏ: “Vậy cả vị trí trợ lý Chủ tịch, cậu cũng làm nốt đi?”

Cao Minh Lãng nghẹn lời, đành lo lắng nhìn Hứa Yên, miệng mấp máy không thành tiếng: “Cẩn thận đấy.”

Hứa Yên gật đầu, rồi hỏi: “Chủ tịch, bắt được rồi thì xử lý thế nào?”

“Không gây hại đến nó, chi phí gửi tôi để hoàn trả.”

“…”

Lạnh lùng đến vô tình.

Để bắt được con mèo quýt tinh ranh ấy, Hứa Yên dẫn theo Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ, vất vả suốt hai ngày liền.

Mọi chiêu thức có thể nghĩ ra đều đã dùng cả.

Thích Ấu Vy đề xuất bẫy lồng sắt, dụ nó vào, cả nhóm liền đi mua một cái lồng lớn, rải đầy thức ăn mèo bên trong.

Kết quả, con mèo cứ đi vòng quanh lồng, ăn sạch đồ ăn bên ngoài, nhưng nhất quyết không bước vào.

Quá thông minh.

Cả nhóm đành chuyển sang dùng “vũ lực” bắt mèo, chia ra chặn trước chặn sau. Lộ Kỳ thậm chí hy sinh cả áo khoác đồng phục, lao lên chụp lấy, chỉ đổi lại một thân đầy bụi.

Con mèo quýt ấy trông thì béo ục ịch, vậy mà lại nhanh nhẹn không tưởng.

Ngày thứ ba, Hứa Yên đặt mua bạc hà mèo online cuối cùng cũng đến. Cả nhóm đem rắc vào trong lồng, khép hờ cửa, buộc dây vào tay cầm.

Hiển nhiên, chẳng con mèo nào có thể cưỡng lại được thứ này.

Con mèo quýt bị mùi bạc hà mèo hấp dẫn, rón rén chui vào lồng.

Lộ Kỳ lập tức giật mạnh dây, cuối cùng cũng bắt được tên “tội ác chồng chất” tinh ranh kia.

Trong lồng, con mèo lập tức dựng lông, gù lưng, gầm gừ cảnh cáo.

“Dữ thật đấy!” Thích Ấu Vy hoảng hốt.

“Đừng lại gần!” Lộ Kỳ vội kéo cô ra. “Tôi thấy trên diễn đàn có bài viết dằn mặt nó rồi, bảo lúc xin ăn thì ngoan ngoãn hiền lành lắm, khiến ai cũng muốn v**t v*. Kết quả tay vừa đưa tới thì cào ngay luôn một cái! Có hơn chục người dính chiêu để lại bình luận rồi, đúng là ‘đại ca trường học’ phiên bản mèo.”

“Quá ranh ma.” Hứa Yên nhìn con mèo quýt béo trong lồng.

Ban đầu nó còn gầm gừ hung dữ, nhưng khi thấy tình hình không ổn, lập tức chuyển sang bộ dáng yếu đuối, nằm bẹp xuống, hai tai cụp xuống như tai máy bay, kêu “meo meo” đầy tội nghiệp.

Thế nhưng, tay nhỏ vẫn giữ chặt bát pate, lâu lâu còn l**m một miếng.

Diễn xuất không tệ.

“Chắc chắn trường không thể giữ nó lại.” Hứa Yên lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình rõ nét con mèo đáng thương kia, gửi cho Đoạn Tự Lý. “Chủ tịch nói đem tới bệnh viện thú y làm tiêm thuốc trợ tử.”

“Trời ơi, tội nghiệp quá!” Thích Ấu Vy không nỡ. “Đâu đến mức phải chết chứ?”

Lộ Kỳ bĩu môi: “Thôi nào, đại tiểu thư, nghĩ cho mấy bạn học bị nó cào phải đi tiêm phòng dại xem ai đáng thương hơn?”

Hứa Yên nhìn đôi mắt xanh lơ vô tội trong lồng, rồi lại liếc sang cái bát pate nó vẫn cố giữ, cũng có phần không đành lòng: “Đưa nó ra khỏi trường đi, chỉ cần không gây thương tích cho học sinh là được, vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ừ, cũng được.”

Cả hai đều tán thành.

Hứa Yên xách chiếc lồng nặng trịch, đi một mình đến khu rừng nhỏ yên tĩnh gần khu chung cư Hồ Quang Tự.

Cô chọn một góc khuất không có ai, mở cửa lồng, thả con mèo quýt béo ra ngoài: “Đi mau đi, sau này đừng giả vờ tội nghiệp để lừa người nữa. Có lừa được đồ ăn thì cũng đừng lấy oán báo ơn mà cào người ta, không thì thật sự sẽ mất mạng đấy.”

Chỗ pate trong lồng đã bị l**m sạch từ lâu, con mèo quýt cẩn trọng thò đầu ra, cảnh giác nhìn quanh một lượt rồi quay đầu lại nhìn Hứa Yên, khẽ kêu hai tiếng “meo meo”.

Giọng kêu ấy lại có phần mềm mại.

Hứa Yên vẫy tay với nó, xoay người đi về phía khu Hồ Quang Tự.

Không ngờ, vừa tới cổng khu nhà, cô phát hiện ra con mèo ấy vẫn đang lặng lẽ bám theo sau từ xa.

Thấy cô quay đầu lại, cái bóng ấy liền trốn tọt vào bồn cây ven đường, chỉ còn vang lên một tiếng “meo” nhỏ xíu để thăm dò.

Hứa Yên không để ý, quẹt thẻ vào sảnh, lên thẳng thang máy về phòng.

Sáng hôm sau, khi cô vừa mở cửa chuẩn bị đến trường, con mèo quýt ấy vẫn còn nằm trong bụi cỏ ngoài hành lang tầng trệt.

Thấy cô bước ra, nó lập tức nhảy khỏi bồn hoa, lại lẽo đẽo đi sát bên chân cô.

Như thể đã bám lấy cô rồi.

Hứa Yên bất lực.

Cô đến bãi xe lấy xe đạp, dắt xe đi, nó vẫn đi theo sau.

Hứa Yên nhìn nó mà thấy đau đầu, con mèo quýt ngẩng đầu lên kêu “meo meo” không ngừng, ánh mắt u oán như đang bắt cô phải có trách nhiệm.

“Dù chị cũng không nỡ để em lang thang đầu đường xó chợ, nhưng em nghịch quá, cào người ta khắp nơi, chị mới phải đưa em ra khỏi trường đấy.”

Ở trường, đương nhiên có nhiều bạn học tốt bụng cho nó ăn, nên mới béo ú như vậy.

Giờ ra ngoài rồi, làm gì còn được nuông chiều như thế nữa.

“Nếu không tìm được gì ăn thì học mấy con mèo hoang khác, bới rác trong thùng.”

“Meo… ư~” Con mèo kêu càng uất ức.

Hứa Yên cố tình nghiêm mặt: “Em mà còn đi theo chị nữa là chị đưa em đi tiêm trợ tử đấy nhé!”

“Meo ~ư~ meo~ ư~”

Hứa Yên thở dài, cô chợt nhớ ra trong ba lô vẫn còn mấy hộp pate mèo hôm trước chưa dùng hết, bèn quay về nhà, mở hết nắp, đặt chúng trong bụi hoa khuất tầm nhìn: “Coi như chị đã tận tâm tận nghĩa rồi, ăn đi, rồi tự lo lấy. Anh chị bị dị ứng với lông mèo, cũng không thể nuôi em được.”

Vậy mà, con mèo lại không nhào vào ăn ngay, nó đi đến bên chân cô, đứng thẳng nửa người, dùng chiếc đuôi to mềm mượt dụi dụi vào ống quần cô một cách thân thiết và lấy lòng.

Trong cổ họng còn phát ra tiếng “grừ grừ” đầy mãn nguyện.

Trái tim Hứa Yên mềm nhũn ra, cuối cùng không kiềm được, như bị ma xui quỷ khiến, cô đưa tay ra, khẽ xoa đầu nó một cái.

Đoạn Tự Lý vừa xuống bãi đỗ xe, định chạy xe moto tới trường thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ WeChat hiện ra:

“Chủ tịch, xin hỏi tiêm phòng dại có được hoàn tiền không? qwq”

Bình Luận (0)
Comment