Trời u ám, không khí ngột ngạt.
Một trận mưa lớn sắp ập đến.
Hứa Yên bước vào tiệm bánh ngọt đối diện cổng trường.
Hương ngọt dịu dàng lan tỏa trong không khí, cô cẩn thận chọn lựa trong tủ kính, cuối cùng chọn một miếng bánh mousse điểm vài quả dâu tươi đỏ mọng, dặn nhân viên đóng gói cẩn thận trong hộp quà.
Cúi đầu, cô nhắn tin cho Hứa Ngôn: “Anh, tối nay đừng đợi em, em bắt taxi về.”
Hứa Ngôn lập tức trả lời: “Ừ.”
Cô ngồi xuống một góc gần cửa sổ sát đất, lớp kính trong suốt phản chiếu hình bóng vội vã của người qua đường bên ngoài.
Trời càng lúc càng tối.
Ngồi chưa được bao lâu, một cảm giác kỳ lạ len lỏi sau lưng, như có ai đó đang nhìn chằm chằm.
Hứa Yên lấy hộp phấn ra, giả vờ dặm lại lớp trang điểm, qua gương soi thấy hai nam sinh đang đứng bên quầy trưng bày bánh kem không xa.
Chẳng có ý định mua gì, ánh mắt cứ liên tục liếc về phía cô.
Cô liền gập phấn lại.
Lúc ấy mới hiểu ra vì sao Đoạn Tự Lý lại đích thân đưa cô về.
Lần trước trong chuyện của Mạnh Phàm Nhất, cô tham gia không ít.
Với tính cách hẹp hòi của Mạnh Phàm Nhất, lần này bị thiệt thòi nặng nề lại không thể làm gì được Đoạn Tự Lý, chẳng lẽ không thể ra tay với một vai phụ như cô?
Nhưng Hứa Yên không hề hoảng loạn, chỉ bình tĩnh chờ đợi.
Chốc lát sau, chiếc Maybach đen rời cổng trường.
Từ trước đến nay nhà trường không cho phép xe ô tô của học sinh ra vào, chỉ có Đoạn Tự Lý là ngoại lệ duy nhất, có thể để tài xế lái xe thẳng vào sân trường đưa đón.
Hứa Yên chưa từng nghĩ rằng Đoạn Tự Lý làm tất cả những chuyện đó, trở thành Chủ tịch Hội học sinh, để học sinh lớp CDE vào ban chấp hành là vì cái gọi là “công bằng”.
Cậu không bao giờ từ chối những đặc quyền đem lại sự thuận tiện vượt xa người thường.
Nhìn quanh toàn bộ ban chủ tịch hội học sinh, hầu hết đều là người của cậu.
Sau lần sóng gió này, những cộng sự mới được đề bạt lại càng trung thành tuyệt đối, tận tâm tận lực.
Đó mới là điều cậu cần.
Còn chuyện xử lý Mạnh Phàm Nhất, tuyệt đối không phải vì cậu ta phá hoại sự công bằng.
Mà là vì cậu ta dám thách thức quyền uy của Đoạn Tự Lý.
…
Chiếc xe dừng bên đường, Hứa Yên chạy đến mở cửa ngồi vào trong.
Tiện tay, cô đưa chiếc bánh mousse cho Đoạn Tự Lý: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
Cậu không liếc nhìn chiếc bánh lấy một cái, vẫn đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cứ để xuống.
Không từ chối, Hứa Yên liền đặt chiếc bánh bên cạnh cặp sách của cậu.
Trước cửa tiệm bánh, hai nam sinh kia cũng đi ra, đứng cách một đoạn xa nhìn về phía này.
Cửa kính màu đen khiến họ không thể thấy được bên trong, nhưng Hứa Yên để ý thấy một người trong số đó rút điện thoại gọi cho ai đó, có lẽ là đang báo cáo hành tung của cô.
Nhận thấy cô cứ nhìn ra ngoài, Đoạn Tự Lý ngẩng đầu, liếc ra ngoài một cái: “Dạo này nhớ cẩn thận, đừng đi một mình.”
Hứa Yên gật đầu: “Bọn họ sẽ làm gì tôi sao?”
“Có một cô gái năm ngoái từng cắm sừng Mạnh Phàm Nhất,” Giọng Đoạn Tự Lý lạnh nhạt, “Ảnh khỏa thân của cô ấy bị tung lên diễn đàn và mấy trang web đen.”
“Đó là bạn gái cũ còn bị như thế. Huống chi là cậu.”
Hứa Yên khẽ rùng mình.
Đoạn Tự Lý nhìn cô: “Sợ à?”
“Chuyện như vậy, ai mà không sợ chứ.”
“Thế thì tôi đánh giá cao cậu quá rồi.” Giọng cậu nhẹ tênh, mang theo chút giễu cợt, “Tôi tưởng tiểu thư nhà họ Hứa ở Thiện Bang sẽ chẳng để Mạnh Phàm Nhất vào mắt. Cậu hiểu rõ đám tay chân của cậu ta đến thế, chẳng lẽ không biết rõ thủ đoạn của hắn?”
Hứa Yên nhìn cậu, đối diện ánh mắt đen sâu hun hút.
Cái gì cũng không qua được mắt cậu.
Tâm tư sâu sắc và sự cẩn trọng của cô, vừa khiến cậu hài lòng, vừa khiến cậu cảnh giác.
“Cho dù biết, vẫn phải làm.” Hứa Yên cân nhắc đáp lời, “Không vào hang cọp, sao bắt được hổ con.”
“Bắt được hổ con?” Đoạn Tự Lý khẽ cười thành tiếng.
“Tôi từng nghe Cao Minh Lãng nói, cậu không có cảm tình với Tô Vãn An vì thấy cô ta quá ngốc. Cậu thích… người thông minh.”
Im lặng mười mấy giây, Đoạn Tự Lý đột nhiên lên tiếng: “Lại đây.”
Giọng ra lệnh.
Giữa hai người còn cách một khoảng bằng một người ngồi, Hứa Yên ngoan ngoãn dịch lại gần.
Đúng lúc đó, ngoài cửa mưa như trút nước, những hạt mưa dày đặc điên cuồng đập lên cửa kính.
Cần gạt mưa lắc qua lắc lại, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Càng gần cậu, tim cô càng đập nhanh.
Khí chất mạnh mẽ và ổn định của cậu như mạng nhện giăng kín, cô như một con côn trùng mắc kẹt trong đó, giãy giụa vô ích.
Đoạn Tự Lý đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Kéo cả người cô lại gần, ép sát vào cơ thể nóng rực của mình.
“Chuyện của Mạnh Phàm Nhất, cậu làm tốt lắm.” Hơi thở của cậu nóng rực bên tai cô, “Có lẽ, nên thưởng cho cậu một chút.”
Hứa Yên cúi xuống nhìn bàn tay cậu.
Bàn tay đang giữ lấy cô, nắm giữ mối quan hệ mập mờ giữa hai người.
Cậu chưa từng né tránh việc tiếp xúc cơ thể với cô, nhất là sau khi lớp kính mỏng giữa họ đã bị phá vỡ.
Thậm chí, nếu nhìn theo góc độ của đàn ông, cậu còn khá hưởng thụ điều đó.
Nhưng cậu lại keo kiệt khi phải trao đi bất cứ tình cảm nào ngoài tiếp xúc thể xác.
Như chính lời cậu từng nói: không cho được, cũng sẽ không cho.
Tàn nhẫn, thành thật đến tàn nhẫn.
Hứa Yên định đưa tay đẩy cậu ra, thì Đoạn Tự Lý bỗng hỏi: “Cuối tuần cậu có rảnh không?”
“Gì cơ?”
Hương thơm lạnh lẽo quanh quẩn nơi đầu mũi khiến huyệt thái dương của cô giật thình thịch, Hứa Yên quay sang nhìn cậu.
“Đi xem phim đi, phim thì để cậu chọn.”
…
Hứa Yên đẩy cửa bước vào nhà, ngước nhìn về phía cửa ra vào.
Đôi dép của Hứa Ngôn vẫn được đặt ngay ngắn, anh vẫn chưa về.
Ngay bên cạnh, đôi giày da đen sạch bóng ấy, đã được đặt im lặng tại đó từ lúc nào.
Tim cô trùng xuống, cúi đầu nhắn tin: “Em về nhà rồi.”
Hứa Ngôn có vẻ bất ngờ vì cô về sớm: “Anh tưởng em sẽ về muộn hơn. Anh đang trên đường.”
butterfly: “Vâng.”
Một lúc sau, cô lại không nhịn được mà nhắn tiếp: “Anh có thể về nhanh hơn không?”
yan: “Anh sẽ cố.”
“Yên Yên về rồi à?” Giọng đàn ông vang lên từ phòng khách.
“Bố.” Hứa Yên bước vào, nở nụ cười ngoan ngoãn đã thành thói quen trên gương mặt.
Hứa Ngự Đình đang ngồi trên sofa xem tivi, thấy cô thì gương mặt giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Lại đây, Yên Yên.”
Ông vỗ tay lên chỗ ngồi bên cạnh mình.
Hứa Yên ngập ngừng vài giây, rồi nói nhỏ: “Bố, để con vào bếp xem thử. Con sợ đầu bếp mới nấu không hợp khẩu vị của bố…”
“Yên Yên, lại đây.” Giọng ông trầm xuống.
Cô đành bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh ông.
Hứa Ngự Đình bất ngờ nắm lấy tay cô, ánh mắt từ dưới lên dừng lại trên gương mặt cô mà soi xét: “Con gái ngoan, lại cao lên rồi.”
“Dạo gần đây… hình như có cao thêm chút thật ạ.”
“Bố vẫn nhớ lúc con mới sinh, nhỏ xíu như vậy, mẹ con còn sợ sau này con không lớn được.”
Hứa Yên muốn rút tay về, nhưng bàn tay to ấm áp ấy lại siết chặt hơn. Cảm giác nóng ẩm cứ cọ sát trong lòng bàn tay khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhận ra sự phản kháng của thiếu nữ, ông không những không buông, mà còn bất ngờ kéo mạnh khiến cô ngã xuống, ép cô ngồi sát bên cạnh mình.
Bàn tay thô ráp của ông v**t v* má cô, giọng nói pha lẫn ngọt ngào kỳ dị: “Yên Yên, sao giờ con không còn yêu bố như hồi bé nữa?”
Ông siết chặt eo cô: “Nào, nói cho bố nghe chuyện ở trường, giống như hồi bé con vẫn hay kể…”
“Bố… bố, con lớn rồi!” Hứa Yên cố hết sức vặn vẹo người, hai tay đẩy mạnh vào ngực ông.
“Lần đó con sốt cao, viêm phổi, bác sĩ đều nói không cứu được…”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, trong mắt vừa tuyệt vọng vừa điên loạn, các ngón tay bấu chặt vào da thịt cô: “Bố đã thử mọi cách! Ngay cả quỷ đồng… bố cũng mời về! Chỉ để kéo con về bên bố… Yên Yên, bố mất mẹ con rồi… không thể mất thêm con…”
“Bố… bố ơi…” Hứa Yên thật sự hoảng loạn, vùng ra khỏi tay ông, rúc vào góc sofa: “Bố, con đã lớn rồi… con không thể cứ nằm trong lòng bố làm nũng như hồi bé nữa… xin bố hãy hiểu cho con.”
“Con thật sự là con gái của bố sao? Con đúng là con gái bố sao?”
Hứa Ngự Đình bóp lấy cổ cô, kéo mạnh cô lại gần: “Chính tay bố chôn cất con. Một tháng sau, anh con dẫn con về từ bên ngoài về, nói rằng phương pháp của quỷ đồng có hiệu quả, hồn phách của Yên Yên tìm được thân xác! Con là Yên Yên, con có tất cả ký ức của Yên Yên, con gọi bố là bố… bao nhiêu năm nay, bố chưa từng nghi ngờ, bố yêu thương con như chính con ruột của mình…”
“Bố, con là Yên Yên, thật mà…” Hứa Yên nước mắt giàn giụa, “Con rất biết ơn bố… con thật sự biết ơn…”
“Nếu con là Yên Yên, sao trong mắt con chỉ có sợ hãi, không có yêu thương?” Ánh mắt Hứa Ngự Đình đầy điên loạn. “Yên Yên của bố, nó rất yêu bố, còn con thì không, con không phải…”
Nói dứt câu, ông túm lấy tóc cô, như một con thú hoang phát cuồng, đập mạnh đầu cô vào bàn trà cứng.
“Bốp!”
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Cơn đau dữ dội bùng nổ, mắt Hứa Yên tối sầm, chẳng còn nhìn thấy gì rõ ràng.
Trước mắt cô chỉ còn lại bóng hình méo mó của một con quỷ.
Dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ thái dương xuống má, trơn nhầy lướt qua gò má.
Đau…rất đau…
Cô cuộn mình lại trên tấm thảm, hai tay ôm lấy trán đang không ngừng chảy máu, giống như một con thú nhỏ bị thương nặng, không ngừng run rẩy.
Thuở bé, Hứa Yên gần như hoàn hảo.
Cô học từng nụ cười, từng cử chỉ, từng thói quen nhỏ nhặt của cô bé đã khuất…
Cô thực sự đã trở thành “Hứa Yên”.
Nhưng con người không thể mãi mãi là trẻ con.
Cơ thể sẽ lớn lên, tâm trí sẽ trưởng thành, đến một lúc nào đó, cô phải lớn.
Sự uất ức và đau đớn, tình yêu và hận thù thuộc về Tô Ý Chi rồi sẽ trỗi dậy.
Nhưng Hứa Ngự Đình lại cứ cố giữ cô mãi ở năm mà “Hứa Yên” đã chết.
Ông không chấp nhận cô lớn lên, ghét bỏ mọi sự thay đổi dù là nhỏ nhất.
Nhiều năm qua luôn như vậy, mỗi khi thấy cô không giống với ký ức của ông về cô bé năm xưa, là ông lại đánh đập cô.
Như thể, chỉ cần dùng bạo lực là có thể khiến đứa trẻ đã mất ấy sống lại.
Nhìn thấy cô co ro trên sàn, run rẩy không ngừng.
Cơn điên loạn và thứ tình yêu cha con tuyệt vọng ấy lại một lần nữa trào dâng trong lòng người đàn ông.
Vẻ hung tợn trên mặt ông biến mất, thay vào đó là nỗi hoảng loạn và ăn năn khủng khiếp. Ông gần như quỳ rạp xuống: “Xin lỗi, xin lỗi Yên Yên, là bố sai rồi, bố sẽ không đánh con nữa… là bố không đúng… tha thứ cho bố…”
Lần nào cũng vậy.
Sau khi phát tiết bằng bạo lực, là sự hối hận khôn cùng.
Nhưng ông chưa bao giờ kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Ông bế Hứa Yên trở lại sofa, đôi tay run rẩy lau đi vết máu trên trán cô.
Máu và nước mắt hòa vào nhau, khiến khuôn mặt trắng bệch của cô càng thêm thảm hại.
Hứa Yên cắn răng, cố gắng không bật khóc thành tiếng.
Sự cứng đầu này, đã hoàn toàn khác với cô bé Hứa Yên năm nào, người từng vì trầy xước một chút mà nhào vào lòng bố khóc nức nở.
“Vì sao con không khóc, Yên Yên? Hồi nhỏ con chỉ cần trầy một chút là đã ôm lấy bố mà khóc… Sao giờ lại không khóc nữa…”
Ông khao khát nghe lại tiếng khóc quen thuộc ấy, như thể đó là bằng chứng duy nhất để xác nhận linh hồn con gái ông vẫn còn trong thân thể này.
Hứa Yên cố giấu đi ánh nhìn căm hận trong đáy mắt, nén giọng nói: “Con người rồi cũng phải lớn, tại sao bố lại không thể chấp nhận việc con đã trưởng thành?”
Câu nói ấy như một nhát dao, khiến trái tim Hứa Ngự Đình vụn vỡ trong thoáng chốc.
Ông luống cuống lau máu trên mặt cô, miệng lắp bắp không thành lời:
“Là lỗi của bố… tất cả đều là lỗi của bố! Bố không nên đánh con… Yên Yên đừng giận bố… đừng giận bố mà…”
Ông như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, hoảng loạn tìm kiếm sự tha thứ.
Đúng lúc đó, cửa ra vào vang lên một tiếng mở khẽ.
Hứa Ngôn bước vào.
Nhìn thấy Hứa Yên mặt mũi bê bết máu, toàn thân nhếch nhác, sắc mặt Hứa Ngôn lập tức tái đi.
Anh bước nhanh đến, cố kéo tay Hứa Ngự Đình ra:
“Bố, em cần được sơ cứu.”
Hứa Ngự Đình vẫn không chịu buông tay, cứ siết chặt lấy Hứa Yên.
Trong giọng Hứa Ngôn đã chứa cả phẫn nộ bị dồn nén: “Bố muốn lặp lại bi kịch năm xưa sao? Bố còn muốn để em ấy chết thêm lần nữa ư!”
Cuối cùng, Hứa Ngự Đình cũng buông tay.
Trong mắt ông… chỉ còn lại nỗi sợ hãi và hoang mang…
Hứa Yên chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, thoát khỏi người đàn ông kinh hoàng ấy: “Đưa em đến bệnh viện, Hứa Ngôn… đến bệnh viện…”
“Ừ.”
Hứa Ngôn bế cô lên bằng cả hai tay.
Cô tựa vào lòng anh, vết máu trên trán cũng dính vào áo sơ mi trắng sạch của anh.
…
Trong bệnh viện về đêm, y tá xử lý vết thương cho Hứa Yên.
Chỉ là trầy xước, không tổn thương tới xương khớp, sau khi khử trùng và bôi thuốc thì dán một miếng gạc trắng vuông vức lên.
Hứa Ngôn định đưa cô về nhà.
Thế nhưng, vừa nghe đến hai chữ “về nhà”, cơ thể Hứa Yên theo bản năng run lên, khẽ van nài: “Hứa Ngôn, đêm nay có thể… có thể đừng về được không?”
Hứa Ngôn thở dài: “Em biết rõ là không thể. Ông ấy đi đi về về giữa Thiện Bang và HongKong Macao hàng tuần, cũng chỉ vì muốn gặp em…”
“Nhưng em không muốn gặp ông ấy nữa!” Ánh mắt Hứa Yên ngập tràn sợ hãi, “Em không biết phải đối mặt thế nào… Anh ơi, em không chịu nổi, em thật sự không muốn về, anh biết em không phải là con gái ông ấy mà, em không làm được…”
Ngón tay thon dài của Hứa Ngôn nhẹ đặt lên môi cô, khẽ “suỵt” một tiếng.
Vừa như dỗ dành, vừa như ngăn cô nói tiếp.
Đợi y tá rời khỏi phòng điều trị, Hứa Ngôn mới nhẹ giọng: “Hiện tại, em vẫn là Hứa Yên, vẫn là con gái của ông ấy, em buộc phải như vậy. Dù có khó khăn thế nào cũng phải nhẫn nhịn.”
Hứa Yên hiểu, bao năm qua cô đã chịu đựng được rồi.
Nếu bây giờ bỏ cuộc, thì mọi cố gắng đều tan biến.
“Em biết rồi, vậyđợi muộn chút hãy về…” Cô cúi đầu, tự ôm lấy mình.
Thấy cô sợ hãi đến vậy, Hứa Ngôn cũng không đành lòng.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi gọi cho Hứa Ngự Đình.
“Tình hình em gái thế nào rồi?” Hứa Ngự Đình lập tức bắt máy.
“Bác sĩ nói không loại trừ khả năng chấn động não, cần theo dõi thêm, nên tối nay sẽ tạm thời để em ấy ở lại bệnh viện.”
“Bố sẽ đến ngay.”
“Bố à…” Hứa Ngôn tranh thủ nói trước, “Bố… cứ nghỉ ngơi đi ạ. Để em ấy được yên tĩnh ngủ một giấc, con ở lại trông là được rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, cuối cùng Hứa Ngự Đình cũng chịu nhượng bộ: “Được, con nhớ chăm sóc em gái cho tốt.”
Bật loa ngoài, Hứa Yên và Hứa Ngôn đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ra khỏi bệnh viện, mưa đã tạnh.
Gió đêm mang theo chút ẩm lạnh.
Trời quá khuya, Hứa Ngôn liền tìm một khách sạn bốn sao gần đó, kéo cổ tay Hứa Yên, vội vã bước qua cánh cửa xoay tròn.
Nhưng anh không để ý rằng, ngay phía bên kia đường, trước cửa tiệm net, Đường Thận vừa ra ngoài hút thuốc thì tình cờ nhìn thấy cảnh ấy.
“Gì thế kia?”
Cậu theo phản xạ rút điện thoại ra, chụp lại bóng lưng hai người đang nắm tay bước vào khách sạn, chuẩn bị gửi cho Cao Minh Lãng.
Nghĩ một lát, lại thấy gửi cho cậu ta cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu rít một hơi thuốc, kéo khung chat xuống, gửi bức ảnh đó cho Đoạn Tự Lý.
…