Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 30

Hứa Yên mở cửa, quả nhiên thấy Đoạn Tự Lý đứng bên ngoài.

Cậu chắn mất ánh sáng từ hành lang sau lưng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng tới, sâu thẳm lạnh lùng xen lẫn vẻ kiêu ngạo, khiến người ta có cảm giác khó đến gần.

Tim Hứa Yên đập loạn nhịp, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô cẩn trọng quay đầu liếc nhìn phòng Hứa Ngôn, hạ thấp giọng, nói khẽ: “Anh tôi ngủ rồi, có chuyện gì không?”

“Không tìm anh cậu.”

Nói rồi, Đoạn Tự Lý đã nghiêng người chen vào trong, thái độ quen thuộc như thể về nhà mình: “Vào phòng cậu.”

Hứa Yên sợ Hứa Ngôn bất ngờ mở cửa ra bắt gặp cảnh này, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội kéo Đoạn Tự Lý vào phòng mình, đóng cửa lại rồi khóa trái.

Lưng cô tựa lên cánh cửa, mãi mới trấn tĩnh lại.

Đoạn Tự Lý không hề khách sáo, ngồi thẳng xuống mép giường cô, chống hai tay ra sau trên lớp chăn mềm mại, ung dung quan sát từng hành động liên tiếp của cô.

“Chúng ta làm gì cũng phải lén lút giấu anh cậu à?” Cậu cất giọng chậm rãi.

“Chúng ta chẳng làm gì cả.” Hứa Yên đứng cạnh cửa, vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Người luôn muốn làm gì đó, là cậu đấy.”

Hứa Yên hoàn toàn bất lực với cậu, bất đắc dĩ hỏi: “Muộn thế rồi, cậu đến tìm tôi làm gì?”

“Ngủ.” Vừa nói, cậu đã nghiêng người nằm xuống giường cô, vùi mình vào lớp chăn thơm tho, mềm mại, mang theo mùi hương ngọt dịu. “Một mình khó ngủ.”

“Không được!”

“Sao lại không được?”

“Đoạn Tự Lý, tôi còn chưa đồng ý với cậu…”

“Tôi nói rồi.” Đoạn Tự Lý ngắt lời, “Chỉ ngủ thôi.”

Hứa Yên biết rõ, chuyện cậu đã quyết thì chẳng ai có thể lay chuyển.

Cô đành bước sang phía bên trái giường, chỗ đó trải một tấm thảm lông thỏ mềm mại, trên thảm còn đặt mấy con gấu bông, đúng kiểu thế giới nhỏ xinh của con gái.

Cô ôm lấy chiếc gối ôm màu xanh lá to gần bằng mình, co chân nằm nghiêng sát mép thảm, quay lưng lại phía giường, giọng nghèn nghẹn: “Tốt nhất là cậu đi trước khi anh tôi phát hiện.”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không, anh ấy sẽ sống chết với cậu.”

Đoạn Tự Lý lăn tới mép giường, hơi nhổm người lên, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nằm co ro dưới thảm, trong mắt hiện rõ vẻ dò xét…

“Hai anh em cậu… rốt cuộc đang giấu chuyện gì vậy?”

Tim Hứa Yên khẽ run, biết Đoạn Tự Lý chưa từng hết nghi ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cố ý ra vẻ giận dỗi: “Cả anh ruột tôi mà cậu cũng ghen? Đoạn Tự Lý, cậu còn dám nói là chưa từng rung động?”

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận.” Đoạn Tự Lý nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày, “Với cậu, tôi rung động từ rất sớm rồi.”

Hứa Yên sững người, quả thực trong mắt cậu có thứ gì đó chân thành, như vừa tháo bỏ lớp phòng bị.

Chỉ là thoáng qua rất nhanh.

“Chỉ muốn lên giường với tôi thì không tính.” Cô quay mặt đi, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc gối ôm xanh mềm mại.

Đoạn Tự Lý khẽ bật cười, không để cô kịp phản ứng, đưa tay ôm lấy cô và cả chiếc gối ôm, nhấc bổng lên khỏi tấm thảm, cuộn tròn ôm trong lòng.

Giữ chặt cổ tay cô, vòng tay ngang lưng, đặt cô xuống giường.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đoạn Tự Lý đã áp người đè lên.

“Đoạn Tự Lý! Cậu làm gì đấy?!” Hứa Yên hoảng hốt la lên.

“Suỵt.” Cậu đưa ngón trỏ lên môi, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ nghịch ngợm, “Đừng đánh thức anh cậu…”

“…”

Hứa Yên không dám lên tiếng nữa, nhưng cơ thể vẫn vùng vẫy dữ dội như con thú nhỏ hoảng sợ.

Đoạn Tự Lý lại càng siết chặt hơn.

Cơ thể cậu do luyện tập lâu năm, sức mạnh ẩn dưới lớp da săn chắc khiến Hứa Yên cảm nhận rõ ràng.

Nếu cậu muốn dùng sức, cô hoàn toàn không có sức phản kháng.

Chỉ trong chốc lát, mọi sự phản kháng vụng về của cô đã bị cậu hóa giải, chiếc gối ôm xanh bị ném xuống đất.

Nhưng điều Hứa Yên lo lắng lại không xảy ra.

Đoạn Tự Lý chỉ nghiêng người nằm xuống, vươn tay vòng qua eo cô, giữ chặt trong lòng.

Không có thêm hành động nào vượt giới hạn, chỉ ôm cô từ phía sau.

Lồng ngực áp vào lưng cô, qua lớp áo mỏng, Hứa Yên nghe thấy tiếng tim cậu đập mạnh mẽ.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực.

“Tôi nói rồi, chỉ ngủ thôi.” Giọng cậu trầm thấp, sát bên tai cô, “Ngủ cùng nhau.”

Hứa Yên ngẩn người, cả cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Cô chưa từng bị ai ôm như thế này, kể cả Hứa Ngôn.

Cảm nhận thân thể vững chãi phía sau, và cánh tay đang siết chặt quanh ngực mình…

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim.

Cô thử… động đậy một chút, nhưng Đoạn Tự Lý lại cất giọng trầm trầm…

“Đừng động.”

Ngữ điệu gấp gáp.

Như thể vừa cảm nhận được điều gì đó, Hứa Yên lập tức nằm im.

Cánh tay cậu lại siết chặt hơn chút nữa, như muốn hòa cô vào cơ thể mình, nhưng vẫn kiểm soát được lực, không khiến cô đau.

Chỉ là cảm nhận được…một cảm giác bao bọc kín đáo.

Hứa Yên không dám cử động nữa, trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hô hấp giao hòa của hai người.

Không thể mãi giữ sự căng thẳng tột độ, thời gian trôi qua, cảm giác căng thẳng, đề phòng… dần tan biến.

Hứa Yên dần thả lỏng.

Trước kia, cô chưa bao giờ quen có người ở trong phòng, luôn cảm thấy không an toàn.

Có bạn học có thể ngủ ngon trong lớp ồn ào, còn Hứa Yên thì không.

Cô từng trải qua một quãng thời gian sống lưu lạc, trong vùng hỗn loạn đáng sợ như Tam giác vàng, chỉ cần sơ suất là rơi vào vực thẳm.

Cô chưa từng có được giấc ngủ an ổn khi có người bên cạnh.

Nhưng lúc này, trong vòng tay mạnh mẽ của Đoạn Tự Lý, đôi mí mắt nặng trĩu chẳng thể gắng gượng, dần khép lại.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Hứa Yên tỉnh dậy.

Theo phản xạ quay đầu lại, Đoạn Tự Lý đã không còn ở đó, căn phòng trống trơn, cứ như một giấc mơ.

Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, thậm chí chưa kịp xỏ dép đã vội chạy ra.

Từ phía bếp vọng lại âm thanh xoong chảo chạm vào nhau, trong không khí lan tỏa mùi thơm của món ăn đang được chiên rán.

Hứa Yên rón rén bước lại, nép sau cánh cửa nhìn ra.

Hứa Ngôn quay lưng lại phía cô, đang đeo một chiếc tạp dề caro, dáng người thẳng tắp.

Anh đang lật trứng trong chảo, âm thanh xèo xèo vang lên vui tai.

Khung cảnh ấm áp, đầy hơi thở gia đình.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Ngôn quay đầu lại: “Ngủ ngon chứ?”

“Vâng.” Hứa Yên khẽ gật, trong lòng thoáng chút bối rối.

“Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn sáng.”

Hứa Yên vội vã, chân đi một chiếc dép, lao vào phòng tắm. Tựa lưng vào bức tường gạch men lạnh ngắt, cô gửi tin nhắn cho Đoạn Tự Lý: “Anh tôi có thấy cậu không?”

Mãi đến trưa, Đoạn Tự Lý mới nhắn lại.

4: “Tối qua, xem như diễn tập.”

butterfly: “Diễn tập gì cơ?”

4: “Làm thế nào để duy trì mối quan hệ đặc biệt của chúng ta… mà không bị phát hiện.”

Mặt Hứa Yên nóng bừng, cô gõ nhanh: “Tôi còn chưa đồng ý.”

Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào nút gửi, cô khựng lại, hơi do dự.

Cô trở mình, nằm nghiêng trên giường, gió thu se lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ.

Có lẽ, chỉ cần bước thêm một bước nữa, cũng chưa chắc đã là điều tồi tệ.

Cô buông điện thoại, xoay người sang phía bên kia gối.

Bên gối ấy, nơi Đoạn Tự Lý từng nằm, vẫn phảng phất mùi hương dịu nhẹ của dầu gội còn sót lại.

Buổi tối, cả Hứa Yên và Hứa Ngôn đều không ngờ bố lại xuất hiện đột ngột.

Khi nghe thấy tiếng Hứa Ngôn gọi run run trong phòng khách: “Bố…”, Hứa Yên giật mình khép vội cuốn sách tranh, ngoảnh lại.

Quả nhiên, Hứa Ngự Đình đang xách một chiếc vali đen nhỏ bước vào nhà.

Sắc mặt ông u ám, cả gương mặt đen sầm lại.

“Bố, chẳng phải bố bảo cuối tuần này sang Singapore bàn chuyện làm ăn sao?”

“Phía Singapore huỷ hợp tác rồi.” Hứa Ngự Đình hậm hực, hừ lạnh, “Thương vụ bị nhà họ Mạnh cướp mất.”

“Nhà họ Mạnh?” Hứa Ngôn thấy ánh mắt ngờ vực của Hứa Yên, liền hỏi ngay, “Là nhà họ Mạnh ở HongKong ạ?”

“Không là họ thì còn ai nữa!”

Hứa Ngự Đình bước thẳng vào phòng khách, người giúp việc vội chạy đến nhận lấy vali từ tay ông.

Hứa Yên cũng nhanh chóng đứng dậy, đi ra quầy bar rót một ly nước đưa cho ông.

Hứa Ngự Đình xoa đầu cô, nhận lấy ly nước.

“Bố, sao nhà họ Mạnh lại đột nhiên giành được hợp đồng bên Singapore vậy?” Hứa Ngôn tiếp tục hỏi.

Nhắc đến chuyện đó, lửa giận trong lòng ông như bùng lên: “Thỏa thuận đã được chốt rồi, tập đoàn trang sức lớn nhất Singapore – Casting, định tiếp nhận mỏ số 4 của chúng ta. Vậy mà nhà họ Mạnh cũng nhắm vào thị trường Singapore, làm mô hình kinh doanh giống hệt, lấy ngọc phỉ thúy từ Myanmar của họ, ép giá xuống thấp hơn giá của chúng ta! Bố sang tận nơi, còn chưa kịp gặp chủ tịch Casting, trợ lý đã báo hôm qua bên đó ký với Mạnh thị rồi!”

“Ra là vậy.”

“Nhà họ Mạnh giờ ngông cuồng lắm!” Hứa Ngự Đình lạnh lùng hừ một tiếng, “Bắt tay với Casting, lại còn liên minh với nhà họ Đoạn, muốn thò tay chiếm lấy cả thị trường HongKong Macao. Lần này bố về đây chính là để hẹn gặp Đoạn Minh Đài, bàn chuyện hợp tác cho rõ ràng.”

Nghe vậy, Hứa Yên khẽ hỏi: “Bố sẽ ở lại đây mấy ngày ạ?”

“Sao? Không muốn bố ở lại với con à?”

“Không phải ý đó ạ.”

Hứa Ngôn lập tức xen vào: “Bố, bố chưa ăn gì đúng không, để con bảo người chuẩn bị ít đồ ăn nhé?”

Nói xong, anh khẽ liếc về phía Hứa Yên, ra hiệu cô nên về phòng trước.

Tâm trạng Hứa Ngự Đình đang không tốt, dễ bắt lỗi từng li từng tí.

“Bố ăn rồi.” Hứa Ngự Đình xua tay, nhưng lại gọi Hứa Yên đang muốn về phòng lại: “Yên Yên, ra đàn cho bố nghe một bản.”

Hứa Yên liếc nhìn Hứa Ngôn, đành bước tới bên cây đàn piano, bắt đầu đàn bản “Paganini” mà ông yêu thích nhất.

Hứa Ngôn đứng bên cạnh, trông rõ vẻ căng thẳng.

Nhưng Hứa Yên càng sợ, ngón tay càng cứng đờ, liên tiếp đánh sai mấy nốt.

“Sao thế? Bố không ở nhà thì con không chịu luyện đàn nữa à?”

Hứa Ngự Đình đứng ngay sau lưng cô, Hứa Yên không dám quay đầu lại, thứ áp lực vô hình ấy khiến cô gần như không dám thở mạnh.

“Bố, con ở nội trú, lại sắp lên lớp 12… nên thời gian tập đàn cũng hơi…”

Chưa kịp nói hết câu, Hứa Ngự Đình đã túm lấy tóc cô, đập mạnh đầu cô xuống phím đàn.

“Uynh…”

Một âm thanh kim loại chói tai vang lên.

“Bố không thích nghe lý do! Ngày bé, con thích nhất là chơi đàn, sao giờ lại không thích? Con có còn là con gái bố nữa không?”

“Bố…” Hứa Ngôn lao đến, “Bố đừng đánh em, là lỗi của con.”

Không ngờ, Hứa Ngự Đình quay người, tát cho anh một cái, khiến Hứa Ngôn lảo đảo lùi lại.

“Xem ra, mày cũng ngứa đòn rồi đấy!”

Khóe miệng Hứa Ngôn rỉ máu, không dám nói thêm gì nữa.

Hứa Yên nghiến răng, kiêu hãnh ngẩng đầu, nhất quyết không để nước mắt rơi xuống.

Cô nuốt nghẹn cái đắng chát nơi cổ họng vào trong.

Không khóc, cô tuyệt đối không khóc trước mặt một con quỷ.

Tiếng đàn lại vang lên, đứt quãng, nhưng không dám dừng.

Hứa Ngôn muốn lên tiếng xin cho em gái mấy lần, nói rằng đã khuya rồi, nên để em nghỉ ngơi.

Nhưng Hứa Ngự Đình không lên tiếng, ai dám mở miệng thay cô?

Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều như vậy.

Hứa Yên đã quá quen với sự độc đoán của người cha này trong căn nhà này.

Dù hồi bé, tay có bị tê cóng, sưng phồng như củ cải, chỉ cần Hứa Ngự Đình muốn nghe đàn, cô vẫn phải nén cơn đau thấu tim mà luyện tập từng bản một.

Ông ta thật sự yêu con gái mình sao?

Ông ta có thực sự đau lòng cho cái chết của “Hứa Yên” đến mức bất chấp tất cả, bỏ ra số tiền khổng lồ để mời người làm tà thuật, mời quỷ nhập xác… chỉ để gọi hồn con gái trở về sao?

Những ngày tháng sống cùng người “bố” ấy, Hứa Yên chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Có lẽ, thứ ông ta yêu… vốn dĩ chỉ là cảm giác kiểm soát tuyệt đối mọi thứ trong tay.

Ông ta nắm toàn quyền với hai đứa con, như thể định đoạt cả số phận của họ.

Có lần, Hứa Ngôn chỉ lỡ lời một câu, liền bị ông ta lấy gạt tàn thuốc ném thẳng vào đầu, máu chảy đầm đìa.

Con trai ruột đấy, mà còn ra tay không chút do dự.

Một người cha tàn bạo, đáng sợ đến vậy, “Hứa Yên” chết sớm, chưa hẳn là điều bất hạnh.

Đêm đã khuya, ngón tay Hứa Yên tê rần, chỉ còn phản xạ máy móc gõ đàn một cách vô hồn.

Hứa Ngự Đình vẫn chưa có ý định cho cô dừng lại.

Hứa Ngôn không thể khuyên can, anh biết chỉ cần mở miệng khuyên, thì sẽ phải đón lấy sự trừng phạt tàn bạo hơn.

Anh chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng gầy gò của Hứa Yên, đầy thương xót và lo lắng.

Đúng lúc ấy, chuông cửa bất ngờ vang lên.

Giờ này còn ai đến chứ?

Hứa Ngôn chau mày, đứng dậy đi mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Đoạn Tự Lý chống một tay lên khung cửa, trên gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu và ngạo mạn.

“Tiếng đàn rất hay, nhưng hơi làm phiền hàng xóm đấy.”

Cậu sống ngay tầng trên, tất nhiên nghe được tiếng đàn vọng lên.

Hứa Ngôn lập tức xin lỗi.

Đoạn Tự Lý không đáp, bước tránh sang một bên, nhìn thẳng vào người đàn ông trong phòng, nở một nụ cười lịch thiệp:

“Chào chú Hứa, cháu là Đoạn Tự Lý, bạn cùng lớp với Hứa Yên, sống ở tầng trên.”

Hứa Yên nhìn sang Đoạn Tự Lý, trong mắt thoáng nét lo lắng, không hiểu cậu đang định giở trò gì.

Hứa Ngự Đình là người rất sĩ diện, lập tức đứng dậy, hỏi lại: “Đoạn Tự Lý? Cháu là em trai Đoạn Minh Đài?”

“Vâng, đó là anh trai cháu.”

Hứa Ngự Đình nở nụ cười xã giao, lịch sự nói: “Lâu nay vẫn nghe nhị thiếu gia nhà họ Đoạn tài giỏi, khí chất còn hơn cả anh trai mình.”

Kiểu chào hỏi điển hình của người lớn.

“Chú quá khen rồi. Nói về làm ăn, anh cháu giỏi hơn cháu nhiều.” Đoạn Tự Lý đáp lại một cách khách sáo: “Đợt trước anh ấy còn đặc biệt dặn cháu ở trường phải quan tâm chăm sóc cho em Hứa. Bây giờ cậu ấy ở trong hội học sinh, đang làm việc cho cháu.”

“Cháu vất vả rồi, hôm nào chú mời cháu và anh cháu cùng dùng bữa.”

“Mời cơm thì không cần đâu, anh cháu ít khi dẫn cháu đi gặp đối tác làm ăn.” Đoạn Tự Lý đáp trôi chảy, rồi quay sang nhìn Hứa Yên đang ngồi bên cây đàn, mắt vẫn còn đỏ hoe, “Hội học sinh có một bảng thống kê cần xử lý gấp trong tối nay. Nếu chú Hứa không ngại, có thể cho Hứa Yên lên tầng trên giúp cháu được không? Nếu chú không yên tâm, để anh Hứa Ngôn đi cùng cũng được.”

Hứa Ngự Đình liếc Hứa Yên một cái, gằn giọng: “Có khách còn không biết đi rửa mặt cho sạch sẽ!”

Hứa Yên vội vã đứng dậy, chạy vào nhà tắm rửa mặt.

“Không có gì phải lo cả.” Hứa Ngự Đình đẩy Hứa Yên về phía Đoạn Tự Lý, “Nhưng phải về ngủ  trước mười hai giờ.”

“Cháu hiểu.” Đoạn Tự Lý tự nhiên vươn tay kéo Hứa Yên đứng về phía sau mình, “Trước mười hai giờ, cháu sẽ đưa cô ấy về tận nơi.”

“Vậy phiền cháu rồi.”

Đầu óc Hứa Yên trống rỗng, cứ thế bước theo Đoạn Tự Lý vào thang máy.

Cánh cửa thang máy dần khép lại, che đi ánh mắt nặng nề của Hứa Ngôn, cũng tách biệt bầu không khí ngột ngạt trong căn nhà ấy.

Hứa Yên cúi đầu, thấy tay cậu vẫn siết chặt cổ tay mình, chặt đến mức như thể cả đời này cũng sẽ không buông.

Bình Luận (0)
Comment