Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 22

Lần đầu tiên Hứa Yên nhận ra rõ ràng rằng, Đoạn Tự Lý đối với Tô Vãn An rất đặc biệt.

Không giống với cách cậu ấy giữ khoảng cách với những cô gái khác, cũng chẳng giống với cách thỉnh thoảng châm chọc cô như trước kia.

“Cậu bắt đầu để tâm tới mấy chuyện kinh doanh từ bao giờ thế?”

Nghe ra được, trong giọng nói ấy có chút trêu ghẹo.

“Tôi cũng chỉ đang nghĩ cho cậu thôi mà.” Giọng Tô Vãn An mềm mại, ngọt lịm như kẹo bông, “Lần này hiệu trưởng đích thân ra mặt, chứng tỏ nhà họ Mạnh chắc chắn đã âm thầm gây áp lực rồi. Tự Lý, tôi không muốn cậu khó xử.”

“Không muốn tôi khó xử, mà còn đi nói giúp cho Mạnh Phàm Nhất?”

“Ơ… không phải vậy.”

“Tôi không thích việc cậu nhờ tôi giúp người con trai khác, biết chưa?”

“Ừm…” Tô Vãn An đỏ mặt ngay tức thì, vừa mân mê tay áo vừa vui đến nỗi hoa nở trong lòng, lại xen chút ngượng ngùng, “Tôi với Mạnh Phàm Nhất không có gì cả, chỉ quen em gái cậu ta thôi, thật đấy, tôi còn chưa từng nói chuyện với cậu ta nữa là, tôi bảo đảm”

“Chuyện này nói sau, tôi còn chút việc phải xử lý, không tiễn cậu được. Về một mình ổn chứ?”

“Ừm ừm ừm, tôi về được, không sao đâu.”

“Về đến ký túc xá nhớ nhắn tin.”

“Được!”

Dù đã cách khá xa, Hứa Yên vẫn cảm nhận được cả người Tô Vãn An lúc rời khỏi văn phòng dường như phủ đầy bong bóng hồng lấp lánh.

Dù… dù Hứa Yên từng nghe Thích Ấu Vy nói qua một câu, bảo rằng Tô Vãn An gửi cả chục tin cho Đoạn Tự Lý mà chưa chắc đã nhận được một tin trả lời.

Hứa Yên từng hỏi sao cô ấy biết, Thích Ấu Vy đáp: “Chỉ cần Đoạn Tự Lý trả lời một lần thôi là cô ta chụp màn hình đăng lên khoe liền.”

Thế nhưng mỗi lần gặp nhau, cậu ấy lại luôn dành cho cô ấy một sự dịu dàng vừa đủ.

Nếu không thì làm sao có thể khiến Tô Vãn An bao năm qua vẫn một lòng một dạ với cậu ấy.

Cũng phải gọi là “có thủ đoạn” thật.

Sau khi Tô Vãn An rời đi, Hứa Yên gõ cửa văn phòng…

“Chủ tịch, có việc gì cần tôi giúp không? Việc gì cũng được.”

Đoạn Tự Lý ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cô.

Cô đứng bên cửa, dáng vẻ thanh thoát.

“Có.” Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt cô thêm hai giây, rồi mới dời đi, cúi xuống tiếp tục đọc sách, “Đừng để xảy ra sai sót trong công việc, có nhiều người đang nhắm vào vị trí của cậu đấy.”

“Nhưng cậu có giao cho tôi việc gì đâu.” Hứa Yên bĩu môi, giọng nhỏ như mèo kêu. Nói được nửa câu, cô bỗng sực hiểu ra điều gì, mắt sáng rực lên, “Không phải cậu cố ý không giao việc cho tôi đấy chứ? Sợ người ta bắt lỗi tôi à?”

Đoạn Tự Lý bật cười vì trí tưởng tượng của cô: “Cậu nghĩ vậy cũng được.”

Tất nhiên Hứa Yên biết, chỉ là gần đây cậu ấy bận đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến cô mà thôi.

Cô bước đến bàn làm việc rộng của cậu, chống tay lên mép bàn, hơi cúi người:

“Đoạn Tự Lý, người nhường chỗ cho Mạnh Phàm Nhất chắc chắn không phải là tôi, đúng không?”

“Chỉ có tôi mới có thể khiến cậu rời đi.” Đoạn Tự Lý vung tay hất sợi tóc rơi xuống mu bàn tay mình, “Trước khi điều đó xảy ra, không ai có thể chen vào được.”

“Vậy thì yên tâm rồi! Tôi muốn mãi luôn theo cậu.”

“Theo bao lâu?”

“Cậu làm chủ tịch bao lâu, tôi theo bấy lâu.”

Đoạn Tự Lý không đáp, hạ thấp lưng ghế công thái học, tiện tay lấy một cuốn tạp chí cổ sinh vật học trên bàn che lên mặt, giọng nói trầm thấp vọng ra từ dưới trang sách:

“Trưa rồi, tuỳ ý.”

Hứa Yên nhẹ chân nhẹ tay bước tới cửa, khẽ đóng lại.

Nhưng không rời đi, mà quay về phía chiếc sofa sát tường, rút một cuốn sách từ giá bên cạnh.

Cô cố gắng không tạo ra chút âm thanh nào, nhẹ nhàng ngồi xuống, lật sách ra đọc.

Căn phòng yên ắng, ánh nắng bên ngoài lặng lẽ rọi vào trong.

Trang tạp chí trên mặt Đoạn Tự Lý hơi xê dịch, đôi mắt xinh đẹp liếc về phía cô:

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Tuỳ ý mà.”

“Tôi quen ngủ một mình.”

“Vậy thì tập quen với hai người đi.”

“Tôi muốn chứ, nhưng cậu không chịu.”

“…!”

Không phải ý đó!

Hứa Yên vội vàng cam đoan: “Tôi chỉ thở thôi, ngoài ra không tạo ra tiếng động nào.”

Thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm, cô bèn nói lí nhí đầy vẻ tội nghiệp,

“Còn nửa tiếng nữa là vào học rồi, về ký túc cũng chẳng kịp, mà nắng ngoài kia chói quá, tôi chỉ muốn nghỉ một lát ở chỗ cậu thôi.”

Lý do vụng về đến không thể vụng hơn, nhưng cuối cùng Đoạn Tự Lý cũng không nói gì, nhắm mắt lại, xem như đồng ý.

Quả thật cô rất yên tĩnh, yên tĩnh như một chú thỏ nhỏ chỉ biết thở.

Cho đến khi tiếng chuông báo thức từ điện thoại trên bàn vang lên, Đoạn Tự Lý mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn, đưa tay tắt báo thức, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía sofa.

Nơi đó đã trống trơn, không thấy bóng dáng thiếu nữ đâu nữa.

Trong không khí vẫn còn vương lại hương hoa nhài nhàn nhạt, mơ hồ.

Đoạn Tự Lý bước tới bàn trà, nhìn thấy một mảnh giấy ghi chú để lại.

Trên giấy, là một bức ký họa bằng bút chì, trên đó chính là cậu.

Là cậu lúc đang ngủ dưới ánh nắng, gương mặt bị che khuất bởi tạp chí, chỉ lộ ra đôi mắt khép hờ.

Nét vẽ chì gọn gàng sắc nét, bên dưới là hai dòng chữ mềm mại, tinh nghịch:

“Ngủ dậy rồi à~”

Buổi chiều tan học, Hứa Ngôn đứng đợi Hứa Yên ở cổng trường, rủ cô đi ăn tối cùng.

Không ít nữ sinh hướng ánh mắt về phía cậu.

Nhìn một cái là biết người mới, bởi ở trường Bồ Tinh, ngoài Đoạn Tự Lý ra thì gương mặt điển trai đến mức ấy đã sớm nổi tiếng khắp nơi rồi.

Trong lúc đợi Hứa Yên hơn nửa tiếng, đã có ba nữ sinh bước đến xin phương thức liên lạc với Hứa Ngôn.

Phong cách của anh xưa nay vốn không phải là từ chối thẳng thừng khiến người khác khó xử. Anh luôn lịch thiệp, nhã nhặn, nhẹ nhàng đưa mã QR, nhưng không chấp nhận lời mời nào cả.

Trong mắt anh, ngoài Hứa Yên ra, không còn ai khác lọt vào được.

Anh chọn một nhà hàng Nhật khá sang trọng gần trường, không gian nhỏ gọn, chỗ ngồi kiểu ngăn riêng, yên tĩnh, cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài.

Chỉ có hai người họ, giữa một khoảng không an tĩnh.

Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là ăn tối, trò chuyện đơn thuần.

Nhưng Hứa Yên cảm nhận rõ rệt rằng dạo gần đây, Hứa Ngôn muốn gặp cô thường xuyên hơn trước.

Trong hành động, anh cũng không còn giữ khoảng cách như xưa.

Hứa Yên không hề cảm thấy khó chịu trước sự thân mật của anh.

Một năm trước, chính anh là người dốc hết sức thuyết phục Hứa Ngự Đình để cô được trở về nước học tiếp.

Tối hôm đó, mưa như trút nước, ngoài cửa sổ, những chiếc lá chuối bị gió giật nghiêng ngả, cuộn tròn từng hồi.

Trong căn phòng nhỏ yên ả trên tầng ba căn biệt thự, anh từng bước từng bước cùng cô lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi về nước, và cũng… tỏ rõ tấm lòng.

Từ đêm đó, Hứa Yên biết rằng mỗi bước đi sau này của cô, đều sẽ in dấu Hứa Ngôn.

Họ sẽ luôn ở bên nhau.

Sẽ không, và cũng không còn lý do để lựa chọn điều gì khác.

“Ý Chi.” Hứa Ngôn khẽ gọi, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên thiếu nữ ngồi đối diện trên đệm. “Lại đây ngồi.”

Hứa Yên không ngần ngại, di chuyển sang chiếc đệm bên cạnh anh, Hứa Ngôn rót cho cô một tách trà nóng.

Khoảng cách gần như vậy, thế nhưng Hứa Yên lại không hề cảm thấy căng thẳng như khi ngồi cạnh Đoạn Tự Lý.

Đã thành thói quen rồi, ngần ấy năm bên nhau, họ như hai chú mèo nhỏ cùng một ổ chăm sóc dựa dẫm vào nhau, thân quen với cả hơi thở và mùi hương của đối phương.

Không có cảm giác xâm phạm.

Hứa Ngôn không làm gì quá giới hạn, anh nắm rất rõ chừng mực.

Anh đưa cô menu trên máy tính bảng, bảo cô chọn món.

Hứa Yên đặt điện thoại xuống, giọng có chút dò hỏi: cô nói bạn mình đang ở gần đây, liệu có thể mời họ cùng ăn không.

“Cuối tháng rồi, tiền sinh hoạt của các bạn ấy cũng gần cạn, mà họ ao ước được ăn quán này lâu lắm rồi.”

Nhìn ánh mắt nài nỉ của cô gái nhỏ, Hứa Ngôn khẽ gật đầu: “Nếu đã muốn thì nên nói sớm hơn chứ, gọi các bạn vào đi.”

“Vâng, họ ở ngay ngoài cửa, em gọi ngay đây.”

Vừa cầm điện thoại lên, cổ tay Hứa Yên bị anh giữ lại: “Ý Chi…”

“Dạ?”

Hứa Ngôn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng lời muốn nói đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Phải chăng… dạo gần đây anh đã quá vội vàng?

Giữa họ, đâu chỉ có hôm nay và ngày mai.

Anh buông tay ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Gọi bạn vào đi.”

“Vâng ạ!” Hứa Yên cười rạng rỡ, nhanh tay gửi tin nhắn.

Chưa đến hai phút, rèm ngăn phòng được vén lên. Thích Ấu Vy ló nửa đầu vào trước, gương mặt pha chút ngượng ngùng xen lẫn phấn khích.

Lộ Kỳ theo sau, vẻ mặt hơi bối rối.

Hai người lễ phép chào Hứa Ngôn.

“Chào các em, mời ngồi.” Hứa Ngôn gật đầu, ra hiệu mời họ ngồi đối diện.

Cả hai làm theo, ngồi xuống đệm đối diện Hứa Yên. Thích Ấu Vy khẽ dùng khuỷu tay huých Lộ Kỳ, ý nhắc cậu ngồi ngay ngắn lại.

Sau khi để Hứa Yên chọn món, Hứa Ngôn đẩy thực đơn cho họ: “Xem xem thích gì thì gọi, đừng ngại.”

“Cảm ơn anh Hứa Ngôn.” Thích Ấu Vy đưa máy tính bảng cho Lộ Kỳ, “Chẳng phải cậu suốt ngày nhắc đến tôm hùm đất và cơm nhím biển ở đây sao?”

Lộ Kỳ có vẻ đang để tâm chuyện khác, sững người một lát mới nhận lấy, lướt vài dòng rồi nói nhạt: “Cậu chọn đi, tôi sao cũng được.”

“Thế thì tôi không khách sáo nhé.” Thích Ấu Vy thoải mái cầm lại menu, liếc nhìn Hứa Yên.

Hứa Yên mỉm cười gật đầu, ý rằng “cứ chọn theo ý cậu”.

“Ở trường, cảm ơn hai em đã chăm sóc Yên Yên.” Hứa Ngôn nhìn sang hai người, nói bằng giọng chân thành. “Em ấy từ nhỏ lớn lên cạnh anh, được anh nuông chiều nên tính cách có phần hơi tiểu thư. Anh cũng lo em ấy khó hòa đồng với bạn bè.”

Thích Ấu Vy vội nói: “Yên Yên rất dễ thương! Cả lớp đều quý cô ấy, thầy cô cũng vậy, đặc biệt là cô dạy tiếng Anh, ngay buổi học đầu tiên đã để cô ấy làm phụ trách môn rồi!”

“Vậy thì tốt.”

Thích Ấu Vy chống cằm, nhìn Hứa Ngôn rồi lại nhìn sang Hứa Yên, giọng tràn ngập ngưỡng mộ: “Yên Yên, anh cậu thật tuyệt vời! Ông trời nợ tớ một người anh như anh Hứa Ngôn!”

Hứa Yên cười khẽ: “Cậu ghen tị làm gì, cạnh cậu không còn chỗ cho anh trai đâu.”

“Cậu đừng nói linh tinh.”

Dù đang trêu Lộ Kỳ, nhưng lúc này cậu lại như hoàn toàn không ở trong không khí chung ấy, trông như đang chìm trong suy nghĩ riêng.

Hứa Yên đặt đũa xuống, nhìn thẳng: “Lộ Kỳ, cậu sao vậy?”

“À, ờ, không sao.” Lộ Kỳ cúi đầu ăn cơm nhím biển, lẩm bẩm qua loa: “Không có gì cả.”

Hứa Yên quay sang Thích Ấu Vy, ra hiệu bằng ánh mắt, Thích Ấu Vy nhún vai bất lực: “Từ chiều đã thế rồi, cứ như hồn bay đi đâu mất, hỏi cũng không chịu nói.”

Ăn xong, Hứa Ngôn hơi nghiêng người về phía Hứa Yên, nói khẽ: “Bên hội học sinh Phổ Tư Lai có việc gấp, anh phải qua đó một lát. Anh đã thanh toán rồi, nếu muốn gọi thêm món, cứ dùng thẻ này.”

Anh đẩy tấm thẻ tín dụng màu đen về phía cô. “Sau này nếu muốn mời bạn ăn, cũng dùng luôn thẻ này, thẻ này bố không biết đâu, là tiền tiêu vặt anh để dành.”

“Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh.”

Hứa Ngôn nhẹ nắm tay cô, rồi lịch sự chào Thích Ấu Vy và Lộ Kỳ trước khi rời khỏi phòng.

Ánh mắt Thích Ấu Vy dõi theo dáng người cao gầy của chàng trai, ngẩn ngơ: “Khí chất của anh cậu đỉnh thật, như bước ra từ tranh vẽ ấy. Nếu mà đóng cổ trang, chắc chắn sẽ là kiểu công tử gầy ốm, lạnh lùng cao quý khiến người ta đau lòng!”

“Thế là cậu nhầm rồi, anh tôi không gầy ốm đâu.” Hứa Yên cười đáp, “Cởi áo ra là thấy bụng tám múi rõ mồn một, không có gì đáng đau lòng cả.”

“Đừng nói nữa! Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó rồi! Cậu nói thêm câu nào là tôi không kiềm chế nổi đâu đấy!”

“Này, cậu nói hơi quá rồi đấy…”

Hứa Yên bật cười, khẽ liếc nhìn Lộ Kỳ.

Cậu cúi gằm, lặp đi lặp lại động tác xúc cơm nhím biển, chậm rãi đưa vào miệng.

Trước đây, mỗi khi Thích Ấu Vy lỡ nhìn một anh đẹp trai lâu hơn một chút, cậu ta cũng có thể càm ràm cả buổi.

Vậy mà bây giờ… không giống cậu ấy mọi khi chút nào.

“Cậu đang nghĩ gì thế, Lộ Kỳ?”

“Nguyên buổi chiều đều trong trạng thái ‘treo máy’.” Thích Ấu Vy xen vào.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lộ Kỳ cũng hạ quyết tâm, lên tiếng: “Cuối tháng này chẳng phải là thời điểm xét thực tập chuyển chính thức sao. Tôi định… rút khỏi Hội học sinh.”

Lời vừa dứt, cả hai cô gái đều ngây người.

“Tại sao chứ?” Thích Ấu Vy không hiểu nổi, “Không phải cậu làm rất hăng hái sao? Vì buổi kiểm tra luyện tập, mấy ngày liền cậu thức khuya dậy sớm, mắt thâm quầng mà trời sáng vẫn cố gắng bò dậy.”

“Ừm… hỉ là cảm thấy mệt quá rồi.” Lộ Kỳ vẫn cúi mắt, né tránh ánh nhìn dò hỏi của cả hai, “Chỉ là…quá mệt, tôi chịu không nổi nữa. Ban Thể thao việc nhiều, lại vụn vặt, ngày nào cũng quay như chong chóng.”

Cậu dừng lại, như thể muốn tìm một lý do hợp lý hơn: “Huấn luyện viên cũng đã nói chuyện với tôi, bảo gần đây phong độ luyện tập của tôi tụt dốc… Có lẽ, vẫn nên dồn toàn bộ thời gian vào điền kinh thì hơn.”

Hứa Yên cũng từng nghe qua sự vất vả của ban Thể thao.

Lộ Kỳ là học sinh thể thao, phải vừa luyện tập, vừa gánh vác công việc Hội học sinh, quả thật áp lực không nhỏ.

Lý do này… thoạt nghe cũng hợp lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chậm rãi nói: “Lộ Kỳ, cậu phải suy nghĩ kỹ, điểm tích luỹ từ Hội học sinh là cao nhất, cộng với điểm thành tích từ giải điền kinh, dù điểm các môn học khác có thấp một chút, cậu vẫn có cơ hội vào lớp S.”

Hứa Yên nghiêm túc giải thích tầm quan trọng của Hội học sinh: “Vào lớp S rồi, dù cậu không học trường top ở nước ngoài, các trường thể thao hàng đầu trong nước cũng đều mở cửa chào đón. Biết bao nhiêu người chen chúc để được vào Hội học sinh, chẳng phải cũng chỉ vì điều này sao?”

“Đúng thế!” Thích Ấu Vy sốt ruột phụ họa, “Cậu bị sao thế? Lúc trước vì vào ban Thể thao mà cậu thức trắng mấy đêm ôn tập phỏng vấn, khó khăn lắm mới vào được, giờ lại nói rút là rút? Bao nhiêu người đang nhắm vào vị trí của cậu đấy, cậu có bị đứt dây thần kinh nào không vậy!”

“Tôi phải đi luyện tập rồi.” Lộ Kỳ không muốn nói thêm, vội vã vớ lấy balo trên lưng ghế, đeo lên vai, sải bước ra khỏi phòng mà chẳng buồn ngoái lại.

Hứa Yên và Thích Ấu Vy nhìn nhau.

“Cậu giận cậu ấy à?” Hứa Yên hỏi nhỏ.

Thích Ấu Vy lắc đầu: “Không…”

Thời gian sau đó, rất khó gặp được Lộ Kỳ, ngoài thời gian lên lớp thì hầu như chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hẹn ăn cơm, mười lần thì chín lần cậu ấy viện cớ bận luyện tập để từ chối.

Trước đây, cậu ấy là người theo đuổi Thích Ấu Vy, cô thì lạnh nhạt, thờ ơ.

Giờ thì ngược lại, cậu ấy không quan tâm nữa, còn cô lại cảm thấy hụt hẫng. Cô quay sang hỏi Hứa Yên: “Cậu nghĩ có khi nào… cậu ấy gặp được ‘nữ thần trong mơ’ rồi không?”

“Ngày nào tớ cũng ở cạnh cậu, cậu còn không biết thì sao tớ biết được?”

Hai người vừa trò chuyện, vừa đi tới toà nhà Hội học sinh.

Phòng học hình vòng cung ở tầng ba hôm nay rất đông. Ngoài các cán bộ Hội học sinh, còn có không ít học sinh bình thường tới dự.

Tất cả đều đang hồi hộp chờ đợi xem liệu có ai trong số thực tập sinh không vượt qua đánh giá cuối tháng, để trống ra một vị trí bổ sung.

Thích Ấu Vy huých tay Hứa Yên, ý bảo cô nhìn về phía sau.

Ở hàng cuối lớp, một nhóm nam sinh bước vào.

“Người đi đầu chính là Mạnh Phàm Nhất.”

Hứa Yên chợt nhớ ra, cô từng gặp cậu ta rồi.

Trước đây trong trường, cũng giống như Đoạn Tự Lý, xung quanh cậu ta lúc nào cũng có một nhóm người vây quanh, khí thế không hề nhỏ.

Ở Bồ Tinh này, những người đủ khả năng tạo được vòng quan hệ riêng như vậy không nhiều. Xuất thân đủ mạnh, tất nhiên sẽ có người chủ động kết thân, tâng bốc.

Các học sinh khác thấy họ xuất hiện, liền tự động tránh né, lùi xa ra một khoảng.

Ngay cả hàng ghế cuối nơi Mạnh Phàm Nhất ngồi, cũng không ai dám bén mảng tới.

Ở Bồ Tinh, Đoạn Tự Lý là tâm điểm của ánh nhìn.

Còn Mạnh Phàm Nhất thì giống như một cực ngược lại, cứng đầu, kiêu ngạo, chẳng mấy ai dám liếc nhìn cậu ta.

Ai mà biết liệu có phải chỉ một cái nhìn cũng có thể rước họa vào thân?

“Cậu ta đến làm gì vậy?” Hứa Yên nhỏ giọng.

“Không phải muốn vào Hội học sinh sao?” Thích Ấu Vy bĩu môi, “Chắc định tranh thủ vận may, xem có ai bị loại thì nhảy vào thế chỗ.”

Hứa Yên quay đầu nhìn cậu ta một cái.

Chân mày cậu có một vết sứt, khuôn mặt mang nét dữ dằn, nhưng lại đeo một cặp kính gọng không độ, như để làm dịu phần nào vẻ lạnh lùng.

Cánh tay vắt ngang lên lưng ghế, không hề giống người đến để ‘nhặt cơ hội’, mà giống kiểu người đến gây sự hơn.

Một lát sau, cửa chính phòng học mở ra.

Đoạn Tự Lý bước vào.

Cậu không nhìn ngang liếc dọc, bước đi trầm ổn, phía sau là mấy thành viên chủ chốt của đoàn Chủ tịch.

Ngay khi cậu xuất hiện, bầu không khí ồn ào trong phòng lập tức im bặt.

Luồng áp lực nặng nề mà Mạnh Phàm Nhất mang đến khi bước vào, phút chốc tan biến sạch sẽ trước khí chất của Đoạn Tự Lý.

Nơi cậu đi qua, sự ổn định liền lan tỏa.

Không phải do cố gắng tạo ra, mà vốn dĩ cậu đã sở hữu khí chất lãnh đạo khiến người khác muốn tin tưởng và đi theo.

Mạnh Phàm Nhất bực bội đổi tư thế, vắt chéo chân, cúi đầu nghịch điện thoại.

Đoạn Tự Lý không dừng lại, bước thẳng lên bục dành cho chủ tịch, ngồi xuống một cách thản nhiên.

Cách cậu tổ chức cuộc họp vẫn luôn được giản lược, nhanh gọn. Ngắn thì ba phút năm phút, dài cũng không quá hai mươi phút, hiệu suất luôn ở mức tối đa.

“Các thực tập sinh nhiệm kỳ này đều rất cố gắng và trân trọng cơ hội. Cho đến thời điểm hiện tại, đoàn Chủ tịch chưa nhận được bất kỳ phản hồi tiêu cực nào từ các trưởng ban hay phó ban về các bạn.”

Đoạn Tự Lý đi thẳng vào trọng tâm, dứt khoát tuyên bố: “Vì vậy, tất cả thực tập sinh nhiệm kỳ này của Hội học sinh đều chính thức được chuyển lên chính thức. Chúc mừng.”

Lời vừa dứt, cả phòng học bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang dội.

“Cơ hội tốt thế này, ai mà không biết trân trọng chứ!” Thích Ấu Vy nghiêng người ghé tai Hứa Yên, lẩm bẩm, rồi trừng mắt lườm về phía Lộ Kỳ đang ngồi hàng sau, “Có ngốc mới rút lui lúc này.”

Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Lộ Kỳ lúng túng đứng dậy: “Chủ… Chủ tịch, tôi… tôi không thể cân bằng giữa việc học và công việc Hội học sinh… Tôi xin rút khỏi hội.”

Chưa kịp để mọi người lấy lại vẻ kinh ngạc, đã có thêm mấy thực tập sinh khác đứng lên theo, phần lớn đều là nam sinh…

“Tôi… tôi cũng muốn rút.”

“Tôi cũng vậy, công việc ở Hội quá bận rộn… kỳ thi tháng vừa rồi…tôi thi rất tệ…”

“Tôi cũng xin rút.”

Chớp mắt đã có mười mấy người cùng đứng lên, các Phó Chủ tịch đều sững người, không kịp phản ứng.

Đặc biệt là Đường Thận, lập tức đứng phắt dậy, mắng lớn:

“Các cậu đùa à? Lúc đầu chen chân đăng ký thì không thấy ai kêu khó, giờ đã quen với công việc và quy trình rồi, lại rủ nhau bỏ ngang? Định chơi tụi này một vố chắc?”

Đoạn Tự Lý liếc nhẹ về phía cậu ta, ngọn lửa trong mắt Đường Thận lập tức bị dập tắt.

Vì nể uy của Chủ tịch, cậu đành tức tối ngồi xuống, cầm lấy ly nước uống một hơi, nuốt hết những lời còn khó nghe hơn vào bụng.

Ánh mắt Đoạn Tự Lý bình tĩnh, giọng nói trầm ổn, rõ ràng: “Các cậu, thật sự chắc chắn muốn rút lui?”

Thích Ấu Vy sốt ruột nhìn về phía Lộ Kỳ, liên tục lắc đầu, hy vọng cậu thay đổi quyết định.

Bàn tay Lộ Kỳ siết chặt thành nắm đấm.

Khi những người còn lại vẫn còn lưỡng lự, ánh mắt dao động, thì cậu là người đầu tiên lên tiếng, kiên quyết như đinh đóng cột: “Tôi chắc chắn. Rút lui.”

“Tôi… tôi cũng vậy.” Vài người khác phụ họa theo, “Tôi cũng xin rút.”

“Tôi cũng…”

Đoạn Tự Lý không đáp lại ngay mà nghiêng đầu trao đổi nhanh với vài thành viên Chủ tịch đoàn ngồi bên cạnh.

Sau đó, cậu nói: “Gần hai mươi người, khối lượng công việc của Hội học sinh cần thời gian sắp xếp và chuyển giao lại. Vì vậy, tôi cho các cậu thêm nửa tuần để suy nghĩ thật kỹ. Trước trưa thứ sáu, nếu vẫn quyết định rút lui, hãy nộp đơn bằng văn bản tại văn phòng Hội học sinh. Sau đó, các cậu sẽ được rời khỏi. Tan họp.”

Mạnh Phàm Nhất như thể vừa xem xong một vở kịch hay, ngáp một cái, vươn vai đứng dậy, dẫn theo đám người của mình ra khỏi phòng, không ai dám chen lên đi trước bọn họ.

Giữa đám đông xôn xao, Đoạn Tự Lý bước xuyên qua dòng người, gọi với theo Hứa Yên đang chuẩn bị rời đi…

“Đến văn phòng đợi tôi.”

Hứa Yên ngoan ngoãn gật đầu. Thích Ấu Vy lo lắng cho Lộ Kỳ, nói với cô: “Tôi ra xem cậu ấy thế nào.”

“Ừ, đi nhanh đi.”

Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Hứa Yên.

Cô ngồi trên chiếc ghế lớn của Đoạn Tự Lý, chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ phủ đầy dây leo.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Thấy Đoạn Tự Lý bước vào, Hứa Yên vội vàng đứng lên: “Chủ tịch, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Cậu nghĩ tôi gọi cậu là vì chuyện gì?”

Ngay khi cô định đứng dậy, Đoạn Tự Lý đã nhẹ nhàng ấn cô ngồi trở lại ghế.

Bàn tay ấm áp đặt lên vai, truyền qua lớp áo một cảm giác nhồn nhột khó tả, từ chỗ tiếp xúc mà lan theo huyết quản tới sâu trong tim.

“Trần Lượng, Hàn Lâm Huy, Triệu Sóc, th*m d* Tranh…” Hứa Yên lần lượt đọc tên những người vừa đứng lên xin rút khỏi Hội học sinh.

Cái tên cuối cùng: “Lộ Kỳ.”

Sắc mặt Đoạn Tự Lý vẫn bình thản, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng một tia tán thưởng: “Tiếp tục đi.”

“Những người này, không ai nằm ngoài nhóm học sinh từ lớp C đến lớp E. Gia cảnh đều bình thường, trước đây với điều kiện của họ thì gần như không thể qua được vòng sơ tuyển gắt gao của Hội học sinh… Nhưng chính những người này lại luôn nỗ lực gấp nhiều lần so với các bạn có xuất thân tốt. Con đường tương lai với họ không phải là đại lộ bằng phẳng, mà là đánh cược tất cả. Với họ Hội học sinh là tấm ván bật duy nhất. Tự nguyện từ bỏ, khả năng này gần như bằng không.”

Hứa Yên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kiên định: “Tự Lý, cho tôi hai ngày, tôi sẽ giúp điều tra rõ…rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng.”

Bình Luận (0)
Comment