Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 29

Hứa Yên không lập tức đồng ý với Đoạn Tự Lý.

Cô nói, vẫn cần phải suy nghĩ thêm.

Đoạn Tự Lý cũng không vội, để cô rời đi.

Càng ép buộc chỉ càng phản tác dụng. Một thợ săn đạt chuẩn, điều không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.

Đầu tháng, trường tổ chức kỳ thi định kỳ hàng tháng.

Kết quả vừa công bố, Hứa Yên như dự đoán vẫn vững vàng ở vị trí số một lớp.

Thứ hạng toàn khối: 43.

Do ngồi cùng bàn với cô, thành tích của Thích Ấu Vy cũng tiến bộ rõ rệt, vươn lên hơn mười bậc.

Bảng điểm được công bố trên hệ thống của trường, những học sinh thuộc top 50 toàn khối sẽ được biểu dương trên màn hình LED lớn ngay trước tòa Minh Đức.

Danh sách này từ trước đến nay luôn là lãnh địa của học sinh lớp S và lớp A. 

Hứa Yên là người duy nhất đến từ lớp E lọt vào danh sách biểu dương ấy.

Vì vậy, cô vô cùng nổi bật.

Thích Ấu Vy lướt xem bảng xếp hạng trên điện thoại, giọng hào hứng: “Thế này thì học kỳ sau cậu có thể vào lớp S rồi đấy, Yên Yên! Điểm cộng của Hội học sinh và điểm trung bình của môn tiếng Anh, chắc chắn là đủ rồi!”

Phía trước, Trì Hoan Ý quay đầu trừng mắt với họ: “Ếch mà đòi ăn thịt thiên nga, còn mơ mộng giữa ban ngày, không lọt top 30 toàn khối thì đừng có mơ vào lớp S!”

Trước kia, nếu bị Trì Hoan Ý móc mỉa, Thích Ấu Vy thường nhịn cho qua, không dám dây vào cô ta.

Nhưng từ sau khi biết Hứa Yên đang nắm được điểm yếu của Tô Vãn An, lưng cô như được chống đỡ, mạnh mẽ đáp trả: “Yên Yên mới đến có một tháng mà đã vào top 40, cuối kỳ vươn vào top 30 thì có gì là không thể?”

Trì Hoan Ý nhếch môi cười lạnh: “Cậu tưởng dễ lắm à? Thử xem sao, tôi cũng muốn biết xem có vào nổi không!”

Thích Ấu Vy bĩu môi, không thèm đôi co nữa, quay sang nói với Hứa Yên: “Cố lên nhé, Yên Yên, học kỳ sau nhất định sẽ vào được lớp S!”

“Tôi bị kéo điểm bởi môn Lý và Toán.” Hứa Yên nhìn khoảng điểm phía trước, “Càng lên cao, khoảng cách điểm càng sát, những người đứng trước tôi… đều là những cá nhân xuất chúng, chỉ dựa vào cần cù chăm chỉ thì khó mà vượt qua.”

Trên đời này, những điều có thể đạt được chỉ bằng sự chăm chỉ, ngược lại lại là những thứ dễ nhất.

Lớp S không phải chỉ cần chăm chỉ là vào được.

Thích Ấu Vy thở dài, nhìn tờ bảng xếp hạng trong tay, bản thân vẫn còn ngoài top 100, muốn vào lớp S thật quá khó.

Chỉ cần vào được lớp A đã là ông trời ưu ái lắm rồi.

Ánh mắt Hứa Yên lướt qua bảng điểm xếp hạng.

Tên của Đoạn Tự Lý, vững vàng ở vị trí đầu bảng.

Toán, Lý, Hóa, Sinh, cậu đều đạt điểm tuyệt đối.

Sở hữu một gương mặt như thể được thần tiên ban tặng, trí tuệ xuất chúng, xuất thân lại càng ở một đẳng cấp mà người thường không thể với tới.

Một người như vậy, Hứa Yên gần như không thể tưởng tượng nổi, cậu sẽ có điều gì phải phiền lòng.

Giữa trưa, Đoạn Tự Lý gọi Hứa Yên tới văn phòng.

Trưa nào cậu cũng nghỉ ở đây, không về Quân Tử Lâu.

Hứa Yên biết điều này nên thỉnh thoảng lại “vô tình” đi ngang qua khu Hội học sinh.

Thật hiếm có, hôm nay là Đoạn Tự Lý chủ động tìm cô.

Đẩy cửa bước vào, Đoạn Tự Lý đang đứng quay lưng về phía cô, lặng lẽ ngắm tán cây sáng rực ngoài cửa sổ.

Hứa Yên nhẹ nhàng bước vào: “Tự Lý.”

Vẫn là kiểu đó, bất chợt, vào những lúc không có ai, gọi cậu bằng một cách thân mật hơn.

Đoạn Tự Lý quay đầu lại, đẩy chiếc laptop trên bàn về phía cô.

Trên màn hình là một bảng bổ nhiệm đặc biệt.

Hội học sinh đặc cách tuyển Mạnh Phàm Nhất, Trương Thiên, Tôn Bình Chu và Du Lợi Xuyên làm cán sự.

Mạnh Phàm Nhất giữ chức Phó Chủ tịch, những người còn lại thuộc các bộ phận như Đối ngoại, Tuyên truyền…

Hứa Yên sững người: “Cậu định đưa Mạnh Phàm Nhất vào sao!”

Hơn nữa, không qua thi tuyển hay phỏng vấn, mà là… đặc cách.

“Hãy đăng lên.” Giọng Đoạn Tự Lý điềm tĩnh. “Rồi thêm họ vào nhóm cán sự.”

“Tại sao?” Hứa Yên thấy khó hiểu. “Chuyện này không công bằng với những bạn khác!”

“Ở Bồ Tinh, theo đuổi công bằng chỉ là chuyện hoang tưởng.” Đoạn Tự Lý nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. “Nhận ra điều này, sẽ có ích cho cậu.”

Dường như đã hiểu ra điều gì, Hứa Yên không hỏi thêm.

Theo yêu cầu của Đoạn Tự Lý, cô lập tức công bố thông báo đặc cách.

Đoạn Tự Lý ngồi tựa lưng vào ghế công thái học, đầu ngón tay chống cằm, ánh mắt không rời khỏi cô.

Thật thông minh.

Biết cậu không muốn giải thích nhiều, liền ngoan ngoãn thu lại mọi thắc mắc, chỉ làm theo ý cậu.

“Kỳ thi lần này, cậu làm rất tốt.” Cậu đột ngột nói.

“Học lực để vào lớp S, vẫn còn cách một đoạn.” Hứa Yên vừa gõ bàn phím, vừa đáp.

“Muốn vào lớp S sao?”

“Muốn được gần cậu hơn.” Cô gái ngẩng đầu, đối diện ánh mắt cậu.

Đôi mắt cô vốn trong vắt, tĩnh lặng như ánh trăng, nhưng khi nhìn cậu lại rực cháy lạ thường.

Đoạn Tự Lý không né tránh ánh nhìn ấy, xoay nhẹ cây bút trong tay, ngừng lại một lúc rồi nói: “Cậu yếu ở môn Toán và Lý.”

“Ừm.” Hứa Yên khẽ thở dài.

“Sau này, mỗi trưa thứ ba và thứ tư.” Giọng cậu bình thản, “Mang theo bài tập Toán Lý, đến đây.”

Tin Mạnh Phàm Nhất vào Hội học sinh lập tức khiến trường học xôn xao.

Mặc dù ai cũng nghe đồn nhà Mạnh Phàm Nhất từng gây áp lực với lãnh đạo nhà trường, nhưng lại bị vấp phải sự cứng rắn của Đoạn Tự Lý nên cuối cùng vẫn không thành công.

Đến cả lãnh đạo trường còn không lay chuyển được Đoạn Tự Lý, vậy rốt cuộc là ai có thế lực đủ lớn để khiến cậu ký đơn bổ nhiệm đặc cách?

Tuy có nghi hoặc, nhưng học sinh ở Bồ Tinh vốn đã quen với những chuyện như thế, sau phút ngạc nhiên liền trở lại bình thản.

Những người thực sự thấy mừng trong lòng là những học sinh từng vì xuất thân bình thường mà không bao giờ mơ nổi bước vào A hay S.

Một chút công bằng mong manh mà Đoạn Tự Lý giữ lấy, đã cho họ một cơ hội để chạm tới cánh cửa tưởng chừng mãi mãi không thể chạm.

Từ trong thâm tâm, họ biết ơn Đoạn Tự Lý, một lòng ủng hộ cậu, trung thành tuyệt đối.

Thậm chí Hứa Yên cảm thấy, có lẽ đây chính là kết quả Đoạn Tự Lý mong muốn.

Cậu chưa bao giờ thực sự cố duy trì sự công bằng.

Chính vì thế, lần này đưa Mạnh Phàm Nhất vào, Đoạn Tự Lý cũng không bị phản đối gì.

Cậu đang nghĩ gì, Hứa Yên không thể đoán nổi.

Cứ ngỡ đã hiểu cậu rồi, hóa ra vẫn còn cách thật xa.

Buổi chiều, trong một gian phòng kín đáo của nhà hàng Nhật, Hứa Yên gặp Hứa Ngôn.

Lúc trưa, cô đã nhắn tin cho anh, nhắc đến chuyện này. Đến chiều, Hứa Ngôn đã có phản hồi.

“Gần đây Tập đoàn Đoạn thị bắt đầu hợp tác với nhà họ Mạnh ở HongKong.”

“Thảo nào.” Hứa Yên chợt hiểu ra.

Nếu là quan hệ hợp tác thương mại, thì dù giữa Đoạn Tự Lý và Mạnh Phàm Nhất có khúc mắc nhỏ, cũng phải tạm gác lại.

“Sinh ra trong những gia tộc như thế, cậu ta không có quyền lựa chọn. Lợi ích và danh tiếng gia tộc luôn đặt lên hàng đầu, vinh nhục cùng nhau, không thể tách rời.” Hứa Ngôn cười lạnh, “Cả chuyện đính hôn với nhà họ Tô cũng vậy thôi.”

Tim Hứa Yên chùng xuống: “Nhưng chúng ta không còn con đường nào khác. Chỉ có thể tìm cách từ cuộc liên hôn kia, đúng không, anh?”

“Không hẳn.” Ánh mắt Hứa Ngôn trở nên sắc lạnh. “Anh sẽ nghĩ cách khác. Nhanh hơn, hiệu quả hơn, lật đổ nhà họ Tô, để em danh chính ngôn thuận trở lại làm Tô Ý Chi.”

“Anh đã có hướng rồi ạ?” Trong lòng Hứa Yên dấy lên một chút hoài nghi, cũng có đôi phần lo lắng. “Trước đây chúng ta đã thử rất nhiều cách, bắt đầu từ chuyện liên hôn là khả thi nhất, những cách khác, rủi ro quá lớn. Hơn nữa, nếu để Hứa Ngự Đình biết anh đang giúp em làm việc này, ông ấy sẽ rất tức giận…”

Bàn tay Hứa Ngôn đặt lên mu bàn tay cô.

Lòng bàn tay anh lạnh buốt, nhưng với Hứa Yên, lại như có thứ gì đó đang thiêu đốt.

“Vì em, anh sẵn sàng mạo hiểm.”

“Hứa Ngôn…” Hứa Yên còn muốn khuyên thêm, nhưng cô quá hiểu anh trai mình. Trong xương tủy anh đã mang theo sự cố chấp của kẻ dám cược tất cả một lần.

Khuyên cũng không có ích gì.

Cuộc họp giữa tuần của Hội học sinh.

Khoảng mười lăm phút sau khi cuộc họp bắt đầu, cửa phòng học dạng bậc thang hình vòng cung bị đá bật ra.

Đoạn Tự Lý đang phân công công việc, nghe tiếng động liền dừng lại.

Mạnh Phàm Nhất dẫn theo mấy người bạn thân như hình với bóng, nghênh ngang bước vào.

Dù đến muộn, cậu ta chẳng buồn báo trước, nét mặt lại đầy vẻ ngạo nghễ như thể: “Tôi đến là đã nể mặt các cậu lắm rồi.”

Cả nhóm ngang nhiên đi vào, chọn ngồi hàng cuối cùng của lớp học.

Mạnh Phàm Nhất vừa nhai kẹo cao su, vừa đưa mắt lướt qua cả phòng, cuối cùng dừng lại ở Đoạn Tự Lý đang đứng giữa bục giảng.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười khiêu khích.

Đoạn Tự Lý không lập tức quát mắng, chỉ lặng lẽ nhìn Mạnh Phàm Nhất.

Ánh mắt không lời ấy, so với bất kỳ lời mắng mỏ nào còn áp lực hơn gấp bội.

Vì cậu nhìn, nên cả phòng đều nhìn theo về phía Mạnh Phàm Nhất.

Ánh mắt ấy khiến cậu ta thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, bất giác hạ chân đang bắt chéo xuống.

“Nhìn gì mà nhìn!”

Sau vài giây im lặng căng thẳng, Đoạn Tự Lý mới mở miệng: “Ban Tổ chức, nhắc các cán sự mới về nội quy của Hội học sinh.”

Triệu Dật đứng dậy, đọc rõ ràng: “Phó Chủ tịch Mạnh, nội quy Hội học sinh quy định, nếu đến muộn mà không báo trước sẽ bị trừ 20 điểm tích luỹ. Ban Tổ chức chịu trách nhiệm thống kê, nếu tái phạm ba lần sẽ tự động bị loại khỏi hội.”

Dứt lời, cậu liền ghi lại tên của Mạnh Phàm Nhất cùng mấy người đi cùng.

Mạnh Phàm Nhất không để tâm, nhưng mấy người bạn bên cạnh thì hoảng rõ rệt.

Họ không có gia thế như cậu ta, nên điểm tích luỹ đối với họ là vô cùng quý giá.

“Trừ 20 điểm? Mấy người điên rồi à!” Mạnh Phàm Nhất cau có, “Cho dù bị thầy cô bắt hút thuốc trong trường cũng chỉ bị trừ có 2 điểm thôi! Các người lấy tư cách gì mà trừ nhiều vậy?”

“Nếu đã vào hội học sinh thì phải tuân thủ quy định.” Đoạn Tự Lý chậm rãi nói, “Không hài lòng thì có thể rời khỏi.”

Mạnh Phàm Nhất bật cười khẩy, tay chống lên đầu gối, giọng đầy thách thức: “Chủ tịch Đoạn, cậu nói luật lệ với tôi à? Thử đuổi tôi ra xem? Anh cậu có đồng ý không?”

Cậu ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh cậu”, như một tấm bùa miễn tử.

Đoạn Tự Lý không hề nổi giận, chỉ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói từng chữ rõ ràng, lạnh băng:

“Anh tôi chỉ nói rằng có thể để cậu vào hội học sinh. Nhưng việc cậu ở lại được hay không, ở bao lâu, thì không do anh ấy quyết định.”

Cậu khẽ gật đầu với Triệu Dật.

Triệu Dật cầm mấy cuốn “Cẩm nang cán sự hội học sinh”, sải bước về phía hàng ghế cuối, rồi “bộp” một tiếng, ném xuống trước mặt Mạnh Phàm Nhất.

“Trong này, mỗi điều vi phạm đều đủ để bị loại khỏi hội, và bị trừ toàn bộ điểm tích luỹ. Phó Chủ tịch Mạnh mới vào nên chưa quen quy định, không sao, mọi thành viên trong hội học sinh, từ Chủ tịch đến cán sự, đều sẽ ‘giúp đỡ’ cậu làm quen.”

Nghe vậy, mấy người đi cùng Mạnh Phàm Nhất lập tức mỗi người cầm lấy một cuốn, mặt mày căng thẳng.

Mạnh Phàm Nhất cảm nhận rõ ánh mắt của các thành viên hội học sinh đang nhìn mình chằm chằm, như thể chỉ chờ bắt lỗi.

Họ đều là người trung thành tuyệt đối với Đoạn Tự Lý.

Đặc biệt là những người từng bị cậu ta gây khó dễ trước kia, ánh nhìn càng thêm gay gắt, không giấu nổi ác cảm.

Đoạn Tự Lý vẫn đứng trên bục, chẳng hề nổi nóng, nhưng khí thế lại nặng nề như núi.

“Biết rồi.” Mạnh Phàm Nhất lúng túng đẩy quyển sổ sang một bên, lẩm bẩm: “…Lần sau sẽ không đến muộn nữa.”

Tuy rất không cam tâm, nhưng không thể không nhẫn nhịn.

Vào được rồi mới nhận ra, Hội học sinh nay đã khác xưa.

Bốn phía, toàn là kẻ địch.

Đoạn Tự Lý không nhìn cậu ta nữa, chỉ bình thản quay sang mọi người: “Tiếp tục chủ đề ban nãy.”

Tuần này có một tin siêu vui: Hứa Ngự Đình đã bay sang Singapore bàn chuyện làm ăn, sẽ không quay về.

Không có ông, tinh thần Hứa Yên hoàn toàn như được thả lỏng, vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Tối thứ sáu cô về nhà sớm, kéo luôn Hứa Ngôn đi siêu thị mua đồ. Hai anh em tay xách nách mang, vừa đi vừa cười nói rôm rả quay về Hồ Quang Tự.

Trên sân bóng rổ của khu, Đoạn Tự Lý, Cao Minh Lãng và Đường Thận đang đánh bóng.

Cao Minh Lãng mắt tinh, liếc một cái đã thấy Hứa Yên và Hứa Ngôn vừa nói chuyện vừa bước vào sảnh.

Định chạy tới vui vẻ chào hỏi, thì Đường Thận túm lấy cổ áo cậu, đùa khẽ:

“Cậu nhìn anh em người ta xem, tình cảm chưa kìa. Còn cậu với em gái, suốt ngày choảng nhau muốn bung nóc nhà.”

“Phải rồi, bạn gái tương lai của tôi và anh vợ tương lai, thân thiết đến mức ấy cơ mà.”

“Thân thiết có hơi…bất thường thì phải.”

Đường Thận quay đầu, nhìn về phía Đoạn Tự Lý.

Đoạn Tự Lý xoay người, ném quả ba điểm.

Bóng vào rổ, vành sắt còn rung lên ong ong.

Đêm muộn, Hứa Yên đang ngồi vẽ trong phòng thì điện thoại sáng lên…

4: “Ngủ chưa?”

Butterfly: “Chưa.”

4: “Anh cậu ngủ rồi chứ?”

Hứa Yên nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.

Butterfly: “Ừ, anh ấy ngủ sớm hơn tôi.”

Hứa Ngôn vốn rất kỷ luật và chú trọng sức khỏe, hiếm khi thức khuya. Thường mười giờ tối đã lên giường, đọc sách hoặc viết nhật ký một lúc là ngủ.

Còn Hứa Yên thì là kiểu cú đêm, nhiều lúc vẽ đến tận khuya.

Butterfly: “Có việc gì sao?”

4: “Tôi đang ở ngoài cửa, mở cửa đi.”

Bình Luận (0)
Comment