Hứa Yên tránh mặt Thích Ấu Vy, rồi tìm đến Lộ Kỳ ở phòng tập trong trường.
Cô đạp xe cùng cậu ấy suốt cả buổi trưa, mong moi được chút thông tin.
Tiếc là miệng cậu ấy kín như bưng.
Dù cô hỏi thế nào, Lộ Kỳ cũng chỉ một mực lặp lại: “Thật sự là vì tôi không xoay xở nổi nữa. Mấy hôm nay huấn luyện viên mắng tôi không ít lần, bảo tôi không phân rõ chuyện nào là quan trọng, không tập trung vào việc rèn luyện.”
Nếu thực sự là như thế, Hứa Yên cũng chẳng còn gì để nói.
Nhưng trong buổi họp hôm qua, liên tiếp có nhiều thành viên mới xin rút, thật khó không nghi ngờ.
“Thích Ấu Vy nói, cô ấy tự mình cắt đứt quan hệ với cậu, chỉ vì chuyện của Hội học sinh.” Hứa Yên nhắc đến người mà Lộ Kỳ quan tâm nhất, “Ban đầu hứa sẽ cùng nhau vào hội, cùng vào lớp S, nhưng cậu lại đột nhiên thay đổi, cô ấy giận lắm.”
Quả nhiên, câu đó có tác dụng.
Lộ Kỳ bước xuống xe đạp, lấy khăn lau mồ hôi.
Cúi đầu, vai cậu trùng hẳn xuống.
Hứa Yên lo cậu sẽ bật khóc giữa phòng tập, như thế thì thật khó xử.
May sao, con trai mà, đâu dễ gì rơi nước mắt. Cậu chỉ dùng khăn lau mạnh mặt một cái, rồi nói: “Không sao, dù gì thì trước giờ cô ấy… cũng chưa từng để tâm đến tôi.”
Lộ Kỳ nói bằng giọng chán nản, “Cô ấy cần một người có thể bảo vệ mình, trước giờ vẫn vậy…”
“Chỉ cần cậu ở lại hội học sinh, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
“Không đâu.” Lộ Kỳ bỗng xoay người lại, Hứa Yên suýt thì đâm vào, vội vàng phanh xe.
“Tôi có thể làm gì? Cùng lắm chỉ là dỗ dành sau khi mọi chuyện xảy ra! Tôi có thể đi đánh kẻ bắt nạt cô ấy không? Mẹ nó, tôi luyện ra đống cơ bắp này chẳng phải là tốn công vô ích sao!”
Cậu đột nhiên nổi giận, ném khăn lên chiếc xe đạp.
Làm Hứa Yên giật nảy mình.
“Tôi chẳng làm được gì cả, không có gia thế, cũng chẳng có năng lực. Ở nơi như Bồ Tinh, tôi chỉ có thể cúi đầu mà sống. Cô ấy chê tôi cũng là bình thường, tôi còn dám đòi hỏi gì chứ, chỉ mong cô ấy đừng ghét tôi là được…”
Cậu nhìn Hứa Yên, ánh mắt đầy bất lực: “Tôi không biết cậu từ đâu đến, cũng chẳng hiểu vì sao một tiểu thư nhà giàu như cậu lại muốn làm bạn với chúng tôi. Nhưng chúng ta… vốn dĩ là người thuộc hai thế giới khác nhau, tôi có nỗi bất lực của riêng mình, cậu đừng ép hỏi nữa.”
Nói xong, Lộ Kỳ quay người bỏ đi.
Đột nhiên bị hung dữ, Hứa Yên cũng không dám đuổi theo nữa…
Không thể khai thác gì thêm từ Lộ Kỳ, Hứa Yên đành chuyển sang cái tên tiếp theo trong danh sách dự phòng.
Chàng trai ấy tên là Triệu Sóc.
Cậu ấy thì khá thẳng thắn, nói ngay có người đưa ra một mức giá khiến cậu không thể từ chối…
Chỉ cần rút khỏi Hội học sinh, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản.
“Tôi vào hội học sinh cũng chỉ vì học bổng.” Cậu ta nói bằng giọng thản nhiên, không hề giấu chuyện hoàn cảnh gia đình mình, “Học phí ở Bồ Tinh với nhà tôi mà nói đúng là con số trên trời. Giờ có người trả giúp cả ba năm, một cuộc trao đổi không lỗ, sao tôi lại không đồng ý?”
Dù lời nói có phần thực dụng, nhưng khi Hứa Yên hỏi đến người đứng sau, cậu lại lập tức ngậm miệng, không hé thêm lời nào.
Hứa Yên hiểu hoàn cảnh của cậu, nên cũng không ép nữa.
Tối hôm đó, Lộ Kỳ gọi điện đến.
“Trưa nay… xin lỗi.” Giọng cậu khàn và mệt mỏi, “Tôi không nên nổi nóng với cậu. Tôi biết cậu tốt bụng, luôn cố gắng giúp đỡ bọn tôi, nhất là chuyện của Tô Vãn An và Thích Ấu Vy, cậu giúp cô ấy, tôi thực sự ghi nhớ trong lòng. Nhưng chuyện rút khỏi hội học sinh, tôi đã quyết rồi.”
“Có ai đe dọa cậu sao?”
Sau khi gặp Triệu Sóc, Hứa Yên càng tin vào suy đoán của mình: “Họ dọa cậu điều gì? Sự an toàn của cậu, hay là…”
Lộ Kỳ im lặng.
Hứa Yên nhớ lại lời cậu nói lúc trưa, bỗng hiểu ra: “Là dùng sự an toàn của Thích Ấu Vy để ép cậu sao?”
“……”
Tút… tút… Lộ Kỳ cúp máy.
Hứa Yên đặt điện thoại xuống.
Kẻ đứng sau là ai, câu trả lời đã gần như rõ ràng.
Nhưng điều rắc rối là… dù biết kẻ chủ mưu, cũng không ai dám đứng ra chỉ mặt, càng không lấy được bằng chứng.
Chỉ bằng suy đoán, hoàn toàn không thể động đến Mạnh Phàm Nhất.
Trưa hôm sau, Hứa Yên đến văn phòng của Đoạn Tự Lý.
Cao Minh Lãng và Đường Thận cũng có mặt.
Đoạn Tự Lý quay lưng về phía cửa, ngồi nghiêng trên mép bàn làm việc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng giữa trưa chiếu vào, phủ lên dáng người thẳng tắp của cậu, áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Cao Minh Lãng ngồi co ro trên ghế sofa, Đường Thận đứng bên cạnh.
Ba người hình như đang bàn chuyện gì đó.
Hứa Yên thuật lại tất cả những gì mình điều tra được.
“Chậm rồi.” Đoạn Tự Lý không quay đầu lại, giọng điềm đạm, “Những chuyện này, đã có người khác điều tra xong từ lâu.”
Hiển nhiên, chính là hai người kia.
Đường Thận tiếp lời, giọng chắc chắn: “Việc các thành viên mới rút khỏi hội học sinh là do Mạnh Phàm Nhất giở trò sau lưng.”
Hứa Yên từ tốn lấy ra một cuốn sổ tay từ trong ba lô, lật qua hai trang đầu toàn vẽ linh tinh, rồi dừng ở trang thứ ba.
Trên đó ghi chép chi chít…
“Tôi đã điều tra lý lịch của cả 19 người rút lui, và cũng lần lượt nói chuyện riêng với từng người.”
Vừa dứt lời, cả ba người đều có chút kinh ngạc.
Đường Thận cầm lấy cuốn sổ Hứa Yên đưa, Cao Minh Lãng cũng vội vàng bước lại gần, cúi đầu xem.
“Trong 19 người đó, có ba bạn hoàn cảnh gia đình khó khăn. Dù họ không nói thẳng, nhưng qua cuộc trò chuyện, có thể suy ra được, Mạnh Phàm Nhất đã dùng tiền để mua chuộc họ.”
Nói xong, cô đẩy quyển sổ tay đến trước mặt Đoạn Tự Lý: “Mười mấy người còn lại, tình hình còn tệ hơn. Phần lớn đều bị đe dọa, có người bị dùng chính sự an toàn của bản thân hoặc… người họ quan tâm nhất để ép phải rút lui.”
Đoạn Tự Lý liếc qua quyển sổ.
Trên trang giấy, danh sách những người bị uy h**p được liệt kê rõ ràng.
Bên cạnh là những chú thích chi tiết: đặc điểm tính cách, mạng lưới quan hệ thân thiết, có từng bị bắt nạt trong quá khứ hay không…
Thông tin vô cùng chi tiết, và quan trọng là rất hiệu quả.
Đến cả Đường Thận, người nổi tiếng khắt khe, cẩn trọng và không dễ hài lòng, cũng phải nhìn Hứa Yên bằng con mắt khác.
Đoạn Tự Lý gập cuốn sổ lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu đúng là khiến người ta không ngừng bất ngờ.”
Hứa Yên mím môi, khẽ mỉm cười.
Cao Minh Lãng gần như phục sát đất, trong mắt cậu, Hứa Yên lúc này giống như nữ thần phát sáng, ngưỡng mộ đến mức ánh mắt đầy sao lấp lánh:
“Giỏi quá Yên Yên! Mới vài ngày mà cậu tra ra được gần hết cả họ hàng tổ tiên người ta rồi! Yên Yên, cậu đừng làm trợ lý chủ tịch nữa, đi làm gián điệp có khi còn hợp hơn!”
Hứa Yên không mấy để tâm đến lời khen ngợi phóng đại của cậu, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Đoạn Tự Lý: “So với làm gián điệp, tôi vẫn muốn làm trợ lý cho Chủ tịch hơn.”
“Nhưng, cho dù biết rồi thì cũng có ích gì?” Đường Thận luôn giữ được lý trí và sự lạnh lùng. Cậu gõ ngón tay lên mặt sổ: “Không ai chịu đứng ra làm chứng, vậy thì có biết cũng không làm gì được.”
Đoạn Tự Lý nhìn ra bầu trời đang dần sẫm màu ngoài cửa sổ, rồi nói với Đường Thận: “Tối nay, nghĩ cách ‘mời’ hai con chó bên cạnh Mạnh Phàm Nhất là Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên đến đây, nhốt riêng vào hai phòng làm việc, moi cho bằng được sự thật từ miệng họ.”
Đường Thận gật đầu không chút do dự: “Rõ.”
Với lệnh của Đoạn Tự Lý, cậu chưa từng hỏi lý do, chỉ cần hoàn thành triệt để.
Cao Minh Lãng thì mơ màng: “Hai đứa đó là chân chạy vặt của Mạnh Phàm Nhất, bắt tụi nó tới thì được gì? Trừ khi chuẩn bị thêm chút ớt bột gì đó, chứ không thì chúng nó đâu dễ khai! Với lại, muốn nhúng tay vào nội bộ thì bắt một đứa là đủ rồi, bắt cả hai… có vẻ lộ liễu quá?”
Đoạn Tự Lý không buồn đáp lại.
Cậu không muốn phí lời với những người đơn giản như Cao Minh Lãng.
Nhưng Hứa Yên thì lại hiểu ngay, như bừng tỉnh, cô nhìn sang Đoạn Tự Lý, trong ánh mắt là sự khâm phục.
Cậu… hiểu rõ về lý thuyết trò chơi.
“Một người không đủ, nhất định phải là hai.” Hứa Yên quay sang giải thích với Cao Minh Lãng, “Không hơn, cũng không kém.”
Đoạn Tự Lý lập tức nhìn thẳng vào Hứa Yên.
Lần này, ánh mắt cậu mang theo nhiều tầng ý nghĩa.
Còn Hứa Yên cũng không giấu sự ngưỡng mộ với Đoạn Tự Lý: “Đây là một trong những kỹ thuật thẩm vấn thường dùng trong điều tra hình sự, gọi là thế tiến thoái lưỡng nan của tù nhân, rất hiệu quả! Chỉ cần tách được hai người ra, chắc chắn có thể khiến họ khai hết mọi chuyện!”
“Cái…cái gì là tình thế tiến thoái lưỡng nan?” Cao Minh Lãng vẫn ngơ ngác.
Đường Thận nhận ra giữa hai người kia… đang dần xuất hiện một bầu không khí ái muội mơ hồ của hai người ái mộ lẫn nhau.
Cậu kéo cổ áo Cao Minh Lãng, lôi đi: “Chú hề thì không cần biết nhiều. Đi thôi, theo tôi đi bắt người.”
…
Hai căn phòng làm việc, ánh đèn trắng sáng lạnh lẽo.
Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên được Đường Thận ‘mời’ vào. Khi bước vào, cả hai đều tỏ ra thờ ơ, chẳng mảy may quan tâm.
Ngoài hành lang, Đoạn Tự Lý nói với Hứa Yên: “Nếu cậu hiểu tôi cần gì, vậy thì hai người đó, giao cho cậu.”
Hứa Yên khẽ gật đầu: “Được.”
Cô xoay người đi về phía căn phòng nhỏ bên cạnh dùng để hỏi chuyện tạm thời.
Ở cửa, Cao Minh Lãng chặn cô lại.
Ánh mắt cậu đầy lo lắng, quay sang Đoạn Tự Lý: “Chủ tịch, hay là để tôi đi. Dù sao Yên Yên cũng là con gái, người của Mạnh Phàm Nhất thì cậu cũng biết rồi đấy, toàn bọn côn đồ, tôi sợ…”
“Cậu sợ cô ấy không xử lý được?”
“Tôi sợ… sợ cô ấy bị bắt nạt.”
Đoạn Tự Lý bật cười lạnh, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Hứa Yên: “Cậu đánh giá thấp cô ấy quá rồi.”
Hứa Yên nhẹ nhàng đẩy tay Cao Minh Lãng: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi lo được, yên tâm đi.”
Cao Minh Lãng nhìn dáng vẻ nhã nhặn dịu dàng của cô, thật khó tin cô có thể trị nổi Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên.
Tôn Bình Chu là ai chứ! Trước đây từng bắt nạt người khác, làm loạn cả trường, bị đình chỉ học tận hai năm. Về sau cũng nhờ thế lực của Mạnh Phàm Nhất mới được đưa trở lại.
Một người như vậy mà lại giao cho Hứa Yên xử lý…
Cao Minh Lãng thực sự không yên tâm, liền đi theo sau cô vào lớp học.
Đoạn Tự Lý không ngăn, chỉ thong thả bước đến bên cửa, tựa người vào khung, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Tôn Bình Chu ngồi vắt chân trên ghế, khinh khỉnh: “Chủ tịch Đoạn, còn cả vị trợ lý xinh đẹp này nữa? Có chuyện gì thì nói nhanh đi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi. Tôi đâu có ở khu của mấy người, quá mười giờ mà chưa về là tôi sẽ báo với quản lý là do chủ tịch Đoạn mạnh tay giữ tôi lại không cho về!”
Đúng là đã khá muộn, Hứa Yên không dài dòng thêm, đi thẳng đến chiếc ghế đối diện Tôn Bình Chu.
Cô không ngồi xuống, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên mép bàn: “Chuyện Mạnh Phàm Nhất uy h**p để ép các thành viên mới rời khỏi Hội học sinh, chúng tôi đã nắm rõ.”
Mặt Tôn Bình Chu thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh: “Cái gì cơ? Uy h**p cái gì? Trợ lý xinh đẹp, xem phim nhiều quá rồi chăng? Tôi nghe không hiểu.”
“Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ cho kỹ, chuyện dọa nạt uy h**p bạn học, với Mạnh Phàm Nhất, cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, chưa chắc đã bị ghi vào hồ sơ. Nhưng nếu rơi vào đầu cậu, hoặc Du Lợi Xuyên… thì hoàn toàn là chuyện khác đấy.”
Tôn Bình Chu cắn chặt môi, vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
Hứa Yên kéo ghế, ngồi xuống đối diện: “Tôn Bình Chu, cậu phải cố gắng lắm mới đỗ được vào Bồ Tinh đúng không? Theo chân Mạnh Phàm Nhất làm mấy chuyện dơ bẩn, nói cho cùng cũng chỉ để kiếm một cái ô bảo vệ mình. Nhưng cậu có từng nghĩ đến, cái ô đó chưa chắc sẽ che cho cậu được mãi. Có khi một ngày nào đó, cậu và Du Lợi Xuyên, cũng sẽ trở thành ô che cho hắn. Hoặc nói thẳng hơn, trở thành quân tốt thí mạng, bị hắn bỏ rơi lúc nào không hay.”
Gương mặt Tôn Bình Chu bỗng mất đi vẻ hung hăng, thay vào đó là cơn giận dữ khi bị nói trúng tim đen: “Du Lợi Xuyên…cậu ta có nói gì không?”
Hứa Yên không đáp, chỉ nhẹ nhàng nói tiếp: “Bây giờ trước mắt các cậu có ba con đường. Một, cả hai cùng khai ra toàn bộ việc Mạnh Phàm Nhất đã làm; hai, cả hai cùng cắn chặt miệng không nhận, như vậy thì chúng tôi cũng chẳng làm gì hai cậu và Mạnh Nhất Phàm được; ba, một người khai, một người không.”
Tôn Bình Chu thẳng lưng lên: “Không cần chọn nữa, tôi chọn phương án hai, không khai! Cậu làm gì được tôi nào!”
“Tôi cũng đoán được cậu sẽ chọn cách đó.”
“Đã biết rồi còn hỏi làm gì!” Tôn Bình Chu ngả người ra lưng ghế, cố gắng giữ vẻ hung hăng nhưng giọng nói lại có phần run rẩy, “Chắc chắn bọn tôi sẽ không khai đâu! Dù các người có biết bao nhiêu đi nữa, không có bằng chứng thì làm được gì?”
Hứa Yên mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng trong mắt Tôn Bình Chu lúc này lại khiến cậu có phần bất an.
“Tất nhiên, các cậu có thể đều chọn im lặng, nhưng chỉ cần có một người chịu mở lời, nhà trường nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Có thể với Mạnh Phàm Nhất, một hai hình thức kỷ luật chẳng là gì, gia đình cậu ta sẽ dùng mọi cách để khiến cậu ta thoát nạn. Còn các cậu thì sao? Các cậu có bối cảnh gia đình như thế không? Các cậu có dám để hồ sơ cá nhân dính vết nhơ, thậm chí bị đuổi học không?”
Sắc mặt Tôn Bình Chu bắt đầu thay đổi, lạnh giọng: “Dù khai hay không khai, tôi cũng bị xử lý như nhau, khác gì đâu!”
“Khác chứ,” Hứa Yên khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc, “Người đầu tiên chủ động hợp tác, Chủ tịch Đoạn đã hứa sẽ cố gắng hết sức để xin nhà trường khoan hồng, đồng thời sử dụng tất cả nguồn lực từ phía Hội học sinh, bảo vệ người đó bằng mọi giá, đảm bảo người đó… không bị đuổi học.”
Vừa dứt lời, Đường Thận và Cao Minh Lãng đưa mắt nhìn nhau.
Cao Minh Lãng hơi há miệng, ánh mắt nhìn Hứa Yên đã vượt khỏi sự khâm phục thông thường, thay bằng vẻ không thể tin nổi.
Như thể đến hôm nay, lần đầu tiên cậu mới thật sự hiểu con người trước mặt.
Hoàn toàn… không giống cô bạn học giỏi ngày thường luôn khiêm tốn hiền lành.
Chỉ số thông minh này, thủ đoạn này, sự quả quyết này…
Sao…trước giờ lại không nhận ra cô ấy là người như thế?
Giỏi quá!
Vừa rồi cô và Đoạn Tự Lý đâu có trao đổi gì, vậy mà…
Mặt mày Tôn Bình Chu biến sắc, cắn răng nói: “Không, chỉ cần cả hai chúng tôi đều không khai, thì không có ai bị xử lý hết, Du Lợi Xuyên cũng sẽ không nói gì đâu.”
Câu nói này, thay vì phản bác Hứa Yên, lại giống như đang tự trấn an chính mình.
Hứa Yên chẳng mấy lo lắng, từ tốn đứng dậy, nhìn xuống cậu: “Hy vọng cậu không nhìn nhầm người. Giờ tôi sẽ sang nói chuyện với Du Lợi Xuyên, cậu ở đây suy nghĩ cho kỹ nhé.”
Sắc mặt Tôn Bình Chu chợt tím tái, tay siết chặt thành nắm đấm.
Hiển nhiên, cậu không thể hoàn toàn tin tưởng Du Lợi Xuyên.
Một khi chuỗi suy đoán nảy sinh, cậu không dám đánh cược rằng Du Lợi Xuyên sẽ giữ mồm giữ miệng, điều duy nhất cậu có thể đặt cược là mình sẽ là người khai trước.
Hứa Yên không nhìn cậu thêm, mở cửa bước ra ngoài.
Đường Thận và Cao Minh Lãng cùng theo sau. Cao Minh Lãng không kìm được, chạy đến bên Đoạn Tự Lý, hớn hở kể lại những gì vừa xảy ra trong phòng:
“Chủ tịch! Cậu không biết đâu! Vừa rồi Hứa Yên ở trong đó… siêu ngầu luôn.”
Đoạn Tự Lý không lấy làm ngạc nhiên: “Tôi thấy rồi.”
“Lúc cậu đi ra ngoài, tôi còn hơi lo lắng.” Hứa Yên rất biết cách mềm mỏng đúng lúc, “Cậu có ở đó, tôi mới thấy yên tâm hơn chút.”
Đoạn Tự Lý bật cười khẽ, rõ ràng không tin mấy lời ấy.
Cô vốn giỏi giả vờ.
Nhưng, giờ cậu cũng không còn phản cảm với sự giả vờ đó nữa.
Biết cô thích mình, cậu chỉ xem đó như đó là chút tâm cơ và tính kế của cô gái nhỏ mà thôi.
Đường Thận lên tiếng: “Đây gọi là đánh vào tâm lý là thượng sách, không cần đấu mà khiến đối phương đầu hàng. Bây giờ Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên đã bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau rồi, chỉ cần thêm chút áp lực, một trong hai người, thậm chí cả hai, sẽ khai ra hết.”
Đoạn Tự Lý giơ điện thoại lên: “Không cần gây thêm áp lực nữa, tôi vừa nói chuyện với Du Lợi Xuyên xong. Cậu ta đã khai, toàn bộ quá trình có ghi âm, chứng cứ rõ ràng.”
Cao Minh Lãng và Đường Thận đều ngạc nhiên: “Cậu làm thế nào? Sao nhanh vậy?”
“Cũng dùng cách đó, nhưng tôi tự ra mặt, áp lực với cậu ta lớn hơn, chưa kịp suy nghĩ đã khai ra rồi.”
“Quá tốt rồi.”
Cao Minh Lãng quay sang Hứa Yên, ánh mắt giờ đã có phần kính nể: “Yên Yên, cậu… cậu là con gái mà sao lại biết mấy chiêu ngoài luồng này thế?”
“Cậu cũng đã gọi là ‘ngoài luồng’ rồi.” Đường Thận xen vào, “Cậu không biết cô ấy đến từ đâu à. Tam giác vàng đấy! Lớn lên ở nơi như thế, biết mấy chuyện này có gì lạ đâu.”
Trước đây Đoạn Tự Lý từng cảnh báo Cao Minh Lãng rằng Hứa Yên không đơn giản.
Cao Minh Lãng gãi đầu, giờ mới nhận ra cô gái có nụ cười dịu dàng, khí chất điềm tĩnh này…
Hình như… hoàn toàn không giống với cô học sinh ưu tú đơn thuần lương thiện mà cậu từng tưởng tượng.
Hứa Yên mỉm cười rạng rỡ:
“Thật ra cũng không có gì ghê gớm đâu, chuyện làm ăn của bố tôi, tôi cũng không can dự, nhà cũng không cho đụng vào. Mấy cái này là tôi tự học thôi, xem video trên Bilibili ấy, tôi thích mấy thể loại như phân tích tâm lý, tình huống trò chơi, mấy vụ thí nghiệm xã hội kỳ quặc… Xem nhiều thì cũng hiểu được một chút.”
Hứa Yên lúc này và Hứa Yên khi ngồi trong phòng thẩm vấn, gần như hai người khác nhau.
Cô lại trở về dáng vẻ trước đó, ngượng ngùng đưa tay gãi mũi, đáng yêu mà tinh nghịch.
Như thể người vừa điều khiển mọi thế cục trong căn phòng kia không phải là cô vậy.
Chưa đầy hai phút sau, Tôn Bình Chu cũng không chịu nổi nữa, khai sạch mọi chuyện từ việc Mạnh Phàm Nhất xác định mục tiêu ra sao, đe dọa khi nào, ở đâu, dùng cách gì, hứa hẹn điều gì, đến cả biểu cảm hoảng loạn của các thành viên mới lúc ấy…
Khai rõ ràng từng chi tiết.
Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên cùng rời khỏi phòng, chạm mặt nhau ở hành lang.
Vừa nhìn thấy nhau, cả hai gần như đồng thanh chất vấn: “Cậu… khai chưa đấy!”
“Tôi… cậu đừng hỏi, nói tôi nghe trước đi, cậu khai chưa?”
Cứ thế giằng co, im lặng…
“Chuyện đến đây là kết thúc, cảm ơn hai cậu đã hợp tác.” Đoạn Tự Lý bước tới, “Về đi, tự mình nói rõ với Mạnh Phàm Nhất. Nếu cậu ta thông minh, sẽ biết phải làm thế nào để dừng chuyện này lại, không để dây dưa thêm người khác, cũng giữ được cả hai cậu.”
Lời này vừa như lệnh ân xá, vừa như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu.
Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên vội vàng rời khỏi tòa nhà của Hội học sinh.
Sau khi họ rời đi, cuối cùng Cao Minh Lãng cũng không nhịn được nữa, hỏi Đoạn Tự Lý:
“Chủ tịch, giờ trong tay chúng ta có bằng chứng rõ ràng về việc Mạnh Phàm Nhất đe dọa các bạn học! Cậu ta gây ra bao nhiêu chuyện gần đây, khiến cả Hội học sinh hỗn loạn! Sao không nhân cơ hội này xử lý cậu ta một trận ra trò, gửi đơn lên ban giám hiệu, khiến cậu ta trở tay không kịp! Còn để hai người kia quay lại báo tin làm gì?”
Trong mắt cậu, điều đó chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Đoạn Tự Lý không lên tiếng, dường như chẳng buồn mở miệng, ánh mắt nghiêng sang Hứa Yên.
“Không có ý nghĩa gì cả.” Hứa Yên giải thích, “Mạnh Phàm Nhất chỉ đe dọa, cậu ta chưa thật sự gây ra tổn hại cụ thể hay không thể cứu vãn. Với hậu thuẫn phía sau, dù nhà trường có truy cứu thì cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo hay ghi lỗi, với cậu ta mà nói đó chẳng khác nào gãi ngứa, không đụng được đến gốc rễ. Ngược lại, càng ép thì càng đẩy mâu thuẫn lên cao, rất dễ khiến cậu ta trả đũa chúng ta và các bạn khác một cách điên cuồng hơn. Chi bằng cứ để cậu ta tự tay thu dọn đống hỗn độn mình tạo ra.”
Cao Minh Lãng gật gù, tuy vẫn chưa hiểu hết, nhưng cũng coi như tạm yên tâm.
Chẳng mấy ngày sau, sự việc diễn biến đúng như Đoạn Tự Lý và Hứa Yên đã đoán trước.
Những thành viên mới từng rầm rộ đòi rút khỏi Hội học sinh, lần lượt thay đổi thái độ.
Đến hạn cuối cùng, không một đơn xin rút nào được nộp lên.
Đoạn Tự Lý vốn rất bận, các bạn học không tìm được cậu thì liền đổ xô tới mấy phó chủ tịch, đặc biệt là Cao Minh Lãng, người phụ trách công việc thường nhật và dễ nói chuyện.
Ai nấy đều mang theo nụ cười ngượng ngùng, nịnh nọt, giọng điệu chân thành tha thiết:
“Phó chủ tịch Cao ơi, hôm đó tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, giờ nghĩ thông rồi, tôi không rút nữa đâu.”
“Phải phải, đều là hiểu lầm cả! Tôi chưa từng thật sự muốn rời khỏi hội học sinh!”
“Tôi thề! Từ giờ tôi sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không gây phiền phức cho hội!”
“Cậu xem chuyện đơn rút trước đó, có thể… coi như chưa từng nói được không ạ?”
“Thật sự không muốn rời đi đâu, phiền cậu nói giúp vài lời với Chủ tịch được không?”
Mãi đến lúc này, Cao Minh Lãng mới thật sự hiểu được dụng ý của Đoạn Tự Lý.
Hứa Yên thì đã nắm rõ hết tiến trình xử lý sau đó. Cô đứng trước bàn làm việc của Đoạn Tự Lý, tường thuật ngắn gọn mà rõ ràng:
“Mấy người bị Mạnh Phàm Nhất đe dọa, như Lộ Kỳ chẳng hạn, đều đã được cậu ta cử người đến xin lỗi, trấn an, dùng cùng một lời giải thích như: ‘Chỉ là đùa thôi’, ‘Cậu đừng để bụng’, ‘Thông cảm cho bọn tôi’… Còn với nhóm như Triệu Sóc, những người bị dụ dỗ bằng lợi ích, thì cậu ta càng rộng rãi, hứa sẽ thực hiện toàn bộ những gì đã cam kết, chỉ yêu cầu duy nhất là giữ kín miệng. Việc trong Hội học sinh, cứ tiếp tục như cũ.”
Đoạn Tự Lý khẽ cười khẩy: “Cũng chưa đến nỗi quá ngu, biết cách dừng lại kịp thời.”
Báo cáo xong, Hứa Yên nhìn ra ngoài, trời xám xịt, gió lay bóng cây, như thể mưa lớn sắp đổ xuống.
Cô chợt nhớ đến lời dặn của anh trai, tối nay phải về Hồ Quang Tự sớm, Hứa Ngự Đình sẽ tới.
“Chủ tịch, nếu không còn gì nữa, tôi về trước đây.”
“Ừ.” Đoạn Tự Lý đáp ngắn gọn, vẫn cúi đầu đọc sách.
Khi Hứa Yên đi đến gần cửa, Đoạn Tự Lý đột nhiên gọi cô lại, do dự vài giây rồi hỏi:
“Hôm nay là thứ sáu, cậu định về à?”
“Ừm.”
“Đợi tôi ở cổng trường.”
Thấy Hứa Yên có vẻ ngạc nhiên, Đoạn Tự Lý vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, thu dọn tài liệu trên bàn, cất sách vào túi đeo chéo: “Tôi cũng phải về, đưa cậu một đoạn.”